Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương 22: Công chúa Mia…cuối cùng cũng quyết định trả thù

3 Bình luận - Độ dài: 2,248 từ - Cập nhật:

Trans: normalguy

-------------------------------------------

   

   

   

Ôi trời. Tệ rồi đây.

Cô tiếp tục ho trong khi cảm giác hoảng loạn quen thuộc lại bắt đầu kéo tới. Cô đã sắp làm được rồi. Chân cô đã sắp chạm đến đích. Nhưng ngay cái khoảnh khắc cuối, cuối cùng này, cây gậy lại được trao đến tay cô. Giờ thì với tư cách là người cuối cùng lên tiếng, cô phải truyền đạt thông điệp quan trọng nhất. Hơn nữa là phải làm thế trong khi cổ họng đang bị nghẹn!

Khoan… Có khi mình lại tận dụng được tình thế này đấy. Nếu mình cứ tiếp tục ho thế này thì có khi ai đó sẽ lên tiếng thay mình.

Có một cơn sóng đang dâng lên! Cô chỉ vừa mới nhận ra điều đó. Khi cô đang định cưỡi trên cơn sóng đầy hữu ích đó thì lại nghe thấy một tiếng gõ cửa.

Người bước vào là Anne, người hầu trung thành nhất của cô.

“Xin thứ lỗi cho thần, thưa công chúa. Thần nghĩ rằng công chúa sẽ cảm thấy khát sau khi nhảy nên đã mang đồ uống đến cho ngài.” Cô đưa một cái dĩa ra, ở trên đó là một ly nước ép.

“Ôi, Anne, thời điểm mới phù hợp làm sao! Chị đúng là chu đáo quá mà —Híc!”

Mặc dù cổ họng đang rất khó chịu nhưng Mia vẫn lưỡng lự nhìn ly nước. Ly nước ép trông có vẻ rất ngon, nhưng nếu cô uống thì nó chắc chắn nó sẽ làm dịu cổ họng cô. Nếu không còn ho nữa thì cô buộc phải lên tiếng. Hay nói đúng hơn là phải quyết định hình phạt cho Echard.

Hừmmm, mình không thể nào thoát khỏi chuyện này được. Đáng ra mình phải tính đến chuyện này trong khi mọi người vẫn còn đang bàn luận. Giá mà mình nhận ra sớm hơn…

Cô nhận lấy ly nước từ tay Anne, đưa nó lên miệng và khẽ nhấc ly nước lên. Cô càng uống chậm thì càng có thể kéo dài thời gian. Một hương vị thanh mát lấp đầy khoang miệng cô, tuy chua nhưng lại rất dễ chịu. Mũi cô bị kích thích bởi hương cam ngào ngạt. Cô tận hưởng hương vị đó.

Thứ này có vị như một ngụm sương sớm được lấy trên một bông hoa mọc sâu trong rừng chỉ vừa mới thức dậy để đón chào sự ấm áp của mùa xuân … Hương vị ngọt ngào tươi mát này khiến mình nhớ đến những cây nấm của—

Cô chợt định thần trước khi kịp thêm “nước ép” vào danh sách sành ăn của mình

Rồi, bình tĩnh lại nào. Giờ không phải là lúc để ngâm thơ đâu. Mình cần phải nói năng khôn khéo để có thể thuyết phục Sion và vua Abram giảm nhẹ hình phạt cho Echard…

Lông mày cô nhướn lên đầy suy tư, rồi chúng lại giãn ra bởi sự ngạc nhiên khi Anne cất lời.

“Thưa công chúa, Ludwig có nhờ thần chuyển lời tới ngài.” Khuôn mặt Anne bỗng trở nên nghiêm túc.

“Ồ… là gì vậy?”

“Anh ta nói là, ‘Xin hãy cứ tự nhiên làm những gì mà ngài cho là cần thiết, bởi vì thần sẽ lo liệu phần còn lại.’” Anne chậm rãi đặt tay lên ngực. “Thần… cũng nghĩ như vậy, thưa công chúa. Nếu ngài cho rằng điều gì là cần thiết thì hãy cứ thực hiện nó. Dù có gì xảy ra sau đó đi nữa thì chúng thần sẽ lo liệu.”

“Anne…”

Cô thốt lên một lời cảm ơn trìu mến dành cho cô hầu của mình—và cho cả bốn mắt nữa, dù cho lời cảm ơn đó cô giữ trong lòng. Mắt cô nhắm lại, cô hồi tưởng về hành động trung thành cuối cùng của Anne rất lâu về trước, về cả sự quyết tâm sắt đá của Ludwig để cứu lấy đế quốc. Cô có thể nghe thấy bên tai câu “Thần sẽ xử lý chuyện đó”—một câu nói mà anh nói ra trước mọi vấn đề phát sinh, anh không bao giờ nhăn nhó lấy một lần…

