• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 32: cơn ác mộng của Sonia

1 Bình luận - Độ dài: 3,632 từ - Cập nhật:

Tôi tỉnh dậy trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, tấm nệm mỏng lún sâu dưới lưng như muốn nuốt chửng cả thân người. Khi vén tấm màn sờn bạc bên cửa sổ, ánh sáng nhạt đầu tiên của ngày mới len lỏi qua những khe hở, rọi vào căn phòng nhỏ trong khu trọ xập xệ. Bầu trời thủ đô Sonia vừa hửng sáng, vẫn còn vương chút u tối mơ hồ của màn đêm. Một lớp sương mù mỏng nhẹ như tơ phủ xuống thành phố, phản chiếu ánh nắng nhợt nhạt đầu tiên như một lớp lụa vàng óng ả, lặng lẽ buông xuống những mái nhà nghiêng ngả và các con phố lặng im chưa tỉnh giấc. Dưới lòng đường phủ bụi và nứt nẻ, bóng người nằm rải rác như những mảnh đời bị bỏ quên. Họ cuộn tròn trong những tấm vải rách nát, vật lộn với cái lạnh còn sót lại của đêm tàn, chẳng có gì che chắn ngoài vài manh chăn mục nát và bức tường gạch lở loét.

Đây là khung cảnh tại khu ổ chuột phía tây của Sonia, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh nhộn nhịp, giàu sang mà tôi từng thấy tại trung tâm thành phố. Nhưng đây lại là nơi duy nhất tôi đủ khả năng trọ lại, với túi tiền lép kẹp sau hành trình dài.

Tôi vẫn còn nhớ cảm giác sốc khi biết giá một đêm trọ tại khu trung tâm: đủ để cả gia đình tôi sống tằn tiện suốt một tuần. Thế giới này đúng là chia thành hai nửa, và tôi đã đặt chân vào mặt tối của nó.

“Tiền trọ đêm qua, 100 zen[note73486].”

Giọng nói khô khốc, lẫn chút bực bội, cất lên ngay khi tôi vừa đặt chân xuống cầu thang gỗ ọp ẹp. Chủ nhà trọ là một người đàn ông trung niên với bộ râu lởm chởm và đôi mắt trũng sâu như thể cả đời ông chưa từng có một giấc ngủ ngon. Tôi lục túi, móc ra mười đồng xu 10 zen, cảm nhận rõ từng vết sứt sẹo trên lớp vỏ kim loại. Trao tiền rồi gật đầu chào xã giao, tôi quay lưng rời khỏi căn nhà trọ đã ám đầy mùi ẩm mốc.

Không có câu chào tạm biệt. Không có nụ cười. Ở nơi này, người ta chỉ trao đổi bằng tiền và sự cạn kiệt.

Từ khu ổ chuột này để vào được trung tâm thành phố, tôi cần phải bắt một chuyến tàu ma lực tại ga phía tây, cũng là ga tàu duy nhất ở khu vực này, nếu không muốn lết bộ cả mấy tiếng đồng hồ qua những con phố mà người ta không buồn đặt tên. Dù đã từng đi tàu một lần vào hôm qua, tôi vẫn chưa thể quen với cái cảm giác… siêu thực mà nó mang lại. Những toa tàu bằng kim loại đen tuyền, trông vừa thô ráp vừa kỳ quặc, vậy mà lại lướt đi êm ru như một cơn gió, vượt qua cả quãng đường phải mất hàng giờ đi bộ chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Còn đến vài tiếng nữa ga tàu mới mở cửa, nên tôi tranh thủ tới một bãi đất trống gần đó để luyện tập như thường lệ.

Chiều nay là kỳ thi đầu vào của Học viện Hoàng gia Arita, cánh cổng mơ ước của hàng nghìn thí sinh từ khắp nơi trên lục địa. Tôi không thể để bản thân bước vào cuộc kiểm tra với một cơ thể rệu rã và một cái đầu uể oải.

Không bao giờ.

Chống đẩy, gập bụng, bật nhảy, chạy bước nhỏ tại chỗ… rồi đến mười nghìn lần vung kiếm đều tay. Những động tác đơn giản, lặp đi lặp lại, nhưng là cốt lõi để giữ cho cơ thể tôi không quên cảm giác chiến đấu. Mồ hôi tuôn như mưa, từng nhịp thở dồn dập hòa cùng tiếng kiếm xé gió. Gần hai tiếng trôi qua, khi tôi thực sự không thể nâng cánh tay lên được nữa, tôi biết mình đã hoàn thành xong phần tập luyện của sáng nay.

Tôi rảo bước đến nhà tắm công cộng gần nhất. Trước khi bước vào, tôi ghé qua quầy bán đồ lặt vặt bên cạnh, mua một thanh xà phòng dùng một lần rẻ tiền cùng khăn mặt cũ đã sờn. Cả hai thứ cộng lại chưa tới một xu đồng 10 zen. Hơi nước nóng phủ mờ mặt gương đã nứt. Dưới làn nước ấm, tôi chà sạch bụi bẩn bám trên người sau buổi luyện tập. Trong gian phòng vang vọng tiếng nước chảy, tiếng cọ rửa lạch cạch, tiếng ho sù sụ của mấy lão già ốm yếu. Cơ thể tôi rũ bỏ lớp bụi dày và mỏi mệt, còn đầu óc thì nhẹ hơn đôi chút.

Tắm xong, tôi thay lại bộ quần áo cũ của mình. Áo da bạc màu, quần dài rách nhẹ ở đầu gối, và đôi giày da đã mòn gót. Trông tôi chẳng khác gì một tên nhóc thợ săn nghèo rớt mồng tơi. Nhưng ít nhất, tôi sạch sẽ.

Khi tôi bước ra khỏi nhà tắm công cộng cũng là lúc trời đã sáng. Dưới lòng đường, một vài người với bộ quần áo tồi tàn và rách rưới bắt đầu đi ra từ những con ngõ nhỏ và chuẩn bị cho một ngày mới vật lộn để kiếm lấy chút đồ ăn lấp đầy chiếc bụng rỗng tuếch của mình. Dọc hai bên con phố, những sạp hàng tồi tàn cùng những miếng thịt ôi thiu đầy ruồi nhặng và một số hoa quả héo úa được bày ra. Một số món hàng thậm chí còn được bày bán trực tiếp trên những miếng bạt trải đầy ra đường.

"Anh ơi. Anh có thể mua cho em một chiếc bánh mỳ được không ạ?"

Một cô bé gầy gò trong một chiếc váy giống như một mảnh vải bao tải rách tiến đến chỗ tôi và chia ra một chiếc bánh mỳ. Đằng sau cô bé một khoảng tôi có thể một người phụ nữ tiều tụy đang cầm trong tay giỏ bánh mỳ. Đó hẳn là mẹ của cô bé.

"Tất nhiên rồi vậy cho anh mua một cái nhé."

"Da vâng ạ. Của anh hết 2 zen ạ."

Lấy từ trong túi ra một xu đồng 10 zen tôi đưa cho cô bé rồi nhận lấy chiếc bánh mỳ.

"Không cần phải trả lại đâu nhé. Vì em đã là một cô gái ngoan đã giúp đỡ mẹ của mình nên anh thưởng cho em đấy."

"Dạ vâng! Em cảm ơn nhiều ạ!"

Cô bé vui vẻ cảm ơn tôi và chạy về phía mẹ mình. Người phụ nữ khẽ cúi đầu cảm ơn tôi và rời đi cùng cô bé.

Đưa chiếc bành mỳ lên miệng, tôi cắn một miếng. Miếng bánh cứng ngắc như đá và khô tới mức lập tức hút hết toàn bộ nước trong khoang miệng tôi. Chiếc bánh hoàn toàn chẳng có chút mùi vị nào ngoài vị chua chua của men bột.

Sau khi ăn hết chiếc bánh mì khô và uống nốt phần nước cuối cùng trong chiếc bình da mang theo, tôi cuối cùng cũng đến được ga tàu.

Tôi mua một chiếc vé với giá 80 zen — đắt ngang một đêm trọ — để đi tới trung tâm thành phố. Mười phút chờ đợi sau đó là cả một đời háo hức. Khi đoàn tàu cuối cùng cũng trườn tới nhà ga, khung cảnh thép rền rĩ của nó khiến tim tôi đập nhanh hơn một nhịp.

Tôi bước lên toa, nhìn quanh như đứa trẻ lần đầu vào hội chợ. Đây mới chỉ là lần thứ hai tôi được đi thứ phương tiện gọi là “tàu” này, nên mọi thứ vẫn đều toát ra mùi vị của trải nghiệm đầu đời. Kim loại, ghế lót đệm, tiếng xì xì của hệ thống khí nén — tất cả đều khiến tôi cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới khác.

Sau khoảng năm phút dừng để đón khách, tiếng chuông vang lên, cửa toa tàu đóng sập lại. Bánh xe bắt đầu quay, con tàu dần lăn bánh rời khỏi nhà ga cũ kỹ.

Khung cảnh khu ổ chuột hiện ra qua ô cửa kính, mờ mờ, xám xịt và nhòe nhoẹt như một thước phim tài liệu quay chậm. Những mái nhà lợp rơm rách nát, những tấm vải buông thõng thay rèm cửa, và vài đứa trẻ chơi đùa dưới bóng đèn đường nhấp nháy. Nhưng chỉ sau vài phút, khung cảnh ấy bị đẩy lùi lại phía sau — và thành phố hiện ra.

Đoàn tàu lướt nhanh vào khu trung tâm, nơi mọi thứ sáng sủa và sầm uất hơn hẳn. Cứ mỗi lần dừng lại ở một trạm, lượng người lại đông thêm. Đến lúc này, toa tàu đã gần như chật cứng.

Ban đầu, tôi chọn một chỗ cạnh cửa sổ. Tuy nhiên, khi thấy một bà lão lên tàu với đôi chân run rẩy, tôi đã nhường chỗ cho bà. Kết quả là giờ đây tôi đang bị kẹp giữa hai cực hình sống động: một bên là bà cô trung niên to béo đang ríu rít buôn chuyện như thể sắp tổ chức đám cưới lần hai, bên còn lại là một ông chú trông có vẻ là chủ tiệm, tay vẫn còn dính vệt mực và mùi cá khô.

Nếu tôi không thoát ra sớm, có khả năng tôi sẽ trở thành nhân vật vô danh tử trận vì thiếu dưỡng khí trong khung cảnh ồn ào này mất!

Trong lúc đang cố len lỏi để tìm chỗ khác thoáng hơn, ánh mắt tôi tình cờ bắt được một cảnh tượng kì lạ.

Một gã đàn ông, dáng người gầy nhưng mắt không ngừng đảo quanh, đang đứng sát sau một cô gái trẻ. Tay hắn... đang từ từ luồn xuống phía dưới váy cô.

Tôi chẳng kịp suy nghĩ. Cơ thể tôi phản ứng trước cả khi đầu óc tôi kịp hình dung ra kịch bản nào đó hợp lý.

Tôi lập tức lao tới, tay vươn ra, chộp lấy cổ tay hắn. Bàn tay hắn còn chưa kịp rút về.

“Bắt được ngươi rồi, tên dâm tặc này!”

Ngay trong khoảnh khắc đó, một bàn tay mềm mại nhưng lại mạnh đến kinh người bỗng nắm chặt lấy cổ tay tôi. Cô gái quay ngoắt lại, mái tóc hai bím vàng óng khẽ tung bay.

“Khoan đã! Cô hiểu lầm rồi! Tôi không phải thủ phạm! Tên này mới là—!”

Tôi chỉ tay về phía gã đàn ông đang giãy giụa như một con chuột mắc bẫy. Nhưng trước khi tôi kịp nói hết câu...

“Hả? Ngươi tưởng ta sẽ tin lời một kẻ biến thái như ngươi à? Chết đi!”

Ngay lập tức, tôi cảm nhận được ma lực đang hội tụ ở nơi cổ tay bị nắm chặt. Cô ấy là pháp sư? Không hay rồi.

Tôi vội điều động ma lực để dựng lên một lớp rào chắn quanh cơ thể. Một giây sau, luồng điện mạnh như sấm sét truyền từ tay cô ấy vào người tôi. Tia điện lách tách, ánh sáng xanh trắng lóe lên. May mắn thay, nhờ lớp ma lực bảo vệ, tôi không hề hấn gì ngoài chút giật mình.

Nhưng gã đàn ông xui xẻo bị tôi túm ban nãy thì không được may mắn như vậy.

Tiếng “phừng” khô khốc vang lên khi dòng điện đánh trúng hắn. Gã giãy lên như cá trên thớt, toàn thân cháy sém, tóc tai dựng đứng, khói bốc lên nghi ngút như vừa bước ra từ nồi áp suất. Mắt trợn ngược, hắn ngã rầm xuống sàn mà không kịp kêu một tiếng.

“So với một tên biến thái, ngươi cũng lì đòn đấy. Chịu được ma thuật bậc ba mà không cháy khét.”

Cô ấy nhướn mày, giọng đầy mỉa mai.

“Tôi đã nói là cô hiểu lầm rồi mà!”

“Ta không có hứng nghe những lời ngụy biện rẻ tiền của một tên rác rưởi!”

Ma lực của cô gái tiếp tục gia tăng. Lần này không còn là cảnh cáo nữa, lượng ma lực kia đủ để tiễn bất kì ai dính trực tiếp một vé vào nhà thờ. Một ma pháp cấp cao đang hình thành, ánh sáng từ vòng ma thuật bắt đầu xoáy lên.

‘Không xong rồi...!’

May mà đúng lúc đó, toa xe lắc mạnh và dừng lại đột ngột. Cả hai chúng tôi đều mất thăng bằng và ngã nhào xuống sàn.

‘Đau chết mất... Tại sao cái thứ phương tiện chết tiệt này cứ phải dừng kiểu bất ngờ vậy chứ?’

Tôi rên rỉ trong đầu, chống tay xuống để gượng dậy. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy—

‘...Khoan đã. Cái gì đây?’

Bàn tay tôi chạm phải thứ gì đó mềm, đàn hồi, và—trời ạ—hoàn hảo đến mức khó tin. Một kết cấu đầy quyến rũ, vừa vặn như được nhào nặn từ chính bàn tay của thần thánh.

Tôi từ từ cúi nhìn.

…Là ngực.

Ngực của cô gái.

Và ánh mắt của cô ấy đang nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật hạ đẳng, thứ ký sinh trùng đang lê lết dưới đáy xã hội.

“Cuối cùng ngươi cũng lòi đuôi chuột rồi, đồ biến thái!”

Một tiếng thét chói tai vang lên cùng lúc một vòng tròn ma thuật hiện ra trên tay cô.

Không chần chừ, tôi bật dậy, lao thẳng ra khỏi toa xe.

“Đứng lại đó! Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi trốn thoát dễ dàng sao?!”

Nghe tiếng hét phía sau, tôi tăng tốc như một con linh miêu bị dí bởi thần chết. Một luồng sát khí lướt qua gáy—tôi lách đầu theo bản năng.

“Vút!”

Mũi lôi tiễn bay sượt qua mặt tôi và cắm phập xuống đất để lại một vệt cháy xém. Một cú như thế trúng người thì chẳng cần ai tra khảo nữa—đi thẳng về chầu Diêm Vương luôn.

‘Cái quái gì vậy? Cô ấy định giết mình thật à?!’

Nhưng còn kỳ lạ hơn—tại sao cô ấy lại đuổi kịp tôi? Pháp sư thường yếu thể lực mà?

Tôi liếc ra sau và gần như muốn khóc. Cô gái kia đang lao đến như một cơn lốc, mái tóc tung bay trong gió, tốc độ nhanh đến phi lý. Chắc chắn là đang dùng ma thuật cường hóa thể chất rồi.

‘Tôi cũng biết dùng phép cường hóa đấy, nhưng ma lực của tôi chỉ đủ để thắp nến chứ không phải để chạy marathon!’

Cách duy nhất lúc này là phải cắt đuôi cô ấy ở một nơi đông người, trước khi bị tóm gọn như một tên trộm gà. Không nghĩ ngợi thêm, tôi lập tức rẽ vào một khu chợ ven đường rồi xóa đi sự hiện diện của mình như một bóng ma, kỹ năng ẩn thân mà sư phụ dạy đã giúp tôi thoát chết vô số lần.

"Chết tiệt! Tên đó chạy đâu rồi?"

Từ một khoảng cách an toàn, tôi nhìn cô gái đang đứng giữa đám đông, dậm chân bực bội như thể sắp nổ tung đến nơi. Giờ thì chỉ cần cô ấy bỏ đi là tôi thoát.

Khi đang đảo mắt xung quanh quan sát, bỗng một sạp hàng nhỏ ở tận rìa khu chợ lọt vào tầm mắt tôi. Khác hẳn với những quầy hàng đông đúc và đầy sắc màu xung quanh, nó nằm khuất hẳn về phía xa, như thể bị bỏ quên bởi thời gian.

“Lạ thật, sao lại có sạp hàng ở tận chỗ đó?”

Sự tò mò đã thôi thúc tôi tiến về phía đó như bản năng. Như thể thứ gì đó đang lôi kéo tôi trong vô thức.

Bỗng một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.

Trên cổ tay tôi, một vòng tròn ma thuật màu trắng đột ngột hiện lên, phát sáng nhấp nháy như đèn cảnh báo.

‘Ma thuật đánh dấu?!’

Không thể nào! Cô gái đó đã đánh dấu khi nắm lấy cổ tay tôi khi nãy sao?

"Tìm được rồi nhé!"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ trên cao. Chưa kịp quay đầu, cô gái kia đã đáp xuống phía sau lưng tôi như một thiên sứ… báo tử.

Một áp lực bất ngờ đập thẳng vào người khiến tôi bay vèo như chiếc lá gặp gió bão, đâm sầm vào một chiếc bàn gỗ. Và ngay sau đó, một quả hỏa cầu xé gió lao tới, phát nổ dữ dội. Nếu tôi không kịp lăn sang bên thì giờ có lẽ tôi đã trở thành than rồi.

"L-là hiểu nhầm thôi! Tôi hoàn toàn không có ý gì đâu!"

Nhưng cô gái kia dường như không thèm đếm xỉa đến bất cứ lời nào tôi nói.

"Ngươi nghĩ ta sẽ tin mấy lời nói dối rẻ tiền của loại con trai không khác gì cầm thú như ngươi sao hả!?"

"Cô phải nghe tôi giải thích! Mọi chuyện không phải như vậy đâu."

Tôi cố gắng phân trần một lần nữa.

"Xuống mà giải thích cho diêm vương nghe đi!"

Tuy cô ấy vẫn bỏ ngoài ta những lời giải thích của tôi.

Từ từ tiến tới, cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, loại ánh nhìn khiến người ta muốn tự đập đầu vào tường cho xong chuyện.

‘Không thể tránh được rồi.’

Tôi điều chỉnh nhịp thở, đặt tay lên chuôi kiếm. Những kỹ thuật sư phụ dạy đều là đòn đoạt mạng khiến các lựa chọn chiến đấu của tôi đang bị giới hạn rất nhiều nếu không muốn cô ấy bị trọng thương.

“Ngươi còn định chống cự? Tốt! Vậy ta có thể tha hồ—”

Nhưng… chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên cô gái… khuỵu xuống.

“C-chuyện gì thế này…? Tại sao… tại sao mình không cảm nhận được chân nữa!? Ngươi… tên biến thái kia! Ngươi đã làm gì ta!?”

Cô ấy hét lên, hoảng loạn nhìn về phía tôi.

"K-không... tôi đâu có...!"

Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi…

ẦM—!!!

Một áp lực khổng lồ bao trùm toàn bộ khu vực. Không khí như đông cứng lại. Cơ thể tôi nặng trĩu, tưởng chừng bị ép bởi hàng tấn trọng lượng vô hình.

Tay tôi run lên, bấu chặt lấy chuôi kiếm.

Cảm giác này…

Không thể nhầm được.

Sát khí.

Sát khí thuần túy.

Sư phụ từng cho tôi nếm thử cảm giác này. Ngày ấy, người chỉ cần khẽ bộc phát một chút đã khiến cơ thể non nớt của tôi cứng đờ như đá. Nhưng đó là ngày xưa. Giờ tôi đã mạnh hơn rất nhiều.

Vậy mà...

Thứ này vượt xa tất cả.

Một nỗi sợ nguyên thủy dâng trào từ tận xương tủy. Bản năng tôi gào lên: Chỉ cần nhúc nhích một chút thôi, mày sẽ chết.

“Ngươi… sao lại đứng đơ ra vậy!? Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta!?”

Cô gái kia vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi biết.

Sức mạnh tinh thần của cô ấy không đủ để cảm nhận loại sát khí này. Nhưng bản năng cơ thể thì lại khác, nó đã tê liệt hoàn toàn trong khi ý thức không hề nhận ra.

Ai… là kẻ đứng sau chuyện này? Hay liệu thứ tạo ra sát khí như vậy... có phải là con người không?

Tôi cố gắng đưa mắt quan sát. Những người dân xung quanh… từng người một đổ gục xuống, như những con rối bị cắt dây.

Sát khí mạnh đến mức này, chắc chắn kẻ tạo ra phải ở rất gần. Tôi buộc phải tìm ra kẻ đó trước khi một ai đó thực sự mất mạng trước áp lực này.

Và rồi… như có phép màu, sát khí biến mất. Bất chợt và tuyệt đối. Tựa như thể nó chưa từng tồn tại.

“Khụ khụ khụ—!”

Tôi khụy xuống, gắng gượng thở. Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo. Tay chân tôi run lẩy bẩy như cọng rơm giữa bão.

Chỉ vài giây thôi. Nhưng tôi cảm giác như vừa bị tra tấn suốt hàng tiếng đồng hồ.

Cố gắng ngẩng đầu, thứ duy nhất tôi thấy là những cơ thể bất tỉnh nằm la liệt quanh khu chợ. Cả cô gái pháp sư kia cũng đã ngất đi.

Tôi thử dùng cảm nhận ma lực để quét khu vực xung quanh. Nhưng… chẳng có gì. Không một dấu vết.

Rốt cuộc, chuyện gì vừa xảy ra?

.

.

.

.

.

.

.

Ngày hôm ấy, hiện tượng hàng loạt người dân đột ngột mất đi ý thức đã trở thành chủ đề nóng hổi. Các học giả, pháp sư, và cả hiệp sĩ đều được cử đến điều tra.

Thế nhưng, dù đã phỏng vấn từng người một, không ai có thể đưa ra lời giải thích chính xác. Có người bảo đó là điềm tận thế, có kẻ nói là vong hồn cổ xưa bị giải thoát. Thậm chí có kẻ quả quyết rằng Quỷ Vương đã tái xuất.

Dẫu mỗi người mỗi lời, nhưng trong lời kể của các nạn nhân luôn có một điểm chung:

Một con quỷ khổng lồ, đen tuyền, với đôi mắt đỏ như máu... đã xuất hiện trong tâm trí họ.

Và kể từ đó, sự kiện ấy được gọi bằng cái tên:

“Cơn Ác Mộng Của Sonia.”

Ghi chú

[Lên trên]
1 zen = 1000 Đồng.
1 zen = 1000 Đồng.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận