• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quý tộc

Chương 11 : Thợ săn

0 Bình luận - Độ dài: 2,616 từ - Cập nhật:

Tôi hít một hơi thật dài và nuốt xuống những tiếng la hét đang dâng lên trong cổ họng . Và rồi tôi nhớ tới con dao của mình. Nhanh chóng, tôi lôi thanh dao ở bao đựng sau lưng ra. Đó là một con dao lưỡi cong tàn nhẫn dài bằng chân tôi, được chuyên dùng để chặt dây leo chặn đường phía trước.

Ngay cả lúc chìm trong nổi kinh hoàng, hai bàn tay tôi vẫn không vụng về. Tôi dùng Lưỡi dao và lia ba nhát, cố gắng để cắt đi phần vuốt của con gấu ngôi sao. Đến lần đưa dao thứ ba, tôi cúi xuống và gỡ chân mình từ từ ra khỏi những cái móng đang cắm thẳng vào phần đùi tôi. Trong lúc làm vậy, cơ thể tôi run rẩy vì đau đớn, cơn đau này nhanh chóng lan truyền khắp nơi như một lời thì thầm của cái chết. Tôi có thể ngửi thấy mùi nồng của máu, mùi của cái chết đang vay lấy mình.

Dù với đầu óc đã có phần hơi mệt mỏi, nhưng tôi vẫn cố gắng để di chuyển thân thể tàn tạ của mình ra phía sau một chút để dựa lưng vào một cái cây.

Ngửa mặt lên trên, tôi cười phá lên không ngừng, tôi cười không phải vì cơn đau đang bao trùm lấy thân thể mình, hay thích thú vì việc giết được hai con gấu ngôi sao. Mà tôi cười vì một lần nữa, tôi lại thoát khỏi vòng tay của tử thần.

Chúng ta nói gì khi gặp cái chết...Không phải hôm nay.

Giơ tay của mình lên, tôi kéo một chút phần cổ áo rồi đưa vào miệng, sau đó tôi xé một mảnh áo rồi dùng nó để buộc thật chậc phần chân đang chảy máu đầm đìa của mình. Cơn đau xuất phát từ chân nhanh chóng bao chùm lấy thân thể của tôi khi tôi siết mạnh miếng vải để cầm máu. chân tôi đau nhức, đau đến mức mà tôi sắp không còn cảm nhận được nó nữa.

Ông lão Rone đã đúng. Và tôi đã sai. Nhưng quỷ bắt tôi đi nếu tôi để cho lão già đó biết điều ấy.

"Ngu ngốc" là lời nhận xét tử tế nhất của ông, cũng là lời duy nhất mà tôi nghe được trong cơn mê mang của những câu nói đến từ ông.

"Đồ điên! Đồ điên mắc dịch!" Jonnes nói, trong khi tiếp lại gần và kiểm tra tôi.

"Chỉ có hai con gấu thôi" Tôi nói trong khi tầm mắt đang dần mờ đi "Đi tiếp đi lão già"

Lấy lại sức lực của mình, tôi chống tay đẩy mình lên phía trước rồi cố gắng đứng dậy một cách khó khăn, Jonnes cố gắng để đỡ tôi và hỗ trợ, nhưng tôi giơ tay ra để cản anh ấy. Bất chấp những vết thương ở phần chân, tôi vẫn vươn người lên và đứng dậy được. Thấy được cảnh này lão Rone thở dài, rồi với một tiếng tặc lưỡi, lão ra lệnh cho đoàn thợ săn tiến lên phía trước, chỉ để lại ba người để xử lí xác hai con gấu.

Tôi sau đó cố gắng tránh xa lão già Rone hết sức có thể, ông ta đang nổi điên nên rất dễ phỉ nhổ vào mặt tôi, nên việc tránh xa là điều tốt nhất mà tôi nên làm nếu không muốn nhận những lời giáo huấn của lão. Một vài người thợ săn trẻ tiến lại gần, và rồi trước khi tôi kịp hoàn hồn thì bản thân đã nhận được vài chục cú vỗ vào lưng vì màn trình diễn liều lĩnh của mình. Những người thợ săn tuổi còn trẻ như tôi nghĩ chúng tôi đã giành được Vòng Vinh Quang. Họ biết lượng thú mà chúng tôi săn được trong rừng vô tận, nó chắc chắn cao hơn của làng Naizas. Những người lớn tuổi thấy được cảnh này thì cũng chỉ hầm hừ và nói chúng tôi là lũ ngốc.

Vài giờ sau, chúng tôi quay về làng với việc biết chắc chiến thắng đã nằm trên vai, vô số lớp da của sói rừng, nai, chồn khổng lồ, và không thể thiếu đó chính là hai con gấu ngôi sao.

Điều đáng tiếc duy nhất là tôi gần như không có đủ sức để có thể bước đi tiếp, nếu không chiến thắng này thật hoàn mỹ.

Nhanh chóng, chúng tôi di chuyển đến bìa rừng, và ở đó ba mươi hai nhà thợ săn khác nhau, cùng với đội hậu cần của họ đều đang tụ hợp, tất cả đều đến từ khắp nơi trong tỉnh Laikanes nhỏ bé này. Một vài người quan sát chúng tôi và thì thào gì đó với nhau, một vài người thì không quan tâm mà chỉ tiếp tục trò chuyện về chủ đề mà họ đang bàn luận.

Khi chúng tôi tiến lại gần hơn, một vài thành viên hậu cần trong làng tiến đến. Họ nhanh chóng nhận lấy số da động vật và di chuyển nó đến chỗ những người lính đang ghi chép gần đó.

Nhóm thợ săn của tôi sau đó nhanh chóng hòa nhập vào đám thợ săn khác. Lúc tôi tìm thấy được một chỗ thích hợp để ngồi xuống và nghỉ ngơi, thì đằng xa một chàng trai mang trang phục màu nâu vàng đậm đột nhiên té xuống mặt đất, anh ta làm rơi vô số những viên đạn tròn của súng hỏa mai, và một số những bịch thuốc súng.

Một vài người thợ săn trong đám đông giật mình, họ di chuyển anh mắt qua chàng trai rồi nhận ra gì đó, có vẻ như anh chàng vừa té là một thành viên của làng Naizas.

"Ở đây có một gã Naizas hậu đậu này" lão Lawn phá lên cười cùng những người thợ săn quen biết khác trong đám đông.

Dù có vẻ nhỏ mọn, nhưng việc chứng kiến một tay làng Naizas làm hỏng chuyện luôn là điều thú vị đối với các thợ săn làng khác. Dù sao thì bọn họ nhận được nhiều vật tư hơn, nhiều thuốc hút hơn, có mọi thứ nhiều hơn vì những vòng vinh quang mà họ đạt được. Bản tính của con người là gánh đua và ganh tị nên các nhóm thợ săn khác dần trở nên căm ghét họ. Có khi nó đã thành truyền thống rồi ấy chứ, một truyền thống mà ở đó tất cả các thợ săn đều buộc phải phải căm ghét kẻ chiến thắng. Khi tôi bắt đầu hội nhập vào làng, và làm thợ săn, tôi luôn tự hỏi những người ở Naizas phải chăng cũng căm ghét những thợ săn khác.

Trong tiếng cười của những người thợ săn, tôi lắc đầu rồi đứng dậy một cách chật vật với đôi chân đã được băng bó, tôi tiến lại anh chàng Naizas kia và giúp cậu ta nhặt lại những thứ vừa làm rơi.

Cậu ta chật vật trên mặt đất, nhưng khi nhìn thấy huy hiệu hình khẩu súng săn màu vàng trên ngực trái của tôi, cậu ta cứng người lại, huy hiệu này là huy hiệu của người tiên phong đầu tiên, nó đại diện cho sức mạnh và thành tính của một người thợ săn, nó là một chức vụ mà mỗi một làng thợ săn chỉ có thể có một người. 

Cậu trai Naizas cố gắng lẩn tránh ánh mắt của tôi khi thấy huy hiệu. Tôi nở một nụ cười nhẹ, nháy mắt với cậu ta. Tất cả những người trẻ tuổi luôn có một ước mơ và thỉnh thoảng khi họ gặp được người đã đạt được điều đó, họ đều có một khoảng khắc như thế, một khoảng khắc ngưởng mộ, một khoảng khắc xấu hổ trước những người có tay nghề. Nhìn chàng trai trẻ hơn tôi chỉ năm tuổi này, làm tôi nhớ đến lần đầu tiên mình gặp một Hậu Duệ. Lúc đó tôi đã nghĩ anh ta là một vị thần.

Chắc giờ anh ta đã chết.

*

*

Trong tiếng gõ thông báo về hoàn thành, những người thợ săn nhanh chóng tập hợp và đứng thành hàng một cách chỉnh tề. Đứng trên một bục gỗ cao, đám lính của nam tước quan sát chúng tôi như một người chủ trang trại quan sát gia súc của ông ta. Những bộ giáp sắt có màu xám của chúng trông đơn giản và cũ rích, cũng bẩn thỉu chẳng kém gì tâm hồn chúng. Thứ giáp này có thể chặn được một lưỡi dao thường, hoặc nếu may mắn hơn thì có thể cả một lưỡi dao lưỡi đen, còn nếu một lưỡi dao trắng hay Kiếm hoàng kim thì sẽ đâm xuyên qua nó như việc người ta đâm qua một tờ giấy.

Bọn lính nam tước ngáp dài, thậm chí còn chẳng buồn phô diễn sức mạnh hay sự trật tự của chúng. Những cây kiếm ngắn của chúng đeo lủng lẳng bên hông, khẩu súng hỏa mai cũ kĩ thì được đặt gọn gàng ở phần lưng. Có vẻ như bọn chúng biết rằng chúng không cần dùng tới những món đồ ấy.

Dù sao thì Phục vụ là thứ phẩm hạnh cao nhất, không phải sao.

Tay Hiệp sĩ của chúng, Người mà tôi gọi là Oros chân què, một gã khốn với đôi chân hơi cong, ném một hòn cuội về phía tôi. Gã là một người đàn ông đã ở tuổi trung niên, với nước da hắn hơi sạm đen vì tiếp xúc nhiều với ánh sáng mặt trời, mái tóc của gã có màu xám, xám như tro tàn của bếp.

Tôi nghe nói người ta đã điều Oros chân què về từ mặt trận phía nam, sau khi chân hắn bị bắn bởi một đám quân nổi loạn nào đó. Hắn luôn cảm thấy xấu hổ vì nó, nên tôi luôn cố tình để hắn thấy tôi liếc cái chân của hắn.

“Ta thấy chú mày đã có một ngày rất hào hứng, cưng ạ.” Giọng hắn nặng nề và cũ kĩ như một lò nung sắt của những thợ rèn “Giờ chú mày đã là một người hùng can đảm rồi phải không nào, Arthur ? Tao luôn nghĩ rồi chú mày sẽ là một người hùng can đảm kể từ khi chú mày đến đây.”

“Ông mới là người hùng” tôi vừa nói vừa hất hàm về phía phần chân của hắn.

Hắn nháy mắt với tôi, nở một nụ cười quái dị “Hãy gửi lời chào của ta tới bông hoa bé bỏng của chú mày. Một bông hoa tuyệt đẹp đã bị bức đi ” Hắn liếm liếm môi. "Bởi một gã xấu xí".

“Chẳng phải đáng tiếc sao, khi con bé phải cưới một gã xấu xí” hắn cười khẩy. “Đợi đã, chú mày đi đâu thế?” Hắn hỏi khi tôi quay Người định bỏ đi. Dù sao thì tôi cũng không có ý định đứng đây để nghe những lời nói của hắn.

“Cúi đầu chào các bề trên của chú mày một cái sẽ chẳng phí công đâu, chú mày không thấy thế sao?” Hắn cười hềnh hệch với đám lính gần đó. Mặc kệ lời giễu cợt của hắn, tôi quay người lại rồi cúi chào thật thấp trước khi thoát ra khỏi đám thợ săn, những người lính của nam tước cũng chỉ quan sát những một vài giây trước khi giải tán họ đi.

Bỏ lại đám lính ở sau lưng, những người thợ săn của làng chúng tôi di chuyển về phía trước. 

Này Titus, Titus !” Kaiz gọi thợ săn chính của làng Naizas. Titus là một săn giỏi, hắn ta là một huyền thoại khi đã làm thợ săn chính được hai mươi năm, có thể tất cả các thợ săn chính khác chỉ là một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt, nhưng hắn là một ngọn lửa luôn bùng cháy.  Có thể tôi giỏi hơn anh ta thật, nhưng tôi biết lý do duy nhất mà tôi có thể giỏi hơn anh ta là vì tôi được huấn luyện bởi các hiệp sĩ chân chính, những người có sức mạnh và kinh nghiệm phong phú.

"Hôm nay, anh có săn được con nào thú vị không ?" Kaiz lên tiếng hỏi.

Titus nở nụ cười tự mãn dán lên làm khuôn mặt, hắn châm một điếu thuốc dài và phà ra một đám khói vào không trung trước khi quay sang Kaiz nói.

“Không biết,”

“Thôi nào!”

"Không quan tâm. Điều đó chẳng bao giờ quan trọng đâu, Auions."

"Chẳng quan trọng cái con khỉ ! Hắn đã săn được bao nhiêu trong tuần ấy nhỉ ?” Kaiz hỏi khi chúng tôi cùng nhau di chuyển về phía cánh rừng cùng đoàn thợ săn. Tất cả mọi người đều đang châm thuốc và lấy rượu ra uống. Song ai cũng lắng nghe chăm chú.

“718 tấm da sói, 118 da nai, 253 da chồn khổng lồ” một tay thợ săn trong làng Naizas huênh hoang tổng số lượng vào chúng săn được trong vài tháng này. Nghe tới đây, tôi khoang tay lại và mỉm cười, vì tôi biết chúng tôi đã thắng, tôi có thể nghe thấy tiếng reo hân hoan của các thành viên Auions trẻ. Nhưng khác với họ những người lớn tuổi không phản ứng, chỉ im lặng và tiến bước.

Khi biết chiến thắng đã nằm trong tay, làm tôi nghĩ đến việc Aurora sẽ có thể có một chiếc váy mới. Tôi nghe nói Vòng vinh quang còn đem đến cho ta những món quà nữa. Nhưng chắc em ấy sẽ đeo tất cả cho những đứa nhóc trong làng chỉ để chứng minh với Hiệp ước rằng em không cần phần thưởng của họ. hmm, cứ để cô ấy làm vậy đi, Tôi sẽ uống những chai rượu và ăn đống thịt đó. Dù sao thì vợ tôi rất đam mê các lý tưởng, còn tôi chẳng có mối đam mê nào khác ngoài em ấy. Mà nhắc đến rượu làm tôi tự hỏi mình chưa uống chúng trong bao lâu rồi ấy nhỉ ? chắc lần cuối là lúc ở gia tộc Winos, không biết sẽ nhận được loại nào nhỉ.

“Vẫn chưa thắng được, đừng quá tự cao Auions”  Titus lè nhè nói " Dù Arthur vẫn còn là một con cún, nhưng đủ khôn để biết điều đó. Phải không nào, Arthur ?”

“Cún hay không thì tôi cũng đã đánh bại cái mông lởm chởm của anh.”

“Mày chắc chứ?”

“Chắc muốn chết đi được.” Tôi nháy mắt và gửi một cái hôn gió cho hắn ta. “Vòng Vinh quang lần này là của chúng tôi, cho nên hãy bảo các em gái anh tới làng chúng tôi để nhận lấy rượu nhé.” Nghe được điều này những thợ săn trẻ của làng Auions cười phá lên.

Titus nhìn tôi im lặng. Sau đó hắn ta rít một hơi thuốc thật dài. Điếu thuốc của hắn sáng lên trong một khoảng khắc và cháy rất nhanh. “Đây là mày,” hắn ta nói với tôi trước khi ném điếu thuốc xuống đất và đạp nó.

Tới một ngã ba, chúng tôi tách ra khỏi đám thợ săn, và tiếp tục đi dọc theo tuyến đường trái thêm khoảng ba mươi phút nữa trước khi ngôi làng Auions hiện rõ trước mắt chúng tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận