• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 30: Em gái tôi đôi khi thật đáng sợ!

1 Bình luận - Độ dài: 3,771 từ - Cập nhật:

Sau sự cố hôm qua, tôi đang lang thang trên phố. Phần vì bị một “tên nào đó” sai vặt, phần vì… tôi không muốn nghe hắn càm ràm thêm nữa.

[Hô? Ra đây chính là thủ đô Solvania sau nửa thế kỷ sao? Có vẻ như loài người các ngươi đã có một bước tiến lớn trong phát kiển giả kim và ma thuật nhỉ?]

Một khối lửa đen sì bay lơ lửng bên tai tôi, vừa xoay vòng vừa bình luận như thể đang dự tour du lịch học sinh. Là Diablos. Con Quỷ Khởi Thủy từng là hiện thân của sự tuyệt vọng.

Hôm qua, khi phong ấn hết hiệu lực, hắn thoát ra khỏi cơ thể tôi. Tiếc thay, lúc đó tôi đang “chết tạm thời” trên giường do vô tình nhập vai quá mức và để bản thân mất hơi nhiều máu. Kết quả: Diablos bị kẹt trong phòng nguyên một ngày, không có host để nhập, không có khán giả để thị uy. Chỉ có trần nhà.

Kết cục khi tôi vừa tỉnh dậy hắn bắt tôi phải ra ngoài nếu không muốn tối nay mất ngủ với cái "đài phát thanh di động" này.

Cũng may hôm nay trời đẹp. Nếu bỏ qua việc bị một con Quỷ Khởi Thủy đòi kéo đi dạo phố, thì đây đúng là một ngày thư giãn lý tưởng.

[Cái cây cao kia có đèn nhấp nháy là gì vậy?]

Diablos bay tới gần một cột đèn tín hiệu rồi bay vòng quanh hỏi với một giọng hiếu kì.

[Đèn tín hiệu đấy. Nó sẽ báo hiệu cho ngươi lúc nào thì người có thể qua đường.]

[Còn cái hộp kỳ lạ này thì sao?]

Lần này hắn ta lại bay tới dí sát mặt vào bốt điện thoại ở bên đường.

[Là điện thoại đấy. Ngươi có thể liên lạc với người khác ở khoảng cách rất xa mà không tốn kém ma lực và chi phí như phương pháp liên lạc truyền thống qua ma thạch.]

[Vậy còn những khối kim loại đang di chuyển kia thì sao?]

[Là tàu ma lực. Chúng sử dụng động cơ ma lực để có thể di chuyển.]

Hắn ta đã liên tục đặt những câu hỏi như thế suốt nửa giờ đồng hồ kể từ khi tôi ra khỏi nhà. Tôi chỉ muộn tận hưởng chút thời gian yên bình của nhân vật phụ thôi mà.

[Vậy còn...]

[Khoan đã.] Tôi cắt lời. [Tại sao ngươi tỏ ra lạ lẫm vậy? Ta tưởng ngươi được hồi sinh mỗi 50 năm một lần mà?]

Thái độ háo hức của hắn không giống với một ác quỷ sinh ra để lật đồ nền văn minh trong hàng nghìn năm, mà hắn háo hức như thể đây là lần đầu tiên được xuống phố vậy.

Việc Diablos cứ hỏi liên tục như thể một đứa trẻ lên ba khiến tôi chẳng thể nào suy nghĩ điều gì được. Ngay từ ban đầu hắn là một trong những con quỷ hùng mạnh sẽ đem tới sự tuyệt vọng cho loài người có nên hỏi nhiều về mấy thứ lặt vặt như thế này không?

[Nhưng những lần phục sinh trước của ta xã hội loài người không hề phát triển đến mức này.]

Câu trả lời khiến tôi khựng lại.

[…Ý ngươi là, tất cả những thứ này chỉ mới xuất hiện trong vòng nửa thế kỷ?]

[Chính xác.]

Hắn gật đầu chắc nịch, ánh mắt vẫn đảo quanh như muốn ghi lại từng khung cảnh vào trí nhớ.

Chỉ trong nửa thế kỷ ngắn ngủi—thậm chí là ít hơn—thế giới này đã bước sang một kỷ nguyên hoàn toàn mới? Những phát minh như tàu ma lực, bóng đèn, điện thoại... thứ nào cũng mang tính cách mạng, vậy mà lại cùng lúc xuất hiện?

Dù có ma lực hỗ trợ thì tốc độ phát triển đó vẫn quá phi lý.

Một giả thuyết bỗng thoáng qua trong đầu tôi: nếu có một ai đó từ Trái Đất từng đến đây trước tôi—một người mang theo kiến thức và tư duy từ thế giới cũ—thì chuyện này không còn quá vô lý.

Tất nhiên, đó chỉ là giả định. Dữ kiện vẫn còn quá ít để rút ra kết luận gì chắc chắn.

Công nghệ và khoa học tại thế giới này phát triển đến mức khiến tôi phải ngạc nhiên. Trình độ học thức của con người nơi đây cũng không hề thấp – thậm chí các môn học như Toán học, với độ khó tương đương đại học ở Trái Đất, vẫn tồn tại và được giảng dạy rộng rãi. Thông thường với thiết lập của những thế giới có ma thuật như thế này, các tác giả thường lấy lý do về sự tồn tại của ma thuật nên khoa học của thế giới ấy không hề phát triển. Nhưng điều đó lại hoàn toàn ngược lại ở đây.

Khoa học và ma thuật không những cùng tồn tại, mà còn đan xen, hòa quyện, nâng đỡ lẫn nhau.

Có thể lấy ví dụ như điện tại thế giới cũ. Đó là một nguồn năng lượng không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Ở đây tuy không sử dụng điện nhưng lại tồn tại ma lực.

Ma lực được tinh luyện từ các tinh thể hoặc khai thác trực tiếp từ long mạch dưới lòng đất tại những nhà máy chuyên dụng, sau đó được dẫn truyền qua hệ thống mạng lưới tới khắp nơi trong thành phố. Người dân sẽ sử dụng dòng ma lực đó để vận hành các thiết bị được thiết kế riêng cho loại năng lượng này.

[Dù loài người có phát triển thế nào hay vùng vẫy ra sao chúng cũng chỉ như những con cá đang bợi lội trong chiếc ao nhỏ bé của chúng. Thật tầm thường và vô ích. Những thành tựu ấy đều chỉ như cát bụi khi chúng phải đối mặt với cơn ác mộng thật sự.]

Diablos lẩm bẩm, giọng trầm xuống như thể đã mất hết hứng thú. Đôi mắt hắn hẹp lại, ánh nhìn xuyên qua màn không khí, hướng về nơi xa xăm vô định.

Đó rồi!

Tinh thần là phải như thế!

Một con quỷ khởi thủy thì phải phát ngôn kiểu vậy mới đúng phong cách. Lạnh lùng, tàn khốc, có chút triết lý và khinh miệt toàn nhân loại — tuyệt vời.

...Tiếc là điều đó không kéo dài được quá ba giây.

Ngay sau đó, Diablos lại dí sát mặt vào một thiết bị đặt trong quán ăn ven đường – trông hao hao như ti vi, hoặc ít nhất là thứ gì đó dùng để phát sóng hình ảnh.

Trên màn hình đang là một phát thanh viên đang đưa tin về một nhóm khủng bố mới nổi.

[Ơ! Cái máy gì đây?! Tại sao ta lại có thể thấy con người trong này?! Hắn làm sao mà chui được vào trong đó vậy?! Ngươi nói đi, hắn chui bằng cách nào?!]

...Không còn nghi ngờ gì nữa.

Con quỷ này thật sự hết thuốc chữa.

.

.

.

.

Sau một buổi sáng chỉ toàn loanh quanh ngoài đường và trả lời hàng tá câu hỏi kỳ quặc của tên Diablos, cuối cùng thì tôi cũng được trở về dinh thự.

Vâng, bạn không nghe nhầm đâu. ha tôi sở hữu một dinh thự ngay giữa lòng thủ đô Solvania!

Tôi thực sự không biết ông ấy giàu cỡ nào nữa. Mặc dù nó vẫn nhỏ hơn rất nhiều so với tòa dinh thự tại Astroholm, nhưng việc mua được một mảnh đất ở khu trung tâm thủ đô Sonia này cũng đủ để khiến giới quý tộc thông thường méo mặt vì ghen tị rồi.

Dù vậy, vì Học viện Hoàng gia Arita có hệ thống ký túc xá riêng nên tôi sẽ sớm phải xách vali chuyển vào đó. Còn dinh thự đồ sộ này, dĩ nhiên là đã được cha mẹ chuẩn bị sẵn cho em gái tôi—tiểu công chúa trong nhà.

Sau vụ tai nạn hôm qua, có lẽ bây giờ em ấy đang được các hầu gái chăm sóc trong phòng riêng rồi nhỉ?

Vụ tấn công đoàn xe hộ tống trên tuyến đường tối mật hiển nhiên không phải là chuyện vặt. Hội Hiệp sĩ Hoàng gia Arita đã mở cuộc điều tra toàn diện, đồng thời tăng cường an ninh quanh dinh thự và tổ chức đội hộ tống cho em tôi.

Còn tôi á?

"Trước khi tiến vào dinh thự, phiền cậu cho phép kiểm tra cơ thể."

Một hiệp sĩ đứng chắn trước cổng, nghiêm giọng yêu cầu.

"Tất nhiên rồi."

Sau khi bị lục soát từ đầu đến chân, tịch thu luôn thanh kiếm phòng thân, rồi bị cho đi qua một máy dò ma lực để kiểm tra xem trên người có dính ma thuật hẹn giờ hay không, cuối cùng tôi mới được bước qua cánh cổng lớn.

Thật là...

Tôi không những không được bảo vệ, mà còn bị xem là nghi phạm tiềm năng. Dù thế giới có thay đổi thế nào thì số phận của một nhân vật phụ vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao.

May sao, nhờ cái mác “bị thương nặng” trong vụ tấn công mà tôi tạm thời được loại khỏi danh sách tình nghi. Nhưng dẫu vậy, ánh mắt các hiệp sĩ nhìn tôi vẫn đầy cảnh giác, cứ như tôi có thể phát nổ bất cứ lúc nào ấy.

"Mừng ngài trở về."

Hai người hầu đứng hai bên cánh cửa khẽ cúi đầu rồi nhanh chóng mở cửa khi thấy tôi tiến tới gần.

Khác với những người tại pháp quốc Astroholm. Người dân tại Solvania không hề coi tài năng với ma thuật là tất cả. Chính vì vậy cách những người hầu đối xử với tôi cũng hoàn toàn khác.

Ra đây chính là cảm giác được người hầu lễ phép mở cửa cho... Ôi trời, tôi cảm động quá sắp khóc rồi.

[Sao mặt ngươi trông mãn nguyện như vừa đạt được thành tựu to lớn vậy hả?]

Diablos nheo mắt nhìn tôi như thể đang quan sát một sinh vật lạ.

[Ngươi không hiểu được đâu.]

[Hả?]

Bỏ qua ánh mắt khó hiểu của hắn ta, tôi chợt nhận ra bụng mình đang sôi lên. Người ta nói “Có thực mới vực được đạo”. ột bữa trưa no nê là điều tôi cần nhất lúc này để còn sức mà làm một nhân vật nền hoàn hảo trong bài thi chiều nay.

"Chị có thể cho nhà bếp chuẩn bị bữa trưa cho em được không?"

Tôi nói với một người hầu gái mà trông có vẻ như là hầu gái trưởng của dinh thự này. Cô ấy đang đứng tại sảnh chính của dinh thự và sắp xếp công việc cho một số người hầu ở xung quanh.

"Vâng, tất nhiên rồi, thưa cậu Lyon. Tôi sẽ thông báo cho phòng bếp chuẩn bị ngay. Cậu có thể đến phòng ăn và đợi một lát được không?"

Cô ấy trả lời với chất giọng dịu dàng nhưng dứt khoát. Dù còn trẻ, cô ấy đã là hầu gái trưởng. uả là một người đáng nể.

Tuy nhiên, không hiểu sao khi lại gần cô ấy, tôi cứ có cảm giác là lạ. Như thể một màn sương mờ ảo đang bao trùm lấy cô vậy. Bí ẩn, quyến rũ, khó nắm bắt.

Người ta có câu, “Bí mật là thứ làm nên sức hút của phụ nữ.” Có lẽ... tôi không nên tò mò quá nhiều thì hơn.

Khi vừa bước vào phòng ăn và mở cửa ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là… em gái tôi đã ngồi sẵn bên trong, lặng lẽ dùng bữa từ bao giờ.

Ánh mắt em ấy ngay lập tức quét qua tôi với vẻ sắc lạnh, như thể đang soi xét tôi từ đầu đến chân.

Tôi bước tới, ngồi vào chiếc ghế đối diện, cách Maria chỉ qua một chiếc bàn ăn không dài quá một nửa so với bàn tiệc khổng lồ ở dinh thự chính nhà tôi. Khoảng cách đủ gần để có thể thấy rõ cả biểu cảm trên mặt nhau.

...Ngại thật sự đấy.

[Này, sao ngươi cứ cúi gằm thế hả? Em gái ngươi đang nhìn kìa?]

[Đừng có hỏi nữa! Ngươi có biết ta hiện tại đang áp lực lắm không hả?]

[Một kẻ mạnh như ngươi mà lại bị con nhóc kia làm run rẩy tới vậy ư? Em gái ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy?]

[Im đi, cho ta yên.]

Sau khi nhét lại tên Diablos vào trong cơ thể của mình tôi mới ngẩng đầu lên và nở một nụ cười tự nhiên hết sức có thể với em gái của mình rồi lên tiếng.

"Hôm qua nguy hiểm thật đấy Maria nhỉ? Không ngờ lại có kẻ dám tấn công đoàn xe chúng ta. Chúng không biết cha là ai sao chứ?"

Tôi cố gắng giữ chất giọng thật nhẹ nhàng, thêm chút run rẩy vào tông giọng để làm nổi bật cảm giác kinh hoàng còn đọng lại.

"...."

Không một lời đáp.

K-không sao… tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống này rồi.

"Mà em có ổn không Maria? Không bị thương ở đâu chứ? A-anh cũng đã rất cố gắng để bảo vệ em đấy."

"...."

Dùng một giọng hơi vấp kết hợp thêm một chút tự mãn cùng các âm rung để thể hiện như thể bản thân tôi đang cố gắng khoe khoang về việc bảo vệ em ấy nhưng sự thật thì tôi chẳng thể làm gì.

Vai diễn thằng anh trai quý tốc yếu đuối đang thể hiện với em gái mình được tôi thể hiện hoàn hảo đến mức phải trao luôn tượng vàng cho tôi mới đúng.

Thế nhưng em ấy vẫn không phản ứng gì. K-không sao, tôi đã tính luôn cả trường hợp này rồi.

"Hôm qua lúc anh đã suýt thì có thể hạ gục được tến người sói to lớn đó rồi đấy. Nếu như phút cuối không phải vì hắn ta sợ hãi trước sức mạnh của anh mà tấn công lúc anh sơ hở thì hắn đã chính là kẻ phải nằm trên mặt đất rồi!"

Tôi đưa tay đặt lên ngực, ngay chỗ mớ băng gạc được quấn cẩn thận dưới lớp áo, rồi hơi cau mặt lại để thể hiện cơn đau tưởng tượng. Thực ra thì vết thương đã lành từ lâu rồi.

"..."

Cơ mà nếu Maria vẫn không đáp lại lời tôi thì tôi cũng đành phài ngừng trò này lại thôi. Nếu cứ cố bắt chuyện thì tôi sẽ chẳng khác nào đang quấy rầy em ấy mất.

"…Có thật thể không?"

"Hả?"

Tôi suýt bật khỏi ghế.

Đó là—giọng của Maria?

Em ấy vừa đáp lại lời tôi sao? Không lẽ tôi nghe nhầm? Liệu em ấy có đang nói với ai khác trong căn phòng không vậy?

Tôi lập tức quay trái quay phải, đảo mắt khắp căn phòng như một thằng mất phương hướng. Không có một người hầu nào cả. Phòng ăn yên tĩnh tới mức nghe rõ cả tiếng dao dĩa va vào đĩa của Maria.

Khoan đã… không phải lúc nào cũng có vài người hầu túc trực trong phòng ăn sao? Sao giờ này lại không thấy bóng dáng ai? Đừng nói là—

‘Oi mấy người hầu đâu cả rồi?! Sao lại để tôi một mình đối diện với em gái thế này hả? Đây là bẫy à?!’

“A-anh không hiểu ý của em lắm, Maria.”

Không còn cách nào khác, tôi đành giả vờ ấp úng, vờ như một thằng anh ngốc nghếch đang cố hiểu lời em gái. Nhưng trong lòng thì tôi đang thăm dò. Rốt cuộc... em ấy đang nghi ngờ cái gì chứ?

Maria đặt bộ dao nĩa bạc xuống một cách duyên dáng, rồi cầm lấy khăn ăn chấm nhẹ lên môi. Mỗi hành vi, từng cử chỉ của em đều tao nhã đến ngỡ ngàng, như thể một tiểu thư quý tộc bước ra từ bức tranh sơn dầu thời đại cổ. Không đùa đâu, giờ mà có ai nhầm em gái mười bốn tuổi của tôi thành một nữ công tước thanh lịch thì cũng... ừm, tôi cũng tin người ta nhầm thật.

Lau miệng xong, Maria ngẩng đầu, nhìn tôi chằm chằm như muốn xuyên thủng tâm can rồi hỏi:

“Vết thương của anh… nó còn đau không?”

"H-hả? Đ-đương nhiên rồi. Nhưng em không phải lo đâu vết thương này sẽ chẳng làm ảnh hưởng đến biểu hiện của anh trong bài kiểm tra đầu vào của học viện đâu."

Đưa tay lên rồi vỗ vào vai mình tôi thể hiện rằng mình vẫn khỏe.

Không ngờ em gái tôi lại lo cho tôi đến vậy. Xúc động quá, tôi suýt nữa tưởng mình sắp mọc cánh bay lên thiên đường vì hạnh phúc luôn rồi.

Ra là em ấy vẫn âm thầm quan tâm đến thằng anh yếu đuối này từ lâu sao… Em thật sự xứng đáng là một trong những nữ chính của bộ truyện này rồi đó, Maria!

“Vậy để em đổi câu hỏi.”

“Chuyện anh có thể đánh bại tên thú nhân đó… là thật sao?”

“E-em nói gì cơ?”

Bỗng nhiên, giọng em ấy trở nên lạnh buốt—như thể có hàng trăm mũi dao vô hình đang rình rập quanh cổ tôi. Ủa khoan, cái gì vậy? Không phải em ấy nên nghĩ rằng tôi chỉ đang bốc phét để "tỏ ra nguy hiểm" thôi sao?

Tôi nuốt nước bọt. Bản năng sinh tồn mách bảo rằng tôi nên… ừm, diễn sâu hơn.

“T-tất nhiên là a-anh nghĩ mình có thể đánh bại hắn ta… dù hắn rất mạnh! Nhưng mà, hắn đã bị vị đội trưởng hiệp sĩ làm suy yếu rồi. E-em không tin anh, người anh trai yêu dấu của em sao?”

Tôi tăng độ ngập ngừng, nói lắp nhiều hơn, mắt thì đảo như rang lạc—không dám nhìn thẳng vào mắt Maria. Tất cả nhằm truyền tải một thông điệp rõ ràng:

‘Anh đang xạo đấy, tin là anh đang xạo đi! Làm ơn, Maria!’

“Không. Tất nhiên là em tin anh có thể đánh bại gã đó rồi.”

"!!!"

Một luồng lạnh sống lưng chạy dọc từ gáy xuống tận gót chân. Tay trái tôi dưới bàn khẽ run. C-cái gì vậy? Cảm giác áp lực khủng khiếp này là sao? Tại sao tôi lại cảm thấy… như thể mình đang bị hỏi cung?

Khung cảnh phòng ăn lộng lẫy đột nhiên tan biến. Trước mắt tôi giờ là một căn phòng thẩm vấn trắng toát, chỉ có một bàn sắt, hai cái ghế. Tôi bị còng tay, và đối diện tôi…

Maria. Trong bộ vest đen của đặc vụ, ánh mắt lạnh băng như viên đạn sắp xuyên thẳng qua trán tôi. Em ấy cầm đèn bàn chiếu thẳng vào mặt tôi, rồi hỏi:

“Anh thật sự có thể đánh bại tên thú nhân đó, đúng không?”

Chỉ là một câu hỏi đơn giản, mà từng từ lại như một mũi dao đâm sâu vào tâm trí tôi.

“A-anh… anh không biết nữa. Có lẽ là có thể thôi.”

“Tại sao lại là ‘có lẽ’? Lúc nãy anh rất tự tin mà, đúng không?”

Em ấy vừa tăng thêm áp lực trong lời nói của mình.

"... A-anh không biết nữa. Có lẽ là có thể thôi."

Maria ép thêm áp lực. Tôi… tôi vừa nói lại chính câu của mình kìa!

Tôi bắt đầu không thể phân biệt được thật giả nữa. Trước ánh mắt tra khảo của em ấy, tôi thấy mình như bị lột sạch tâm hồn, không còn đủ tỉnh táo để tiếp tục vở diễn nữa.

“Đừng né tránh nữa anh trai. Anh có thể đánh bại hắn ta, đúng không?”

Không được! Nếu cứ như thế này… tôi sẽ lỡ miệng thật mất!

Đến nước này thì!

“Anh xin lỗi! Là lỗi của anh! Anh nói xạo đấy! Gã thú nhân đó mạnh khủng khiếp! Anh chẳng thể làm được gì cả. Anh… chỉ muốn tỏ ra ngầu ngầu một chút thôi mà!”

Tôi thừa nhận trong cơn tuyệt vọng.

Thật ra, tôi hoàn toàn có thể đánh bại tên thú nhân. Nhưng từ đầu tôi lại vừa tỏ ra có thể, vừa phủ nhận điều đó… và giờ lại thừa nhận mình nói dối.

Đây chính là kỹ thuật tối thượng:

“Lời nói dối lồng trong lời nói dối rồi được bao bọc bởi sự thật!”

Nhận lấy đòn combo ẩn dụ tâm lý đi, Maria!

Tôi đã thừa nhận rằng mình bốc phét. Thế là em ấy sẽ hạ thấp cảnh giác, rồi tha cho tôi.

Hoàn hảo.

…Hoặc là tôi đã nghĩ thế.

“Không, anh trai.”

Ủa?

Sao áp lực từ Maria… vẫn không giảm chút nào hết vậy?

Chẳng phải mục tiêu của em ấy là vạch trần lời nói dối của tôi sao? Tôi đã thừa nhận rồi mà? Đừng nói là…

“Anh thật sự có thể đánh bại gã đó, phải không?”

“!!!”

Không thể nào… Em ấy đang cố ép tôi thừa nhận sự thật rằng tôi có thể đánh bại hắn ư?! Vô lý! Điều đó đi ngược với mọi logic mà tôi biết!

“Anh trai? Sao anh đổ mồ hôi nhiều thế? Mùa này có nóng đâu nhỉ.”

“A-anh… anh xin lỗi! Anh chợt nhớ ra mình có chuyện gấp. Hẹn gặp em… chiều nay nhé!”

–36 kế, tẩu vi thượng sách!

Tôi bật dậy, lao khỏi phòng ăn như thể sau lưng mình là một đội xử bắn.

“Kyaaaa!?”

Đúng lúc tôi mở toang cửa thì cũng là lúc cô hầu gái trưởng đang bưng một khay đồ ăn trưa tới. Nhưng tôi tránh kịp, lách qua cô ấy với kỹ năng né tránh thượng thừa rồi phóng thẳng ra cửa chính.

“Cảm ơn chị đã chuẩn bị bữa trưa! Nhưng giờ em có việc gấp rồi, để hôm khác nhé!”

Tôi hét vọng lại với vẻ hối lỗi chân thành, rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy khỏi dinh thự.

Bữa trưa đầy đủ chất dinh dưỡng của tôi—thế là tiêu.

Nhưng mà quan trọng hơn cả…

Em gái tôi thật đáng sợ quá đi mất.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

cứ áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác mãi thế thì main dễ ăn lìn trong tương lai lắm đây
Xem thêm