Yahari Ore no Seishun Lov...
Wataru Watari Ponkan8
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06 (e)

Chương e3: Hayama Hayato nhẹ nhàng bỏ trốn.

0 Bình luận - Độ dài: 5,426 từ - Cập nhật:

Công viên, điểm bắt đầu của cuộc chạy marathon, chứng kiến sự tụ tập dần dần của cả học sinh nam và nữ năm nhất và năm hai. Tuyến đường mà các bạn nam chạy là trên làn đường ven biển và quay trở lại đây qua Cầu Mihama.

Khoảng cách thật sự rất xa, xa ơi là xa. Với Hachiman-kun vốn dốt đặc tính toán, bất cứ con số nào lớn hơn ba đều được xem là "rất nhiều" rồi!

À mà thôi, dù có bao nhiêu ki-lô-mét đi chăng nữa, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc mình cần làm cả.

Khi được lệnh xếp hàng, chúng tôi uể oải lê bước về phía vạch trắng kẻ sẵn ở điểm xuất phát.

Tôi luồn lách giữa đám đông, khéo léo lách mình như một con cá mút đá để tiến về phía nhóm dẫn đầu. Thật bất ngờ, mọi người đều tự động dạt ra nhường đường.

Đây cùng lắm cũng chỉ là một cuộc thi chạy marathon nội bộ trường học. Chẳng có gì hào nhoáng, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến điểm số. Bị ép phải chạy trong thời tiết lạnh lẽo thế này, chẳng mấy ai có động lực cả.

Ngoại trừ một người.

Với mong muốn giành chiến thắng một lần nữa trong năm nay, Hayama không thể để kết thúc bằng một kết quả xấu xí. Cậu ta không được phép lơ là trước mặt mọi người.

Cậu ta đứng ở hàng đầu, vị trí đối diện với tôi, cách nhau vài người. Về cơ bản thì đó là vị trí xuất phát thuận lợi nhất.

Khi cậu ta vươn vai giãn cơ, đám nữ sinh đứng xem reo hò phấn khích.

Ba mươi phút sau khi nam sinh xuất phát, đến lượt nữ sinh. Cho đến lúc đó, có vẻ như họ sẽ cổ vũ và quan sát các chàng trai.

Hayama khẽ giơ tay đáp lại những tiếng reo hò. Ở cuối tầm mắt cậu ta, hơi tách biệt khỏi đám nữ sinh đang nô đùa náo nhiệt là Miura.

Có vẻ hơi căng thẳng vì những cô gái xung quanh, Miura chỉ e dè liếc nhìn cậu ta. Bên cạnh cô là Ebina-san và Yuigahama. Yukinoshita đứng lùi lại một bước so với họ.

Và Isshiki đang tiến về phía bọn họ.

Sau khi thấy Isshiki, Miura chào hỏi cô. Isshiki gật đầu đáp lại. Cả Miura và Hayama đều luân phiên liếc nhìn nhau. Isshiki nhận ra điều này, nở một nụ cười tinh nghịch không chút sợ hãi với Miura. Sau đó, cô đưa tay lên miệng và hét lớn: "Hayama-senpai, cố lên nhaaa...! À, tiện thể thì, cả senpai nữa ạ."

Nghe thấy vậy, cậu ta cười gượng gạo vẫy tay, và không hiểu sao, Tobe đứng hơi xa hơn cũng nhiệt tình đáp lại "Yeahhhh".

"Không, không, em không có ý nói anh đâu Tobe-senpai," Isshiki nói, khẽ vẫy tay như thể muốn nói "không đời nào".

Miura im lặng quan sát tất cả, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu để lấy quyết tâm, cô bật ra thành tiếng: "Ha-Hayato... C-Cố lên nhé!"

Giọng nói rụt rè của cô nhỏ đến mức dường như có thể bị át đi bởi những tiếng reo hò. Nhưng Hayama lặng lẽ giơ tay đáp lại và tất nhiên, nở một nụ cười dịu dàng.

Miura ngắm nhìn cậu ta một cách say đắm và chậm rãi gật đầu, không thốt nên lời.

Isshiki hài lòng quan sát cả hai người họ rồi lại quay sang hướng này. "...Senpai, anh cũng cố lên nhaaaa, okaaay!"

Lần này có vẻ như cô đang nhìn về phía tôi và nói với tôi.

Ư-Ừm... Tại sao cô ấy cứ khăng khăng không gọi tên mình vậy...? Mình tự hỏi liệu có phải cô ấy quên mất không nhỉ... Trong lúc tôi đang suy nghĩ về điều đó, Yuigahama, người đã ngây người quan sát Isshiki, bước lên một bước.

