Hình như tôi chưa từng thấy Arina mặc thường phục bao giờ. Dù có vắt óc như vắt giẻ rách thì cũng chẳng thể hình dung ra nổi chút cảnh tượng nào về việc cô ta mặc thường phục.
Hễ tưởng tượng tới hình ảnh của Arina thì điều đầu tiên hiện ra là đôi chân đẹp tuyệt mỹ của cô ấy. Cô nàng đó đúng thật là có ngoại hình và vóc dáng đều chuẩn năm sao. Ánh mắt cứ tự nhiên bị hút vào đôi chân ấy. Hơn nữa là bộ đồng phục lúc nào cũng thiết kế để lộ đôi chân ra. Dù chỉ cần nhìn thôi cũng đoán được gu của tên thiết kế ra nó nhưng tôi vẫn muốn nói điều này.
Làm tốt lắm. Đồ biến thái.
Vốn dĩ váy là một món đồ tội lỗi. Ai nghĩ ra cái thiết kế câu dẫn đến thế chứ? Đã vậy còn có đứa thích mặc váy ngắn tới sát mức tối đa khiến chẳng biết phải nhìn đi đâu luôn.
Lúc nào chúng tôi cũng bị buộc tội là nhìn quá nhiều. Nhưng chính chúng tôi mới là bên muốn than phiền! Dù chúng tôi có xoăn quần lên cao hết cỡ đi nữa thì cũng chỉ khiến thế giới ngập tràn lông chân và tạo ra một địa ngục trần gian. Nhưng xin hãy nhận thức rằng chân của phụ nữ đó là một dạng nghệ thuật và cần được nâng niu.
Giữa lúc đầu óc tôi bị bao phủ bởi những thứ đó, tôi đang thư giãn ở một quán cà phê.
Tôi ngồi ở chỗ ngoài trời của quán và nhâm nhi cốc cà phê. Tiếc là ở đây không bán nước ép cà chua nên đành phải gọi cà phê để thay thế vậy. Dù trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ bị sỏi đường tiết niệu nhưng tôi vẫn ngậm ngụm thứ chất lỏng đen sì ấy vào miệng. Đắng nghét. Này là than chứ gì nữa. Thật khó để nghĩ rằng thứ này dành cho con người uống.
Dù là ngày nghỉ tôi vẫn phải ra đường vì phải theo dõi Makoto. Vốn dĩ tôi chỉ muốn trốn trong nhà vào cuối tuần và dán mình xuống sàn nhà như một con sên mà giờ phải ra đi ngoài đường chẳng khác gì phải đi chết cả. Thật quá đáng.
Tất nhiên là tôi sẽ không đơn độc tham gia cái sự kiện như này. Arina cũng đã được tôi gọi tới. Việc tôi đang uống cà phê ở quán là bởi đây là điểm hẹn.
Đáng ra giờ này thì cô ta cũng phải đến nơi rồi nhưng vì gió mát thổi nhè nhẹ dễ chịu quá nên tôi cũng nghĩ thầm rằng thôi thì cứ ngồi vậy tới tận hoàng hôn cũng được nhưng ngay lúc đó một cô gái với gu thời trang đỉnh cao như người mẫu sải bước đến gần tôi. Đội mũ chống nắng và đeo kính râm để tránh ánh nắng mặt trời. Mặc quần short và khoác áo khoác trắng sữa. Hiwa Arina xuất hiện với một vẻ ngoài kỳ quái như thể bước ra từ bộ phim ‘The Devil Wears Prada’.
"Xin lỗi, tôi đang tìm một người cao khoảng 1m80 và nhìn trông giống thức ăn cho chim ấy. Người hay bị nhầm với mấy thứ như metan hydrate. Anh có biết cậu ta không?"
Arina vừa tới nơi là hỏi như thế với tôi.
"Aaaaaaaa!! Là tôi đấy! Tôi tôi tôi tôi! …Vẫn phong cách ăn mặc tuyệt vời như mọi khi ha."
"Sao cậu lại đeo kính râm hả? Trùng với tôi còn gì. Đã vậy còn mặc tuxedo nữa chứ…"
"Tôi đeo kính râm để người ta không nhớ mặt nhưng nhìn thế này thì lại giống trong Ma Trận mất rồi. Tôi tháo ra đây. Đeo khẩu trang vậy."
"Cái chiều cao kia của cậu là đã dễ bị phát hiện rồi. Lần này chỉ cần đừng để Ruuka nhận ra là được chứ gì?"
"Đúng vậy. Makoto nhờ tôi rằng nếu có chuyện gì thì giúp đỡ cậu ta. Không có chuyện gì thì thôi. Nếu có chuyện xảy ra thì tôi sẽ xử lý. Đại loại là vậy đó."
Dù nghe thấy lố bịch hết sức. Nhưng đúng là Makoto đã nhờ tôi như thế. Tôi định sẽ cố gắng ứng biến linh hoạt.
Mọi chuyện sẽ chấm dứt nếu để Ruuka cảm thấy khác thường nên ta phải cẩn trọng.
"Uống cà phê nhanh đi. Còn phải đi nữa đấy."
"Đợi chút. Với một người yêu nước ép cà chua như tôi thì điều này hơi bị khắc nghiệt đó."
"Uống cái ực một cái đi."
"Đừng nói như mấy ông già mời nhau uống rượu chứ. Ực, đắng chết. Tôi sẽ trả thù toàn nhân loại!"
"Đi thôi. Không có dư dả thời gian đâu."
May mà tôi đã mua sẵn nước ép cà chua để rửa miệng. Tôi lấy lon nước từ túi ra và uống ngay.
"Ngon chết đi được!"
"Khi đứng cạnh tôi thì phải nói chuyện cho đàng hoàng, lịch sự. Lần sau mà cậu nói điều gì xàm xí nữa là tôi sẽ hét thật to 'Biến thái!' cho xem."
"Xin lỗi ạ."
---
Chúng tôi đến công viên gần nơi Makoto hẹn gặp Ruka.
Tôi và Arina không bước vào công viên mà chỉ đứng từ xa quan sát bằng một chiếc kính viễn vọng một mắt.
"Cậu mang cái quái gì đến đây vậy… Trông chẳng khác gì mấy kẻ rình trộm cả."
"Vì tên của tôi liên quan đến vũ trụ mà nên tôi cũng thích vũ trụ lắm. Cái kính thiên văn nhỏ này là kính phụ gắn kèm vào kính lớn dùng để ngắm sao đấy. Nhưng vẫn nhìn rõ lắm đó. Nè, thử nhìn xem."
"Ah, thấy thật."
"Thấy chưa? Thế là cô cũng là kẻ rình trộm rồi đấy. Làm tốt lắm."
"Cậu đúng là đồ hèn hạ, vô nhân đạo, thối nát…"
Makoto trông có vẻ bồn chồn không yên.
Lúc nãy tôi có nhận tin nhắn từ Makoto hỏi rằng “Mày tới chưa?”. Tôi đáp lại “Đang theo dõi mày đấy. Tao thấy rõ bên trong quần áo mày luôn đó”. Rồi không nhận được phản hồi luôn.
Vài phút sau thì cuối cùng Ruka cũng đến. Makoto ngượng ngùng giơ tay chào.
"Arina, buổi hẹn hò bắt đầu rồi đấy."
"Ừm. Có gì thì bảo tôi. Tôi ăn cái đã."
Arina liếm liếm cây kem của mình và nhìn về phía cặp đôi Makoto–Ruka với ánh mắt không mấy hứng thú.
Có vẻ hai người họ đi đến thủy cung đúng như kế hoạch. Vì công viên này nằm cạnh thủy cung nên chỉ cần đi bộ một chút là đến. Cả hai đều căng thẳng và vụng về , cảnh tưởng đó khiến tôi xém bật cười. Thật sự rất buồn cười khi được thấy cái điệu bộ đó của đứa bạn mà mình gặp thường ngày.
"Hai người họ đang nói gì vậy?"
Arina vừa nhấp ngụm cacao vừa hỏi tôi.
"Đồ ngốc. Cách nhau đến 40 mét đấy. Dù có là dị nhân như tôi đi nữa thì cũng không nghe nổi đâu."
"Nhưng cậu có thể đọc khẩu hình mà. Cậu là kẻ rình trộm thì phải giỏi chuyện đó chứ?"
"Rồi rồi, để xem thử … 'Ruka, cảm ơn em vì đã đến hôm nay. Bây giờ chúng ta đi tàu siêu tốc đến Nam Cực nhé?'"
"Thôi khỏi. Thảm họa quá."
"Bất khả thi rồi."
Makoto và Ruka đi qua cổng rồi tiến vào bên trong thủy cung. Như vậy là không thể quan sát tiếp được nữa rồi.
"Mất dấu rồi. Giờ sao đây?"
"Hể, đi theo chứ sao nữa?"
"Woa. Tôi tưởng cô sẽ thốt lên điều gì đó kiểu 'Tôi thà đứng ngoài đợi còn hơn phải đi với cậu!'."
"Nếu trong thủy cung có chuyện gì xảy ra thì đâu có ứng phó kịp. Đã được nhờ vả thì phải làm cho đàng hoàng. Cậu là bạn của người ta mà."
"Không ngờ Arina-san đây vẫn còn chút nhân tính đấy..."
Trước khi bị Arina nói thì tôi đã chạy về phía thủy cung.
Sau khi mua vé xong tôi với Arina cùng bước qua cổng.
Khi định nói việc này chẳng khác gì một buổi hẹn đôi cả nhưng nếu tôi lỡ miệng nói ra thì thể nào cũng bị mắng ầm lên cho xem nên tôi đành nuốt lại.
Lần cuối tôi đến thủy cung là khi nào nhỉ. Chắc là từ lúc bắt đầu mặc đồng phục tới giờ thì chưa từng ghé qua lần nào nữa. Lần cuối tôi đến đây có lẽ là hồi tiểu học.
Một cảm giác hoài niệm dâng lên trong tôi. Nó có cái mùi như của cái thời mình còn trong sáng và thuần khiến như dòng nước chảy qua trên đầu kia. Nó gợi lại cho tôi thời thơ bé lúc nào cũng ngạc nhiên và háo hức trước mọi thứ. Vô thức tôi dán sát vào bể kính.
"Còn có khách khác nữa đấy, ý thức chút đi."
"Ôi ôi, con hải cẩu này đáng yêu quá. Đến mức như tội ác luôn ấy chứ. Chắc chắn là nó vi phạm luật hình sự."
"Thôi. Cặp đôi kia để tôi theo dõi luôn cho cậu cứ lo thưởng thức đi."
"Vâng thưa mẹ~"
"Tôi giết cậu bây giờ."
"Xin lỗi ạ."
Có những con cá kỳ quặc tôi chưa từng thấy qua, những con cá có mặt mũi kỳ lạ và có con thò đầu ra khỏi hang nhìn về phía tôi với vẻ chán đời. Quay lại đây sau một thời gian dài khiến tôi cảm thấy nơi này thú vị biết bao.
Arina đang vừa quan sát vừa liếm cây kẹo. Đã trong đây rồi mà vẫn còn đeo kính râm nữa, trông còn kỳ quặc hơn cả tôi luôn.


6 Bình luận