Chiếc bàn dài nằm giữa căn phòng rộng lớn, ở trên nó là vô số những món ngon đến từ khắp nơi trên lục địa. Tôi ngồi ở cuối chiếc bàn, đối diện hoàn toàn với người đại diện của gia tộc Winos. Phía bên trái và phải của tôi lần lượt là Dane và Leyre, những người em thân thiết.
Endius Winos là tên cậu ta, người đại diện cũng như người kế thừa của gia tộc Winos, cậu ta là một chàng trai cỡ tuổi tôi, mang mái tóc vàng kim và đôi mắt đỏ sâu thẳm như hoa hồng, theo những gì Leyre biết được thì cậu ta là một chỉ huy quân sự, một nhà ngoại giao, và quan trọng hơn nữa là một người có chức vụ trong triều đình của Atiaron, cậu ta có tất cả thành tựu này khi tuổi đời còn chưa vượt qua 25, rất ấn tượng, nói thật nếu đây là một cuốn tiểu thuyết thì có thể cậu ta sẽ là nhân vật chính của câu chuyện đó.
"Cảm ơn ngài vì đã chào đón chúng tôi sau những gì đã xảy ra" Tôi mỉm cười đứng dậy nói, tay nâng ly rượu vang Loaxs nổi tiếng của triều đình Atiaron.
"Vậy mà còn dám ló mặt đến" Trong lúc Endius im lặng thưởng thức món ăn thì bên phải của cậu ta, một câu trai đứng dậy hùng hổ nói.
"Ngươi có biết em gái đã khóc như thế nào khi nghe tin người lấy con điếm chết tiệt đó không" Cậu trai giận dữ nói, tay cậu ta vung tay lên như muốn tóm lấy con dao gần đó, nhưng trước khi cậu ta kịp cầm lấy nó thì một bàn tay khác đã chặn lại.
"Được rồi Venas" Endius nói, trong lúc tay anh ta giữ chặt tay em trai mình, người đang nắm lấy con dao nhỏ.
"Hãy nhớ quyền bào hộ khách mời"
Anh chàng Endius thu tay lại, từ từ đặt con dao và chiếc nĩa xuống, cậu sau đó lấy ra một chiếc khăn trắng từ chiếc áo khoác ngoài và lau đi miệng của mình.
"Haizz"
"Tôi không muốn dài dòng nữa, các cậu có thể làm gì để bù đấp những gì mà gia đình tôi, cũng như em gái tôi đã nhận phải"
Tôi nở một nụ cười, lấy từ trong áo khoác ngoài ra một tờ giấy, tôi gật đầu rồi đưa nó cho một người hầu gần đó, nữ hầu cuối chào tôi một cách tôn kích rồi nhận lấy tờ giấy bằng hai tay, rồi cô từ từ tiến lại gần chủ nhân của mình rồi đưa cho anh ta, Endius cầm lấy tờ giấy rồi chăm chú đọc nó.
Kết hoạch ban đầu của tôi đã đổ sông đổ bể hoàn toàn lúc tôi nghe tin hầu tước Winos đổ bệnh, tôi đã tính lợi dụng "sự thân thiện" của hầu tước Winos và đưa ra một bản đề nghị không đầy đủ. May mắn là tôi có chuẩn bị kế hoạch dự phòng trong trường hợp bất ngờ, tờ giấy mà Endius vừa nhận là một bản bồi thường có thể nói là chấp nhận được.
Vài phút trôi qua, Endius gập tờ giấy lại, dựa người ra sau chiếc ghế gỗ rồi thở dài. Anh ta trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng nói.
"Được rồi, gia tộc Winos chúng ta sẽ chấp nhận khoảng bồi thường của gia tộc Vilria, nhưng với một điều kiện là phải trả trong vòng 6 tháng chứ không phải 10 như trong tờ giấy đã ghi"
"Tôi đồng ý với sự sửa đổi này"
Tôi nở một nụ cười nhẹ nói, giảm đi 4 tháng, việc này không nhằm nhò gì cả, với nguồn lực của gia tộc tôi thì thì 3 tháng là đã quá đủ để có thể gôm được số tiền đó.
Venas ngồi kế bên nhíu mày, anh ta đứng bật dậy khỏi chiếc ghế gỗ, nhìn chằm chằm vào Endius rồi nói với vẻ tức giận tột cùng.
"Bồi thường ! Anh thật sự nhận bồi thường sao Endius ?!?!"
"Anh nhận bồi thường của gia đình mà kẻ đã làm xấu mặt em gái chúng ta sao ???" Venas nói, rồi quay sang nhìn Dane, người hoàn toàn im lặng kể từ khi bước xuống tàu.
"Tiền bạc chẳng là gì cả Endius, chúng có thể dễ dàng kiếm được. Anh phải nhớ danh tiếng thì không, bao nhiêu kẻ sẽ cười chúng ta sau chuyện này, bao nhiêu kẻ sẽ coi thường gia đình ta, bao nhiêu kẻ sẽ coi thường Emile..."
"ĐƯỢC RỒI VENAS" Giọng Endius vang lên, áp hoàn toàn giọng nói của Venas, người lúc này có đã hơi đờ ra sau tiếng hét của anh trai mình.
"Về phòng đi Venas và suy ngẫm những gì em vừa nói"
Tôi quan sát cuộc trò chuyện với sự im lặng, tại vì tôi biết rằng đây không phải là lúc tôi nên mở lời. Venas im lặng, ánh mắt của cậu ta vẫn nổi lên một vẻ nào đó giận dữ, ánh mắt đó quan sát Dane như một vị thợ săn đang quan sát con mồi của mình trước khi bắn phát súng đầu tiên, Venas cứ thế đứng đó quan sát một lúc trước khi bước ra khỏi cánh cửa của phòng ăn.
"Xin lỗi vì phải để ba người thấy được việc này, đừng để ý đến nó, nó luôn như thế mỗi khi có chuyện gì đó liên quan đến em gái của mình" Endius nở nụ cười đầy mệt mỏi nói
"Đừng quá lo lắng về việc đó, lỗi là ở bọn tôi mới đúng, dù sao thì người anh trai nào mà lại không quan tâm đứa em gái của mình cơ chứ"
"Vậy chúng ta hoàn thành giao ước chứ"
"Tương nhiên rồi"
*
Nói chuyện với người có lý lẽ và không mất bình tĩnh luôn dễ chịu.
Giao ước của hai gia tộc đã hoàn thành một cách tốt đẹp, gia tộc của tôi Vilria sẽ đền bù một số tiền khổng lồ cho gia tộc Winos như một lời xin lỗi vì đã hủy hôn.
"May là mọi chuyện đã được giải quyết bằng cách đơn giản nhất"
"Đúng là may thật" Dane thở dài, dựa lưng vào bức tường gỗ của con thuyền khổng lồ lúc này đang di chuyển trên dòng nước giữa đại dương mênh mông rộng lớn.
Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm Dane, tính lên tiếng để dậy dỗ lại nó thì tôi bỗng nhiên nhờ ra điều gì đó, hhaha...đúng rồi, Dane à, em sắp gặp phiền phức lớn hơn nữa đấy em trai thân mến à.
"Đáng tiếc là câu chuyện còn chưa kết thúc" Tôi mỉm cười nói
"Hả ? ý anh là sao, sao mọi chuyện lại chưa kết thúc ?"
"Quên rồi à Dane, ở nhà còn một người đang chào đoán em đó. Cha sẽ rất vui khi gặp lại đứa con trai thứ hai đầy danh dự của mình đấy"
"À...chết tiệt, đúng rồi, chúng ta sẽ đi về nhà...hmmm...Không biết cha có thích gì không nhỉ, chắc em sẽ mua một vài món quà"
Tôi lắc đầu, mỉm cười nhẹ, quyết định quay về sớm hai ngày thật là một quyết định đúng đắn, không khí ở Piaman quá căng thẳng, nó như quả bom sắp nổ vậy, có thể thiếu gia Endius sẽ không làm gì, nhưng ai biết được những người em khác của cậu ấy sẽ thế nào cơ chứ, haizz...chuyện này thật phiền phức, khi về nhà phải mình phải ngủ một giấc cho đã mới được, mấy ngày nay di chuyển nhiều khiến thân thể mình mệt chết đi được.
Nếu tính ra thì chuyến đi lần này không làm được gì ngoài việc mang lại rắc rồi và phiền phức.
"Thưa ngài !" Lúc tôi đang tận hưởng bầu không khí trong lành của bầu trời, những cơn gió của biển cả thì một tiếng nói vang lên, người phát ra giọng nói đó là một trong những thủy thủ đoàn của tàu, anh ta lúc này giơ tay lên chào, thân thể đứng yên như một pho tượng, chờ tôi cho phép để báo cáo.
"Có gì thì nói đi"
"Có sự thay đổi của lực gió và những đám mây ạ"
"Phân tích tình hình thì như thế nào ?"
" Dạ ! theo phán đoán của thuyền trưởng thì có thể có bão ạ"
Tôi gật đầu, phất tay lên ra lệnh cho anh ta lui xuống, rồi đưa mắt lên quan sát bầu trời, thứ lúc này đang bắt đầu tụ tập những đám mây lại với nhau.
Một cơn bão ? tôi tự hỏi.
*
*
*
Giữa đại dương đen sâu thẫm mang một vẻ gì đó bí ẩn, nơi mà bầu trời và mặt nước hiện giờ đang hoà làm một, tạo cho thế giới một khung cảnh xám xịt và mù mịt. Chiến thuyền khổng lồ, một chiếc dạng ship of the line [note72415] , lúc này đang vật lộn với cơn thịnh nộ không một chút khoan dung nào của mẹ thiên nhiên.
Những cánh buồm, vài tiếng trước còn bay trong làn gió tự do và bầu trời trong lành, giờ đây chỉ còn là những tấm dải lụa rách nát khi đứng trước cơn bão mạnh mẽ này. Những cơn gió lướt qua những cột buồm cao chót vót, làm chúng nghiêng ngả như những người khổng lồ đang say sỉn. Sóng biển điên cuồng, cao lớn như một bức tường thành, chúng ném con tàu lên không trung trong một khoảng khắc rồi lại quật nó thật mạnh xuống mặt nước, khiến từng tấm ván được đóng chắc chắn, khiến từng khung gỗ rắn chắt, đều phải rên rỉ trong nỗi đau mà thiên nhiên mang lại.
Gió vào khoảng khắc này không còn là người bạn đồng hành của những thuỷ thủ nữa, mà giờ đây nó đã biến thành một kẻ thù, một kẻ thù man rợ đầy man rợ và máu lạnh.
Những cơn gió rít lên trên không trung, vang vọng ra khắp tứ phía, khiến những người thủy thủ rùng mình như thể họ vừa chứng kiến một tiếng hét của một linh hồn cổ xưa nào đó.
Sấm sét, thứ được coi là cơn thịnh nộ của thánh thần, thi thoảng lại xé toạc màn đêm bằng những vệt sáng chói loà của mình, những luồn sáng mờ ảo này tuy chỉ xuất hiện vài giây rồi biến mất nhưng lại làm hiện rõ hình bóng to lớn nhưng đầy yếu đuối của con tàu "Vũ điệu của kiếm" , thân chiếc tàu nhuộm đầy nước mưa, loang lổ bùn đất, những khẩu đại bác hai bên mạn thuyền nằm im bất động, những cánh cửa của khoang thuyền đóng chặt.
Bong tàu trơn trượt, nơi mà những bóng người mờ mịt đang di chuyển qua lại, họ là những thuỷ thủ, họ là những sĩ quan, những con người đang vật lộn trong tuyệt vọng để giữ lấy chút trật tự mong manh trước sức mạnh cuồng nộ của tự nhiên.
Một mệnh lệnh được hét ra, nhưng tiếng gió lại xé nát những từ ngữ kia thành vô nghĩa. Dây chão tung tóe, cột buồm rung lắc, mỗi khoảnh khắc hiện giờ đều như lời cảnh báo rằng cái chết đang tiến lại rất gần với con tàu này.
Nhưng giữa không gian đầy hỗn loạn và mờ mịt này, lại có một tia sáng. Một thanh kiếm được giơ lên bầu trời, nơi mà hiện giờ đang bị cuống vào tiếng gầm thét của sấm và hỗn loạn, đó không phải phải thanh kiếm bình thường, mà là một thanh kiếm được làm từ ánh sáng, từ sức mạnh của thánh thần, sức mạnh của "huyết mạch".
Laros Vilria với thanh kiếm ánh sáng trên tay giờ phút này như một ngọn hải đăng của những người thủy thủ và sĩ quan. Anh vừa đi vừa hét, cố gắng giữ cho mọi thứ hoạt động, cố gắng để giữ mọi thứ trật tự. Những giọt nước mưa liên tục chảy xuống mắt anh, làm tầm nhìn của anh mất đi trong chóc lát, nhưng anh không quan tâm đến nó, vì anh đã quá quen thuộc với việc những giọt nước chảy vào mắt mình.
Tiếng hét của anh giống như những lời răng của thánh của thần, khiến mọi người ở đây đều bừng tỉnh, họ bỏ qua sự sợ hãi và quan sát ánh sáng của thanh kiếm, để rồi lòng họ như được thanh tẩy và trao cho một sức mạnh vô hình. Được tiếp sức bởi thanh kiếm, của ánh sáng, những người thủy thủ làm việc nhanh chóng, cố gắng điều khiến con thuyền để vượt qua cơn bão chết người.
Và giống như quan sát được sự đoàn kết này, sự đoàn kết mà bầu trời cũng phải cảm động, chỉ vài giờ sau, cơn bão đã dịu đi rất nhiều.
*
Những người thủy thủ mệt mỏi ngồi dựa lưng vào mạn thuyền, những người thợ sửa kiểm tra mọi gốc cạnh để chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn và những người sĩ quan cầm tấm bản đồ và la bàn để cố gắng xác định phương hướng.
Tôi quan sát khung cảnh ấy và thở dài.
Nhưng rồi trước khi tôi kịp làm gì đó khác thì một bàn tay đã gõ thật mạnh vào đầu tôi.
"Ay da, anh làm gì thế anh Laros ?" Tôi giơ tay ôm lấy đầu mình, tha thở nói.
"Đi phụ giúp mọi người đi, đừng có đứng đấy ngơ ngác nữa"
Anh Laros nói trong khi tấm bản đồ còn ở trên tay, phía sau anh lúc này là một vài sĩ quan và binh lính hộ tống.
"Em vừa mới kiểm tra khoang thứ hai và ba rồi, để em nghỉ một chút đi"
"Em có thể nghỉ khi mà mọi chuyện quay trở lại hoạt động bình thường, còn giờ thì không"
"Nếu không có gì để làm thì đi theo anh đi"
Anh Laros sau đó lôi tôi đi cùng, thật sự thì tôi cũng không hiểu tại sao anh ấy luôn làm như vậy, anh ấy nói rằng tôi cũng nên lắng nghe những cuộc trò chuyện và học hỏi từ những điều đó, nhưng tại sao tôi phải làm vậy ? Lắng nghe chúng thì có ích lợi gì cơ chứ, anh ấy luôn nói hãy cố gắng để lắng nghe mọi người để sau này còn lãnh đạo họ, nhưng tôi thấy mình không cần thiết để làm như thế, vì theo tôi một mình anh ấy lãnh đạo là được rồi, tôi không muốn trở thành một người lãnh đạo hay chỉ huy giống như anh Laros, mà tôi chỉ muốn trở thành một thanh kiếm, một thanh kiếm đầy danh dự.
Laros bước đi vội vã trên bong tàu, tấm bản đồ vẫn được giữ cẩn thận trong lòng bàn tay anh ấy như thể anh ấy sợ rằng nếu nối lỏng tay một chút thì có thể một cơn gió không tên nào đó, thứ còn sót lại từ cơn bão vừa rồi sẽ giật nó ra khỏi các ngón tay anh. Tôi bước theo phía sau, tuy tôi vẫn không muốn đi theo lắm nhưng sau một lúc thì vẫn quyết định nghe lời, một phần vì tôi cảm thấy khá có lỗi với anh vì những chuyện xảy ra gần đây, một phần là vì tôi biết anh không phải người dễ bị thuyết phục bằng những lời than thở.
Tôi, Laros cùng với một vài sĩ quan khác tiến bước đến một nhóm sĩ quan đang tụ tập lại bên cạnh một thùng gỗ đựng đồ được phủ tạm bởi tấm vải đơn sơ.
Một chiếc la bàn lớn được đặt trên mặt thùng, bên cạnh nó là ống nhòm, và một vài tờ giấy ghi chú gì đó, và quan trọng nhất là tấm bản đồ hàng hải rộng lớn, thứ mà hiện giờ đã bị một phần nước mưa làm cho nhòe đi vài chỗ. Tất cả mọi người đều đứng thành một vòng, ai nấy đều có gương mặt mệt mỏi, cơ thể ướt sũng.
"Thuyền trưởng Reth," Laros cất tiếng chào hỏi
"Kính chào ngài" thuyền truyển Reth nghiên người về phía Laros rồi cuối chào một cách trang nghiêm. Giọng nói của thuyền trưởng Reth vang lên như một lời nhắc nhẻ cho những người khác, những người sĩ quan đều giật mình và rồi xoay sang Laros cuối chào.
Thuyền trưởng Reth là người mà tôi có ấn tượng khá tốt, một phần là vì kinh nghiệm đi biển của ông, một phần là vì tôi từng thấy ông nhảy xuống biển chỉ để cứu một đứa nhóc vô tình té xuống. Reth phục vụ gia đình tôi đã được hơn 10 năm, và với vô số công lao của ông ấy thì cha tôi đã phong cho ông là người phụ trách của con tàu "Vũ điệu của kiếm", một trong 4 con tàu chiến cỡ lớn của gia đình tôi, nếu nói về đặc điểm ngoài hình thì ông là một người đàn ông tầm tuổi bốn mươi, với bộ râu quai nón đã có phần bạc trắng. Giọng bình thường của ông thì có phần khá nhẹ, nhưng có vẻ lúc này nó có phần hơi khàn, có thể là bị ảnh hưởng do đã phải liên tục chỉ huy thủy thủ trong vài tiếng liền.
"Không cần đa lễ vậy đâu, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi rồi, lễ nghĩa lúc này chỉ khiến mọi thứ thêm phiền phức hơn thôi"
Anh Laros nói rồi xoay sang nhìn tôi
"Dane, báo cáo về việc kiểm tra của em đi"
"Vâng" tôi bước về phía trước, ngực ưởng lên rồi lên tiếng.
"Báo cáo mới nhất từ boong dưới, khoang thứ hai và ba đều đã được kiểm tra một cách cẩn thận, không có rò rỉ gì quá nghiêm trọng. Chỉ có một vài cây đinh của váng gỗ tàu hơi lỏng, nhưng việc đó không cần phải quá lo lắng vì vào lúc mà chúng ta đang nói chuyện hiện giờ thì một nhóm thợ sửa tàu đang khắc phục nó."
Thuyền trưởng Reth nghiên người cảm ơn tôi, rồi quay trở lại tư thế đứng bình thường, ông quan sát tấm bảng đồ vài giây rồi đưa tay chỉ về phía một khu vực không xác định của biển Midretas.
"Thưa hai ngài, tình hình có vẻ như là chúng ta vẫn còn rất xa bờ. Chúng ta đã bị trôi dạt xa hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu."
"Bao xa?" Laros hỏi, ánh mắt liếc nhanh sang la bàn bên cạnh.
"Ít nhất là bốn mươi hải lý về phía tây nam ạ" một sĩ quan phụ trách trẻ tuổi gần đó lên tiếng, giọng rầu rĩ. "Cơn bão đã quét chúng ta đi như một con búp bê gỗ tồi tàn, chúng ta chẳng có thời gian để điều chỉnh hướng gió hay buồm vào lúc đó. Cộng thêm nữa, đó là Mạn trái thuyền bị sóng đánh trúng khá mạnh, tuy vẫn không có thiệt hại cấu trúc quá nghiêm trọng, nhưng hiện tại vẫn còn đang được sửa chữa ạ"
Tôi nghe mà trong lòng không khỏi thở dài. Bốn mươi hải lý [note72416]...là một khoảng cách khá xa, điều này sẽ làm chúng tôi mất thêm khoảng 8 tiếng [note72417] nữa để quay lại tuyến đường chính, đó là nếu điều kiện gió không quá tệ, và chúng tôi biết chính xác mình đang ở đâu trên đại dương rộng lớn. Nhưng điều mà tôi cho là phiền phức nhất hiện giờ là tất cả những tính toán trước đó về tuyến đường, nguồn lương thực, nước ngọt đều có thể phải làm lại từ đầu.
"Mũi tàu đã lệch khỏi hải trình ban đầu rất xa ạ" một người sĩ quan khác nói, chỉ vào một nơi trên tấm bản đồ đã khoanh tròn bằng mực đen. "Nếu không chỉnh lại hướng, chúng ta sẽ có nguy cơ đi sâu hơn vào vùng nước lạnh ạ."
"Chúng ta có thể sẽ phải đi vòng theo mép nam của vùng bão," Laros trầm ngâm "nhưng điều đó đồng nghĩa với việc sẽ mất thêm ít nhất hai ngày."
"Chỉ khi gió ổn định thôi ạ" Thuyền trưởng Reth chen vào "Nếu gió tiếp tục đổi hướng bất ngờ như vài tiếng trước, thì không còn đường đi nào mà chúng đi sẽ không trả giá ạ"
Tôi nhìn Laros. Anh ấy vào khoảng khắc này không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.


3 Bình luận
( +-+) hehhehe