Cơn mưa chiều đã qua, nhưng dư âm ẩm ướt của nó dường như vẫn còn vương lại không chỉ trên khung cửa kính, mà trong cả những xúc cảm chưa thể gọi tên.
Chiếc xe Rolls-Royce Ghost màu bạc lăn bánh êm ái trên đại lộ sầm uất của Thành phố Y, hướng về khu dinh thự Gia tộc Nguyễn. Bên ngoài, cơn mưa buổi chiều đã ngớt, chỉ còn lất phất những hạt nhỏ vương trên khung cửa kính xe. Nhưng trong không gian tĩnh lặng, bọc da sang trọng ấy, không khí vẫn đặc quánh sự căng thẳng và những cảm xúc hỗn độn.
Nguyễn Anh Mai ngồi ở ghế sau, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt cô vẫn còn in hằn sự giận dữ và bối rối từ cuộc cãi vã dưới cơn mưa ít phút trước. Lời nói của Gia Huy, ánh mắt anh… tất cả xoáy sâu vào tâm trí cô, không cách nào thoát ra được. “Anh bị điên rồi sao?… Muốn cưới thì cưới, muốn bỏ thì bỏ sao?… Anh là kẻ máu lạnh, vô cảm, không biết tha thứ…” Những lời cô vừa hét vào mặt anh.
Và lời của anh… "Cô thật sự tin đó là vô ý sao?"..."Tôi không phải là kẻ đê tiện như cô vẫn mặc định nghĩ về tôi."... "Khả năng nhìn nhận con người của cô không nhạy bén bằng khả năng nhìn nhận số liệu."
Cả tin mù quáng? Nhìn người không nhạy bén? Cô sao có thể? Cô là Anh Mai! Người được rèn luyện trong thương trường khắc nghiệt từ khi còn rất trẻ, người tự tin vào khả năng phân tích và đọc vị đối tác của mình. Anh ta, cái kẻ Gia Huy với vẻ ngoài lúc nào cũng như lười biếng và thờ ơ kia, có tư cách gì mà phán xét cô như vậy? Sự kiêu ngạo bẩm sinh của cô bị chạm vào sâu sắc, dấy lên một cơn giận dữ âm ỉ.
Nhưng cùng lúc đó, lại là sự bối rối và một chút… không thể gọi tên. Thái độ của anh lúc đó… không giống như mọi lần làm mình làm mẩy. Anh ta không gào thét, không van xin, không hề có vẻ đau khổ hay tiếc nuối. Chỉ có sự bình thản đến tàn nhẫn, sự quyết đoán và một cái nhìn… cái nhìn ấy… như xuyên thấu mọi lớp vỏ. Khó chịu. Rất khó chịu.
Duy Thiện ngồi bên cạnh, im lặng một cách khéo léo. Cậu ta vẫn giữ vẻ mặt buồn bã, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Anh Mai với vẻ lo lắng (và một chút... gì đó). Áo cậu ta vẫn còn ẩm ướt vì mưa. Bộ dạng đáng thương hoàn hảo của người vừa chịu tội và ăn năn.
Không khí trong xe vẫn im lặng. Mãi cho đến khi Anh Mai khẽ thở dài, phá vỡ sự tĩnh mịch. "Anh ta... Gia Huy... thật là quá đáng!"
Duy Thiện nhẹ nhàng lên tiếng, giọng thấp và đầy sự “thông cảm”. "Vâng... Em không nghĩ anh ấy lại phản ứng gay gắt như vậy ạ. Chỉ là một tai nạn thôi mà..." Cậu ta dừng lại, ra vẻ suy tư. "Có lẽ... anh ấy vẫn chưa nguôi ngoai vụ cái bình... Chắc anh ấy yêu quý nó lắm..."
Anh Mai quay sang nhìn Duy Thiện, ánh mắt phức tạp. Cô nhìn thấy vẻ mặt "đau khổ" của cậu ta, thấy vai áo còn ẩm nước, và cảm giác xót xa dâng lên. So sánh với thái độ lạnh lùng, dửng dưng của Gia Huy đối với sự "hối lỗi" này của Duy Thiện... "Phải," Anh Mai khẽ nói. "Chiếc bình đó là của mẹ anh ấy. Anh ấy có vẻ trân trọng lắm... Nhưng dù sao đi nữa, anh ta cũng không thể nói những lời như vậy với chị! Gọi chị là cả tin mù quáng?!" Giọng Anh Mai lại dâng lên sự uất ức.
Duy Thiện khẽ nắm lấy tay Anh Mai. "Em hiểu... Chị Anh Mai không hề mù quáng! Chị Anh Mai là người tài giỏi và nhìn xa trông rộng nhất mà em từng biết!" . "Có lẽ... anh Huy... có những hiểu lầm nào đó về em... Anh ấy không hiểu chị đã cố gắng vì công ty, vì gia đình như thế nào... Những áp lực mà chị phải gánh vác...".
Dần dần, dưới lời thủ thỉ và sự "đồng cảm" của Duy Thiện, sự giận dữ và uất ức trong Anh Mai giảm xuống. Vẻ bối rối ban đầu vẫn còn, nhưng hướng suy nghĩ của cô đã bắt đầu được Duy Thiện dẫn dắt theo hướng Gia Huy là kẻ cố chấp, lụy lụy quá khứ, không hiểu được cô, và có lẽ có sự hiểu lầm về Duy Thiện, chứ không phải cô thực sự cả tin. Cô tạm thời chấp nhận cách giải thích đó, xua tan đi hạt mầm nghi ngờ mà lời nói của Gia Huy đã gieo. Duy Thiện lúc nào cũng là chỗ dựa "an toàn", người lắng nghe và đồng cảm với cô, người luôn coi cô là tốt nhất, tài giỏi nhất. Điều đó thật dễ chịu.
Chiếc xe dừng lại trước dinh thự Gia tộc Nguyễn. Cả hai bước xuống, bộ dạng Duy Thiện vẫn còn ướt và có vẻ tiều tụy.
Trở về nhà. Không khí trong dinh thự rộng lớn luôn ấm áp và ngăn nắp. Anh Mai đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô cùng Duy Thiện ngồi xuống phòng khách nhỏ, nơi dành cho những cuộc trò chuyện thân mật hơn là phòng khách lớn đón tiếp khách. Duy Thiện vẫn giữ bộ dạng mệt mỏi, ngồi im lặng, đợi Anh Mai lên tiếng.
Anh Mai thở dài. "Duy Thiện à... Hôm nay... Em đừng để tâm lời của Gia Huy nhé."
Duy Thiện khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt "đáng thương" nhìn Anh Mai. "Nhưng em đã làm vỡ thứ anh ấy rất yêu quý... lỗi là ở em..."
"Không phải lỗi của em,” Anh Mai quả quyết. “Em chỉ là vô ý. Vết thương ở tay em nữa..." Cô nhìn tay cậu ta (chắc đã được sơ cứu qua loa, đủ để làm chứng cứ khiến Anh Mai “thương”). “Em đừng nghĩ ngợi gì hết. Gia Huy... có lẽ anh ấy thật sự rất giận... Chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Duy Thiện "ngoan ngoãn" gật đầu, nhưng ánh mắt thoáng lên sự đắc ý không bị ai nhìn thấy. Hắn biết mình đã thành công trong việc chuyển hướng sự việc, từ lỗi của mình thành sự "máu lạnh" của Gia Huy.
Anh Mai lại thở dài, suy nghĩ về cuộc hủy hôn bất ngờ và những rắc rối sắp tới cho gia tộc Nguyễn. Duy Thiện nhìn cô, khẽ nắm lấy tay cô (lần nữa, cử chỉ thể hiện sự gần gũi, chia sẻ gánh nặng). "Có chuyện gì... cứ nói với em nhé, chị Anh Mai..." Giọng cậu ta nhẹ nhàng, ấm áp.
Anh Mai nhìn bàn tay cậu ta, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt Duy Thiện. Duy Thiện luôn ở đây vì cô. Chia sẻ với cô. Quan tâm đến cô. Luôn đáng thương và cần được bảo vệ bởi cô. Sự hiện diện của cậu ta giống như một điểm tựa, một lời nhắc nhở về vai trò "người chị", "người che chở" của cô. Trong sự phức tạp của mối quan hệ với Gia Huy và những áp lực từ gia tộc, mối quan hệ với Duy Thiện dường như là thứ đơn giản, rõ ràng và khiến cô cảm thấy... mình có giá trị, có sức ảnh hưởng.
Khoảnh khắc đó, sự "thiên vị" mà Gia Huy nói bỗng lướt qua tâm trí Anh Mai. Cô thiên vị Duy Thiện thật sao? Hay chỉ đơn thuần là... cô giúp đỡ cậu ta vì đó là việc đúng đắn, vì cảm giác trách nhiệm?
Duy Thiện nhìn vào ánh mắt băn khoăn của Anh Mai, trong tích tắc, hắn nhận ra sự lay động rất nhỏ đó. Hạt mầm nghi ngờ về chính mình mà Gia Huy đã gieo. Nụ cười "đáng thương" của hắn sâu thêm một chút, đồng thời, ánh mắt lại ánh lên tia lạnh lẽo và sắc bén hơn. Hắn phải dập tắt hạt mầm này ngay lập tức.
"Chị Anh Mai..." Duy Thiện gọi khẽ. "Đừng để tâm lời của anh Huy nữa nhé... Em không muốn thấy chị vì em mà phải khó xử hay suy nghĩ nhiều đâu..." Cậu ta cúi gằm mặt, như thể mình là gánh nặng cho cô. Lời lẽ này cực kỳ hiệu quả trong việc khơi gợi cảm giác trách nhiệm và lòng bao dung trong Anh Mai.
Quả nhiên, Anh Mai lập tức quên đi sự băn khoăn ban đầu. Cảm giác "có lỗi với Duy Thiện" vì cậu ta bị Gia Huy nói nặng và bị dính líu vào chuyện chiếc bình lại chiếm ưu thế. "Không, Duy Thiện. Em không phải gánh nặng gì hết. Là lỗi của anh ta. Đừng nghĩ nhiều nữa. Đi tắm nước ấm cho đỡ cảm đi." Anh Mai vỗ nhẹ lên vai Duy Thiện, rồi đứng dậy, như để kết thúc cuộc nói chuyện căng thẳng này.
Duy Thiện khẽ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Anh Mai. Vẻ "đáng thương" vẫn đó cho đến khi cô quay lưng.
---
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Duy Thiện mới thật sự một mình. Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng lách tách nhỏ từ lò sưởi giả trang trí. Khuôn mặt cậu ta, ngay lập tức, không còn một chút "đáng thương" nào. Nụ cười hiền lành tắt hẳn, thay vào đó là một sự lạnh lùng sắc bén đến tàn nhẫn, ánh mắt không còn cụp xuống khiêm nhường mà nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt.
Cậu ta hít một hơi sâu, hương trà thoang thoảng còn sót lại từ Anh Mai vẫn vương trong không khí. Cảm giác ấm áp, sự quan tâm giả tạo cô vừa trao. Hạt mầm nghi ngờ của Anh Mai... Gia Huy thật sự nghĩ chỉ bằng vài câu nói là có thể làm lay chuyển mọi thứ? Anh ta đánh giá thấp cô ta... và đánh giá thấp cả tôi rồi. Vở kịch của Duy Thiện vẫn đang đi đúng hướng.
Cậu ta tiến lại gần cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm. Ánh sáng từ căn phòng phản chiếu vào mắt, khiến chúng ánh lên sự lạnh lẽo tàn nhẫn. Anh Mai tin vào "vô tình". Cô ta dễ lừa dối thật đấy. Nhưng đó không phải lỗi của cô ta. Cô ta chưa từng phải sống trong cái vỏ bọc này từ ngày này qua ngày khác. Cô ta chưa từng phải dùng nụ cười và ánh mắt giả tạo để lấy lòng, để được thương hại, để tồn tại. Cô ta có tất cả một cách tự nhiên, thứ mà Duy Thiện... Duy Thiện đã phải giả vờ rất nhiều năm để mong được chạm vào.
Nguồn cơn của sự thao túng? Nguồn cơn của sự giả dối? Chúng đến từ đâu?
Nội tâm Duy Thiện chìm sâu vào những mảnh ký ức. Không phải về Anh Mai nhân hậu cưu mang cậu. Mà về quá khứ xa hơn. Về người mẹ hiền lành, trung thành. Về cái ngày bà qua đời vì cố gắng bảo vệ cô ta. Về sự bất lực của Duy Thiện khi đó, một đứa trẻ không làm được gì, chỉ biết nhìn mẹ mình ngã xuống trong khi "bên ngoài" vẫn đang tiếp tục vận hành bình thường. Về cảm giác bị bỏ lại, bị "sắp xếp" một cuộc sống mới như một sự bù đắp, chứ không phải thực sự được đón nhận. Duy Thiện lớn lên, nhìn Anh Mai từ xa. Thấy cô ấy kiêu sa, thành công, có tất cả tiền bạc, địa vị, tình yêu (mà Gia Huy dành cho cô)... Thấy cô ấy nắm giữ trong tay những thứ mà đáng lẽ mẹ cậu, người đã hy sinh cho cô ấy, cũng có quyền được hưởng một cuộc sống tốt hơn thế rất nhiều.
Sự ghen tỵ dần biến dạng thành căm ghét. Cảm giác biết ơn pha lẫn với sự tủi hờn và oán giận. Cô ấy có tất cả dễ dàng như vậy, còn hắn? Hắn phải diễn kịch từng giây phút. Phải làm vừa lòng tất cả mọi người để không bị coi là "kẻ ăn bám vô ơn". Sự khao khát được công nhận, được có VỊ THẾ thật sự lớn dần, biến thành một tham vọng điên cuồng muốn LẤY LẠI những gì hắn cho rằng thuộc về mình, thuộc về người mẹ đã hy sinh. Lấy lại bằng mọi giá. Chiếm đoạt gia tộc Nguyễn, thứ biểu tượng của quyền lực và sự vô tâm (trong mắt hắn). Biến Anh Mai thành con rối trong tay mình. Đạp đổ những người "xứng đáng" một cách tự nhiên.
Chiếc bình gốm vỡ đó... Trần Gia Huy quý nó đến vậy ư? Thật đáng thương hại. Luyến tiếc một thứ mục nát của quá khứ. Những người như vậy không xứng đáng có được những gì hắn khao khát. Anh ta yêu quý di vật của mẹ ư? Hắn ta lại ghen tỵ. Ghen tỵ vì Gia Huy vẫn còn có thứ gì đó thiêng liêng đến vậy, một ký ức về tình mẫu tử trọn vẹn, không bị hoen ố bởi sự tủi hổ, sự phụ thuộc hay sự hy sinh oan uổng. Việc phá hủy nó... mang lại một cảm giác giải tỏa bệnh hoạn. Nhìn sự đau khổ của Gia Huy càng củng cố niềm tin của hắn những người như Gia Huy quá yếu mềm, quá vướng bận với cảm xúc, không xứng đáng đứng trên đỉnh cao. Chỉ có hắn, Duy Thiện, người sẵn sàng chôn vùi cảm xúc để đạt mục tiêu, mới xứng đáng.
Ánh mắt của Gia Huy tại buổi đấu giá… Nó khiến Duy Thiện cảm thấy bất an thật đấy. Như thể anh ta nhìn thấy một phần nào sự thật ẩn giấu. Sự từ bỏ lạnh lùng cũng khiến Duy Thiện không khỏi suy nghĩ. Anh ta đã thay đổi. Không còn là con rối dễ điều khiển nữa. Hạt mầm nghi ngờ? Không. Hạt mầm cảnh giác. Trần Gia Huy tái sinh này là một yếu tố bất định. Nhưng không sao. Anh ta đã chọn rời đi.
Cậu ta khẽ nhếch môi, nụ cười đầy ẩn ý. Không còn vẻ "đáng thương". Chỉ là sự lạnh lẽo. "Đúng vậy. Cứ đi đi. Càng đi xa càng tốt cho tôi. Thành phố Y này quá nhỏ bé cho kế hoạch của tôi. Nhưng không sao... khi anh trở lại... mọi thứ sẽ khác rồi. Gia tộc Nguyễn... và Anh Mai... Sẽ nằm trong tay tôi.”
Ánh mắt Duy Thiện vẫn hướng về bầu trời đêm, lấp lánh sự tính toán và cả một nỗi cô đơn sâu thẳm, nỗi cô đơn của kẻ luôn phải giả tạo để sinh tồn.


0 Bình luận