“…Thật là vậy sao.”
Tôi nghẹn lời khi bị tỏ tình trực diện một lần nữa và tôi chỉ có thể đáp lại bằng một câu yếu ớt đến thảm hại như thế.
Vì gần như chẳng có chút kinh nghiệm nào với mấy chuyện yêu đương nên tôi hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao trong tình huống này và đầu óc tôi tự nhiên trở nên trống rỗng.
“Từ khi nào vậy…?”
“…Từ hồi sơ trung. Vẫn luôn như vậy.”
…Nặng nề thật.
Tôi đã quá ngu ngốc khi cứ nghĩ cô ấy chỉ là một người bạn thân khác giới. Đã nhiều lần tôi tự hỏi vì sao Shirona lại quan tâm đến một kẻ kỳ quặc như tôi và giờ thì cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Cùng lúc đó, tôi cũng nhận ra từng hành động nhỏ nhặt của Shirona đều mang ý nghĩa.
Cô ấy thường hỏi ý kiến tôi mỗi khi có ai đó tỏ tình với cô ấy.
Cô ấy hay chia sẻ về định hướng tương lai với tôi.
Cô ấy đã rủ tôi vào câu lạc bộ tennis nhiều đến nỗi phát chán.
Mỗi khi tôi tự nhận mình là quý tộc độc thân thì cô ấy lại trông có vẻ buồn.
Từ khi tôi bắt đầu dính líu đến Arina thì cô ấy trở nên lo lắng cho tôi thường xuyên hơn.
Tất cả đều có lý do. Mọi thứ đều liên kết với nhau.
Và tôi cảm thấy bản thân thật đáng khinh. Tôi đã đối xử quá tệ với Shirona. Như thể cố tình làm ngơ trước một người đang vẫy tay gọi mình trong tuyệt vọng.
Vô tri chính là là tội lỗi-đó là điều người ta thường nói.
Tôi chỉ là một gã tồi tệ.
“Tôi thì có gì tốt chứ? Nghe thì kỳ thật nhưng tôi là một kẻ vô dụng. Lần này tôi không đùa đâu.”
“Không phải vậy đâu. Tôi biết mà.”
“Tôi thật sự... không ra gì cả.”
“Tôi hiểu những gì Sui đã âm thầm làm. Như việc chủ động mang đồ giúp cô giáo quay lại sau kỳ nghỉ sinh hay lúc lễ hội văn hóa sơ trung dù không ai nhờ mà ông vẫn tự nguyện giúp ban tổ chức vì thiếu người…”
“Là vì tôi không tham gia câu lạc bộ gì nên mới có thời gian thôi, Shirona. Bà với tôi thân nhau từ lâu nên bà không giống với những cô gái khác. Cho nên. Cho nên bà đang phí hoài bản thân đấy.”
Tôi không thích Shirona theo nghĩa lãng mạn. Đó là điều tôi khẳng định.
Nhưng cũng có thể có một khả năng. Một tương lai mà tôi thích Shirona và hai đứa hẹn hò với nhau. Thế nhưng tôi không xứng với cô ấy.
Nói một cách căn bản thì tôi là một kẻ nhút nhát và không có tí tự tin nào. Việc thích đùa cợt là để né tránh vì tôi sợ bị chú ý. Việc tự nhận là quý tộc độc thân cũng là một cách từ chối. Một dấu X to đùng để người khác đừng can thiệp và để bảo vệ sự ổn định mong manh của tôi.
Chính vì vậy mà tôi là một kẻ tồi tệ.
“…Nhưng tớ đã lỡ thích cậu mất rồi!”[note74167]
Một tiếng than đau lòng. Dù tôi cũng đau khổ nhưng tôi biết người chịu tổn thương nhiều nhất là Shirona. Tôi thì chẳng là gì cả.
Tôi tự hỏi liệu mình đã từng thấy Shirona với đôi mắt ngân ngấn nước như thể sắp trào ra bao giờ chưa. Tôi không nhớ từng thấy khuôn mặt cô ấy đỏ ửng lên đến mức như vậy.
Nhưng lựa chọn đã được đưa ra. Đây là một ngã rẽ mà Shirona không mong muốn. Việc hẹn hò vì thương hại hay vì nghĩ rằng biết đâu sau này sẽ yêu nhau là điều mà tôi không thể làm. Bởi vì Shirona rất quan trọng với tôi. Tôi tuyệt đối không muốn đối xử với cô ấy theo cách đó.
“Shirona, tôi―”
“Dừng lại đi!”
Cô ấy ôm ngực và hét to. Tôi ngạc nhiên trước giọng điệu mạnh mẽ khác với mọi khi của Shirona.
“Đừng nói ra… tớ hiểu rồi mà.”
Cô ấy cúi đầu và lấy hai tay che mặt.
“Vì tớ đã biết rằng … cậu thích Arina-san…”
“Không phải vậy―”
“Không, là vậy đó. Tớ thấy rõ ràng rằng cậu thực sự rất vui vẻ khi cậu nói chuyện với Arina-san. 'À, cậu ấy thích thật rồi'. Tớ nhận rằng cậu thật sự thích Arina-san. Và tớ cũng hiểu rằng mình chẳng thể làm gì được nữa. Dù chắc chắn cậu sẽ phủ nhận nhưng tớ nghĩ cả Makoto-kun cũng nhận ra rồi.”
“…Không, nhưng―”
“Cho nên tớ sẽ từ bỏ cậu. Từ nay về sau tớ sẽ không làm gì như thế này nữa nên cậu có thể yên tâm.”
Shirona ngẩng mặt lên và nhìn tôi bằng ánh mắt mong manh như sắp tan biến.
“Thật sự, tớ đã thích cậu lắm đấy, Sui. Phải mất hơn ba năm tớ mới nói ra được… xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cậu! Vậy nhé!”
Vừa đặt mu bàn tay lên môi cô ấy vừa chạy vụt khỏi Vườn Hồng. Lúc ấy, lẽ ra tôi nên đuổi theo cô ấy không nhỉ. Đuổi kịp cô ấy, nắm lấy vai và khiến cô phải quay đầu lại.
“――”
Tôi sẽ nói gì đó chăng. Nhưng là gì?
Tất cả chỉ là khoảng trắng trống rỗng kéo dài vô tận đối với một kẻ vô dụng như tôi.
Tôi người bị bỏ lại một mình ở Vườn Hồng đã ngồi phịch xuống ghế như thể sợi dây nào đó vừa bị cắt đứt. Và rồi tôi chợt hiểu ra vì sao Arina lại mang hoa đến không gian tĩnh lặng này. Chắc chắn là vì nơi đây rất cô đơn. Lạnh lẽo, vô hồn và tàn úa.
“Tôi không biết làm gì nữa...”
---
“Mừng anh về, Nii-chan.”
“Chào buổi sáng...”
Khi tôi đáp lại giọng nói của em gái vọng ra từ phòng khách thì ẻm lại la toáng lên: “Mẹ ơi! Hình như mấy con ốc vít trong đầu anh hai rơi mất tiêu rồi! Con đi tìm đây!” nhưng tôi mặc kệ rồi chui thẳng vào phòng mình.
Tôi đặt cặp xuống, nới lỏng cà vạt rồi ngã người lên giường.
“Fu aaa... aaaAAAAAAAHHHHH!!!”
Tôi vùng vẫy trên giường như một đứa trẻ đang giận dỗi.
“WAAAAAAAAAAAA!!!”
“Im lặng đi! Em gọi cảnh sát bây giờ!”
Con bé mở cửa một cách thô bạo rồi quát tôi như thể đang đe dọa.
Sau đó em ấy đóng cửa lại và tiếng bước chân của em ấy cũng dần xa.
“.....UWAaaaaaaaAAAAAAAHHHHH!!!”
“Em sẽ thực sự gọi Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đấy, Nii-chan.”
“Gọi Lực lượng Phòng vệ thì hợp lý hơn.”
Tôi đáp lại con bé một cách điềm tĩnh khi con bé quay lại lần nữa.
“Anh làm gì thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không có gì. Không có gì cả.”
“Có chuyện gì đó mà. Nói cho em đi.”
“Được rồi, từ giờ cấm dùng chữ 'gì'. Anh sắp ngu ra rồi đấy.”
“Tại sao?”
“MOUUUUUUUUUU!!!”
Điện thoại của tôi reo lên như thể để đáp lại tiếng hét của tôi.
Con bé buông một tiếng “Ôi trời...” rồi lần này thật sự quay về phòng khách.
Người gọi đến là Arina. Không biết lần này là chuyện gì nữa đây...?
“Xin chào, đây là Đại sứ quán Cộng hòa Uganda.”
『Nếu anh còn đủ sức đùa cợt thế thì chắc khỏi cần gọi. Trả phí cuộc gọi đi.』
“Không ngờ nghĩ rằng mình lại được lo lắng bởi bạo chúa tàn nhẫn khét tiếng - nữ hoàng độc tài Hiwa Arina...”
『Ngày mai đến trường gặp tôi thì liệu hồn đi.』
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được――”
『Bực mình thật đó...』
“Xin lỗi vì trêu hơi quá đà. Tự nhiên gọi điện thế này hiếm quá nhỉ.”
『Sau giờ học hôm nay thế nào rồi?』
Lại chủ đề đó nữa sao.
“...Trước khi tôi kịp từ chối rõ ràng thì Shirona đã nói là sẽ từ bỏ.”
『Hả?』
“Đó chính là lời cô ấy nói. Từ bỏ. Rồi cổ rời khỏi Vườn Hồng... Tôi đang cực kỳ hối hận vì không nói thêm được điều gì.”
Arina im bặt. Trong điện thoại chỉ còn tiếng nhiễu loẹt xoẹt rất nhỏ.
『Vậy à...』
“Cảm ơn cô vì đã gọi cho tôi thế này.”
『T-Tôi đâu có――』
“Cô không hợp làm tsundere đâu.”
『Ừm. Mà thôi, để hôm khác tôi nghe cậu kể lại chuyện này. Cậu không muốn nói thì cũng không sao.』
“Ừ. Cảm ơn nhé.”
『Ừa. Tôi cúp máy đây.』
Tút... tút... tút...
Rồi tôi lại đổ người xuống giường rồi thở dài nặng nề. Cảm giác mệt mỏi trào dâng khiến tôi như thể biến thành một con cá khô.
“Một ngày bận rộn thật...”
Kazawaguchi Kozue. Lời tỏ tình của Shirona. Cuộc gọi của Arina.
Mọi thứ dồn dập xảy ra khiến tôi kiệt sức. Cơ thể chỉ muốn chìm vào giấc ngủ và ý thức tôi cũng dần chìm xuống dưới đáy. Và trong giây phút bản ngã tôi đang dần mờ nhạt thì một tiếng thì thầm cuối cùng vang lên.
『Vậy là ổn rồi sao?』
Làm sao mà tôi biết được điều đó. Nếu có đáp án đúng thì xin hãy chỉ cho tôi biết nó ở đâu.
Tôi không muốn nghĩ gì về chuyện đó nữa cả.


3 Bình luận