• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ

Chương 09: Hầm ngục quên lãng - Thar’kozz

0 Bình luận - Độ dài: 3,376 từ - Cập nhật:

Hắn bước sâu vào khu mộ hơn, bóng dáng dần biến mất giữa những hành lang đá ngoằn ngoèo. Tại một góc khuất trong bóng tối, nơi mà ánh đèn không thể với tới, gã Dark Elf dừng lại trước một bức tường cũ, lớp rêu bám chặt lấy những phiến đá. Raizen nhắm mắt, lẩm bẩm một câu gì đó. Từ đâu, một cơn gió nhẹ thoảng qua, nhưng không phải gió tự nhiên. Một dòng ma lực vô hình xoắn lại quanh hắn, cuốn theo bóng hình gã như thể chính không gian này đang nuốt lấy hắn. Và rồi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Raizen đã biến mất, như thể hắn chưa từng tồn tại.

Sâu trong hành lang tối tăm, ẩm ướt của hầm mộ, không gian bất chợt bị xé toạc. Một vòng tròn ma thuật đỏ rực lặng lẽ xoay tròn giữa không trung, những đường nét phức tạp của nó phát ra ánh sáng yếu ớt, hắt lên những bức tường đá phủ rêu xung quanh. Từ bên trong vòng tròn, một bóng người dần hiện ra. Ánh sáng đỏ lướt qua mép áo khoác sờn cũ, phản chiếu trên đôi mắt lạnh băng. Raizen bước ra khỏi vòng tròn, gót giày chạm xuống nền đá ẩm, tiếng động vang lên trong khoảng không trống trải. Trong chớp mắt, ma thuật tắt lịm. Ánh sáng biến mất. Bóng tối lại tràn đến, nuốt chửng mọi thứ, như thể chưa từng có gì xảy ra.

Dưới lòng đất, nơi ánh sáng không thể chạm tới, Raizen đã trở lại. Không còn ngọn đuốc nào để dẫn đường. Không còn ánh nến yếu ớt của những kẻ viếng mộ bỏ lại. Chỉ có bóng tối tuyệt đối, đậm đặc như thể chính không gian này đã bị cắt rời khỏi thế giới bên trên. Nhưng với hắn, nó chẳng có gì xa lạ. Bởi nơi này không phải một khu mộ bình thường. Dưới những hàng bia đá và hầm mộ chính của Felariel, sâu hơn nữa, ẩn giấu một tầng khác mà không ai biết đến, ngoại trừ hắn. Một nơi đã bị chôn vùi, lãng quên, một góc tối mà ngay cả thành phố cũng đã từ bỏ.

Nơi đây từng là một phần của hầm ngục cũ mà hắn đã chinh phạt. Nhưng thay vì sụp đổ theo thời gian, nó vẫn sống, vẫn tồn tại ngay dưới lòng đất. Không còn con người. Không còn những kẻ xâm nhập. Chỉ có hắn và những sinh vật chưa bao giờ rời đi. Không khí đặc quánh, nặng nề như thể có thứ gì đó vô hình đè ép lên lồng ngực. Mùi đất ẩm, mùi rêu mục len vào từng hơi thở, lẫn trong đó là một thứ mùi khác, tanh nhẹ, quái đản, như thể hơi thở của những thực thể không thuộc về thế giới bên trên.

Raizen bước đi, không vội vã, không chần chừ. Bóng tối kéo dài vô tận, nhưng hắn không cần ánh sáng. Hắn biết rõ nơi này. Hắn đã từng chiến đấu ở đây. Và hắn chưa bao giờ quên.

Dưới mỗi bước chân là nền đá nhuộm máu cũ, nay đã khô đen. Những ký ức ùa về như cách mùi mục ruỗng nơi đây luồng vào phổi hắn. Nơi hành lang hẹp kia, hắn từng một mình chém gục ba con thằn lằn Skarnath – thứ sinh vật thân khúc xạ, da như kim loại lỏng, có thể tách cơ thể thành những lưỡi dao. Ở khúc ngoặt sau cột đá kia, hắn đã đánh sập trần hầm để chôn sống cả bầy bò sát Ugrak sau lưng, khi không còn sức để xoay kiếm. Mỗi phiến đá, mỗi bậc thềm, đều là bia mộ không tên của những sinh vật từng nghĩ có thể cắn xé hắn thành tro bụi.

Từ trong sâu thẳm màn đêm, những đôi mắt lờ mờ ánh lên. Một đôi. Rồi một đôi khác. Rồi thêm nữa. Lấp lánh như những mảnh lưu huỳnh âm ỉ cháy trong khoảng không. Những sinh vật trong hầm ngục đã cảm nhận được hắn.

Nhưng lần này, có gì đó không đúng, không đúng với bản năng săn mồi của chúng. Một đôi mắt đỏ lóe lên, rồi vụt tắt. Một cái bóng rùng mình trong góc tối, rồi vội vã trườn vào kẽ đá. Một tiếng thở khò khè vang lên, không phải của một con quái vật, mà như thể chính bóng tối cũng đang sợ hãi.

Raizen vẫn bước, hắn thừa sức biết được nỗi sợ mà mình đã gieo rắc lên đây. Hắn thừa sức biết lũ quái vật sẽ không chạm vào hắn như ba mươi năm trước. Chúng sẽ phải do dự.  Chúng sẽ phải nhớ lại. Không bằng cách lục lại ký ức, mà bằng tiềm thức. Trong máu chúng, gã tai nhọn này đã trở thành tai ương của cả một giống loài.

Một tiếng sột soạt khẽ vang lên khi móng vuốt lướt trên nền đá. Những cái bóng trườn đi như hơi sương len lỏi qua khe đá cũ kỹ. Không gầm gừ cũng chẳng gào rú. Chỉ có tiếng thì thầm, âm thanh mỏng như khói, vặn vẹo trong cổ họng những sinh vật không có dây thanh:

“Ra-ik-sharr…”

 “Ga’ruun-ak...”

“...Doh’ar Raizen... Dar-Kar’Maeth...”

Một thứ ngôn ngữ cổ xưa, gãy vụn như lời rên rỉ, nhưng mang theo sự công nhận. Cùng đó sợ hãi đến độ tự áp thành một kính ngưỡng méo mó. Giọng chúng tựa thép cạ vào đá, vỡ thành ngôn từ u uẩn. 

Và rồi, từ một hành lang tối phía trước, một sinh vật gầy guộc trườn ra. Nó không còn là thằn lằn cũng chẳng phải người. Chúng tồn tại,  không phải để sống, mà để kéo lê thân xác trong bóng tối, uống nước ngầm đã mục ruỗng, hòa tan cùng tro cốt những người chết ở hầm mộ phía trên, ăn những thứ mà không ai, kể cả chính chúng, còn gọi tên được. Mắt mù vì bóng tối, da rạn nứt như đất chết, móng tay mọc dài ra rồi tự gãy, lởm chởm như đá vôi bị ăn mòn. Một giống loài quên cả chính mình, nhưng không bao giờ quên Raizen. Lưng nó cong lại, đôi tay dài chạm đất mà quỳ xuống.

Từng khớp xương phát ra âm thanh rạn nứt khi nó cúi đầu thật thấp, trán chạm nền đá, hai tay duỗi thẳng ra phía trước theo nghi thức của một nền văn minh đã mất. Hành động ấy lan ra như dịch bệnh. Một cái bóng khác sau cột đá cũng cúi gập mình. Rồi một cái khác. Rồi nữa. Bóng tối dày đặc trở thành một biển hình thù quỳ rạp, không lời, không động tĩnh, chỉ có tiếng rì rào khe khẽ, như gió thổi qua vạn cổ thi thể.

“Drah-Zuur... Vakar-Naaz...”

“Kra’hull Raizen... kra’hull Raizen...”

“Thaa-mah... graak-shar... thaa-mah...”

Raizen nghe chúng thì thầm thứ ngôn ngữ viễn cổ ấy như những tiếng gãy khúc rít lên từ cuống họng. Một thứ ngôn ngữ mục nát từng được dùng để dâng lễ vật cho thần bò sát, giờ chỉ còn để van xin gã tai nhọn này tha mạng.

Hắn không cần hiểu từng từ, bởi hắn đã biết quá rõ. Chúng đang cầu xin. Đừng giết. Đừng nhìn. Đừng nhớ đến chúng. Những câu van vỉ gãy vụn, quỳ gối trong bóng tối, mỏng như hơi thở… nhưng nặng như gông xiềng từ kiếp trước.

Raizen chẳng buồn đáp. Hắn lướt qua, không nhanh, không chậm, như thể lũ sinh vật kia chỉ là bụi xám bên lề ký ức. 

Tiếng giày lộp cộp lớn hơn khi hắn đến gần, chúng run rẩy như những khối thịt rã đông. Có con lết mình trốn sâu vào những khe nứt, có con úp mặt xuống đá đến bật máu, có con chỉ biết im bặt, để lại trái tim đập hỗn loạn trong lồng ngực lép kẹp. Nỗi sợ, thứ từng được đúc bằng máu, bằng gào thét, bằng lửa và sắt, giờ lại lặng lẽ sinh sôi. Không lời. Không hình. Nhưng bén rễ vào từng tế bào chúng như loài nấm độc ăn mòn cả đá tường.

Nhưng hắn không làm gì cả. Chỉ đi. Chỉ đi thôi. Bởi vì, cái hầm ngục ở giữa hệ thống này chưa bao giờ là mục đích của gã trong lần viếng thăm này. 

Bóng tối mỗi lúc một dày đặc hơn. Không gian như thu hẹp lại, bọc lấy hắn trong một nấm mồ khổng lồ. Càng đi sâu, không khí càng trở nên nặng nề, lũ sinh vật cư ngụ ẩn khuất trong màn đêm cũng chẳng còn. Nó tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng nhịp tim dội trong lồng ngực. Những bức tường đá hai bên không còn là các phiến đá chạm khắc vội vàng của một khu mộ, mà đã hóa thành vách đá nguyên khối, nhẵn nhụi một cách kỳ lạ, như thể bị thời gian và thứ gì đó vô hình mài mòn.

Dấu tích của con người gần như biến mất. Không còn những bậc thang nhỏ hẹp, chỉ còn những hành lang dài hun hút như được tạo ra bởi bàn tay của một giống loài cổ xưa. Trần hầm cao dần lên, mở rộng như thành phố của tộc Dwarf. Những khối cột đá khổng lồ được đục đẽo vuông vức, hàng hàng lớp lớp, đỡ lấy vòm trần mà mắt thường khó có thể nhìn thấy điểm cuối. Mỗi bước chân của hắn vang vọng, bị nuốt chửng bởi khoảng không vô tận, như thể hắn đang bước vào một thế giới khác.

Raizen dừng lại giây lát. Hắn đã từng đi con đường này, từ rất lâu về trước. Khi vừa thoát khỏi vòng xoáy của vương quyền, khi còn là một kẻ phiêu lưu đầy kiêu ngạo, hắn đã một mình tiến vào đây, chinh phạt đám thằn lằn ở trên, tàn sát sạch sẽ đám goblin cư trú trong ngày, cướp đi những gì có thể mang đi và để lại nơi này một biển máu đầy rẫy những xác chết. Thế mà bây giờ, hắn quay lại, cũng một mình, nhưng không phải để chiến đấu, mà để gặp lại một người.

Hắn tiếp tục bước. Dưới chân hắn, nền đá dần chuyển thành những phiến gạch vuông vức, được lát cẩn thận như thể ai đó đã từng xây dựng nên một con đường nơi đây. Nhưng chúng không còn nguyên vẹn. Một số phiến gạch đã nứt gãy, bị nhấn chìm trong lớp bụi dày của thời gian. Dọc hai bên hành lang, những bức tượng đã mất đầu, những bộ áo giáp gỉ sét vương vãi trên nền đất, những vết khắc trên tường đã bị bào mòn đến mức khó lòng đọc được nữa.

Gã chậm lại. Một mùi hương mơ hồ len vào mũi: sắt gỉ, đá lạnh, và thứ mùi ẩm mục của những nơi từng có sự sống nhưng đã lâu không còn ai thở. Hắn biết mùi này. Không phải vì từng lội qua bao nhiêu hầm mộ hay chiến trường, mà vì... quê hương hắn cũng từng như thế.

Khi nó cháy. Khi nó sụp. Khi nó chỉ còn là đống tro nóng, đủ để thiêu nốt ảo tưởng cuối cùng của một kẻ sống sót. Một cái tên thoáng lướt qua trong tâm trí, tên gọi của đất mẹ, của hy vọng, của những gì hắn từng tin là thiêng liêng. Hắn không dám thốt ra. Không phải vì sợ. Mà vì mỗi lần nghĩ đến nó, hắn chỉ thấy trống rỗng. Và sự trống rỗng ấy sâu hơn cả nỗi đau, rộng hơn cả ký ức.

Raizen thở dài, khẽ như gió rít khe tai. Lồng ngực nặng như chứa đá. Từng có thời, hắn tưởng mình là người được chọn. Rằng nếu bạo dạn quật khởi, nếu giữ đúng lời thề cổ xưa, thì dân tộc hắn sẽ đáp lại. Rằng công lý là thứ tồn tại, chứ không chỉ là câu nói trong miệng kẻ chiến thắng. Rằng chỉ cần nhớ, chỉ cần giữ gìn ký ức, thì cả một đế chế sẽ không chết hẳn.

Nhưng rồi mọi thứ nổ tung. Không có hình ảnh rõ ràng. Chỉ là những mảnh ký ức vụn như kính vỡ: mái vòm bạc gãy gập như vỏ trứng, cột nhà xoắn vặn như xương, lan can gãy vụn dưới gót giày xác sống, pha lê vỡ loảng xoảng như tiếng than thở của thành phố hấp hối. Một đứa trẻ Hắc Tiên lao khỏi căn nhà đang cháy. Hắn không nhớ mặt, chỉ nhớ tiếng. Tiếng khóc non nớt bị nuốt trọn bởi tiếng trần nhà sụp xuống. Và máu, một vệt dài như đường chỉ tay của số phận, kéo ngang đại lộ nơi từng diễn ra lễ hội ánh sáng. Tất cả đều cháy. Và mọi niềm tin trong hắn cũng cháy theo.

Hắn đưa tay khẽ chạm vào bức tường đá bên cạnh. Lạnh. Cứng. Bền bỉ. Không giống quê hương hắn. 

“Đáng lẽ ta nên biết trước...” Hắn thì thầm, không phải để ai nghe thấy, mà như thú tội với chính mình. “Đáng lẽ, ta không nên tin bất cứ ai.” 

Bàn tay siết lại, rồi buông ra. Hắn từng mang cả dân tộc trên lưng, nghĩ rằng nếu đi tới tận cùng, thì ít nhất cũng sẽ có một ai đó sống sót nhờ điều hắn đã làm. Nhưng giờ đây, khi chỉ còn lại một mình, câu hỏi duy nhất còn sót lại là: 

“Vậy thì mình đã làm tất cả... để làm gì?”

Không có tiếng đáp. Chỉ có hành lang đá của tộc Dwarf, u ám, lặng như một ngôi mộ đã chôn hàng thế kỷ ký ức không ai còn muốn khai quật. Và hắn tiếp tục bước. Một kẻ từng ôm giấc mơ tập thể, nay chỉ còn là người duy nhất còn sống sót. Không còn mang theo hy vọng. Nhưng cũng chưa học được cách buông tay. Rồi, khi những ngọn gió luồng trong hầm ngưng thổi, Raizen nhận ra hắn đã đến nơi.

Một cánh cổng khổng lồ hiện ra trong bóng tối. Nó cao đến mức dường như vươn tới tận trần hầm, rộng đủ để một cỗ xe khổng lồ có thể đi qua dễ dàng. Được chạm khắc trên nền đá đen sẫm, những hoa văn hình đá quý và ký tự cổ chạy dọc theo mép cửa, uốn lượn như những mạch máu chảy trong lòng đá. Kiến trúc này không phải của con người. Nó là dấu tích của một thời đại xa xưa hơn, một kiệt tác mà chỉ có những bàn tay của tộc Dwarf mới có thể tạo ra.

Raizen dừng chân, chạm nhẹ đầu ngón tay lên bề mặt lạnh lẽo của cánh cổng. Một tiếng vang trầm vọng lại từ sâu trong hầm, như thể chính nơi này cũng đang thở. Và rồi, hắn cười. Một nụ cười hiếm hoi, mơ hồ nhưng đầy ý vị. Bởi vì nơi đây, trong lòng đất sâu thẳm này, hắn sắp gặp lại một người bạn từ thuở xa xưa.

Raizen hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, để hơi thở của hắn hòa vào không khí nặng nề của hầm ngục. Hắn lẩm bẩm một chuỗi âm thanh cổ ngữ tộc Dwarf: 

“Dûrin'khel argaz... Thrak dûm-narok... Barûm khazâd ghol!”

Lời thì thầm tan vào bóng tối, hòa vào không gian tựa như hầm ngục đang nuốt chửng chúng. Nhưng rồi, một sự thay đổi diễn ra.

Những ký tự Dwarf cổ trên cánh cổng bỗng phát sáng. Ánh sáng trắng xanh lan dần, chảy qua những đường nét chạm trổ không khác những mạch máu thức tỉnh trong lòng đá. Nó không chỉ đơn thuần phát sáng, nó đang nhìn hắn. Những ký tự run rẩy, thể đang do dự, trước khi dần dần chấp nhận sự hiện diện của hắn. Cánh cổng không chỉ mở ra. Nó cho phép hắn bước vào.

Raizen đút hai tay vào túi áo, chậm rãi lùi lại. Đôi mắt vàng khẽ nheo lại, một nụ cười đểu lướt qua môi, nhưng lần này, không chỉ có sự chế giễu. Hắn đã đứng ở đây ba mươi năm trước. Nhưng lúc đó, hắn là kẻ chinh phạt. Bây giờ, hắn là kẻ sống sót:

“Những kẻ phô trương… rồi cũng chỉ là cát bụi trong những nấm mồ vàng son.”

Một âm thanh chấn động vang lên, như tiếng gầm của loài Great Worm sa mạc - thứ quái vật khổng lồ vừa tỉnh giấc sau ngàn năm ngủ quên. Cả hầm ngục rung chuyển. Đất đá rơi xuống từ vòm trần, những mảng bụi bặm tích tụ hàng thiên niên kỷ trút xuống vai áo gã Dark Elf như lớp tro tàn của triều đại đã mất.

“Chả khác gì ba mươi năm trước là mấy…” Raizen phủi lấy vai áo hắn, một vẻ khó chịu hiện rõ lên mặt gã Dark Elf. Dù bất cần nhưng hắn ghét sự dơ bẩn, luôn là vậy.

Ẩn sâu bên trong bức tường thiết thạch, những thứ đã bất biến gần một phần ba thế kỷ bắt đầu cựa mình. Các bánh răng khổng lồ lặng lẽ chuyển động. Ban đầu, chỉ là những tiếng rít khe khẽ, rồi dần dần, âm thanh ma sát gào thét, rít lên không khác gì kim loại bị uốn cong. Những bánh răng va vào nhau, ăn khớp, cuộn tròn, ầm ầm như minh chứng cho sự phát triển của nền văn mình từng tồn tại nơi đây.

Hai cánh cửa nặng nề dần hé mở, chậm rãi, lộ ra một khoảng trống hun hút, những luồng khí cô động bên trong ào ạt đổ ra , tựa một cái miệng đang thở của loài quái vật cổ xưa, bị phong ấn quá lâu đến mức mỗi chuyển động đều như một cơn hấp hối.

“Không còn hôi thối như trước nữa nhỉ…” Raizen cười mỉa mai. Hắn vẫn nhớ mãi ngày đầu mở cánh cổng này ra. Những mùi chuột chết, phân của loài nhiều vảy thống trị thành phố này, thức ăn bị ôi thiu. Tất cả dường như khiến gã Dark Elf muốn gục ngã tại chỗ. Thế mà bây giờ, không khí trong đó lại dễ chịu hẳn.

Và phía bên kia cánh cổng, bóng tối không còn tuyệt đối nữa. Nó bị xé rách bởi vô vàn tia sáng yếu ớt từ các ngọn đuốc, bởi những chạm khắc vàng rồng khắp cả cung điện. Cả một thế giới bị chôn vùi hiện ra trước mắt hắn, lặng lẽ, uy nghi, và hoang tàn của một đế chế vĩ đại đã bị thời gian nuốt chửng.

Raizen khẽ híp mắt, không còn nụ cười đểu trên môi nữa. Chỉ có sự im lặng, kéo dài, như một lời mặc niệm dành cho những kẻ đã từng ngạo nghễ nơi đây.

Gã Dark Elf bước qua ngưỡng cửa, để bóng tối phía sau tựa tấm màn che phủ quá khứ nuốt chửng lấy hành lang sảnh đường. Thứ phía sau hắn đơn thuần là một thành phố của tộc Dwarf từng sinh sống nơi đây. Tuy nhiên, cả một thế giới bị chôn vùi hiện ra trước mắt hắn. Không phải một đống tàn tích đổ nát, mà là những bóng dáng của một đế chế từng rực rỡ. Những tòa tháp sừng sững, những đại lộ trải dài, những mái vòm dát vàng đã mờ đi theo năm tháng. Hàng ngàn linh hồn đã từng sống nơi đây, giờ chỉ còn lại những cái bóng lẩn khuất trong đêm tối. Raizen nheo mắt. Hắn đã từng thấy nơi này, ba mươi năm trước. Nhưng lúc đó, nó là một nghĩa địa. Giờ đây, nó là một thứ gì đó... khác. Một vương quốc, không còn chết chóc, mà đang trỗi dậy từ đống tro tàn của chính nó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận