Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ
Chương 11: Điều cần nói
0 Bình luận - Độ dài: 2,039 từ - Cập nhật:
Cả cung điện rung chuyển. Nhưng không phải vì sức mạnh của Ira. Không khí xung quanh Raizen vặn vẹo như thể thực tại đang bị bóp méo. Các mảng sáng từ ngọn đuốc ma thuật lấp loáng bất thường, kéo dài thành những vệt đen mờ ảo. Một cảm giác lạ trườn qua da hắn - không phải đau đớn, mà là một cơn rợn người len vào tận trong xương tủy.
Raizen lập tức nhận ra nguồn gốc. Hắn đưa tay vào túi áo, ngón tay chạm vào bề mặt đá lạnh buốt hơn thường lệ. Hắn chậm rãi rút sợi dây chuyền ra. Lập tức, một cơn gió lặng lẽ nhưng chết chóc cuốn qua không gian; ánh sáng trắng thuần khiết từ viên đá không còn rực rỡ nữa. Một thứ bóng tối sâu thẳm đang len lỏi vào từng đường nét của nó, như thể có thứ gì đó bên trong đang rỉ ra dần dần.
Ira lùi lại một bước, cử chỉ có phần bất ngờ và cẩn trọng. Cô giơ tay, ngón trỏ khẽ vẽ một vòng trong không khí. Một làn sóng ma lực chảy qua dây chuyền, nhưng thay vì áp chế nó, làn sóng ấy bị một lực vô hình nuốt chửng.
“Raizen.” Giọng cô khàn hẳn đi. “Thứ này đã bị ô uế.”
Raizen siết chặt tay. “Ta biết.”
Hắn ngước mắt nhìn thẳng vào Ira. “Nhưng đó không phải là điều đáng ngại nhất.”
Ira nhướng mày. “Ý ngươi là sao?”
Raizen nhìn sợi dây chuyền trong tay, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
“Ngươi biết điều gì kỳ lạ không?” Hắn cất giọng. “Khi ta nhận lại sợi dây chuyền này từ tay gã thuyền trưởng, nó vẫn ổn. Không có dấu hiệu ô uế, không có khí hắc ám.”
Hắn nâng viên đá lên trước mắt, để ánh sáng nhạt nhoà của nó phản chiếu trong đồng tử hổ phách. “Nhưng ngay từ lúc chạm vào, ta đã có cảm giác khó chịu. Ta không để ý lúc đó, nhưng bây giờ…”
Ira khoanh tay, ánh mắt nghi hoặc. “Ngươi đang cố nói gì, Raizen?”
Hắn hít sâu, rồi tiếp tục:
“Trước khi đi Void Crypt, Arcadith đã lấy thứ này từ ta. Nó là phước lành mạnh mẽ nhất nó có thể sở hữu. Nếu có thứ gì có thể bảo vệ hắn trong hầm mộ ấy… thì chính là sợi dây chuyền này.”
Raizen ngừng lại, giọng hắn trầm xuống. “Nhưng hắn không quay lại với nó.”
Ira nheo mắt. “Ngươi nghĩ Arcadith không còn cầm nó khi chết?”
Hắn khẽ gật đầu.
“Vấn đề là… nếu Arcadith đã không còn giữ nó, thì ai đã lấy nó từ hắn? Và tại sao sợi dây chuyền này lại không bị ảnh hưởng ngay lập tức?”
Ira im lặng. Raizen siết chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, trầm xuống như vực thẳm. Cảm giác lạnh buốt của nó lan dọc từng thớ thịt, như thể một bóng tối vô hình đang len lỏi qua da thịt hắn. Gã hít một hơi sâu giọng thấp dần:
“Cái chết của Arcadith… ta không chắc nó đơn giản như những gì gã thuyền trưởng nói.”
Ira nhướng mày. “Ngươi nghi ngờ điều gì?”
Raizen không trả lời ngay. Hắn xoay nhẹ sợi dây chuyền trong tay, để ánh sáng phản chiếu qua bề mặt viên đá - một ánh sáng u ám, vặn vẹo như thể có thứ gì đó đang bị mắc kẹt bên trong.
“Có bốn khả năng.” Hắn nhấn mạnh.
“Thứ nhất: Arcadith chết bởi quái vật.” Raizen thoát dừng. “Đây là khả năng đơn giản nhất. Thằng nhóc bị bỏ lại trong Void Crypt, buộc phải chiến đấu một mình. Nếu đúng vậy, cơ thể nó hẳn phải bị xé nát hoặc để lại dấu vết gì đó trong hầm mộ.”
Gã Dark Elf chậm rãi lắc đầu. “Nhưng sợi dây chuyền này… nó vẫn còn. Không có vết máu, không bị vỡ, không có dấu hiệu bị tổn hại bởi bất kỳ đòn tấn công nào.”
“Vậy có nghĩa là nó đã rời khỏi Arcadith trước khi hắn chết.” Ira khựng lại trong chốc lát. Nhưng Raizen vẫn tiếp tục.
“Khả năng thứ hai: Arcadith bị đồng đội phản bội.” Hắn nhìn thẳng vào Ira. “Gã thuyền trưởng nói rằng Arcadith ‘ném hắn ra ngoài’. Nhưng ai dám chắc gã không tự bỏ chạy trước?”
Ira nhíu mày, suy nghĩ trong giây lát. “Nếu đúng thế, tại sao bọn chúng lại kể một câu chuyện đầy vẻ hy sinh? Đáng lẽ chúng phải cố giấu đi sự thật mới đúng.”
Raizen gật đầu. “Chính xác. Nếu bọn chúng phản bội Arcadith, thì kể ra một câu chuyện cảm động như vậy chỉ khiến chúng tự đẩy mình vào nghi vấn. Không có lý do gì để làm vậy… trừ khi bọn chúng không còn là chính mình.”
“Điều đó dẫn đến khả năng thứ ba.” Hắn hạ giọng, đôi mắt hổ phách trở nên căng hơn bao giờ.
“Bọn chúng không phải là những kẻ đã rời khỏi Void Crypt.”
Ira nhướng mày. “Ý ngươi là gì?”
Raizen đưa sợi dây chuyền ra trước mặt: “Void Crypt không chỉ giết chóc. Nó thao túng.”
Một cơn gió lạnh buốt trườn qua đại điện. Hắn tiếp tục: “Lúc đầu, ta nghĩ con tàu đó vấy bẩn vì những xác chết.” Hắn ngừng lại một nhịp. “Nhưng bây giờ ta chắc chắn - đó không chỉ là mùi của cái chết. Đó là thứ gì đó… bị tha hóa.”
Raizen nâng sợi dây chuyền lên, ánh sáng vặn vẹo bên trong nó phản chiếu trong đồng tử hổ phách của hắn.
“Nếu Artifact này đã bị biến đổi sau khi ta nhận lại nó, thì nghĩa là tất cả những kẻ còn sống trên con tàu đó…”
Ira khoanh tay, giọng cô trầm xuống. “Vậy… ngươi đang nói rằng những kẻ sống sót không còn là chính họ?”
Raizen gật đầu. “Chúng không chạy thoát. Chúng được phép rời đi.”
Câu nói ấy rơi xuống không khác gì một tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Ira nhìn chằm chằm Raizen. Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi khựng lại. Raizen tiếp tục, giọng hắn chậm rãi như thể đang bóc từng lớp vỏ bọc của một sự thật ghê rợn.
“Chúng không nói ‘Arcadith bị giết bởi quái vật’.” Gã Dark Elf nhìn vào sâu hơn sợi dây chuyền: “Chúng cũng không nói ‘Arcadith hy sinh vì chúng tôi’.” Hắn nheo mắt. “Họ nói: ‘Chúng tôi đã cố gắng’.”
Sắc mặt Ira đăm chiêu vì những lập luận. Raizen bước tới ngang Ira, khẽ giọng, nói: “Nếu bọn chúng thật sự đã bị điều khiển bởi một thế lực khác - một thứ gì đó đủ mạnh để lây nhiễm cả sợi dây chuyền này mà không ai nhận ra ngay lập tức - thì có nghĩa là…”
Ira chớp mắt. “…Arcadith không chết bởi quái vật.”
Không gian lặng đi như thể chính gió cũng ngừng thổi. Raizen nói tiếp, chậm rãi như thể mỗi từ đều mang trọng lượng nghìn cân:
“Mà bởi chính những kẻ đi theo hắn.” Raizen như nhận ra điều gì đó: “…Có lẽ chúng được thả ra để mang theo thứ gì đó, hoặc đem thứ gì đó về lại nơi đáng nguyền rủa ấy…”
Gã Dark Elf tiếp tục suy nghĩ giữa vô vàn biến số. Bầu không khí nặng trĩu như đá tảng. Sợi dây chuyền trong tay Raizen phát ra những tia sáng nhấp nháy bất thường, như thể nó đang giằng xé giữa hai trạng thái. Không gian yên lặng như thể cả vạn năm đã trôi qua.
Nhưng rồi - Khi Raizen vẫn còn đang mắc kẹt trong mớ suy nghĩ của mình thì Ira đã giải ra được vấn đề.
“Raizen.”
Giọng Ira vang lên, nhưng lần này, không còn là sự tò mò hay hoài nghi. Mà là một sự giận dữ nghẹt thở.
Raizen hơi nhíu mày. “…Gì?”
Ira siết chặt bàn tay, móng tay bấu vào da thịt. Đôi mắt dung nham của cô rực cháy như thể lửa sắp trào ra khỏi con ngươi.
“Ngươi đang nghĩ về nó, đúng không?” Giọng cô nhỏ dần, nhưng từng chữ một vang lên như sấm động. “Ngươi đang lo lắng… về con bé đó.”
Raizen chớp mắt. Và ngay lập tức, hắn hiểu Ira đang nói về ai. Ira cười khẩy, nhưng tiếng cười ấy chứa đầy sự căm phẫn. “Tất cả những gì ngươi nói… ngươi lập luận, ngươi phân tích… cuối cùng cũng chỉ để lo cho nó.”
Raizen nhíu mày. “Ta đã vừa nghĩ đến trường hợp con bé Meredith sẽ là mục tiêu của chúng. Nhưng, đừng bắt đầu chuyện này nữa, Ira.”
“Ồ, ta không cần phải bắt đầu. Ngươi chưa bao giờ dừng lại cả.”
Ira tiến sát hắn, một tay giật lấy sợi dây chuyền khỏi tay Raizen. Đập nát xuống nền cung điện và bùng nổ lên ngọn lửa của một True Dragon đang giận dữ khiến cả những thứ ô uế nhất cũng hóa thành tro.
“Nói đi, Raizen.” Giọng cô gần như rít lên. “Ngươi quay lại đây chỉ vì một đống vàng cũ kỹ, và có lẽ, cả đống trang bị mà bản thân đã vứt đi ba mươi năm trước ngay sau khi nhận ra con bé đó có thể gặp nguy hiểm sao?”
Cô ném ánh nhìn căm phẫn vào hắn. “Hay là ngươi đã có kế hoạch từ đầu?”
Raizen nheo mắt. “Kế hoạch gì?”
Ira nghiến răng. “Ngươi cần vàng. Ngươi cần một người phân tích. Và sau đó thì sao? Ngươi sẽ quay về với nó à?”
Ánh mắt Raizen đanh lại.
“Ira.” Giọng hắn trầm xuống, cảnh báo. Nhưng Ira không quan tâm.
Cô siết chặt bàn tay, lửa ma thuật bùng lên quanh cơ thể cô. Đôi ngươi đỏ không còn của con người nữa mà đã trở thành tròng mắt của một con rồng lửa huyền thoại.
“Ngươi lúc nào cũng như thế, Raizen. Luôn dửng dưng. Luôn giữ mọi thứ ở một khoảng cách an toàn. Nhưng lúc nào cũng sẵn sàng lao đầu vào vực thẳm vì ai đó mà ngươi không chịu thừa nhận.”
Hơi thở Raizen khựng lại trong một giây. “Ngươi nghĩ ta không biết sao?” Ira tiến thêm một bước, đến mức hơi thở nóng rực của cô phả thẳng lên cổ hắn.
“Ngươi đã quỳ bên giường mẹ nó, tuyệt vọng như một kẻ sắp chết.” Raizen siết chặt nắm đấm.
“Ngươi đã dùng hết số vàng của mình để chữa bệnh cho bà ta.” Cơn giận dữ của Ira dâng trào, ngực cô phập phồng theo từng nhịp thở.
“Và giờ, ngươi vẫn tiếp tục chạy về phía nó.” Cô lắc đầu, rồi bật cười - một tràng cười cay đắng đến tột cùng.
“Raizen, ngươi đúng là một kẻ bội bạc hoàn hảo.”
Ánh sáng trong điện khẽ chớp lên. Raizen nhìn thẳng vào cô. Không giận dữ. Không tức tối. Chỉ đơn giản là một ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.
“…Cô đã xong chưa?” Câu nói đơn giản ấy khiến Ira chết sững trong một khoảnh khắc. Raizen hất cằm, giọng hắn trầm và chắc nịch:
“Cô có thể nguyền rủa ta bao nhiêu tùy thích. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng ta sẽ lại những gì thuộc về mình và rời khỏi đây.”
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, như thể khắc sâu từng đường nét của người phụ nữ trước mặt mình vào trí nhớ.
“Và dù cô có muốn hay không, ta sẽ không bỏ mặc con bé đó.”
Lửa bùng lên trong mắt Ira. Cô vung tay - ẦM! Một bức tường lửa khổng lồ bùng lên, chắn ngang lối đi duy nhất ra khỏi đại điện lẫn phòng chứa trang bị. Nhiệt độ tăng vọt. Đá hắc diện thạch nứt toác, không khí méo mó vì sức nóng. Ngọn lửa không chỉ là rào cản - mà là một lời cảnh cáo.


0 Bình luận