• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Suzumura Suzu

Chương 11: Những dấu chấm kết nối

4 Bình luận - Độ dài: 1,474 từ - Cập nhật:

Trên đường đến tòa soạn, tôi siết chặt tay trong túi áo. Bàn tay khẽ ướt mồ hôi. Mùa đông, gió lạnh lùa qua má, nhưng lồng ngực tôi lại nóng ran một cách kì lạ.

Cuộc nói chuyện trên sân thượng cứ xoay vần trong đầu.

“…Nơi Suzu-chan qua đời… là ở đâu?”

Nhận ra giọng mình lúc ấy nghe như người ngoài cuộc, giờ đây khiến lòng tôi nhói đau. Tôi chưa từng để tâm, vậy mà lại nói như thể từ đầu đã khao khát sự thật.

Konatsu-chan nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt ấy như ẩn chứa cảm xúc, nhưng lại khó nắm bắt. Cuối cùng, cô ấy thở nhẹ và ngập ngừng mở lời.

“…Suzu đã tự sát.”

“…Hả?”

Lời nói bất ngờ khiến tôi nín thở.

“Suzu đã nhảy từ sân thượng bệnh viện bỏ hoang ở Nishigaoka. Senpai, anh không biết nguyên nhân cái chết nhỉ?”

“…Suzu-chan, tự sát ư…?”

Câu nói ấy vang vọng trong đầu. Tôi vô thức lùi một bước. Không thể nào. Một Suzu-chan dịu dàng, rạng rỡ như thế mà lại tự kết liễu đời mình ư?

“Dối trá…”

Tôi thì thầm, giọng khản đặc. Nhưng nét mặt Konatsu-chan không chút dao động. Thay vào đó, ánh mắt cô ấy lạnh lùng như đang quan sát phản ứng của tôi.

“Tôi lừa anh làm gì. Suzu đã ngã từ đó… Anh nghĩ tại sao?”

Lòng tôi đau nhói. Tôi không biết câu trả lời. Nhưng ánh mắt Konatsu-chan nói rằng cô ấy biết.

“Nếu muốn biết, anh tự đi tìm hiểu đi.”

Để lại câu nói ấy, Konatsu-chan lặng lẽ bước đi.

Miyabi và Aoi có mặt, nhưng cả hai không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi và Konatsu-chan.

“Nishigaoka…”

Tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn không có cảm giác thực. Tuy nhiên, một điều chắc chắn: tôi không thể tiếp tục né tránh.

Bất chợt, tòa nhà tòa soạn hiện ra trước mắt. Nơi tôi từng đến nhiều lần để họp về tiểu thuyết, nhưng hôm nay tôi đến với mục đích lại khác.

“Được rồi…”

Hít sâu, tôi đẩy cửa.

“Sensei, hiếm khi thấy em nghiêm túc thế, có chuyện gì à?”

Vào phòng biên tập, tôi liền đến bàn của Hizaki-san, chị ấy ngẩng lên từ màn hình máy tính. Bình thường, khi đến đây chúng tôi sẽ trò chuyện vài câu, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng.

“…Em muốn tìm hiểu một việc.”

“Tìm hiểu ư?”

Hizaki-san ngừng gõ bàn phím, cau mày nghi hoặc.

“Vụ tự sát của một cô gái vài năm trước ở bệnh viện bỏ hoang Nishigaoka. Em muốn tìm bài báo về vụ đó.”

Nghe vậy, nét mặt Hizaki-san thoáng cứng lại.

“…Dữ liệu vụ án? Vì lí do cá nhân à?”

Tôi chậm rãi gật đầu.

“Em nhất định phải biết… Nếu không, em không thể bước tiếp được. Làm ơn!”

Tôi cúi đầu thật sâu. Có lẽ yêu cầu này là sai trái. Nhưng dù vậy…

“Sensei, em…!”

Hizaki-san khoanh tay, nhìn xuống và suy nghĩ.

“Em thừa biết mà, để người ngoài xem cơ sở dữ liệu của tòa soạn là vi phạm quy định.”

Đó là câu trả lời hiển nhiên. Nhưng tôi không định bỏ cuộc.

“Làm ơn, Hizaki-san. Em… có trách nhiệm phải biết.”

“…Trách nhiệm à?”

Ánh mắt Hizaki-san thoáng dao động. Có lẽ vì tôi hiếm khi cầu xin thế này, hoặc lời tôi nói đã chạm đến chị ấy. Một khoảng lặng trôi qua.

Rồi chị ấy thở dài, đứng dậy.

“…Chờ chút. Chị đi hỏi cấp trên đã.”

Nói xong, Hizaki-san đi vào trong.

Tiễn bóng lưng chị ấy, tôi thở nhẹ. Không biết yêu cầu có được chấp nhận không. Nhưng tôi không thể chỉ vì sợ mà bỏ cuộc được.

Trong lúc chờ, tôi nhìn quanh phòng biên tập. Màn hình máy tính xếp hàng, tủ đầy tài liệu, các biên tập viên tất bật. Hôm nay, tôi cảm thấy mình như lạc lõng giữa nơi này.

Tôi chỉ là một người viết tiểu thuyết. Vậy nên, việc đào bới quá khứ như thế này có đúng không, tôi không chắc. Nhưng khao khát biết sự thật không thể dập tắt.

Bệnh viện bỏ hoang Nishigaoka.

Nơi Suzu-chan ở những giây cuối cùng.

Lần đầu nghe cái tên ấy, tôi không cảm thấy gì. Chỉ là một địa danh mà thôi. Nhưng theo thời gian, nó dần nặng trĩu trong lòng.

Tại sao cô ấy ở đó?

Có thật là cô ấy tự sát?

Konatsu-chan biết điều đó. Còn tôi, sống bao năm mà chẳng biết gì.

Sống trong u mê khiến tôi tự dằn vặt bản thân.

Tôi thở dài lần nữa. Lúc ấy, Hizaki-san trở lại từ căn phòng trong.

“Sensei, được rồi.”

Chị ấy trở lại, cười như ngao ngán.

“Cấp trên bảo ‘Nếu là Aizawa-sensei vĩ đại thì đặc cách.’ Thậm chí còn mắng chị là ‘Sao không chủ động giúp!’…”

“Thật không?”

“Thật chứ. Em đúng là khiến cả tòa soạn nể phục đấy.”

Đùa vài câu, Hizaki-san dẫn tôi đến phòng tài liệu.

Bên trong, tiếng điều hòa vang khẽ trong căn phòng tĩnh lặng. Chúng tôi đi qua các kệ sách, Hizaki-san ngồi trước một máy tính.

“Cơ sở dữ liệu nội bộ lưu trữ bài báo và tài liệu cũ, chúng ta có thể tìm ở đây.”

“Làm ơn ạ.”

Hizaki-san gật nhẹ, gõ bàn phím.

“Từ khóa tìm kiếm là gì?”

Tôi nghĩ một chút, rồi nói.

“Nishigaoka, bệnh viện bỏ hoang, tự sát, vụ án… và năm 200x…”

Vì là vụ án liên quan đến trẻ vị thành niên, tên chắc không được công khai. Nhưng với địa điểm và năm, chắc sẽ có ghi chép.

Hizaki-san nhấn phím Enter, màn hình hiện vài bài báo.

“Số kết quả… À, có đây. Vụ tự sát ở bệnh viện bỏ hoang Nishigaoka, năm 200x…”

Tôi nín thở.

“Chị mở nhé.”

Chị ấy nhấp chuột, bài báo hiện lên.

“Cô gái nhảy lầu tự sát, năm 200x…”

Những dòng chữ đập vào mắt, nặng nề như đè lên tôi.

Tôi siết chặt tay trên thanh cuộn.

Nội dung bài báo khô khan, có lẽ là bản số hóa từ một tờ báo cũ. Ngày, địa điểm, tóm tắt vụ việc được ghi rõ. Tên bệnh viện bỏ hoang Nishigaoka, nơi Suzu-chan qua đời, được viết rõ ràng.

Nhưng điều tôi muốn biết nhất—tại sao, vì sao Suzu-chan ở đó—không có trong bài báo.

“…Không có thư tuyệt mệnh, không có dấu hiệu vụ án.”

Hizaki-san đọc to với giọng đều đều.

“Cảnh sát kết luận là tự sát do vấn đề gia đình…”

Những dòng chữ vô hồn, như thể đó là sự thật đã định đoạt.

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết diễn đạt thế nào.

“…Sensei, chỉ thế này thì chúng ta không biết được gì.”

Tôi chậm rãi gật đầu trước lời Hizaki-san.

“Có bài báo liên quan nào khác không?”

Hizaki-san tìm kiếm tiếp.

Rồi—

“…Có một bài khác.”

Màn hình hiện bài báo mới.

“Cô gái được xác định có thai… Phải chăng là vì bi quan mà tự sát?”

Tiếng tôi nín thở vang lớn trong đầu.

“…Suzu-chan… mang thai…?”

Tôi thì thầm.

Cổ họng khô khốc. Không thể nào. Suzu-chan—

Kí ức xa xôi hiện lên, nụ cười tuổi thơ của cô ấy rõ nét.

“Tớ muốn sớm làm mẹ…”

“Sao cậu lại muốn vậy?”

“Vì em bé dễ thương mà. Nếu làm mẹ, tớ sẽ nuôi nấng đứa trẻ thật cẩn thận.”

Suzu-chan từng nói với đôi mắt sáng và cười ngượng ngùng.

Một Suzu-chan như thế, lại từ bỏ tương lai ôm con mình sao?

“Không… Suzu-chan không thể tự sát…”

Giọng tôi run rẩy, vang lên trong không gian tĩnh lặng.

“Sensei…?”

Hizaki-san nhìn tôi, lo lắng.

Nhưng tôi không đáp. Ánh mắt vẫn dán vào màn hình.

“…Sensei, còn một bài báo đáng chú ý.”

Hizaki-san cuộn màn hình, một bài báo khác hiện ra.

“Bi kịch bất ngờ xảy đến với cặp chị em thân thiết.”

Bài báo ngắn. Vài ngày sau vụ việc, gia đình li tán và cô em gái được mẹ nhận nuôi.

“…Em gái?”

Tôi buột miệng, lòng dậy sóng.

Gia đình li tán? Em gái được mẹ nhận nuôi?

Tôi đọc đi đọc lại bài báo, những mảnh ghép trong đầu dần kết nối.

“Không lẽ…”

Lời nói, hành động, ánh mắt của Konatsu-chan, và nỗi ám ảnh của cô ấy với cái chết của Suzu-chan.

Tất cả hợp thành một đường thẳng, làm hiện lên câu trả lời tôi chưa từng nghĩ tới.

“Konatsu-chan…?”

Lẽ nào—

“Em… là em gái của Suzu-chan?”

Ngón tay tôi run rẩy. Mắt dán vào màn hình, tâm trí chìm sâu.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Vol 3 h là quá trình con em tìm lại công bằng cho chị mình ak🐧☕
Xem thêm
Cũng ko bất ngờ lắm
Xem thêm
ra là ntr ở đây :)))
Xem thêm