Sau đó, Yuigahama vẫy tay. "C-Cố lên nhé!"

Giọng cô ấy nhỏ nhẹ hơn đáng kể so với Isshiki, như thể cô ấy ý thức được những người xung quanh, nhưng chắc chắn đã lọt vào tai tôi... Thật may vì cô ấy không gọi tên mình. Tôi biết ơn sự chu đáo của cô ấy trong những lúc như thế này.

Tôi kín đáo giơ tay đáp lại với lòng biết ơn, và Yuigahama siết chặt nắm đấm đáp lễ. Rồi, bên cạnh cô ấy, ánh mắt Yukinoshita chạm vào mắt tôi.

Cô ấy khẽ gật đầu, không một lời. Dường như môi cô mấp máy, nhưng giọng nói thì chẳng lọt đến tai tôi.

Tôi không chắc cô ấy đã nói gì, cũng chẳng biết lời ấy dành cho ai. Nhưng dù sao, tôi cảm thấy tràn đầy động lực.

Được thôi, bắt đầu nào…

Tôi len lỏi qua đám đông, tiến đến vạch xuất phát, đứng cạnh Hayama. Ánh mắt cậu ta hướng thẳng phía trước, không hề liếc nhìn tôi.

Tôi xoay xoay vai, duỗi gân gót, từng chút một rút ngắn khoảng cách với Hayama. Trên đường đi, tôi nghe thấy vô số tiếng tặc lưỡi, những gương mặt khó chịu. Tôi lẩm bẩm "Xin lỗi", cười trừ, rồi thầm xin lỗi họ trong lòng. Bằng cách nào đó, cuối cùng tôi cũng đứng được cạnh Hayama.

Cậu ta đang trò chuyện rôm rả với Tobe và những người khác. Khi nhận ra tôi, cậu ta nở một nụ cười, tự hỏi không biết tôi có việc gì.

Tôi lắc đầu, nhìn về phía trước.

Chỉ một lát nữa thôi, cuộc chạy marathon sẽ bắt đầu. Tôi biết điều đó, không cần phải liếc nhìn chiếc đồng hồ trong công viên.

Những tiếng ồn ào của đám học sinh phía sau dần lắng xuống. Tiếng reo hò lẻ tẻ của mấy cô gái cũng nhỏ dần.

Khi mọi người im lặng, như thể đang chờ đợi khoảnh khắc ấy, một người bước về phía vạch trắng kẻ trên mặt đất.

"Nào, mọi người đã sẵn sàng chưa?"

Người vừa nói và giơ khẩu súng hiệu lên trời là Hiratsuka-sensei.

Sao lại là Hiratsuka-sensei…? Thường thì giáo viên thể dục mới làm việc này chứ. Trời ạ, người này đúng là chỉ muốn làm những việc gây chú ý. Hay là cô ấy chỉ muốn bắn súng thôi nhỉ?

Hiratsuka-sensei giơ cao khẩu súng, dùng tay kia bịt tai. Khi cô đặt ngón tay lên cò súng, đám nam sinh hướng mặt về phía trước, còn các nữ sinh thì nín thở theo dõi.

Vài giây trôi qua, Hiratsuka-sensei chậm rãi mở miệng. "Vào vị trí… Sẵn sàng."

Ngay lập tức, tiếng súng nổ vang, tiếp theo đó là tất cả chúng tôi đồng loạt lao về phía trước, như thể bị bắn ra.

Đầu tiên, tôi khởi động chân bằng cách chạy chậm. Mục tiêu của tôi là đuổi kịp Hayama.

Nhưng vô số người chạy vụt qua tôi với tốc độ tối đa, như thể đây là đoạn kết của cuộc đua.

Lý do là vì những tiếng đèn flash máy ảnh chớp liên tục. Tôi không chắc là để chụp ảnh kỷ yếu hay gì, nhưng vì lý do nào đó, lại có máy ảnh tại cuộc chạy marathon này.

Mấy tên ngốc dốc toàn lực chạy trong mười mét đầu tiên của cuộc chạy marathon chỉ để có một tấm ảnh để đời thì nhiều vô kể. Cuối cùng, chắc chắn họ chỉ muốn khoe khoang rằng, "Tao đã từng dẫn đầu đấy, biết không!". Con trai đúng là ngốc nghếch.

Những kẻ đánh cược cả mạng sống vào cú bứt tốc ban đầu sẽ nhanh chóng cạn kiệt sức lực. Đó là lý do tại sao trận chiến thực sự chỉ bắt đầu trên vỉa hè sau khi chúng tôi rời khỏi công viên.

Tôi lặng lẽ tránh xa nhóm người đang dần bỏ cuộc, những kẻ đã tranh giành vị trí dẫn đầu bằng cú bứt tốc ban đầu, và từ từ bắt đầu thu hẹp khoảng cách với Hayama.

Tôi hòa mình vào nhóm những người dẫn đầu, giữ vững tốc độ của họ trong một khoảng thời gian ngắn. Họ vẫn tụ tập thành một nhóm, đúng như tôi dự đoán từ những người ở vị trí đầu. Mọi người tiếp tục hướng về phía trước, im lặng, không biểu cảm. Những người này gần như chắc chắn sẽ giành được những vị trí hàng đầu, do đó họ sẽ không phá vỡ nhịp độ quá sớm trong cuộc đua. Điều này đặc biệt đúng với Hayama, người đang dẫn đầu nhóm, nhắm đến vị trí đầu tiên.

Tuy nhiên, trong số những người này, có một ngoại lệ. Nào, đó là ai nhỉ? Không ai khác chính là tôi! Này, câu hỏi này có dễ quá không vậy?

Tôi luôn là kẻ bị hắt hủi. Lần này, giữa nhóm những người chạy hàng đầu cũng không khác gì. Rõ ràng là tôi không có ý định giành vị trí cao nhất. Tôi thậm chí còn không có kế hoạch nào về việc làm thế nào để hoàn thành cuộc đua.

Bởi vậy, tôi mới có thể làm những điều hoàn toàn trái ngược với họ.

“Hayama.”

Vừa chạy, tôi vừa gọi tên cậu ta. Những người khác ngạc nhiên nhìn tôi. Ngay cả Hayama cũng sững sờ nhìn tôi.

"Vậy, chuyện đó sao rồi ?"

Tôi chạy sánh hàng với Hayama và hỏi thẳng. Hayama không hề giảm tốc độ, ánh mắt vẫn hướng về phía trước. "…Chuyện đó không thể để sau được sao?"

"Không, phải là bây giờ. Cứ kéo dài, tất cả những người liên quan đều sẽ chịu thiệt. Không còn thời gian đâu."

Có lẽ vì đang chạy, nhưng tôi thấy giọng mình sắc lạnh hơn bình thường.

Không phải tôi khó chịu vì những lời đồn đại hay gì. Chỉ là, tôi ghét việc những người xung quanh mình trở thành đề tài bàn tán sau lưng. Đúng hơn là, tôi ghét điều đó.

Hayama nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, có lẽ cảm nhận được sự khẩn trương trong giọng nói của tôi. "…Chắc là trong cuộc chạy marathon này thôi."

"Ra vậy. Vậy thì chắc không thành vấn đề rồi. Ý tôi là, cậu mà."

Nói rồi, tôi khẽ hất cằm ra hiệu đồng ý và tăng tốc. Nhưng Hayama không đuổi kịp tôi.

"Tôi không nghĩ đây là lúc thích hợp để nói về chuyện đó."

Hayama nói nhỏ, có lẽ vì cậu ta đang để ý đến những người xung quanh.

Với người ngoài, cuộc trò chuyện giữa nhóm dẫn đầu chắc hẳn rất kỳ quặc. Mọi người lén lút liếc nhìn tôi và Hayama một cách khó xử.

Tuy nhiên, đó chính xác là tình huống tôi cần.

Hayama Hayato là một sự tồn tại luôn thu hút sự chú ý của người khác, vì vậy, hành động của cậu ta cũng xoay quanh những người đó. Đó là lý do tại sao, cậu ta luôn khó nắm bắt.

Với tất cả mọi người đều đang quan sát, sẽ có vô số ý kiến chủ quan được hình thành. Lấy trung bình cộng hoặc trung vị của tất cả những ý kiến đó, nó sẽ tạo nên hình ảnh "Hayama Hayato mà mọi người yêu thích mong muốn trở thành".

Nếu tôi không đập tan cái hình ảnh giả tạo, cái hình tượng thần tượng này, tôi sẽ không thể xuyên thủng được lớp vỏ bọc của Hayama.

Tôi cố gắng kìm nén hơi thở đang dồn dập. Dù lồng ngực đau nhức, tôi vẫn cắn răng chịu đựng và nở một nụ cười gượng gạo.

"Không phải lần trước cậu đã nói rồi sao? …Đến bao giờ cậu mới thôi trốn tránh thực tại?"

Nói xong, Hayama lại nhìn tôi lần nữa.

Biểu cảm của cậu ta không còn điềm tĩnh như trước. Mắt cậu ta mở to ngạc nhiên, nghiến răng nghiến lợi đầy bực bội. Cậu ta trông hoàn toàn hụt hơi.

Này Hayama, biểu cảm này hợp với cậu đấy. À, đúng rồi, đây chính là biểu cảm mà tôi muốn thấy.

Khóe miệng tôi nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm đáp lại biểu cảm của cậu ta. Rồi, Hayama ngạc nhiên, trước khi bật cười khe khẽ.

"…Một sự khiêu khích rẻ tiền."

Vừa nói, cậu ta vừa tăng tốc. Chẳng mấy chốc, cậu ta đã đuổi kịp rồi vượt qua tôi gần như ngay lập tức. Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa cậu ta và nhóm dẫn đầu ngày càng nới rộng. Những người khác chỉ biết há hốc mồm nhìn theo, chẳng ai buồn đuổi theo cả.

Vậy là được rồi. Thật tuyệt khi tôi đã tạo ra được tình huống mà tôi và cậu ta có thể chạy cùng nhau, không có ai khác làm phiền.

Tôi cau mày nhìn bóng lưng Hayama đang dần khuất xa phía trước. Sân khấu đã sẵn sàng.

Từ giờ trở đi, sự hòa giải giữa tôi và cậu ta cuối cùng cũng sẽ bắt đầu.

e3-2

Gió biển thổi rát cả má. Hơi nóng từ bên trong cơ thể chạm vào không khí lạnh buốt, khiến tôi rùng mình.

Mỗi khi đế giày giẫm lên mặt đường nhựa, một luồng chấn động lại truyền thẳng vào tim tôi.

Tôi không thể phân biệt được tiếng ồn ào là tiếng gió hay tiếng cơ thể tôi đang rạn nứt. Cả hai thứ âm thanh dần hòa lẫn vào nhau, chỉ còn hơi ấm phả ra từ miệng tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, mùi nước biển mặn chát xộc thẳng vào mũi.

Những hàng cây dọc theo con đường ven biển dường như là những bức tường chắn gió. Nơi chúng tôi bắt đầu xuất phát được trồng rất nhiều cây thông, nhưng sau khi đi qua khung cảnh đó, những cái cây trơ trụi như bộ xương trắng với những chiếc lá rụng tả tơi hiện ra.

Tôi guồng chân chạy, thậm chí còn chẳng ý thức được điều đó. Cứ như thể tim tôi đang tự động bơm máu vậy. Nhịp tim và tốc độ chạy của tôi ganh đua nhau, kẻ trước người sau cố gắng vượt lên.

Những suy nghĩ cứ chợt đến rồi vụt đi khi tôi tiếp tục chạy.

Tôi mừng vì mình đã đi học bằng xe đạp. Nếu không, dù không tham gia bất kỳ câu lạc bộ thể thao nào, tôi cũng không thể chạy tốt như thế này. Không phải là tôi hoàn toàn tệ trong việc chạy marathon. Thực tế, bất cứ môn nào không liên quan đến bóng đều là sở trường của tôi. Bởi vì tôi có thể tự mình kết thúc cuộc chơi. Tôi không cần phải làm phiền ai và có một mục tiêu rõ ràng. Với những việc còn lại, tất cả những gì tôi phải làm là lơ đãng lấp đầy đầu óc bằng những thứ vô giá trị và di chuyển đôi chân.

Nhưng cuộc chạy marathon hôm nay có chút khác biệt. Tôi cảm thấy nó đau đớn hơn bình thường rất nhiều.

Bởi vì tốc độ của tôi nhanh hơn so với giờ học. Bởi vì cái lạnh trở nên khắc nghiệt hơn và gió thổi mạnh. Bởi vì tôi đã suy nghĩ quá nhiều đêm qua đến nỗi không chợp mắt được giây nào.

Có rất nhiều lý do.

Tuy nhiên, lý do lớn nhất là vì người đang chạy phía trước tôi, Hayama Hayato.

Với tư cách là một người rõ ràng đã quen với các hoạt động câu lạc bộ, Hayama không có vẻ gì là mệt mỏi và đang đều đặn tiến về phía trước. Phần thân trên của cậu ta không có chuyển động thừa và phần thân dưới ổn định, một dáng vẻ hoàn hảo. Tôi hiểu tại sao cậu ta có thể giành chiến thắng vào năm ngoái.

Mặt khác, tôi vừa chạy vừa ngước nhìn lên, không hề để ý đến tốc độ của mình và vẫn chỉ có thể cố gắng theo kịp Hayama.

Vẫn còn một khoảng cách khá xa nữa mới đến điểm quay đầu, nhưng cơ thể tôi đã gần đến giới hạn. Từ lúc nãy, bên hông tôi đã đau nhói, lòng bàn chân thì bỏng rát, và tai thì ù đi. Thành thật mà nói, tôi thực sự muốn về nhà ngay bây giờ. Nếu tôi làm điều này sau bữa ăn, tôi chắc chắn đã nôn rồi.

Bằng cách nào đó, tôi đã cố gắng hết sức để đến được đây. Tôi biết rằng tôi không thể tiếp tục như thế này được nữa và vì vậy tôi không thể mạo hiểm thêm bất kỳ thủ đoạn nào nữa. Đã có một khoảng cách khá lớn giữa chúng tôi và những người phía sau. Đây là thời điểm hoàn hảo để nói chuyện.

Sau khi thở ra vô số hơi thở đứt quãng, tôi cố gắng chạy lên ngang hàng với Hayama một lần nữa, và gọi cậu ta.

"Này, cậu, cậu đã nói rằng cậu sẽ làm gì đó. Vậy thì sao?"

"…Tớ sẽ tìm cơ hội để giải thích mọi chuyện rõ ràng. Hơn nữa, không có cách nào nhanh chóng để giải quyết vấn đề hiện tại. Vì vậy, tớ nghĩ tớ sẽ cố gắng kiểm soát dòng tin đồn từng chút một."

Hayama dường như hụt hơi khi nói điều đó. Tôi cũng đáp lời giữa những tiếng thở dốc.

"Ra vậy. Nhưng... chẳng phải sẽ tốn rất nhiều thời gian sao?"

"Đúng vậy."

Nói rồi, Hayama khẽ gật đầu. Quả nhiên, Hayama đã quen với việc xử lý tin đồn theo cách này. Tuy nhiên, những gì cậu ấy đề xuất chỉ là một giải pháp tạm thời, không nhắm vào gốc rễ của vấn đề.

".......Vậy nên, tôi có một đề nghị."

Hayama hơi nghiêng đầu khi nghe những lời đó, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ khi nhìn về phía tôi.

"Cái cách cậu nói làm tớ có dự cảm chẳng lành."

Giọng điệu trêu chọc hòa lẫn với vẻ mặt quá ư nghiêm túc của cậu ấy khiến tôi bật cười thành tiếng.

Hayama-kun, cậu nói đúng rồi! Cộng cho cậu 80.000 điểm!

Cổ họng khô khốc, tôi bắt đầu ho ngay khi vừa dứt tiếng cười. Khi cơn ho dịu bớt, tôi chậm rãi nói tiếp.

"Sao cậu không hẹn hò với Miura đi?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Hayama liền thay đổi. Bầu không khí trêu chọc trước đó hoàn toàn biến mất. Đôi mắt cậu ấy tràn ngập sự giận dữ khi nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tớ nghĩ Miura thực sự rất tiện cho cậu."

Thật lòng mà nói, tôi biết Miura không phải người xấu. Là người đã từng chứng kiến sự chân thành của cô ấy, tôi cảm thấy có chút đau lòng khi nói ra điều đó. Tôi thực sự tiến cử Miura-san. Nếu vậy, người nghe tôi nói những lời này chắc hẳn cũng cảm thấy như vậy.

"Đùa quá trớn rồi đấy, cậu không thấy vậy sao?"

Hayama thậm chí không nhìn tôi khi tức giận thốt ra những lời đó. Khác hẳn với giọng điệu điềm tĩnh thường ngày, áp lực và thái độ hiện tại của cậu ấy khiến tôi phải lùi lại một bước.

Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng tiếp tục bằng ý chí kiên cường.

"Tớ chỉ nói cách đơn giản nhất thôi. Tớ không phiền nếu cậu có ý kiến hay hơn. Nếu không, có lẽ hẹn hò với Isshiki thay vì Miura thì sao?"

Mình vừa nói cái quái gì vậy? Ngay cả tôi cũng ghét bản thân mình vì điều đó. Tôi đã trò chuyện với Isshiki rất nhiều . Tôi biết rằng đôi khi cô ấy có thể bộc lộ khía cạnh thuần khiết và ngây thơ đến bất ngờ, và đôi khi lại thể hiện vẻ trưởng thành. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có tức giận với tôi nếu nghe thấy những gì tôi vừa nói hay sẽ tán thành và thúc giục tôi tiếp tục. Chắc chắn không phải vế sau rồi. Mặc dù Isshiki có xu hướng lợi dụng và dựa dẫm vào người khác, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái rất mạnh mẽ. Tôi cảm thấy cô ấy sẽ không cho phép tôi bóp méo quan điểm này.

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi một giọng nói sắc lạnh.

".......Im đi."

Cuối cùng, sự thù địch đã thể hiện rõ ràng trong những lời nói đó.

"Tại sao tớ phải im lặng chỉ vì cậu nói vậy? ......Tớ không phải là kiểu người tốt bụng như cậu nghĩ đâu."

Một ngày nào đó, ở một nơi nào đó. Rốt cuộc là tôi đã mượn lời của ai? Đó là những lời mà ai đó đã nói với tôi bằng một nụ cười đểu cáng. Rồi, Hayama ném cho tôi một cái nhìn chán chường và cười khẩy.

"Cậu đùa đấy à? Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu là người tốt cả."

Cậu ấy nói điều đó quá đột ngột khiến tốc độ của tôi giảm đi một chút khi nghe thấy. Tuy nhiên, nếu tôi tiếp tục với tốc độ này, khoảng cách sẽ tăng lên. Vì vậy, tôi ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước.

"Thật là một gã khó ưa..."

Vừa dứt lời, Hayama đã nở một nụ cười chế giễu.

"Tớ không muốn nghe những lời đó từ cậu."

Cậu nói đúng. Tôi suýt chút nữa đã bật cười. Nhưng nỗ lực của tôi đã có kết quả, ít nhất là tôi đã khiến cậu ta phản ứng khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày. Nếu vậy, đây chính là thời điểm thích hợp nhất.

Tôi điều hòa lại nhịp thở, cố gắng để giọng mình không run rẩy khi chạy.

"Thật lòng mà nói, tớ không nghĩ ra cách nào khác. ...Vậy nên, tớ muốn nghe ý kiến của người khác."

Vừa nói, tôi vừa tăng tốc. Bước chân nặng trĩu, nhưng ý chí lại bừng lên, thúc đẩy tôi tiến về phía trước. Chỉ vài bước, tôi đã vượt qua Hayama. Ngay lập tức, tôi ngoái đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc ấy, tôi thoáng thấy vẻ kinh ngạc và khó tin trên khuôn mặt Hayama. Cậu ta sững sờ trong giây lát. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu ta lấy lại bình tĩnh và đuổi kịp tôi.

"...Thật không ngờ. Cậu lại nói ra những lời như vậy."

Ngay cả nhịp thở của Hayama dường như cũng gấp gáp hơn, có lẽ vì cậu ta bối rối trước những lời nói của tôi. Tôi nghe thấy tiếng cười khan từ miệng Hayama. Chắc hẳn cậu ta đang ngỡ ngàng. Nhờ vậy, tốc độ chạy của Hayama chậm lại một chút. Tôi cố gắng chạy song song với cậu ta. Nhận thấy chúng tôi đang đi cùng nhịp, cậu ta liếc nhìn tôi rồi cất tiếng lần nữa.

"Xin lỗi, nhưng tớ không có ý định hợp tác với cậu. Tớ đã nói rồi, chuyện này chỉ liên quan đến mình tớ thôi. Cậu không cần phải lo lắng."

"Cậu không thể nói như vậy được. Cái tin đồn đó, nó gây ra không ít phiền toái đấy."

Nghe tôi nói vậy, mắt Hayama nheo lại, ánh mắt như chất vấn tôi về lý do đằng sau câu nói đó.

"Tôi ghét những kẻ nói những điều vô trách nhiệm. Tôi bực mình với những người cứ thích nói gì thì nói."

Tôi tuôn ra những điều nghẹn ứ trong cổ họng kể từ khi những tin đồn đó bắt đầu. Những lý do này, tôi có thể dễ dàng vứt bỏ, dù có bao nhiêu đi chăng nữa.

Tuy nhiên, ánh mắt Hayama vẫn không hề dịu lại. Nhìn cậu ta, tôi bỗng thấy mình không thể thốt nên lời. Nhưng nếu tôi tiếp tục im lặng, chỉ lờ đi, mọi chuyện sẽ lại giống như lần ở công viên. Tôi sẽ không thể tìm được câu trả lời mà tôi tìm kiếm.

"...Hơn nữa, tôi không thể làm ngơ được."

