• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ

Chương 07: Kí ức của những buổi chiều tà - Phần 1

0 Bình luận - Độ dài: 4,441 từ - Cập nhật:

Cảng về đêm, phố cảng Felariel là một thế giới khác. Không còn ồn ào, không còn tiếng sóng vỗ vào mạn tàu, không còn những tiếng hô hoán của thủy thủ hay những cuộc mặc cả của thương nhân. Chỉ có bóng tối. Và sự tĩnh lặng.

Raizen lặng lẽ bước qua những con phố vắng, nơi những chiếc đèn dầu lẻ loi lay động theo từng cơn gió biển. Những con hẻm nhỏ đan xen như một mê cung, mùi nước mặn lẫn mùi rác mục bốc lên từ những góc tối. 

Xa xa, tiếng cười khàn đặc của những kẻ say rượu vang vọng từ một quán trọ nào đó. Một người phụ nữ với chiếc khăn choàng mỏng lướt qua hắn, liếc nhìn điệu bộ của gã Dark Elf nhưng rồi lại quay đi, biến mất vào bóng tối.

Không ai để ý đến Raizen. Và Raizen cũng chẳng để ý đến ai. Hắn chỉ bước đi. Để mặc gió đêm lạnh lẽo cắt qua da thịt, để mặc những mảng ký ức về buổi chiều lại len lỏi vào tâm trí.

Bến cảng. Meredith. Bức thư. Và gã thuyền trưởng già với giọng nói trầm khàn của biển cả.

"Cậu nhóc đã chết như một người hùng."

Hắn nhắm mắt lại, bước chân vẫn không dừng.

“Arcadith. Đứa nhóc ngu ngốc.” Thằng nhãi con với đôi mắt sáng rực mỗi khi nói về những chuyến phiêu lưu, về danh vọng, về cái viễn cảnh trở thành một mạo hiểm giả vĩ đại. 

Một phần trong Raizen đã biết từ trước. Chẳng có con đường nào dễ dàng trong cái nghề này. Một kẻ như Arcadith, với lòng kiêu hãnh, với cái cách cậu ta tin tưởng vào lý tưởng của mình, sớm muộn gì cũng sẽ đi đến cái kết này.

Raizen không ngạc nhiên. Không đau buồn. Không tức giận. Hắn chỉ thấy... trống rỗng. Như thể một thứ gì đó đã bị rút khỏi lồng ngực hắn, để lại một khoảng không lạnh lẽo. Bàn tay siết chặt lấy dây chuyền trong túi áo.

"Khi mọi thứ sụp đổ, hãy để nó dẫn đường cho cậu." Hắn bật cười khẽ, không rõ là cười nhạo Arcadith hay chính mình.

“Thằng nhóc nghĩ hắn sẽ cần cái thứ này sao?” Tay Raizen siết chặt sợi dây chuyền hơn. “Thứ hắn cần không phải là một sợi dây chuyền chết tiệt.”

“Thứ hắn cần…”

...

Raizen dừng lại. Trước mặt hắn là một dãy bậc thang dẫn xuống một con phố nhỏ, nơi những chiếc đèn lồng vẫn còn sáng, hắt bóng lên những bức tường gạch ẩm ướt. Hắn thở dài, rồi lại bước tiếp. Chết thì cũng đã chết rồi. Chẳng có gì thay đổi được cả. Vậy tại sao trong lòng hắn vẫn thấy nặng nề như vậy?

Raizen bước thẫn thờ xuống từng bậc thang. Hắn không phải là một kẻ hay hoài niệm về thứ quá khứ xa xôi kia. Nó chẳng có ý nghĩa gì với hắn - thứ đã qua là thứ đã chết. Nhưng tối nay, khi màn đêm buông xuống và những con phố vắng người lặng lẽ nuốt chửng từng bước chân, ký ức lại như một con rắn quấn lấy gã, siết chặt. Cứ mỗi nhịp chân đặt lên đá xanh lạnh lẽo, hình ảnh về Arcadith lại lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.

Cái ngày Arcadith ra đời. Raizen đã chứng kiến tận mắt, hắn nhớ rõ. Cơn bão trút xuống thị trấn ven biển, kéo theo những cơn gió rít qua từng mái nhà, những cánh cửa đập vào khung gỗ chát chúa. Một vài ngọn đèn dầu chập chờn sau những khung cửa sổ đóng chặt, ánh sáng hắt lên những vũng nước đọng trên đường. Xa xa, một cánh cổng sắt cũ bị gió giật mạnh, rít lên từng âm thanh như tiếng ai đó rên rỉ giữa đêm khuya. Thị trấn dường như đang nín thở, chờ đợi điều gì đó. Khi ấy, Raizen vừa mới nghỉ hưu sau nhiều năm làm mạo hiểm giả, định bụng sẽ dành phần đời còn lại ở nơi yên tĩnh này, tránh xa những cuộc phiêu lưu đẫm máu.

Nhưng rồi, khi đang lang thang dưới cơn mưa, tên Dark Elf bắt gặp một phụ nữ lạ mặt với mái tóc nâu đỏ, bộ quần áo ướt sũng bám chặt vào người, và chiếc bầu nặng nề khiến từng bước đi của cô ta trở nên mệt nhọc vô cùng.

"Rồi sớm muộn cô ta cũng sẽ sinh ra một đứa nhóc kháu khỉnh, ngu ngốc giữa cái thế giới chết tiệt này." Raizen lướt qua, cười mỉa mai cho cuộc đời sắp tới của người phụ nữ đó.

Thế nhưng. Ngay khi vừa bước qua, một tiếng thở hổn hển bật lên sau lưng hắn. Một tiếng rên đau đớn, ngắt quãng. Raizen cau mày. Hắn dừng lại. Một giây. Hai giây. Hắn có thể bước tiếp, có thể mặc kệ. Nhưng rồi một âm thanh nhỏ bé cắt ngang tiếng mưa một hơi thở hổn hển, run rẩy. Hắn quay đầu. Người phụ nữ khuỵu xuống giữa mặt đường lầy lội, hơi nước bốc lên từ những viên đá lát đường lạnh lẽo như một làn sương mờ mịt.

“Mẹ kiếp!”

Hắn đứng lặng vài giây. Bỏ đi. Đơn giản thôi. Cô ta không phải việc của hắn, đứa bé càng không phải. Nhưng... chết tiệt thật, sao chân hắn vẫn chưa nhấc lên được? Nhưng tiếng thở khó nhọc của người phụ nữ, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt tái nhợt của cô ta, mọi thứ khiến hắn không thể phớt lờ được.

Hắn nguyền rủa vận rủi của chính mình, rồi cúi xuống. Cô ta nhẹ hơn hắn tưởng, nhưng cái lạnh thấm vào người hắn ngay khi bế lên quần áo ướt đẫm, da thịt run rẩy, hơi thở đứt quãng đầy sợ hãi. Cô ta bám lấy hắn một cách vô thức, móng tay bấu vào vạt áo, như thể nếu hắn bỏ xuống, cô ta sẽ bị nước cuốn đi mất. Họ trú tạm dưới một mái hiên của nhà thờ, tránh cơn mưa quất mạnh xuống những con hẻm tối. Raizen đập cửa. Một lần. Hai lần. Không ai mở. Cơn mưa trút xuống, ầm ĩ như một bản nhạc tang thương, và trong tiếng mưa, hắn nghe thấy hơi thở cô ta ngày càng yếu. "Khốn thật," hắn gầm gừ, đập cửa mạnh hơn, như muốn đấm vỡ gỗ. Nhưng cửa vẫn đóng chặt. Hắn nghiến răng, quay lại và thấy cô ta đã quỵ xuống nền đất lạnh, bấu chặt lấy bụng.

Hắn quỳ xuống bên cạnh, bàn tay lấm lem nước mưa, mồ hôi và thứ gì đó ấm nóng hơn: máu. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng hắn. Đây không phải chiến trường, không phải trận chiến. Nhưng sao hắn lại cảm thấy như vậy? Nhịp thở của cô ta gấp gáp, ngực phập phồng, mồ hôi hòa lẫn với nước mưa. Hắn nghiến răng. Hắn không biết làm cái quái gì cả. Chết tiệt, hắn chỉ biết cầm vũ khí, giết chóc, sinh tồn. Nhưng đây không phải một cái chết. Đây là một sự sống.

"Hít thở đi." Hắn gằn giọng, cố giữ bình tĩnh. "Nếu cô muốn đứa trẻ này sống, thì phải hít thở."

Người phụ nữ rít lên qua kẽ răng, mồ hôi lăn dài xuống hai bên má. Cô ta siết chặt bàn tay hắn - một cú siết mạnh đến mức hắn suýt chửi thề. Rồi, sau một hồi hỗn loạn, một tiếng khóc xé tan cơn mưa đêm. Một sinh vật nhỏ bé, đỏ hỏn, làn da nhăn nhúm và đôi tay bé tí xíu quơ loạn xạ trong không khí. Nó ướt sũng, trơn trượt trong tay hắn, nhưng khi cặp mắt ấy mở ra rõ ràng, sáng rực hắn cảm thấy như vừa nắm trong tay một điều gì đó quá mong manh nhưng đầy sức sống.

Hắn không quen với việc cầm nắm thứ gì quá mong manh. Lần cuối hắn cầm một thứ gì đó nhỏ bé thế này, đó là cán dao găm, lưỡi của nó lạnh ngắt trên cổ một kẻ thù. Nhưng bây giờ, trong tay hắn là một sinh vật sống, mềm nhũn, đỏ hỏn, yếu ớt đến mức hắn tưởng chỉ cần siết nhẹ thôi, nó sẽ tan biến như một bóng ma.. Nhưng ngay khi đứa trẻ mở miệng khóc, cái cảm giác lành lạnh và trơn trượt trong tay hắn bỗng trở nên khác lạ. Mạnh mẽ. Đầy sức sống. Đôi mắt thằng nhóc mở ra, sáng rực lên trong màn đêm, như thể sinh ra để đối mặt với thế giới này.

Lúc đó, cánh cửa của nhà thờ mở ra, một mục sư già vội vã chạy đến, đưa chiếc khăn lớn cho người phụ nữ. Cô ta quấn đứa bé lại, ánh mắt cô gái trẻ tràn ngập niềm vui xen lẫn sự mệt mỏi. Cô đã đặt thằng nhóc vào tay hắn, cười nhẹ:

"Nó... sẽ là một chiến binh," cô ta thì thầm, hơi thở gấp gáp, giọng nói vỡ vụn như chính cơ thể cô lúc này. Đôi mắt lờ mờ nhưng lại tràn đầy hi vọng, như thể đang nhìn vào một tương lai mà chỉ riêng cô có thể thấy. "Ngài thấy không?... Nó khóc lớn như thể cả thế giới này phải cúi đầu trước nó..."

Chiến binh ư? Raizen đã từng bật cười. Hắn không tin vào cái gọi là “chiến binh” hay “anh hùng”. Gã Dark Elf nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ bé ấy. Nó nắm lấy ngón tay hắn - một bàn tay bé tí, mềm nhũn, mong manh đến kỳ lạ. Ngón tay hắn... chưa bao giờ quen với thứ gì yếu đuối như thế này. Chúng chỉ quen với vũ khí, với máu, với những cái chết không thể tránh khỏi. Nhưng thằng nhóc này,  nó bám chặt lấy hắn, như thể đó là thứ đầu tiên nó biết đến trên đời, đã khiến hắn đứng yên thật lâu trong cơn mưa đang trút xuống mái hiên.

Raizen nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ bé ấy, hơi thở chững lại trong thoáng chốc. Ngày đó, hắn không biết rằng sau này chính mình sẽ là người dạy dỗ nó, nhìn nó trưởng thành, rồi lại chứng kiến nó ra đi.

Khi lớn lên vài tuổi, đó là những ngày tháng thằng nhóc ấy tập vung kiếm, té ngã, rồi lại đứng lên. Arcadith lớn lên không có cha. Cả đời nó chỉ biết đến con phố cảng này, với mùi cá tanh nồng, với những con tàu cập bến rồi lại rời đi, với những đám côn đồ vùi nhau trong những cuộc ẩu đả vô nghĩa. Thằng nhóc ấy luôn chạy quanh thị trấn, quậy phá khắp nơi. Nó không chịu ngồi yên. Lúc nào cũng hăng hái, lúc nào cũng chạy về khoe với mẹ nó những “chiến công vĩ đại” như đánh thắng một đứa trẻ lớn hơn, leo lên cột buồm mà không ngã, hay bắt được một con cá nhỏ bằng tay không. Raizen, khi ấy đã là một gã mạo hiểm giả giải nghệ, chỉ ngồi nhìn thằng nhóc từ xa. Hắn không định can thiệp vào chuyện của nó. Không muốn dính dáng đến bất cứ ai nữa.

"Một thằng nhóc như thế thì có thể mơ ước gì chứ?" Raizen từng nghĩ vậy. Nhưng Arcadith không giống những đứa trẻ khác. Nó không chỉ mơ mộng, mà còn tin vào giấc mơ đó một cách mù quáng. Khi những đứa trẻ khác vùi đầu vào mấy trò nghịch ngợm, nó lại nhìn những con tàu ra khơi, nhìn những hiệp sĩ rời thành phố, ánh mắt sáng rực như thể đang thấy một điều gì đó vĩ đại hơn bản thân. Ngay từ nhỏ, nó đã bám theo Raizen, không chỉ để nghe chuyện, mà để tưởng tượng chính mình trong những câu chuyện ấy. 

"Chú Raizen! Chú từng là mạo hiểm giả, đúng không? Kể cho con nghe về những cuộc phiêu lưu của chú đi!"

Lúc đầu, hắn chỉ phẩy tay, đuổi nó đi. Nhưng thằng nhóc quá lì. Ngày nào cũng lảng vảng trước cửa phòng hắn, chờ hắn ra để hỏi đủ thứ trên đời. Dần dần, Raizen cũng quen với việc có một thằng nhóc con chạy theo mình, dù hắn không bao giờ thừa nhận. Khi Raizen kể về những trận chiến, nó nắm chặt hai tay, môi mím lại, ánh mắt sáng rực như thể đang đứng trên chiến trường. Khi nghe về những anh hùng đã hy sinh, nó lại im lặng rất lâu, rồi bất chợt hỏi: "Họ có hối hận không?" Và mỗi khi thấy Raizen cầm kiếm, Arcadith lại đi theo, chiêm ngưỡng với đôi mắt bị mê hoặc.

"Chú Raizen! Dạy con đi!"

Lúc đầu hắn từ chối. Không phải vì hắn không thích, mà vì hắn biết. Biết rằng nếu đã cầm đến vũ khí, thì không thể quay đầu lại nữa. Nhưng thằng nhóc ấy cứng đầu hơn hắn tưởng.

Rồi một dịp nọ, khi đó thằng nhóc tám tuổi, nó đã nhìn thấy vài kẻ say xỉn gây sự với Raizen bên ngoài quán rượu. Thằng nhóc không sợ hãi. Nó đã chạy đến, nhặt lên một cây gậy gỗ, lao vào như một con thú non bảo vệ lãnh địa. Tất nhiên, kết cục là nó bị Raizen xách lên như một chú chó con và ném sang một bên.

Kể từ hôm đó, ngày này qua ngày khác, Arcadith tự mình tập luyện, tự mình chém vào những bao cát mục nát, tự mình té ngã và lại đứng dậy. Cho đến một ngày, Raizen chán nhìn cảnh nó vụng về vung thanh kiếm gỗ đến mức suýt chém trúng chân mình, hắn thở dài, ném cho nó một thanh kiếm thật cũ kỹ, rỉ sét, nhưng vẫn đủ để lấy mạng kẻ khác.

"Cầm lên."

Thằng nhóc trợn mắt.

"Thật sao?"

Raizen nhún vai.

"Nếu mày muốn thành mạo hiểm giả, thì hãy làm cho ra dáng một kẻ có thể sống sót."

Từ đó, arcadith đã nắm lấy chuôi kiếm ấy bằng cả hai tay. Và nó không bao giờ buông ra nữa. Có những buổi chiều trôi chậm trên từng con phố cảng trải dài ánh hoàng hôn, nơi hương muối biển hòa quyện cùng mùi mồ hôi và tiếng va chạm của gươm gỗ. Nơi ấy, trong khu sân sau của nhà trọ Bến Cảng, giữa những mái ngói vỡ và thùng gỗ mục, một đứa trẻ tám tuổi lần đầu tiên nếm trải mùi vị của máu mình dưới lưỡi kiếm của kẻ khác.

Raizen đã đứng đó, tay khoanh trước ngực, mắt nhọn như thú hoang đang quan sát con mồi yếu ớt vùng vẫy.

"Đứng dậy," hắn nhớ mình nói thế, giọng lạnh lùng không cảm xúc.

"Người ta sẽ không cho mày cơ hội thứ hai. Nếu mày không nhanh, mày chết."

Arcadith, môi rướm máu, gượng dậy trong ánh nắng đỏ rực của chiều tàn. Không ai cổ vũ. Không ai lau nước mắt. Chỉ có tiếng gió thổi qua ống khói và sự im lặng của người thầy không biết thương hại.

Raizen không huấn luyện như một người anh. Hắn càng không giống một sư phụ điển hình. Những bài học đầu tiên không đến từ giáo án, mà từ cú đấm. Từ vết thương. Từ việc phải bò qua đống rác để nhặt lại con dao gỗ đã bị đánh văng. Từ việc bị đánh gục ba lần, bốn lần... rồi học cách tránh cú thứ năm.

"Không có gì gọi là danh dự trong một trận chiến sinh tồn."

"Nếu phải đá vào hạ bộ đối phương để sống sót, thì hãy làm đi."

Nhiều năm trôi qua như thế. Arcadith lớn dần. Từ một đứa trẻ khóc thút thít mỗi khi vấp ngã, đến một thiếu niên biết cách giấu máu chảy trong nụ cười nhếch mép. Những buổi huấn luyện chuyển từ sân thượng hoang tàn sang cả những con hẻm ẩm thấp của Felariel, nơi nó phải trốn chạy, lẩn trốn, chiến đấu thật sự với những đám côn đồ để lấy lại chiếc nhẫn mà Raizen cố tình để bị cướp. Những ngày không có bài học, lại chính là bài học khắc nghiệt nhất: học cách sống sót một mình.

Cứ thế, từ hoàng hôn này qua hoàng hôn khác, thân thể Arcadith khắc ghi từng cú đá, từng đòn chém hụt, từng lần bị quẳng vào bức tường đá. Trong khi đó, Raizen... vẫn luôn đứng ở khoảng cách đủ xa để không bị gọi là người thầy, nhưng cũng đủ gần để luôn biết thằng nhóc có đang tiến bộ hay không.

"Đừng bao giờ tin ai," Raizen từng nói sau khi để Arcadith bị một gã bán cá lừa lấy hết tiền mua bữa tối.

"Tin tưởng là con dao găm sau lưng mày."

Và sau này, thỉnh thoảng, khi đêm buông xuống trên Felariel, Raizen ngồi một mình trên gác lửng, nhấm nháp cà phê đen đặc, mắt nhìn về phía bến cảng nhuộm ánh đèn vàng lờ mờ. Và trong vài khoảnh khắc hiếm hoi, hắn nhớ lại ánh mắt của Arcadith, vừa quyết liệt, vừa chờ đợi sự công nhận. Một ánh mắt mà hắn từng phớt lờ... nhưng chưa bao giờ quên.

Raizen không dễ dãi. Hắn không nhân từ. Nhưng mỗi vết sẹo trên cơ thể Arcadith đều là nét chữ trong cuốn kinh thánh huấn luyện của hắn. Và giờ đây, khi gió biển lại mang về âm thanh của quá khứ, Raizen ngồi đó, mắt nhắm hờ. Hắn nhớ. Và hắn đau.

Thời gian trôi, như những con tàu rời bến không bao giờ ngoái lại. Arcadith lên mười, thân thể gầy gò ngày nào giờ đã rắn rỏi hơn, bước chân không còn chập chững mà bắt đầu biết tìm điểm trọng tâm. Đó là lúc Raizen bắt đầu dạy nó về ma pháp.

"Đừng có ảo tưởng," Raizen cảnh báo, mắt lừ đừ dưới vành mũ trùm. "Phép thuật không dành cho những kẻ mơ mộng về hào quang. Nó là công cụ. Dơ bẩn, khát máu, vô tình."

Hắn bắt đầu từ những thứ đơn giản: ánh sáng để soi đường, ẩn thân để lẩn trốn, tấn công để sinh tồn, cứu trợ để không chết quá sớm. Những ngón tay gầy gò của Arcadith run lên khi vẽ ma thuật lần đầu, nhưng rồi vết rách trên lòng bàn tay do sai một nhịp đã dạy nó bài học tốt hơn cả lý thuyết.

Một chiều không tên, gió từ biển thổi ngược vào sân sau nhà trọ. Mặt đất ẩm ướt, ánh sáng nhạt nhòa, và Arcadith đang cố vẽ lại một ma pháp phục hồi trên tấm ván gỗ cũ.

Raizen khoanh tay, tựa lưng vào vách tường, nhìn xuống. Cặp mắt hẹp dưới vành mũ trùm hạ thấp. Không một lời khuyến khích. Không một dấu hiệu của sự kiên nhẫn.

“Mày không hiểu được đâu,” hắn nói, giọng không lớn, nhưng như lưỡi dao trượt qua da thịt. 

“Phép phục hồi không dành cho đứa tin vào điều tốt đẹp. Nó là máu. Là sự đánh đổi.”

Arcadith định mở miệng phản bác, nhưng chưa kịp, thì...

Soạt! Tiếng gỗ bổ xuống. Raizen, không hề báo trước, vung thanh kiếm gỗ đã được gia cố bằng lớp ma thuật thép, chặt phăng cánh tay trái của thằng nhóc.

Âm thanh xương gãy vang lên rõ mồn một. Máu phun ra, đỏ sẫm, bắn tung tóe lên bức tường phía sau và vết đá dưới chân.

Arcadith ngã xuống. Nó không khóc. Nó gào. Gào đến khản cổ, đến mức tiếng thét vang vọng cả sân sau, trộn lẫn với tiếng tim nó đập trong lồng ngực đang co thắt vì sốc. Mắt mở to, môi bật máu vì cắn chặt.

Raizen không nhíu mày. Hắn bước tới.

“Nhìn kỹ vào,” hắn gằn giọng, cúi xuống cạnh thân thể run rẩy đang cố gượng dậy. “Phép thuật không phải là lời cầu nguyện. Là lựa chọn giữa sống và chết.”

Một tay hắn giơ lên. Từ đầu ngón tay, ánh sáng xanh ngọc nhạt nhòa trồi ra, uốn lượn như sợi khói bị bẻ cong giữa thực tại và cái gì đó không tên. Nó không đẹp. Nó đói. Và nó đòi nợ.

Raizen cầm cánh tay rơi dưới đất, ấn mạnh vào phần vai cụt. kí hiệu ma thuật xoay tít quanh miệng vết chặt. Da, cơ, gân, xương, mạch máu - từng thứ một, từng lớp một – nối lại với nhau như thể thời gian bị buộc phải quay ngược. Arcadith vẫn còn gào, rồi gào nhỏ dần, đến khi tiếng gào chỉ còn là tiếng thở dốc nghẹn ngào, và mùi máu vẫn chưa kịp loãng đi trong gió.

Phép phục hồi hoàn tất. Cánh tay trở lại như cũ, không sẹo, không sai lệch. Hoàn hảo đến mức kinh tởm. Arcadith nằm đó, không biết là vì kiệt sức hay vì kinh hãi. Tay nó vẫn nắm chặt mảnh ma thuật vỡ dưới đất, thứ đã không cứu nổi mình. Đôi mắt nó, lần đầu tiên, không nhìn Raizen như một thầy dạy, mà như một câu hỏi không có lời giải.

Còn Raizen?

Hắn thở nặng. Không ai nghe thấy. Tay khẽ run, nhưng được giấu kín trong tay áo. Hắn quay đi, mặt không biểu cảm, chỉ để che đi thứ nỗi mệt nho nhỏ đang dần siết lấy ngực bởi đó là cái giá của một phép điều trị mà hắn chưa bao giờ thành thạo, cũng chưa từng muốn học.

Hắn biết sau đó mình có nói gì đó, vài lời vớ vẩn để che đi cơn chóng mặt đang kéo đến. Có thể là một mệnh lệnh. Có thể là một câu cảnh báo. Nhưng tất cả đều vô nghĩa.

Một ký ức nhỏ. Nhưng lằn ranh máu hôm đó không bao giờ phai mờ. Raizen chớp mắt. Gió đêm lạnh buốt. Hắn ngồi nơi bậc đá cũ kỹ nhìn xuống con đường mờ ánh đèn, xung quanh vắng tanh. Hắn bật cười, không phải cười vui, mà là một tiếng mỉa cay đắng, khô khốc như gió cát.

“Mày đúng là tên khốn, Raizen,” hắn lẩm bẩm với chính mình. Rồi lại cười lần nữa, khô hơn, nhỏ hơn.

“Dạy một thằng trẻ con như dạy quái vật... Và mày nghĩ nó hiểu à?” Gã tự mỉa mai mình, nhưng chính gã cũng biết sự thật không như thế.  Thằng nhóc đó… nó đã hiểu.

Không phải qua lời nói, không phải qua ánh mắt thương cảm, càng không phải qua những cái vỗ vai dễ dãi mà nhiều kẻ lớn hay dùng để lấp liếm sự yếu đuối của đứa trẻ. Arcadith hiểu bằng chính xương máu mình. Bằng những buổi chiều ướt mồ hôi và tanh nồng mùi máu trên bậc đá sau quán trọ. Bằng từng cú quật ngã khiến tay nó tê liệt, lồng ngực nhói lên vì thiếu dưỡng khí, và đôi mắt kia của Raizen vẫn chỉ nhìn nó như thể nó chưa bao giờ tiến bộ.

Đến tuổi mười ba, Arcadith đã chạm được rìa tốc độ của những đòn đánh thực sự. Không còn là đứa bé vung kiếm cầu may. Không còn vấp ngã vì tính toán sai. Những chuyển động trở nên trơn tru, phản xạ của cơ thể dần tách khỏi mệnh lệnh của lý trí. Đến mười bốn, nó không còn bị quật ngã sau ba đòn. Cơ thể bắt đầu theo kịp ý chí. Mắt thấy, tim hiểu, tay hành động.

Và vào một buổi chiều gió biển gào lên từng cơn điên dại, mặt trời đỏ quạch trôi như đang chảy máu phía đường chân trời, Arcadith đã đứng vững sau đòn thứ bảy. Không thối lui. Không khụy gối. Không bật máu miệng. Cánh tay vẫn giữ kiếm, dù run. Đầu gối vẫn khóa chặt, dù đã chạm ngưỡng. Trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng gió rít và vị mặn khô trên môi, nó nhận ra, hắn vừa đánh tới đòn thứ bảy.

Không ai đếm giùm. Không ai nhắc nó nhớ. Chính nó, bằng từng bước lùi có kiểm soát, bằng cảm giác cháy rát lan dọc xương sườn, bằng tiếng thép gào khi va vào nhau... biết rằng mình đã trụ được. Một nhịp thở chậm. Hai. Ba. Raizen chưa ra đòn tiếp. Tay hắn vẫn thủ, mắt nheo lại. 

Rồi gật đầu. Nhẹ. Không lời. Và Arcadith hiểu. Đó là tất cả những gì nó cần. Từ hôm đó, bài huấn luyện thay đổi.

Không còn phép thuật dùng để dọa. Không còn những đường kiếm nửa vời. Raizen bắt đầu đánh như thể hắn thật sự muốn giết. Dao thật, phép thật, sát chiêu thật. Hắn không còn dạy Arcadith như một đứa trẻ học cầm kiếm. Mà như một chiến binh đang được rèn để đối diện với thứ gì đó vượt ngoài phạm vi của bất kỳ bài học nào.

Nhưng chính lúc ấy, sự khác biệt bắt đầu lộ ra. Arcadith không trở thành bản sao của hắn. Nó không bị nghiền thành công cụ, không bị uốn thành hình dáng của một kẻ sống sót bằng máu. Ngược lại, càng bị đẩy sát rìa tử thần, thằng nhóc ấy càng níu lấy một thứ mà Raizen đã đánh mất từ lâu: niềm tin.

Tin vào chính bản thân, tin vào những đồng đội chưa từng gặp. Tin vào hành trình mà nó sẽ bước lên với trái tim mở rộng, không phải lưỡi kiếm chĩa ra. Tin rằng trở thành mạo hiểm giả không đồng nghĩa với sống sót bằng mọi giá, mà là để bảo vệ những gì còn có thể cứu lấy.

Raizen thấy điều đó. Và hắn không phá nó. Không uốn nắn. Không phủ nhận. Nhưng cũng không bao giờ nói ra. Raizen đã từng nghĩ nó sẽ chết sớm vì cái suy nghĩ ngu ngốc đó. Nhưng cuối cùng… Cuối cùng, chính cái niềm tin ấy đã cứu sống bao nhiêu người trong Drowned Catacombs.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận