Thỏ Thạch Anh
Duy Hiếu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1 Tạm thời ở lại

Chương 02 Khúc lạ nhớ thân

0 Bình luận - Độ dài: 1,435 từ - Cập nhật:

Nguyễn Anh Mai sững sờ nhìn tôi, vẻ mặt cô biểu lộ sự khó hiểu trước câu trả lời vừa rồi. Nụ cười thoáng hiện trên môi tôi – một nụ cười lạnh hơn băng giá, hoàn toàn khác biệt so với sự vụng về, luỵ tuỵ mà cô vẫn quen thuộc. Sự ngờ vực và khó chịu thường ngày đã bị thay thế bởi một cảm giác ngỡ ngàng sâu sắc. Đây không phải là kịch bản cô mong đợi.

"Gia Huy?" Cô lặp lại tên tôi, giọng không còn sự chế giễu hay mỉa mai, chỉ đơn thuần là một câu hỏi, dường như để xác nhận danh tính. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào tôi, cố gắng tìm kiếm điều gì đó quen thuộc, nhưng chỉ thấy một bức tường thành kiên cố, vững chãi và xa lạ.

Tôi thu lại nụ cười băng giá. Đối mặt với cô, cảm giác bình thản đến tàn nhẫn chiếm trọn tâm trí tôi. Tôi không cần che giấu hay thể hiện điều gì thừa thãi. Chỉ cần là chính mình. Là con người tôi đã tôi luyện sau khi nếm trải địa ngục.

"Rất rõ ràng, Anh Mai," tôi đáp, giọng trầm thấp, mỗi âm điệu đều dứt khoát và không để lại khoảng trống cho sự tranh cãi. "Tôi đã liên hệ với bố mẹ cô và người giám hộ hợp pháp của tôi. Hôn ước giữa Gia tộc Trần và Gia tộc Nguyễn... sẽ hủy bỏ."

Lời nói như một tia sét đánh ngang tai Anh Mai. Khuôn mặt xinh đẹp của cô, từng đường nét kiêu sa thường ngày, giờ cứng lại, tái nhợt đi vì sốc. Kinh ngạc tột độ dâng lên, theo sau là sự bàng hoàng, như thể cô vừa nghe một tin động trời không thể tin nổi. "Hủy... hủy hôn ước?!" Cô bật thốt, giọng lạc đi, ánh mắt mở to nhìn tôi, hoàn toàn không thể tin vào những gì vừa nghe. "Anh điên rồi sao? Sắp đến ngày cưới rồi!"

"Tôi hoàn toàn tỉnh táo hơn bao giờ hết." Tôi nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt cô, cố ý để cô thấy sự quyết tâm sắt đá, không thể lay chuyển. Không một chút lưu luyến, không một chút do dự. "Chỉ là... tôi nhận ra mình không còn muốn tiếp tục. Không muốn bất kỳ sự ràng buộc nào với cô. Cuộc hôn nhân này sẽ không diễn ra."

Từng câu, từng chữ tôi thốt ra như những nhát dao bén ngọt, đâm thẳng vào sự tự tôn và cả định kiến bấy lâu nay của Anh Mai về tôi. Cô, người con gái hoàn hảo, luôn được mọi chàng trai ngưỡng mộ, theo đuổi, luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn và khát khao, giờ đây lại bị từ chối phũ phàng bởi chính kẻ mà cô chưa bao giờ đặt vào mắt mình. Sự ngạo mạn và coi thường mà cô dành cho tôi ở kiếp trước giờ phút này đang phản tác dụng một cách cay độc nhất.

Cơn giận dữ bỗng bùng lên trong Anh Mai, thế chỗ cho sự bàng hoàng. "Anh nghĩ anh là ai?! Gia Huy! Anh tưởng anh là trung tâm của thế giới này à?! Muốn cưới thì cưới, muốn bỏ thì bỏ sao?!" Cô gào lên, sự uất ức khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, tay siết chặt lại thành nắm đấm. Cô không quen với việc bị ai đó làm chủ tình thế như thế này, đặc biệt lại là tôi.

Tôi không đáp lời, chỉ im lặng tiến lại gần. Khoảng cách giữa hai chúng tôi dần thu hẹp. Bước chân của tôi không nhanh, nhưng đầy dứt khoát, mạnh mẽ. Không còn sự ngượng ngùng, e dè hay luống cuống như trước. Mỗi bước đi đều mang theo một luồng áp lực vô hình, một khí chất hoàn toàn mới, trưởng thành và đáng sợ hơn gấp vạn lần vẻ ngoài thiếu niên mà cô vẫn quen biết. Vẻ lười biếng vô hại mà cô từng định kiến về "Gia Huy" hoàn toàn tan biến. Trước mặt cô giờ là một người đàn ông. Một người đàn ông bí hiểm, khó lường và đầy uy lực.

Anh Mai lùi lại theo từng bước chân tôi. Cô muốn phản kháng, muốn đẩy tôi ra, nhưng thân thể cô dường như đông cứng, chỉ có thể vô thức lùi lại. Ánh mắt cảnh giác, xen lẫn một chút gì đó bối rối không tên.

Khi khoảng cách gần lại, tôi đưa tay ra. Động tác chậm rãi, nhưng dứt khoát, không để cô kịp né tránh. Các ngón tay tôi khẽ chạm vào khuôn mặt cô, lạnh buốt. Nhẹ nhàng nhưng kiên định, tôi nâng cằm cô lên, buộc đôi mắt đẹp sắc sảo thường ngày giờ tràn đầy sự ngỡ ngàng và bối rối phải nhìn thẳng vào tôi.

Khoảng cách này… Tôi nhìn thấy rất rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt cô   một bóng hình lạ lẫm, lạnh lùng. Tôi cũng nhìn thấy rõ sự dao động trong đáy mắt đó, sự sụp đổ của bức tường định kiến mà cô đã dựng lên. Đây là khuôn mặt mà tôi đã khao khát, đã chờ đợi, đã chịu đựng tất cả chỉ để được nhìn gần hơn trong suốt những năm tháng như địa ngục kia. Giờ đây, tôi lại là người làm chủ khoảnh khắc này.

"Cô..." Giọng Anh Mai nghẹn lại trong cổ họng, run rẩy. Cô không thể tin được sự thay đổi này, không thể hiểu được hành động của tôi. Mọi sự khống chế cảm xúc thường ngày đều tan biến.

"Nghe đây, Nguyễn Anh Mai," tôi nói, giọng thấp trầm khàn đặc, mang theo cả bóng đêm của kiếp trước. Từng từ như được nén chặt lại, rồi bật ra, vang vọng trong không gian riêng của hai chúng tôi, như một lời tuyên án, hay một lời thì thầm về số phận đã được định đoạt lại. "Cô thật sự nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao? Rơi nước mắt, cầu xin, van nài tình yêu của cô bằng đủ loại thủ đoạn hèn mọn như cô vẫn mặc định nghĩ về tôi?" Ánh mắt tôi lướt qua một cách lạnh lẽo, như quét đi một thứ bụi bẩn. Đó không phải là sự giận dữ, mà là một sự khinh thường thẳm sâu, không nhắm vào Anh Mai hiện tại, mà nhắm vào những gì đã xảy ra, những gì cô đã nghĩ về tôi.

Rồi, ánh mắt khinh bỉ ấy tan đi nhanh như khi nó xuất hiện. Thay vào đó là một vẻ lạnh lùng tuyệt đối, như mặt hồ đóng băng dưới ánh trăng tàn. "Không đời nào. Gia Huy này không hạ mình đến mức đó. Những thứ đã vỡ nát… những gì đã mất đi… đã không còn bất kỳ giá trị nào đáng để cứu vãn nữa."

Tôi buông tay. Khoảng cách giữa hai chúng tôi đột ngột giãn ra, mang theo cảm giác hụt hẫng đến lạnh lẽo cho Anh Mai. Cô vẫn đứng đó, thân thể run rẩy nhè nhẹ. Đôi mắt cô dán chặt vào tôi, vẫn đầy sự kinh ngạc, bối rối và hoàn toàn không hiểu nổi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá khác thường. Người đàn ông trước mắt cô quá lạ lẫm. Quyết định hủy hôn đường đột. Thái độ lật ngược 180 độ. Ánh mắt ấy… lời nói ấy… Tất cả như đang thông báo một điều gì đó còn kinh khủng hơn cả việc hủy hôn đơn thuần.

Tôi quay lưng lại, không chần chừ. Từng bước, tôi tiến về phía cánh cửa phòng. Không một cái liếc mắt nào về phía sau. Bỏ lại Anh Mai một mình trong căn phòng xa hoa nhưng lạnh lẽo, đối diện với mớ cảm xúc hỗn độn mà chính tôi vừa gieo vào lòng cô.

Sự bàng hoàng và bối rối này… chỉ là sự mở màn.

Tôi bước ra khỏi cửa, đóng lại cánh cửa sau lưng mình, dứt khoát. Bên ngoài là hành lang dài tĩnh lặng. Tôi hít một hơi thật sâu. Cảm giác chiến thắng đầu tiên dâng lên trong lòng. Không phải vì đã "thắng" cô trong cuộc đối mặt này. Mà vì tôi đã thực sự thoát khỏi gã Gia Huy yếu kém, si tình, thoát khỏi những ám ảnh đeo bám bấy lâu.

Con người mới này... đang bắt đầu cuộc chơi của riêng mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận