Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên...
Mirage Mirage + AI: GPT 4.0 - Grok3 - PolyAI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ

Chương 04: Hoàng hôn trầm mặc

0 Bình luận - Độ dài: 2,988 từ - Cập nhật:

Bầu trời nhuốm một màu cam cháy. Mặt trời đang lặn dần xuống đường chân trời, để lại những tia sáng đỏ sẫm kéo dài như những vệt máu loang trên mặt biển. Những con sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ, phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ, thứ ánh sáng đẹp đến nghẹt thở nhưng cũng lạnh lẽo một cách tàn nhẫn.

Cảng biển vẫn đông đúc như thường lệ, nhưng âm thanh có vẻ lặng hơn. Hôm nay không phải là ngày đẹp để cập bến theo quan niệm của những kẻ đi biển. Tuy nhưng, những chiếc thuyền lớn nhỏ nối đuôi nhau, thủy thủ lặng lẽ dỡ hàng. Tiếng quạ kêu khàn khàn giữa không trung, lẫn vào âm hưởng nặng nề của những bài ca thủy thủ vang lên từ những quán rượu ven đường.

Raizen và Meredith bước đi trên con đường lát đá dẫn ra khỏi bến cảng. Họ không nói gì. Chỉ có tiếng bước chân nặng nề vang lên trên những phiến đá lạnh ngắt. 

Raizen đi trước, dáng vẻ cứng nhắc và có phần bực bội. Chiếc áo sơ mi của hắn bị gió biển thổi tung, bó vào đôi vai căng cứng như thể đang kìm nén điều gì đó.

Meredith đi sau, từng bước chậm chạp như thể đôi chân đang mất đi sức lực. Chiếc áo khoác mà Raizen ném cho cô vẫn được ôm chặt trong tay, dù từng cơn gió biển lạnh buốt quấn lấy cơ thể.

Thế nhưng, cô chẳng buồn mặc vào. Không phải vì không lạnh. Mà vì cô chẳng cảm thấy gì cả. Mọi thứ cứ như một giấc mơ vỡ vụn.

Lá thư vẫn còn đó, trong túi áo cô, nhưng những con chữ trong đó dường như đã ăn sâu vào từng ngóc ngách tâm trí. Meredith không dám rút nó ra lần nữa, cũng không dám mở ra đọc lại. Vì cô sợ - sợ rằng nếu đọc lại một lần nữa, cô sẽ không thể kìm lại nước mắt.

Phía xa, những chiếc đèn đường lồng kính dần được thắp sáng bởi những người lính tuần đêm, những ngọn lửa nhỏ le lói giữa màn đêm đang dần buông xuống.

Raizen đột ngột dừng bước. Hắn quay đầu nhìn Meredith.

"Cô tính đi đâu nữa?"

Meredith khựng lại. Cô không biết. Cô không có câu trả lời. Cô chỉ muốn đi, đi mãi, đi đến khi nào đôi chân cô rã rời và tâm trí cô chẳng còn phải nghĩ về bất cứ điều gì nữa.

Raizen nhìn cô một lúc, rồi nhíu mày.

"Nhà trọ." Hắn cộc cằn nói. "Về." Meredith không nhúc nhích.

Raizen thở dài. Hắn đưa tay lên, vò rối mái tóc đen dài và xuề xòa của mình, rồi lẩm bẩm gì đó khó chịu. Cuối cùng, hắn chỉ quay người bước tiếp, không chờ đợi nữa. Meredith lặng lẽ đi theo sau.

Con phố dần vắng người khi họ rời xa khu cảng. Những con đường ngoằn ngoèo trải dài giữa những tòa nhà gạch cũ kỹ, ánh đèn vàng từ các khung cửa sổ hất xuống tạo ra những vệt sáng dài trên nền đá vô tri. Không khí đêm mang theo mùi muối biển, mùi gỗ mục, và cả mùi thức ăn thơm nồng tỏa ra từ những quán ăn nhỏ dọc đường.

Raizen bước chậm lại. Hắn không ngoái đầu, nhưng hắn biết Meredith vẫn còn theo sau. 

Cô ta không khóc. Không gào thét. Chỉ có một sự im lặng đến đáng sợ bủa vây thân hình bé nhỏ ấy.

Hắn không thích điều này. Raizen ghét nhìn thấy người khác khóc, nhưng hắn còn ghét hơn khi người ta chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.

"Cô định cứ thế này hoài à?" Hắn đột ngột cất tiếng, giọng thô lỗ như mọi khi.

Meredith ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng nhìn hắn.

Raizen nhíu mày. "Hửm? Im lặng là xong à?"

Meredith chớp mắt. Cô không biết phải nói gì.

Raizen hừ lạnh. Hắn nhấc tay lên, chộp lấy cổ áo của Meredith và kéo cô về phía mình. Cô giật mình, nhưng không chống cự.  Hắn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đỏ sẫm phản chiếu ánh lửa lập lòe từ đèn đường. Hắn chờ đợi điều gì đó - một phản ứng, một cơn giận dữ, một nỗi tuyệt vọng. Nhưng Meredith chỉ đứng đó, nhìn hắn, yếu ớt như một ngọn đèn sắp tắt.

Raizen chửi thề bằng ngôn ngữ của tộc Dark Elf. Hắn buông cô ra.

"Quên đi."

Meredith chớp mắt. Raizen quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. Meredith không biết phải làm gì nữa. Cuối cùng, cô chỉ lặng lẽ bước theo.

Những con phố về đêm đã vắng hẳn. Tiếng bước chân của hai người vang vọng trên mặt đá lát, hòa vào những cơn gió biển lạnh buốt rít qua những con hẻm nhỏ. Lúc này, cảng đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Những kẻ say mèm nằm gục trước cửa quán rượu, những ánh đèn dầu lác đác hắt ra từ các cửa sổ, mờ nhạt như những ngọn lửa nhỏ giữa đêm khuya.

Meredith và Raizen cứ thế mà đi. Họ không vội vã, cũng chẳng chậm rãi, chỉ để mặc đôi chân mình bước đi vô định qua từng con phố quanh co. Không ai nói gì. Không ai cần phải nói gì.

Nhà trọ của Meredith nằm sâu trong một con ngõ nhỏ. Bề ngoài, nó chẳng có gì đặc biệt - chỉ là một căn nhà gỗ cũ kỹ ba tầng, mái ngói ngả màu vì muối biển, tường gỗ bong tróc lộ ra từng mảng xám xịt. Biển hiệu trước cửa đã cũ đến mức khó đọc nổi, chỉ còn vài chữ mờ nhạt sót lại, đung đưa theo làn gió đêm.

Nhưng bên trong lại hoàn toàn khác. Căn trọ nhỏ, nhưng ấm cúng. Một lò sưởi nhỏ vẫn còn âm ỉ cháy trong góc phòng khách, tỏa ra thứ ánh sáng cam dịu dàng. Những kệ sách gỗ xếp đầy những cuốn sách cũ kỹ, có vẻ đã được đọc đi đọc lại nhiều lần. Một vài chậu cây nhỏ đặt gần cửa sổ, lá rung rinh mỗi khi có gió lùa qua khe cửa. Tuy không sang trọng, nhưng căn nhà này có một thứ gì đó rất… con người - nó khác hẳn với những quán trọ tồi tàn khác trong khu cảng, nơi chỉ toàn những kẻ qua đường tìm một chỗ ngủ tạm. Nơi này có dấu vết của người sống.

Meredith không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy cánh cửa nhà trọ mở toang hết ra, bước vào không gian im lìm còn vương mùi ẩm mốc của gỗ cũ. Ánh sáng ngoài trời đã tắt gần hết, chỉ còn sót lại vài dải cam sẫm quét ngang ô cửa kính mờ bụi. Cô đi qua quầy lễ tân, không thở dài, không uất nghẹn,  vờ như chẳng có gì xảy ra - nhưng dáng đi gượng gạo, khẽ khàng như thể bất kỳ âm thanh nào cũng có thể khiến cô sụp đổ.

