Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thứ Tư : Câu chuyện ...

Chương 05 Cảm xúc dành cho anh

10 Bình luận - Độ dài: 1,869 từ - Cập nhật:

“Aaaa....Aaaa....Aaaa”

Tôi sợ đến mức không dám bước ra khỏi lớp luôn. Mà phải nói là đến cả việc đứng dậy khỏi bàn cũng thấy sợ. Tôi ôm đầu như thể để bảo vệ khỏi những viên đạn đang bay loạn trong không trung.

Nguyên nhân chính là do tin nhắn từ Shirona gửi đến sáng nay. Nội dung là một lời tỏ tình gửi cho tôi. Tôi đã cố gắng lý giải câu “Tôi thực sự thích Sui” theo mọi cách có thể. Tôi vứt bỏ đi sự ảo tưởng và bắt đầu nghi ngờ đó có thể là ẩn ý gì đó như là gõ nhầm, mã Caesar hay là một trò chơi trừng phạt,... Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra câu trả lời hợp lý.

Trước đây, Shirona cũng từng có lần nói ra một câu giống như tỏ tình và mọi thứ lúc đó trở nên khá ngượng ngùng nhưng lần này thì khác. Vì khi đó là câu "tôi đã thích" ở thì quá khứ nên tôi cũng không hoảng. À không, cũng có hơi hơi. Và khá khó nói chuyện. Nhưng vì tôi có thể hiểu câu đó là "giờ không còn thích nữa" nên chỉ một thời gian sau là có thể quay lại như bình thường.

Nhưng lần này là một tỏ tình trực diện nên tôi thực sự bối rối. Tâm trạng tôi rối loạn. Nếu cô ấy nói muốn gặp sau giờ học thì tôi chỉ còn cách đi gặp thôi. Tôi không có lý do gì để từ chối cả mà nếu từ chối thì chắc chắn Shirona sẽ bị tổn thương. Vậy nên tôi sẽ đến gặp cổ. Điều đó là chắc chắn. Vấn đề là tôi nên đưa ra câu trả lời thế nào.

“Aaaa....Aaaa....Aaaa”

“Quay lại đi, Sui… quay lại đi…!”

Khi tôi đang ôm đầu và cúi mặt xuống bàn thì có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.

“Ah, Makoto…”

“Sao thế? Trông mày kỳ lắm đó. Giống như Vô Diện trong Ghibli ấy.”

“Cảm ơn… trong chốc lát tao đã chỉ biết dùng ngôn ngữ như trẻ sơ sinh… nghĩ đến việc nếu mày không gọi tên tao thì thật khủng khiếp…”

“Bùm!!”

Với một tiếng hô vui vẻ, tôi bị đập cho một phát vào đỉnh đầu khiến mặt đập vào bàn. Tôi tưởng mũi mình gãy luôn rồi.

“Không giống Sui tí nào. Hehe.”

Đứng cạnh Makoto là Niwatari Tsuru cô nàng gal kín tiếng với trí tuệ đứng đầu khối. Cô ấy chống tay vào hông và nở một nụ cười sung sướng đáng ghét.

“Cảm ơn cô. Nhờ cái đập vừa rồi mà tôi mất luôn ký ức chín năm qua rồi đó Tsuru-san. Giờ tôi chẳng làm nổi toán tiểu học luôn.”

“Oh, xin lỗi nha.”

“Bùm! Như vầy đỡ hơn chưa?”

GẦMM!!

Âm thanh của sự hủy diệt vang lên. Sự va chạm giữa cái mặt tôi và cái bàn phát ra một động năng đủ mạnh để tạo thành một cái hố thiên thạch. Một cú đập đầu từ cô ta mạnh hơn hẳn so với cú của Tsuru đã đập tôi hồi nãy.

“Đau quá! Nứt sọ mất! Nó vỡ ra mất rồi!”

“May quá. Đúng là gọi Arina-san tới là quyết định đúng đắn.”

“Thật vậy à?”

“Không có tốt chút nào đâu!”

Sau Makoto và Tsuru thì giờ thì Arina cũng xuất hiện.

“Mấy người bị gì vậy hả!? Nếu muốn chơi đập dưa hấu thì mặc đồ bơi đi vào mà đập đi! Tại sao lại mặc đồng phục!? Đã thế còn không phải trên bãi biển mà lại là trong lớp học nữa chứ!? Sức hút hoàn toàn--”

GẦM!

“Muốn… giết… tôi… à…?”

“Nếu có chuyện gì lo lắng thì cứ nói ra đi Sui.”

“Phải đó. Vì cậu đã giúp trong lễ hội văn hóa nên giờ là lúc tôi giúp lại.”

Những lời tử tế không ngờ tới.

Thế nhưng tôi hoàn toàn không có ý định nhờ đến họ. Vì đây là chuyện giữa tôi và Shirona nên tôi nghĩ nếu đem ra kể với họ thì chỉ khiến thêm phiền phức. Dù sao thì việc họ lo lắng cho tôi cũng khiến tôi rất vui.

“Không, chuyện này không thể nhờ đến mấy cậu được…”

“Hả? Hãy nói ra đi mà Sui.”

“Thật sự là chuyện này quá bất ngờ nên không thể mang ra bàn bạc được… xin lỗi.”

“Này này, cậu thật sự ổn chứ?”

Tsubame cúi xuống, nhìn vào mặt tôi và hỏi.

“Nếu không khỏe thì để tôi đưa cậu lên phòng y tế nha?”

“Ồh. Phòng y tế có vẻ cũng là nơi thú vị đấy… Áaaaaa!!”

GẦM!!GẦM!!

“Arina-san… xin tha cho tôi… đầu tôi nứt mất… súp miso cua trào ra mất…”

“Đứng dậy đi.”

“Hả?”

“Tôi bảo là đứng dậy!”

Tôi đứng dậy như được bảo.

Ngay lúc đó, Arina nắm chặt lấy tay tôi và kéo tôi đi.

“Khoaan, Khoan đã Arina! Cô nắm chặt quá đấy! Nó sắp nát rồi! Trái đất sắp vỡ rồi! Ai là kẻ bắt cóc vậy hả!”

“Câm miệng.”

Cả Tsurugi và Makoto đều sững sốt. Há hốc miệng ra và dõi mắt theo cảnh tượng tôi bị lôi đi như bị bắt cóc. Mà đúng thôi. Chính tôi cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chúng tôi đi qua hành lang và đi lên cầu thang quen thuộc. Suốt quãng đường ấy tôi như một đứa bé bị mẹ dắt đi vậy và hoàn toàn không thể kháng cự. Cô nàng này mạnh đến mức quá đáng rồi đấy.

Cuối cùng chúng tôi tới trước cửa phòng sinh hoạt cũ nơi từng là vườn hoa hồng.

Vườn Hồng bây giờ coi như chẳng còn nữa. Vì Arina cũng thấy nó không cần thiết nữa nên cuối cùng vẫn đồng thuận giải tán dù thấy hơi buồn một chút. Mà tại sao cô ấy lại dẫn tôi đến đây?

Arina đặt tay lên tay nắm cửa. Tôi nghĩ là sẽ bị khóa nhưng ai ngờ nó lại được mở ra một cách dễ dàng. Akakusa-sensei ơi, làm ơn nhớ khóa cửa giùm cái…

Và rồi tôi bị ném vào căn phòng từng là Vườn Hồng.

“B-bộ định chặt xác tôi ra hả...!? Ăn tôi cũng không ngon gì đâu đó…!”

Trò đùa của tôi hoàn toàn bị cô ấy ngó lơ. Thay vào đó Arina bất ngờ áp sát, nắm lấy cà vạt tôi và đưa mặt tới gần.

“Này, cậu định trả lời sao đây?”

“Chặt quá! Cổ tôi!”

“Cậu định trả lời Shirona ra sao?”

Arina trông có vẻ đang rất lo lắng.

“Trả lời sao à… Tôi cũng không biết nữa…”

“Cậu. Cậu có thích Shirona không?”

Tôi có thích Namiki Shirona hay không nhỉ.

Tôi không ghét cô ấy mà ngược lại tôi còn có thiện cảm với cổ. Tôi thấy cô ấy dễ thương, hiền hòa, khiến người ta muốn che chở. Tôi quen biết cô ấy từ hồi sơ trung nên rõ ràng cô ấy là một người đặc biệt so với những cô gái khác.

Có lẽ cô ấy là hình mẫu lý tưởng của các chàng trai.

“Tôi không biết liệu đó có phải tình yêu không....”

“Vậy cậu định hẹn hò à?”

“Khoan đã, sao tự nhiên hỏi tới tận đó luôn thế!? Với lại tôi sắp nghẹt thở rồi … gừừừ”

“Xin lỗi…” – Arina khẽ lẩm bẩm rồi buông tay khỏi cà vạt của tôi.

“Tôi đã từng nói với cậu rồi.”

“?”

“Nếu cậu hẹn hò với ai đó thì tôi sẽ biến mất.”

“Àà….”

Tôi đã từng nói thế.

Đó là sau khi lễ hội văn hóa kết thúc. Khi ấy Ugin hỏi tôi rằng “Nếu Arina hẹn hò với ai đó thì anh sẽ làm gì?” và sau đó tôi đã nói thẳng với Arina rằng: “Nếu cô hẹn hò với ai đó thì tôi sẽ hoàn toàn biến mất để cô có yên tâm mà vun đắp tình yêu của mình.” Arina cũng đáp lại tôi rằng nếu tôi hẹn hò với ai đó thì cô ấy cũng sẽ biến mất. Khi ấy cả hai còn tự giễu và bảo rằng giống như đang thi xem ai sẽ có người yêu trước vậy.

Tôi ngạc nhiên vì một câu nói bình thường ngày đó lại còn giữ hiệu lực đến tận bây giờ nhưng điều khiến tôi sốc hơn là việc Arina lại bận tâm lấy lời đó mà chất vấn tôi. Nói cách khác, cô ấy đang hỏi rằng nếu tôi hẹn hò với ai đó thì cổ phải làm gì. Đến cả một thằng vô tâm như tôi cũng có nhận ra điều đó.

“Tôi nhớ ra rồi. Đúng là tôi từng nói vậy…”

“P-Phải chứ? Nếu theo đúng lời đó thì nếu cậu hẹn hò thì tôi có thể rời xa cậu phải không?”

“Tôi đã nói như vậy… nhưng chắc là cũng đúng. Nếu cả hai đang hẹn hò thì chẳng ai muốn người ấy cứ tiếp cận với người khác giới hoài đâu…”

“Vậy là cậu định đón nhận tình cảm của Shirona sao...?”

“Tôi sẽ đón nhận nhưng tôi vẫn chưa quyết định là sẽ hẹn hò hay không…”

“Nhưng nếu có khả năng cao là sẽ hẹn hò thì cậu cần phải nói rõ điều đó. Vì cả hai ta…”

Tôi thầm nghĩ trong lòng rằng thật hiếm khi thấy cô ấy nói chuyện như một con người thật sự nhỉ, giờ mà tôi còn nói được nữa chứ. Rốt cuộc thì cái cô nàng stundere độc mồm độc miệng này giờ đây đang túm lấy vạt áo của tôi và cụp mắt xuống nhìn chằm xuống dưới bên trái. Nếu không tự pha trò trong đầu thì tôi chẳng biết phải làm sao với cảm giác ngượng ngùng trông tôi lúc này nữa.

“Tôi phải làm gì đây chứ…”

“Hừ, đồ hèn nhát! Tự mình quyết định đi chứ!”

Đúng vậy.

Nếu sống thật với lòng mình thì câu trả lời vốn đã rõ ngay từ đầu.

Tôi không biết có thứ gì gọi là đáp án đúng trong tình yêu của con người hay không. Vốn dĩ chuyện đó không tồn tại đúng sai. Ai đến với ai, ai từ chối ai. Vốn chẳng có câu trả lời cố định nào cả.

Chỉ có một điều duy nhất thôi. Tôi có thể khẳng định rằng tình yêu là một sự giao tiếp vừa ích kỷ vừa xấu xa nhưng cũng vô cùng phù du và đẹp đẽ.

Nếu bản thân tôi được phép trở thành một phần trong khung cảnh đẹp đẽ đó thì có lẽ tôi cũng nên thử một lần xem sao. Đời học sinh cao trung chỉ có một lần duy nhất. Chỉ có một lần gặp gỡ và chia ly. Bây giờ chính là lúc chiếu rọi ánh sáng vào cuộc sống bê tha của một thành viên câu lạc bộ Về Nhà như tôi.

“Tôi thích Arina nên tôi không thể đáp lại tình cảm của Shirona.”

Tôi cảm thấy mình đang thật sự sống.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Ra đời e nể mỗi anh🗣️🔥
Xem thêm
( ͡ಥ ͜ʖ ͡ಥ)
Xem thêm
Đùa cợt giờ lại từ chối, sai lầm tai hại vãi
Xem thêm
Quá mạnh
Xem thêm
Mạnh đét
Xem thêm
cặp đôi bá đạo sắp hình thành r :))))
lần trước còn 🖕 mong đc giúp đỡ thì bây h như nào ta :)))
Xem thêm
anh nhà mạnh quá
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
tốc độ đấy
Xem thêm