Bóng tối buông xuống như một tấm màn nhung nặng trĩu, nuốt chửng Trần Gia Huy. Tiếng kêu hoảng loạn vang vọng từ xa, sắc nhọn, đâm vào lồng ngực như mũi dao của những kẻ đòi nợ ở "thực tại kia". Tiếng giày cao gót chạy gấp gáp. Tiếng la thất thanh của Nhân viên. Khuôn mặt bàng hoàng của Anh Mai. Sự kinh hoàng của Duy Thiện. Vẻ điềm tĩnh bất thường của Ông Tuấn. Tất cả trộn lẫn vào nhau trong mớ âm thanh hỗn loạn cuối cùng trước khi ý thức tan biến. “Máu… quá nhiều máu!” Ai đó thốt lên, giọng run rẩy.
---
Mùi sát trùng lạnh ngắt. Tiếng máy móc y tế rì rầm, đều đều, như âm thanh nhắc nhở về sự tồn tại mong manh. Tôi hé mở mi mắt, trần nhà trắng xóa. Ánh sáng huỳnh quang vô hồn. Thực tại. Lại là thực tại trong một căn phòng bệnh viện.
Cơn đau buốt từ đùi chạy dọc khắp cơ thể, âm ỉ nhưng sắc lẹm, như chiếc đinh vít đang cố gắng khoan sâu vào tận xương tủy. Tôi khẽ cử động, lớp băng dày quanh đùi căng lên, nhức nhối. Thân thể mệt mỏi rã rời, như vừa chạy một chặng đường dài bất tận. Nhưng đầu óc… lại sắc bén một cách kỳ lạ, minh mẫn hơn bao giờ hết. Những hình ảnh từ đêm qua vụt hiện – ly nước cam đáng ngờ, cơn vật vã, khuôn mặt Anh Mai, điều kiện cô ấy đưa ra, nhát kéo tự găm vào mình, sự kinh hoàng trên khuôn mặt cô, Duy Thiện, Ông Tuấn, sự hỗn loạn cuối cùng… Tất cả như những thước phim bị dừng lại, lặp đi lặp lại, mỗi lần thêm một chút chi tiết, một chút cảm giác mới.
Tôi không chết. Lần này không chết. Nhưng cái giá phải trả vẫn là máu và đau đớn.
Nhân ngủ gục trên chiếc ghế bên cạnh giường, bộ dạng phờ phạc, quần áo nhàu nhĩ. Dường như anh đã ở đây suốt từ đêm qua. Chuông báo gọi y tá vang lên khi tôi khẽ nhúc nhích. Bác sĩ đến kiểm tra vết thương, dặn dò gì đó, giọng nhẹ nhàng như ru ngủ. Tôi chỉ gật đầu, không tập trung lắm.
Khi họ rời đi, tôi yêu cầu Nhân kéo rèm cửa lại. Căn phòng trở nên dịu hơn dưới ánh sáng vàng nhạt.
"Tình hình thế nào?" Tôi hỏi Nhân, giọng khản đặc.
Nhân tỉnh hẳn, vẻ mặt nghiêm trọng. Anh ấy báo cáo. Bê bối ở sảnh tiệc đã bị dập tắt một cách đáng ngờ. Báo chí đưa tin úp mở, không dám đi sâu vào chi tiết. Có một thế lực nào đó rất mạnh đã can thiệp, kiểm soát dư luận hoàn toàn. Ai? Tôi vẫn không biết. Nhưng tôi biết, điều đó không xảy ra một cách ngẫu nhiên.
"Gia tộc Nguyễn cũng... chịu áp lực lắm, anh Huy ạ," Nhân tiếp tục. "Vụ hủy hôn, giờ thêm vụ lùm xùm đêm qua. May là... không có gì bị lộ quá mức."
Không lộ quá mức? Sau màn đó? Nực cười. Chắc chắn ông Tuấn đã làm việc rất hiệu quả. Nhưng tại sao ông ta lại làm vậy? Bảo vệ danh tiếng Gia tộc Nguyễn? Hay che giấu điều gì khác?
Suy nghĩ miên man. Cảm giác mơ màng ùa tới. Không phải cơn mê của thuốc, mà là một trạng thái giữa thức và ngủ, nơi ký ức và ảo ảnh hòa trộn.
---
Thấy mình đang ở đâu đó... trong một khu vườn yên tĩnh. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua tán cây. Có mùi đất sét ẩm và mùi hoa thoang thoảng. Mẹ. Bà ấy ngồi đó, mái tóc dài búi gọn, vẻ mặt hiền dịu. Bà ấy đang nặn đất sét, bàn tay khéo léo. Rồi Mẹ ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đầy trìu mến. Mẹ mỉm cười. Rồi bà lấy ra một vật gì đó. Nhỏ. Màu trắng, trong veo. Ánh sáng xuyên qua, lấp lánh. Một hình con thỏ. Là chiếc kẹp. Một chiếc kẹp thỏ thạch anh. Mẹ cầm nó, ngắm nghía. Rồi, dáng dấp Mẹ thay đổi một chút. Giống như bà đang trao nó cho ai đó? Không phải tôi. Ai đó... mờ nhạt lắm... Ai? Ánh mắt của Mẹ lúc đó... có vẻ hơi phức tạp, có một nỗi buồn lẩn khuất sau nụ cười. Rồi cảnh tượng chuyển nhanh hơn. Bà đang nói chuyện với ai đó... mờ lắm... Gợi ý về điều gì đó trong tương lai và gửi gắm cho ai đó? Nó không rõ ràng hoàn toàn. Cảnh vật lại chuyển. Chiếc kẹp thỏ thạch anh nằm trên nền đất... Không phải trong tay ai cả... Rồi một bàn tay nhặt lấy nó... Bàn tay của ai? Mờ mịt quá. Khó mà nhận dạng. Rồi lại là hình ảnh Anh Mai. Nụ cười đó ... rồi khuôn mặt bối rối... Chiếc kẹp thỏ... giờ nó đang nằm ở đâu đó và có liên quan gì đến cô ấy không? Một căn phòng? Xung quanh lại là những két sắt, toàn là két sắt với két sắt? nó là của ai? Và tại sao nó lại xuất hiện?
---
Tôi giật mình. Tỉnh táo trở lại hoàn toàn. Nằm thở dốc trên giường bệnh. Ký ức về mẹ, chiếc kẹp thỏ, những hình ảnh chắp vá về tương lai, người nhận, người nhặt... Rối bời. Chỉ làm tăng thêm câu hỏi. Chiếc kẹp thỏ thạch anh mà mẹ tôi đã làm. Nó có ý nghĩa gì đó đặc biệt. Là 1 món quà của một người nào đó. Tôi đã từng thấy nó ở 1 người con gái nhưng tôi không nhớ nổi được cái tên và khuôn mặt , tôi chỉ biết là cô ấy từng ở bên cạnh tôi rất nhiều, thật lạ lẫm nhưng cũng gần gũi phải không?
Chiếc kẹp thỏ. Một trong những kỷ vật của mẹ. Nó quan trọng. Nó liên quan đến bí ẩn đằng sau tất cả. Ai đó sở hữu nó sau cùng...
Nỗi nghi ngờ dâng lên. Ai đã nhặt nó lên từ nền đất trong ký ức chắp vá đó? Một bàn tay đàn ông và phụ nữ?
Tôi suy nghĩ về đêm sinh nhật. Thuốc ở trong ly nước cam. Kẻ bỏ thuốc. Duy Thiện là người tôi nghi ngờ nhất. Hắn có động cơ. Hắn xuất hiện ở đó. Ánh mắt của hắn. Mối liên hệ của hắn với Anh Mai. Vở kịch ở cổng với Bình gốm. Tất cả đều liên kết Duy Thiện với những sự kiện tiêu cực gần đây. Dù hắn không trực tiếp đưa ly nước cho tôi (ở lần này), hắn ta xuất hiện ngay gần quầy và có ánh mắt "đắc ý" lúc đầu... Cũng có thể là hắn sai khiến ai đó làm? Hoặc tự bỏ thuốc vào ly nước ở một thời điểm nào đó rồi sau đó yêu cầu đưa ra? Trực giác và những manh mối ít ỏi khiến tôi nhắm vào Duy Thiện là nghi phạm chính.
Nhân gõ cửa. Rồi bước vào. "Có khách thăm ạ."
Tôi nhíu mày. Ai? Trong lúc này?
Rồi họ vào phòng là Anh Mai và Duy Thiện.
Tôi không bất ngờ lắm nói đúng hơn mọi thứ đã được tính từ trước rồi
Anh Mai mặc bộ đồ giản dị. Khuôn mặt cô ấy trông còn mỏi mệt và bơ phờ hơn tôi nghĩ. Đôi mắt sưng húp. Cú shock đêm qua chắc hẳn cô ấy đã phải trải qua điều đó như thế nào? Tôi không hỏi.
Cô ấy bước lại gần giường bệnh, dừng lại. Duy Thiện e dè đi sau, đứng ở cửa phòng, không dám vào sâu hơn, đầu cúi gằm. Cậu ta trông thảm hại thật. Vẻ đáng thương của hắn lúc này là diễn kịch? Hay vì sợ hãi hậu quả vụ bê bối tôi tự tạo ra? Hoặc vì sợ... tôi sẽ nói gì đó với Anh Mai?
Cả hai đều im lặng. Tôi cũng không lên tiếng. Cảm giác khó xử, nặng nề bao trùm. Sự kiện đêm qua. Vết thương. Nhát kéo. Lời đề nghị. Lời từ chối. Tuyên bố cuối cùng. Tất cả đều hiện diện trong không khí giữa chúng tôi, dù không ai nhắc tới.
Anh Mai nhìn tôi. Rồi nhìn chân tôi, nơi vết băng trắng. Đôi mắt cô ấy dán chặt vào đó, không rời. Dường như, đó là nơi tập trung tất cả sự ám ảnh của cô. Tôi hiểu. Cảnh tượng đó không thể dễ dàng xóa nhòa khỏi tâm trí.
"Anh... thế nào rồi?" Anh Mai cuối cùng lên tiếng, giọng khẽ như hơi thở.
"Không chết." Tôi trả lời, giọng nhàn nhạt, không cảm xúc. Sự đối thoại khó khăn như bước qua bãi mìn.
Cô ấy im lặng lần nữa. Quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh. Tôi nhìn tấm lưng gầy gò của cô ấy. Nhớ lại ký ức vụ vỡ bình gốm "Tình Yêu". Cô ấy quan tâm đến Duy Thiện hơn nỗi đau của tôi. Cô ấy đặt thể diện của hắn lên trên lời giải thích của tôi. Cô ấy đưa ra điều kiện đổi trác tàn nhẫn đó. Sự mù quáng của cô ấy... làm dấy lên cơn giận dữ âm ỉ.
"Duy Thiện... em ấy... rất hối hận," Anh Mai lại nói, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. "Về vụ chiếc bình..."
Duy Thiện? Lại là Duy Thiện. Hắn vẫn diễn vở kịch đó sao? Hoặc Anh Mai vẫn tin vào vở kịch đó? Hắn ta vừa thấy tôi vật vã suýt chết vì thuốc, tự đâm vào người như vậy, mà cô ấy vẫn muốn nhắc đến vụ bình gốm và sự "hối hận" của hắn ta sao? Nỗi phẫn nộ bị kìm nén trỗi dậy.
"Vậy sao," tôi khẽ đáp, giọng lạnh như băng, đầy vẻ khinh bỉ. Tôi liếc nhìn Duy Thiện đang đứng ở cửa, ánh mắt không đọc được gì ngoài sự e dè. "Vậy Duy Thiện đang ở đâu? Để đích thân nghe lời hối hận của hắn.”
Duy Thiện giật mình, khẽ nhúc nhích ở cửa phòng. Anh Mai quay đầu lại nhìn tôi. Ánh mắt bối rối. Cô ấy không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy. Vẻ mặt cô ấy cho thấy cô muốn che giấu Duy Thiện, bảo vệ hắn ta.
"Em ấy... em ấy ở đây," Anh Mai khẽ nói, như thừa nhận.
Tôi nhìn Anh Mai, rồi nhìn Duy Thiện đang co người ở cửa. Khẽ cười. Một nụ cười lạnh. "Cậu ta trốn à? Cậu ta sợ sao?"
Duy Thiện đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch, nhìn tôi. Vẻ kinh hoàng hiện rõ trong mắt hắn, như một con vật nhỏ bị dồn vào đường cùng. Không phải kinh hoàng giả tạo. Kinh hoàng thật sự. Hắn sợ bị tôi nói thẳng ra mọi thứ trước mặt Anh Mai? Hoặc hắn sợ tôi biết được điều gì đó nguy hiểm hơn?
Anh Mai cũng nhìn Duy Thiện, rồi nhìn tôi. Vẻ bối rối của cô ấy càng tăng. Mâu thuẫn. Duy Thiện hối hận sao lại sợ hãi như vậy? Tại sao tôi lại khiêu khích như vậy?
Tôi không nói thêm lời nào nữa. Cảm giác đối thoại vô ích. Nốt trầm này chỉ kéo dài thêm sự khó chịu. Duy Thiện vẫn là kẻ nghi vấn số một, dù có là con tốt bị giật dây đi nữa.
Anh Mai nhìn tôi một lúc nữa, rồi lại nhìn Duy Thiện, khuôn mặt ngày càng rối ren. Cuối cùng, cô ấy quay người, bước ra khỏi phòng. "Anh nghỉ ngơi đi." Lần này cô nói không cần giấu nữa sự nặng nề trong lòng.
Duy Thiện vẫn đứng ở cửa, nhìn tôi. Rồi theo Anh Mai bước ra. Cánh cửa phòng bệnh khép lại, không gian lại trở về với sự tĩnh lặng và mùi sát trùng.
Nằm trên giường bệnh, tôi hít một hơi sâu. Ám ảnh từ đêm đó. Ám ảnh về Anh Mai. Ám ảnh về Duy Thiện. Tất cả quẩn quanh.
Sau đó, Nhân quay lại phòng. Tôi đưa ra yêu cầu. "Tìm chiếc kẹp thỏ thạch anh của mẹ. Tìm bằng được. Kiểm tra kỹ càng tất cả các tài liệu, thư từ cũ của mẹ và gia tộc Trần. Đặc biệt những thứ liên quan đến gia tộc Nguyễn, hoặc Ông Nguyễn Phương Tuấn, hoặc một người tên Nguyễn Minh Trí."
"Nguyễn Minh Trí?" Nhân nhíu mày. "Là ai vậy anh Huy?"
"Không biết. Chỉ là... một cái tên lướt qua trong ký ức cũ," tôi trả lời. Vẫn chỉ là những mảnh ghép chắp vá. Minh Trí... cái tên đó liên quan đến ai? Ký ức về mẹ và Ông Tuấn có liên quan không? Hay chỉ là một cái tên mơ hồ.
Nhân ghi lại cái tên đó. "Vâng, em sẽ điều tra. Về chiếc kẹp thỏ thạch anh..." Anh ấy dừng lại, vẻ ngập ngừng. "Em đã tìm ở nhà và trong kho của gia tộc rồi ạ. Không thấy ạ."
Không thấy? Vậy nó ở đâu? Ký ức về Anh Mai và cô gái đó và những cái két sắt thoáng hiện. Nhưng quá mơ hồ. Nó có nằm ở đó không? Hay ở đâu khác? Ai đó khác đang giữ nó?
Sự bí ẩn của chiếc kẹp thỏ càng tăng thêm. Quan trọng hơn tôi nghĩ.
Sau khi xuất viện, tôi chỉ ở lại nhà vài ngày để vết thương đỡ đau hơn một chút và sắp xếp các vấn đề tài chính khẩn cấp của Gia tộc Trần (từ "thực tại kia" nó cũng là đống nợ cần xử lý). Nhân liên tục gửi báo cáo điều tra. Duy Thiện, những hoạt động của hắn, các mối quan hệ xã giao. Duy Thiện xuất hiện thường xuyên bên cạnh Anh Mai trong các sự kiện (nụ cười hiền lành, bộ dạng chu đáo). Dư luận vẫn xì xào về vụ sinh nhật của tôi, và cả việc hủy hôn với Gia tộc Nguyễn, dù đã được dập đi rất nhiều.
Ngày 25 tháng 7. Một ngày trước đám cưới.
Tôi quyết định làm điều cuối cùng. Kết thúc tất cả. Chính thức.
Tôi hẹn gặp Anh Mai. Một cách riêng tư. Nhân đã liên lạc và Anh Mai đã đồng ý gặp (chắc là vì sự bối rối, tò mò, và cả sự ám ảnh sau vụ sinh nhật và ở bệnh viện?).
Quán cà phê nhỏ ở ngoại ô, vắng vẻ. Nơi kỷ niệm cũ.... Anh Mai ngồi đó, bộ đồ giản dị, khuôn mặt không trang điểm kỹ lưỡng, lộ rõ vẻ mỏi mệt. Ánh mắt nhìn xa xăm, đầy ưu tư.
Tôi bước lại gần. Ngồi xuống đối diện. Cô ấy nhìn tôi. Vẻ bối rối lại xuất hiện, pha lẫn một chút kinh ngạc.
Không lời chào hỏi xã giao. Không lời biện minh hay trách móc. Chỉ có sự im lặng. Tôi quan sát Anh Mai. Gầy hơn một chút. Trưởng thành hơn một chút? Hay chỉ là sự mỏi mệt và ám ảnh khiến cô ấy trông khác đi?
Tôi lấy ra từ trong túi áo. Một chiếc hộp nhỏ màu nhung xanh thẫm. Cầm nó trong tay, đủ trang trọng nhưng không quá phô trương.
Ánh mắt Anh Mai dán chặt vào chiếc hộp. Bối rối. Tò mò. Có chút hy vọng mong manh lướt qua – cô ấy có nghĩ nó là quà không? Sau tất cả mọi chuyện? Cô ấy có hy vọng rằng, dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó, tôi vẫn còn giữ lại thứ gì đó "của Huy ngày xưa không? Sự mâu thuẫn và cả tin trong tâm trí con người.
Tôi đặt chiếc hộp lên bàn, giữa hai chúng tôi.TÔI KHÔNG MỞ HỘP. Bên trong là chiếc ngọc bội gia tộc Nguyễn. Tín vật đính hôn. Nhân đã lấy nó về theo lệnh tôi. Giờ tôi phải trả lại. Hành động mạnh hơn ngàn lời nói.
Tôi nhìn Anh Mai, nhìn đôi mắt cô ấy đầy câu hỏi, cố gắng đọc suy nghĩ của tôi. Ánh mắt tôi lạnh lẽo, nhưng không thù hằn lúc này. Chỉ là dứt khoát. Là lời tuyên bố cuối cùng cho mối quan hệ này. Kết thúc. Vĩnh viễn.
Anh Mai nhìn chiếc hộp, rồi nhìn tôi. Ánh mắt do dự. Cô ấy không chạm vào chiếc hộp ngay. Chỉ nhìn nó, nhìn như vật thể xa lạ mà quen thuộc.
"Cái này...?” Cuối cùng, cô ấy khẽ lên tiếng, giọng hỏi tôi có ý định.
Tôi giữ im lặng. Ánh mắt vẫn không rời cô ấy, truyền tải thông điệp. Lấy nó đi. Nó thuộc về cô. Hôn ước và biểu tượng đã tan rã rồi.
Sau một lúc lâu, Anh Mai khẽ hít một hơi run rẩy. Ánh mắt phức tạp, chấp nhận sự thật tàn khốc và hành động đầy biểu tượng của tôi. Cô ấy đưa bàn tay mảnh mai ra, chậm rãi, cầm lấy chiếc hộp. Ngón tay cô ấy siết nhẹ lấy chiếc hộp, cảm giác như siết chặt lấy tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng tôi, tất cả những ký ức, tất cả những hiểu lầm.
Tôi đứng dậy. Nhiệm vụ đã hoàn thành.
"Tạm biệt, Anh Mai." Tôi nói, giọng khẽ đến mức chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe thấy, không một chút cảm xúc dư thừa nào. Là lời chào vĩnh biệt. Với quá khứ. Với cô.
Anh Mai không ngẩng đầu lên. Chỉ giữ chiếc hộp trong tay, cúi gằm mặt. Một cái gật đầu khẽ, thay cho lời đáp. Chấp nhận. Chấm hết.
Tôi quay lưng bước đi. Không một lần quay lại. Bỏ lại cô ấy một mình ở đó, với chiếc hộp, với sự day dứt, và với những khoảng trống tâm lý mới.
Bước ra khỏi quán cà phê, bước chân nhẹ nhõm lạ thường. Sự dứt khoát cuối cùng.
Nhân đợi ở ngoài. Xe đã sẵn sàng.
"Đi đâu, anh Huy?" Nhân hỏi.
Tôi lên xe, đóng cửa. Nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời Thành phố Y.
"Đi thật xa, Nhân."
Sáng sớm ngày 26 tháng 7 (5 giờ sáng). 2 tiếng trước đám cưới định mệnh.
Tôi, Trần Gia Huy, chính thức biến mất. Bỏ lại phía sau mọi ràng buộc cũ. Để lột xác.


0 Bình luận