Trans: DontMea
*-*-*-*-*
Giả sao? Lông mày phải của Lumian giật giật nhẹ, cảm thấy như thể vận mệnh đang đùa giỡn với Charlie một cách tàn nhẫn.
Charlie đã từ bỏ những nguyên tắc đạo đức mong manh của mình để qua đêm với quý bà Alice suốt nhiều ngày, để rồi vướng vào một vụ án mạng và mất luôn công việc phục vụ, sau cùng tất cả những gì anh nhận được chỉ là một chiếc dây chuyền kim cương giả?
Vì lý do nào đó, Lumian bỗng cảm thấy một khao khát mãnh liệt muốn chống lại vận mệnh.
Đây vốn không phải chuyện của cậu, nhưng cảm giác ấy vẫn cứ lởn vởn trong lòng.
Vận mệnh cái con mẹ mày!
Mày chế nhạo tao ư? Vậy tao cũng sẽ chế nhạo và khiêu khích lại mày!
Ngay khoảnh khắc ấy, Lumian cảm thấy mình đã nắm bắt được thêm một khía cạnh khác của nguyên tắc nhập vai Kẻ Khiêu Khích, dù vẫn còn mơ hồ, chưa đủ rõ ràng.
Cậu nhìn Charlie, hỏi với vẻ đầy suy tư:
“Anh nghĩ là quý bà Alice đã lừa anh, hay là tiệm cầm đồ thấy anh đang tuyệt vọng, biết anh không thể xác định thật giả, nên viện cớ đó để ép giá xuống mức thấp nhất?”
“T-tôi không biết nữa...” Charlie đang cảm thấy rối rắm và đau khổ.
Sau một lúc ngập ngừng, anh nói thêm một cách khó khăn:
"Tôi nghĩ là quý bà Alice. Anh xem, ở đây có biết bao nhiêu người mang đồ đến cầm. Mấy người thẩm định mỗi ngày phải xử lý hàng chục, hàng trăm món, hầu hết đều có giá trị. Họ đâu thể chỉ bịa chuyện với mỗi mình tôi, đúng không?"
"B-bà ấy sao lại có thể…”
Charlie nghẹn lời, không nói tiếp được nữa.
Tiệm cầm đồ chẳng phải có thể lừa tất cả mọi người như nhau sao? Ép giá đến mức thấp nhất, đặc biệt là với những món đắt tiền? Lumian cười khẩy.
"Tại sao không chứ?"
"Nhiều người giàu có đâu phải nhờ tích lũy tài sản bằng òng tốt và chăm chỉ. Nếu họ có thể dùng đồ giả để lừa anh, thì việc gì phải đưa đồ thật cơ chứ?"
"Có khi quý bà Alice cũng là một trong số đó. Bà ta thậm chí còn chẳng giàu đến thế. Chỉ dựa vào việc ở khách sạn Cygne Blanc để dụ một kẻ cả tin như anh thôi.”
Lumian không hề mất lòng tin vào tất cả những người giàu. Bởi vì có rất nhiều người trong số họ thực sự làm nên sự nghiệp nhờ tài năng, nỗ lực và cơ hội, như Aurore chẳng hạn.
Bị những lời Lumian nói làm cho tổn thương, mặt Charlie nhăn lại vì tức giận. Anh lẩm bẩm đầy cay đắng:
"Quả đúng thật... Suốt thời gian qua, quý bà Alice thậm chí còn chưa từng đãi tôi một bữa ra hồn nào. Bà ta chỉ gọi tôi lên phòng lúc bảy hay tám giờ tối để… phục vụ."
Anh ngây thơ quá rồi đấy. Thật sự là người vùng Reem sao? Lumian không nhịn được mà đưa tay ôm trán. Cậu đứng dậy và nói:
"Lấy lại chiếc dây chuyền đó đi. Chúng ta thử đến tiệm cầm đồ khác xem sao. Biết đâu lại là đồ thật?"
Charlie sững sờ.
“Được, được!”
Lumian thúc giục:
“Phải cảnh giác đấy. Coi chừng họ tráo dây chuyền.”
“Ừ.” Charlie cố gắng lấy lại tinh thần. "Dạo này tôi ngày nào cũng ngắm kỹ chiếc dây chuyền này, thuộc đến từng chi tiết luôn rồi!"
Sau khi lấy lại chiếc dây chuyền kim cương, Lumian cùng Charlie đến hai tiệm cầm đồ khác ở khu Đài Thiên Văn.
Kết quả giám định vẫn y hệt như trước: Chiếc dây chuyền là hàng giả, chỉ có giá trị khoảng 11 đến 15 verl d’or.
Sự thất vọng trong Charlie ngày càng dâng cao, cuối cùng anh ta cũng sụp đổ.
Lumian liếc nhìn anh, an ủi:
“Ít nhất anh cũng lấy được hơn chục verl d’or rồi. Chừng đó tiền đủ sống hơn một tuần, lại còn dư dả đủ mời mấy nhân viên phục vụ ở quán cà phê trên phố Áo Choàng Trắng vài ly để nhờ họ giúp tìm một công việc mới.”
Tính cả tiền thuê nhà, mỗi ngày Charlie tiêu khoảng 1 verl d’or. Nếu không ghé quán bar ngầm, chi tiêu của anh thậm chí còn ít hơn.
“Ừ…” Charlie thở dài.
Anh vốn đang hoàn toàn thất vọng. Nhưng sau khi chấp nhận sự thật, nghe được kiểu nói như thế này, anh đã bắt đầu cảm thấy có một chút hy vọng được le lói lên.
Lumian ngập ngừng rồi đề xuất:
"Chúng ta cũng không thể loại trừ những khả năng khác được. Ví dụ như mấy tiệm cầm đồ quanh đây có thể có cách liên lạc bí mật với nhau. Họ có thể nhắm vào những người như anh-ăn mặc xuề xòa, đem đồ giá trị đi cầm mà không có giấy tờ rõ ràng. Hay là thử mang dây chuyền đến một tiệm kim hoàn chuyên nghiệp nào đó để giám định thử xem?"
“Phải trả phí đấy.” Gương mặt Charlie lại tối sầm.
Nếu kết quả giám định xác nhận là hàng thật thì không sao. Nhưng nếu lại là đồ giả, thì số tài sản ít ỏi còn lại của anh sẽ lại bay mất một phần ba, thậm chí một nửa.
Lumian thở dài và đề nghị:
"Đưa cho tôi chiếc dây chuyền kim cương. Tôi sẽ nhờ một người bạn giám định giúp, tất nhiên là không lấy phí."
"Anh vẫn còn đủ tiền để sống qua ngày hôm nay chứ?"
“Tôi còn 2.6 verl d’or.” Với ánh mắt lóe lên chút hy vọng, Charlie trao chiếc dây chuyền cho Lumian.
Lumian nhét dây chuyền vào túi, mỉm cười hỏi:
"Anh không sợ nếu kết quả cho thấy là hàng thật, tôi lại tráo cho anh cái giả rồi bảo là đánh giá của mấy tiệm cầm đồ này thực sự đúng sao?"
“…” Mặt Charlie lại căng lên lần nữa.
Sau một lúc, anh thở ra và thừa nhận:
“Tôi tin anh. Với lại, tôi vốn dĩ cũng đã coi nó là đồ giả rồi.”
Lumian vẫy tay chào Charlie rồi sải bước về phía quảng trường Luyện Ngục.
*-*-*
Gần khu hầm mộ, Osta Trul vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc đối diện đống lửa trại, khoác áo choàng đen có mũ trùm đầu.
Lumian tiến lại gần và hỏi với vẻ nửa đùa:
“Ông không bao giờ đổi chỗ à?”
Osta bật cười, đáp:
“Khả năng bói toán và giải nghĩa của tôi khá chính xác. Nhiều người còn giới thiệu bạn bè tới. Nếu tôi chuyển chỗ, chẳng phải sẽ mất hết khách sao? Tất cả đều là verl d’or đó!”
“Khách khứa gì chứ? Rõ ràng toàn là một lũ ngốc.” Lumian nửa đùa nửa mỉa.
Osta không dám cãi.
Lumian hỏi tiếp:
“Tôi có chuyện cần bàn với ngài K. Làm sao để gặp ông ta thế?”
Thì ra không phải đến vì mình... Osta thầm thở phào rồi nhanh chóng đáp:
“Bất cứ ai từng tham dự buổi tụ họp đều có thể đến thẳng trụ sở của tạp chí Thông Linh, nằm trong chính tòa nhà nơi chúng ta tụ họp, cái ở số 19 phố Scheer đấy, gõ cửa phòng 103 theo cấu trúc nhịp ba dài, hai ngắn, một dài. Sẽ có người dẫn cậu đi gặp ngài K."
"Nếu không muốn đến trực tiếp, cậu có thể gửi thư. Địa chỉ là Phòng 103, số 19 phố Scheer, đại lộ Boulevard. Người nhận là Guillaume Pierre."
Cái tên nghe giả tạo thật.. Nhịp gõ cửa cũng khác với buổi tụ họp… Ông K chưa từng nói điều này với mình. Ông ta cho rằng Osta sẽ tự nói à?
Lumian gật đầu, chào tạm biệt Osta rồi quay lại mặt đất.
Ngay tại lối vào hầm mộ, cậu trông thấy một nhóm du khách cầm nến trắng đang cháy, theo chân người quản lý đi qua mái vòm đá tự nhiên để tiến vào Đế Quốc Tử Vong.
Rời mắt khỏi cảnh đó, Lumian đón xe công cộng đến số 19 phố Scheer, nằm trên đại lộ Boulevard.
Cậu kéo thấp mũ lưỡi trai rồi gõ cửa phòng 103.
Cánh cửa gỗ đỏ sậm kẽo kẹt mở ra, lộ ra một thanh niên tuấn tú với mái tóc nâu dài chấm vai, trông giống một nghệ sĩ.
Người thanh niên này chăm chú quan sát Lumian bằng đôi mắt nâu sẫm trong vài giây.
“Cậu tìm ai?”
“Tôi là Ciel. Tôi cần gặp ngài K.” Lumian đáp thẳng thắn.
Người thanh niên hơi nghiêng đầu, như đang lắng nghe âm thanh nào đó rất nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, anh ta nói: “Đi theo tôi.”
Anh ta dẫn Lumian đến một căn phòng mang phong cách cổ điển và vén lên một cánh cửa bí mật ẩn sau khu thay đồ.
Một cầu thang dẫn xuống tầng hầm, hai bên tường treo đèn khí được bao bọc bằng lưới sắt màu đen.
Lumian bước xuống tầng hầm và đi qua một hành lang ngắn, rồi đến một căn phòng khá trống trải.
Cậu đoán có lối ra khác được giấu ở đâu đó, có thể một số sẽ thông với Trier dưới lòng đất.
Lúc này, ngài K đang ngồi thoải mái trên một chiếc ghế bành màu đỏ, gương mặt ẩn trong bóng tối của chiếc mũ trùm rộng.
Người tổ chức buổi tụ họp này chăm chú quan sát Lumian mà không nói lời nào, toát ra một khí thế áp đảo khiến người khác bất an.
Lumian kéo vành mũ xuống thấp và mỉm cười:
"Chào buổi sáng, ngài K. Tôi cần sự giúp đỡ của ngài."
"Còn về cái giá phải trả, ngài cứ tùy ý quyết định.”
Ngài K im lặng vài giây, rồi hỏi bằng giọng khàn đục trầm thấp:
“Đám Gai Độc biết cậu là người giết Margot rồi sao?”
Đúng như dự đoán… Lumian không lấy làm ngạc nhiên khi ngài K biết về chuyện đó.
Khi tham dự buổi tụ họp, cậu đã cố tình quấn băng quanh mặt để tạo lại diện mạo như lúc giết Margot. Cậu muốn ngài K nhận ra điều đó để chứng minh giá trị cùng với việc thể hiện được tính khí bốc đồng của mình.
Điều này có thể giúp cậu giành được sự tin tưởng từ ngài K.
Lumian lắc đầu:
“Không phải chuyện đó…”
Sau đó, cậu kể lại cuộc gặp gỡ với Charlie và việc cậu giúp anh ta thoát khỏi rắc rối, để rồi bị Susanna Mattise căm ghét và suýt bị sinh vật kỳ quái kia giết chết. May thay, những Người Phi Phàm chính quyền đã đến kịp thời. Cậu không nói dối bất kỳ thứ gì, chỉ là có rất nhiều chi tiết cậu không đề cập tới.
Việc này trùng khớp với loại thông tin mà cậu từng muốn tìm kiếm tại buổi tụ họp trước đây.
Ngài K lắng nghe cẩn thận rồi hỏi bằng giọng trầm:
“Cậu muốn được bảo hộ bởi thần linh sao?”
Bảo hộ bởi thần linh? Ông đánh giá bản thân hơi cao rồi đấy. Chỉ cần gọi là bảo vệ thôi! Lumian thầm nghĩ, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu:
“Vâng.”
Ngài K khàn khàn nói:
"Sinh vật đó rất có thể là một loại tồn tại dạng linh hồn giống như ác linh. Bình thường thì chỉ cần rời khỏi khu chợ là nó không thể ảnh hưởng tới cậu rồi."
"Nhưng mấy tên Người Phi Phàm của chính quyền rõ ràng đã chú ý đến vụ việc này. Nếu bây giờ cậu hành động, sẽ dễ khiến họ nghi ngờ."
"Hơn nữa, nếu Susanna Mattise còn nhớ mặt cậu, thậm chí đã đánh dấu cậu, vậy nên cậu có thể bị tấn công ở bất kỳ nơi nào. Nhiều năng lực có thể vượt qua giới hạn về khoảng cách. Không nhất thiết sinh vật đó phải rời khỏi lãnh địa của nó.”
Chả trách hai quý cô kia đều không bảo mình rời đi... Lumian gật gù suy ngẫm.
“Vậy tôi nên làm gì?”
Ông K nói chậm rãi:
"Tôi có thể cung cấp một chút bảo hộ, nhưng đổi lại cậu phải làm một việc cho tôi."
“Việc gì vậy?” Lumian hỏi với vẻ 'háo hức'.
Ông K đan hai tay vào nhau rồi nói:
"Hãy gia nhập bất kỳ băng đảng nào trong khu chợ và trở thành thủ lĩnh."
Vậy là tổ chức đứng sau ngài K đây muốn kiểm soát khu chợ một cách gián tiếp sao?
Lumian gật đầu đồng ý không chút do dự:
“Không có vấn đề gì!”
Ngài K từ từ gật đầu, sau đó dùng tay phải nắm lấy ngón trỏ bên tay trái.
Rồi ông ta giật mạnh, rứt đứt ngón tay ấy ra, để lộ một vết thương rỉ máu và xương trắng bệch.
Lumian rùng mình khi thấy cảnh tượng này.
Bất ngờ là, máu từ vết thương và ngón tay của ngài K không hề chảy xuống mà thay vào đó, chúng lơ lửng trước mép vết thương, vặn vẹo và co giật, như thể đang từ từ 'lành lại'.
“Mang theo cái này. Nó sẽ giúp cậu trong những lúc nguy cấp.”
Ngài K ném ngón tay bị đứt cho Lumian.
Phần thịt nơi bàn tay trái vừa mất ngón của ông ta bắt đầu co giật dữ dội, như thể một ngón tay mới đang chuẩn bị mọc ra.


7 Bình luận