Thỏ Thạch Anh
Duy Hiếu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1 Tạm thời ở lại

Chương 03 Di vật

0 Bình luận - Độ dài: 2,544 từ - Cập nhật:

Sau khi rời khỏi phòng và bỏ lại Nguyễn Anh Mai giữa căn phòng trang trọng nhưng tràn ngập sự bối rối và khó hiểu, tôi không ở lại ngôi nhà ấy thêm một giây nào. Cuộc đối mặt đã diễn ra. Lời hủy hôn đã được nói ra. Phần nào sự uất hận cũng được thể hiện qua thái độ của tôi, dù Anh Mai có lẽ chưa hiểu hết ý nghĩa sâu xa của nó. Giờ không phải là lúc bận tâm đến phản ứng hay cảm xúc của cô.

Tâm trí tôi lúc này chỉ hướng về một điều duy nhất: những ký ức về mẹ, hay nói đúng hơn, là những di vật hiếm hoi mà mẹ để lại. Ở "thực tại kia", tôi đã quá bận tâm với việc làm hài lòng Nguyễn Anh Mai và bị cuốn vào mớ hỗn độn của gia tộc Nguyễn mà không thể toàn tâm toàn ý tìm kiếm những gì thuộc về mẹ. Đến khi mọi thứ vỡ lở và tôi nhận ra sự trân trọng của mình dành cho những di vật ít ỏi ấy quan trọng hơn tất thảy, thì đã quá muộn.

Ở kiếp này, mọi chuyện sẽ khác. Mẹ tôi, Trần Hồng, khi còn sống là một nghệ sĩ gốm sứ tài hoa nhưng khiêm nhường. Dù không theo đuổi danh tiếng, những tác phẩm của bà vẫn được một số ít nhà sưu tầm và giới mộ điệu đánh giá cao. Sau khi bà mất sớm (từ năm tôi 15 tuổi, bỏ lại tôi bơ vơ và Gia tộc Trần cần một người giám hộ đến khi tôi đủ tuổi), một số tác phẩm của bà đã lưu lạc trên thị trường. Tôi nhớ loáng thoáng rằng ở "thực tại kia", một vài món đã xuất hiện ở các buổi đấu giá. Bây giờ là lúc tôi phải thu thập lại tất cả.

Tôi lấy điện thoại, bấm số của Nhân người trợ lý tin cậy của tôi. “Nhân, cậu giúp tôi kiểm tra danh mục của tất cả các buổi đấu giá lớn diễn ra trong thành phố và các khu vực lân cận trong vài ngày tới. Đặc biệt chú ý các tác phẩm gốm sứ, ưu tiên những tác phẩm của nghệ sĩ Trần Hồng."

Giọng Nhân bên kia đầu dây thoáng ngạc nhiên trước yêu cầu đường đột của tôi, nhưng anh ta là người làm việc chuyên nghiệp. "Vâng, anh Huy. Em sẽ kiểm tra ngay."

Chưa đầy một tiếng sau, Nhân đã gọi lại. "Anh Huy, em đã tìm thấy một buổi đấu giá có tác phẩm của nghệ sĩ Trần Hồng. Đó là một tác phẩm tên là 'Tình Yêu', diễn ra chiều nay ở phòng đấu giá Bốn Mùa.”

Bình gốm "Tình Yêu". Chỉ cái tên thôi cũng đủ làm trái tim tôi nhói lên. Ký ức về mẹ và lời bà kể về tác phẩm này hiện lên rõ ràng. Đây rồi. Đây chính là khởi đầu cho việc lấy lại những gì thuộc về tôi.

"Cậu đặt vé tham gia ngay. Chiều nay, cậu đưa tôi đến đó."

"Vâng, anh Huy. Còn việc với gia đình Nguyễn...?" Nhân dè dặt hỏi. Anh ta chắc hẳn vẫn còn thắc mắc về lời hủy hôn đột ngột sáng nay.

"Cứ để đó đã. Chuyện đó sẽ được giải quyết sau." Tôi đáp dứt khoát. Quan trọng nhất lúc này là đoạt lại kỷ vật của mẹ. Mọi chuyện khác đều là thứ yếu.

Vậy rồi tôi sắp xếp lại vài thứ, gọi Nhân đến đón. Rời khỏi ngôi nhà mà tôi không còn coi là nơi thuộc về mình, tôi hướng về nơi có kỷ vật cuối cùng của mẹ.

Buổi chiều tại phòng đấu giá cao cấp bật điều hòa se lạnh tưởng chừng chỉ dành cho giới mộ điệu nghệ thuật, lại trở thành sân khấu nơi những con người đầy duyên nợ (và nghiệt duyên) tụ hội. Không khí đặc quánh sự sang trọng giả tạo và những ánh mắt dò xét, tính toán. Các gia tộc lớn của thành phố Y lần lượt hiện diện, những cái gật đầu xã giao, những nụ cười công thức. Gia tộc Nguyễn ở một góc sảnh lớn, Ông Nguyễn Phương Tuấn, với vẻ ngoài đạo mạo, Bà Nguyễn Tố Lam sắc sảo, và bên cạnh họ là Anh Mai tâm điểm của mọi sự chú ý.

Anh Mai khoác lên mình chiếc váy cocktail tinh tế, nhan sắc rạng rỡ, nụ cười khéo léo. Nhưng ẩn sâu trong ánh mắt ấy, tôi có thể đọc thấy sự bối rối và khó hiểu vẫn còn vương vấn từ cuộc đối mặt hôm trước. Về phía Gia tộc Trần, chỉ có tôi đến dự. Hoặc nói đúng hơn, tôi lựa chọn một mình xuất hiện, như một lời tuyên bố ngầm về sự độc lập (và cô độc) của mình trong Gia tộc Trần (vốn bây giờ người giám hộ đang nắm quyền). Vẻ ngoài của tôi với bộ Âu phục lịch lãm, mái tóc gọn gàng, ánh mắt bình thản – khiến không ít người quen biết cảm thấy lạ lẫm, thoáng ngạc nhiên xì xào về "cậu ấm Trần dường như đã thay đổi rất nhiều".

Duy Thiện đi theo sát Anh Mai và bố mẹ cô ấy. Chàng trai trẻ với nụ cười hiền lành, đôi mắt hơi cúi xuống vẻ khiêm nhường. Thoạt nhìn, không ai nghĩ rằng sau vỏ bọc mỏng manh ấy lại ẩn chứa những toan tính thâm sâu đến đáng sợ  điều mà chỉ tôi, nhờ cái giá của cả một "thực tại" bi kịch, mới nhận ra.

Sự hiện diện của Ông Nguyễn Phương Tuấn đặc biệt thu hút sự chú ý của tôi. Không chỉ vì ông là ba của Anh Mai, là trụ cột của Gia tộc Nguyễn  gia tộc đã có hôn ước , mà còn vì một phần ký ức... hay câu chuyện tôi đã nghe được về ông. Trần Hồng, mẹ tôi, không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa, bà còn là một người phụ nữ đoan trang, dịu dàng, nhưng vô cùng kiên định với những nguyên tắc và tình cảm của mình. Sinh thời, bà có mối quan hệ xã giao rộng rãi trong giới, và Ông Nguyễn Phương Tuấn... có vẻ như từng là một trong những người hâm mộ tài năng và... cảm mến bà. Mối tình đơn phương ấy có lẽ không bao giờ thành hiện thực, vì mẹ tôi là người kín đáo trong chuyện riêng tư, và sau đó là qua đời sớm. Nhưng dường như Ông Tuấn chưa bao giờ quên.Với sự hiện diện của ông ta khi tôi nhìn ông ta bắt tay người khác, nở nụ cười xã giao đó... khiến tôi không khỏi liên tưởng.

Về Duy Thiện, cậu ta xuất hiện trong cuộc đời Anh Mai (và gián tiếp là cuộc đời tôi) sau một bi kịch khác. Mẹ Duy Thiện, Bà Hoa, một nhân viên trung thành, đã hy sinh để cứu Anh Mai trong một sự kiện nguy hiểm nhiều năm trước. Có lẽ vì cảm giác tội lỗi và trách nhiệm, Anh Mai đã nhận nuôi Duy Thiện. Duy Thiện lúc đó chỉ là một cậu bé bơ vơ, lạc lõng. Cô ấy chăm sóc, cho ăn học. Duy Thiện lớn lên với vẻ ngoài hiếu thảo, biết ơn, luôn quấn quýt bên Anh Mai, gọi cô là "Chị". Mối quan hệ của họ trong mắt người ngoài là minh chứng cho lòng nhân hậu của Anh Mai. Anh Mai yêu quý Duy Thiện theo một cách đặc biệt nào đó  là tình thương, trách nhiệm, hay một cảm giác "người nhà" đơn giản hơn so với mối quan hệ phức tạp với tôi? Dù thế nào, cô ấy tin tưởng cậu ta tuyệt đối, tin tưởng nụ cười hiền lành đó, ánh mắt khiêm nhường đó. Nhưng với ký ức về cái chết thảm khốc của mình, tôi nhìn Duy Thiện không còn là cậu bé đáng thương ngày nào. Tôi thấy vẻ ngoài hiền lành đó như một lớp mặt nạ tinh vi. Tôi thấy sự phục tùng đó pha lẫn với sự chiếm hữu. Và quan trọng nhất, tôi khinh bỉ cái vỏ bọc hoàn hảo đó và cả sự cả tin của Anh Mai, sự thiếu nhạy bén của cô trong việc đọc người điều mà cô luôn tự hào là mình giỏi trong kinh doanh. Mối quan hệ của họ, dưới ánh mắt tôi bây giờ, là sự kết hợp nguy hiểm giữa sự thao túng của Duy Thiện và sự mù quáng (hay tự huyễn hoặc?) của Anh Mai.

Chương trình đấu giá tiếp diễn. Các tác phẩm nghệ thuật được giới thiệu lần lượt trên bục. Ánh đèn rọi chiếu, không khí chờ đợi căng thẳng bao trùm. Rồi đến khoảnh khắc tôi chờ đợi.

"Và tiếp theo đây," giọng người dẫn chương trình vang lên, trang trọng, nhưng cũng pha chút hiếu kỳ bởi danh tiếng của cố nghệ sĩ và câu chuyện đồn đại về cuộc tìm kiếm của người thân. "Chúng tôi xin giới thiệu một tác phẩm đặc biệt, đến từ cố nghệ sĩ gốm sứ tài hoa  bà Trần Hồng, với tác phẩm 'Tình Yêu'. Tác phẩm này được nghệ sĩ thực hiện vào một giai đoạn đặc biệt trong cuộc đời sáng tác của mình, mang ý nghĩa về tình mẫu tử thiêng liêng, là một trong những tác phẩm cuối cùng của bà trước khi bà qua đời. Tác phẩm... mang đậm dấu ấn cá nhân, thể hiện trọn vẹn tấm lòng của người mẹ..."

Tim tôi thắt lại. Mẹ. Trần Hồng. Ngay cả lời giới thiệu cũng nhắc đến bà với tất cả sự trân trọng mà đáng lý ra ở "thực tại kia" tôi nên cảm nhận rõ hơn. Bình gốm "Tình Yêu". Tác phẩm mẹ làm khi mang thai tôi, lời bà kể về nó... Tất cả ùa về, chân thực, đau đáu, và cả một chút dịu dàng hiếm hoi. Đây không chỉ là kỷ vật. Đây là máu mủ, là ký ức, là tất cả những gì còn sót lại về mẹ ở thế giới này. Phải. Đó là một phần của mẹ.

Người dẫn chương trình kết thúc phần giới thiệu, đôi mắt lướt qua phía tôi (vị trí người nhà nghệ sĩ?), rồi hướng về toàn bộ sảnh. "Chúng tôi bắt đầu với giá khởi điểm là..."

"Hai trăm triệu," một giọng vang lên. Là một nhà sưu tầm quen thuộc.

"Hai trăm năm mươi triệu," người khác tiếp lời.

"Ba trăm triệu!"

Tôi vẫn giữ yên vị trí, không vội. Quan sát. Ai sẽ tham gia cuộc chơi này?

"Bốn trăm triệu!"

Tôi ngạc nhiên. Giọng đó. Là Anh Mai. Tôi quay đầu lại nhìn. Cô ấy đang giơ bảng giá, khuôn mặt trang trọng nhưng ánh mắt sáng lên sự quan tâm. Cạnh đó Duy Thiện khẽ ghé vào tai cô thì thầm điều gì đó với vẻ thích thú (hoặc thúc giục?). Ông Nguyễn Phương Tuấn ngồi bên cạnh, nụ cười vẫn giữ trên môi, nhưng ánh mắt ông ta... lần này, khi Anh Mai ra giá, ánh mắt ông ta nhìn về phía chiếc bình trên bục, sâu hun hút, đầy ẩn ý, không chỉ là cái nhìn của một nhà tài phiệt dự đấu giá. Có một thứ gì đó ở đó... tiếc nuối? Sở hữu? Khó gọi tên.

Sự xuất hiện của Anh Mai trong cuộc đấu giá này, nhắm vào kỷ vật của mẹ tôi… Nó vẫn kỳ lạ. Là cô thực sự yêu thích tác phẩm này đến vậy? Hay vì lời đề nghị của Duy Thiện mà chiều theo? Hay là… còn một lý do nào khác? Dưới ánh mắt sâu thẳm khó đoán của Ông Tuấn.

"Năm trăm triệu!" Tôi nâng bảng giá, giọng nói trầm tĩnh, không thể hiện cảm xúc. Ánh mắt tôi dán chặt vào chiếc bình gốm. Giá không thành vấn đề.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tiếng xì xào dậy lên. Anh Mai quay lại nhìn tôi, vẻ mặt thoáng kinh ngạc. Cô ấy lấy lại vẻ tự tin, giơ bảng lần nữa. "Sáu trăm triệu!" Cô ấy cạnh tranh thật.

"Bảy trăm triệu." Tôi đáp trả ngay lập tức. Máu trong người tôi nóng lên. Đây không chỉ là cuộc đấu giá tài sản. Đây là cuộc chiến ngầm cho một mảnh ký ức.

Anh Mai kiên trì. "Tám trăm triệu!"

Ông Tuấn ngồi cạnh cô, vẫn nở nụ cười xã giao, nhưng ánh mắt nhìn về phía tôi lúc này... có một thứ gì đó soi mói? Đánh giá? Khó chịu? Lần lướt qua ánh mắt của tôi trước đây dường như chỉ là phần nổi của tảng băng.

Cuộc cạnh tranh giờ chỉ còn giữa tôi và Anh Mai. Hai gia tộc Trần - Nguyễn đối đầu công khai ngay giữa sảnh đấu giá, không vì dự án kinh tế nào, mà vì một chiếc bình gốm sứ. Thật trớ trêu.

"Một tỷ." Tôi giơ bảng.

Sự im lặng chết chóc. Mọi ánh mắt đổ dồn. Cú sốc giá cuối cùng. Một tỷ đồng cho chiếc bình đó? Với đa số là phi lý. Nhưng với tôi, vô giá. Ánh mắt Anh Mai nhìn tôi trợn trừng, kinh ngạc đến cực điểm, nhanh chóng chuyển sang khó tin và tức giận vì bị đẩy vào thế khó. Duy Thiện ngồi cạnh, vẻ mặt thất vọng lộ rõ hơn ban nãy. Ông Tuấn... nụ cười trên môi ông ta vẫn còn, nhưng đôi mắt đó... ánh lên một sự sắc lạnh, một sự... thán phục pha lẫn bất mãn? Rằng tôi, đứa con trai của Trần Hồng, lại sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy cho di vật của bà? Rằng tôi, người thừa kế Gia tộc Trần, lại không phải kẻ dễ dàng khuất phục hay bị đánh giá sai?

Ông Tuấn khẽ nói gì đó với Anh Mai, ra hiệu con gái nên dừng lại. Con số đã điên rồ. Anh Mai nhìn cha, nhìn tôi, đấu tranh. Cuối cùng, chậm rãi hạ bảng giá. Cô ấy đã thua.

Tiếng búa người dẫn chương trình vang lên dứt khoát. "Tác phẩm Tình Yêu, với giá một tỷ đồng, thuộc về cậu chủ Trần Gia Huy!"

Tràng pháo tay thưa thớt vang lên. Tôi chỉ khẽ gật đầu, tâm trí tập trung hoàn toàn vào giây phút sắp được chạm vào kỷ vật của mẹ. Ánh mắt lướt qua Anh Mai, cô ấy vẫn nhìn tôi đầy bối rối và tức giận. Duy Thiện thất vọng. Còn Ông Tuấn... ông ta đang nhìn chiếc bình gốm với một vẻ gì đó... luyến tiếc? Và phức tạp. Rất phức tạp.

Tôi tiến về phía quầy giao nhận, mọi ánh mắt vẫn đổ dồn về mình. Bỏ lại sau lưng không khí đấu giá căng thẳng vừa chấm dứt, và ba con người đầy duyên nợ vẫn còn đứng đó, nhìn theo bóng lưng tôi.

Kỷ vật của mẹ... Sắp về nhà. Đó là điều quan trọng nhất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận