• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Suzumura Suzu

Chương 14: Bên kia bầu trời trắng

2 Bình luận - Độ dài: 1,494 từ - Cập nhật:

Khi mặt trời nghiêng bóng, tôi ngồi lặng lẽ trong phòng khách nhà mình.

Không gian rộng lớn bày biện đồ đạc kiểu Đông-Tây hòa quyện, thừa hưởng từ thời ông nội, toát lên vẻ căng thẳng. Đèn trần tỏa ánh sáng dịu, hòa với ánh hoàng hôn, tạo bóng mờ trên sàn. Qua cửa giấy, cây thông trong vườn đung đưa, tiếng gió thoảng bên tai.

Nhưng trong sự yên bình ấy, tôi không thể dẹp đi sự bất an trong lòng.

Lời nói nghe được trên sân thượng hôm qua cứ vang vọng trong đầu.

—Suzumu Suzu. Người bạn thời thơ ấu đầu tiên của Kei, cũng là bạn của chúng tôi.

Khi Konatsu nói Mizuki-niisan có thể liên quan đến cái chết của cô ấy, tôi nín thở. Nghe rằng cô ấy “tự sát”, lòng tôi chìm xuống nặng nề.

Hình ảnh Kei không rời khỏi tâm trí. Gương mặt tái nhợt, đứng lặng, không nói được gì. Ánh mắt cậu ấy như đang đối diện toàn bộ quá khứ.

Từ tối qua, tôi không ngừng nghĩ. Cái chết của Suzu, lời Konatsu, và… bất chợt, việc Mizuki-niisan đi du học lướt qua đầu.

“Suzu qua đời… năm năm trước, Kyouko-san nói thế.”

Tôi lẩm bẩm. Lúc ấy, chúng tôi vừa vào cấp hai.

“Mizuki-niisan đi du học… cũng khoảng thời gian đó.”

Dù đang học trường trong nước rất ổn định, anh ấy đột nhiên tham gia chương trình y khoa nước ngoài—tôi nhớ đã nghe người lớn bảo thế.

Từ “đột ngột” ấy giờ đây khiến tôi băn khoăn.

Tôi cầm chén trà, hít sâu, nhấp một ngụm trà nguội.

Nhưng cái lạnh ấy không thể làm tan khối băng trong ngực.

Đúng lúc, tiếng cửa kéo vang lên. Cha về.

“Cha về rồi.”

Giọng trầm, dịu dàng vang lên.

Tiếng bước chân qua hành lang, rồi cửa phòng khách mở.

“Mừng cha đã về.”

Tôi đứng dậy, cúi nhẹ. Cha mặc áo khoác xám trên áo blouse, đặt cặp xuống, mỉm cười nhìn tôi.

“Ở nhà chỉ có mình con à? Sao trông con trông ủ rũ thế.”

Lời nói khiến tôi thoáng nhìn đi chỗ khác.

“…Con chỉ đang nghĩ vài chuyện.”

Cha ngồi cạnh, tự rót trà từ ấm trên bàn.

“Haha, Miyabi dễ lộ cảm xúc lắm, dễ đọc vị giống y chang mẹ con ấy. Có gì lo lắng à? Nói cha nghe.”

Giọng cha đầy dịu dàng của một người cha.

Bình thường, tôi chỉ thấy cha nghiêm khắc với công việc bệnh viện, nhưng với tôi, cha luôn là người ấm áp, che chở từ nhỏ.

Vì thế, tôi do dự.

Liệu tôi nên nói những điều trong lòng với cha?

Nghi ngờ này có lẽ chỉ là trùng hợp, liệu có nên áp vào gia tộc Amane danh giá?

Nhưng…

“Cha ơi, về một cô bạn thời thơ ấu của con…”

Tôi khẽ mở lời.

Cha khẽ nhíu mày.

“Cô bé tên Suzu… Suzumura Suzu. Hồi tiểu học, cậu ấy đột nhiên chuyển đi… và con không gặp lại nữa.”

Tôi kể ngắn gọn về cô ấy. Bạn thời thơ ấu đầu tiên của Kei, thân với cậu ấy trước cả tôi và Aoi. Cô ấy qua đời năm lớp bảy.

Cha lặng lẽ nghe, không phản ứng gì với tên Suzu.

Rồi tôi đi vào trọng tâm.

“Cậu ấy qua đời cùng thời điểm Mizuki-niisan đột nhiên đi du học… Nên con hơi tò mò…”

Ngay lập tức, tay cha khựng lại.

Động tác đưa chén trà lên môi thoáng dừng—tôi không bỏ qua.

“Sao con lại để ý chuyện đó?”

Giọng trầm, bình tĩnh, nhưng ẩn chút căng thẳng. Không phải cha thường ngày, mà là người thận trọng lựa lời để nói.

Dù do dự, tôi quyết định thành thật.

“Konatsu đã kể con nghe về cái chết của Suzu…”

Mắt cha thoáng mở to. Tôi tiếp tục.

“Em ấy nói… Mizuki-niisan có thể liên quan. Nghe vậy, con cứ băn khoăn… Việc anh ấy đi du học cùng thời điểm là trùng hợp, hay có lí do gì…”

Cha im lặng. Tay vẫn chạm chén trà, mắt lơ đãng.

Tôi sợ sự im lặng ấy, bất giác nghiêng người.

“Cha… Nếu biết gì, xin nói cho con. Con không muốn chỉ nghi ngờ rồi để đó.”

Cha nhíu mày, nhìn đi chỗ khác.

“…Chuyện này không liên quan đến con.”

Lời nói đâm vào ngực tôi.

“Không liên quan sao được ạ… Nếu Mizuki-niisan có làm gì, con cần biết để đối diện.”

Cảm xúc giận dữ trỗi dậy, tôi nói mạnh hơn. Cha nhận ra, chậm rãi nhắm mắt.

Rồi thở dài.

“…Không ngờ chuyện này lại bị đào lên.”

Giọng của một người biết chuyện.

“Cha… biết gì à?”

Giọng tôi run. Cha chậm rãi gật đầu.

“Khi Mizuki mười lăm tuổi… nó đã gây ra một chuyện động trời.”

Lời nói nặng nề khiến tôi căng thẳng.

“Nói thẳng ra là sự ám ảnh không phù hợp với một đứa trẻ vị thành niên. Anh trai cha—cha của Mizuki—đã nhờ cha. Trước khi vụ án này được thành lập, chúng ta giải quyết bằng thỏa thuận.”

Im lặng nặng nề, ẩm ướt bao trùm phòng khách.

“Dĩ nhiên, cha không thể để nó ở lại Nhật. Cha và anh trai quyết định gửi Mizuki ra nước ngoài với mục đích điều trị và cải tạo. Điều kiện là phải tiếp tục tư vấn tâm lí để đứng trong ngành y.”

Giọng cha đều đều, xen lẫn trách nhiệm đắng cay và chút buông xuôi.

“Cha từng nghĩ, nếu Mizuki và con kết hôn, nhà Amane sẽ ổn định.”

Lời cha khiến tôi nghi ngờ lỗ tai mình.

“…Hả?”

“Dĩ nhiên, cha tôn trọng ý con. Gần đây Mizuki hay đến nhà cũng vì lí do đó…”

Tôi câm lặng. Đúng là ánh mắt Mizuki-niisan đôi lúc khiến tôi bất an. Nhưng không ngờ lại mang ý nghĩa ấy.

“Cha…”

Tôi run rẩy hỏi.

“Cái chết của Suzu và chuyện của Mizuki-niisan… có liên quan không?”

Cha im lặng. Rồi lắc đầu yếu ớt.

“Không thể kết luận. Nhưng… nếu Suzu từng ở trong quá khứ của Mizuki… không thể nói là không liên quan.”

Lời nói nặng nề. Nhưng không phải “chắc chắn” như tôi muốn.

“…Có thể nó lại liên quan đến một cô gái khác…”

Lời thì thầm của cha khiến tôi lạnh toát.

“Điều trị… không có kết quả sao?”

Bố thở dài, thật sâu.

“Việc Mizuki thừa kế bệnh viện sẽ tạm hoãn. Mai cha sẽ nói với anh trai.”

Lời ấy chứa đựng quyết tâm của cha. Không phải danh dự gia tộc, mà là bảo vệ tôi—tôi cảm nhận rõ.

Nhưng, như vậy là đủ sao? Trong tôi không chỉ có nhẹ nhõm. Cảm giác gì đó chưa kết thúc vẫn còn.

Lòng tôi vẫn bất an.

Rời phòng khách, tôi lặng lẽ về phòng.

Vào phòng, đồng hồ đã quá 9 giờ tối. Sau cuộc nói chuyện với cha, tôi ăn tối, tắm rửa như thường, nhưng lòng không yên. Có lẽ tôi cứ lặp lại cùng một suy nghĩ, như lật mãi một trang sách. Ngoài cửa sổ, trời tối đen, cây cối trong vườn im lìm.

Đóng cửa, mệt mỏi ập đến, nhưng không buồn ngủ.

Tôi mặc đồ ngủ, đứng trước gương. Dưới ánh đèn mờ, tôi nhìn khuôn mặt mình.

—Những gì tôi biết. Thực tế tôi có thể phải đối diện.

Nằm xuống giường và nhắm mắt, hình ảnh Suzu hiện lên. Người bạn cũ của tôi. Cô ấy thân với Kei trước, rồi với tôi và Aoi. Có lẽ, cô ấy cũng liên quan sâu sắc đến quá khứ của Mizuki-niisan.

Ngực tôi thắt lại.

Và hình ảnh Kei.

—Cậu ấy đang tìm kiếm sự thật. Không trốn tránh, mà trực tiếp đối diện. Tôi cũng không được trốn tránh.

Đồng hồ vượt quá nửa đêm, tôi trở mình nhiều lần. Mở mắt mỏi mệt, ngoài cửa sổ trời đã sáng mờ.

Tôi đứng cạnh cửa sổ, kéo rèm. Bình minh nhuộm bầu trời.

Điện thoại trên gối rung lên.

Màn hình hiện tên “Kei”.

“…Kei?”

Nhấn nút nghe, giọng cậu ấy vang lên.

“Miyabi, xin lỗi, nhưng tớ muốn nói chuyện với mọi người. Aoi, Kagura, Marin, Ranko—nếu được, hôm nay mọi người tụ họp được không?”

Lòng tôi thoáng xao động. Nhưng tôi đáp ngay.

“…Được. Mình sẽ liên lạc với họ ngay.”

“Cảm ơn.”

Cuộc gọi khẽ khàng kết thúc. Sự cẩn trọng của Kei khiến tôi nhìn vào điện thoại.

Sự dịu dàng và quyết tâm trong câu “Cảm ơn” ấy thấm vào lòng tôi.

Tôi siết nhẹ điện thoại.

…Tôi cũng phải nói ra chuyện của mình. Nên, Kei… mình sẽ cùng cậu tiến lên. Dù sự thật phía trước có là gì—

Thì thầm trong lòng, tôi cảm thấy nỗi do dự dần tan biến.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Bùm, cho ae kết hôn à, 2 ông bố hay vậy
Xem thêm