Trans: DontMea
*-*-*-*-*
Sự việc này tuy có nét tương đồng với vụ của Charlie, nhưng lại có một điểm khác biệt quan trọng: các nạn nhân đều là phụ nữ, trong khi Charlie là đàn ông...
Hay là là thực thể kỳ dị được cho là Susanna Mattise kia không bị giới hạn bởi giới tính, gì cũng 'chơi' được? Hay là sinh vật này còn có một phiên bản nam giới?
Khả năng thứ hai có vẻ hợp lý hơn, vì cả ba nạn nhân ở Aunett đều là nữ và không có người đàn ông nào bị nhắm tới.
Ừm, giữa ba người phụ nữ kia và Charlie có chỗ khác nhau. Không ai trong số họ có bạn tình, dù là công khai hay bí mật, trong khi đó thì Charlie đã trở thành người tình của quý bà Alice không lâu sau khi cầu nguyện với Susanna Mattise. Nếu việc có người tình không xảy ra, liệu anh ta có gặp kết cục giống như ba nạn nhân kia — bị hút cạn sinh lực vì hoan lạc quá mức hay không?
Phải chăng quý bà Alice là vật hi sinh thay cho anh ta? Hay đó chỉ mới là bắt đầu mà thôi?
Lumian ghép nối các tình tiết thành một giả thuyết dựa trên thông tin mà người đàn ông với gương mặt bôi sơn cung cấp.
Cậu hy vọng giới chức trách sẽ xem trọng vụ việc này và không dừng lại cho đến khi Susanna Mattise bị tiêu diệt hoàn toàn.
Còn về việc liệu giới chức có dựa trên bức thư mà nghi ngờ rằng trong mấy người quen của Charlie có Người Phi Phàm hay không, Lumian không quá lo lắng. Cậu đã cố ý che giấu thông tin và hoàn cảnh của Charlie trong thư, thậm chí còn cố tình chèn vào một lỗi nhỏ trong một chi tiết tưởng như không quan trọng. Người viết thư trông có vẻ như đang mang mối thù sâu sắc với Susanna Mattise, nên đã theo dõi cô ta suốt một thời gian dài và muốn lợi dụng tình huống của Charlie để lôi kéo chính quyền trả thù. Do đó, trọng tâm của thư tập trung vào vấn đề Susanna Mattise, còn hiểu biết về Charlie thì khá hạn chế.
Sau khi những người tham dự thảo luận về vụ việc kỳ lạ ở Aunett, người hầu của ngài K hé lộ một vật được phủ bởi tấm vải đen.
Một người hầu khác giới thiệu:
“Đây là một bức tranh từ bạn của một trong các vị tham dự.
“Anh ta là một Người Phi Phàm, đã chết cách đây hai tháng trong một tai nạn kỳ quái và đột ngột. Trước khi chết, anh ấy đã vẽ bức tranh này.”
Bằng một động tác nhanh gọn, người hầu kéo tấm vải đen ra, để lộ kiệt tác cuối cùng của Người Phi Phàm quá cố kia.
Bức tranh sơn dầu này là một cơn hỗn loạn sắc màu rực rỡ, dệt nên một khung cảnh siêu thực và mê hoặc.
Những bụi cỏ xanh cao vút vươn lên trời, mặt trời vàng giấu mình trong một cái giếng, dòng sông đỏ máu đổ xuống từ bầu trời, một bóng người mờ ảo khiêu vũ, và đám mây được hợp thành từ những chiếc sọ trắng...
Chỉ việc liếc nhìn qua bức tranh thôi cũng khiến Lumian cảm thấy choáng váng.
Người hầu đã giới thiệu bức tranh tiếp tục giải thích:
"Bức tranh này mang một dấu tinh thần mạnh mẽ. Nó ảnh hưởng đến tâm trí của tất cả những ai nhìn vào, gây ra cảm giác rối loạn và chóng mặt với các mức độ khác nhau. Nếu tiếp xúc lâu dài, thậm chí có thể dẫn đến bệnh lý về tâm thần."
"Theo `những bức thư và nội dung trong cuốn nhật ký` mà người tạo ra bức tranh để lại, có thể bức tranh này chứa manh mối về bản chất thực sự của thực tại và cả nguồn gốc của thần bí học."
"Thứ này có khả năng cũng ẩn chứa nguyên nhân thực sự về cái chết kỳ lạ của anh ta."
"Bất kỳ ai trong buổi họp muốn nghiên cứu bức tranh đều có thể thương lượng giá cả."
Mấy người thực sự vì tiền mà bán cả thứ như này à? Dù có cho tôi cũng chả thèm ngó! – Lumian thầm càu nhàu, lập tức quay mặt đi.
Cậu không muốn dính dáng đến những thứ gì mà tiết lộ sự thật, bản chất hay nguồn gốc của thế giới. Như Aurore từng nói, con người không nên nhìn hay cố gắng hiểu những điều mà mình không nên biết.
Lumian chỉ thực sự có hứng thứ với những như là đặc tính phi phàm, công thức ma dược, vật phẩm thần kỳ, vũ khí phi phàm hay kiến thức thần bí học có giá trị.
Hiển nhiên là hầu hết những người tham gia buổi họp đều ngần ngại bỏ tiền ra cho một bức tranh u ám và đầy bí ẩn như vậy. Cuối cùng, người hầu của ngài K lại cất bức tranh đi, phủ lớp vải đen lên trên một lần nữa.
Sau đó, buổi tụ họp chuyển sang giai đoạn thảo luận tự do. Những người tham gia trò chuyện thoải mái về các tin đồn và truyền thuyết, cẩn trọng không để lộ bất kỳ chi tiết nào về thân phận thực sự của mình.
Lúc 10:15, ngài K tuyên bố kết thúc buổi tụ họp và mọi người tản ra thành từng nhóm nhỏ.
Khi rời đi, Lumian nhận thấy người tổ chức tụ họp này đang để ý mình, quan sát từng hành động một cách kỹ lưỡng.
Liệu ông ta có cử người theo dõi và điều tra mình không nhỉ? – Lumian không khỏi tự hỏi.
Tuy nhiên, thay vì lo lắng, cậu lại mong điều đó xảy ra.
Ngoài việc thỉnh thoảng triệu hồi tín sứ, hành vi của cậu khá bình thường. Cậu có thể chịu được bất kỳ sự theo dõi nào!
Miễn là không liên lạc với quý cô Ma Thuật Sư, Lumian tin rằng ngài K sẽ sớm nhận được một báo cáo 'gần như đúng với sự thật': Ciel, một Người Phi Phàm hoang dã, thiếu kiến thức thông thường ở nhiều lĩnh vực, bị nghi là đến từ Cordu và đang truy tìm Guillaume Bénet cùng đồng bọn. Hắn cũng là một kẻ bị truy nã.
Trong trường hợp đó, nếu Lumian thể hiện được năng lực cùng với thái độ cực đoan của mình, sẽ không lâu nữa cậu sẽ nhận được lời mời từ ngài K để gia nhập tổ chức đứng sau ông ta.
Đôi khi, 'vô tình' bộc lộ điểm yếu và hoàn cảnh thật lại là một cách hiệu quả để giành được lòng tin.
Sau đó, Lumian và Osta tìm đến một góc khuất tại số 19 phố Scheer, nơi họ tháo bỏ lớp cải trang trước khi quay lại khu chợ Người Thành Thật.
Trong khi đang đi về phía Phố Hỗn Loạn, Lumian cau mày đầy bối rối.
Cậu không phát hiện ra có ai theo dõi mình.
Việc này là do ngài K không có ý định điều tra mình, hay là do trình độ kẻ bám theo quá cao, sở hữu năng lực đặc biệt nào đó nên mình không thể nhận ra sự hiện diện của chúng vậy? Lumian suy nghĩ về những khả năng có thể xảy ra, nhưng cuối cùng cậu đành gạt chúng ra khỏi đầu.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng chẳng sợ bị điều tra, trừ khi ngài K có dính dáng gì đến băng Gai Độc.
Khi bước vào khách sạn Kim Kê, Lumian nhận ra rằng mình đã đến sớm. Cậu băng qua sảnh khách sạn nay đã được dọn dẹp sạch sẽ và đi xuống quầy bar dưới tầng hầm.
Trước khi kịp quan sát xung quanh, giọng nói rộn ràng của Charlie đã vang lên bên tai cậu:
"Mọi người có tin được không? Mới ba tiếng trước thôi, tôi còn ở sở cảnh sát, bị buộc tội giết người. Thế mà giờ lại ngồi đây, uống bia và hát hò với mọi người!"
"Thưa các quý cô và quý ông, tôi vừa trải qua một chuyện có một không hai. Tôi dám cá là không ai trong các vị có trải nghiệm hơn được tôi..."
Chàng phục vụ trẻ này nhảy lên một chiếc bàn tròn nhỏ, tay cầm chai bia, và nói lớn với những người xung quanh.
Tóc nâu ngắn của anh ta rối bù như thể đã nhiều ngày chưa chải chuốt, râu ria lún phún hiện rõ quanh miệng.
Đã ra rồi à? Lumian vốn nghĩ hai, ba ngày nữa thì Charlie mới được thả.
Nhìn thấy Lumian từ trên bàn, Charlie vẫy cánh tay ngắn của mình và gọi lớn với đám đông: “Tôi sẽ kể cho mọi người nghe một cuộc gặp gỡ còn kỳ lạ hơn lát sau!”
Mặc chiếc áo sơ mi vải lanh và quần đen, Charlie nhảy khỏi bàn và chạy tới quầy bar, tay vẫn cầm chai bia. Anh ngồi xuống bên cạnh Lumian và nói với người pha chế tóc cột đuôi ngựa — Pavard Neeson:
“Cho tôi một ly absinthe! Cảm ơn.”
Quay sang Lumian, Charlie nói:
“Ly này tôi mời.”
Lumian chấp nhận lời mời với một nụ cười bình thản.
“Trông anh khá khoẻ đấy.”
"Dĩ nhiên rồi. Ít nhất thì tôi không phải lo sẽ bị treo cổ. Tôi mà chết trước đám đông cả ngàn người thì thật là tệ, nhất là khi lúc sống chẳng ai buồn quan tâm đến tôi..." Charlie nói, nét mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
Người dân Trier rất thích thú với các vụ hành hình phạm nhân.
Mỗi khi ai đó bị đưa lên đoạn đầu đài hay xử bắn, các con phố đều chật kín người xem.
Vào thời kỳ cổ điển, trước triều đại của Đại đế Roselle, thậm chí còn tồn tại một phong tục dựa trên sự mê mẩn này: Trên đường từ nhà tù đến nơi hành hình, nếu có người qua đường nào đồng ý kết hôn với tử tù, bản án sẽ được giảm nhẹ, thậm chí còn có thể được tha bổng hoàn toàn.
“Anh hoàn toàn ổn rồi chứ?” Lumian hỏi thêm.
Charlie uống một ngụm bia rồi đảo mắt nhìn quanh. Hạ thấp giọng, anh ta nói:
“Tôi không thể tiết lộ chi tiết được. Tôi đã ký một bản cam kết, có công chứng hẳn hoi. Cậu không tưởng tượng được nó thần kỳ thế nào đâu...”
Nhận ra mình lỡ lời, Charlie nói tiếp:
“Điều không ổn duy nhất là tôi lại mất việc nữa rồi. Cái tên quản đốc chết tiệt kia nói tôi làm ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn. Nhưng không sao. Ngày mai tôi sẽ đem cầm sợi dây chuyền kim cương. Cảnh sát đã trả lại cho tôi rồi. Số tiền đó đủ để tôi sống một thời gian. Tôi sẽ đãi mấy người bồi bàn ở quán cà phê trên phố Áo Choàng Trắng vài ly. Tôi chắc chắn sẽ tìm được một công việc tốt hơn!”
Anh định nói thêm: “Rảnh thì đi cùng nhau nhé”, nhưng nghĩ đến sự gan dạ và năng lực của Ciel, anh im lặng không nói nữa.
Lumian nhấp một ngụm absinthe mà người pha chế vừa đẩy về phía mình, rồi ra hiệu cho Charlie cùng cậu đến một góc trống.
Khi đã chắc rằng tiếng ồn xung quanh đủ lớn để át đi cuộc trò chuyện và không có ai nghe lén, Lumian hỏi:
“Sao rồi, chuyện của Susanna Matisse đã được giải quyết chưa?”
“Tôi không biết nữa.” Charlie lắc đầu. “Họ đã làm nhiều thứ, nhưng tôi không thể nói cho anh biết chi tiết...”
“Họ có hứa sẽ bảo vệ anh một thời gian không?” Lumian hỏi với vẻ suy tư.
Charlie đáp một cách lúng túng:
“Tôi không thể tiết lộ...”
Lumian mỉm cười, đáp lại:
“Vậy là có rồi.”
Nếu họ không hứa bảo vệ, thì dĩ nhiên sẽ không có mấy lời nói tương ứng, nên đương nhiên cũng sẽ không bị ràng buộc bởi cam kết giữ bí mật.
“Ôi...” Charlie không ngờ Ciel lại đoán chính xác đến vậy.
Lumian hỏi tiếp:
"Họ có dặn dò gì anh không? Nói mấy cái mà anh có thể nói ấy."
Charlie suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Họ bảo nếu tôi lại mơ thấy giấc mơ đó, thì đừng hoảng sợ. Sau khi trời sáng phải đi đến giáo đường gần nhất. Anh biết không, giờ tôi chính là một tín đồ chân chính của Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu rồi đấy!”
Lumian không biểu cảm, giơ tay phải lên và vẽ một hình tam giác lên ngực mình.
“...” Charlie im bặt.
Sau khi uống rượu với Charlie, Lumian trở về phòng 207 và tiếp tục nghiên cứu quyển sổ tay phép thuật của Aurore.
Tới nửa đêm, cậu rửa mặt, nằm lên giường và chìm vào giấc ngủ.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến Lumian choàng tỉnh.
Giờ này rồi mà ai còn đến đây vậy? Cậu cau mày, cầm lấy thanh Thủy Ngân Đoạ Lạc, tiến gần đến một cách cảnh giác và hé mở cánh cửa.
Charlie đang đứng ngoài cửa.
Vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi vải lanh, quần đen và đôi giày da không quai,nhưng gương mặt anh ta tái nhợt, tràn đầy vẻ sợ hãi.
Vừa thấy Lumian, anh ta như lấy lại được chút bình tĩnh. Giọng run rẩy suýt vỡ òa vì kinh hãi, anh ta lắp bắp:
“Tôi... tôi... tôi lại mơ thấy người phụ nữ kia!”


2 Bình luận