Oregairu Another Volume t
Dịch Thuật: Valvrare Team
Giai điệu jazz vang lên trong quán cà phê dường như lớn hơn. Trước đó, tôi thậm chí còn không để ý đến nó. Nhưng giờ đây, tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng “pam-pam-pam-toosh” vang vọng đâu đó trong quán. Những âm thanh này quá khác biệt so với những bài hát mừng năm mới truyền thống, và tôi không thể nào bình tĩnh lại dù đã ngồi yên một chỗ.
Đôi mắt bồn chồn của tôi, vừa lướt nhìn khắp mặt bàn, giờ chuyển sang những người đang ngồi cùng bàn. Yuigahama nhìn họ với vẻ bối rối, đôi mắt tràn đầy lo lắng. Nguyên nhân của sự bối rối đó nằm ở phía bên kia của chiếc bàn. Khác với Yuigahama, Yukinoshita Haruno nở một nụ cười rạng rỡ.
Sau khi vô tình chạm mặt chúng tôi, chị ấy đã chúc mừng năm mới, trò chuyện xã giao vài câu rồi chuyển đến ngồi cùng bàn.
“Lâu lắm rồi mới thấy Hikigaya-kun và Gahama-chan đi cùng nhau!”
“Vâng, thật là trùng hợp!”
“Đúng vậy nhỉ?”
“Ừm!”
Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện vui vẻ của họ và không thể rũ bỏ cảm giác rằng tất cả chỉ là một màn kịch. Một giọt mồ hôi lạnh toát ra từ sống lưng vì ý nghĩ đó. Tự hỏi tại sao họ lại làm vậy, tôi nhìn chị Haruno đang ngồi đối diện. Chị ấy nhận thấy ánh mắt của tôi, mỉm cười đầy ẩn ý, khẽ “hmm” một tiếng rồi từ từ nheo mắt lại. Đôi mắt giờ giống như của một kẻ săn mồi đã phát hiện ra con mồi. Tôi cảm thấy ớn lạnh dù hệ thống sưởi vẫn đang hoạt động.
Tránh ánh mắt của Yuigahama và chị Haruno, tôi nhận thấy Hayama Hayato đang có vẻ lúng túng; cậu cố gắng mỉm cười trong khi cẩn thận đáp lời các cô gái và hoàn tất việc gọi món. Thật tốt khi là người có thể đọc được bầu không khí... Điều đó có nghĩa là tôi cũng có thể tự tìm thứ gì đó để câu giờ, hiểu rồi! Tuyệt vời, tôi thật sự ấn tượng! Phải gấp một con hạc hoặc một con thỏ từ giấy ăn mới được.
Tôi vừa định bắt đầu thì nghe thấy cuộc trò chuyện khiến tôi lo lắng.
“Vậy là hẹn hò à... Em vẫn thân thiện như mọi khi nhỉ. Lần này không có Yukino-chan sao?”
Chị Haruno vừa mỉm cười hỏi vừa nghịch ngợm huých vào Yuigahama.
“À, tụi em chỉ đến để chọn quà cho Yukinon thôi.”
“Ồ, sắp đến sinh nhật con bé rồi nhỉ. Phải rồi.”
Chị Haruno gật đầu, rồi lấy điện thoại ra và bắt đầu bấm số. Hayama thấy vậy thì liền gượng cười.
“Chắc cậu ấy sẽ không bắt máy đâu. Cậu ấy bảo sẽ không đến,” Hayama nói, có vẻ như để tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Ừm. Nhưng biết đâu em ấy đổi ý thì sao?”
Chị Haruno vừa nói vừa đưa điện thoại lên tai. Đôi mắt chị ấy nheo lại, chẳng hiểu đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng là đang rất thích thú.
“Nếu em ấy bắt máy, chắc chắn sẽ đến thôi. Nào, nhấc máy đi chứ, chị hai buồn muốn chết đây này...”
Chị Haruno vờ khóc lóc. Chị ấy bấm lại số, mắt dán chặt vào điện thoại. Yuigahama nhìn chị Haruno với vẻ mặt kỳ lạ. Hayama dường như hiểu được suy nghĩ của chị ấy.
“Nhà tớ có truyền thống tụ họp gia đình ăn tối mỗi dịp năm mới. Bọn tớ đang đợi bố mẹ đến.”
“Ồ... Chúc hết mọi người chắc mệt lắm nhỉ...”
Yuigahama lẩm bẩm, có vẻ rất ấn tượng.
“Thật ra quen rồi thì không sao đâu,” Hayama đáp lời.
Phải. Đặc biệt là với cái tài giao tiếp của cậu. Hay nói đúng hơn là cái tài không làm ai phật lòng. Nhưng đúng là mấy chuyện này quen rồi thì dễ. Kỹ năng giao tiếp của Hayama vốn đã cao, nhưng trải qua chuyện này vài lần chắc chắn sẽ giúp ích.
Hayama có vô số cơ hội tham gia các sự kiện công cộng nhờ vào cả cuộc sống học đường lẫn gia thế giàu có của bố mẹ. Tôi thì hoàn toàn ngược lại. Dù đi học nhưng tôi chẳng giao tiếp với ai cả. Với gia đình cũng chẳng khá hơn: đến cả chào hỏi họ hàng tôi còn làm không xong. Có lẽ vì thế mà câu nói “bọn tớ đang đợi bố mẹ” của Hayama lại thu hút sự chú ý của tôi.
“Này...”
Tôi lên tiếng, không biết phải bắt chuyện với cậu ta thế nào cho phải. Hayama quay sang nhìn tôi, ra hiệu rằng cậu đang lắng nghe.
“Thế thì e rằng tụi này sẽ làm phiền gia đình các cậu mất. Hay là tụi này đi chỗ khác nhé?”
“À, phải rồi,” Yuigahama đồng tình.
Nhưng Hayama chỉ lắc đầu và mỉm cười trấn an chúng tôi.
“Đừng lo. Tớ chắc chị Haruno vui vì có người bầu bạn đấy,” Cậu nói và nhìn về phía chị Haruno.
Chị ấy vẫn đang ngồi với điện thoại bên tai, nhưng hình như đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi nên khẽ gật đầu. Thấy vậy, Hayama quay sang chúng tôi.
“Thấy chưa? Không có gì phải lo cả,” Cậu nói, ý bảo tôi đồng ý với mình. Tôi thì không.
“Nói chuyện với bố mẹ cậu chắc sẽ khó xử lắm.”
Tụi này chỉ vô tình gặp nhau thôi mà. Gặp bố mẹ cậu ấy thì ngại chết đi được. Xin hãy hoãn cuộc gặp mặt đến khi tụi mình thân nhau hơn đi mà, tôi thầm đáp lại theo phong cách Irohasu, và nhìn sang chị Haruno, người đang ngồi thẫn thờ chéo góc với tôi.
“Đừng lo lắng gì cả.”
“Dù chị nói vậy...”
Tôi nói và chị Haruno nheo mắt nhìn tôi. Này, tôi đâu có thân thiết gì với Hayama đâu. Trời ơi, sao tôi phải trải qua chuyện này chứ?
“Hừm...”
Chị Haruno nói với giọng chán chường. Rồi khuôn mặt chị bừng sáng như vừa nảy ra ý tưởng gì đó, và bắt đầu bấm lại số. Chắc chắn là đang cố gắng liên lạc với Yukinoshita. Bên trong quán không quá ồn ào nên tôi có thể nghe rõ tiếng tút tút. Nhưng Yukinoshita không bắt máy, chị Haruno chỉ nghe thấy thông báo hộp thư thoại, nên liên tục ngắt cuộc gọi và gọi lại.
Cái gì, lại gọi nữa à? Chị là Hiratsuka-sensei à? Trời ạ. Chắc chị ấy thừa hưởng thói quen này từ giáo viên của mình. Nếu ai đó cứ gọi điện cho tôi như vậy, điện thoại của tôi chắc sập nguồn từ lâu rồi.
Trong khi đó, chị Haruno vẫn bấm số với đôi mắt vô hồn, rồi lại bấm, rồi lại bấm, rồi lại bấm.
“Ồ?”
Chị ấy ngạc nhiên thốt lên. Có vẻ như sự ngạc nhiên là thật. Tôi nghe thấy giọng nói mệt mỏi phát ra từ điện thoại.
“Alo...”
Yukinoshita nói với giọng uể oải. Ngược lại, giọng của chị Haruno san lại rất tươi tỉnh.
“Yukino-chan à! Chị hai đây! Em đến chỗ bọn chị được không?”
“Em cúp máy đây.”
Nhanh thật! Cả Yuigahama và Hayama đều cười khổ. Nhưng chị Haruno dường như đã quen với phản ứng như vậy, nên chị ấy lập tức đáp lại với giọng vui vẻ:
“Thật á?”
“...Có chuyện gì?”
Chị Haruno mỉm cười:
“Tưởng tượng được không: Chị đang ở cùng Hikigaya-kun đấy!”
“Chị thôi xạo đi. Cái gì-”
“Hikigaya-kun, này,” Chị Haruno nói và ngay lập tức đẩy điện thoại về phía tôi.
“Này- Đợi đã-”
Tôi nhìn vào điện thoại, rồi nhìn chị Haruno, nhưng chị ấy đã giấu tay ra sau lưng và rõ ràng là không muốn cầm lại điện thoại. Tôi nghe thấy giọng của Yukinoshita từ loa ngoài; cô ấy đang gọi chị Haruno. Được thôi, tôi sẽ trả lời.
“Ờm... chào,” Tôi lắp bắp, chẳng biết phải nói gì.
Dường như, sự im lặng sau đó đã tố cáo rằng cô ấy không nói nên lời. Rồi, tôi nghe thấy tiếng thở dài.
“Ngạc nhiên thật đấy. Cậu đang làm gì ở đó vậy?”
Tôi cũng muốn biết câu trả lời đây. Ban đầu thì tôi chỉ đang mua sắm...
“Tớ đi ngang qua thì bị chị ấy bắt gặp,” Tôi vừa cố gắng giải thích vừa liếc nhìn trùm cuối độc ác. Nhưng Yukinoshita đã chặn họng tôi bằng một tiếng thở dài khác.
“Được rồi, tớ đến ngay đây. Đưa điện thoại cho chị tớ.”
“Vâng, xin lỗi,” Tôi lúng túng xin lỗi, lau qua điện thoại bằng khăn giấy rồi đưa cho chị Haruno.
Chị ấy nói chuyện với Yukinoshita một lúc rồi tắt máy.
“Yukino-chan sắp đến rồi!”
Chị ấy tuyên bố với nụ cười mãn nguyện. Không hiểu sao tôi và Yuigahama chẳng thấy vui vẻ gì. Chị ta đúng là thích sai khiến người khác mà. Ừ thì, tôi biết điều đó từ trước rồi, nhưng chứng kiến tận mắt vẫn thấy rợn người.
Hayato Hayama khẽ thở dài, như thể đồng tình với chúng tôi. Có lẽ cậu ta là người duy nhất đã quen với cái tính này của chị ấy. Hoặc có lẽ cậu ta đã bỏ cuộc rồi. Nụ cười mệt mỏi kia đâu phải mới xuất hiện ngày một ngày hai.
“Thế hai đứa mua gì vậy?”
Chị Haruno cất điện thoại rồi xích lại gần Yuigahama. Cô nàng nhanh chóng khoe chiến lợi phẩm trong túi.
“Em... em mua cho Yukinon tất chân đi trong nhà...”
“Hm... À, đúng rồi, sàn nhà con bé dạo này lạnh lắm.”
“Đúng vậy nhỉ? Em đến thăm Yukinon hôm trước mà sàn nhà lạnh buốt luôn.”
“Ừ, chị cũng ghét lạnh.”
Họ trò chuyện rôm rả như những cô gái bình thường khác. Trong khi đó, tôi và Hayama chẳng có gì để nói với nhau, nên chỉ im lặng lắng nghe.
“Quà sinh nhật...”
Hayama lẩm bẩm rồi nhìn tôi.
“Còn cậu mua gì thế?”
“Cái này cái kia thôi.”
“Ừ,” Cậu ta đáp rồi quay đi, tiếp tục lắng nghe Yuigahama và chị Haruno nói chuyện, thỉnh thoảng chen vào vài câu.
Tôi thì chỉ chăm chú nhìn kim giây trên chiếc đồng hồ đeo tay của cậu ta chậm rãi trôi. Nó cứ đều đặn nhích từng chút một, không hề thay đổi nhịp điệu. Sau mỗi vòng quay, nó lại trở về điểm xuất phát. Nhưng hình ảnh mà hai kim đồng hồ tạo ra không bao giờ giống nhau, dù kim giây vẫn vậy. Nó luôn ở một vị trí khác so với các kim còn lại.
“Hay là chị cũng nên tặng Yukino-chan cái gì đó nhỉ? Lâu lắm rồi chị không tặng quà cho con bé,” Chị Haruno đột ngột lên tiếng, mắt liếc nhìn gói quà rồi lại nhìn Hayama.
“Cậu thấy sao, Hayato?”
“Vâng...”
Hayama nhún vai rồi quay mặt ra cửa sổ. Không hiểu sao tôi không nghĩ cậu ta đang nhìn những ngọn đèn đường đang sáng rực. Tôi nhìn bóng cậu ta phản chiếu trên kính và chợt nảy ra một suy nghĩ: trước đây cậu ta đã tặng gì cho Yukinoshita nhỉ?
t1-2
Thời gian trôi qua chậm chạp đến khó chịu. Gần nửa tiếng đã trôi qua kể từ cuộc gọi cho Yukinoshita. Để đến được đây từ căn hộ của mình, cô ấy cần thêm thời gian. Và chính chúng tôi đã gọi cô ấy đến một nơi xa xôi như thế này, giờ thì chúng tôi lại không thể rời đi.
Ly cà phê tôi nhấm nháp đã cạn từ lâu, và làn khói từ ấm trà cũng đã tan biến. Yuigahama bồn chồn trên ghế, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa. Người duy nhất giữ được vẻ bình tĩnh là chị Haruno. Chị ấy kiểm tra gì đó trên điện thoại, rồi gõ gõ lên màn hình và đưa cho Hayama xem.
“Xem này.”
“Vâng, dễ thương lắm,” Hayama cười nói. Chị Haruno “ừm” một tiếng rồi mỉm cười.
“Đúng là câu trả lời điển hình của cậu đấy, Hayato,” chị ấy đáp lại và Hayama nhún vai.
Tôi không biết chị ấy đã hỏi cậu ta về cái gì, nhưng câu trả lời của cậu ta quá lịch sự. Nhưng ừ thì, đó đúng là phong cách của cậu ta. Chị Haruno ngay lập tức mất hứng thú với chúng tôi, đứng dậy, tiến đến chỗ tôi và dí màn hình điện thoại vào mặt tôi. Trên màn hình là một bộ đồ ngủ. Độc màu pastel, những hình vẽ ngọt ngào; nhìn chung là rất dễ thương. Yuigahama cũng nhìn vào và khẽ thì thầm “dễ thương quá”. Có vẻ như chị Haruno đã nhắm nó từ lâu rồi. Và, dựa vào cuộc trò chuyện hiện tại, chị ấy định tặng nó cho Yukinoshita.
“Cậu thấy sao, Hikigaya-kun?”
Chị Haruno hỏi. Chị ấy đang chống khuỷu tay lên bàn, đung đưa chiếc điện thoại trong tay. Tôi không biết nên nhìn vào đâu: chiếc điện thoại hay chính chị ấy. Trong khi đó, chị ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Cần gì phải khoe khe ngực sâu như vậy chứ? Mặt chị lại còn quá gần nữa! Nếu đây là một trò chơi mà tôi phải nhìn vào màn hình, chắc chắn tôi thua ngay lập tức!
“Vâng, dễ thương lắm,” Tôi nói, cố gắng tránh ánh mắt của chị Haruno.
“Câu trả lời thật chua chát. Quả là Hikigaya-kun,” Chị Haruno mỉm cười đầy kiêu hãnh, ngả người ra sau ghế, gọi món rồi lại bắt đầu nghịch điện thoại. Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi với cuộc trò chuyện này. Khẽ thở dài, tôi nhắm mắt và cúi đầu. Một lúc sau, Yuigahama nhận ra điều gì đó và gọi tôi. Tôi ngẩng đầu lên và thấy Yukinoshita đang bước nhanh về phía chúng tôi.
“Yukinon, tụi mình ở đây nè!”
Yuigahama nói, vẫy tay. Yukinoshita thấy chúng tôi và tiến đến bàn.
“Yuigahama-san, cậu cũng ở đây sao?”
Cô ấy ngạc nhiên hỏi. À, phải rồi, tôi chưa nhắc đến cô ấy khi chúng tôi nói chuyện.
“Ừm, thì là... Tớ với Hikki đang đi mua sắm thì bị bắt gặp,” Yuigahama cười khúc khích và chạm vào búi tóc của mình.
Rõ ràng cô ấy đang do dự về việc nói rằng chúng tôi đang mua quà cho cô ấy, nên câu nói đó nghe có vẻ có hai nghĩa.
“Mua sắm... Được rồi.”
Yukinoshita đáp lại và bắt đầu liếc nhìn tôi và Yuigahama một cách đầy nghi ngờ. Cảm thấy áp lực từ câu hỏi không lời, Yuigahama bắt đầu nhìn tôi và Yukinoshita. Họ không nói gì, chỉ trao đổi ánh mắt. Sự im lặng lại bao trùm, dù không kéo dài lâu. Tôi chỉ nghe thấy tiếng những vị khách khác trò chuyện, tiếng tách chạm vào đĩa, tiếng nhạc nhẹ nhàng, tiếng bước chân của nhân viên phục vụ và tiếng cười khúc khích khe khẽ của chị Haruno. Thật nhiều âm thanh, nhưng sự im lặng vẫn thật khó chịu theo một cách nào đó.
“Hay là cậu ngồi xuống đi?”
Hayama quyết định phá vỡ sự im lặng. Yuigahama đột ngột nhích người trên ghế sofa.
“N-ngồi đây nè,” cô ấy gọi, chỉ vào chỗ ngồi vừa được giải phóng.
“Ồ, cảm ơn,” Yukinoshita nói và ngoan ngoãn cởi áo khoác, cẩn thận gấp nó lại và ngồi xuống. Sau đó, cô ấy quay sang Yuigahama.
“Tớ xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu.”
“Không, không sao đâu,” Yuigahama nói, xua tay.
Yukinoshita thở ra, dường như đã bình tĩnh lại. Sau đó, cô ấy quay sang tôi và nhìn đâu đó ở trên.
“Hikigaya-kun, ừm...”
“Không vấn đề gì, dù sao thì tôi cũng chẳng có gì tốt hơn để làm.”
Tôi không có kế hoạch gì về việc sẽ làm gì khi chúng tôi mua sắm xong. Thậm chí tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm vì không bị bỏ lại một mình. Mặc dù tôi cũng không thể nói rằng tôi vui mừng khi gặp được những người có mặt tại đây. Trong lúc này, thủ phạm đang mỉm cười đầy khiêu khích.
“Yukino-chan, em đến muộn đấy.”
“Chị bất ngờ gọi em đến rồi lại dám nói như vậy?”
Yukinoshita dùng ánh mắt sắc lạnh để đáp lại. Chị Haruno chỉ nhìn cô ấy một cách thích thú. Yuigahama, như thể bị kẹp giữa đá và lửa, chỉ biết cố gắng mỉm cười.
Đừng! Đừng cãi nhau nữa, hỡi hai chị em Yukinoshita!
“Nhưng Yukino-chan đã đến đây nhanh nhất có thể rồi mà...”
Một giọng nói ấm áp và sôi nổi vang lên để xoa dịu bầu không khí. Nghe thấy cậu ta gọi Yukinoshita như vậy, tôi quay sang nơi phát ra giọng nói, Hayato Hayama. Cậu ta nhận ra mình đã nói quá nhiều và mỉm cười để xoa dịu tình hình.
Yukinoshita chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cậu ta. Cậu ta nhún vai.
“Yukinoshita-san, cậu muốn gọi gì không?”
“Làm ơn cho trà đen...”
Cuối cùng cô ấy cũng trả lời. Hayama nhanh chóng gọi món. Khi trà được mang đến, chị Haruno thở dài thườn thượt.
“Lâu lắm rồi chúng ta mới tụ tập uống trà như thế này.”
“Vâng”
Hayama đồng ý.
Yukinoshita chỉ nhắm mắt lại, cầm chắc tách trà trong tay. Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại, và Yuigahama cố gắng tiếp tục.
“À, ừm... Hayato-kun là người quen của chị à?”
“Đúng vậy! Cậu ấy là con một nên bố mẹ cậu ấy đã chiều chuộng luôn cả bọn chị nữa. Đúng không, Yukino-chan?”
“Với em thì không hẳn...”
“Thôi nào. Không chỉ bố mẹ cậu ấy, mà là tất cả mọi người.”
Lời nói của chị Haruno, nụ cười rạng rỡ của Hayama, dường như chẳng mảy may tác động đến Yukinoshita. Chị Haruno cũng không có vẻ bận tâm, chị ấy quay mặt đi, hờ hững.
“Lâu lắm rồi nhỉ. Hồi đó em còn bé tí, bố mẹ bận nên hay gửi em cho chị trông nom.”
Nghe vậy, Yukinoshita cau mày.
“Chị nhầm rồi. Thật ra là chị lôi tuột bọn em đi khắp nơi chị muốn thì có. Thật kinh khủng,” Yukinoshita nói, đặt tách trà xuống đĩa và liếc nhìn chị Haruno bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hayama phản ứng trước thái độ đó của cô ấy.
“À, đúng rồi. Lần đi sở thú đó tệ thật.”
“Cả công viên bờ biển nữa. Chị bỏ mặc bọn em, còn rung lắc cả cabin của vòng đu quay nữa chứ...”
Ký ức u ám ùa về khiến gương mặt họ trở nên ảm đạm. Ngược lại, chị Haruno lại vui vẻ xác nhận câu chuyện của Yukinoshita.
“Đúng rồi, đúng rồi, chính xác! Yukino-chan hồi đó hay khóc nhè lắm.”
“Em không có! Đừng có bịa chuyện.”
“Em khôôông có mà! Đúng không, Hayato?”
“Hehe. À thì, tớ sẽ không dám chắc đâu...”
Chị Haruno hồi tưởng, Hayama góp chuyện, Yukinoshita lặng lẽ gật đầu. Nhìn họ kể về quá khứ, tôi chợt nhận ra một điều. Dù họ nói gì đi nữa, họ đã trải qua một khoảng thời gian đáng kể bên nhau, cùng nhau trải nghiệm nhiều điều. Kẻ ngoài cuộc không có chỗ trong những ký ức ấy. Ngay cả Yuigahama cũng không cố gắng tham gia vào câu chuyện, đừng nói đến tôi.
Tôi không biết mối quan hệ của họ trong quá khứ như thế nào, và kể cả nếu tôi biết thì cũng chẳng thay đổi được gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhấm nháp ly cà phê đắng ngắt và thỉnh thoảng buông vài câu vô thưởng vô phạt. Rồi tự mình tưởng tượng ra đủ thứ.
Đã có người từng hỏi tôi: Nếu tôi học chung trường tiểu học với họ thì mọi chuyện sẽ khác đi như thế nào? Hồi đó tôi đã trả lời ra sao nhỉ? Miên man trong dòng hồi ức, tôi chợt nghe thấy tiếng tách trà đặt xuống. Quay lại nơi phát ra âm thanh, tôi thấy chị Haruno đang chống cằm, nhìn Hayama và Yukinoshita với ánh mắt khó đoán.
“Hồi đó hai đứa đáng yêu ghê. Giờ thì chán phèo,” đôi môi xinh đẹp của chị Haruno thốt ra, nụ cười vẫn nở trên môi nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
Tất cả mọi người đều im lặng. Yukinoshita siết chặt nắm tay trên bàn, Hayama mím môi quay mặt đi. Yuigahama lo lắng nhìn tôi. Thấy mọi người im lặng, chị Haruno mỉm cười.
“Nhưng giờ chị có Hikigaya-kun rồi. Hai đứa đâu có được ôm ấp em ấy, đúng không? Thật là tiếc.”
Chị Haruno nói, kết thúc câu nói của mình. Ngay lập tức, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chị ấy nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt vừa dò hỏi vừa đen tối.
“Thôi, không cần đụng chạm gì đâu ạ...”
Tôi nói, cố gắng quay mặt đi để không bị chết đuối trong đôi mắt của chị Haruno. Chị ấy nhếch mép đáp lại.
“Đó là lý do chị muốn ôm em đó. Hachiman bông xù đáng yêu, lại đây nào,” vừa nói, chị ấy vừa định đặt tay lên đầu tôi.
Tôi né tránh vào giây phút cuối cùng.
“Ôi, chạy mất rồi,” Chị Haruno nói một cách dịu dàng, như một người chị cả. Hiếm khi tôi thấy một người đẹp lớn tuổi hơn mỉm cười như vậy, nên không thể nói là tôi không thích. Và tôi cũng không quan tâm liệu đây có phải là khuôn mặt thật hay chỉ là một sự giả tạo nữa. Ai mà chẳng cố gắng tỏ ra đáng yêu hơn bản chất thật của mình, giống như Iroha Isshiki vậy. Không thể trách người ta vì điều đó được.
Điều tôi thực sự sợ hãi là bóng tối ẩn sâu trong con người chị Haruno, những tia chớp thoáng qua mà tôi đã bắt gặp. Tuy nhiên, lúc này chị Haruno không nói gì nữa. Thay vào đó, chỉ mỉm cười và chuyển chủ đề.
“Nói về các hoạt động thể chất. Cuối tháng tụi em có giải chạy marathon đúng không?”
“Vâng, cuối tháng ạ,” Yuigahama trả lời.
Chị Haruno ngạc nhiên.
“Ồ, không phải vào tháng Hai năm nay sao?”
“Vâng. Thầy chủ nhiệm nói năm nay họ thay đổi lịch trình,” Hayama bình tĩnh đáp lời.
Gương mặt Yukinoshita tối sầm lại. À phải rồi, cô nàng này vốn không có sức bền mà. Chắc hẳn cô ấy chưa bao giờ thích những hoạt động kiểu này.
Bầu không khí thoải mái trở lại. Mọi thứ đều ổn thỏa, nhưng một nhóm năm người trò chuyện rôm rả thu hút sự chú ý. Tất nhiên, chúng tôi không quá nổi bật, nhưng vẫn có gì đó khác biệt. À, đúng hơn là họ nổi bật...
Tôi cảm thấy những ánh mắt từ phía cửa ra vào. Tất cả họ đều là những người rất xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái đầu nhìn khi họ đi trên đường. Vì điều đó, tôi có cảm giác mình càng trở nên vô hình hơn. Mình là một cái bóng... Nhưng ánh sáng càng mạnh thì bóng càng tối. Tôi cũng chẳng có việc gì tốt hơn để làm, nên cứ im lặng ở phía sau vậy. Giống như Tetsuko Kuroyanagi. Vì không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, tôi uống cà phê nhiều hơn, và ly cà phê nhanh chóng cạn đáy.
Đúng lúc quá! Một lý do hoàn hảo để đứng dậy.
“Xin lỗi, tớ phải ra ngoài một lát,” Tôi nói nhanh rồi đứng dậy.
Thực ra tôi cũng không có việc gì gấp gáp cả. Thông thường, khi bạn nói “Tôi ra ngoài một lát” ở những quán cà phê hoặc nhà hàng như thế này, mọi người đều hiểu ý. Nên sẽ không ai ngăn cản hay cản đường bạn. Có lẽ đó là lý do tại sao mọi người lại uống những loại đồ uống lợi tiểu như trà, cà phê hoặc rượu khi tụ tập. Chúng cũng giúp làm dịu bầu không khí, hay nói đúng hơn là khởi động lại nó.
Ví dụ, nếu bạn chẳng may gặp một người khó chịu tại một bữa tiệc, bạn luôn có thể đi vào nhà vệ sinh, sau đó quay lại và chọn bàn khác. Có lẽ chúng ta nên bán trà, cà phê và một vài thứ khác dưới khẩu hiệu bí ẩn “Đồ uống cho những cuộc trò chuyện truyền thống”, doanh số chắc chắn sẽ tăng vọt. Hoặc không.
Vừa nghĩ ngợi mông lung trên đường ra cửa, tôi chợt nghe thấy một câu nói khiến tôi giật mình.
“Ồ, chị cũng có chút việc,” một giọng nói vui vẻ, tươi tắn vang lên. Quá vui vẻ so với gu của tôi, đến mức nghe có vẻ giả tạo. Tôi nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn phía sau. Chị ấy chạm vào vai tôi và tôi quay lại. Chính là chị ấy.
“Đi dạo với chị một lát đi, được không? Sẽ không lâu đâu,” Haruno Yukinoshita nghiêng đầu cười nói như vậy.
“Nhưng mà em, ưm...”
Tôi cười gượng từ chối, rồi bắt đầu chậm rãi bước về phía lối ra, nhưng tay chị ấy vẫn đặt nặng trên vai tôi. Hừm, có vậy thì mình vẫn có thể chạy trốn được! Nhưng ngay lúc đó, tay chị ấy liền trượt xuống và nắm chặt lấy cánh tay tôi.
“Đừng lạnh lùng thế chứ. Đi hẹn hò với chị đi, Hachiman,” Chị ấy thì thầm vào tai tôi, bất ngờ tiến sát lại gần. Quả là một câu nói “chết người”. Tôi không thể kháng cự và chỉ đơn giản là đi theo chị ấy, bỏ lại quán cà phê phía sau.


1 Bình luận