• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 28: Kỹ thuật và sức mạnh

1 Bình luận - Độ dài: 2,818 từ - Cập nhật:

Alaskan nhìn chằm chằm vào tên loài người vừa xuất hiện rồi hạ thấp trọng tâm của mình xuống trong khi phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ từ cổ họng. Hai tay của hắn thu lại như thể một chiếc lò xo được nén lại sẵn sang tung ra những đòn thọc bằng móng vuốt chết người. Trông hắn lúc này chẳng khác nào một con sói xám đang chuẩn bị vồ lấy con mồi nhỏ bé trước mắt mình.

Cậu trai tóc đen đứng đối diện, chỉ nhẹ đặt tay lên chuôi kiếm, không vội. Đôi mắt đen sâu hút không hề rời khỏi mục tiêu, bàn tay trái kéo nhẹ chuôi Katana, đưa thân kiếm nghiêng về một góc phòng thủ. Không một lời, không một chuyển động dư thừa.

Không khí đặc quánh lại.

Không ai nhúc nhích.

Thời gian như bị cắt vụn ra thành từng lát mỏng, kéo dài vô tận. Hai bóng người sừng sững như hai bức tượng cổ chôn chân giữa cơn giông. Nhưng trận chiến đã bắt đầu—ngay từ khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm mặt.

Trọng tâm. Hô hấp. Hướng mắt. Từng chi tiết nhỏ đều được phân tích và theo dõi, như thể từng hơi thở cũng có thể là mồi nhử dẫn đến tử vong. Một trận chiến đã nổ ra trong tiềm thức của cả hai. Đó là trận chiến của những kẻ đã sống sót quá nhiều lần giữa ranh giới sinh tử.

Một tiếng gió xé. Mũi tên từ đâu lao tới, im lìm và chết chóc.

Lưỡi Katana rít lên trong không khí, vẽ một đường cắt hoàn hảo, chia mũi tên thành hai mảnh ngay trước khi nó chạm vào người cậu trai. Những mảnh gỗ gãy tan, rơi xuống như lá rụng. Nhưng chính lúc đó—một khe hở vừa lộ ra.

Không bỏ lỡ dù chỉ một nhịp, Alaskan lao đến như bóng ma sơn cước. Móng vuốt hắn phủ đầy ma lực, kéo dài như ngọn thương đen ngòm, phóng thẳng vào cổ đối thủ.

Ngay khoảnh khắc ấy, cơ thể cậu trai chùng xuống. Hông thả lỏng, chân trụ xoay nhẹ, toàn thân lách xuống như dòng nước luồn qua kẽ đá. Đòn đâm sượt qua chỉ cách cổ cậu vài phân.

Lưỡi Katana xoay ngược lại trong tay cậu, phóng ngược từ dưới lên. Một đòn phản công sắc lẹm, nhanh đến mức không thấy được đường kiếm—chỉ thấy ánh đen tuyền rạch qua không khí như vết xé trên bóng đêm.

KENGG—!

Một âm thanh sắc lạnh nổ tung trong không khí. Móng vuốt còn lại của Alaskan giơ lên, chắn ngang lưỡi kiếm. Những tia lửa tóe lên từ điểm va chạm. Cậu trai lập tức bật lùi, dùng mũi chân đạp mạnh xuống mặt đất, thoát khỏi tầm với của đối phương chỉ trong gang tấc.

"Ngươi không trốn được đâu!!"

Alaskan gầm lên, lao theo như bóng đen khổng lồ.

Nhưng—

“Cái?!”

Gã khựng lại.

Dù có tốc độ vượt trội, hắn vẫn không sao bắt kịp đối thủ. Cậu trai di chuyển bằng những bước chân kỳ quái, như đang múa. Không còn là đường thẳng thông thường, chuyển động của cậu vẽ thành những vòng cung khó đoán, đầy mâu thuẫn: mềm dẻo nhưng sắc bén, nhẹ nhàng mà chết chóc. Mắt hắn không còn theo kịp thân ảnh của cậu nữa.

“!!!”

Cảm giác lạnh gáy lan dọc sống lưng. Khi Alaskan quay phắt đầu lại—đã muộn.

Bóng cậu trai đứng phía sau hắn từ lúc nào. Lưỡi kiếm vẽ một đường đen uốn lượn như rồng thiêng đang lướt lên từ mặt đất, nhắm thẳng vào cổ.

Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm suýt cắt đứt cổ hắn—vù vù vù!

Một cơn mưa tên đổ ập xuống từ trên cao. Những mũi tên lao vun vút về phía cậu trai, buộc cậu phải bật người lùi lại để né tránh.

"Bọn ta sẽ hỗ trợ cho ngươi! Nhanh chóng kết thúc rồi rút lui. Mục tiêu đã đạt được!" – Giọng elf chỉ huy vang lên từ xa.

"Ta biết rồi không cần ngươi phải nhắc."

Dứt lời gã lại lao thẳng về phía tên loài người trước mắt mình rồi tung ra hàng loạt những nhát chém, trái—phải—trái—phải, tạo ra một cơn bão của những nhát chém liên hoàn như muốn băm vằm đối thủ.

Đối mặt với một Alaskan đang cuồng nộ ở trước mắt cùng những mũi tên hiểm độc được bắn ra từ tứ phía, cậu trai vẫn bình tĩnh mà đối mặt với tất cả. Một bước né sang phải, tránh đòn vung ngang từ bên trái. Tay phải kéo kiếm hất bật cú chém từ bên phải. Không để mất đà, cậu lợi dụng phản lực từ va chạm để xoay người, lưỡi kiếm quét ngang, cắt đôi hai mũi tên đang bay tới từ phía sau.

"Thằng khốn này..."

Alaskan có thể cảm nhận được, lượng ma lực trong cơ thể của tên loài người trước mắt mình—yếu một cách đáng thương. Lượng ma lực đó ít ỏi và mờ nhạt đến mức hắn thậm chí còn nghĩ rằng đối thủ của hắn là một tên loài người không hề có ma lực. Tuy nhiên trái ngược lại với điều đó, kĩ năng kiếm thuật của nó lại hoàn toàn ở một đẳng cấp khác biệt.

Ngay cả một hiệp sĩ hoàng gia như Hank cũng không có kĩ năng kiếm thuật chuẩn xác và tinh tế đến thế. 

Tuy vậy, Alaskan không phải kẻ yếu. Hắn sở hữu một lượng ma lực đồ sộ, thể chất vượt trội cùng khả năng gây sát thương khủng khiếp. Mỗi cú vung móng vuốt của hắn đều là chí tử. Chính vì vậy, cậu trai tóc đen kia đã buộc phải duy trì khoảng cách, di chuyển nhanh như một bóng ma, tung ra các đòn chớp nhoáng và lập tức thoát ly khỏi vùng nguy hiểm trước khi Alaskan kịp xoay người.

Không dừng lại ở đó — cậu ta còn khéo léo tận dụng phản lực từ những đòn công kích của hắn để đổi hướng, thậm chí dùng những cú va chạm làm đòn bẩy để hất văng các mũi tên đang lao tới từ phía xa. Đã vậy, chính Alaskan mới là kẻ bị vài mũi tên của các elf bắn trúng. Với kỹ năng và tốc độ đáng kinh ngạc, cậu trai ấy đã biến những mũi tên nhắm vào mình thành một cái bẫy giăng ngược lên đối thủ.

"Nhận lấy!"

Sau khi né gọn một cú chém nặng trịch từ Alaskan và tiện tay chém làm đôi một mũi tên đang lao đến từ phía bên trái mà chẳng cần quay đầu, cậu trai đột ngột lướt tới. Bằng một chuyển động mượt mà đến đáng sợ, cậu áp sát từ điểm mù của Alaskan — nơi hắn không thể phản đòn — rồi vung kiếm ngang eo, rút ra trước cả khi hắn kịp phản ứng.

"Kuh!"

Nhát kiếm sắc lẻm lập tức chém đứt một phần thân của Alaskan khiến máu chảy ra xối xả. Tuy nhiên, da thịt bị đứt lìa của hắn lập tức được hồi phục. Vết thương chết người gần như cắt lìa thân của hắn biến mất chỉ trong phút chốc. 

"Đồ sâu bọ này!!"

Với một thân thể mỏng manh như vậy, tên nhãi loài người trước mắt hắn không bao giờ có thể đối đầu trực diện với gã. Chính vì vậy, nó sử dụng lối đánh vo ve như một con ong bắp cày khiến Alaskan phát cáu.

"Để xem nhà ngươi còn có thể nhảy nhót như vậy được bao lâu!"

Alaskan gầm lên, giương hai tay lên cao rồi nện xuống với toàn bộ sức mạnh. Mặt đất rạn nứt dữ dội, chấn động lan rộng khiến mặt đất dưới chân cậu trai sụp đổ và làm cậu mất thăng bằng trong chớp mắt.

Ngay khoảnh khắc đó, hàng loạt vệt sáng xanh lam lao vút đến từ bầu trời — những đòn phép thuật từ các elf. Chúng nổ tung nơi cậu trai đứng, nghiền nát tất cả.

Tuy nhiên…

Cậu đã bật ngược về phía sau trước khi ma thuật kịp chạm tới, thoát khỏi đòn chí tử trong gang tấc. Nhưng cú bật vội khiến cơ thể mất thăng bằng, và cậu ngã xuống đất.

Một cơ hội vàng cho Alaskan.

Gã thú nhân lập tức lao tới với tốc độ như thú hoang, nhưng rồi—

Một cơn gió bất ngờ nổi lên.

Cậu trai khẽ truyền ma lực vào thanh katana, rồi dồn lực bùng phát. Áp lực ma lực thổi tung đất đá xung quanh, dựng lên một màn bụi mờ đặc che kín tầm nhìn.

"Ngươi tưởng cái trò mèo đó ngăn được ta sao?"

Alaskan quát, khua tay một cái — sức gió từ cánh tay gã thổi bay sạch lớp bụi mờ.

Nhưng… tên loài người đó đã biến mất.

"Nó đâu rồi?"

Gã đảo mắt tìm khắp nơi, gầm gừ trong cổ họng. Nhưng hắn chẳng thấy gì cả. Tên nhóc loài người vừa chiến đấu với hắn đã hoàn toàn biến mất như một bóng ma. Thậm chí cả các elf cũng hoàn toàn không nhận ra bất cứ sự hiện diện nào hay cách mà nó biến mất.

Cho đến khi—

"Arghhh!"

"Kuh!"

Những tiếng kêu thất thanh vang lên từ bên trong khu rừng.

"—Nó đang nhắm vào chúng ta sao!?"

Elf chỉ huy lập tức cảm nhận được điều bất thường. Tên loài người kia đã chuyển hướng tấn công—không còn giao chiến trực diện với Alaskan mà đang nhắm vào những mắt xích yếu nhất trong đội hình của họ. Một chiến lược tấn công cổ điển: triệt hạ cung thủ và pháp sư trước. Nhưng… giữa rừng sâu này, kẻ nào lại dám đơn độc lao vào đội hình của các elf vốn coi rừng rậm như ngôi nhà của mình?

‘Xác định vị trí của nó ngay lập tức!’

Mệnh lệnh được phát đi qua ma thuật truyền âm.

‘Thưa ngài, chúng tôi không thể… nó quá nhanh!’

‘Chúng ta là elf. Là chủ nhân của rừng rậm. Thế mà lại bị một loài người vượt mặt sao?’

Không có thời gian để phẫn nộ, một luồng sát khí lạnh lẽo đã áp sát ngay sau lưng cô ta.

“Ngươi!”

Thanh katana đen tuyền xé gió lao đến. Phản xạ như bản năng, elf chỉ huy rút dao găm chặn đứng đòn chém, lưỡi kiếm chạm nhau vang lên tiếng kim loại sắc lạnh. Biết rõ bản thân không thể cận chiến lâu dài với đối phương, cô ta bật lùi về sau, vung tay tung ra ba mũi tên ma thuật. Những mũi tên tích tụ phong ma lực nổ tung giữa không trung, tạo nên luồng gió quét sạch tán cây xung quanh.

Lợi dụng sức gió ấy, elf chỉ huy phóng đi, hạ xuống nhẹ nhàng bên cạnh Alaskan. Đối diện chúng, tên loài người kia cũng đáp xuống từ trên cao, hoàn toàn vô sự.

Đôi mắt đen tuyền của cậu ta nhìn thẳng về phía chúng—lạnh lùng, không chút dao động. Một kẻ sở hữu kỹ năng chiến đấu điêu luyện và khả năng phán đoán như thể nhìn thấu từng bước di chuyển của kẻ địch. Nếu không bị giới hạn bởi lượng ma lực ít ỏi đó, có lẽ… chúng hẳn đã bị quét sạch từ lâu.

‘Tất cả chuẩn bị rút lui.’

Elf chỉ huy ra lệnh.

Nhưng… không có hồi đáp.

Dù tốc độ của cậu ta vượt xa mức bình thường, nhưng cô ta đã bố trí quân ẩn nấp rải rác khắp nơi chúng đều là những kẻ tinh nhuệ trong nghệ thuật ẩn thân. Vậy mà... tất cả đã bị hạ?

“Rút lui thôi, Alaskan. Chúng ta không thể chịu thêm tổn thất.”

Giọng của elf chỉ huy trầm xuống, mang theo sự thận trọng.

“Đừng có mà ra lệnh cho ta! Chúng ta mà phải bỏ chạy trước một tên loài người yếu đuối sao?!”

Alaskan gầm lên, ánh mắt cháy rực giận dữ.

Nhưng rồi—vang vọng từ xa, từng hồi vó ngựa dội về từ hướng thủ đô Solnia. Cuộc chạm trán đã đánh động đội tuần tra hoàng gia.

Giờ đây, với đội hình tan nát, một đối thủ thần bí trước mặt, và cả binh lính đang kéo tới... cục diện đã không thể cứu vãn. Chỉ mình Alaskan là chưa nhận ra.

“Dừng lại ngay, Alaskan. Đừng quên ai là người ra lệnh cho ngươi phải phục tùng ta trong nhiệm vụ này.”

“…Tsk. Mẹ kiếp, ta biết rồi.”

Dứt lời Alaskan miễn cưỡng thu lại móng vuốt của mình. Chủ nhân của gã mạnh hơn hắn hàng trăm lần vì vậy đối với một thú nhân tôn thờ sức mạnh như Alaskan mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối.

"Các người định bỏ trốn sao? Đừng hòng!"

Nhận ra bọn chúng định bỏ chạy cậu trai lập tức lao tới cùng vs thanh Katana của mình.

"Bọn ta sẽ còn gặp lại ngươi."

Elf chỉ huy rút ra một viên tinh thể đỏ rực, truyền ma lực vào. Ánh sáng lan tỏa—chớp mắt sau, hình bóng của cả hai cùng toàn bộ thuộc hạ còn lại của chúng dần mờ đi.

Lưỡi kiếm của cậu trai hạ xuống vẽ lên không trung một hình bán nguyệt đen tuyền lao tới nhưng chúng đã biến mất. Trượt mất mục tiêu của mình luông ma lực tiếp tục bay thẳng về phía khu rừng rồi đốn hạ hàng trăm thân cây trước khi bị triệt tiêu hoàn toàn.

"… Chúng thoát rồi sao.”

Khẽ thì thầm một cách thất vọng cậu trai đút thanh Katana của mình lại vào vỏ. Ngay sau đó cậu lập tức tiến tối chỗ chiếc xe ngựa và kiểm tra vết thương cho Hank và Maria.

Mất một lượng máu lớn cùng vô vàn chấn thương khắp cả cơ thể, Hank đáng lẽ ra đã phải chết từ lâu. Tuy nhiên nhờ sức sống mạnh mẽ của mình mà anh đã có thể thoi thóp được đến lúc này. Trái với cơ thể tàn tạ của Hank thì Maria vẫn hoàn toàn lành lặn. Cơ thể mỏng manh của cô nhuộm đẫm máu từ những vết thương của anh.

Cậu trai nhẹ nhàng bế Maria lên theo kiểu công chúa rồi đặt cô dựa vào chiếc ghế ngồi trong khoang xe ngựa. Rồi cậu quay lại với thân thể rách rưới và mềm nhũn của Hank. Lúc này sinh mạng của anh đã chỉ còn như ngọn nến nhỏ bé lập lòe trước cơn gió.

Cậu trai im lặng một lúc. Trong đôi mắt ánh lên sự đấu tranh.

Rồi cậu gật đầu, như thể đã quyết.

“Mong rằng không ai nhìn thấy…”

Cậu quỳ xuống bên cạnh Hank, vươn tay.

Từ đầu ngon tay cậu, từng sợi tơ ma lực đen tuyền lặng lẽ tỏa ra. Chúng luồn vào các vết thương của anh rồi lập tức cầm máu và khử trùng. Không chỉ dừng ở đó, những sợi tơ ma lực còn tiến sâu vào bên trong cơ thể Hank và nâng đỡ những mảnh xương nát vụn của anh cũng như hồi phục những phần nội tạng đã bị dập nát.

Thứ ma thuật mà chàng trai sử dụng hoàn toàn không phải thánh thuật ánh sáng của những tu sĩ hay dùng mà là một thứ hoàn toàn khác. Một thứ ma thuật có thể đảo lộn quá trình của tự nhiên, đi ngược lại với quy định của các vị thần.

Nó được biết đến với rất nhiều cái tên như: ma thuật đen, hắc ám thuật hay sức mạnh của quỷ và được coi như một loại cấm thuật đối với loài người. Loại ma thuật mà chỉ loài quỷ mới có thể sử dụng. Bất kì kẻ nào có tài năng với thứ ma thuật này hoặc có thể sử dụng chúng đều sẽ bị xã hội ruồng bỏ như thể một loài bệnh dịch hoặc bị đối xử như một con quỷ tiềm tàng. Tuy nhiên chàng trai lại không thể bỏ mặc sinh mạng đang dần tan lùi của Hank mà sử dụng thứ ma thuật cấm đã được sư phụ truyền dạy. 

Mặc dù cậu đã kiểm tra và đảm bảo không có ai xung quanh có thể nhìn thấy...

Nhưng cậu đã bỏ sót một điều...

Một sự hiển diện yếu đuối.

Một kẻ vô danh.

Từ phía sau lưng cách cỗ xe ngựa một đoạn có một ánh nhìn đang nhìn về phía cậu và đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

"main" này nhiều yếu tố "chính" ghê
Anyway, tác có ý định để nhiều người isekai trong thế giới không hay mỗi main mob thôi?
Xem thêm