Trans: DontMea
*-*-*-*-*
Sau khi giảng giải ngắn gọn về bản chất cùng với tính lãnh địa của ác linh, người phụ nữ được biết đến với cái tên Ma Thuật Sư này tiếp tục viết:
"Mặc dù sức mạnh của Susanna Mattise tương đương với một Người Phi Phàm Danh Sách 5, nhưng cậu không phải là không thể đối phó với cô ta. Cậu có thể dùng con dao găm lên Charlie và hoán đổi vận mệnh gặp phải quỷ hồn Montsouris từ cậu sang anh ta. Sau khi quỷ hồn Montsouris giết Susanna Mattise, cậu có thể chuyển vận mệnh này trở lại con dao."
"Được rồi, đùa thôi. Kế hoạch này có quá nhiều yếu tố bất định. Gần như là không thể thực hiện được."
"Thứ nhất, quỷ hồn Montsouris có thể chỉ giết những ai trực tiếp chạm trán với nó."
"Thứ hai, ngay cả khi quỷ hồn Montsouris giết được Susanna Mattise, cậu cũng sẽ không có cách nào để biết được, do vậy cậu sẽ không thể lấy lại vận mệnh kịp thời mà không ảnh hưởng đến Charlie."
"Thứ ba, Charlie không phải trẻ mồ côi. Cha mẹ và anh chị em của anh ta có thể vẫn còn sống. Ai mà biết liệu quỷ hồn Montsouris có thể rời khỏi Trier để giết người hay không."
"Thứ tư, quỷ hồn Montsouris có khả năng không giết nổi Susanna Mattise."
"Thứ năm, chỉ khi Charlie cũng thừa nhận, thì anh ta và Susanna mới có mối quan hệ như vợ chồng dưới góc độ thần bí học."
"Tôi nói tất cả điều này chủ yếu là để ngăn cậu đi theo con đường đó. Việc sử dụng Charlie như một ‘con tin’ cho thấy cậu đang có xu hướng chấp nhận rủi ro như vậy."
"Thật ra, tình huống hiện tại tuy là nguy cơ, nhưng cũng vừa là cơ hội."
"Đối với cậu, giải pháp tốt nhất là nhờ ngài K giúp đối phó với mối đe dọa từ Susanna Mattise."
"Hãy nhớ rằng, việc nhờ giúp đỡ là một cách hiệu quả để xây dựng mối quan hệ và giành được lòng tin từ ai đó. Tất nhiên, người kia phải sẵn lòng và hơn hết là có khả năng giúp."
"Cậu có thể nhân cơ hội để thể hiện tiềm năng của mình, khiến ngài K nhận ra rằng cậu có giá trị để lợi dụng."
"Chúc cậu may mắn. Hy vọng cậu sớm giành được sự tin tưởng ban đầu từ ông K và gia nhập tổ chức kia."
Suy nghĩ đầu tiên của Lumian khi đọc xong bức thư là: Quý cô Ma Thuật Sư có vẻ rất thích nói chuyện lan man và vòng vo, và còn tìm những cớ cao siêu cho sự vòng vo ấy, hơn nữa lại thường đưa ra những suy nghĩ xa vời, gần như phi lý. Trái ngược hoàn toàn với phong cách ngắn gọn, súc tích của quý cô Hela.
Loại phong cách viết thư này hẳn là thói quen của quý cô Ma Thuật Sư… Lumian mím môi, ma sát linh tính và thắp lửa, đốt tờ giấy trong tay.
Sau khi đọc cả hai bức thư, cậu từ bỏ ý định sử dụng Thủy Ngân Đoạ Lạc để giải quyết vấn đề với Susanna Mattise. Vận mệnh của cậu gắn bó với nó không chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Không thể tách ra nó ra đơn giản giống như vận mệnh 'gặp phải quỷ hồn Montsouris' được.
Suy đi tính lại, việc tìm đến sự giúp đỡ của ngài K thực sự là một giải pháp hiệu quả mà Lumian trước đó chưa từng nghĩ tới.
Điều này có thể nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa cậu và ngài K, tạo tiền đề hoàn thành nhiệm vụ mà quý cô Ma Thuật Sư đã giao phó.
Sau một hồi suy nghĩ và xác định cách tiếp cận ngài K cũng như cách thể hiện giá trị bản thân, Lumian thay một bộ đồng phục công nhân màu xanh xám, đội mũ lưỡi trai xanh đậm rồi rời khỏi phòng 207.
Khi xuống đến tầng trệt, Lumian thấy Charlie đang lảng vảng gần lối ra, mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh và quần đen.
“Anh định làm gì vậy?” cậu hỏi với nụ cười tinh nghịch.
Charlie gượng gạo nở một nụ cười.
"Ciel, anh đi với tôi đến tiệm cầm đồ được không, tôi sẽ bao anh buổi sáng lẫn buổi trưa luôn!"
Tên gọi chính thống của tiệm cầm đồ là Hãng Cầm Đồ, hoặc Công Ty Cầm Đồ.
"Đi tiệm cầm đồ sao?" Lumian tiến sát lại gần Charlie và hạ giọng. "Anh ổn chứ?"
Charlie liếc nhìn xung quanh rồi cười chua chát:
"Họ nói lần này không sao cả. Con ác linh Susanna đó đã bị thanh tẩy rồi."
"Mà dù có sao hay không sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi. Haha, tôi nghe một vị khách ở khách sạn nói vậy đấy. Nghe triết lý lắm, đúng không?"
"Haiz, với những người như chúng ta, một ngày không làm việc là một ngày đứng trên bờ vực sạt nghiệp. Chẳng mấy chốc sẽ lại đói meo. Tôi phải nhanh chóng đem dây chuyền kim cương này đi cầm lấy tiền mặt. Anh biết đấy, chỉ có tiền mặt mới cho người ta cảm giác an toàn, thứ mà quần áo lẫn trang sức không thể mang lại, ngay cả thức ăn cũng khó mà làm được vậy!"
Nói đến đây, Charlie tỏ ra phấn khích hơn:
“Bà Alice từng nói chiếc dây chuyền kim cương này có trị giá 1.500 verl d’or. Nếu tôi đem cầm, chắc được khoảng 1.000."
"Trời ơi, tôi chưa từng thấy tận mắt 1.000 verl d’or bao giờ. Dù sau này tôi có làm đến quản đốc phục vụ đi chăng nữa, chắc cũng phải mất nhiều năm, có khi hơn cả chục năm mới dành dụm được chừng đó!"
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ ăn trưa ở quán cà phê trên phố Áo Choàng Trắng. Tôi muốn ăn súp DuVar, thịt bò muối nấu sốt rượu vang đỏ, và thịt thăn táo!”
Anh làm ở Khách sạn Thiên Nga Trắng thế mà chẳng học được gì ngoài tên món ăn à? Lumian thầm lẩm bẩm rồi hỏi với vẻ đăm chiêu:
"Anh muốn tôi đi theo để bảo vệ à?"
Charlie bật cười:
“Tôi cảm thấy sẽ rất sợ nếu phải mang từng đó tiền một mình. Ciel, anh có khi chưa từng trải qua cảm giác ấy đâu, cái cảm giác ai ai đi ngang trên phố cũng đang lăm le muốn trộm, muốn cướp từ mình."
"Tôi đã cảm thấy vậy từ lúc được cầm dây chuyền kim cương này. Căng thẳng tới mức suýt ngất xỉu luôn đấy, anh tưởng tượng được không?"
“Có.” Lumian mỉm cười. "Nhưng chắc là tôi sẽ không bao giờ trải nghiệm được cái cảm giác đó rồi. Bây giờ không thể, về sau cũng không thể, vì tôi mới chính là người khiến người khác có cảm giác tôi sắp cướp của họ."
Lấy Margot làm ví dụ đi, hắn vừa 'quyên góp' 1.000 verl d’or kìa, gần đủ để mua chuỗi kim cương kia rồi đấy!
Nụ cười của Charlie cứng lại.
Vài giây sau, anh ta gượng cười nói:
"Đó là lý do tôi muốn anh đi cùng đến tiệm cầm đồ..."
Charlie từng nghi ngờ về cách Ciel kiếm tiền. Người hàng xóm này rõ ràng rất thông minh và có năng lực, nhưng lại chẳng vội tìm việc làm. Anh ta suốt ngày lang thang, không giống như một người gặp khó khăn về tài chính, nhưng thế mà lại ở tại cái khách sạn Kim Kê này, thay vì một khách sạn sang trọng như Cygne Blanc.
Nhớ đến việc Ciel từng giả làm luật sư để đột nhập vào đồn cảnh sát, cung cấp thông tin quan trọng, nhớ đến việc cậu từng giúp anh sống sót qua mối đe dọa từ Susanna Mattise, Charlie cũng chả buồn mà nghi ngờ gì nữa.
Ngay cả khi Ciel thực sự là một tên trộm, cướp hay lừa đảo, thì anh ta cũng là người đã liều mạng để cứu mình!
Charlie nghĩ thầm, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp khi nhìn Ciel.
Lumian hài lòng với vẻ mặt cảnh giác của Charlie, liền cười hỏi:
"Anh định đến tiệm cầm đồ nào?"
"Tôi nghe nói mấy tiệm ở khu Đài Thiên Văn ra giá tốt hơn." Charlie đã quyết định sẵn.
Lumian gật đầu:
“Tôi cũng đang định đến khu Đài Thiên Văn.”
Cậu dự định sẽ hỏi Osta Trul về thông tin liên lạc của ngài K.
Charlie vui ra mặt. Anh hào phóng chi ra 1 verl d’or để đãi Lumian một chiếc bánh nướng nhân thịt nướng, một bánh kem nhân sữa, và rượu mận. Tất nhiên là đã bao gồm phần của chính anh ta luôn.
Lumian vui vẻ nhận.
Vào lúc rời khỏi Phố Hỗn Loạn, Charlie nhăn mặt khi thấy Lumian đi thẳng đến chỗ biển xe ngựa công cộng.
Anh liếc quanh, chắc chắn không có ai ở gần, rồi thì thầm:
“Tối qua, anh nói con dao của anh có tên là Dao Găm Nguyền Rủa... Bị nó cắt thì… cả nhà người đó sẽ chết hết thật sao?”
Trước khi gặp Susanna Mattise, Charlie chưa bao giờ tin vào mấy chuyện như thế. Dù có nghe qua, anh cũng chỉ coi đó là thứ bịa đặt để khoe khoang hay kể chuyện phiếm. Nhưng giờ đây, anh không thể không nghi ngờ, nghi ngờ liệu Ciel có khi nào đang thực sự sử dụng một món vũ khí thần kỳ hay không?
Lumian quay lại nhìn Charlie và nở nụ cười:
“Muốn thử không?”
Charlie rùng mình, cười gượng:
“Tôi tin, tôi tin mà.”
“Thật không? Thực ra, tối qua tôi chỉ đang dọa Susanna Mattise thôi. Tôi chỉ là một người bình thường, nếu không làm vậy thì chắc đã toi rồi!” Lumian vẫn cười. "Anh không thấy câu chuyện về Dao Găm Nguyền Rủa đó có hơi quen tai sao? Lúc gã điên kia tỉnh táo, anh có từng nghe chuyện về quỷ hồn Montsouris chứ?”
Mắt Charlie mở to đầy kinh ngạc.
Đúng rồi! Đó chẳng phải là phiên bản cải biên của truyền thuyết về quỷ hồn Montsouris sao!
Ciel thật đúng là bậc thầy lừa lọc! Một người bình thường thế mà lừa được cả ác linh như Susanna Mattise, cứu được cả hai người!
Mình thì chỉ biết thêu dệt vài chuyện trong quán rượu, đôi khi nói dối chút đỉnh. Chứ so với anh ta thì đúng là không bì được.
Anh ta vừa gan dạ, lại vừa thông minh. Người như vậy chắc chắn sẽ làm nên chuyện!
Thấy Charlie tin sái cổ vào lời nói dối vừa rồi, Lumian cố nén cười, giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Cậu hỏi với vẻ chân thành:
“Cha mẹ anh còn sống không? Anh có anh chị em gì không?”
“…” Charlie giật mình, như con thỏ bị giật dây, nhảy vọt sang bên. “Anh hỏi cái này để làm gì?”
Chẳng lẽ con dao đó thật sự có lời nguyền sao? Anh ta đang dò xem gia đình mình có ai không để kiểm chứng nó sao?
Lumian không nhịn nổi nữa, bật cười lớn:
"Này, anh sợ thật luôn à? Anh dễ bị lừa quá rồi đấy!"
Nhớ lại món đồ có tên Máy Kiểm Tra Độ Ngu kia, Charlie chán nản vỗ tay lên trán.
Mình thực sự không thể phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả trong lời anh ta nói nữa rồi...
Dù bị trêu, Charlie lại càng chắc chắn rằng con Dao Găm Nguyền Rủa kia chỉ là bịa đặt, dựa theo truyền thuyết về quỷ hồn Montsouris.
Ciel thích bịa ra mấy thứ kiểu đó để lừa người ta, giống như món đồ ngớ ngẩn kia.
Ừm… Câu chuyện về Dao Găm Nguyền Rủa cũng hay phết đấy chứ. Giờ thì nó là của mình rồi, tối nay mang ra quán rượu dọa người chơi!
Cả hai cùng đi xe ngựa công cộng đến khu Đài Thiên Văn. Charlie phải hỏi đường mấy lần mới tìm được tiệm cầm đồ Phil.
Tiệm nằm trong một tòa nhà bảy tầng màu trắng ngà, được trang trí bằng cột đá, mái vòm, phù điêu và những khung cửa sổ lớn.
Phía trên cổng chính được khắc dòng chữ:
“Tự do, bình đẳng, bác ái.”
Tự do tức là có thể cầm cố bất kỳ món gì. Bình đẳng tức là phân biệt đối xử với tất cả ai đến cầm đồ. Bác ái tức là tranh thủ mọi cơ hội để ép giá sao? Lumian không nhịn được mà châm biếm.
Một tiệm cầm đồ mà cũng dám khắc khẩu hiệu chính trị của Cộng hòa lên cửa thì đúng thật là nực cười.
Bên trong sảnh, có vài quầy tiếp nhận, phía trước là những dãy ghế băng cho khách ngồi chờ.
Hiện tại, có hàng chục người đang ngồi đó, chờ nhân viên định giá món đồ của họ và gọi số thứ tự.
Charlie dễ dàng tìm được một quầy còn trống, đưa sợi dây chuyền kim cương ra. Anh nhận được một tờ phiếu ghi tên món đồ và số thứ tự định giá.
Chẳng bao lâu, số của Charlie được gọi.
Anh bước đến với vẻ háo hức, nhưng lúc quay lại thì mặt mũi như kẻ mất hồn.
Lumian, lúc ấy đang đứng xem báo trong sảnh, thấy vậy liền nghi hoặc, hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Charlie lạc giọng, xen lẫn vẻ thất vọng:
"Cái dây chuyền đó… cái dây chuyền đó là đồ giả. Nó chỉ đáng giá có 12 verl d’or thôi..."


2 Bình luận