Trans: Kirito-chan~~
Proofreader: BiHT
--------------------------------------
Sự xen ngang đột ngột của Bá tước Lampron khiến Mia bối rối.
“...Xin thứ lỗi? Phục tùng ta sao? Với tư cách là nhà lãnh đạo của tổ chức? Làm ơn đi, đó là điều mà ta không mong các vị làm nhất đấy. Như thế thì phiề—êu ngạo quá rồi.”
Cô bật cười ô hô hô theo phản xạ khi một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ lăn xuống lưng.
Ôi mặt trăng ngọt ngào ơi, suýt nữa thì mình lỡ nói là ‘phiền phức’ luôn rồi... Được rồi, mình cần phải bình tĩnh lại.
Nhận ra rằng cuộc trò chuyện đã chuyển sang một hướng mới, cô liền tập trung tâm trí mình lại, cố gắng bắt kịp dòng chảy của nó.
Được rồi, cái cớ ‘kiêu căng’ đã giúp mình che giấu tốt sự khiêm tốn, nhưng điều đó lại sẽ khiến mình dễ bị yêu cầu đảm nhận trách nhiệm...
Với những sáng kiến như thế này, giả định tự nhiên sẽ là người đưa ra ý tưởng sẽ phải chịu trách nhiệm về nó. Vì tổ chức là ý tưởng của Mia, nghĩa vụ lãnh đạo và quản lý có thể sẽ rơi vào tay cô. Nhưng điều đó sẽ tạo thêm cả khối việc cho mất! Điều cô cần là một lời biện hộ để có thể miễn trừ bản thân khỏi gánh nặng công việc.
Và rồi, một ý tưởng lóe lên. “Ta tin rằng nhiệm vụ này nên được giao cho một người được đề cử bởi Forkroad hoặc Cornrogue,” cô nói, cố gắng kiềm chế một nụ cười đắc chí.
Ý tưởng này phải nói là hơi bị đỉnh ấy chứ! Nếu mình đề cử người nào đó từ Đế Quốc thì có thể sẽ gây mất lòng, nhưng nếu đó là từ một bên thứ ba... và không chỉ là một bên thứ ba bất kỳ mà là một thương nhân—một chuyên gia trong lĩnh vực đấy—thì không ai có thể phàn nàn rằng mình thiên vị cả. Hơn nữa, dù người đó có mắc sai lầm thì lỗi cũng sẽ không bị đổ lên đầu mình.
“Ngài sẵn lòng nhường lại vinh quang và danh tiếng cho người khác?” Bá tước Lampron hỏi, vẻ mặt đầy sửng sốt.
Mia khẽ nhíu mày trước câu hỏi này.
“Danh tiếng và vinh quang...” cô thì thầm, trầm ngâm. “Nếu những từ ngữ có vị, thì những từ này sẽ thật đắng.”
Mia không lạ gì với vinh quang. Là công chúa của Đế Quốc Tearmoon, cô hiểu rõ uy tín mà danh hiệu đó mang lại. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rõ một điều khác—máy chém. Vinh quang... Uy tín... Địa vị xã hội... Không điều nào trong số đó có thể ngăn một lưỡi dao chém qua cổ cô. Một con ngựa chạy nhanh sẽ hữu ích hơn rất nhiều. Trên thực tế, cô sẽ vui lòng đánh đổi toàn bộ vinh quang của mình để lấy một chiếc bánh cà rốt. Ít nhất thì bánh cà rốt có thể làm đồ ăn cho Kuolan, giúp nó tiếp tục chạy.
Nói thì nói vậy thôi, chứ chạy trốn ngụ ý rằng đầu của cô đã đối diện với nguy cơ lăn xuống đất. Cô thà ngăn máy chém đừng đuổi theo mình ngay từ đầu còn hơn. Và cách tốt nhất để làm điều đó là gì?
Cô nhìn Bá tước Lampron và nói bằng tông giọng chậm rãi, hơi có chút kiểu cách mà người ta thường dùng khi giải thích điều gì đó cho một đứa trẻ đặc biệt chậm hiểu. “Theo quan điểm của ta, Bá tước Lampron, việc có thể ăn những bữa ăn no đủ và ngon lành mọi lúc là một phước lành lớn lao.”
Đúng vậy. Một chiếc bụng no mỗi ngày sẽ giúp tránh xa máy chém. Được ăn bánh hôm nay và biết rằng ngày mai sẽ có súp nấm là một phước lành lớn hơn bất kỳ vinh quang nào. Tuy nhiên, niềm vui trọn vẹn của việc ăn chiếc bánh ấy lại phụ thuộc vào một điều kiện—những chiếc bụng no của tất cả những người xung quanh. Không gì làm mất đi vị ngọt của chiếc bánh nhanh hơn cảnh tượng những người đói khát đứng phía dưới tường thành.
“Còn gì vinh quang hơn việc mang điều đó đến cho tất cả mọi người? Để ai ai cũng có thể yên tâm khi đêm xuống, biết rằng sáng mai sẽ luôn có bánh mì để ăn?”
Không phải vinh quang mà chính những chiếc bụng no đầy mới có thể giúp cô tránh được máy chém. Con người cần cảm thấy yên tâm rằng họ có thể ăn thỏa thích hôm nay và ngày mai vẫn còn dư thừa thực phẩm. Đó mới là điều thực sự có thể giữ cái đầu trên cổ, bởi điều gì sẽ xảy ra sau khi con người ăn no đến mức đó? Cơn mê thực phẩm. Sau khi ăn no say, người ta sẽ bắt đầu cảm thấy như thể có một con heo đang đè lên cơ thể họ. Họ sẽ cảm thấy buồn ngủ. Cơ thể trở nên chậm chạp; đầu óc trì trệ. Họ sẽ ngừng quan tâm quá nhiều đến những thứ như các cô công chúa có trình độ ba chấm—miễn là họ có thể tận hưởng giấc ngủ ngon và một bữa ăn ngon khác vào ngày hôm sau. Chà, ít nhất thì cô sẽ ngừng quan tâm đến nhiều thứ khác, và chắc chắn là cô cũng không khác mọi người là bao.
Đó chính là thế giới lý tưởng của Mia. Một thế giới nơi mọi người đều hạnh phúc và vô tư lự. Một thế giới đối mặt với nguy cơ B.É.O leo thang.
Với suy nghĩ đó, cô tặng các vị khách mời trong hội trường một nụ cười, tăng sự thân thiện trong biểu cảm hết mức có thể để che giấu chút tự mãn vừa thoáng qua, cô tiếp tục nói, “Nạn đói giết chết các quốc gia. Nó giết chết người dân, tầng lớp quý tộc, cả vua chúa và hoàng đế. Đó là kẻ thù chung của tất cả chúng ta. Vậy chẳng phải chúng ta nên cùng nhau hợp sức chống lại mối đe dọa này sao?”
Nạn đói chính là kẻ thù. Đối với quần chúng sẽ là vậy, đối với tầng lớp quý tộc cũng thế. Các vị vua và hoàng đế, Sunkland và Tearmoon—đều chung một cảnh ngộ. Và kẻ thù của kẻ thù... nhất định phải là bạn! Đó chính là ý nghĩa ngầm trong lời nói của cô và cũng là mục tiêu thực sự—kéo được một số nhân sự có năng lực từ Sunkland vào tổ chức. Ngay sau khi đưa ra tuyên bố, cô biết rằng mình đã thành công...
“Công chúa Mia, ta vô cùng ấn tượng bởi sự sáng suốt sâu sắc của cô. Sẽ là một vinh dự nếu chúng ta có thể góp phần thực hiện tầm nhìn vĩ đại này của cô.”
... Vì chính Vua Abram của Sunkland đã lên tiếng ủng hộ lý tưởng của cô. Sự thân thiện trong nụ cười của cô không kéo dài trước diễn biến này. Với chút tự mãn có thể nhận thấy, cô quay sang cả hội trường và lên tiếng.
“Xin thứ lỗi, mọi người. Ta đã chiếm quá nhiều thời gian của các vị. Nhân vật chính của buổi tiệc này không phải là ta, mà là Hoàng tử Echard và người bạn rất thân của ta, Esmeralda. Họ đã được gắn kết thông qua hôn ước, và ta cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với họ.”
Bằng cách nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Esmeralda, cô muốn gửi một thông điệp đến những người đối lập với mình. Đúng vậy, cô không thể ngăn cuộc hôn nhân này diễn ra. Theo nghĩa đó, cô đã thua trong trận đấu này. Nhưng họ nên tận hưởng chiến thắng của mình khi còn có thể, vì họ vẫn chưa chiến thắng toàn bộ cuộc chiến. Từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào Esmeralda, và như Mia đã nhấn mạnh, cô ấy là người bạn rất thân của cô.
“Mong rằng sự sắp đặt tuyệt vời này sẽ diễn ra một cách suôn sẻ và rộn ràng như những gì nó xứng đáng.”
Cô thêm câu nói cuối cùng này như một lời nhắn nhủ kiểu “Cứ tiến hành cuộc hôn nhân của các vị đi. Ta chẳng bận tâm chút nào đâu.” Mia quay gót và bước đi, với một phong thái mà cô nghĩ là tao nhã thay vì kiểu chê nho chua.
Tuy nhiên, những trái nho mà cô đang tiến tới đó chắc chắn không chua. Cũng như mọi thứ xung quanh nó. Mia đi một mạch đến khu vực đồ ngọt trên bàn tiệc buffet.
Ugh, mình vận động não có hơi quá rồi. Cảm giác chóng mặt quá đi. Mình cần đường ngay bây giờ.
Những diễn biến vừa qua đã tiêu tốn toàn bộ nguồn năng lượng của cô, khiến cơ thể cô khao khát đồ ngọt dữ dội.
Và thế là, Mia tiến bước, mỗi bước chân đưa cô đến gần hơn với thế giới lý tưởng của mình. Theo đúng nghĩa đen. Một thế giới của B.É.O đang chờ đợi cô trên bàn tiệc.


4 Bình luận