Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ B...
Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Người theo đuổi ánh sáng

Chương 26: Làm rõ tình thế

5 Bình luận - Độ dài: 2,039 từ - Cập nhật:

Viên cảnh sát đặt tờ báo xuống, đánh giá Lumian với vẻ căng thẳng thấy rõ ở trước sự tự tin rõ trên mặt của anh ta. Anh ta ra hiệu về phía cuốn sổ ghi chép và cây bút máy trước mặt, nói:

“Xuất trình giấy phép hành nghề luật sư và ghi tên cùng lý do đến thăm.”

Giấy phép á? Thật đấy hả? Lumian — tay luật sư giả hiệu — bỗng thấy hoảng loạn.

Chẳng phải trong vô số tiểu thuyết và tờ báo mà cậu đã đọc thì chỉ cần tự xưng là luật sư là đã đủ để gặp thân chủ sao?

Khi Lumian đưa tay cầm cây bút máy màu đen, đầu óc cậu xoay nhanh để nghĩ cách ứng phó.

Cậu bỗng chú ý thấy viên cảnh sát đối diện đã chuyển sự chú ý sang bản Thanh niên Trier vừa bị vứt qua một bên, đang chăm chú đọc về cuộc đua xe đạp hằng năm tại Trier.

Anh ta ta có vẻ không quan tâm đến giấy phép luật sư... Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lumian. Cậu bắt chước nét chữ của Aurore, nguệch ngoạc viết tên mình: “Guillaume Pierre, luật sư bào chữa cộng đồng. Gặp thân chủ, Charlie Collent.”

Viết xong, Lumian đứng dậy, làm ra vẻ vô tư nhìn quanh.

Giả vờ vui mừng, cậu giơ tay lên kêu to: “Bắp cải nhỏ của tôi, lâu rồi không gặp!” [note71854]

Những khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu quay về phía cậu. Lumian quay lại nhìn viên cảnh sát ghi danh và khẽ nói: “Tôi thấy một người quen.”

Ngầm nói rằng giấy phép luật sư sẽ đưa sau.

Không chờ phản ứng, Lumian đi về một góc của đại sảnh.

Viên cảnh sát chỉ liếc qua sổ đăng ký, rồi lại quay lại với tờ Thanh niên Trier.

Một khi đã vào góc phòng, Lumian liếc nhìn viên cảnh sát đang mải mê kia, rồi quay sang những người đang khó hiểu nhìn mình, cười gượng:

“Xin lỗi, tôi nhầm người.”

Cậu xách cặp lên, đi về phía viên cảnh sát mà trước đó cậu “chọn”, người giờ đang từ phòng đăng ký đi ra.

Lumian ngẩng cao đầu, nói với vẻ kênh kiệu:

“Tôi muốn gặp thân chủ của mình, Charlie Collent.”

Ở Cộng hòa Intis, luật sư có địa vị xã hội cao hơn cảnh sát thường rất nhiều.

Viên cảnh sát nhìn lại phía phòng đăng ký, không thấy có gì bất thường, gật đầu:

“Tôi sẽ liên hệ với người phụ trách vụ án đó cho anh.”

Mười lăm phút sau, Lumian đã ngồi đối diện Charlie trong một căn phòng an ninh, với hai cảnh sát đứng canh ngoài cửa.

“Anh là ai?” Charlie hỏi, ngồi phịch xuống ghế đối diện, mắt đầy nghi hoặc.

Gương mặt từng hồng hào giờ tái nhợt, từng đường nét đều lộ rõ sự sợ hãi.

Cậu ta từng nghe đến luật sư bào chữa cộng đồng trong những lần trò chuyện với các nhân viên khách sạn khác, biết đó là luật sư được các tổ chức từ thiện hoặc cơ quan chính phủ cử đến giúp đỡ những nghi phạm nghèo túng. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình bị bắt chưa đầy nửa ngày đã có người đến.

Mấy ông quan chức ngồi một chỗ kia làm việc nhanh đến thế sao?

Lumian mỉm cười, tháo kính gọng đen ra, nháy mắt phải và dùng giọng thật của mình nói:

“Không nhận ra tôi à? Tôi là luật sư bào chữa của anh đây.”

Charlie sững sờ nhìn cậu. Vài giây sau, anh ta nhìn kỹ lại và có vẻ như đã nhận ra.

Nhưng trước khi kịp thốt ra lời, Lumian đã đeo kính lại và nói:

“Im lặng. Nghe tôi nói.”

“Được, được rồi.” Charlie lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.

Nụ cười trên mặt Lumian biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.

“Tôi cần biết chi tiết mọi chuyện. Đó là cách duy nhất để tôi giúp anh được minh oan.”

“Thật sao?” Charlie hỏi, giọng như người chết đuối vớ được cọc.

Lumian làm bộ như luật sư chuyên nghiệp, hỏi:

“Tối hôm đó, anh ở trong phòng bà Alice đến mấy giờ?”

Charlie đưa tay xoa mặt, cố nhớ lại giữa mớ hỗn loạn trong đầu:

“Bà Alice gọi phục vụ phòng. Tôi vào phòng bà ấy trước 8 giờ tối, ở lại cho đến khi bà ấy mệt. Tôi rời đi lúc nửa đêm. Khi đó bà ấy vừa nằm xuống và vẫn còn tỉnh. Quý bà ấy vẫn còn sống!”

Từ 8 giờ tối đến nửa đêm? Ngày nào cũng thế? Kiếm 500 đồng vàng verl không dễ dàng gì đâu... Lumian nghĩ thầm, rồi lại nghiêm giọng:

“Anh phải thành thật với tôi. Giấu gì thì chỉ có hại cho bản thân.”

“Tôi không nói dối. Thật sự là như vậy!” Những lời nói, hành động, tư thế và giọng điệu của Lumian đã khiến Charlie tin rằng cậu thật sự là luật sư của anh ta.

Sau khi xác nhận thêm vài chi tiết, Lumian hỏi:

“Sau khi anh được bà Alice ưu ái, có ai tỏ ra ghen tị không?”

“Nhiều lắm. Cả học việc lẫn nhân viên chính thức đều ghen với tôi…” Charlie nhớ lại.

Họ bàn thêm một lúc thì Lumian lấy ra một bức ảnh, đưa cho Charlie:

“Xem anh có nhận ra người này không.”

Charlie trợn mắt:

“Đây chẳng phải là Thánh Viève sao?”

Sao ăn mặc lả lơi thế này, cả ngực cũng để lộ ra?

“Tôi đã xác nhận, bức chân dung trong phòng anh không phải Thánh Viève. Đó là một kỹ nữ nổi tiếng tên Susanna Mattise.” Lumian cẩn trọng dùng từ “kỹ nữ” thay vì “gái gọi” để tránh làm Charlie quá kích động.

“Hả?” Mặt Charlie nhăn lại đầy nghi hoặc.

Tôi đã cầu nguyện trước ảnh của một kỹ nữ, chứ không phải thiên thần à?

Nhưng sao vận may của tôi lại thay đổi?

Không, nếu thật sự may mắn thì tôi đã không bị bắt…

Lumian lấy ra một bức ảnh khác. Vẫn là Susanna Mattise, nhưng tóc đã được đổi màu và có vài chỗ được chỉnh sửa.

“Nhìn kỹ bức này xem anh có nhận ra người trong ảnh không.”

Charlie nhìn kỹ vài giây, rồi sắc mặt lập tức biến đổi.

“Cô… cô ấy! Sao lại như vậy được?”

“Vậy là anh biết cô ta à?” Lumian mỉm cười.

Charlie ngẩng đầu, giọng lạc đi:

“C-cô ấy là… là người trong những giấc mơ tuyệt vời của tôi.

“Không phải tôi từng nói rồi sao? Vài ngày liên tiếp tôi toàn mơ thấy mình ân ái với cô ấy. Cô ấy thật dịu dàng và nồng nhiệt…

“Nhưng làm sao anh biết tôi từng mơ thấy cô ấy? Tôi chưa nói với ai cả! Sao anh lại có ảnh của cô ấy?”

Ánh nhìn Charlie dành cho Lumian đã hoàn toàn thay đổi.

Đây thật sự là thằng nhóc miền nam mà mình từng biết à?

Ngoài trò nghịch ngợm và vẻ ngoài dễ nhìn, cậu ta đâu có gì đặc biệt?

Lumian mỉm cười nhìn lại Charlie:

“Nhìn kỹ lại người trong ảnh xem nào.”

Charlie ngây ra nhìn bức ảnh người phụ nữ tóc xanh.

Nhìn kỹ xong, vẻ mặt anh ta lập tức biến thành hoảng loạn. Anh lùi về sau theo phản xạ, khiến ghế phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

“Không, không thể nào! Susanna, Susanna chính là cái cô kỹ nữ đó!” Charlie hét lên, không thể kìm được cảm xúc.

Phát hiện này khiến anh cảm thấy như vừa gặp phải ác quỷ.

Sau khi cầu nguyện trước ảnh một gái gọi, không những thoát khỏi được cơn đói mà còn có công việc mới, rồi còn mơ thấy cô ta và ngủ với cô ta!

Chẳng khác gì gặp phải ma quỷ!

Lumian gật đầu với vẻ hài lòng:

“Chúc mừng. Ít ra anh cũng không mù.”

Thực ra cậu chỉ định giúp Charlie và nhân tiện hù anh một trận cho vui, chứ hai chuyện không có liên quan.

Cánh cửa phòng thẩm vấn khẽ mở. Một viên cảnh sát canh bên ngoài lên tiếng dò hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Sao lại hét lên?”

“Tôi giúp anh ấy nhớ lại vài chi tiết quan trọng.” Lumian đáp bình thản.

Charlie cũng hoàn hồn lại.

“Phải, tôi nhớ ra một chuyện rất quan trọng.”

Mà đúng là như vậy thật!

Viên cảnh sát không hỏi thêm, đóng cửa lại.

Thấy vậy, Charlie nghiêng người tới, tay bám vào mép bàn, lo lắng hỏi:

“Tôi gặp phải một nữ quỷ sao?”

“Có thể không phải là oan hồn hay nữ quỷ,” Lumian đáp, thấy biểu cảm Charlie dịu lại một chút thì nói tiếp, “mà là thứ còn phiền phức hơn.”

Sắc mặt Charlie lập tức trắng bệch.

Im lặng một lúc, anh dè dặt hỏi:

“Ý anh là… bà Alice bị thứ đó giết à?”

“Tôi vẫn chưa chắc.” Lumian đứng dậy. “Tôi cần xem xác của bà Alice.”

“Anh còn biết khám nghiệm xác để tìm nguyên nhân tử vong thật à?” Charlie cảm thấy tên hàng xóm của mình ngày càng bí ẩn.

Lumian chỉ cười, không đáp.

Với tư cách là luật sư biện hộ của Charlie, Lumian có quyền kiểm tra thi thể dưới sự giám sát của cảnh sát, thậm chí có thể mời pháp y độc lập hỗ trợ. Sau khi ký hai tài liệu với cái tên Guillaume Pierre, Lumian được dẫn xuống tầng hầm trụ sở cảnh sát khu chợ, tiến vào nhà xác.

Viên cảnh sát dẫn đường kéo tủ lạnh ra, mở túi đựng xác và chỉ vào thi thể nữ:

“Đây là bà Alice.”

Khi còn sống, Alice vẫn giữ được nhan sắc khá tốt, chỉ có vài nếp nhăn ở khóe mắt và miệng. Lông mày dày màu nâu, má có hơi xệ, làn da tái nhợt đặc trưng của người chết.

Lumian chỉ liếc qua xác, rồi nói với viên cảnh sát:

“Vậy là được rồi.”

Cậu đâu phải pháp y đến để khám nghiệm thật sự; mục đích chỉ là xác định vị trí thi thể của bà Alice.

Rời khỏi nhà xác, Lumian quay sang viên cảnh sát đi cùng hỏi:

“Nhà vệ sinh gần nhất ở đâu?”

“Cuối hành lang rẽ phải,” viên cảnh sát đáp, dù có vẻ đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Lumian bước nhanh tới đó và đi vào nhà vệ sinh tầng hầm.

Vừa vào, cậu khóa cửa gỗ lại rồi bắt đầu múa Nghi Vũ Triệu Gọi trong không gian chật hẹp.

Giữa điệu múa điên loạn và méo mó, một cơn gió lạnh thổi qua nhà vệ sinh. Những bóng người mờ ảo lần lượt xuất hiện, gương mặt trắng bệch hoặc tái xanh, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Lumian.

Đó là những chấp niệm còn sót lại của người chết.

Lumian chưa từng thấy cảnh tượng nào ghê rợn đến vậy. Trong khoảnh khắc, cậu có cảm giác như đang bị các linh hồn vây quanh.

Cậu cố trấn tĩnh và tiếp tục nửa sau của nghi vũ, trong lúc tìm kiếm Quý Bà Alice.

Chẳng bao lâu, cậu đã thấy người phụ nữ có vẻ mặt dữ dằn với cặp lông mày dày màu nâu.

Lumian rút con dao găm bạc nghi lễ, rạch một vết, rồi gọi Quý Bà Alice nhập vào mình.

Quý Bà Alice uống giọt máu rồi tiến vào cơ thể Lumian.

Lập tức, cậu cảm thấy sống lưng lạnh buốt, lồng ngực nặng trĩu.

Hơi thở trở nên gấp gáp, khó khăn.

Không do dự, Lumian tăng cường chấp niệm của Quý Bà Alice, bỏ qua bước chọn lựa nhân cách hay năng lực của bà.

Gần như ngay lập tức, mắt cậu tối sầm lại, và cậu thấy hình ảnh Quý Bà Alice đang nằm trên giường, miệng và mũi bị gối đè kín. Nhưng trong tầm nhìn của bà, không có ai đang đè cái gối xuống!

Ghi chú

[Lên trên]
(Bắp cải nhỏ hay little cabbage trong tiếng pháp ý chỉ là sweetheart, hay anh yêu)
(Bắp cải nhỏ hay little cabbage trong tiếng pháp ý chỉ là sweetheart, hay anh yêu)
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Giờ nghĩ lại với cái luck từ 1 tay thiên sứ vận mệnh kèm theo mr . Đàm, dạ tỷ và kẻ nghèo độ nên lúa mì mới lách qua được cảnh sát.
Xem thêm
TRANS
T ko nghĩ mẹ Dạ tham gia quá sâu vào Lu. H chắc đang bận xử lý tính duy nhất với tìm cách móc nối với Nguyên chất
Xem thêm
@Sheltis: vậy chỉ có kẻ nghèo và đàm vĩnh biệt thôi.
Xem thêm
"Những khuôn mặt đầy vẻ khó danh quay về phía cậu" :)?
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
Tks đã nhắc vì phótransbingu
Xem thêm