Vol 9
Chương 15: Miabel... Tiến hành thám– tham quan tòa lâu đài!
6 Bình luận - Độ dài: 1,339 từ - Cập nhật:
Trans: Kirito_chan~~
Proofreader: BiHT
--------------------------------------
Quay ngược thời gian lại một chút...
“Ôi, chuyến đi này thật mệt mỏi... May mà nó sắp kết thúc rồi. Khi ngày hôm nay qua đi, mọi thứ chắc sẽ ổn định trở lại.”
Connery, đội trưởng đội cận vệ dưới trướng Bá tước Lampron, thở dài mệt mỏi khi tuần tra bên ngoài hội trường. Kể từ khi đến Tearmoon để đón vị khách danh dự từ gia tộc Greenmoon, tâm trạng ông luôn căng như dây đàn. Cũng khó trách; một nữ Etoile trong thực tế có địa vị còn cao hơn cả sếp của ông. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến dạ dày ông quặn thắt đôi ba lần, nhưng rồi ‘người bạn’ của cô ấy xuất hiện và biến cái tình hình tệ hại này hoàn toàn trở thành một cơn ác mộng. Giờ đây, ông có nhiệm vụ bảo vệ không chỉ một cô gái cực kỳ quan trọng mà còn nhiều người khác, trong đó có một người có lẽ là quan trọng nhất trong cả Tearmoon. Quả là một khó khăn ngoài dự đoán...
“Khi buổi khiêu vũ kết thúc, cô tiểu thư nhà Greenmoon sẽ trở về Tearmoon. Những người bạn còn lại của cô ấy có lẽ cũng sẽ đi theo.”
Nghĩ vậy khiến ông nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng cũng xen lẫn chút tiếc nuối bên trong. Mọi thứ sẽ yên tĩnh lắm đây.
“Heh... Khi nhìn lại thì, kỷ niệm đi dạo quanh thị trấn với một công chúa và con gái của một công tước cũng không phải là một món quà lưu niệm tệ.”
Cảm thấy một làn sóng hoài niệm ấm áp, ông trò chuyện một cách vui vẻ với các lính gác đi ngang khi lang thang quanh lâu đài. Nhưng khi rẽ vào một góc, một bóng hình đột nhiên lướt qua tầm nhìn của ông. Ông gần như đã thuyết phục được bản thân rằng mình không thấy gì cả, nhưng sự hối tiếc không hề nhỏ của cái dạ dày vốn đã đau nhức buộc lương tâm ông phải dừng lại. Gom góp chút sức mạnh tinh thần còn lại, ông nhìn về phía bóng dáng đó.
Mái tóc dài màu vàng trắng lấp lánh sau lưng bóng dáng đó khi cô bé chạy dọc hành lang. Mặc dù mặc một chiếc váy của quý tộc, cử chỉ của cô lại toát lên vẻ tinh nghịch của một đứa trẻ quen thuộc với đường phố. Connery nhận ra cô bé.
Đó là... một trong những cô gái mà Công chúa Mia mang theo. Hình như cô bé tên là Miabel thì phải?
Ông có một cảm giác rất không lành, giống như loại cảm giác khi bạn thấy thứ gì đó mà bạn biết mình chắc chắn không nên thấy. Một lần nữa, ông bị thôi thúc bởi mong muốn giả vờ mình mới bị mù vài giây...
“Ôi, thái dương thiêu đốt ơi... Mình không thể cứ làm ngơ cô bé được...”
Việc này sẽ làm ô danh các kỵ sĩ của Sunkland nếu ông quay lưng với một cô gái bị lạc trong tòa lâu đài. Họ là những người gìn giữ công lý; tử tế với phụ nữ và trẻ em là một phần trong đó.
Mình phục vụ Bá tước Lampron với tư cách là một kỵ sĩ của Sunkland. Mình không được phép làm những hành động gây ô danh ngài ấy. Ông tự nhủ điều này một lần nữa. Rồi lặp lại thêm lần nữa để chắc chắn. Chỉ khi đó, ông mới bước về phía cô bé.
“Tiểu thư Bel...”
“Ồ, Ngài Connery.”
Cô bé quay lại khi nghe tiếng gọi và nở một nụ cười rạng rỡ. Do độ thiện cảm ông dành cho cô bé chẳng hơn cái mụn cóc trên mũi là bao, sự ngây thơ trong sáng trong biểu cảm cô bé khiến lương tâm ông cắn rứt.
“Ngài đang làm gì ở một nơi như thế này? Ngài bị lạc sao? Tôi có thể đưa ngài trở lại hội trường nếu ngài muốn.”
“Ồ, không. Thật ra tôi đang trong một cuộc thám— tham quan. Tôi đang khám phá tòa lâu đài. Nhằm mục đích học hỏi ấy mà.”
Chút cảm giác tội lỗi mà ông vừa cảm thấy với cô bé bốc hơi trong nháy mắt. Trong đầu, ông hét lên những điều như, Có thật là cô vừa cố che đậy từ ‘thám hiểm’ bằng ‘thám-tham quan’ không vậy? Cô nhận ra bản thân vừa nói hai thứ mà về cơ bản chẳng khác gì nhau mà đúng không? và Ai đời lại đi thám hiểm trong một tòa lâu đài chứ? Cô mất trí rồi à?! Nhưng ngoài mặt, ông chỉ nói, “Ồ, tôi hiểu, tôi hiểu. Nhưng hiện giờ buổi vũ hội đang diễn ra, và tôi nghĩ mọi người đều mong ngài có mặt ở đó. Họ sẽ rất lo lắng nếu phát hiện việc ngài biến mất đấy.”
Connery ấn chặt sống mũi mình, cố giữ bình tĩnh. Ông cố lý giải rằng trẻ em là những sinh vật thích thám hiểm. Vì thế, sẽ rất tự nhiên khi chúng muốn đi khám phá. Một tòa lâu đài như thế này chính là cơ hội hoàn hảo. Làm sao chúng có thể cưỡng lại được? Ngoài ra, ông cũng từng như vậy mà đúng không?
Mình cũng từng thích thám hiểm khi còn nhỏ... Mình đoán những cô gái quý tộc trẻ cũng vậy. Chờ đã... Có phải không ta?
Ông bỏ dở luồng suy nghĩ đó, e rằng việc đó sẽ chỉ khiến ông thêm bối rối.
“Dù sao thì, chúng ta hãy trở lại hội trường thôi, được chứ?”
“Ồ, ừm, thực ra... Khi tôi đang thám–tham quan tòa lâu đài, tôi thấy Tướng quân Dion và Keithwood nên tôi đã bắt đầu theo dõi họ. Giờ tôi vẫn đang làm dở chuyện này.”
Ông suy ngẫm về hai cái tên đó. Người đầu tiên là một trong những vệ sĩ của Công chúa Mia. Connery không xem mình là một chiến binh kỳ cựu, nhưng ngay cả ông cũng nhận ra người đàn ông tên Dion đó hoàn toàn thuộc một đẳng cấp khác.
Vua Abram từng là một chiến thần cùng thanh kiếm trong thời kỳ hoàng kim của mình, nhưng có lẽ ngay cả ngài cũng không phải đối thủ của Dion kia. Mình thậm chí không chắc liệu có kỵ sĩ nào của Sunkland có thể xưng là ngang hàng với anh ta hay không nữa.
Hơn nữa…
“Ngài nói là Keithwood sao...”
Keithwood, người hầu trẻ tuổi của Sion. Là bạn thân, cố vấn và là mũi tên trên cung của hoàng tử. Đức vua cũng rất tin tưởng anh ấy. Việc một người như anh ấy đi dạo quanh lâu đài cùng một người như Dion Alaia... không phải là điều quá kỳ lạ, nhưng Connery vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Xét đến việc cô bé ở cùng công chúa, có vẻ hợp lý khi cho rằng Đại Hiền Giả Đế Quốc đã nhìn thấy điều gì đó ở cô bé. Cô gái Citrina của Tứ Đại Công Tước có vẻ là một người thông minh, vì vậy cô bé Bel này có thể cũng có điều gì đó đặc biệt. Có thể cô bé nhìn thấy Keithwood và Dion đi cùng nhau và nghĩ ra điều gì đó.
Sự hứng khởi trẻ con mà cô bé toát ra dường như cho thấy điều ngược lại, nhưng...
“Nhân tiện thì hai người đó đang ở đâu vậy?”
“Ừm, họ ở hướng kia.”
Cô bé bắt đầu dạo bước theo hành lang. Connery theo sau, lông mày ông nhíu lại khi nhận ra thứ gì nằm ở hướng đó.
Phòng riêng của Hoàng tử Echard nằm ở hướng đó...
Cảm giác không lành quay trở lại bên ông, mạnh mẽ và khó chịu hơn trước.


6 Bình luận