• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quý tộc

Chương 05 : Huyết mạch

0 Bình luận - Độ dài: 2,444 từ - Cập nhật:

Cuối chào một cách tôn trọng, những vị khách sau đó điều lần lượt ngồi xuống, nhưng bầu không khí đã không còn như trước nữa, ai cũng thận trọng hơn, kính cẩn hơn, những cuộc trò truyện đã biến thành những lời thì thầm mà chỉ những người ngồi cùng bàn mới nghe được.

Nhưng khác với những người lớn cẩn trọng và một phần nào đó sợ hãi thì những cậu bé, cô bé tham gia buổi tiệc lại thể hiện một sự tò mò nào đó. Đôi mắt bọn chúng quan sát tôi với không chút che giấu, chúng dò xét tôi, quan sát tôi từ đầu tới chân như thể đang quan sát một sinh vật thần kỳ nào đó, chúng biết rằng tôi đặc biệt, vì chúng được cha mẹ kể cho những câu chuyện về chúng tôi, chúng biết rằng tôi đặc biệt vì chúng có thể cảm thấy được bầu không khí xung quanh đã thay đổi nhanh chóng trước sự xuất hiện của tôi.

Và chính sự tò mò từ những anh mắt đó là thứ mà tôi thích nhất ở các buổi tiệc trung lưu như thế này, khác với những buổi tiệc của giới trung lưu thì những buổi tiệc của giới quý tộc bọn tôi thường được phân biệt rõ ràng giữa những buổi tiệc có thể có trẻ con và và những buổi tiệc không thể có. Thêm nữa những đứa trẻ ở đây cũng khác biệt, chúng tò mò, ngay thơ, không biết quá nhiều về thế giới, tôi thích bọn nhóc này vì chúng gợi cho tôi đến chính tôi khi lần đầu đến nơi đây, tôi đã tưởng nó sẽ thần kỳ nhưng những cuốn tiểu thuyết fantasy khác, nơi mà những vị anh hùng, học viên gì đó giải cứu thế giới cùng những người bạn của mình, nhưng đáng tiếc thời đại của những anh hùng đã qua rất lâu, và thời đại của hòa bình đã đến và mang cùng nó là một xã hội phân biệt giai cấp cực đoan, nơi mà những quý tộc là đại diện của thánh thần,luật pháp, chính nghĩa.

Trong lúc tôi đang đang trôi thôi dòng suy nghĩ của chính mình vừa ngắm nhìn , vừa lẳng lẻ mỉm cười trước những ánh mắt tò mò của những đứa nhóc. thì tôi chợt bắt gặp một bóng dáng nhỏ nhắn đang rón rén tiến lại gần bàn mình, đó là một cô bé, chừng tám hay chín tuổi gì đó, với mái tóc nâu mềm mại được cột gọn gàng bằng một dải ruy băng màu lam nhạt.

Một trong những người cận vệ đứng sau tôi khẽ nghiêng mình về phía trước, sẵn sàng tiến đến để ngăn chặn sự tiếp cận bất ngờ. Tuy nhiên, tôi giơ nhẹ bàn tay của mình lên ngăn cản anh ta lại

Tôi muốn biết con bé tính làm gì

Con bé tiến lại trước mắt tôi, nhưng trước khi con bé định nói gì đó thì một giọng nói đằng xa vang lên, đó là một giọng nói của một người phụ nữ.

"Alice à, con đang làm gì vậy !!"

Người phụ nữ nói với chất giọng hoảng hốt, sau đó di chuyển về phía trước qua những hàng người đang dự tiệc, khi tiến lại gần một người cận vệ của tôi thì cô ấy dừng lại, rồi đột nhiên quỳ xuống, và với giọng nói cầu xin và nức nở cô lên tiếng

"Xin...xin người hãy nhẹ tay với nó, con bé vẫn chưa được nhận giáo dục đầy đủ về sự phục tùng ạ."

Cô bé Alice nhìn về phía mẹ mình một cách bối rối, tự hỏi rằng tại sao mẹ cô lại khóc, tại sao mẹ lại cầu xin ? tại sao mẹ lại quý xuống đất trong khi mặc váy, không phải mẹ luôn nói là không được làm dơ váy hay sao ?

Tôi nở một nụ cười nhẹ, lấy tay vuốt ve đầu con bé Alice nhỏ nhắn rồi nhìn về phía người phụ nữ kia vẫn đang quỳ ở trên mặt đất

"Hhaha, ta chưa làm gì cả mà ? người đang muốn thay ta để tự ra quyết định sao ?"

"Thần...thần không dám ạ!!!"

"Vậy thì đứng dậy đi, hôm nay ta sẽ không trừng phạt ai cả, ta đến đây chỉ để dự một bữa tiệc chứ không phải là một bữa hành quyết đầy man rợ"

"Vâng..vâng ạ" Người phụ nữ nói rồi từ từ đứng dậy, ánh mắt cô vẫn hiện ra vẻ đầy lo lắng khi liếc nhìn tôi cùng con gái cô

Tôi lơ người phụ nữ đi, tập chung nhìn về phía cô nhóc tò mò dám tiến lại gần tôi, khi tôi liếc nhìn con bé, thì con bé cũng liếc nhìn tôi, tôi mở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng hỏi cô bé

"Em muốn cầu xin điều gì à ? hay muốn hỏi gì đó ? "

"Em...đọc trong một sách ở trường, nó có ghi các ngài là đại diện của thánh thần, là những thiên sứ, mang rất nhiều phép thuật...mạnh mẽ và tuyệt đẹp ạ"

"Nên khi em nghe mọi người nói, ngài đã đến đây thì em muốn thử một phen"

"Liệu em có thể xem phép thuật của anh được không ạ"

Giọng cô bé thoát lên vang khắp đại sảnh lúc này đã yên ắng đến lạ thường, nơi chỉ còn lại những tiếng thở mang đầy vẻ căng thẳng và sợ hãi.

"Đương nhiên là được rồi"

"Nó có gì khó đâu"

Tôi giơ bàn tay phải của mình về phía trước, tập trung sức mạnh trong một khoảng khắc vào dấu ấn huyết mạch trên tay, một luồng sáng bắt đầu xuất hiện, từ từ sáng dần lên từ tay tôi. Tôi giơ tay trái lên, đụng vào dấu ấn, và rồi những luồng sáng kia bắt đầu thay đổi, chúng từ từ tụ hợp lại và biến thành một hình dạng gì đó, tôi đưa tay tóm chặt lấy nó và rút nó ra khỏi bàn tay của mình, ánh sáng tụ tập nhảy múa trên không trung đột nhiên dừng lại như đang được lắng nghe một giai điệu êm ái nào đó đến từ thiên đàng, chúng những luồng ánh sáng như bị một lực hút vô hình hút lại phía hình dáng đang gần hình thành kia, nhưng một số thì lại chống cự được, và chỉ lơ lẳng vòng quanh thứ sắp hình thành kia như vô số những mặt trăng nhỏ bé quay quanh sao mộc.

Và rồi dần dần, hình dáng của vật kia đã được hình thành, đó là một thanh kiếm, nhưng không phải thanh kiếm bình thường, mà là một thanh kiếm được làm bằng ánh sáng tinh khiết của thánh thần.

Cô bé Alice hơi ngã ngàng trong giây lát, nhưng rồi cũng mở to mắt ra vì phấn khích.

"Nó thật sự rất đẹp..."

Cô bé nói, tính giơ tay chạm lấy thanh kiếm đang phát sáng kia, thì tôi lên tiếng.

"Tốt nhất là em đừng nên chạm vào"

Tôi nói với chất giọng nhẹ nhành rồi từ từ buông lỏng, thanh kiếm ánh sáng bắt đầu biến mất dần dần nhưng ngọn lửa của một thanh đuốc giữa trời dông đầy gió. Cô bé Alice tính nói gì đó, nhưng đã bị tôi chen vào.

"Em nên quay về với mẹ đi, bà ấy có vẻ khá lo lắng"

Tôi nói sau đó quay ánh mắt về phía người phụ nữ đang đứng gần đó, vẻ mặt cô đầy lo lắng, đầy vẻ căng thẳng vì cô biết, một khi một quý tộc sử dụng ma thuật của mình, thì đó là lúc sẽ rất nhiều máu phải đổ, và vì thế cô sợ, sợ hãi trước việc tôi sử dụng nó giữa nơi này, cô sợi hãi việc tôi giết chết con gái cô và những người xung quanh.

Giống như cảm nhận của sự sợ hãi của mẹ, cô bé Alice dù hơi ngẫng ra, dù có vẻ vẫn hơi tò mò muốn biết thêm nữa, nhưng cô bé gật đầu. Tôi cứ tưởng cô bé sẽ chạy đến mẹ mình nhanh chóng, nhưng không, cô bé tiến lại gần rồi đột nhiên giơ tay của mình về phía tôi, và bên trong lòng bàn tay nhỏ nhắn đó là một viên kẹo.

Tôi gật đầu giơ tay ra tóm ấy viên kẹo đó, rồi quan sát cô bé quay về với mẹ mình

***

Phần còn lại của bữa tiệc cũng không có gì đặc biệt. Những người đã gửi thư mời cho tôi chạy đến một cách gấp gáp với hàng loạt những món quà, bọn họ có vẻ như không thật sự nghĩ rằng tôi sẽ đến nên khi những người hầu thông báo thì mới đi đến đây một cách gấp gáp như vậy. Họ quỳ xuống mong được tha thứ vì sự chậm trễ, và việc tiếp đón không được nồng nhiệt, kính cẩn.

Tôi cho qua vấn đề đó và kêu họ đứng dậy.

Mọi thứ sau đó cũng không khác làm bao so với những bữa tiệc khác, họ tặng cho tôi những món quà, ca ngợi tôi đến tận giời cao, phải chi điều đặc biệt duy nhất là họ giới thiệu công ty của mình cho tôi và kế hoạch về tương lai của nó với mong muốn sẽ nhận được sự ghé thăm cũng như đầu tư đến từ tôi.

Vì không muốn phá hỏng bữa tiệc thêm nữa, nên tôi ra về chỉ sau hai tiếng tính từ khi tôi đến bữa tiệc này.

Nhưng rồi trong lúc đang trên đường quay trở lại dinh thự, thì từ phía cuối con đường trải đá, một nhóm kỵ binh bất ngờ xuất hiện. Họ lao đến chỗ tôi với tốc độ khẩn trương, vó ngựa dồn dập dội lên mặt đất như một tiếng gầm khô khốc của một con bão không tên. Cát bụi tung bay mù mịt, che khuất cả đoạn đường, họ mang gia huy của gia tộc tôi, sư sử vàng trên nền xanh, ba chàng trai này là một trong những người của đoàn bảo hộ xe ngựa.

Một trong những người lính ấy của đội kỵ binh, cưỡi sát đến bên xe tôi, rồi cúi người xuống, giọng anh ta nhỏ nhẹ nhưng những tiếng thì thầm của những quý cô khi nói chuyện với nhau, nhưng thông tin mà tôi nhận được lại không nhẹ nhành chút nào cả, chỉ vài giây sau khi nghe hết mọi việc, nó như một bóng ma đè nặng tâm trí tôi, nó như một khối đá rơi từ đỉnh một ngọn núi, như một một tia sét đánh vào tim tôi.

Không do dự một giây nào, tôi nghiêng mình về phía người cận vệ đánh xe và ra lệnh cho anh ta.

"Đánh xe nhanh lên" 

Người cận vệ lập tức vung roi, và những chú ngựa như hiểu mệnh lệnh mà không cần lời nói. Chúng phi về phía trước như một cơn cuồng phong vào những ngày mưa bão, bánh xe ngựa lăn vùn vụt trên mặt đường, từng vòng quay như rút ngắn khoảng cách giữa tôi và dinh thự nơi tôi vừa rời đi không lâu trước đó.

Chẳng bao lâu sau, dù chuyến đi có lẽ chỉ có vài phút ngắn ngủi nhưng tôi lại có cảm giác như là cả một quảng đường dài. Khi cánh cổng sắt của dinh thự hiện ra trong tầm mắt của tôi, tôi thở một hơi thật dài, cố gắng để giữ cho đầu óc của mình tỉnh táo.

Chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa sau dinh thự trong một khoảng khắc, cánh cửa xe từ từ được mở ra một cách chậm rãi dưới bàn tay của một người hầu trung niên, Tôi đặt một chân xuống bậc thang xe, và rồi đôi mắt tôi lập tức bị hút về phía cánh cửa phụ của dinh thự, nơi mà ở đó giữa ánh sáng nhạt nhòa của chiếc đèn dầu cổ kính, có một dáng người đang đứng lặng, bất động như một bức tượng. Người đó không phải ai khác mà chính là em gái tôi.

Tôi bước xuống chiếc xe ngựa rồi nhanh chóng tiến đến chỗ em ấy, những người cận vệ của tôi cũng tiến lại gần và đi theo sau tôi như những cái bóng.

"Nó đâu rồi"

"Anh ấy đang ngồi trong một phòng trống giành cho khách ở tầng 3" Leyre mặt không biểu cảm gì lên tiếng nói

"Leyre đi theo anh, anh cần biết câu chuyện một cách chi tiết hơn"

"vâng ạ"

Tôi gật đầu rồi tiến biết vào dinh thự.

"Vậy là nó tuyên bố trước mặt tất cả mọi người ngay giữa bữa tiệc là nó sẽ cưới quý cô đó ?"

"Đúng vậy ạ"

"Quý cô kia là ai"

"Em họ của một nam tước trẻ ở vùng này, cô ấy là một quý cô không mấy nổi tiếng, hay thậm chí có thể nói là vô danh, nếu không phải vị kia đứng ra chúc mừng thì em còn thậm chí không biết cô ta là ai"

Tôi im lặng nhiếu mày và cố gắng hiểu tại sao chuyện này lại có thể xảy ra, tại sao Dane lại làm thế, tôi biết là em ấy không thích cuộc hôn nhân mà cha sắp đặt cho mình, nhưng tuyên bố cưới một quý cô mà em ấy chỉ mới gặp có chưa đến một ngày có khác gì so với cuộc hôn nhân mà cha sắp đặt...thậm chí xét theo các khía cạnh như chính trị, quan hệ,...thì cưới con gái của Hầu tước Winos tốt hơn rất nhiều.

Tôi dừng lại trước cánh cửa của một căn phòng và quay sang nhìn Leyre, nhau khi nhận được cái gật đầu của em ấy để xác định rằng đây đúng là phòng đó thì tôi xoay tay nắm cửa bước vào.

Và ở đó, trên chiếc ghế sofa mềm mai được bọc bởi da chất lượng cao, Dane đang ngồi chống hai tay vào mặt như đang suy nghĩ gì đó, nhận ra được tiếng động phát ra từ cánh cửa của căn phòng, em ấy có phần hơi giật mình, và rồi từ từ đưa ánh mắt lên.

"Ôi...anh đây rồi Laros"

"Sẫn sàng cho đám cưới của em chưa...."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận