Một tiếng ngắn ngủi trôi qua nhanh đến lạ, và rồi giờ khởi hành cũng đã điểm.
Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài giữa quảng trường trung tâm, giãn nhẹ đôi vai và bước về phía cổng đông – nơi đã hẹn trước với vị đội trưởng hộ tống.
Baals… đúng là một thị trấn đáng nhớ.
Nếu còn cơ hội, tôi sẽ quay lại. Không hẳn vì phong cảnh, mà là vì một thứ cảm giác khó gọi tên – như thể nơi đây vẫn còn điều gì chưa kịp nói với tôi.
Chỉ mất năm phút đi bộ qua những con phố đã trở nên quen thuộc sau chuyến hành trình nhỏ của mình, cánh cổng thành đá xám sừng sững đã hiện ra trước mắt tôi. Tường thành cao, bề mặt lởm chởm rêu phong, hệt như một bức màn chia tách sự náo nhiệt bên trong với vùng đất mênh mông phía ngoài. Và trước cổng, cỗ xe ngựa sang trọng của học viện nổi bật hẳn lên giữa cảnh vật tấp nập. Xung quanh chiếc xe là một vài hiệp sĩ đang đứng canh gác.
Có vẻ bữa tiệc của ngài Goodman kết thúc nhanh hơn tôi tưởng.
"Ngài Lyon, chúng tôi đang đợi ngài đấy ạ. Có phải ngài bị lạc đường?"
Vị đội trưởng cau mày khi thấy tôi tiến lại, vẻ kiên nhẫn trên gương mặt bắt đầu nhạt đi.
Tôi đến đúng theo hẹn nhưng có vẻ như họ đã đứng đây chờ được một khoảng thời gian. Cảm thấy có chút bất công khi bị trách móc nhưng đối với một nhân vật phụ như tôi thì cũng đành.
"Xin lỗi. Đúng là ta vừa… bị lạc."
"Không sao đâu, ngài Lyon. Mời ngài lên xe. Chúng ta sẽ khởi hành ngay."
Gật nhẹ đầu, tôi ngoan ngoãn bước lên khoang xe như một hành khách mẫu mực.
Ngay khi vừa khép cửa lại, một luồng áp lực lạnh lẽo lập tức ập tới từ ghế đối diện.
Ánh mắt em gái tôi… vẫn y như trước, không — thậm chí có phần còn lạnh hơn. Như thể tôi vừa giẫm lên chân em ấy mà không xin lỗi vậy.Tôi khẽ rùng mình. Tâm trạng của Maria rõ ràng chẳng khá hơn sau bữa tiệc.
'Goodman-san! Ông đón tiếp em gái tôi kiểu gì thế hả? Giờ lại để tôi phải hứng chịu toàn bộ hậu quả do ông gây ra là sao? Rõ ràng ông là good-man mà. Sao ông lại hành động như thể bản thân là một thành viên của một tổ chức xấu xa như vậy chứ!'
Tôi cố tìm cách lảng tránh ánh mắt sắc lạnh của Maria, nghiêng người dựa vào khung ghế rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Được rồi đi thôi. Chúng ta không thể chậm trễ trong lịch trình được.”
Bên ngoài người đội trưởng đội hộ tống ra lệnh và chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Chỉ vài phút sau, mái ngói đỏ và những con phố lát đá của Baals đã dần mờ đi phía sau lưng tôi, như một giấc mơ vừa tỉnh.
So với ngựa ở Trái Đất, giống ngựa ở thế giới này là một câu chuyện hoàn toàn khác. Được nuôi dưỡng trong môi trường tràn ngập ma tố, cơ bắp của chúng cường hóa, tốc độ cũng vượt xa chuẩn mực thông thường. Bánh xe lăn nhẹ như bay, hầu như không có cảm giác xóc nảy cũng nhờ có ma thuật.
Tôi cố gắng thả lỏng cơ thể, ánh nhìn lười biếng lướt theo cảnh vật ngoài ô cửa kính — những cánh đồng trải dài, rặng cây xanh đậm, và...
"Hô?"
Một vài tín hiệu ma lực thoáng quét qua giới hạn cảm nhận của tôi. Cảm giác này... không nhầm được. Có thứ gì đó đang di chuyển theo sau chúng tôi, giữ khoảng cách, duy trì dao động ma lực mờ nhạt, gần như vô hình đến mức không có bật kì một hiệp sĩ hộ tống nào nhận ra.
Tôi khẽ híp mắt.
...Chúng bám theo đoàn xe, sao?
Miệng tôi hơi nhếch lên.
“Khừ khừ khừ…”
Không kìm được, tôi bật ra một tràng cười khe khẽ. Tiếng cười vừa đủ để Maria liếc sang một cái, lạnh hơn cả cơn gió sáng sớm khiên tôi phải vội im bặt.
'Cốt truyện… có vẻ đã bắt đầu rồi.'
**************
Sau khi vượt qua chốt kiểm tra cuối cùng tại biên giới một cách suôn sẻ, đoàn xe hộ tống tiếp tục lao đi trên con đường đất bằng phẳng, xuyên qua những cánh đồng trải dài bất tận, thẳng hướng thủ đô Sonia. Bầu trời thu trong xanh đã bắt đầu ngả chiều. Những tia nắng vàng nhạt đổ xuống chan hòa, vương trên mặt đất một sắc ấm dịu nhẹ, hòa quyện cùng cơn gió man mác lướt qua, mang đến một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi khiến các hiệp sĩ hộ tống dường như cũng phần nào thả lỏng tâm trí.
Để bảo vệ cho Maria — thiên tài của gia tộc Batenberg— kế hoạch hộ tống chuyến xe lần này đã được thực hiện rất kĩ càng với độ bảo mật vô cùng cao. Tuyến đường di chuyển liên tục thay đổi cùng sự cảnh giác cao độ của những người lính hộ tống đảm bảo không thể theo dấu. Ngoài ra mỗi tuyến đường được lựa chọn đều luôn được kiểm tra và bảo vệ bởi các nhóm lính trinh sát khác nhau.
Giờ đây chỉ còn cách thủ đô khoảng vài giờ đi ngựa, nhiệm vụ hộ tống đầy khó khăn và căng thẳng của họ cuối cùng cũng sắp kết thúc. Nhờ mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, đoàn hộ tộng đã có thể tới thủ đô sớm hơn dự tính rất nhiều.
“Tiểu đội trưởng Hank, hoàn thành nhiệm vụ xong, ngài có hứng làm một chầu bia với bọn tôi không?”
Một người lính cưỡi ngựa bên cạnh nghiêng đầu hỏi người đội trưởng, giọng đầy hào hứng.
“Rồi các cậu lại định bắt tôi bao, phải không?”
Hank lập tức đáp lại lời mời đầy "thân thiện" đến từ cấp dưới của mình với một thái độ không mấy vui vẻ.
"S-sao ngài biết?"
Người lính nọ ngập ngừng, rõ ràng bị nói trúng tim đen.
“Lần nào đi uống sau nhiệm vụ cũng là tôi trả, còn gì!”
Sau lời phàn nàn ấy, tiếng cười giòn tan nhanh chóng vang lên khắp đoàn. Bầu không khí trở nên ấm áp và nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Để huấn luyện ra một tiểu đội hiệp sĩ hoàng gia thiện chiến cần rất nhiều thời gian. Chính vì lẽ đó thành viên của một tiểu đội từ khi được thành lập gần như sẽ cố định không đổi. Những người lính hộ tống lần này đã luôn đồng hành cùng Hank suốt năm năm trời kể từ khi tiểu đội này được thành lập. Mỗi quan hệ giữa các thành viên không chỉ đơn thuần là đồng đội mà họ còn như anh em, bạn bè thân thiết.
“Liên lạc lần cuối với đội trinh sát đi. Tối nay tôi sẽ bao các cậu một chầu tới bến. Thế đã được chưa?”
Giọng Hank mang theo chút cam chịu bất lực nhưng cũng không giấu được nét ấm áp chân thành.
“Sếp nói đấy nhá!”
Vui vẻ đáp lời của anh, người lính rút từ trong túi áo ra một viên pha lê nhỏ màu lam, to bằng nửa lòng bàn tay. Bên trong viên pha lê phát ra ánh sáng mờ nhạt, những vòng ma thuật tinh vi khắc ẩn bên trong là bằng chứng của một thiết bị liên lạc ma pháp.
—Tinh thể liên lạc—
Một công cụ truyền tin ma thuật cho phép truyền âm thanh từ khoảng cách xa qua cộng hưởng giữa hai viên pha lê đã được kết nối từ trước.
‘Đây là đội hộ tống số bốn gọi trinh sát đoàn năm, nghe rõ trả lời. Phía các anh thế nào rồi? Hết.’
Vài giây sau, tiếng trả lời lập tức vang lên.
‘Trinh sát đoàn số năm nghe rõ, trả lời. Tuyến đường phía trước an toàn. Hết.’
‘Đã nhận được thông tin. Đội hộ tống sẽ tiến vào tuyến đường kiểm soát. Hết.’
Có lẽ vì nghĩ nhiệm vụ sắp kết thúc, người lính thực hiện cuộc liên lạc một cách hời hợt, gần như theo thói quen hơn là vì cảnh giác thật sự.
“—Khoan đã.”
Ngay khi anh chuẩn bị ngắt liên lạc, Hank bỗng lên tiếng, giọng nói trầm xuống rõ rệt.
“Sếp?”
“Đưa tinh thể cho tôi. Nhanh.”
Không còn vẻ đùa cợt thường ngày, ánh mắt đội trưởng Hank giờ đây sắc lạnh như thể vừa phát hiện điều gì đó bất thường. Biểu cảm nghiêm trọng ấy khiến người lính bất giác nuốt khan, lập tức làm theo không chút chần chừ.
Nhận lấy tinh thể liên lạc từ tay cấp dưới, Hank lập tức mở kênh.
‘Tôi là Hank Richard, đội trưởng tiểu đội bảy thuộc lực lượng hộ tống đặc biệt số bốn. Hiện đang thực thi nhiệm vụ đưa yếu nhân tới thủ đô Sonia. Xác nhận danh tính bên anh. Hết.’
‘James—tiểu đội trưởng đội trinh sát số năm trực thuộc quân đoàn hoàng gia thủ đô Sonia. Hết.’
“Cáo xám không ngủ.”
Hank buông ra một mật mã kỳ lạ. Đôi mắt anh không rời khỏi tinh thể, chỉ chờ phản hồi.
“... Đom đóm tắt lửa.”
Ngay khoảnh khắc âm thanh đáp lại vang lên, Hank lạnh mặt. Anh lập tức ném tinh thể lên không trung—kiếm rút ra như tia chớp, chém tinh thể làm đôi ngay trên không.
“Đội trưởng?!”
“Toàn đội dựng lại khẩn cấp!”
Tiếng quát của anh như lưỡi dao sắc lạnh, khiến toàn bộ đoàn xe cùng binh lính sững người—rồi lập tức tuân theo.
“C-chuyện gì vậy, đội trưởng!?”
Những người hiệp sĩ hộ tống hoang mang.
“Đó là ám hiệu khẩn cấp cấp A—mã xác nhận đã được thiết lập giữa các tiểu đội trưởng từ trước nhiệm vụ. ‘Đom đóm tắt lửa’... nghĩa là toàn bộ đội trinh sát đã bị xóa sổ hoặc đang bị kiểm soát.”
Sự thật vừa thốt ra như một làn sương lạnh quét qua tất cả. Bầu không khí ngay lập tức căng như dây cung.
“Chúng ta chuyển sang tuyến đường khẩn cấp. Triển khai phương án Diệp Lộ.”
“RÕ!!”
Tuyến đường khẩn cấp là một hành lang vận chuyển bí mật tới thẳng thủ đô, được thiết lập bằng hàng loạt pháp trận không gian, ngụy trang kỹ lưỡng. Đây là tuyến đường chỉ được kích hoạt trong những trường hợp cực kì nguy hiểm và cực đoan.
Ngay lúc này chiếc xe ngựa chở theo Maria và toàn bộ nhóm hiệp sĩ hộ tống đang gập ghềnh lao xuyên rừng bỏ lại đằng sau tuyến đường chính bẳng phẳng. Những cành cây vút qua hai bên như những bóng đen quét vào người. Rồi không gian mở ra—một vách đá thẳng đứng án ngữ trước mắt họ.
“Phía trước là vách núi!!”
Người đánh xe hoảng hốt, kéo cương.
“Không được dừng! Cứ lao thẳng hết tốc lực!”
“Cái gì?! Nhưng—!”
“Tin ta!”
Trong cơn hỗn loạn, người đánh xe tuy nghi ngờ lời nói của Hank nhưng bánh xe vẫn không dừng lại. Đúng khoảnh chiếc xe ngựa lao tới rìa vực, một tấm màn ánh sáng trong suốt lặng lẽ hiện ra như một lớp gương mỏng. Xe ngựa xuyên qua nó—và tức khắc, họ đã ở bên kia vách đá, bỏ lại khoảng không mênh mông sau lưng như một ảo ảnh.
Suốt quãng đường còn lại, đoàn xe tiếp tục vượt qua hẻm núi, sông xiết, đèo cao… tất cả nhờ các pháp trận không gian chờ sẵn. Mỗi lần tấm màn ánh sáng hiện ra, họ đều vượt chướng ngại dễ như bay.
Sau hơn nửa giờ chạy không ngừng nghỉ, họ đã tiếp cận ngoại vi thủ đô Sonia.
“Chỉ cần vượt qua con đường mòn này là vào nội đô. Tuyệt đối không được chủ quan.”
“RÕ!”
Hank là một hiệp sĩ với lòng quả cảm cùng sự khôn ngoan và quyết đoán hiếm có. Thậm chí trong hàng ngũ những hiệp sĩ tinh nhuệ cũng chẳng có mấy ai có thể được như anh. Quyết định nhanh chóng, dứt khoát và không bao giờ mắc sai lầm đã giúp Hank nhiều lần bảo vệ cho đối tượng được anh hộ tống. Lần này cũng chính nhờ sự cẩn trọng vốn có của Hank nên anh đã ngay lập tức nhận ra đội trinh sát đã gặp chuyện.
Tuy nhiên...
Luôn chọn phương án an toàn với rủi ro thấp lại chính là một điểm yếu chí mạng của anh. Điều đó dẫn đến những lựa chọn mà Hank đưa ra luôn bị giới hạn và khiến cho hành động của anh trở nên dễ dàng bị... nhìn thấu.
Từ trong khu rừng hai bên con đường hàng loạt những tia sáng xanh lục lao xuống như mưa và cày nát con đường trước mắt đoàn xe hộ tống khiến cả đoàn buộc phải dừng lại.
"Thiết lập đội hình! Mọi người vào vị trí!"
Bọn họ đã bị phục kích. Và thậm chí còn là trường hợp tệ nhất.
Phục kích trong rừng sâu—địa hình hẹp, không thể quay đầu, không rõ số lượng địch. Một cái bẫy hoàn hảo.
Rồi một giọng nữ lạnh lùng vang lên, vọng khắp khu rừng:
“Ném vũ khí xuống. Giao toàn bộ hàng hóa. Nếu muốn sống.”
‘Một băng cướp?’
Không. Hank lập tức phủ định. Cảm giác không khí, luồng ma lực còn sót lại… quá tinh vi. Quá chuyên nghiệp.
Đây không phải một vụ cướp ngẫu nhiên. Đây là một cuộc ám sát có chủ đích. Không những thế đám cướp này còn "tình cờ" phục kích đoàn xe trên tuyến đường tối mật.
Anh chắc chắn rằng kể cả khi chúng có được thứ mình muốn thì bọn họ cũng chẳng thể sống sót mà rời khỏi đây như lời chúng nói. Một trận chiến chắc chắn là điều chẳng thể nào tránh khỏi.
“Ta là Hank, đội trưởng tiểu đội bốn thuộc lực lượng hộ tống hoàng gia. Ta muốn gặp thủ lĩnh các ngươi trước khi đáp ứng bất cứ yêu cầu nào.”
Anh cần kéo dài thời gian để xác định địch.
Tuy nhiên ngay sau khi anh vừa dứt lời, hàng chục những bóng đen ngay lập tức lao ra khỏi khu rừng xuất hiện cả từ phía trước và phía sau của cỗ xe ngựa tạo nên một thế gọng kìm cắt đứt hoàn toàn đường rút lui của họ. Những người hiệp sĩ cấp dưới của anh cũng rất nhanh chóng phản ứng lại và vào tư thế chiến đấu.
Đó là một đám người mặc áo choàng đen cùng khăn bịt mặt khiến anh không thể nào nhận ra danh tính của chúng. Nhờ có tai và đuôi lộ ra khỏi bộ đồ nên anh có thể xác định được bọn chúng là thú nhân. Tuy nhiên, ma thuật được sử dụng để có thể phá hủy con đường mà Hank chứng kiến có uy lực và độ chính xác cao đến kinh người chắc chắn không thể được tung ra bởi những thú nhân này được. Chúng hẳn vẫn còn đồng bọn vẫn ẩn nấp trong rừng.
"Ta là Alaskan. Hãy cảm thấy vinh hạnh đi hỡi tên con người ngu muội sắp có vinh dự được trở thành con mồi của ta."
Một tên trong đám người mặc đồ đen với đôi tai sói xám tiến lên phía trước một bước và cất lời.
Phong thái của hắn khiến Hank biết chắc rằng hắn chính là thủ lĩnh của đám người thú.
"Tại sao các người lại tấn công đoàn xe của hoàng gia? Các ngươi chắc chắn không phải một đám cướp bình thường phải không?"
Hank chủ ý kéo dài, câu chữ như mồi nhử. Thú nhân nổi tiếng với sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ và thể lực bền bỉ, thế nhưng đầu óc thì vô cùng chậm chạp ngoài trừ một số chủng loài đặc biệt ra. Chính vì lẽ đó Hank hi vọng bản thân sẽ có thể thu thập được một chút thông tin từ tên thú nhân trước mắt.
“Cướp à? Đừng xúc phạm chúng ta. Chúng ta không phải đám tham lam như loài các ngươi!”
Hắn quả nhiên đã cắn câu, đáp lại anh với một giọng nói khinh thường.
“Vậy... mục đích của các ngươi là gì?”
“Là—”
"Nói điều thừa thãi thế là đủ rồi Alaskan. Giết hết bọn chúng đi."
Lại là giọng nữ kia vang lên từ khu rừng ngăn tên thú nhân trước mắt Hank tiết lộ thêm bất cứ điều gì.
Alaskan nhăn mặt. “Tch. Đáng ghét… Ta chẳng thích bị đám elf yếu đuối ra lệnh chút nào. Nhưng... mệnh lệnh là mệnh lệnh.”
‘Elf và thú nhân... trong cùng một phe?’
Ngay cả Hank cũng không thể tin nổi vào tai mình.
Nhưng anh không còn thời gian để hoài nghi nữa.
KENG!
Rút ngắn khoảng cách chỉ trong phút chốc, tên thú nhân tên Alaskan đã tiếp cận anh với thanh đao trên tay rồi nhằm thẳng lấy cổ Hank mà chém.
Nếu anh chỉ đưa kiếm lên đỡ chậm một tích tắc nữa thôi thì hẳn đầu của anh đã lìa khỏi cổ rồi.
“TOÀN ĐỘI! BẢO VỆ KHOANG XE BẰNG MỌI GIÁ!”
“RÕ!!!”
Một cuộc hỗn chiến nhanh chóng nổ ra giữa tiểu đội hiệp sĩ hoàng gia của Hank cùng nhóm thú nhân.


0 Bình luận