• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 31: cho dù có là nhân vật phụ thì trời đánh cũng tránh miếng ăn đấy!

17 Bình luận - Độ dài: 2,064 từ - Cập nhật:

-Ọc ọc ọc-

Hậu quả của việc bỏ bữa trưa đang hiện rõ hơn bao giờ hết. Chiếc bụng của tôi cứ liên tục gầm rú như thể một con quái vật khổng lồ đang chuẩn bị phá tan lồng ngực mà trồi lên mặt đất.

Thay vì nói rằng "hãy ngủ yên nào con quái vật nằm trong lòng bàn tay trái của ta!" như mấy thằng nhóc cấp 2 bị Chuunibyou thì giờ tôi đang phải tự nói với bản thân rằng "ngủ yên nào hỡi con quái vật nằm trong bụng ta".

“Còn tận hơn một tiếng nữa mới đến giờ kiểm tra… chắc phải đi kiếm gì bỏ bụng thôi.” Tôi tự nói với bản thân, mệt mỏi lê bước.

[Vậy sao! Mấy xiên thịt nướng lần trước ở cái thành phố kia đúng là mỹ vị nhân gian! Đồ ăn do loài người nấu đúng là tuyệt hảo!]

Tên Diablos đã thoát ra khỏi cơ thể tôi từ bao giờ đang bay vòng quanh đầu tôi nói với một giọng vui vẻ.

Vì một lý do nào đó mà hắn lại chia sẻ chung năm giác quan với tôi ở một mức độ nhất định. Chính vì vậy khi tôi ăn thứ gì đó thì hắn ta cũng có thể cảm nhận được mùi vị của món ăn đó. Đôi khi điều đó khiến tôi thấy có chút phiền toái... và cũng hơi ghê nữa.

'Tưởng tượng đồ ăn mình ăn được một con quỷ khác ngồi nếm xem. Urgh...'

Tôi không hiểu sao số mình lại vướng phải một con Quỷ Khởi Thủy thất bại như thế này.

[Hình như ngươi vừa nghĩ điều gì không hay về ta đúng không đấy?]

Hắn dí sát mặt vào tôi, giọng đầy nghi ngờ.

“Ta lúc nào chả nghĩ xấu về ngươi.”

[Này! Ý ta không phải thế! Ngươi đứng lại cho ta!!]

Phớt lờ tiếng gào thét bay lượn của hắn phía sau, tôi rẽ vào khu chợ gần đó, nơi mùi thơm của đủ loại món ăn đang kéo lê linh hồn tôi từng bước.

Tự nhiên tôi thèm cơm trắng quá thể.

Ở pháp quốc Astroholm này, gạo bị coi là món ăn của tầng lớp hạ lưu. Bàn tiệc quý tộc gần như không bao giờ có món nào làm từ gạo. Với tôi—một người Nhật trăm phần trăm—thì đấy đúng là một cực hình.

Tôi cần… vitamin Cơm Trắng. Ngay. Lập. Tức.

Không biết có tiệm nào trong khu chợ này bán cơm không nhỉ?

Tôi háo hức quét qua một lượt những dãy sạp thịt nướng, bánh táo, xúc xích chiên giòn… Những người bán hàng rong đang tươi cười mời chào các vị khách tiềm năng trong khu chợ. Những đứa trẻ mè nheo đòi cha mẹ mình mua cho một chiếc kẹo táo. Cặp đôi đang tán tỉnh nhau cầm trên tay một xiên thịt ăn chung. Một con mèo hoang ăn trộm cá bỏ lại sau lưng người chủ quầy hàng chửi bới.

và rồi—trái tim tôi khẽ run lên.

Nó nằm nép mình giữa hai ngôi nhà cũ kỹ, như một đứa trẻ gầy gò len vào giữa hai gã khổng lồ mà không ai thèm để ý. Không bảng hiệu, không đèn lồng sặc sỡ, chỉ là một chiếc mái nghiêng che nắng được chống tạm bằng khúc gỗ cong. Mấy tấm ván lát nền đã cong vênh, phát ra âm thanh cót két mỗi khi ai bước lên – mà thực ra, hình như cả ngày nay cũng chỉ có mình tôi làm điều đó.

Tôi không định ghé vào.

Chỉ là… bước chân tôi bỗng khựng lại khi mùi cơm trắng mới nấu bất ngờ đánh úp lấy khứu giác – thứ hương thơm đơn sơ đến mức không nên tồn tại giữa một khư chợ tập nập, ồn ã và rực rợ này. Nó không hấp dẫn theo kiểu quyến rũ như món cao lương mỹ vị, mà là một cảm giác như được gọi về. Như thể hạt gạo trong nồi kia đã từng nuôi tôi lớn lên ở một nơi nào đó mà tôi đã cố tình quên.

Một cụ bà tóc bạc đang ngồi trong góc, tay không ngừng vo gạo. Trên quầy gỗ nứt nẻ là chiếc nồi đá bốc khói âm ỉ. Không có thực đơn, không có lời mời chào, nhưng tôi vẫn ngồi xuống – theo tiếng gọi của điều gì đó còn nguyên vẹn trong tôi.

“Cho cháu một phần cơm nóng,...  cùng chút gì đó để ăn cùng.” tôi nói, mắt vẫn không rời khỏi mùi thơm đang bay lượn.

“Có ngay đây quý khách!”

Giọng nói ấm áp của bà vui vẻ như thể tôi là vị khách đầu tiên của ngày. Bà đặt thau gạo đang vo xuống mà tiến tới quầy.

[Ngươi thật là… trong khi còn hàng trăm món ăn hấp dẫn thì lại chọn ăn thứ hạt màu trắng nhạt nhẽo kia sao? Thật tầm thường.]

Diablos bay quanh tôi, giọng đầy thất vọng. Có vẻ gu ẩm thực của hắn vẫn bị giới hạn trong sự “sặc sỡ”.

Để tôi khai sáng cho hắn vậy.

[Ha ha ha… Một con Quỷ khởi thủy mà còn nông cạn đến thế sao.]

[CÁI GÌ? Ngươi vừa nói ta nông cạn?!] Diablos quắc mắt nhìn tôi. 

[Fufufu… Hôm nay, để ta chỉ cho ngươi thấy… thế nào mới thực sự là kho báu ẩm thực.]

[K-kho báu ẩm thực sao?!]

[Đúng vậy.]

[Nếu thật sự là kho báu thì sao quán này lại không có khách chứ…] Diablos vẫn lầm bầm.

[Tch tch tch.]

Tôi khẽ chép miệng trong đầu, nhếch môi cười khinh.

“Ngươi đã bao giờ thấy một kho báu dễ tìm bao giờ chưa?”

[K-Không thể nào… ra là như vậy!]

Cuối cùng hắn cũng hiểu. Tốt.

Sau vài phút ngắn ngủi, bà lão quay lại, trên tay là một bát tô cơm trắng thơm phức, điểm vài món ăn kèm trông đơn sơ mà đầy sức hút.

"Đã để quý khách chờ lâu rồi."

Tôi cúi đầu cảm ơn, tay cầm lấy muỗng. Đôi mắt tôi sáng rực như chiến binh sắp bước vào trận chiến.

Và rồi—tôi thì thầm:

“Itadakimasu.”

Khoảnh khắc những hạt cơm chạm vào đầu lưỡi, một cơn bùng nổ hương vị liền thổi bay toàn bộ nhận thức của tôi.

Từng hạt cơm thon dài, dẻo mịn như xôi, quyện cùng vị ngọt thanh quyến rũ tan nơi hậu vị. Mùi thơm thoang thoảng của ngô nếp hoà quyện với hương nước tương đậm đà, rồi lại thêm phần đậm đà nhờ những miếng thịt bò mềm mọng, vừa chín tới, tạo nên một điểm nhấn không thể nào quên. Tất cả hương vị như giao thoa, cộng hưởng  thành một bản giao hưởng ẩm thực hài hòa đến khó tin.

Trong thoáng chốc, trước mắt tôi hiện lên hình ảnh những vựa lúa vàng óng ánh dưới ánh mặt trời ở vùng Niigata. Phải chăng… thứ tôi đang thưởng thức chính là loại gạo Koshihikari[note73397] trong truyền thuyết?

.

.

.

.

.

.

"Chàng trai? Có chuyện gì không ổn sao?"

Giọng nói ấm áp của bà chủ quán đột ngột kéo tôi trở về thực tại.

Không thể tin được—chỉ với một thìa cơm mà tâm trí cảnh giác cao độ của tôi, thứ đã được tôi rèn giũa qua bao hiểm họa, lại có thể bị hạ gục trong chớp mắt. Rốt cuộc… bà lão này là thần thánh phương nào?

"Không sao đâu ạ. Cơm của bà nấu... ngon lắm ạ."

"Được một quý tộc trẻ như cậu khen ngợi, với ta đã là vinh dự lớn rồi. Nhưng mà… cậu là người đầu tiên vừa ăn vừa khóc đấy."

"Cháu ư?"

Chỉ đến khi đưa tay lên mặt, tôi mới cảm nhận được hai hàng nước mắt nóng ẩm đang lặng lẽ trượt xuống từ khoé mắt.

…Ra vậy.

Dù tôi đã quyết tâm từ bỏ quá khứ, dù đã chấp nhận sống hết mình với kiếp sống mới này, rốt cuộc… tôi vẫn chỉ là một nhân vật phụ. Tình cảm và quá khứ của tôi bên gia đình vẫn chẳng thể nào phai mờ trong tâm trí. Tôi chẳng thể hành xử như các nhân vật chính, những người sở hữu sức mạnh tinh thần một cách phi thường để có thể hoàn toàn dứt bỏ đi những mối quan hệ của bản thân ở kiếp trước mà sống tiếp một cuộc đời mới.

Cha mẹ cùng em gái tôi ở trái đất... không biết bây giờ họ có khỏe không?

Những kỉ niệm, những cảm xúc ập về lấp đầy tâm trí tôi như một cơn lũ. Một cảm giác đau nhói râm ran nơi lồng ngực, một cảm giác cay cay nơi sống mũi.

[Ta hiểu rồi. Giờ thì ta đã hiểu tại sao ngươi lại gọi thứ này là “kho báu ẩm thực”. Quả nhiên... ta quá nông cạn.]

Giọng Diablos bỗng trở nên trầm lắng lạ thường. Không biết từ lúc nào, vẻ mặt hắn cũng đượm buồn, như thể hắn cũng đang nhớ lại điều gì đó quan trọng mà bản thân đã lãng quên từ rất lâu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi nhận ra rằng… tôi và hắn, không chỉ chia sẻ giác quan, mà còn như đang chạm đến những tầng sâu cảm xúc của nhau.

"Kyaaaaaa! Lại là ngươi sao tên biến thái hồi sáng!"

Bỗng nhiên một tiếng thét thất thanh vang lên từ sau lưng tôi. Nếu như bình thường hẳn tôi đã có thể kịp phản ứng với bất cứ tình huống bất ngờ nào xảy ra xung quanh. Tuy nhiên, con người ta trong thời khắc bị xúc động quá mức sẽ khiến cơ thể đình trệ và tôi đã chẳng thể phản ứng kịp.

Rầm!

Một bóng người bay thẳng tới và... đâm sầm vào chiếc bàn trước mặt tôi.

Bát cơm—liên kết mỏng manh giữa tôi và ký ức gia đình ở Trái Đất—bị hất tung lên không, rồi rơi xuống sàn với tiếng vỡ lách cách. Hạt cơm văng tứ tung. Hương thơm chưa kịp phai thì đã bị thay bằng mùi cháy khét của số phận.

Lần đầu tiên trong đời mình kể từ khi tới thế giới này, một ngọn lửa giận dữ thuần khiết bốc lên trong lòng tôi. Không kịch bản, không toan tính, chỉ có phẫn nộ thuần túy.

"L-là hiểu nhầm thôi! Tôi hoàn toàn không có ý gì đâu!"

Cậu trai vừa gây ra tai nạn vội vàng phân trần, giọng run rẩy. Dường như cậu ta đang cố nói chuyện với ai đó sau lưng tôi.

"Ngươi nghĩ ta sẽ tin mấy lời nói dối rẻ tiền của loại con trai không khác gì cầm thú như ngươi sao hả!?"

Một quả cầu lửa vọt thẳng tới, lao qua chỗ tôi vừa ngồi và phát nổ giữa không trung. Chiếc bàn gỗ nơi tôi từng đặt bát cơm thiêng liêng bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại vài tàn tro khét lẹt. Dư chấn còn đủ mạnh khiến tóc mái tôi bay ngược ra sau.

"Cô phải nghe tôi giải thích! Mọi chuyện không phải như vậy đâu."

Cậu trai kia, người đã di chuyển cực kì nhanh nhẹn và né được đòn tấn công vẫn đang tìm cách thuyết phục người kia.

"Xuống mà giải thích cho diêm vương nghe đi!"

Một cô gái từ đâu đó đáp xuống, đôi mắt đầy sát khí, bộ váy bay phần phật theo luồng mana đang tăng cao.

...Và cô ta—chính là thủ phạm đã khiến bát cơm của tôi, kho báu cảm xúc duy nhất từ đầu ngày tới giờ, tan thành mây khói.

[!!!]

Cô ta... chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra sao?

Dám cắt ngang bữa ăn của người khác, phóng ma thuật bừa bãi như thể đây là nhà của mình?

[Lyon!]

Tôi đứng dậy. Không nói một lời.

Mặt đất bên dưới tôi khẽ rung lên.

[Lyon. Ta cảnh báo...!]

Hỏa thuật vừa thiêu rụi mọi thứ kia… còn chẳng đáng một góc với ngọn lửa đang thiêu đốt tôi lúc này.

[LYON!! Thu lại sát khí của ngươi ngay!]

Ghi chú

[Lên trên]
Gạo Koshihikari là một loại gạo nổi tiếng, đặc biệt được sản xuất ở tỉnh Niigata, Nhật Bản. Gạo này được biết đến với chất lượng cao và hương vị đặc trưng. Nó có xu hướng được ưa chuộng vì độ dẻo và độ ngọt tự nhiên sau khi nấu, làm cho nó trở thành một lựa chọn phổ biến trong ẩm thực Nhật Bản.
Gạo Koshihikari là một loại gạo nổi tiếng, đặc biệt được sản xuất ở tỉnh Niigata, Nhật Bản. Gạo này được biết đến với chất lượng cao và hương vị đặc trưng. Nó có xu hướng được ưa chuộng vì độ dẻo và độ ngọt tự nhiên sau khi nấu, làm cho nó trở thành một lựa chọn phổ biến trong ẩm thực Nhật Bản.
Bình luận (17)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

17 Bình luận

Cho hỏi Diablo là nam hay nữ v
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
bro suy đoán như nào
Xem thêm
@yukimura: hồi trc có đọc LƯỚT qua thì thấy miêu tả tả là nữ (nếu ko nhầm), nhưng bây giờ dùng hắn thì suy nghĩ lại là nam hửm
Xem thêm
Xem thêm 8 trả lời
Dấu câu, cách tách đoạn, những từ ngữ không thuộc phạm trù tiếng Việt,...
Tác nên xem lại vấn đề hình thức của truyện nhé, chứ tình trạng này vẫn tiếp diễn là khả năng bay truyện đấy.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Bro lấy ví dụ đi bro nói k sao tôi hiểu đc... Dù đã sống quá 2 lần đại khái sát giới nhưng bro nói thế này tôi cũng sợ.
Xem thêm
@yukimura:
- Ngắt đoạn bừa bãi (có vẻ tác đã chỉnh lại chương này, nhưng vẫn chưa ổn, và chưa kể những chương trước đó thì sao?).
- Dấu câu không có trong quy chuẩn văn học Việt Nam (ngoặc vuông, —, ~, ',*, interrobang), in đậm in nghiêng bừa bãi (riêng cái in nghiêng trông rất là khó hiểu, tác đang dùng ngôi một mà?).
- Những từ ngữ không thuộc phạm trù tiếng Việt (urgh, tch, itadakimatsu, fufufu,...), tác nên nhớ trong bảng chữ cái tiếng Việt không có chữ F và Z.
- Và tác nên bỏ cái kiểu kéo dài âm tiết nhưưưư nàyyyyy nữaaaa. Thay vào đó thì tác nên miêu tả điều đó đi.
Truyện tác còn sống đến giờ không có nghĩa là nó an toàn, đặc biệt là những lỗi hình thức mà tôi đề cập ở trên nó lại rất nặng là đằng khác.
Tác nên lên trang thảo luận của OLN và nhờ mọi người giúp đỡ về vấn đề hình thức này thì tốt hơn. Chứ cứ để tình trạng này tiếp diễn thì việc truyện bị xóa chỉ là điều sớm muộn. Đấy là chỉ riêng vấn đề hình thức của truyện chứ chưa bàn tới vấn đề diễn đạt đâu đấy.
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời