Tôi tiến về phía quầy giao nhận. Nụ cười hiếm hoi thoáng nở trên môi khi tôi nhìn nhân viên đang nhẹ nhàng đặt chiếc bình gốm "Tình Yêu" lên một tấm đệm nhung nhỏ trên bàn. Ánh đèn hắt lên, làm nổi bật vẻ đẹp đơn giản nhưng tinh tế của tác phẩm. Nó được đặt ngay ngắn để tôi kiểm tra lần cuối trước khi đóng gói cẩn thận. Đây là khoảnh khắc tôi chờ đợi. Khoảnh khắc được chạm vào di vật của mẹ sau bao năm xa cách, sau cả một kiếp người tưởng như đã vĩnh viễn mất đi. Cảm xúc bình yên dâng lên, xoa dịu chút nào nỗi đau âm ỉ và những tính toán đang ngự trị trong lòng tôi.
Đang chăm chú ngắm nhìn, dường như chìm đắm trong ký ức về mẹ, tôi thấy Duy Thiện và Anh Mai tiến về phía tôi. Anh Mai vẫn giữ vẻ bối rối xen lẫn tò mò, còn Duy Thiện... nụ cười hiền lành thường trực vẫn đó, nhưng ánh mắt cậu ta hơi cụp xuống một cách... tính toán? Ký ức từ "thực tại kia" khiến tôi đặc biệt cảnh giác với bất kỳ biểu hiện nhỏ nhặt nào từ con người này.
"Anh Huy," Anh Mai cất lời, giọng cô nghe có chút gượng gạo, như không biết mở lời thế nào sau màn đấu giá vừa rồi. "Cậu... thích tác phẩm này đến vậy sao?"
Tôi ngước lên nhìn cô, khẽ gật đầu, không trả lời thẳng. Mắt tôi lướt qua Duy Thiện đang đứng cạnh cô. Cậu ta vẫn mỉm cười, nhưng tôi thấy rõ ràng... một tia sáng lạnh lẽo, lướt rất nhanh trong đáy mắt khi nhìn chiếc bình. Hoặc có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi?
Duy Thiện không nói gì về chiếc bình, chỉ mỉm cười đầy lễ phép với tôi, như thể rất vui khi tôi mua được món đồ mình yêu thích. Cậu ta nhẹ nhàng lách người đi qua phía đối diện bàn giao nhận, hơi khom lưng như thể đang nhường đường cho một nhóm khách vừa tới gần đó. Hành động có vẻ vô hại, nhã nhặn, hoàn toàn phù hợp với vỏ bọc hiền lành của Duy Thiện.
Một nữ nhân viên phục vụ, tay bưng một khay ly champagne, đang bước đi ở hành lang chính song song với bàn giao nhận. Cô ấy mỉm cười với khách, cố gắng di chuyển khéo léo trong không gian chật hẹp của sảnh đấu giá lúc này khá đông người qua lại.
Trong tích tắc khi nữ nhân viên bưng khay đi ngang qua, Duy Thiện đột ngột khẽ vấp chân (như vô ý), người cậu ta chao nhẹ và bàn tay đang chống tạm lên bàn để giữ thăng bằng thoáng chạm vào khuỷu tay của nữ nhân viên. Cú chạm cực nhẹ, gần như không đáng kể. Kèm theo là lời "xin lỗi!" khe khẽ, đầy hối lỗi của Duy Thiện, cùng lúc khẽ đưa tay ra giữ lấy tay áo của nữ nhân viên (để tỏ ra giúp đỡ?).
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt. Chỉ là một va chạm nhỏ, rất "vô tình". Nữ nhân viên chỉ khẽ "ối" một tiếng vì giật mình, khay ly trên tay hơi nghiêng đi...
Rồi một thứ khác bị tác động. Ngay tại vị trí chiếc bàn đặt bình gốm.
Có lẽ do cú chao nhẹ, hoặc có lẽ là Duy Thiện đã lợi dụng khoảnh khắc đó để khẽ đẩy vào một điểm nào đó của chiếc bàn, hoặc dùng chân một cách khéo léo và giả vờ điều chỉnh gìay
Không có tiếng động lớn ngay lập tức. Chiếc bình gốm chỉ khẽ rung lên. Tôi, Anh Mai, Duy Thiện, và nhân viên bàn giao đều nhìn chiếc bình, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Rồi nó ngã.
Một cách chậm rãi đáng sợ. Từ trên tấm đệm nhung mềm, chiếc bình nghiêng dần... dần... rồi đổ xuống sàn nhà trải thảm dày.
Tôi kịp nhận ra có điều gì đó không ổn, kịp đưa tay ra...
NHƯNG KHÔNG KỊP.
CHOANG!
Tiếng gốm vỡ nát. Bình gốm "Tình Yêu" tan tành trên sàn nhà đấu giá. Vẻ đẹp tinh khiết của nó bị nghiền nát thành vô số mảnh vỡ. Mảnh sành trắng văng ra xung quanh, vài mảnh vương vãi cả trên tấm thảm đỏ sang trọng.
Mọi tiếng động trong sảnh đấu giá như ngừng lại. Tất cả ánh mắt đổ dồn về khu vực lộn xộn nhỏ bé này. Khuôn mặt mọi người biểu lộ sự ngạc nhiên, ái ngại, và cả tò mò.
Duy Thiện là người đầu tiên "phản ứng". Khuôn mặt cậu ta tái nhợt ngay lập tức. "Ôi không! Em xin lỗi! Em... em chỉ hơi vấp chân..." Cậu ta lắp bắp, đôi mắt mở to nhìn đống đổ nát, bàn tay run rẩy (có thật sự run rẩy?), và trên ngón tay khẽ rỉ ra một chút máu (chắc vừa vô tình hay cố tình cứa phải mảnh vỡ sắc nhọn?). Vẻ mặt cậu ta đầy sự hoảng hốt và tự trách. Một diễn viên xuất sắc.
Anh Mai ngay lập tức tiến tới bên cạnh Duy Thiện. Khuôn mặt cô cũng tái đi vì kinh ngạc và ái ngại. Cô nhìn đống mảnh vỡ, rồi quay sang nhìn Gia Huy. Ánh mắt cô lúc này... dường như chỉ lo lắng cho Duy Thiện. "Duy Thiện! Em có sao không? Em bịị thương rồi!" Cô vội vàng kiểm tra tay Duy Thiện, hoàn toàn bỏ quên chiếc bình vừa vỡ. Rồi cô quay sang tôi, ánh mắt phức tạp đầy vẻ xin lỗi, bất lực. "Gia Huy... Tớ... Tớ xin lỗi..."
Lúc này, tôi đang đứng nhìn xuống đống mảnh vỡ trên sàn nhà. Mảnh gốm trắng tinh khiết vương vãi khắp nơi. Hình ảnh người mẹ ôm voi con tan tác. Chiếc bình gốm "Tình Yêu"... của mẹ.
Một cảm giác đau đớn dữ dội hơn bất kỳ vết đâm hay vết rắn cắn nào dâng lên trong lòng tôi. Không chỉ là tiếc nuối kỷ vật. Mà là sự sụp đổ. Sự tàn lụi. Lần thứ hai, tôi lại chứng kiến nó vỡ tan. Lần thứ hai, bởi bàn tay của cùng một con người. Dù Duy Thiện có diễn vở kịch vô tình khéo léo đến đâu, trong "ký ức thực tại", hắn đã thừa nhận chính hắn là kẻ đã làm mọi cách để phá hoại cuộc đời tôi. Nhìn vẻ diễn xuất hoàn hảo của Duy Thiện, nhìn ánh mắt xót xa và hành động quan tâm ngay lập tức của Anh Mai chỉ hướng về cậu ta, bỏ quên sự mất mát của tôi, nỗi đau, và cả người tôi đã từng yêu thương đến điên dại...
Ngọn lửa. Ngọn lửa đã bị đè nén từ rất lâu, ngọn lửa uất hận từ cái chết bi thảm, ngọn lửa giận dữ khi chứng kiến sự phản bội và mù quáng... bùng lên.
Tôi ngẩng đầu. Không nói một lời nào. Ánh mắt tôi, tôi nghĩ, phải là ánh mắt khủng khiếp nhất Anh Mai và Duy Thiện từng thấy. Không có nước mắt. Không có tiếng thét gào. Chỉ là sự tĩnh lặng lạnh lẽo và một sức ép vô hình khiến người đối diện như muốn nghẹt thở. Ánh mắt đó nhìn thẳng vào Duy Thiện, xuyên thấu lớp mặt nạ hoàn hảo của cậu ta, dường như đọc được tất cả sự xảo quyệt và đắc ý bị giấu kín. Duy Thiện cứng người lại, nụ cười trên môi tắt hẳn, vẻ mặt tái mét thật sự lần này.
Rồi ánh mắt ấy chuyển sang Anh Mai. Trong tích tắc, tôi dường như ném vào đó tất cả sự thất vọng, sự cay đắng khi nhận ra sự cả tin mù quáng và sự thiên vị đến tàn nhẫn của cô. Dường như cô ấy không bao giờ thực sự nhìn thấy tôi. Không bao giờ thực sự quan tâm đến tôi. Ký ức về sự ruồng rẫy suốt 20 năm hôn nhân, lý do bi kịch của cái chết trong "thực tại kia", tất cả ùa về, đóng băng cảm xúc của tôi thành một tảng băng lạnh giá. Anh Mai nhìn vào ánh mắt đó, thân thể cô khẽ run lên. Cô ấy cảm nhận được một điều gì đó... tàn nhẫn. Xa lạ.
Tôi không nhặt một mảnh vỡ nào. Không nói lời nào trách móc hay than thở. Kỷ vật đã vỡ. Giống như trái tim tôi. Nhưng nỗi đau này, sẽ không giết chết tôi nữa. Nó sẽ là ngọn lửa hun đúc cho kế hoạch mới.
Tôi quay người lại. Dứt khoát. Bỏ lại phía sau sảnh đấu giá đang hỗn loạn bởi sự việc bất ngờ, bỏ lại những mảnh vỡ trắng xóa trên sàn, và bỏ lại cả Nguyễn Anh Mai lẫn Duy Thiện đang đứng đó với những biểu cảm khác nhau nhưng đều mang một chút gì đó gọi là "sợ hãi".
Đã đủ rồi. Đã quá đủ rồi.
Nơi này, những con người này, chỉ còn mang đến cho tôi nỗi đau và sự kinh tởm.
Tôi cần rời đi. Biến mất khỏi tầm mắt của tất cả. Không phải để trốn chạy. Mà để... trở lại.
Anh Mai đứng đó, nhìn theo bóng lưng tôi khuất dần sau cánh cửa phòng đấu giá. Duy Thiện đứng bên cạnh. Cả hai đều im lặng, mang theo những biểu cảm khác nhau. Trong đầu Anh Mai là sự bối rối, khó hiểu và có lẽ cả một chút giận dữ âm thầm trước sự thay đổi đột ngột và hành động bỏ đi đầy dứt khoát của tôi. Trong lòng Duy Thiện, có lẽ là sự hả hê kín đáo vì kế hoạch thành công... nhưng cũng không tránh khỏi chút bất an trước ánh mắt lạnh lẽo và tàn khốc cuối cùng của tôi.
Tôi bước nhanh khỏi phòng đấu giá, bỏ lại những ánh mắt đổ dồn và lời xì xào đang nổi lên sau lưng. Hít một hơi sâu luồng không khí lạnh ngắt bên ngoài. Tác động cảm xúc từ vụ vỡ bình vẫn còn khiến lồng ngực tôi như nghẹt thở. Ngọn lửa giận dữ cuộn trào, không thể dập tắt. Kỷ vật của mẹ… lại vỡ tan… bởi hắn ta. Và cô ấy… vẫn là cô ấy.
Tôi bước vào xe đã chờ sẵn. Nhân nhanh chóng đóng cửa và ngồi vào ghế lái. "Về nhà ạ, anh Huy?" Giọng Nhân dè dặt, vẫn chưa hết bàng hoàng.
"Ừ." Tôi đáp, giọng khản đặc, ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Vụ vỡ bình. Ánh mắt diễn kịch của Duy Thiện. Khuôn mặt bối rối xen lẫn xót xa của Anh Mai. Tất cả khắc sâu vào tâm trí, thiêu đốt từng dây thần kinh.
Chiếc xe khởi động, hòa vào dòng chảy của thành phố Y. Không phải hướng ra ngoại ô để biến mất ngay lập tức. Mà là về ngôi nhà mà tôi đã không coi là nhà ở kiếp trước, và ở kiếp này, giờ cũng tràn ngập ký ức về bi kịch.
Về nhà. Đối mặt với nỗi đau riêng. Và chuẩn bị cho những cuộc đối mặt tiếp theo, với những con người đã phá hủy mọi thứ của tôi.
Đống tro tàn của chiếc bình gốm "Tình Yêu" có thể được dọn đi. Nhưng ngọn lửa giận dữ và kế hoạch "trả nợ" trong lòng tôi... mới chỉ bắt đầu bùng cháy dữ dội.
Tôi về nhà. Ngồi lặng lẽ trong phòng, để nỗi đau gặm nhấm, để sự hận thù hun đúc. Chờ đợi. Chờ đợi những gì sẽ đến tiếp theo từ những con người đó.
Sân khấu cuộc chơi lớn... vừa mới được dựng lên. Và tôi sẽ không trốn tránh. Tôi sẽ đứng ở trung tâm nó. Với một thân phận, một tâm thế hoàn toàn khác.


0 Bình luận