Trans: Kirito_chan~~
--------------------------------------
"Echard, bản án dành cho em như sau."
Sion cúi xuống nhìn cậu em trai, trong khi Echard ngẩng lên nhìn anh. Ánh mắt họ giao nhau.
"Những gì em đã làm—hành động độc ác của việc đầu độc nhà vua... Điều đó không thể tha thứ. Tuy nhiên, tiểu thư Citrina đã chỉ ra khả năng rằng em không có ý định giết người. Em có thể thậm chí còn không biết thứ mà em đang giữ là một loại độc. Điều cô ấy nói có đúng không? Anh cần câu trả lời, Echard, và anh muốn nghe chúng từ chính miệng em."
Câu hỏi sắc bén của anh chỉ nhận được một cái lắc đầu từ Echard.
"Em... không có gì để nói."
Vị hoàng tử trẻ chọn cách im lặng. Có lẽ, đó là một cách để bảo vệ điều mà cậu xem là tàn dư cuối cùng của phẩm giá mình, bị chi phối bởi lòng kiêu hãnh bồng bột của tuổi trẻ. Cậu cho rằng nói ra sự thật sẽ bị xem như là đang van xin cho mạng sống của mình. Cậu đã phạm sai lầm, nhưng cậu sẽ không hạ mình cầu xin. Cậu sẽ đối mặt với hậu quả bằng sự đường hoàng.
Echard đón nhận sự trừng phạt. Xuất thân vương giả trong một vương quốc được xây dựng trên nền tảng công lý đã định hình niềm tin của cậu. Sức ảnh hưởng của nó lớn đến mức cậu cảm thấy chỉ thông qua bản án này, lần đầu tiên trong đời, cậu mới có thể được công nhận là một hoàng tử thực thụ của Sunkland. Cậu không thể làm hoen ố di sản cao quý của Sunkland bằng cách bóp méo công lý chỉ để cứu lấy mạng sống của mình. Đó là một giới hạn mà cậu sẽ không vượt qua. Trong cái chết, cậu thấy được danh dự.
Đó là một danh dự non nớt, và Sion sẽ không để cậu đạt được điều đó.
"Nếu thực sự có kẻ đã đưa cho em chất độc—một kẻ đã cám dỗ em bằng những lời lẽ xảo trá—thì sự im lặng của em sẽ giúp hắn chạy thoát. Em sẽ trở thành kẻ tiếp tay và bao che cho một tên tội phạm. Những nạn nhân khác có thể sẽ tiếp tục sa vào cái bẫy của hắn. Nếu những cáo buộc là đúng, Echard, thì việc bảo vệ danh dự của em sẽ phải trả bằng một cái giá đắt—một cái giá đủ để làm mất đi danh dự mà chính em đang cố gắng gìn giữ. Đó không phải là cách một thành viên hoàng gia nên hành xử."
Những lời Sion nói với cậu em trai chính là những điều mà anh từng giằng xé với chính bản thân mình. Sau thất bại ở Remno, anh cũng từng mắc kẹt trong cái bẫy lý luận của sự chuộc tội chính trực, tin rằng né tránh hình phạt là một điều đáng xấu hổ. Anh đã khao khát bị trừng phạt, cũng như Echard lúc này. Khi đối mặt với lưỡi kiếm của Abel, anh đã sẵn sàng chào đón sự lạnh lẽo của kim loại xuyên qua da thịt mình. Suốt đời tôn vinh công lý với lòng nhiệt thành, anh đã cho rằng đó là cách duy nhất để chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình.
Nhưng Đại Hiền Giả Đế Quốc đã không đồng ý. Cô đã cho anh một cú đá cần thiết, khiến anh tỉnh táo khỏi sự ám ảnh tự dằn vặt của mình. Giải thoát anh khỏi những ám ảnh ích kỷ, cô nói với anh rằng đừng trốn chạy vào cái chết, mà hãy mang theo sự ô nhục của thất bại mà sống tiếp. Và với ký ức đau đớn đó mãi khắc sâu trong tâm hồn, hãy tự cứu rỗi chính mình.
Ngay lúc này, Sion vẫn cảm thấy một nỗi hổ thẹn sâu sắc. Anh cho rằng mình không xứng đáng để nói về những khái niệm cao quý như công lý và sự công bằng. Nhưng anh phải làm điều đó, bởi Echard cần được nghe, và bởi im lặng đồng nghĩa với một sự bất công còn lớn hơn. Trong khoảnh khắc này, im lặng chính là sự đầu hàng. Nó không chỉ làm tổn hại đến lợi ích của Echard mà còn khiến anh đi chệch khỏi con đường chuộc lỗi mà Mia đã chỉ cho anh. Anh phải hành động. Phải làm gì đó. Nhưng đâu mới là điều đúng đắn? Công lý nằm ở đâu?
Công lý thuộc về nhà vua, người mà quyền lực đang tạm thời được trao cho anh.
Nhà vua là gì? Anh tự hỏi.
"Sion..." Echard khẽ gọi tên anh.
Anh thoáng nhìn thấy gương mặt của em trai mình, đang cố kìm nén những giọt nước mắt, trước khi nó cúi xuống. Từng từ, chậm rãi và ngập ngừng, dần thoát ra từ đôi môi cậu bé.
Anh thoáng nhìn thấy gương mặt em trai mình—đôi mắt cậu ngập nước như sắp rơi lệ—trước khi cậu cúi xuống. Chậm rãi, vô cùng chậm rãi, từng lời lẽ rời rạc thoát ra từ đôi môi cậu bé.
"Đó... là sự thật. Em biết điều này sẽ nghe giống như một lời biện hộ, nhưng một người đàn ông lạ mặt đã tìm đến em ở khu chợ. Chính hắn đã đưa cho em chất độc. Hắn bảo rằng nó chỉ gây đau bụng nhẹ."
Giọng Echard run rẩy. Đôi lúc, nó ngắt quãng, rồi lại tiếp tục với âm sắc khàn khàn hơn. Chiếc mặt nạ vương giả rơi xuống, để lộ một cậu bé yếu đuối, sợ hãi ẩn giấu bên dưới.
"Đó là một hành động thiếu suy nghĩ... Giờ thì em đã hiểu. Em đã cố để anh uống nó khi chưa thử nghiệm trước," cậu nói, không dám nhìn vào mắt anh trai mình. "Em... không biết điều gì đã thúc đẩy mình làm như vậy."
Có một sự hoang mang chân thật trong giọng điệu của cậu khi cậu tiếp tục.
"Em nghĩ... đó là sự cay đắng. Em luôn cảm thấy mình thua kém so với anh. Cảm giác ấy cứ lớn dần lên, cho đến khi em không thể kìm nén được nữa. Đó là lúc em nhìn thấy thứ độc dược đó. Nó thì thầm với em. Nó bảo em chỉ cần cho vào một chút thôi. Nó trấn an em rằng sẽ không có hậu quả nghiêm trọng và rằng em sẽ cảm thấy nhẹ nhõm sau khi kéo anh xuống một bậc. Và em... đã nghe theo. Em đã sa ngã trước sự cám dỗ của nó." Echard cúi đầu sát đất. "Em xin giao phó số phận của mình cho sự phán xét của anh và chấp nhận bất kỳ hình phạt nào mà anh cho là thích đáng. Xin đừng để sai lầm của em làm hoen ố di sản công lý của Sunkland."
Rồi, với chút do dự, cậu bé nói thêm một điều nữa.
"Và về kẻ đã đưa em thứ độc dược đó... Hắn trông giống một người Equestri, nhưng... có gì đó không đúng. Em không chắc đó là điều gì, nhưng đó là ấn tượng của em. Dường như không phải chỉ là một kẻ khoác lên mình trang phục của người Equestri, mà có điều gì đó ở người đàn ông ấy không giống với những người Equestri mà em từng biết."
"Hắn có mùi không giống lắm, phải không?"
Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía người vừa cất tiếng nói—Rafina, với đôi mắt hẹp đầy suy tư.
"Mùi ạ?" Echard hỏi lại.
"Phải. Tôi từng nghe nói rằng để bảo vệ những con ngựa của mình, người dân Vương quốc Equestrian thường bôi một loại dầu thơm đặc biệt lên cơ thể để xua đuổi động vật ăn thịt. Nếu không chú ý, có lẽ ngài sẽ không nhận ra, nhưng có thể người đàn ông mà ngài đã gặp lại thiếu đi mùi hương đặc trưng đó."
Echard nhíu mày suy nghĩ. "Điều đó... có thể lắm." Cậu bé gật đầu. "Tôi nghĩ ngài nói đúng."
"Echard, em đã nói rất hay. Anh ghi nhận sự trung thực của em," Sion lên tiếng, khiến Echard đứng thẳng hơn. "Em cũng đã hiểu rõ được rằng hành động của mình là không thể tha thứ. Đây là một tội nghiêm trọng có thể đã đẩy cả vương quốc vào hỗn loạn. Nếu phụ vương bị trúng độc và qua đời, anh đã không có lựa chọn nào khác ngoài tuyên án tử hình đối với em. Dù người vẫn bình an, điều đó cũng không thể xóa bỏ tội lỗi của em. Anh phải đưa ra một phán quyết, nếu không công lý sẽ bị lung lay."
Công lý ở Sunkland là sự chính trực thuần khiết, thiêng liêng, mang màu sắc của đạo đức không tì vết. Nó không cho phép bất kỳ sự ô uế hay vết nhơ nào. Để duy trì, mọi tội lỗi đều phải bị trừng phạt.
"Tuy nhiên, anh cũng đã lắng nghe những suy nghĩ của tiểu thư Rafina, và anh cũng đã nghe những lập luận của Công chúa Mia. Anh thấy những lập luận đó rất thuyết phục. Và anh tin rằng tha thứ có chừng mực là một con đường đúng đắn. Do đó, em sẽ nhận một bản án treo."
Về bản chất, đó chính là sự chấp thuận hoàn toàn đối với lập luận của Mia.
"Án treo sao... Nhưng-"
"Nhưng đừng hiểu lầm," Sion quả quyết cắt ngang lời em trai mình. "Bản án của em chỉ bị treo, chứ không hề bị xóa bỏ. Và cho đến khi thời hạn án treo kết thúc, việc em có liên quan đến vụ việc này sẽ được giữ kín."
"Công chúng có thể chấp nhận điều đó không?" Thủ tướng hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.
Sion bật cười. "Kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này có liên hệ với một tổ chức đủ khả năng thao túng các Wind Crows để phục vụ cho lợi ích của chúng. Việc lẻn vào phòng khiêu vũ và bí mật thả độc vào ly rượu chẳng phải là chuyện quá khó khăn đối với chúng."
Với lời tuyên bố ấy, anh đã ngầm khẳng định ý định gán vụ việc này cho nhóm Chaos Serpents. Trên thực tế, đó là lựa chọn duy nhất—bởi việc vu oan cho một người vô tội đã vượt quá giới hạn đạo đức của anh.
"Vậy thì..." Sion cau mày. "Echard, em không thể tiếp tục ở lại Sunkland. Anh sẽ gửi em ra nước ngoài."
Mặc dù án phạt của Echard đã bị treo, nhưng Serpents có thể sẽ cố gắng liên lạc với cậu bé một lần nữa. Nếu hắn ở lại Sunkland, bất kỳ cuộc tiếp xúc nào cũng có nguy cơ bị phát hiện, khiến dư luận phẫn nộ và yêu cầu một phiên tòa công bằng. Hơn nữa, nếu muốn cậu bé thực hiện những việc tốt để chuộc lỗi, điều đó sẽ rất khó thực hiện trong phạm vi vương quốc. Thân phận hoàng tử sẽ khiến phần lớn công việc trở nên quá dễ dàng, đến mức nó chẳng đủ để mang lại sự chuộc lỗi thực sự, cũng chẳng đủ để xoa dịu lương tâm cậu bé.
Điều Sion muốn là Echard phải trưởng thành hơn. Trong tình huống này, có vẻ hợp lý hơn khi gửi cậu đến một nơi xa xôi và để sự khắc nghiệt của vùng đất lạ rèn giũa cậu bé. Tuy nhiên, bất kể nơi nào Echard được gửi đến, đó phải là một quốc gia đáng tin cậy. Nếu không, cậu bé có thể trở thành một mối nguy hại cho quốc gia, bị các thế lực ngoại bang lợi dụng vì những mục đích đen tối. Belluga, dưới sự giám sát chặt chẽ của Rafina, có vẻ là một lựa chọn đầy hứa hẹn...
"Trong trường hợp đó, xin hãy để mình trợ giúp. Thay mặt nhà Greenmoon, mình xin được mời cậu ấy."
Câu trả lời đến từ một người không ai ngờ tới. Esmeralda Etoile Greenmoon, cảm thấy đây chính là thời điểm để mình tỏa sáng, tự tin tiến lên trung tâm sân khấu.
"Nhà Greenmoon sao? Mình không chắc liệu-"
Sự do dự của Sion nhanh chóng bị lấn át bởi sự quả quyết của Esmeralda.
"Chà, Hoàng tử Sion," cô nói với một nụ cười đầy tự mãn, "cậu đã quên rằng mình là vị hôn thê của Hoàng tử Echard rồi sao? Mình tin rằng mình hoàn toàn có quyền chào đón cậu ấy vào gia tộc mình."
Người phản ứng đầu tiên chính là người đã tổ chức sự kiện này—Bá tước Lampron. "Xét đến tình hình hiện tại, tiểu thư Esmeralda," ông lên tiếng, vẻ mặt bối rối, "tôi e rằng đề xuất kết hôn này-"
"Xin lỗi?" Cô cắt ngang, rồi lắc đầu với một nụ cười đầy ẩn ý.
"Bá tước Lampron, ngài định làm tôi mất mặt sao? Sau một lời tuyên bố hôn ước trang trọng trước bao nhiêu người, chúng tôi không thể nào rút lại thỏa thuận được."
Lời phản bác của cô không để lại bất cứ khoảng trống nào cho việc tranh luận, vì chính Sunkland đã gây ra một tình thế khiến danh dự của cô bị đe dọa.
"May mắn thay, gia tộc Greenmoon chúng tôi có rất nhiều mối quan hệ với các quốc gia khác, giống như với giới quý tộc Sunkland—bao gồm cả ngài, Bá tước Lampron," cô nói, rồi quay sang nhìn nữ hoàng. Nụ cười cô dịu lại. "Nếu cậu ấy ở cùng chúng thần, không chỉ sẽ giúp cậu ấy mở rộng tầm nhìn, mà còn dễ dàng để cậu ấy quay về thăm nhà."
"Tiểu thư Esmeralda... Quả thật rất chu đáo..." Nữ hoàng xúc động trước những lời nói của cô.
Mia cũng nghĩ vậy, dù với câu lẩm bẩm "Không tệ, Esmeralda" của cô, cảm xúc có vẻ mang chút hoài nghi hơn.
Trong khi đó, Sion hồi tưởng về mùa hè trước. Khoảng thời gian anh đã trải qua trên du thuyền của nhà Greenmoon, lênh đênh trên biển Galilea, cùng những cuộc phiêu lưu theo sau... Đó thực sự là những trải nghiệm vô giá giúp anh trưởng thành. Có cơ hội nhìn thế giới rộng lớn hơn chắc chắn sẽ mang lại lợi ích cho Echard. Vì thế, anh nhìn về phía phụ vương, sau đó là mẫu hậu, rồi cuối cùng là Esmeralda.
"Vậy thì... mình xin giao lại em trai mình cho cậu chăm sóc."
Thấy Sion cúi đầu, Mia thở phào nhẹ nhõm.
Phù, mình nghĩ vụ việc này cuối cùng cũng khép lại rồi. Mọi thứ có vẻ đã được giải quyết ổn thỏa cho tất cả mọi người. Esmeralda có một vị hôn phu đáng yêu, lại còn có thể mang cậu ấy về nhà. Chắc hẳn cô ấy rất hài lòng. Dĩ nhiên, chúng ta sẽ phải tìm một cái cớ chính thức để đưa cậu bé đến Tearmoon, và Công tước Greenmoon chắc chắn cần được biết rõ chuyện gì thực sự đang diễn ra. Điều đó có lẽ sẽ khiến cho việc tổ chức lễ cưới trở nên khó khăn hơn...
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Cô liếc nhìn sang Echard.
Chúng ta vẫn chưa làm gì để giải quyết những mặc cảm của Hoàng tử Echard. Nếu có gì đó, thì tất cả sự quan tâm này có thể sẽ còn khiến mặc cảm tự ti của cậu bé tồi tệ hơn.
Vẫn còn một số vấn đề chưa được giải quyết, đúng vậy. Nhưng phần lớn đã được xử lý! Và đối với Mia, chừng đó là đủ, bởi điều đó có nghĩa là cuối cùng, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành.
Chắc hẳn bây giờ cô có thể rời đi được rồi.
Nhưng khi cô vừa định buông lỏng cảnh giác, một điều bất ngờ lại xảy ra.
"À đúng rồi, vẫn còn một chuyện nữa," Sion đột nhiên lên tiếng. "Một việc... nhất định phải làm. Ai đó hãy mời Hoàng tử Abel tới đây."
Ồ? Không biết vì sao cậu ấy lại muốn có sự hiện diện của Abel nhỉ.
Mia nhìn Sion với ánh mắt dò hỏi, và anh bật cười.
"Echard, anh muốn cho em thấy một điều."
Chàng hoàng tử trẻ tuổi đã quan sát toàn bộ sự việc với ánh mắt cam chịu suốt khoảng thời gian qua.
Chuyện đó đã không xảy ra... Sion đã không tuyên án tử cho mình...
Dưới sự cố vấn của Đại Hiền Giả Đế Quốc và những người bạn của cô, Sion đã quyết định đưa ra một bản án treo. Đó chắc chắn là lựa chọn khoan dung nhất có thể dành cho cậu bé, một giải pháp tối ưu đòi hỏi trí tuệ và sự khéo léo đáng kể để đạt được. Nhưng đối với Echard, phép màu nhân từ ấy của Sion lại chỉ làm gia tăng sự tự thương hại trong lòng cậu bé. Khoảng cách giữa thực tế và nỗi lo sợ về cái chết của cậu xa đến mức ngay cả sự cứu rỗi sinh mạng cũng không đủ để khơi lên lòng biết ơn chân thành.
Một lần nữa, anh Sion lại tỏ ra rộng lượng hơn... Mình đã cố gắng làm hại anh ấy. Có lẽ thậm chí là giết anh ấy. Và anh ấy đã làm gì? Thể hiện lòng khoan dung.
Đối với Echard, sự bao dung áp đảo của anh trai chỉ càng khiến sự nhỏ nhen của bản thân trở nên rõ ràng hơn, lấp đầy cậu bằng cảm giác thất bại sâu sắc. Những xiềng xích tâm lý trói buộc cậu vô cùng nặng nề và không dễ dàng tháo gỡ. Ngày qua ngày, những mắt xích ngột ngạt ấy sẽ càng siết chặt tâm hồn cậu hơn.
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ bên ngoài phòng.
"Xin thứ lỗi, Hoàng tử Abel đã đến."
Echard quay về phía cửa, thấy nó mở ra, để lộ người bạn của anh trai—nhị hoàng tử của Vương quốc Remno. Hình ảnh của Abel gợi lên một ký ức đã bị lãng quên từ lâu.
Phải rồi, mình đã từng thấy anh ấy. Hồi đó anh ấy đến đây để đấu kiếm với anh Sion... Mình khá chắc là anh Sion đã đánh bại anh ấy một cách thảm hại. Và rồi họ lại trở thành bạn bè sau chuyện đó? Không biết anh ấy là kiểu người thế nào... cậu bé thầm nghĩ, lòng dấy lên chút tò mò.
Sau khi bước vào phòng, Abel trước tiên nhìn về phía Abram rồi thở phào nhẹ nhõm. "Bệ hạ, thật tốt khi thấy người đã bình phục. Những gì xảy ra khi đó thực sự khiến thần hoảng sợ."
"Cảm ơn sự quan tâm của Hoàng tử Abel. Ta rất tiếc khi đã để cậu vô tình phải chứng kiến sự việc đáng xấu hổ này. Xin hãy nhận lời xin lỗi chân thành nhất của ta."
"Xin lỗi sao? Bệ hạ không cần phải xin lỗi, hoặc bận tâm về những chuyện này. Người là một nhân vật không thể thay thế đối với lục địa này, và sức khỏe của người là điều quan trọng nhất. Xin hãy dành thời gian nghỉ ngơi," Abel nói, rồi quay sang Sion. "Nhân tiện, tại sao cậu lại triệu tập mình đến đây?"
Echard cũng tự hỏi điều tương tự. Không có phần nào trong cuộc trò chuyện trước đó ám chỉ việc gì đó cần thiết đối với sự hiện diện của Hoàng tử Abel.
"Đúng vậy. Về chuyện đó... Trước hết, cảm ơn vì cậu đã đến gấp như vậy," Sion trả lời trước khi cúi đầu. "Thực ra, mình có một thỉnh cầu quan trọng muốn nhờ cậu."
"Ồ? Cậu cứ nói đi. Mình hy vọng đó là việc mà mình có thể giúp được," Abel nói, đầu hơi nghiêng, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi.
"Đúng vậy, và cậu là người duy nhất có thể giúp mình. Em trai mình, Echard, sắp rời khỏi Sunkland."
"Vậy sao?" Abel nheo mắt, nhìn sang Echard. "Quá... đột ngột."
"Đúng thế. Và để tiễn biệt em ấy, mình muốn dành cho em ấy một món quà chia tay."
"Ồ? Món quà đó là gì?" Abel hỏi, vẫn chưa hiểu rõ.
Echard cũng bối rối không kém. Rốt cuộc thì Sion đang có ý định gì? Cảm thấy có chút bất an, cậu bé nhìn sang anh trai mình, người cũng vừa bắt gặp ánh mắt của cậu.
"Echard, có một điều mà em cần phải biết. Một điều sẽ giúp em tiếp tục tiến về phía trước trong tương lai. Và anh sẽ cho em thấy điều đó ngay lúc này."
Nói xong, Sion quay về phía Abel và cất tiếng, giọng bình tĩnh đến lạ thường. "Abel Remno, mình yêu cầu cậu rút kiếm và đấu với mình—" Anh ngừng lại giữa câu, rồi lắc đầu. "Một trận đấu ư? Không, không phải một trận đấu... Một trận quyết đấu."
Sion đứng thẳng, đặt tay lên ngực, rồi một lần nữa hướng về phía người bạn của mình.
"Abel Remno, mình chính thức thách thức cậu trong một trận quyết đấu vì Đại Hiền Giả của Đế Quốc, Mia Luna Tearmoon."
Trong vài giây, căn phòng chìm trong sự im lặng tuyệt đối.
"Hả?"
Sự im lặng ấy bị phá vỡ bởi một giọng nói ngơ ngác. Người sở hữu giọng nói đó vẫn chưa được xác định. Dù không phải Echard, nhưng tâm trạng của anh cũng chẳng khác gì.
Gì cơ?! Sion đã mất trí rồi sao?
"Ngài nghiêm túc chứ?" Abel sững người trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Ta... đoán là ngài thật sự nghiêm túc. Ngài không có vẻ là đang đùa."
"Mình không đùa. Hơn nữa, nếu mình đùa, có lẽ cậu đã giết mình rồi."
Họ trao nhau ánh mắt kiên định.
"Mình hiểu rồi... Với sự kiện trọng đại mà cậu vừa đưa ra, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận. Nhưng hãy biết rằng, cậu đã ép ta phải chiến đấu hết mình, và mình sẽ dốc toàn bộ tâm huyết vào trận đấu này."
"Mình biết điều đó, và mình không muốn bất cứ điều gì khác. Hãy chiến đấu với tất cả sức mạnh của cậu, vì mình chắc chắn sẽ làm điều tương tự." Một nụ cười sắc bén hiện rõ trên môi Sion, một kiểu cười chưa từng thấy trước đây. "Cậu thấy đấy, mình đã quyết định rằng mình đã chịu kiềm chế đủ rồi. Từ nay, mình sẽ thành thật với chính mình."
"Oh vậy sao? Nghe đúng là khiến ta phấn khích đấy. Hy vọng rằng đây đáng giá cho khoảng thời gian chờ đợi." Abel nói, ánh mắt ánh lên vẻ hứng khởi.
"Um, Sion? Chuyện... gì đang xảy ra vậy?" Echard hỏi, đầy bối rối.
Sion nở một nụ cười. "Như anh đã nói, đây là món quà chia tay dành cho em. Hãy quan sát thật kỹ, vì đây là điều anh muốn em ghi nhớ." Sau đó, anh quay sang Bá tước Lampron. "Khách mời trong phòng khiêu vũ có lẽ đang mong chờ một lời giải thích. Ta sẽ trực tiếp nói chuyện với họ, nhưng trong lúc đó, Bá tước Lampron, ngài có thể giúp chuẩn bị địa điểm được không?"
"Đương nhiên rồi. Nhưng, Điện hạ, còn về trận... quyết đấu mà ngài vừa đề cập?"
"Chúng ta có thể giải quyết chuyện đó sau khi đưa ra lời giải thích." Anh liếc sang Abel. "Cậu thấy ổn chứ?"
"Mình không có lý do gì để phản đối." Abel gật đầu đồng ý. "Mình sẵn sàng bất cứ lúc nào."
Người vốn chưa được xác định danh tính nhìn từ vị hoàng tử này sang vị hoàng tử kia. "Hả?!"
Một lần nữa, Echard lại nghe thấy giọng nói ngớ ngẩn đó.
Ai có thể là chủ nhân của nó?
Sion thách đấu Abel. Mia phản ứng lại bằng... sự bối rối!
Hả? Mình... mình không hiểu... Chuyện gì đang diễn ra vậy? Họ quyết đấu vì mình ư? Nghĩa là sao chứ?
Thực sự là sự bối rối tột cùng!
Tâm trí cô hoàn toàn không thể tiếp thu được diễn biến đột ngột này.
Vậy... Sion thách đấu Abel vì mình... Nhưng để điều đó có ý nghĩa của nó, Sion sẽ phải có tình cảm với...
Trong khi nàng vẫn đang vật lộn với sự hoang mang để cố kiểm soát suy nghĩ của mình, tình hình tiếp tục diễn ra.
"Vậy được rồi. Phụ vương, xin hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa. Con sẽ đi trấn an khách mời trong đại sảnh."
"Tốt lắm. Ta sẽ giao chuyện này cho con, Sion. À, còn tiểu thư Rudolvon... Ta muốn có vài phút nói chuyện với cô. Điều đó có được không?"
"Vâng, thưa Bệ hạ." Tiona khẽ gật đầu.
Cùng với điều đó, Mia cùng những người khác theo chân Sion đầy háo hức bước vào đại sảnh, để lại Tiona với Quốc vương Abram. Suốt quãng đường đi, sự bối rối vẫn không chịu nhượng bộ trước những nỗ lực trấn tĩnh của Mia.
"Công chúa, ngài có ổn không?" Anne hỏi, ánh mắt lo lắng khi thấy sự bất an rõ rệt của vị chủ nhân mình.
"T-Ta không chắc nữa. Hiện tại ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra."
"Ha ha ha, xem ra trí tuệ của Đại Hiền Giả đã không thể chạm đến trái tim của những chàng trai trẻ rồi," Dion cười khẽ đầy thích thú. "Mà đừng nói điều đó trước mặt Hoàng tử Sion nhé. Tôi không muốn hắn ngã gục trước khi trận đấu bắt đầu đâu." Anh nhún vai rồi nói thêm, "Đó là một lời tỏ tình, nếu ngài đang thắc mắc. Một lời tỏ tình vô cùng trắng trợn."
"Không thể nào! Sion mà lại...? Nhất định cậu ta đang có âm mưu gì đó! Ta biết cậu ta có!" Mia đáp lại, vẫn chưa thể thoát khỏi cơn hoang mang đang bao phủ toàn bộ tâm trí cô.
Chẳng mấy chốc, họ đã có mặt ở đại sảnh, nơi mà Sion ngay lập tức bị các quý tộc Sunkland bủa vây bởi hàng loạt câu hỏi.
"Điện hạ, Quốc vương hiện thế nào?"
"Ngài ấy đã hồi phục chưa?"
"Ai là kẻ đứng sau hành vi tàn ác này?"
Sion hướng về họ và nói với giọng uy nghiêm, "Bình tĩnh lại nào. Bệ hạ hiện đang nghỉ ngơi trong phòng. Người vẫn tỉnh táo và minh mẫn. Thầy thuốc nói rằng người sẽ hồi phục nếu nghỉ ngơi đầy đủ." Sau đó, anh quay về phía Citrina và cúi đầu thấp đủ để mọi người có thể thấy rõ. "Và tất cả là nhờ vào cô, Tiểu thư Yellowmoon. Thay mặt Sunkland, ta xin gửi đến cô lòng biết ơn sâu sắc nhất... cùng với lời xin lỗi chân thành nhất vì sự thất lễ trước đó."
Theo gương Sion, các quý tộc đã cáo buộc Citrina cũng lần lượt lên tiếng xin lỗi. "Xin hãy tha thứ cho ta. Ta đã mất bình tĩnh. Hành vi của ta là không thể chấp nhận được." "Chúng ta thực sự biết ơn vì cô đã cứu mạng Bệ hạ."
Citrina mỉm cười dịu dàng với họ. Cô chuẩn bị buông một câu nói châm chọc thì vô tình bắt gặp ánh nhìn của Bel ở góc phòng.
Suy nghĩ lại, cô quyết định gạt đi sự mỉa mai và thay bằng sự nhã nhặn, rồi lùi lại một bước. "Không sao đâu. Trong tình huống đó, mất bình tĩnh là điều hoàn toàn dễ hiểu."
"Wow, Rina! Cậu đã làm gì vậy?" Bel tròn mắt hỏi, đầy ngạc nhiên.
Citrina chớp mắt nhìn bạn mình, rồi nở một nụ cười. "Tee hee, cũng chẳng có gì to tát cả." Dù không phải nụ cười ngọt ngào nhất, nhưng nó xuất phát từ trái tim.
Trong khi đó...
"Kẻ khốn kiếp đã bỏ độc vào ly rượu của Bệ hạ... Chúng ta có biết hắn là ai không?"
"Chúng ta đang tiến hành điều tra... Nhưng đã có báo cáo về một kẻ đáng ngờ lén lút xâm nhập vào lâu đài. Chúng tôi nghi ngờ đây chính là kẻ đã bỏ độc vào ly rượu," Sion trả lời.
"Một kẻ đáng ngờ sao?!"
"Dường như người này cũng đã được nhìn thấy đi vào và ra khỏi chợ phiên... Ngoài ra, đây là chuyện ta muốn tránh để các vị khách ngoại quốc nghe thấy..." Sion hạ thấp giọng. "Nhưng tên tình nghi có liên quan đến nhóm từng xâm nhập vào cơ quan tình báo của chúng ta trước đây."
"Thần mặt trời hãy thương xót..."
Tiết lộ cuối cùng này khiến các quý tộc lặng người. Họ hiểu rất rõ những gì đã xảy ra với nhóm Wind Crows, và việc nhắc đến sự kiện đó đủ để làm nổi bật năng lực của kẻ ám sát. Trong khi đó, các vị khách ngoại quốc—những người không biết chi tiết—chỉ có thể nhíu mày bối rối trước những hàm ý không nói thành lời.
"Nhưng điều đó có nghĩa là tên sát thủ đã xâm nhập vào lâu đài... Điều đó thực sự có thể xảy ra sao?" một quý tộc hỏi.
Trước khi có ai kịp trả lời, một binh sĩ vội vã chạy vào đại sảnh.
"Thứ lỗi cho sự đường đột của thần, Điện hạ. Thần có tin khẩn."
Hắn ta thở hổn hển, rồi thì thầm gấp gáp vào tai Sion. Đôi mắt hoàng tử mở to trong giây lát, rồi anh nhìn về phía Keithwood.
"Ah, ra vậy..." anh lẩm bẩm, như vừa nhận ra điều gì đó. Gật đầu, anh quay lại đối diện với đám đông. "Ta vừa nhận được tin rằng một lính gác trong lâu đài đã bị phát hiện trong tình trạng bất tỉnh, có thể là do kẻ xâm nhập mà chúng ta đang nói đến gây ra."
"Cái gì?!"
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp căn phòng. Không chỉ các quý tộc Sunkland, mà các vị khách ngoại quốc cũng không kém phần sửng sốt. Không ai là không biết về tiêu chuẩn khắt khe mà Sunkland đặt ra cho đội quân của mình. Hơn nữa, đây lại là những lính gác trong lâu đài—những người trung thành tuyệt đối với Quốc vương. Họ bị cuốn hút bởi sức mạnh của Abram, và họ là những người đã rèn luyện không ngừng nghỉ để bảo vệ người bằng mọi giá.
Một trong những chiến binh tinh nhuệ ấy đã bị hạ gục—không bị giết, nhưng hoàn toàn mất khả năng chiến đấu. Điều đó đủ để nói lên năng lực áp đảo của kẻ xâm nhập. Nhưng đáng kinh ngạc hơn, hắn đã làm điều đó mà không ai phát hiện ra—không một lính gác nào báo cáo rằng đã nhìn thấy dù chỉ là một bóng dáng mờ ảo của kẻ đột nhập bí ẩn này.
"Thực tế thì có bốn kẻ xâm nhập," Sion nói, như thể anh chưa biết danh tính của chúng. "Và chúng ta không có manh mối nào về cách chúng đột nhập vào lâu đài. Có thể chúng đã cải trang thành khách mời của buổi tiệc. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cần tiếp tục điều tra."
"Điều đó có nghĩa là... chúng ta sẽ phải triệu hồi một trong các công tước từ biên giới về sao?" một quý tộc lo lắng hỏi.
Cân bằng quyền lực chính trị của Vương quốc Sunkland khác với Đế quốc Tearmoon, và cấu trúc của nó được hình thành dựa trên các chính sách cốt lõi của vương quốc. Mục tiêu là để sự cai trị công minh của Quốc vương đảm bảo cuộc sống hòa bình và thịnh vượng cho thần dân của người. Với tầm nhìn ấy, điều gì là không thể chấp nhận được? Đó là sự cai trị bất công dai dẳng ở những vùng đất đã tự nguyện sáp nhập vào vương quốc vì tin tưởng vào một vị vua chính trực. Những tình huống như vậy sẽ làm lung lay nền móng của Sunkland. Do đó, cần phải cử những người cai trị đáng tin cậy và có năng lực nhất đến những vùng đất mới nhất của vương quốc, nơi nằm dọc biên giới.
Vì vậy, trong Sunkland, các khu vực quanh thủ đô thường được dân cư bởi những người trung thành với Quốc vương, trong khi các thành viên hoàng gia và giới quý tộc tài giỏi hơn sẽ cai trị vùng biên giới. Điều này cũng có nghĩa là nếu Quốc vương gặp khủng hoảng, cần phải triệu hồi những quý tộc quyền lực về thủ đô.
"Không, điều đó là không cần thiết. Như ta đã nói trước đây, Bệ hạ sẽ có thể quay lại các công việc thường ngày của triều đình sau vài ngày nghỉ ngơi," Sion nói, rồi nở một nụ cười sắc bén. "Hơn nữa, sự trả thù ngọt ngào nhất chính là sự trả thù tự thân. Ta nghĩ tốt nhất là để Bệ hạ trực tiếp chỉ đạo cuộc điều tra và cuộc báo thù sau đó. Mọi người có đồng ý không?"
Lời nói ấy khiến các quý tộc hứng khởi hẳn lên.
"Rất đúng! Điện hạ nói đúng!"
Tuyên bố này cũng làm dịu đi nỗi lo lắng của các vị khách ngoại quốc, những người vui mừng vì ít nhất vào thời điểm hiện tại, sẽ không có thêm bất kỳ sự leo thang nào trong xung đột. Nhận thấy bầu không khí của đại sảnh đã thay đổi, Sion tiếp tục nói, "Vậy thì, với tình hình hiện tại, chúng ta khó có thể tiếp tục buổi tiệc như bình thường. Tuy nhiên, để các vị khách phải rời đi trong sự thất vọng thì quả là điều đáng tiếc. Do đó, ta đề xuất một sự kiện cuối cùng. Hãy coi đó như lời xin lỗi và cũng như một màn trình diễn khép lại để tiễn mọi người."
Hoàng tử bước tới bên vị nhị hoàng tử từ Remno. "Thật ra hôm nay ta có sự đồng hành của một người bạn, Hoàng tử Abel của Remno." Anh giới thiệu Abel với đám đông, rồi nở một nụ cười như diễn viên trên sân khấu. "Cùng nhau, chúng ta sẽ trình diễn kỹ thuật kiếm thuật trong một trận đấu với nhau. Hy vọng điều này sẽ mang lại sự giải trí cho mọi người."
Ban đầu, những quý tộc Sunkland tỏ ra khá bối rối trước lời tuyên bố này. Nhưng chẳng bao lâu, họ bắt đầu nắm bắt được ý nghĩa của màn trình diễn mà họ nghĩ rằng hoàng tử đang hướng đến. Thông thường, đây không phải là thời điểm thích hợp để mua vui. Có vô số việc cần được giải quyết, và mặc dù nhà vua không còn trong tình trạng nguy hiểm ngay lập tức, nhưng việc thần dân ngay lập tức chìm vào các thú vui giải trí vẫn là điều không phù hợp. Theo lẽ thường, tình huống này đòi hỏi một thái độ nghiêm túc, nhưng vấn đề là cách nó sẽ được nhìn nhận từ góc độ của những vị khách. Một thái độ quá thận trọng sẽ chỉ gây ra sự bất an trong lòng họ.
Màn trình diễn của Sion hướng đến điều ngược lại—muốn thể hiện sự điềm tĩnh và tự tin với hàm ý rằng Abram không chỉ có sức khỏe ổn định mà còn đủ minh mẫn để dành sự chú ý đến niềm vui của các vị khách. Ít nhất, đó là điều mà các quý tộc đã suy luận. Được nhìn nhận theo cách này, thái độ tưởng chừng như không phù hợp với hoàn cảnh của hoàng tử lại là một quyết định khôn ngoan. Hơn nữa, họ cũng suy đoán rằng có lẽ sự thảnh thơi của anh phản ánh một phần thực tế rằng nhà vua thực sự đang trong trạng thái sức khỏe tương đối tốt. Nếu vậy, họ chẳng có lý do gì mà không thoải mái tận hưởng màn biểu diễn mà vị vua tương lai sắp mang đến cho họ.
Không khí trong đại sảnh bắt đầu rộn lên với một nguồn năng lượng đầy hứng khởi. Abel nhìn đám đông ngày càng trở nên phấn khích rồi lắc đầu. "Mình biết cậu muốn phân thắng bại một lần cho xong, nhưng nơi này đúng là một chỗ kỳ quặc để làm điều đó. Cậu còn thích phô diễn hơn mình tưởng," anh nói với giọng châm biếm, vừa cởi áo khoác vừa xắn tay áo.
"Có lẽ đúng là có một chút phô trương, nhưng chủ yếu là vì mình thấy đây là cơ hội tuyệt vời để mọi người thấy được khả năng kiếm thuật tuyệt đỉnh của cậu, người bạn tốt của mình," Sion đáp lời.
"Trời đất. Vậy đây chính là sân khấu dành cho mình sao? Thế thì mình phải cố gắng gấp đôi để tránh một trận thua nhục nhã rồi."
Abel vung thanh kiếm luyện tập chưa được mài sắc vài lần rồi tiến đến giữa đại sảnh, nơi khu vực rộng lớn vốn được dành cho khiêu vũ giờ đây lại trở thành một sàn đấu hoàn hảo.
"Hà, cứ như thể cậu từng có ý định thua vậy!" Sion bật cười sảng khoái rồi chỉ kiếm về phía người bạn của mình. "Được thôi. Như cậu nói, hãy kết thúc chuyện này một lần cho xong."
Và thế là bức màn lại một lần nữa hạ xuống, chuẩn bị cho hồi kết. Trận chiến đỉnh cao sắp sửa bắt đầu.
"Hả?"
...Nhưng xét về mặt tinh thần, nữ chính vẫn chưa vượt qua nổi hồi đầu tiên.
Rốt cuộc anh Sion đang muốn cho mình thấy điều gì? Echard thầm nghĩ.
Cậu hoàn toàn không thể hiểu được hành động của anh trai mình. Tại sao lại đề xuất một trận đấu kiếm vào lúc này? Xem hai hoàng tử đấu kiếm với nhau thì có ý nghĩa gì? Mọi người đều sẽ thấy—như thể trước đây họ chưa từng biết—Sion thiên tài đến mức nào, nhưng rồi sao nữa? Liệu đây có phải một cách trả đũa tinh vi?
Sion Sol Sunkland là một kiếm sĩ thiên tài. Ai ai cũng biết điều đó. Đối thủ của anh là Hoàng tử Abel, một người ít tiếng tăm hơn hẳn. Chẳng phải họ sẽ chứng kiến Sion nghiền nát vị hoàng tử đáng thương này lần nữa—nếu trí nhớ của Echard đúng—cho đến khi hoàn toàn khuất phục trong tủi hổ, và đó được xem là món quà chia tay hay sao?
Có khi nào anh ấy đang muốn trả thù mình...
Liệu đây có phải một màn thể hiện sức mạnh để nhắc nhở Echard rằng ai mới là người định mệnh sẽ kế vị ngai vàng? Một cú đánh chí mạng để hủy hoại ý chí của cậu? Đó là cách giải thích đơn giản nhất, nhưng lại không giống điều mà anh trai cậu sẽ làm.
Vậy thì sao? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Không có câu trả lời nào khi cậu chăm chú nhìn hai vị hoàng tử vung kiếm đối diện nhau.
"Được rồi. Bắt đầu thôi," Abel nói, giọng anh đầy dũng khí và bình thản.
Anh nâng cao thanh kiếm qua đầu, giữ nguyên tư thế. Vẫn là tư thế quen thuộc từ trước đến nay, bất biến, kiên định.
"Vẫn là thế kiếm đó à? Cậu đã dùng nó kể từ ngày diễn ra giải đấu kiếm thuật."
"Mình chỉ biết dùng thế này thôi. Rất muốn đổi sang kiểu khác, nhưng đáng tiếc là mình không được trời phú cho tài năng hay trí tuệ như cậu."
Sion khẽ cau mày trước nhận xét ấy. "Mình không chắc nữa... Tài năng là một chuyện, nhưng gần đây mình bắt đầu hoài nghi không biết mình thực sự thông minh đến mức nào..." Anh hạ tay cầm kiếm, giữ nó thoải mái trong tư thế thấp với lưỡi kiếm song song với mặt đất. "Mình...sẽ dùng lại thế kiếm của ngày hôm đó."
"À. Mình hiểu rồi... Chúng ta đã giao đấu hơn một lần kể từ ngày đó, nhưng có lẽ trận đấu hôm nay mới chính thức là hồi tiếp theo của trận chiến ấy."
"Và, hôm nay không có mưa. Không có gì cản trở. Chúng ta có thể chiến đấu đến khi thỏa mãn. Vậy thì hãy cùng nhau nhảy vũ điệu này đến tận cùng."
Ngay lúc ấy, nụ cười trên môi Abel vụt tắt. Gương mặt anh hoàn toàn nghiêm nghị. Anh hít một hơi sâu, chờ đợi giây lát, rồi chậm rãi thở ra…
"En garde!"
Với tiếng hô đầy uy lực, anh lao lên tấn công.
Cảnh tượng ấy quá quen thuộc với các quý tộc Sunkland. Kiếm thuật của Hoàng tử Sion mang theo ánh hào quang của thiên tài. Anh luôn chờ đợi đối thủ ra đòn, chịu đựng những đợt tấn công để đánh giá thực lực của họ, rồi từng bước dẫn dắt họ vào thế trận để anh có thể khai thác sơ hở. Và từ khoảnh khắc đó, anh sẽ phá vỡ phòng thủ của đối phương bằng sự chuẩn xác tinh tế đến đáng kinh ngạc. Chứng kiến Sion chiến đấu chẳng khác nào chứng kiến sự áp đảo tuyệt đối. Anh chiến đấu với phong thái của một vị quân vương: bình thản, điềm tĩnh, luôn sẵn sàng.
Chính vì vậy, không có gì khó hiểu khi các quý tộc Sunkland đang mong đợi một màn trình diễn tương tự. Họ biết câu chuyện này. Họ thuộc lòng từng nhịp điệu của nó.
Họ chỉ cần chứng kiến nó tái diễn.
Nhưng những suy đoán đó chưa kịp đi qua phần mở đầu.
Ngay từ cú đánh đầu tiên, Abel đã vẽ nên một chương mới. Không có bất kỳ sự phô diễn nào trong nhát kiếm, cũng chẳng có chiêu trò hay sáng tạo. Nó giản đơn. Đến mức đáng cười. Những người không hiểu biết về kiếm thuật chế giễu sự non nớt của anh. Họ xem cú lao tới ấy như biểu hiện của sự nóng vội của tuổi trẻ, hoặc có lẽ là tâm lý lo lắng của kẻ nghiệp dư—một phản ứng vội vã do không giữ nổi bình tĩnh trước một đối thủ hùng mạnh.
Dion Alaia cười. Nhưng không phải để chế giễu, mà để tán dương. "Hmm... Không tệ chút nào. Một nhát kiếm dứt khoát chứng tỏ một ý chí kiên định. Đó chính là dấu hiệu của một kiếm sĩ giỏi."
Như thể để xác nhận lời nói ấy, Abel thu hẹp khoảng cách chỉ với một cú lao tới, chân trước duỗi xa trước khi cắm chặt xuống đất với một âm thanh vang dội, toàn bộ động lực dồn vào lưỡi kiếm khi anh vung xuống đối thủ.
Đó là một động tác chuẩn mực—đúng theo hình thức mọi mặt, nhưng được mài giũa đến mức hoàn hảo. Thanh kiếm anh uyển chuyển như dòng nước… nhưng giáng xuống với sức mạnh nghiền nát của thác đổ dữ dội.
Tiếng kim loại va chạm xé toạc không gian, dựng đứng từng sợi tóc, rung chuyển cả căn phòng. Trong khoảng lặng sau đó, thời gian như ngừng lại. Mọi người nín thở khi dần nhận ra sự thật chậm rãi lộ rõ trong tâm trí đang hỗn loạn của mình.
Đây không phải một trò tiêu khiển.
Đã chứng kiến đòn kiếm bổ xuống của Abel vô số lần, Sion lập tức phòng bị, đón đỡ nó trực diện trước khi đẩy vào thế giằng co. Khi hai thanh kiếm khóa chặt, anh nở một nụ cười.
"Ấn tượng đấy... Chiêu đập vỡ sọ liều lĩnh của cậu dường như còn mạnh hơn trước."
"Vẫn chưa đủ mạnh, rõ ràng là vậy. Minh đang cố luyện đến mức có thể loại bỏ phần ‘liều lĩnh’ trong đó, ít nhất là đủ sức một mình chống lại một trong những sát thủ hôm nọ," Abel nói. "Nhưng đối với cậu thì..."
Một mạch máu trên thái dương anh nổi lên, và anh lập tức tăng gấp đôi lực vào lưỡi kiếm. Với toàn bộ sự dữ dội như một tảng đá đang lao xuống nghiền nát kẻ xấu số, anh dồn lực vào đối thủ... nhưng lại như va phải một bức tường kiên cố.
Sion không hề nhúc nhích. Anh chống đỡ lực tấn công dữ dội như những bức thành vững chắc của tòa lâu đài nơi anh đang đứng.
Abel, mất thăng bằng sau cú tấn công bất thành, lùi lại để ổn định bản thân. Trong lúc rút về, anh vung kiếm theo phương ngang để ngăn chặn đòn phản công của Sion. Nhưng...
"Nóng vội quá rồi, Abel. Một cú vung kiếm quá rộng sẽ khiến cậu lộ sơ hở."
Đòn đánh phủ đầu đã bị đón trước. Sion, vốn đã dự đoán trước đòn rút lui, tiến lên và đồng thời quét xuống thanh kiếm dang rộng của Abel.
"Ưgh!" Abel bật ra một tiếng đau đớn. Đôi tay anh rung lên vì chấn động từ cú va chạm, không kém phần hủy diệt so với chính đòn đánh của anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi thứ bỗng sáng tỏ. Sion không muốn phân tài cao thấp với anh bằng kỹ thuật, mà bằng sức mạnh thuần túy. Trận đấu này sẽ không phải là một màn so tài về kỹ năng, mà về ý chí, về tâm huyết, về quyết tâm tuyệt đối.
“Mình hiểu rồi... Vì Mia đang là yếu tố quyết định. Vậy ra đây chính là kiểu chiến đấu mà cậu muốn sao?"
"Thì còn kiểu nào khác có thể đủ sức thuyết phục chứ? Cậu thực sự sẽ chấp nhận thua nếu mình giành được cậu ấy bằng mưu mẹo và sự bào mòn hay sao?"
Sự tự tin bình thản trong giọng nói của Sion không đơn thuần là kiêu ngạo. Trong ánh mắt anh, Abel không thấy sự phô trương, mà thấy một ý chí sắt đá và không thể lay chuyển của một thiên tài đã tôi luyện lại. Một con người mà sự vĩ đại từng bị lầm lạc, nhưng nay đã được rèn giũa qua nỗi đau và kinh nghiệm. Và lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, Abel thực sự cảm thấy sợ hãi.
Một cơn lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng anh, như muốn chất vấn tại sao nó lại bị lãng quên. Làm sao, khi đối diện với hiện thân vật lý của thiên tài mang tên Sion Sol Sunkland, anh lại có thể để lọt một chút sơ suất nào? Có phải do những buổi luyện tập của họ? Những trận chiến ít ỏi họ đã sát cánh bên nhau? Liệu những điều đó có biện minh được cho sự kiêu ngạo không đáng có trước kẻ khổng lồ—kẻ mà cái bóng của hắn phủ lên anh thường xuyên đến mức anh gần như quên đi sự hiện diện ấy?
"Thép thánh trên trời… Tốt nhất là mình nên chiến đấu như thể mạng sống của mình đang bị đe dọa," chàng nói qua kẽ răng nghiến chặt.
"Mạng sống của cậu," Sion đáp, "và nhiều hơn thế nữa. Hãy chiến đấu như thể cậu thực sự muốn vậy."
Vẻ mặt của Abel lại trở nên nghiêm nghị.
Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu.
Abel siết chặt chuôi kiếm. Chỉ một hơi thở sau, anh bùng lên với một loạt những đòn đánh sở trường.
Sion đón nhận tất cả. Không né tránh, không gạt đi. Anh giáng kiếm xuống từng cú tấn công đang lao tới, đánh bật chúng ra với độ rung làm tê liệt cả cánh tay. Gương mặt anh ngày càng cau có sau mỗi đòn chém nối tiếp. Môi anh càng lúc càng kéo ra thành một cái nhếch mép đầy đau đớn. Nhưng anh không lùi bước.
Trước cơn mưa kiếm hủy diệt của Abel, Sion không lợi dụng sơ hở, cũng không khai thác bất kỳ điểm yếu nào trong thế đứng. Anh chống lại trận bão kiếm bằng một trận bão còn dữ dội hơn.
"Ưgh..." Abel gầm lên. Một màn kiếm vung ra mịt mù, chạm vào da thịt cánh tay và chân anh. Anh gồng mình vượt qua cơn giông tố, vượt qua cơn đau, rồi tiếp tục bước tới.
"Vẫn chưa xong đâu!"
Anh không thể lùi bước. Nếu rút lui, tức là công nhận sức mạnh áp đảo của đối thủ. Nếu không thể chiến thắng bằng sức mạnh tuyệt đối, thì anh không thể chiến thắng bằng bất cứ cách nào. Với suy nghĩ ấy khắc sâu, anh tiếp tục lao lên.
"Định vượt qua bằng cách ép buộc à? Nghĩ lại đi!"
Sion đáp trả bằng sự mãnh liệt ngang ngửa, thu hẹp khoảng cách giữa họ hơn nữa. Với cả hai đấu sĩ, đầu hàng không phải là lựa chọn. Khoảnh khắc anh thách đấu Abel, anh đã phá hủy mọi con đường rút lui phía sau mình. Trước mặt chỉ còn hố sâu của thất bại. Ý chí anh đã được định đoạt. Chỉ tiến lên, và tiến lên. Không có gì khác. Chấp nhận thương tổn nghiêm trọng, anh tiến thêm một bước nữa.
Trận chiến của họ đã vượt qua khuôn khổ hình thức và kỹ thuật. Nó trở thành một cuộc đối đầu giữa ý chí thuần túy và nghị lực thô sơ. Nhìn thấy niềm đam mê của hai vị hoàng tử va vào nhau một cách mãnh liệt đến thế, Dion không kìm được mà bật lên tiếng hò reo phấn khích.
"Chà, đây mới đúng là một trận đấu thực sự! Trẻ trung quá, hai người này. Không ngờ họ lại vứt bỏ mọi quy tắc đấu kiếm để biến nó thành một trận vật lộn bằng kiếm, nhưng tôi thích thế! Phải công nhận Hoàng tử Sion. Mọi mưu mẹo của cậu ta không làm lu mờ được khả năng tự mình chống chọi trong một trận đấu tay đôi. Thiên tài thật đấy. Nhưng theo tôi thì vẫn còn non."
Lời bình luận của Dion khiến Mia cau mày.
Sion… Hôm nay trông không giống con người cậu ấy.
Abel vẫn đơn giản như mọi khi, nhưng Sion lại đấu với anh ấy theo đúng cách đó. Sion, kẻ luôn là nhân vật trung tâm điềm tĩnh đến đáng tức giận, dù nhìn theo cách nào cũng vẫn đang vung kiếm một cách đầy ngẫu hứng, gần như liều lĩnh. Mia cố gắng lý giải điều này, nhưng càng nghĩ, cô càng bối rối.
Nhân tiện, đây là một sự bối rối hoàn toàn mới. Khi trận đấu vừa bắt đầu, cô thực ra đã lấy lại chút lý trí.
Aha, mình biết cậu ta đang làm gì. Cậu ta muốn mình từ chối lời tán tỉnh trước mặt tất cả mọi người.
Cô đã tự dựng lên một kịch bản giải thích toàn bộ tình huống trong đầu. Sion, sau khi đánh bại Abel, sẽ tuyên bố tình yêu với cô một cách đầy kịch tính. Cô sẽ phải từ chối anh, và bằng cách đó, khiến Echard vui lên. Một kiểu an ủi thông qua bi kịch chung. Dĩ nhiên, để điều này có thể diễn ra…
Khoan đã! Chẳng phải điều đó có nghĩa là mình phải từ chối Sion trước mặt tất cả những người này sao? Trời đất!
Nhận thức ấy khiến cô rơi vào một cơn hoảng loạn. Dạ dày cô cuộn lên khó chịu chỉ vì ý nghĩ phải công khai từ chối Sion.
Làm sao mình có thể từ chối lời tỏ tình của hoàng tử Sunkland ngay trong chính lâu đài của cậu ta đây?! Hnnngh... Sion, cậu thật đáng ghét! Cậu đã trao cho mình một vai phản diện không thể chịu nổi! Đúng là cậu chẳng bao giờ thay đổi! Hmph… Thật lòng mà nói, mình ước gì Abel có thể đánh bại cậu ấy bằng cách nào đó. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn biết bao.
Nhưng đó chủ yếu chỉ là một giấc mơ xa vời. Vậy nên, cô đã dành phần lớn thời gian để nghĩ ra cách truyền đạt lời từ chối một cách nhẹ nhàng nhất có thể khi Sion giành chiến thắng. Nhưng khi trận đấu tiếp diễn, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Cô nhận ra rằng Sion hôm nay không còn là chính mình. Hơn nữa…
"Công chúa Mia, xin người hãy quan sát điện hạ thật kỹ. Thanh kiếm của người, đặc biệt là những gì điện hạ đang muốn truyền đạt qua nó."
Cô quay người về phía giọng nói vừa cất lên, thấy Keithwood đang đứng cạnh mình.
"Thần chưa từng thấy điện hạ bộc lộ cảm xúc của mình một cách trần trụi đến vậy. Điện hạ chiến đấu vì người, Công chúa Mia. Mỗi đường kiếm vung lên đều là một thông điệp gửi đến người," anh nói.
Đây chính là khoảnh khắc quyết định. Keithwood, vị cận thần trung thành nhất của Sion, đã nói vậy. Hẳn phải là sự thật.
Cách cậu ấy đang chiến đấu, cứ như thể có thứ gì đó quan trọng đang bị đe dọa… Và thứ đó… là mình sao? Cậu ấy đang đấu với Abel vì mình sao?
Giờ thì cô đã biết sự thật, và vì thế, cô càng không thể tiếp tục mong muốn chiến thắng của Abel một cách hời hợt như trước nữa. Dĩ nhiên, cô vẫn muốn anh giành chiến thắng. Điều đó không thay đổi. Nhưng để nhìn vào Sion và thực sự mong muốn anh thất bại… Cô đã không còn làm được nữa.
Ch-Chuyện gì thế này? Hẳn phải có gì đó không ổn với mình. Sao ngực mình lại cảm thấy nghẹt thở như vậy?
Tim cô đập mạnh với một cường độ đáng kinh ngạc. Cô không chắc lần cuối cùng nó đập dữ dội như thế này là khi nào. Có lẽ là lúc trên máy chém. Và điều đó hoàn toàn hợp lý, bởi đây là một khoảnh khắc lịch sử.
Mia—vâng, chính là Mia—ngay lúc này đã trở thành một nữ chính thực sự! Một nữ chính đích thực với hai vị hoàng tử tranh đấu vì tình cảm của cô! Chưa bao giờ có chuyện như thế xảy ra trước đây!
Ch-Chuyện gì thế này? Mình phải làm gì trong tình huống này đây? Anne… Ôi, Anne—Agh! Hiện tại bên cạnh mình chỉ có Bel và Rina. Cố vấn tình cảm của mình đâu rồi khi mà mình cần cô ấy nhất?!
Trong khi Mia chìm sâu hơn vào sự bối rối, trận đấu vẫn tiếp tục.
Một lần, hai lần, ba lần.
Kiếm va chạm, tia lửa bắn ra. Mỗi âm thanh thép cọ sát lại lấy đi một phần sức lực của hai vị hoàng tử. Dù đã được mài cùn để tập luyện, những thanh kiếm vẫn là vũ khí thực sự, và mỗi cú đánh đều để lại dấu vết trên người đối thủ. Vết thương và sự mệt mỏi tích tụ với tốc độ chóng mặt qua những đòn tấn công không ngừng nghỉ. Dẫu vậy, họ vẫn tiếp tục, nhịp độ của các đòn đánh dần tăng tốc đến mức tưởng chừng như lưỡi kiếm sắp vỡ vụn. Rồi, họ tách ra. Một cách kỳ lạ, họ đồng loạt lùi lại.
"Mặt trời rực cháy… Biết cậu từng như thế nào trước đây… Cậu đã tiến xa lắm rồi, Abel. Tốt cho cậu đấy. Và mình nói vậy là từ tận đáy lòng," Sion cất lời, hơi thở anh nặng nề. "Mình gần như không thể tin cậu vẫn là con người trước kia."
Abel chỉnh lại chuôi kiếm, rồi khẽ nhún vai. "Ha ha, mình cũng khó mà tin nổi. Chưa từng nghĩ rằng mình có thể chống chọi với cậu như thế này. Không đời nào mình có thể đi đến đây một mình được."
"Là cô ấy, đúng không?"
"Đúng vậy."
"...Phải." Sion khép mắt lại. "Mình ghen tị với cậu, Abel."
Những lời ấy tuôn ra từ đôi môi anh, và Sion nhận ra chúng đã chờ được nói ra từ rất lâu, rất lâu rồi.
Thì ra là vậy. Mình đã luôn ghen tị với Abel. Đã từ lâu rồi...
Việc anh chưa từng nhận thức—chưa từng thừa nhận điều đó—thật đáng cười.
Mình biết là mình chậm hiểu, nhưng lần này mới thật sự đỉnh cao... Mình kém cỏi hơn mình nghĩ rất nhiều.
Anh nhìn Abel nâng cao thanh kiếm lên đầu. Nó vẫn giữ nguyên tư thế như mọi khi, bất chấp hoàn cảnh. Đã loại bỏ tất cả những thứ khác, nó vẫn kiên định với một mục tiêu duy nhất. Giống như người đang nắm giữ nó.
Sion ghen tị với sự thuần khiết ấy. Với sự thuần khiết của anh.
Nếu mình có thể kiên định với một mục tiêu như vậy… Có lẽ khi đó, cô ấy…
Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của mình bằng một cú vung kiếm.
"Làm thôi nào, Abel!"
Khi anh lao tới đối thủ, hình ảnh cha mình—đức vua, mẹ mình—hoàng hậu, cậu em trai—Echard, người hầu trung thành—Keithwood, Bá tước Lampron, thủ tướng, cùng vô số quý tộc, vô số dân chúng đang dựa vào hoàng gia để có được sự bình yên và thịnh vượng... lần lượt hiện lên trong tâm trí anh.
Tất nhiên. Sion cười nhạt. Tất nhiên là họ sẽ ở đó...
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm tuột khỏi tay anh.
Ở thời khắc quyết định ấy, ánh mắt của Abel nhìn thẳng vào Sion. Nhưng Sion không khỏi cảm thấy rằng chúng không thật sự đang hướng về anh, mà xuyên qua anh.
Đó là đôi mắt chỉ nhìn thấy một điều duy nhất.
Một cô gái.
Abel chiến đấu chỉ vì cô ấy, trong khi anh chiến đấu vì...
Đó chính là khác biệt định đoạt tất cả.
Thanh kiếm, rời khỏi tay người cầm, xoay tròn trong không trung trước khi rơi xuống đất với một tiếng vang cứng nhắc. Như hồi chuông báo hiệu, nó đánh dấu sự kết thúc của trận đấu, lan truyền một làn sóng xôn xao ngỡ ngàng khắp đại sảnh.
"Sion... thua sao?" Echard lẩm bẩm, đầy vẻ hoài nghi.
Sion chỉ liếc nhanh về phía Echard trước khi quỳ xuống. Anh nhìn đăm đăm xuống sàn cho đến khi một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt. Anh ngước lên và thấy Abel đang nhăn mặt.
"Sion, cậu—"
"Nếu," Sion ngắt lời, giữ ánh nhìn chặt chẽ, "cậu nói bất cứ điều gì đại loại như ‘Cậu đã thắng nếu đấu một cách nghiêm túc, nên trận này không tính,’ mình sẽ khinh miệt cậu."
Trước khi Abel kịp nói bất cứ điều gì, Sion tiếp tục.
"Cậu và mình, cả hai đều đặt lên bàn cân thứ gì đó quan trọng với chúng ta. Chúng ta đã chiến đấu vì nó, và mình đã thua. Cậu đã lấy chiến thắng từ mình, Abel. Và mình sẽ không để cậu lấy luôn thất bại của mình."
Một giây dài trôi qua khi họ nhìn nhau chằm chằm. Rồi ánh mắt của Sion đột nhiên dịu lại.
"...Và đó là điều chúng ta sẽ đi theo, được chứ? Hãy hợp tác với mình," anh thì thầm.
Ngay sau đó, Echard vội vàng chạy đến.
"Anh Sion..."
"Như em thấy đấy, anh đã thất bại." Sion nhún vai. "Anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu, Echard. Anh sẽ thất bại. Anh sẽ thua. Ngay cả khi có điều gì đó quan trọng đang bị đe dọa."
"Không, nhưng... Sion..."
Sion lắc đầu, ra hiệu cho cậu em trai giữ im lặng.
"Bên cạnh đó, em đã theo dõi mà, phải không? Em hẳn đã thấy khoảnh khắc khi thanh kiếm của Abel vượt qua anh. Cậu ấy chắc chắn từng yếu hơn anh. Khi chúng ta lần đầu đến Saint-Noel, anh không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ thua cậu ấy. Nhưng cậu ấy đã tiến bộ. Bằng nỗ lực không ngừng nghỉ và vô số mồ hôi cùng khổ luyện, cậu ấy đã tiến bộ. Và bây giờ, cậu ấy giỏi hơn anh. Đó..." Sion nhìn thẳng vào mắt em trai mình. "Là món quà anh để lại cho em, Echard. Nếu em cố gắng đủ, em cũng có thể làm được. Em có thể vươn tới bất kỳ đỉnh cao nào mà em muốn, miễn là em cố gắng chạm tới nó. Hãy quên anh đi, Echard. Có những đỉnh cao cao hơn, tốt hơn để em hướng đến. Hãy ghi nhớ điều đó, và tự mình nắm lấy tương lai của mình."
"Anh Sion..." Echard cúi thấp ánh nhìn.
Sion mỉm cười rồi chuyển sang giọng điệu bông đùa. Chỉ có ánh mới biết được liệu đó là để làm Echard vui lên hay chỉ đơn giản là để xoa dịu bầu không khí.
"Với điều đó đã nói, mình không có ý định tiếp tục thua. Không với cậu, cũng không với em, Abel."
Abel gãi đầu, cười thoáng qua.
"Được thôi, chúng ta sẽ đấu lần nữa. Và lần sau, mình vẫn sẽ thắng."
Hai vị hoàng tử siết tay nhau, và cả phòng khiêu vũ bùng nổ trong những tràng pháo tay vang dội.
Khán giả đua nhau tán dương hai đấu sĩ xuất sắc. Giữa những tiếng hoan hô như sấm rền, Sion tiến về phía Mia.


4 Bình luận
Cảm ơn
Thanks trans😍😍
Cố lên trans oi💪💪