Mặc dù giọng tôi khàn đi vì khát, tôi vẫn cố gắng thốt ra câu cuối cùng từ tận đáy lòng.

"Vậy sao?"

Hayama quay mặt đi, nhìn về phía trước. Tôi thấy vẻ đau khổ thoáng qua trên một bên mặt của cậu ta. Với biểu cảm đó, cậu ta nói.

"...Tuy nhiên, tớ vẫn chưa đủ trưởng thành để có thể bỏ qua những lời vừa rồi. ...Hơn nữa, mối quan hệ giữa chúng ta không phải là mối quan hệ hợp tác, đúng không?"

"Đúng vậy. Chúng ta không phải bạn bè, cũng không phải đối tác."

Những gì Hayama nói không sai. Chúng tôi xa cách đến nỗi ngay cả ý nghĩ cố gắng định nghĩa mối quan hệ của chúng tôi cũng trở nên vô lý. Ý thức hệ, cảm xúc, hoàn cảnh và hầu hết mọi thứ khác giữa chúng tôi đều khác biệt.

Tuy nhiên, vẫn có những điểm tương đồng giữa cả hai chúng tôi.

"Tuy nhiên, chúng ta có thể thừa nhận những điểm mạnh và điểm yếu của nhau. Nếu vậy, vấn đề mà cả hai chúng ta đang gặp phải có thể coi là vấn đề chung của cả hai."

Nghe tôi nói vậy, Hayama im lặng, không trả lời. Cậu ta tiếp tục chạy trong im lặng. Tuy nhiên, tôi biết rằng sự im lặng này là sự thúc giục tôi tiếp tục.

"...Vậy nên, ừm, tớ nghĩ tớ có thể xem cậu là đồng chí."

Khi tôi thực sự thốt ra từ đó, không hiểu vì lý do gì, một cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ ập đến. Tôi còn cảm thấy mồ hôi rịn ra trên da đầu. Không biết Hayama có cảm thấy như vậy không. Hayama nhận thấy mồ hôi đang chảy trên mặt, vuốt tóc rồi nhìn ra biển.

Sau đó, cậu ta khẽ nói.

"Quả nhiên, chúng ta vẫn không thể hòa thuận được với nhau, phải không?"

"Hả?"

Tôi không hiểu ý cậu ta là gì, vừa định hỏi thì nghe thấy tiếng bước chân chạy thoăn thoắt.

Có vẻ như trong lúc nói chuyện, tốc độ của chúng tôi đã giảm đáng kể, khiến những người phía sau đuổi kịp. Tôi không bận tâm việc bị họ bỏ lại, nhưng khi nhìn Hayama, tự hỏi cậu ta sẽ làm gì, thì cậu ta dường như không để ý đến những người đang đuổi theo. Cậu ta nhìn xuống chân, rồi tiếp tục nói.

"Đồng... chí?"

"Đừng lặp lại nữa. Tớ sẽ xấu hổ đấy. Thôi đi."

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nghe người khác lặp lại lời mình. Tôi cuống cuồng cố ngăn cậu ta lại, và rồi, Hayama ngắt lời tôi bằng giọng nói điềm tĩnh.

"Tớ ghét cậu."

"À... Ờ..."

Không thèm liếc nhìn tôi dù chỉ một cái, những lời đột ngột của cậu ta khiến tôi á khẩu. Dù tôi không hẳn là người dễ mến, nhưng bị nói thẳng toẹt ra như vậy, lại còn thẳng thắn đến thế, thì đây là lần đầu tiên. Hayama dường như không để ý đến phản ứng của tôi, vẫn tiếp tục nhìn về phía trước, nhìn vào khoảng không vô định, và cứ thế chạy tiếp.

"Tớ hoàn toàn không chịu được khi cảm thấy thua kém cậu. Vì vậy tớ muốn cậu ngang hàng với tớ. Vì vậy tớ muốn nâng cậu lên cao, và có lẽ đó là tất cả, chỉ để tớ có thể chấp nhận những thứ mà tớ thua cậu."

"...Ra vậy."

Tôi chắc chắn mình cũng vậy. Tôi nâng Hayama lên thành một sự tồn tại đặc biệt như một cách để tự thuyết phục bản thân, củng cố một lời nói dối suốt thời gian qua, lời nói dối rằng Hayama Hayato, không nghi ngờ gì nữa, là một người hoàn toàn tốt.

Tôi đáp lại một cách vô nghĩa, và Hayama lúc này mới quay mặt lại nhìn tôi như thể những lời nói của tôi đã chạm đến cậu ta. Cậu ta nở một nụ cười sảng khoái và đầy khiêu khích hơn bất kỳ nụ cười nào khác.

"Đó là lý do tại sao tôi sẽ không làm theo những gì cậu nói. Tôi sẽ làm theo cách của tôi cho đến phút cuối cùng... Cách cậu làm khác, cách cậu nhìn nhận mọi thứ cũng khác."

"Ra vậy."

Tôi gật đầu và Hayama cũng gật đầu đáp lại.

Đến cuối cùng, Hayama và tôi vẫn không phải bạn bè hay chiến hữu. Chắc chắn cả hai chúng tôi không thể hợp tác được. Dù vậy, ngay cả khi cách chúng tôi làm hoàn toàn khác nhau, ngay cả khi cách chúng tôi nhìn nhận mọi thứ hoàn toàn trái ngược nhau, vẫn có những điều chúng tôi có thể làm để giải quyết vấn đề đang dần xuất hiện ngay trước mắt.

Hayama dường như đã quyết định được điều gì đó, cậu ta xoay vai để kiểm tra tình trạng cơ thể.

"Để làm được điều đó, tôi phải thắng."

"Ra vậy. Cậu chắc là cậu thắng được chứ? Họ đang rút ngắn khoảng cách rất nhanh đấy."

Chân tôi nặng như chì, tôi không thể nhấc chúng lên dù muốn. Tôi cảm thấy mình không thể chạy thêm được nữa, nhưng Hayama dường như khác với tôi.

"Không vấn đề gì cả."

Hayama nói vậy mà không hề ngoảnh đầu lại. Cậu ta vung tay như một động tác khởi động nhẹ nhàng rồi cười toe toét.

"...Không, tớ sẽ thắng... Rốt cuộc, tớ là tớ mà."

Cậu ta nói chắc nịch như vậy, rằng cậu ta sẽ thắng, rằng cậu ta sẽ đáp ứng mọi kỳ vọng, và rằng cậu ta sẽ đóng vai Hayama Hayato đến cùng, cứ như thể đó mới là con người thật của cậu ta vậy.

Tôi chắc chắn đây là cách cậu ta hành động. Mong muốn tất cả, đặt hy vọng vào tất cả, chấp nhận tất cả. Một lập trường hoàn toàn trái ngược với tôi. Có lẽ vì vậy mà chúng tôi có hai quan điểm cực đoan về cách giải quyết đúng đắn các vấn đề liên quan đến mối quan hệ cá nhân.

Tất cả. Hoặc. Không gì cả.

Cho đến thời điểm này, Hayama luôn chọn vế trước, còn tôi chọn vế sau. Nhưng vậy thì, chuyện vừa xảy ra là sao?

Hayama tăng tốc và vượt lên trước tôi vài bước, rồi quay lại và nở một nụ cười tươi rói với tôi.

"Cậu định làm gì?"

Cậu không cần phải hỏi tôi câu đó. Cậu sẽ hiểu khi nhìn thấy thôi. Tuy nhiên, thay vì trả lời cậu ta, tôi chỉ có thể thở hổn hển.

"...Cậu cứ đi trước đi."

Không hề hối tiếc, Hayama nhún vai. "...Nhưng, người ra tay trước có lẽ sẽ là cậu đấy." Với một nụ cười phảng phất chút cô đơn, Hayama bắt đầu chạy. Bỏ tôi lại phía sau, rất xa.

Tôi không còn chút sức lực nào để đuổi theo cậu ta. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhìn cậu ta chạy đi.

Một câu trả lời mà tôi không thể đưa ra. Một khả năng khó tin mà tôi thấy trong giấc mơ. Hayama Hayato đã bỏ chạy.

Chết tiệt, cậu ngầu thật đấy, đồ đáng ghét!

Dù điều đó không giống tôi chút nào, tôi nghĩ rằng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy theo. Thắng hay thua, khi mọi chuyện đã đến nước này, thì không còn quan trọng nữa.

Tất cả những gì tôi muốn làm bây giờ là chạy. Khi ý nghĩ đó tràn ngập đầu óc, tôi tiếp tục bước về phía trước và rồi, chân phải của tôi va vào bắp chân trái. Không thể giữ thăng bằng, tôi ngã xuống đất. Tôi nằm ngửa, nhìn lên bầu trời.

"Quả nhiên, mình không thể giống như Hayama được."

Hơi thở trắng xóa của tôi hòa lẫn vào bầu trời mùa đông xanh thẳm trên đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận