Thứ Tư : Câu chuyện ...
Chương 03 Nước ép cà chua bất tận
4 Bình luận - Độ dài: 2,635 từ - Cập nhật:
<Một cô gái tiến đội mũ màu đỏ thẫm, đeo kính râm, mặc quần short lộ đùi, khoác chiếc áo khoác màu trắng sữa với cúc áo trước ngực được cởi ra sẽ lại gần mày. Gặp thì nhờ cổ chụp hình. Cô ấy sẽ vui vẻ nhận lời thôi. Mà nói thêm, cô gái đó chính là Hiwa Arina cô nàng độc miệng háu ăn>
Tôi đã gửi tin nhắn đó cho Makoto. Ngay sau đó cậu ta trả lời là đồng ý nên tôi truyền lại thông tin cho Arina.
"Được rồi. Arina, OK rồi đấy. Cô hãy tiến lại gần một cách thật tự nhiên, phải thật tự nhiên để lọt vào tầm mắt của Makoto. Như thế thì cậu ta sẽ gọi cô lại."
"Phiền phức thật."
"Ráng đi! Nếu tôi mà xuất hiện là bị Ruka phát hiện ngay nên tôi chỉ còn trông cậy vào cô thôi!"
"Rồi rồi rồi, biết rồi biết rồi. Tôi đi đây."
Arina nhét thêm một viên kẹo cao su vào miệng rồi bắt đầu bước đi. Từ phía sau lưng cô ấy toát ra khí thế đầy tự tin khi cánh tay phải giơ lên cao nắm chặt thành một nắm đấm. Cô nàng đó bị gì vậy trời. Cái kiểu lập dị này đúng là ngang ngửa tôi luôn rồi đó. Người như vậy tôi không quen biết đâu. Là người dưng đó.
Tôi quan sát từ một vị trí cách xa cặp đôi. Họ đang ở khu vực chim cánh cụt.
Vì khu vực này bằng phẳng nên không thể quan sát từ trên cao nên tôi phải cẩn thận theo dõi động tĩnh để không bị phát hiện.
Arina nhẹ nhàng lách mình qua đám đông và rút ngắn khoảng cách với mục tiêu. Nhìn cảnh đó thôi mà cũng khiến nhịp tim tôi tăng lên. Cô ấy tiếp cận tự nhiên hệt như một điệp viên. Là gián điệp của MI5 (Cơ quan tình báo Anh) à?
Cuối cùng Arina cũng đi ngang qua trước mặt Makoto. Makoto giật nảy người như bị sét đánh rồi lên tiếng run rẩy gọi cô ấy lại.
Cậu ta gừa bối rối vừa nói gì đó với Arina. Như thể mất kiên nhẫn nên Arina giật lấy điện thoại của Makoto rồi cầm lên chụp. Như một quy trình sản xuất vậy cô ấy làm xong công việc trong tích tắc rồi quay lại ngay lập tức. Mọi chuyện xong trong chớp mắt.
Vì không hiểu sao Arina lại tỏ vẻ mặt tự mãn nên tôi quyết định trêu chọc một câu.
"Tự mãn dữ thần ha."
"Tại vì cậu ta khi nhìn thấy tôi đã giật mình đến nỗi nhảy dựng cả lên rồi cứ lưỡng lự không biết có nên gọi tôi lại hay không đó chứ. Thấy tội nghiệp quá nên tôi chủ động bắt chuyện luôn."
"Tôi đã báo trước là cô sẽ đến rồi còn gì. Cơ mà giờ đã có ấn tượng về cô mất rồi thế nên là không thể triệu hồi Arina thêm được nữa. Làm ơn đừng để có thêm tình huống bất ngờ nào nữa nha, Makoto-kun."
Vậy nên tôi gửi một tin nhắn cho Makoto:
<Dù bất kể có chuyện gì xảy ra thì hãy tự mình giải quyết. Đây sẽ là cơ hội để hai đứa củng cố thêm mối liên kết.>
Được rồi. Như vậy thì bọn họ sẽ có thể tự xoay sở được phần nào.
Trong trường hợp thực sự cần người giúp thì cậu ta chỉ còn một lượt can thiệp duy nhất. Và tất nhiên con bài cuối cùng đó chính là tôi. Chắc cậu ta sẽ không gọi chúng tôi nhiều đâu vì nếu không hạn chế thì sẽ bị Ruka phát hiện. Mà nếu cậu ta biết là bị giám sát thì chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
"Giờ thì tụi mình cứ đi lòng vòng thôi. Mong cho họ sẽ được suôn sẻ hạnh phúc."
---
Tôi không ngờ trong đời mình lại có ngày được đặt chân vào một quán buffet tráng miệng như thế này.
Đây là chuyện xảy ra khi tôi hỏi Arina có chỗ nào để giết thời gian sau khi rời khỏi thủy cung không.
"Ờmm... Tui thật sự được vào à?"
Tôi nhìn vô trong tiệm và thấy ngạc nhiên khi phần lớn khác là nữ giới. Từ nữ sinh cấp ba, sinh viên đại học đến nhân viên văn phòng nói chung toàn là phụ nữ. Rõ ràng đây không phải là thế giới mà tôi quen thuộc. Vậy mà lại bắt tôi ngồi trong một không gian tràn ngập hương thơm ngọt ngào thế này ư? Tàn nhẫn quá rồi đấy. Làm ơn gia tăng hormone nam giới cho tôi với.
"Đừng để ý làm gì."
Không, tôi để ý đấy. Cái này gần như là đột nhập vào nhà tắm nữ rồi còn gì. Nhân viên là nữ, khách cũng là nữ nên tôi còn muốn xác nhận đây có phải là khu vực cấm đàn ông không nữa cơ.
Dù tôi có gào thét cỡ nào trong lòng thì vẫn không truyền đến Arina chút xíu nào và trước khi kịp nhận ra thì tôi đã ngồi xuống lúc nào không hay. Bầu không khí bao quanh tôi quá khác biệt khiến tôi không tài nào bình tĩnh được. Cứu với, Makoto.
Dù hơi ngán ngẩm trước cảnh Arina ăn ngấu nghiến nhưng tôi cũng dần trở nên quen thuộc. Mấy món tráng miệng bày ra nhìn ngon thiệt. Món nào món nấy đều hấp dẫn đến mức tôi không biết nên chọn gì nên tôi giao hết cho Arina lựa chọn. Mà món nào cô ấy chọn cũng đều ngon hết trơn.
Tuyệt vời nhất là nước ép cà chua miễn phí. Đúng vậy, được uống nước ép cà chua uống bao nhiêu tùy thích luôn đấy. Kinh ngạc đến mức khiên tôi chảy nước mắt luôn ấy. Dù có bị Arina mỉa nói "Cậu là Dracula à" thì tôi vẫn chẳng bận tâm mà tiếp tục uống. Tại nó ngon quá thì biết làm sao giờ.
Arina thì vẫn tiếp tục ăn như trước. Tôi nghi là trong bụng cổ có một cái hố đen luôn ấy chứ.
"Cô ăn nhiều ghê ha."
"Con gái ăn khỏe dễ được ưa thích lắm đó."
"Câu này lần hai rồi đó. Nghe từ miệng cô nói thì cũng hơi thuyết phục thật nhưng ở trường thì cô có ăn nhiều vậy đâu."
"Đúng vậy. Nên khổ lắm đó."
"Không ăn được à?"
"Ở trường thì làm gì có bầu không khí như vậy chứ?"
Chắc không có ai mà cứ khi nghỉ giải lao lại bỏ cái gì đó vào miệng cả. Mà kể cả có thì chắc cũng bị người ta nhìn với ánh mắt tò mò thôi. Dù gì thì cô nàng này vẫn còn để ý đến việc người khác nghĩ gì.
"Không hiểu sao hôm nay toàn chỉ ăn với ăn không à."
"To xác vậy mà ăn chẳng nhiều gì cả ha."
"Tôi tiết kiệm nhiên liệu mà. Cơ thể thân thiện với môi trường đó."
"Tôi thì tiết kiệm tệ lắm. Cứ như kẻ thù của Trái Đất ấy."
Hai đứa nói chuyện linh tinh như vậy trong 90 phút và buổi ăn buffet cũng kết thúc. Lúc gần cuối buổi ăn tôi thì chỉ quan sát Arina trong khi uống nước ép cà chua. Cứ vừa lẩm bẩm ‘ăn dữ ghê, ăn dữ ghê’ đều đặn vừa kêu thêm nước ép cà chua. Còn Arina thì vẫn cắm cái nĩa vào món gì đó rồi đưa lên miệng.
Khi ra khỏi quán tôi hít thật sâu cái luồng không khí bên ngoài vào phổi. Mùi ngọt bên trong nhiều đến mức tôi tưởng cái mũi mình sắp hỏng luôn. Không khí mát mẻ tràn vào cơ thể đúng là thật dễ chịu.
"Chắc giờ cũng chẳng có chuyện gì xảy ra nữa đâu nên giải tán luôn nhé."
"Nếu cậu thấy vậy ổn thì cũng được thôi nhưng mà ít nhất cũng báo cho họ một tiếng chứ? Tôi nghĩ họ vẫn đang quan tâm đến tụi mình đó."
"Ừm cũng đúng. Để tôi nhắn tin."
Trời vẫn chưa tối nên chắc hai người kia vẫn còn đang đi dạo đâu đó trong thị trấn. Việc bọn tôi rút sớm có thể khiến họ ngạc nhiên chút nhưng hy vọng họ sẽ coi mình là đứa trẻ đang cai sữa mà biết tự kiềm chế lại.
Khi tôi đang vừa nghĩ cách nhắn sao cho hợp lý thì Arina bất ngờ níu lấy vạt áo tôi rồi nấp ra sau lưng tôi.
"Cô bị hội chứng sợ người lạ đột ngột hả?"
"Không phải! Phía trước! Cách chừng 20 mét!"
Vì đông người quá nên tôi không rõ Arina đang nói tới ai hay cái gì. Tôi nheo mắt lại cố nhìn kỹ về phía trước . Nhưng dòng người hỗn loạn làm tôi bỏ cuộc luôn.
"Arina-san. Tôi không hiểu quái gì cả."
"Đồ ngốc! Đang lại gần kìa! Đi mau!"
Cô ấy kéo tôi mạnh tay như đang bỏ chạy khỏi thứ gì đó. Nhưng sự tò mò trỗi dậy nên tôi cố ghì lại để tận mắt xem thử cái thứ kia là gì.
"Đâu rồi ta~?"
Và rồi tôi chạm mắt với một cô gái.
Ánh mắt của tôi và Namiki Shirona chạm nhau giữa vũ trụ bao la và huyền bí nơi mà ngay cả mặt trời cũng chỉ nhỏ như quả trứng cút này. Tôi nghĩ đây đúng là kỳ tích. Khi còn đang nghĩ về mấy điều vớ vẩn đó thì Shirona đã há hốc mồm và chỉ thẳng vào tôi. Chắc bị bất ngờ vì sự trùng hợp này. Sau đó hội trưởng câu lạc bộ tenis Hiiragi Yuri và Miyanaka Ran đã xuất hiện từ phía đám đông đằng sau. Cả hai đều trông thấy tôi.
Thì ra là vậy, Arina-san. Đúng là gay go thật. Tôi với Arina – một người mặc tuxedo một người mặc thường phục lại đi chơi với nhau vào ngày nghỉ như này. Đặc biệt là cái vẻ ngoài trông thật khó hiểu cuat tôi. Tại sao tôi lại mặc tuxedo. Thú thật là bản thân tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại mặc thế này. Nhưng tôi thừa biết ba người kia sẽ nghĩ gì.
『Hiwa Arina và Sakaki Sui đang hẹn hò』
Nếu bạn có một quan điểm ý thức bình thường, trung bình và khá phổ biến thì kiểu gì bạn cũng sẽ đi đến suy đoán đó. Ngay cả tôi cũng nghĩ vậy mà.
Shirona và hai người kia đang tiến lại gần nhưng trong mắt tôi thì như thể mọi thứ đang diễn ra chậm lại. Chắc là do não tôi đang gào thét cố gắng tìm lý do biện minh hợp lý nào đó.
Còn Arina người mà tôi hi vọng sẽ là cứu tinh lại như thể đã giác ngộ mọi sự và sẵn sàng chấp nhận tất cả. Nói cách khác cô ấy đã hóa thành một bức tượng đồng đứng bất động ở đó.
Dù vậy tôi vẫn chưa từ bỏ. Nếu cứ thẳng thắn nói ra rằng tôi và Arina không hề hẹn hò gì cả và chúng tôi chỉ đang theo dõi cặp đôi Makoto và Ruka. Chỉ cần thắp lên ngọn lửa trong tim và dùng những lời lẽ đầy chân thành để trình bay thì họ sẽ hiểu cho tôi thôi.
Nếu vẫn còn nghi ngờ thì tôi sẽ cho họ xem đoạn tin nhắn giữa tôi và Makoto. Hơn nữa là chỉ cần Makoto xác nhận là tôi đã được nhờ vả thì sự trong sạch của tôi sẽ được chứng minh. Không sao đâu, tôi sẽ thắng. Tự cổ vũ bản thân mình như vậy và tôi cất tiếng gọi Arina:
"Thắng rồi, Arina."
"Điều đó không có nghĩa gì cả……"
Cô nói đúng, hoàn toàn vô nghĩa. Nếu ở vị trí của Arina thì chắc tôi cũng sẽ đáp như vậy thôi.
Và rồi Shirona cùng hai người kia cuối cùng cũng đứng trước mặt chúng tôi.
"Ara, chẳng phải là Arina-san sao?"
Shirona lờ tôi đi và gọi Arina. Mặc dù đang đeo kính râm nhưng có vẻ vẫn bị nhận ra. Nếu vậy thì chắc Ruka cũng nhận ra mất rồi.
"Ừmm."
Arina nhẹ nhàng tháo kính râm ra như một ngôi sao Hollywood.
"Biết ngay mà! Vì Arina-san thân hình quá đẹp nên chỉ cần nhìn qua dáng là nhận ra liền!"
Shirona mỉm cười rất vui vẻ. Thế nhưng Yui và Ran đứng bên cạnh lại mỉm cười nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng hóa thành tượng đá như Arina vài giây trước và khiến tâm trí rơi vào trạng thái trống rỗng. Không nghĩ gì hết. Không gì cả. Tôi là con người. Cà chua, thích cà chua.
"Sui, cái bộ đồ đó là sao? Có chuyện gì à?"
"……"
"Này, Sui-kun~. Cậu còn sống không đó~?"
"……"
"Nè~?"
"……"
Yuri thì kiểm tra xem Sakaki Sui còn sống không còn Ran thì đấm vào bụng Sakaki Sui. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên trạng thái. Tôi hướng mắt nhìn vào vũ trụ vô tận, tưởng tượng đến thiên hà Andromeda sẽ xuất hiện khi đêm về để rồi xúc động trước sự bao la hùng vĩ của vũ trụ.
Bầu trời ban ngày thì trong xanh. Ban đêm thì lại đen kịt. Bạn có bao giờ thắc mắc vì sao vũ trụ lại tối đen chưa? Dù nhìn đến đâu hay 360 độ thì vẫn chỉ toàn là màu đen kịt vô tận. Đó là bởi vì vũ trụ là môi trường chân không. Chỉ khi ánh sáng chiếu vào vật thể và phản xạ đến mắt ta thì ta mới có thể cảm nhận được màu sắc.
Vì vũ trụ gần như là chân không nên ánh sáng cứ thế di chuyển thẳng tắp mà không bị phản xạ. Vậy ở tận cùng vũ trụ liệu có sự phản xạ nào không? Nếu có rìa thù có khi nó cũng đến được Trái Đất rồi chăng. Việc ánh sáng không chạm tới thì cũng có nghĩa là vũ trụ vốn dĩ không hề điểm tận cùng.
Hơn nữa vì tốc độ giãn nở của vũ trụ vượt cả tốc độ ánh sáng nên bản thân ánh sáng cũng chẳng thể cho ta biết việc có tồn tại rìa hay không. Thật là đáng sợ. Tại sao chúng ta tồn tại? Tại sao vũ trụ cứ mở rộng mãi mà chẳng đoái hoài đến chúng ta? Ngay cả cái gọi là rìa cũng không chắc có tồn tại , rốt cuộc có gì ở đó? Mà vốn dĩ sự tồn tại nghĩa là gì? Tại sao thế giới lại tồn tại? Liệu sẽ có lúc nào đó tìm được câu trả lời cho câu hỏi tối hậu này chăng?
Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã đứng một mình.
Arina và ba người kia đã biến mất chỉ còn tôi đứng đó một mình.
Tôi kiểm tra điện thoại thì thấy có tin nhắn từ Arina.
<Tôi về cùng ba người họ trước nhé. Còn cậu thì đi gặp bác sĩ tâm lý rồi hãy về>
Có vẻ họ đã về rồi. Nói là về nhưng mới ba giờ chiều nên chắc sẽ còn la cà đâu đó.
Vì chẳng còn việc gì để làm nên tôi mua hai hộp nước ép cà chua từ máy bán hàng tự động rồi về nhà.
Một cho tôi một cho em gái tôi.
Vũ trụ.... sâu thẳm thật đấy.


4 Bình luận
Tfnc