Không, thật ra anh ta có nhăn nhó đấy. Anh ta nhăn nhó rất nhiều. Và cả cau có nữa. Và cả lườm. Oho ho, thật hoài niệm làm sao. Cô khẽ bật cười. Chúng ta đã đi rất nhiều, phải chứ? Ngang dọc đế quốc. Ý mình là, tuy mình làm phần lớn mọi công việc nhưng mình cũng phải ghi nhận công lao của gã bốn mắt ngốc đó. Anh ta cũng đã giúp đỡ rất nhiều. 6 phần cho mình và 4 phần cho anh ta…

Thực ra thì tỉ lệ phải là hai-tám mới đúng. Nhưng cũng có những lần mà cô chỉ là gánh nặng, thế nên chắc là một? Nhưng chắc chắn là nhiều hơn con số không rồi! Cô cũng có góp sức mà! Vài lần!

Đáng tiếc thay, những nỗ lực của cô đã không đem lại thành quả. Hạt giống mà cô và Ludwig đã ra sức gieo… đã chết từ trong đất.

Hầy. Biết gì không? Nghĩ về chuyện này khiến mình bực mình. Mình đã cố gắng rất nhiều mà. Không công bằng tí nào!

Một làn sóng giận dữ cuộn trào trong lồng ngực cô. Cô đang bị bóp nghẹt bởi một cảm xúc gì đó xen lẫn giữa bực bội và tức giận. Ngay lúc đó, cô bỗng nhận ra rằng có khi đây là cơ hội để cô…trả thù.

Đúng vậy… Cơ hội như này không thường xuyên đến. Đã đến lúc mình trả đũa rồi! Được lắm, giờ là lúc để ăn miếng trả miếng.

Với mục tiêu đã được đặt ra, Mia nhận thấy tâm trạng của mình tươi tỉnh hơn hẳn. Cô uống thêm một ngụm nước ép nữa để đảm bảo rằng cổ họng mình ở trong trạng thái hoàn hảo.

“Cảm ơn chị, Anne. Ta rất cảm kích ly nước này.”

Cô đặt chiếc ly lại lên dĩa và lại quay sang nhìn các khán giả của mình. Họ đang chờ cô lên tiếng trong im lặng. Cùng với cái dáng vẻ mà cô cho là trịnh trọng, cô hất cằm lên và thở ra một cách đầy cọc cằn.

“Là con người,” cô tuyên bố với giọng trang trọng, “gieo nhân nào thì phải gặt quả ấy…”

Đó là bài học mà chính cô đã rút ra, một chân lý vĩnh cửu mà cô sẽ không bao giờ quên.

“Dù hạt giống có tốt hay xấu, dù cho chúng có nảy nở thành vận may hay bi kịch, ta cũng phải gặt chúng bằng chính đôi tay của mình. Đó là cách mà thế giới này vận hành. Ngài có nghĩ vậy không, thưa Bệ Hạ?” Cô liếc nhìn Abram để chờ ông xác nhận.

Đôi mắt của nhà vua ánh lên sự thông tuệ. “Quả vậy. Đó là cách mà mọi thứ vận hành…”

Sau khi nghe ông xác nhận tính đúng đắn của khẳng định của mình, một cảm xúc mãnh liệt bừng lên trong cô—sự giận dữ. Cô đang rất giận dữ. Và không lý nào cô lại không cảm thấy như vậy! Điều đó thật không công bằng! Vậy là, nếu cô vô tình gieo một hạt giống xấu thì cô buộc phải gặt bất kỳ thứ thảm họa nào nảy nở từ nó sao? Kể cả khi cô biết rằng nó sẽ hủy hoại cuộc đời cô? Không có cơ hội làm lại. Không được hối lỗi. Chỉ có sự hủy diệt tất yếu.

Không lý nào lại như vậy được!

Điều đó phủ nhận tất cả những gì cô đã làm để thay đổi số phận. Lạy chúa, cô thậm chí đã quay ngược về quá khứ. Bị nói rằng những cố gắng đó đều là vô ích… Nó khiến cô bực tức.

Vậy nên, cô muốn xả giận bằng cách trả đũa. Giảm nhẹ hình phạt của Echard và thế là xong ư? Mọi người tay bắt mặt mừng và không bao giờ nhắc gì về chuyện này nữa ư? Không! Cô không còn hứng thú với một giải pháp hèn nhát như thế nữa rồi. Cô muốn được thỏa mãn! Bằng cách trả đũa!

“Rõ ràng là gieo nhân nào thì phải gặt quả đấy…” cô nói, mắt cô nhắm chặt và lời nói chất chứa một sự trang trọng bí hiểm. “Nhưng giờ chưa phải là lúc để gặt quả.”

Cô chững lại cứ như thể khẳng định lời mình vừa nói là chân lý vậy.

“Mọi bông hoa, dù hình dáng hay bản chất thế nào, đều hình thành từ một hạt giống. Khi hạt giống đã được gieo thì nó phải nảy mầm, sinh trưởng và đơm hoa trước khi hình thành thứ trái của hậu quả. Nhưng quá trình đó cần thời gian. Thời gian… đó là điều mà chúng ta nên cho hoàng tử Echard. Rồi sẽ có một ngày ngài ấy gặt quả mà mình đã gieo nhân, nhưng chúng ta nên để ngày đó tự tìm tới, phải chứ?”

Cô đang thỉnh cầu thêm thời gian.

“Vậy, ý cậu là…một án treo ư?” Sion hỏi.

Mia gật đầu theo kiểu muốn nói rằng cậu ta đã hiểu đúng ý cô.

“Đó chính xác là điều mà tớ đang đề xuất.”

Nhưng chỉ có thêm thời gian vẫn là chưa đủ. Thời gian đó phải thực sự hữu dụng nữa.

“Hơn nữa…” Cô tiếp tục diễn giải mục đích của sự ân xá đó. “Nếu cậu ta tiếp tục gieo thêm nhiều hạt giống nữa… Những hạt giống khác. Những hạt giống tốt đẹp. Và sau rất nhiều, rất nhiều hạt giống như thế, có lẽ…”

Ánh nhìn cô hướng xa xăm đến lạ, cứ như thể cô đang nhìn xuyên qua thời gian về một thời quá khứ đã không thể trở lại, tìm kiếm hình bóng của người thuộc hạ trung thành mà cô không thể gặp lại nữa.

“Đôi khi những hạt giống tội lỗi có thể chết đi trong lớp vỏ ấy, không bao giờ có thể nảy mầm…”

Giọng cô hơi run lên, theo cái cách của người đang chân thành cầu mong một điều gì đó. Chứa đựng trong lời nói của cô là lời cầu nguyện tha thiết trong tuyệt vọng với trời đất của một Mia ở dòng thời gian không bao giờ quay trở lại nữa. Một mong ước. Một hy vọng. Một thứ mà cô đã lan tỏa với đôi mắt đầy hoài niệm.Cùng nhau họ đã vùng vẫy, dù biết rõ sự thật tàn nhẫn rằng họ phải gặt thứ hạt giống hoang tàn đã được trồng quá sâu dưới những thửa đất của Tearmoon nhưng họ vẫn tìm cách để chúng không nảy mầm. Với nỗ lực không biết mệt mỏi, Mia của tương lai xa xăm đã tìm kiếm—dù cuối cùng cũng tốn công vô ích—một kết cục khác, nơi mà hạt giống sẽ chết trong lòng đất mà không kịp nảy mầm.

Cô đã đi tìm sự cứu rỗi. Có lẽ việc làm đó của cô là ngu ngốc. Có lẽ sự cứu rỗi thực sự không tồn tại, và việc gieo nhân nào thì gặt quả ấy là một điều tất yếu như chu kỳ của mặt trăng và mặt trời.

Nhưng điều đó thật phi lý! Chỉ vì phạm phải một lỗi lầm mà mình bị định sẵn là sẽ bị hủy hoại sao? Thậm chí còn không có cơ hội để chuộc lỗi? Thật không thể chấp nhận được! Mọi thứ không thể vận hành như thế và mình sẽ chứng minh điều đó! Bằng cách sử dụng hoàng tử Echard!

Mia có một giấc mơ. Giấc mơ nơi mà Echard quay về Sunkland trong sự hân hoan sau khi đã chuộc tội. Giấc mơ mà người dân sẽ tung hô những điều cậu đã làm để chuộc lại lỗi lầm và họ nhẹ nhõm vì cậu đã thoát khỏi cái chết. Đó cũng là giấc mơ về bản thân cô…của một quá khứ đã xa, và của một tương lai có thể sẽ tới.

Cô sẽ biến giấc mơ ấy thành hiện thực. Và khi cô thành công, cô sẽ chỉ tay vào những hạt giống chết tiệt ấy và nói với chúng những điều mà cô đã muốn nói ra từ lâu.

“Đáng đời các ngươi!”

Được đứng trên cái vỏ khô của chúng, khi mà những hậu quả mà chúng lăm le đem tới đã lụi tàn mãi mãi. Đó là sự trả thù của cô.

Mình đã không được trao cơ hội để làm lại… nhưng lần này, mình sẽ là người trao nó! Mình sẽ trao nó cho thật nhiều người! Ai cũng xứng đáng có được một cơ hội thứ hai!

Luật nhân quả cái gì chứ. Không có gieo gặt gì cả, bởi thay vì liềm thì cô sẽ mang theo búa!

   

“Tớ hiểu rồi… Vậy ra đó là quan điểm của Đại Hiền Giả Đế Quốc…” Sion lẩm bẩm. Cậu mỉm cười. “Lúc nào cũng vậy, Mia, cậu đúng là…”

Cậu bỏ lửng câu nói, những nỗi niềm không nói thành lời đã lạc vào trong khoảng không bất tận của những suy nghĩ thầm kín. Cùng với một tiếng thở nhẹ, cậu quay sang phía Echard.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thanks :3
Xem thêm