Tay cô thò vào ngăn tủ quen thuộc, lôi ra cây châm đèn bằng sắt – dài, lạnh ngắt – như thứ gì đó quá đỗi cũ kỹ, quá quen thuộc để có thể giúp con người ta cảm thấy an toàn. Nó là thứ gậy dài bằng sắt có mồi lửa ở đầu, dùng để nhóm đèn dầu treo cao trên tường. 

Bàn tay cầm gậy run lên nhè nhẹ. Mệt không? Có. Đau không? Còn hơn thế. Nhưng cô vẫn bước từng bước quanh quầy, nhướng người, bật lửa.

Rồi cứ thế, Meredith đi quanh quầy, bật từng ngọn đèn.

Một... sáng lên.

Hai... ánh lửa chập chờn.

Ngọn thứ ba... lóe lên rồi phụt tắt.

Cô nhíu mày, với người, bật lại. Lại sáng, rồi lại tắt.

Lặp đi lặp lại, ánh sáng và bóng tối giằng co trong tiếng thở nhẹ như gió thoảng. Giống hệt cơn sóng trong lòng cô – mỗi lần cô cố thắp lại một tia lý trí, một chút tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ, thì ngay lập tức cảm xúc lại tắt ngấm như ngọn đèn thiếu dầu.

Mỗi cái vươn tay, mỗi lần châm lửa, như kéo theo một sợi xích nặng buộc vào tim. Nhưng cô vẫn làm, không phải vì cần ánh sáng... mà vì không biết làm gì khác để khỏi ngồi gục xuống sàn.

Cô thở nhẹ, không ra tiếng, chỉ là một luồng hơi mang theo cảm giác sụp đổ bị nén lại. Châm lại. Lại sáng. Rồi lại tắt.

"Chết tiệt..." Cô không thốt thành lời, chỉ có suy nghĩ vang trong đầu. "Chỉ là... cái đèn thôi mà... Mày không thể làm nổi cái việc đơn giản này sao?"

Ngọn đèn thứ ba, nó sáng, rồi mờ đi như hơi thở cuối cùng của một người đang chìm xuống.

Cô đứng đó, tay vẫn giữ gậy châm như một nghi thức ngu ngốc. Mắt nhìn ngọn đèn, mà thật ra chẳng thấy gì. "Anh ấy không về nữa đâu, Meredith à..." Một giọng nói vang vọng trong đầu, mơ hồ, nhưng rõ ràng đến rợn người. 

"Anh không còn... Không ai để em viết thư kể chuyện thường nhật nữa... Không ai để em đợi mỗi cuối tuần... Không ai hỏi em có ăn uống đầy đủ hay không..."

Một giọt nước mắt rơi xuống ngọn lửa đang leo lét. Nó nổ lách tách, yếu ớt như chính cô lúc này.

"Mình phải làm gì đây?" Cô hỏi, nhưng chẳng ai trả lời. Cái nhà trọ này – nơi từng rộn ràng tiếng cười của những kẻ lưu lạc, giờ im như mộ phần.

Cô ngồi thụp xuống một lát, hai tay chống đầu gối. Không phải vì mệt. Chỉ là chân không còn muốn chống đỡ nữa. Cô không khóc, không la hét. Chỉ run run, như thể nếu mở miệng ra, cả linh hồn sẽ trôi theo tiếng nấc đầu tiên.

"Phải mạnh mẽ chứ..." Cô lại lẩm bẩm. "Nếu không, thì sống để làm gì?"

Rồi, như một con rối máy móc, Meredith lại đứng dậy. Tay lại đưa lên, tiếp tục châm lửa. Ngọn đèn kế phát sáng – lần này sáng thật, nhưng ánh sáng đó không dành cho cô. Nó chỉ để thắp lên căn nhà trọ cũ kỹ này – cái thứ duy nhất còn ở lại.

Raizen đứng ở ngưỡng cửa, lặng lẽ quan sát. Meredith vẫn đang loay hoay với cây châm đèn, tay cô run đến mức khó mà điều khiển được ngọn lửa nhỏ. Một đèn sáng. Rồi tắt. Cô thử lại. Lại tắt. Ngón tay cô dường như không còn cảm giác.

Hắn tiến lại gần, không nói một lời. Khi chỉ còn một khoảng ngắn giữa hai người, Raizen đưa tay định lấy cây châm đèn.

Nhưng Meredith rụt tay lại. Cô ngẩng lên nhìn hắn, mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn vẫn giữ chút cứng đầu quen thuộc.

“Để tôi,” cô khẽ nói, giọng khản đặc.

Raizen dừng lại một nhịp. “Cô có làm nổi đâu.”

“Tôi vẫn còn tay,” Meredith đáp, nhưng ngọn lửa trong câu nói ấy yếu như một ngọn nến sắp lụi.

Hắn không nói gì. Chỉ giơ tay ra lần nữa.

Meredith nắm chặt cây châm thêm một chút, như thể đó là thứ cuối cùng níu cô lại với đời. Nhưng rồi, cái siết ấy cũng lơi ra.

Cô trao cây châm cho hắn, tay buông xuống, mắt nhìn sang chỗ khác. Giống như một sự đầu hàng. Hay một lời thú tội rằng cô cũng không biết mình còn muốn sống vì điều gì.

Raizen cầm lấy cây châm, quay người bước đi mà không nói thêm. Hắn thắp từng bóng đèn dọc hành lang tầng trệt, rồi lên tầng trên. Tiếng bước chân đều đặn vang trong bóng tối như nhịp tim chậm chạp của căn nhà trọ đang hấp hối.

“Dẹp dọn sớm đi,” giọng hắn vọng lại từ cầu thang, khô khốc. “Đừng đón khách nữa.”

Meredith ngẩng đầu, ánh đèn lờ mờ rọi lên gương mặt mệt mỏi. “Tại sao?”

Raizen dừng chân, vẫn không quay lại. “Vì chẳng ai muốn đặt phòng ở nơi bà chủ đang u sầu đâu.”

Một thoáng im lặng.

Meredith không giận. Không nói thêm. Câu nói của hắn chẳng khác gì cái tát, nhưng lại là cái tát kéo người ta khỏi vực sâu. Hắn không vỗ về, cũng chẳng an ủi. Hắn chỉ kéo cô về với hiện thực.

Dưới ánh đèn chập choạng, nhà trọ trông rộng hơn thường lệ. Trống rỗng hơn. Cô ngồi xuống ghế sau quầy, nhìn vào khoảng trống trước mặt. Danh sách khách trọ nằm im lìm như một bản cáo phó. Đa số đã trả phòng vào hôm qua hoặc sáng nay. Còn những cái tên cũ, chúng vẫn nằm đó, phòng vẫn có đồ đạc, nhưng con người… Có lẽ đã chìm sâu vào bụi đời hoặc đáy biển.

Tiếng bật lửa cuối cùng vang lên ở cuối hành lang tầng ba. Một đốm sáng nhỏ nhoi bừng lên trong bóng tối, rồi tỏa ánh sáng vàng nhạt, dịu nhưng đơn độc. Raizen đứng đó vài giây, ngắm nhìn ngọn đèn treo tường cháy sáng như thể xác nhận một điều gì đó. Xong rồi.

Hắn quay người, cắm lại cây châm đèn vào giá sau cầu thang chứ không đem xuống quầy lễ tân, rồi lặng lẽ trở về phòng. Không nói thêm một lời. Không để lại lời chúc ngủ ngon. Cũng chẳng cần. Chiếc cửa gỗ đóng lại phía sau lưng hắn như một dấu chấm hết cho bất kỳ cuộc trò chuyện nào có thể diễn ra trong đêm đó.

Ở dưới tầng trệt, Meredith vẫn ngồi sau quầy lễ tân. Cô không lên phòng, không tìm kiếm sự an ủi trong chiếc giường lạnh lẽo hay những giấc mơ đã vỡ nát. Thay vào đó, cô neo mình vào những việc nhỏ nhặt, vô nghĩa, như thể chúng là sợi dây cuối cùng níu giữ cô khỏi vực thẳm.

Cô chậm rãi sắp xếp lại đống giấy tờ đăng ký cũ, những trang giấy đã ngả vàng, mang theo chữ ký của những lữ khách từ những ngày Arcadith còn cười vang trong hành lang. Mỗi tờ giấy được cô vuốt phẳng, xếp ngay ngắn, dù chúng đã quá hoàn hảo. Cô biết, chẳng ai sẽ mở chúng ra nữa, nhưng đôi tay cô vẫn làm, như thể sự ngăn nắp có thể khôi phục lại một phần thế giới đã mất.

Rồi cô với lấy lọ bút, những cây bút lông vũ mà Arcadith từng trêu là “vũ khí của cô em gái thông thái”. Cô xoay chúng, đổi chỗ, xếp lại, từng động tác chậm rãi, gần như thành kính. Nhưng không ai cầm chúng nữa, không ai viết tên mình vào sổ. Chúng chỉ nằm đó, lặng lẽ, giống như cô, chờ đợi một mục đích không bao giờ đến.

Meredith cúi xuống, ngón tay lướt trên tấm khăn trải quầy, từng đường nét thêu hoa văn cổ xưa gợi nhớ những câu chuyện mà anh trai cô từng kể. Cô phủi đi những hạt bụi chẳng hề tồn tại.

“Nếu mọi thứ sạch sẽ hơn, hoàn hảo hơn, liệu anh có quay về không?” Nhưng lữ quán vẫn im lìm, chỉ có tiếng gió từ bến cảng xa xôi len qua khe cửa, mang theo hơi mặn của biển và cái lạnh buốt của đêm. Tiếng sóng, từng là bản nhạc ru cô vào những giấc mơ, giờ đây như những nhát dao khoét sâu vào khoảng trống mà Arcadith để lại.

Cô ngừng tay, ánh mắt vô định hướng lên khung đồng hồ cổ, nơi kim giây di chuyển chậm rãi, như đang kéo dài nỗi đau của cô thành vĩnh cửu. Thời gian vẫn trôi, dù thế giới của cô đã dừng lại từ khoảnh khắc nghe tin báo tử của anh trai mình. Cô nhớ giọng nói của anh, nhớ cách anh gọi tên cô với cái giọng vui tươi, nhớ cả những lần anh trêu chọc cô vì quá nghiêm túc. Nhưng giờ đây, hành lang trống rỗng, không còn tiếng bước chân anh, không còn ánh sáng từ thanh kiếm ma thuật anh mang bên mình.

Meredith khẽ tựa trán lên mép quầy, gỗ lạnh buốt chạm vào da thịt cô, nhưng cô không khóc. Nước mắt đã cạn từ những ngày đầu, để lại một khoảng trống khô khốc trong lồng ngực. Cô chỉ ngồi đó, đôi tay buông thõng, như một con rối bị cắt dây. Trong cái tĩnh lặng của lữ quán, cô cảm nhận được linh hồn mình đang trôi đi, từng mảnh vỡ nhỏ rơi vào hư không. Cô bấu víu vào những công việc vô nghĩa, vào cái quầy lễ tân này, vào những kỷ niệm về Arcadith, nhưng chúng chỉ như cát trôi qua kẽ tay.

Cô không biết mình đang chờ gì. Một vị khách muộn, bước qua cánh cửa với nụ cười như anh trai cô từng có? Một phép màu từ những vị thần đã bỏ rơi họ, có thể xoay ngược dòng thời gian, mang Arcadith trở lại? Hay chỉ là chờ đến khi trái tim cô mệt mỏi đến mức không còn cảm nhận được nỗi đau? Meredith nhắm mắt, hơi thở cô hòa vào màn đêm, nhẹ nhàng nhưng mong manh, như ngọn nến cuối cùng trong cơn bão. Và ở đâu đó, tiếng sóng vẫn vang lên, xa xôi, lạnh lẽo, như đang hát khúc ca tiễn biệt cho những gì đã mãi mãi mất đi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận