• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 17: trận chiến không cân sức

0 Bình luận - Độ dài: 2,475 từ - Cập nhật:

Chỉ trong một khoảnh khắc—từ khoảng không phía trước—ngọn hắc thương mà Diablos tạo ra trước đó bất ngờ xuất hiện, như thể nó chưa từng biến mất.

ẦM!!

Tôi chỉ kịp bộc phát ma lực ở gót chân, lách mình sang một bên vào giây cuối cùng. Hắc thương lao vụt qua, xé toạc không khí và cắm phập xuống nền đất phía sau, để lại một vệt rạn vỡ sâu hoắm.

"Ngươi còn có thể né được cả tốc độ của Hắc Thương ở khoảng cách ấy sao?" – Giọng hắn trầm xuống, ngạc nhiên. – "Đó là một trong những ma thuật nhanh nhất của ta đấy?"

"Ta cũng phải thót tim đây," tôi đáp, ánh mắt không rời khỏi đối thủ. "Ngươi giả vờ thu lại ma thuật như thể đã hủy bỏ nó. Nhưng thực chất… ngươi đã sử dụng một ma thuật không gian để che dấu hắc thương, rồi mở cổng gần sát vị trí ta để ra đòn bất ngờ, đúng chứ?"

Diablos khẽ tặc lưỡi, ánh mắt nheo lại.

"Chậc... Ngươi nhìn một lần đã hiểu ra hết sao? Ta còn tưởng có thể khiến ngươi nghĩ ta có thể thi triển ma thuật từ bất kỳ đâu kia mà."

Hắn không giấu được vẻ bực dọc khi mánh lới bị bóc trần.

"Vậy thì... để đáp lễ cho màn trình diễn của ngươi," tôi nói, nâng tay phải lên. Ma lực tụ lại, xoáy thành một bàn tay khổng lồ mờ ảo giữa không trung. "Ta cũng sẽ thể hiện một chút."

"Được lắm! Cho ta xem nhà ngươi có gì!"

Diablos cười lớn, lập tức niệm chú cường hóa lên bản thân, rồi phóng lên không trung. Hàng loạt hắc thương từ trên cao như cơn mưa đen trút xuống đầu tôi.

Nhưng lần này, tôi không dùng khiên ma lực để chắn.

Thay vào đó, bàn tay ma lực vung lên và đánh bay toàn bộ số hắc thương, không một đòn nào chạm tới người tôi.

"Chuyển hướng thay vì chống đỡ trực diện… không tệ," hắn gằn giọng, rồi cười gằn. "Nhưng thế là chưa đủ đâu."

Một vòng tròn ma thuật đường kính hơn bốn mét bất ngờ hiện ra dưới chân tôi—ánh sáng tím đen bùng lên.

‘Là ma thuật bậc sáu: khóa hư vô.’

Một ma thuật hắc ám tạm thời vô hiệu hóa dòng chảy ma lực trong một phạm vi chỉ định. Nhưng dưới con mắt tôi, đó chỉ là những sợi dây vô hình, đan chằng chịt và trói chặt ma lực như mạng nhện. Tôi có thể dễ dàng dật đứt sự trói buộc mỏng mạnh của chúng như những sợi chỉ vậy.

"Và giờ, khi ngươi mất khả năng sử dụng ma lực…" – Diablos lao xuống từ trên cao, tốc độ kinh người.

Huyết trượng của hắn biến đổi giữa không trung, kéo dài thành một lưỡi liềm bằng máu, ánh lên sắc đỏ như muốn nuốt chửng tất cả.

Có lẽ hắn ta muốn dứt điểm trận chiến ngay lập tức.

Tất nhiên tôi sẽ không đứng yên chịu trận rồi.

Ma lực trong tôi trào lên, ngưng tụ lại trong nháy mắt thành một thanh kiếm mảnh như katana, ánh xanh nhạt lạnh lẽo lan tỏa ra từ lưỡi kiếm bán trong suốt.

Choang!!

Khoảng khắc thanh kiếm của tôi và lưỡi liềm của tên Diablos chạm va chạm, mặt đất nứt toạc, không khí rung chuyển. Một vụ nổ ma lực khủng khiếp xảy ra và thổi bay cả tôi lẫn hắn ta về hai phía đối diện.

"Thanh kiếm đó…" – Diablos chống cây trượng, trừng mắt nhìn tôi. – "Nó là gì?"

"Kiếm ta thì làm sao?"

"Huyết Liềm của ta có thể cắt qua mọi thứ, ngoại trừ vũ khí ma thuật cổ đại… Thứ đó của ngươi… tại sao lại chặn được?"

Tôi nhếch môi.

"Đoán xem? Một con quỷ khởi thủy như ngươi mà không nhìn ra được mánh khóe của loài người sao? Thật đáng thất vọng."

Tôi cố tình khích tướng hắn.

Và nó hiệu quả.

"Vậy thì để ta chặt tay chặt chân ngươi rồi moi câu trả lời vậy!" – Hắn gầm lên, vung lưỡi liềm chém mạnh vào không khí. Không gian trước mắt như rạn nứt, chực sụp đổ.

"!!!"

Một cơn đau nhói xuyên qua thần kinh tôi. Cảm giác bỏng rát lan dọc cánh tay trái cầm kiếm—máu tuôn trào như suối đỏ.

Ngay lập tức, tôi luân chuyển ma lực, phong tỏa mạch máu và bắt đầu tự chữa lành. Một vết cắt sắc lẹm hằn sâu trên cơ bắp. Nếu không nhờ lớp giáp ma lực ẩn dưới da mà tôi luôn duy trì thì cánh tay trái này đã phải nói lời tạm biệt rồi.

‘Là ma thuật bậc tám không, không phải. Đó phải là một ma thuật bậc chín.’

"Thứ vừa rồi… là Thời Không Trảm, đúng không?"

Diablos nhếch mép, đôi mắt rực cháy kiêu ngạo.

"Chính xác!" – Hắn ngẩng cao đầu như một vị vương giả. – "Một trong những ma thuật mạnh nhất của ta, Diablos Vĩ Đại! Chỉ mình ta mới có thể thi triển nó hoàn hảo đến vậy. Một đòn chém cùng hiện ứng tất trúng vượt qua khoảng cách! Miễn ngươi còn trong tầm nhìn của ta đừng hòng mơ tới việc thoát khỏi nó!"

Một ma thuật đơn giản nhưng cực kì khủng khiếp.

Tôi cắn răng. Tình thế vừa đảo chiều.

Bản thân Thời Không Trảm không phải là ma thuật mạnh nhất trong những ma thuật cấp chín—xét về sát thương nó thì chỉ tương đương nhát chém của một ma kiếm sĩ cao cấp. Nhưng theo tài liệu cổ mà tôi đọc trong thư viện của cha...

…Khi rơi vào tay Diablos, đòn chém ma thuật ấy từng cắt đôi một con Hỏa Long như thể cắt đậu phụ.

Nếu tôi không kết thúc trận chiến này ngay, cổ tôi rất có thể là đích đến tiếp theo của nhát chém kia.

"Giờ thì…" – Diablos nâng cao lưỡi liềm. – "Chuẩn bị tinh thần chết đi!!"

Tên Diablos đưa lưỡi liềm lên và chuẩn bị chém về phía tôi.

Hắn lao đến—nhưng…

"Cái gì…?!"

Đột nhiên, toàn thân hắn khựng lại.

Mắt trợn tròn, Diablos cố vùng vẫy trong vô ích. Từng cơ bắp trên thân thể hắn như bị một thứ vô hình khóa chặt lại.

"Ngươi đã làm gì ta hả tên khốn!"

Tôi đưa tay lên, khẽ nắm lại như thể đang siết chặt một thứ vô hình trong lòng bàn tay.

Dĩ nhiên, chẳng cần phải làm thế—bàn tay ma lực vốn đã được tôi điều khiển bằng ý nghĩ. Nhưng mà…

Tạo dựng bầu không khí luôn là phần thú vị nhất, đúng không?

Tôi không trả lời. Chỉ lặng lẽ siết chặt nắm tay của mình.

Từ xa, bàn tay ma thuật siết lại—Diablos quằn quại.

"Ngươi đang… giữ ta từ khoảng cách đó sao?! Rốt cuộc đó là loại ma thuật gì? Tại sao ta—ta lại không biết đến nó?!"

"Ngươi không cần biết."

RẦM!!

Tôi nện hắn xuống mặt đất.

"Nhà ngươi dám đối xử với ta, Diablos Chúa Quỷ huyền thoa—!"

RẦM!!

"Con người hạ đẳng kia! Ta—ta ra lệnh cho ngươi dừng lạ—!"

RẦM!!

"K-KHOAN! GIẢI LAO! GIẢI—"

RẦM!!

"TA NGUYỀN RỦA NGƯƠI—"

RẦM!!

"AARGH!! G-GÃY RỒI! XƯƠNG SƯỜN CỦA TA!!"

RẦM!!

Mỗi cú giáng là một tiếng sấm. Đất dưới chân nứt toác, từng lớp bụi mù tung lên che khuất tầm nhìn. Cơ thể đáng thương của tên Diablos giờ chẳng khác nào một miếng vải rách.

"THẢ TA RA!!"

Diablos gầm lên, phẫn nộ bùng phát thành ma lực hắc ám.

Một lượng ma lực khủng khiếp được giải phóng ra, rung chuyển cả không gian xung quanh.

Huyết trượng trong tay hắn hóa lỏng, chảy cuồn cuộn quanh thân thể như máu sống. Trong giây lát, nó bao bọc lấy hắn, tạo thành một bộ Huyết Giáp đỏ rực, dữ tợn đến mức như đang nhìn vào hiện thân của địa ngục.

Khoảnh khắc bàn tay ma lực của tôi chạm vào lớp huyết giáp quái dị bao bọc quanh hắn, nó liền tan biến như chưa từng tồn tại.

“Ha ha ha!” Diablos bật cười khoái trá, giọng nói vang vọng như một cơn giông. “Thế nào? Ngạc nhiên lắm đúng không, khi thứ ma thuật của ngươi chẳng là gì trước một con quỷ khởi thủy như ta!”

Không phải hấp thụ. Cũng không phải trung hòa.

Ma lực của tôi… đơn giản là biến mất ngay khi tiến vào không gian quanh hắn.

Để kiểm chứng cho giả thuyết của mình tôi sử dụng ma thuật vô thuộc tính bậc một: đạn ma lực và bắn nó về phía tên Diablos.

Thế nhưng nó ngay lập tức tan biến không một dấu vết.

“Vô ích thôi!” Diablos gầm lên đắc ý. “Một khi ta kích hoạt hình thái Huyết Giáp, mọi can thiệp bằng ma lực đều sẽ bị phủ định! Cả ta cũng không thể dùng ma thuật, nhưng chỉ cần thế là đủ để nghiền nát ngươi rồi!”

Rắc—máu hắn tụ lại, hóa thành một thanh kiếm đỏ sẫm, ánh lên sát khí. Không để tôi có thời gian chuẩn bị, hắn lao tới như một mũi tên máu.

Một nhát chém bổ thẳng vào cổ tôi.

Không kỹ thuật. Không phong cách.Chỉ là một đòn chém trần trụi của cơn thịnh nộ.

Xấu xí. Thô kệch. Nhưng nguy hiểm đến tột cùng.

Keng!

Tôi đánh bật thanh kiếm khỏi quỹ đạo, khiến hắn lảo đảo lùi về sau. Không bỏ lỡ cơ hội, tôi phản công ngay lập tức.

Thế nhưng—

Rắc!

Khoảnh khắc lưỡi kiếm của tôi va vào huyết giáp, nó vỡ tan như thủy tinh. Những mảnh ma lực sáng lấp lánh rơi xuống, rồi tan biến vào hư không.

“…Kuh!”

Diablos lấy lại thăng bằng. Một cú quét kiếm ngang nặng như sấm sét xé gió mà lao đến—tôi chỉ kịp nghiêng người tránh né.

Chắc chắn tôi đang ở thế bất lợi.

Không thể sử dụng ma lực.

Không có vũ khí.

Đối phương còn đang khoác lên mình một lớp giáp phủ định mọi ma thuật và tấn công như một cơn cuồng phong không điểm dừng.

Tôi nên sợ hãi mới phải.

Nhưng…

Tim tôi đang đập thình thịch.

Nhịp đập vang vọng trong lồng ngực như tiếng trống trận. Không phải lo âu. Không phải tuyệt vọng.

Mà là… một thứ cảm xúc khác. Một thứ đang nở rộ trong bóng tối bên trong tôi.

Thứ cảm giác này… là gì?

Sợ hãi ư?

Không.

“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.” – Giọng Diablos giờ như lời phán quyết từ địa ngục. “Thực hiện giao kèo với ta!”

“Không. Và sẽ không bao giờ.” Tôi trả lời, dứt khoát như một nhát chém.

“Vậy thì… chết đi!!”

Cảm giác hồi hộp và thích thú như thể trái tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực này sao?

Khoảnh khắc bị đẩy đến bờ vực, nơi chỉ cần lùi một bước là tan biến, tôi lại cảm thấy bản thân như đang sống thật hơn bao giờ hết.

Sống trong hỗn loạn.

Thở bằng nỗi hiểm nguy.

Cười trên mép lưỡi dao.

Vút! Vút! Vút!

Diablos tăng tốc, lưỡi kiếm máu liên tiếp vung xuống như một cơn bão đỏ quét qua. Tôi không còn cách nào khác ngoài né tránh từng nhát chém, chỉ một sai lầm thôi cũng đủ để mất mạng. Không gian xung quanh bị bóp nghẹt. Hắn liên tục áp sát tôi, không cho tôi chỉ dù chỉ một khoảnh khắc để kích hoạt ma thuật.

Và hơn hết… hắn có thể bay.

Hắn dồn tôi vào thế phòng ngự liên tục cả trên không và dưới đất, không cho tôi một giây hở nào.

...Bay.

Tôi khựng lại một thoáng.

‘Tại sao mình không nhận ra điều đó sớm hơn...?’

Nếu suy luận của tôi là chính xác—thì có lẽ…

"Chết đi!"

Khoảnh khắc thanh huyết kiếm của Diablos bổ xuống, thay vì né tránh, tôi nghiến răng, tung nắm đấm trực diện vào phần thân kiếm.

Kraaaack!

Tiếng vỡ vụn sắc lạnh vang lên. Như thủy tinh rạn nứt giữa trời đông.

Thanh kiếm đỏ sẫm của hắn vỡ nát từng mảnh, chỉ còn trơ lại chuôi kiếm run rẩy trong tay.

"Cái gì…?"

Đôi mắt Diablos mở to, đầy sửng sốt. Trong khoảnh khắc đó, hắn không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.

Tôi không để hắn có thời gian suy nghĩ. Chân đạp mạnh, tôi lao tới, tung thêm một cú đấm thẳng vào giữa ngực hắn.

BÙMMM!

Thân hình to lớn bị hất văng như bù nhìn. Diablos bật lùi hàng chục mét, va đập vào đất, khiến bụi tung mù mịt.

"L-làm sao mà ngươi có thể—"

Hắn loạng choạng gượng dậy… nhưng chỉ được một giây, rồi quỵ xuống.

Khụ!!

Một ngụm máu đen phun ra từ miệng hắn, ướt đẫm mặt đất. Có vẻ phổi đã bị tổn thương nặng.

Tôi bước tới, chậm rãi, nhìn thẳng vào hắn — như một kẻ đã nắm rõ ván cờ.

"Huyết giáp của ngươi đúng là ác mộng với pháp sư. Một vùng không gian phủ định mọi ma lực... Nhưng tiếc thay, ta không phải pháp sư."

"...Ngươi đã nhận ra điểm yếu... của huyết giáp sao?"

"Ngay từ lúc ngươi bay lên." Tôi đáp, giọng trầm.

Hắn sững sờ. "!!!"

"Ma thuật cường hóa bay. Được kích hoạt trước khi ngươi dùng huyết giáp. Nếu lớp giáp đó thật sự vô hiệu hóa mọi ma thuật, bao gồm cả bản thân ngươi… thì ngươi đã không thể bay nữa. Nhưng ngươi vẫn bay."

"...Tức là..."

"Huyết giáp chỉ phủ định ma lực trong không gian, không phủ định ma lực ở bên trong cơ thể." Tôi siết tay. "Chỉ cần cường hóa cơ thể từ trước, thì đòn tấn công vật lý của ta vẫn xuyên qua được nó. Thứ huyết giáp mà ngươi tự hào kia — giờ vô dụng đối với ta."

“Tên nhãi loài người khôn khiếp như ngươi đừng có tự mãn!”

Hắn tạo ra một thanh huyết kiếm khác rồi lao về phía tôi, nhưng lần này ván bài lật ngửa này đã ngã ngũ. Phong cách chiến đấu của hắn — dù có là Quỷ Khởi Thủy — vẫn là của một pháp sư. Hắn không quen cận chiến. Những cú chém của hắn có lực, nhưng thiếu cơ sở kỹ thuật. Còn tôi, là một ma kiếm sĩ.

Đến lúc kết thúc trận chiến này rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận