• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09: Hiểm họa thai nghén

Chương 203: Tại thành phố nào đó, như thể chưa có chuyện gì xảy ra

4 Bình luận - Độ dài: 6,172 từ - Cập nhật:

Lính gác là một nghề chẳng dễ dàng gì, nhất là đối với những tân binh. Theo Kest, điều khổ sở nhất chính là việc phải trông cổng vào mùa đông. Tuần tra trong thành, hòa giải mâu thuẫn, điều tra án vặt hay lôi mấy gã say xỉn ngủ vạ vật ngoài đường về đồn – mấy việc đó so ra vẫn còn dễ chịu chán. Còn chuyện trông coi nhà giam hay làm sổ sách giấy tờ thì đúng là thiên đường.

Cái cực hình mang tên "trông cổng mùa đông" bắt nguồn từ việc lính gác không được phép lơ là dù chỉ một chút. Không phải là làm mấy việc khác thì được phép lơ đễnh, nhưng… trông cổng đòi hỏi sự căng thẳng ở một đẳng cấp khác hẳn.

Họ phải kiểm tra từng người ra vào thành một cách cẩn thận mà vẫn phải nhanh chóng. Mà nếu làm quá chậm, thế nào cũng bị dân chúng lườm nguýt, thậm chí có mấy mạo hiểm giả còn bực mình đến mức bấm lưỡi “tặc” một cái rồi trợn mắt lườm cho phát.

Nhưng điều tệ hại nhất vẫn là cái lạnh. Dù mới là tháng một và chưa đến lúc giá buốt nhất, Kest – người đã đứng gác từ sớm tinh mơ – vẫn thấy lạnh thấu xương.

Muốn nghỉ ăn trưa quá đi mất… Cậu thầm than.

Đám senpai trực đêm vẫn chưa tới bàn giao ca vì trong thành vừa xảy ra vụ xáo trộn gì đó, nhưng Kest biết họ sắp đến rồi. Chỉ cần ráng thêm chút nữa. Trời đã quá trưa, vào khoảng thời gian ít người ra vào thành nên cũng đỡ vất vả.

Nhưng đúng là đứng yên thì lạnh run người thật… Cậu vừa nghĩ vừa nhón nhón chân tại chỗ để giữ ấm.

“Ê, Kest, đứng nhấp nhổm trước cổng là sao hả!” – Aggar, senpai của cậu, lập tức gắt lên. “Là lính gác thì lúc không có chuyện gì phải đứng im như tượng mà quan sát xung quanh cho nghiêm chỉnh vào!”

Gã đứng thẳng người, tay cầm giáo, ánh mắt đảo khắp khu vực trước cổng thành và cả con đường lớn kéo dài xa tít ngoài kia. Dù từng nhận hối lộ của một cậu bé sống sót sau vụ cướp, vừa cười khẩy “Coi như tiền nhậu tối nay” Aggar vẫn nghiêm túc những lúc cần thiết.

… Cũng phải thôi, vì đây là công việc mà nếu gây ra sơ suất thì rất khó che đậy, có thể bị đuổi cổ bất cứ lúc nào.

“Mày là thú nhân mà, tự lấy lông giữ ấm đi, đồ mèo khốn nạn!” – Aggar buông một câu mỉa mai đầy kỳ thị chủng tộc chẳng chút kiêng dè.

Biết rõ thân phận tân binh của mình chẳng có tiếng nói, Kest chỉ gượng cười đáp lại: “Senpai, em là Thú nhân hệ sói. Ngoài tai với đuôi ra thì em chẳng có mấy lông cả…”

“Còn cãi hả? Là chó thì im miệng mà đứng yên đi!”

Phải nhẫn nhịn… chỉ là một phần của công việc thôi. Rồi cũng sẽ qua, Kest tự nhủ, cố đè nén cơn giận.

Sau khi trấn tĩnh lại, ánh mắt cậu lại hướng về con đường lớn, nơi có một người phụ nữ đang lặng lẽ tiến lại gần. Cô đội mũ choàng kín đầu, đeo một túi hành lý nhỏ sau lưng, cúi thấp đầu bước về phía thành. Hành trang quá ít để là thương nhân mới vào nghề, không thuê nổi hộ vệ, nhưng cũng quá nghèo nàn để là mạo hiểm giả.

Hơn nữa, đây là thời điểm khá lạ để đến thành. Quá đỗi khả nghi.

Nhưng nếu Kest xét thấy không đáng ngờ, thì mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Có khi chỉ là mạo hiểm giả mới vào nghề, chưa mua đủ trang bị, lại còn ngủ nướng dậy trễ cũng nên.

“Cho tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân” Kest lên tiếng như thường lệ.

“Xin lỗi, tôi không có” người phụ nữ đáp lại.

Giọng nói dịu dàng hơn hẳn tưởng tượng của Kest, thậm chí còn khá êm tai. Nhưng vậy không có nghĩa là cậu có thể mất cảnh giác.

“Cô nói vậy là sao?” – Kest hỏi bằng giọng công vụ.

“À thì…” cô ta vừa đáp vừa đưa tay kéo mũ xuống, để lộ gương mặt thật.

Làn da ngăm mịn như socola, chẳng hợp với cái lạnh mùa đông, cùng đôi tai dài và nhọn đập vào mắt Kest. Một Dark Elf – và còn là một mỹ nhân tuyệt sắc.

“Thật ra… đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi làng. Tôi chưa đăng ký vào bất kỳ Guild nào cả” cô tiếp lời.

Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt tím biếc bình thản. Làn da mịn màng đầy mê hoặc cùng mùi hương ngọt ngào thoang thoảng…

“U-um, Vệ binh-san?” – Giọng cô vang lên kéo Kest trở về thực tại.

“À, tôi hiểu rồi” Kest lúng túng đáp. “Cũng đành chịu thôi…”

Aggar vẫn đang đứng gần đó. Nhờ công sức của phe ôn hòa bên Alda và Giáo hội Vida mà một Thú nhân như cậu mới có thể đứng vào hàng ngũ lính gác; giờ mà để tiếng xấu vì bị gái đẹp làm cho mê muội thì thật không đáng.

Kest liếc nhìn Aggar và nhận ra gã đang đứng gần hơn mình tưởng, nét mặt có vẻ… khó coi.

Thôi xong, thế nào cũng bị chửi nữa cho coi, Kest lo lắng. Nhưng—

“Ra vậy, vậy tên cô là gì?” – Aggar lên tiếng hỏi người phụ nữ Dark Elf.

… Thì ra cậu lo lắng thừa. Biểu cảm của Aggar không phải vì tức giận, mà là đang cố tỏ ra nghiêm túc để gây ấn tượng với mỹ nhân.

“Vâng, tôi tên là Darcia” cô trả lời.

“Thì ra là Darcia-san” Aggar lặp lại, vẻ mặt nghiêm túc giả tạo. “Tôi nghĩ cô đã phải đi qua nhiều làng mạc, thành trấn mới tới được đây. Sao không tranh thủ làm giấy tờ tùy thân?”

“À thì—”

Aggar cứ thế tiếp tục trò chuyện với Darcia, chẳng buồn để ý đến Kest nữa. Có vẻ hắn muốn giữ cô lại lâu hết mức có thể, thậm chí còn hỏi mấy câu mà bình thường chẳng mấy khi đả động tới.

Senpai mà cứ thế này thì phản tác dụng mất thôi. Mắt nhìn lộ liễu quá mức rồi đấy, Kest thầm nhủ khi thấy ánh mắt Aggar cứ liên tục đảo từ gương mặt xinh đẹp của Darcia xuống bộ ngực đầy đặn.

“Vậy, cô đến thành phố chúng tôi có việc gì vậy?” Aggar hỏi.

“Tôi đến để gặp con trai mình” Darcia đáp.

Tâm trạng của Aggar tụt dốc không phanh ngay sau khi nghe câu trả lời đó. “T-Thật vậy sao… Cô có con rồi à…”

“À mà, trông các anh có vẻ nghiêm ngặt ghê nhỉ. Có chuyện gì xảy ra trong thành à?” – Darcia hỏi, có lẽ đã hiểu nhầm loạt câu hỏi dai dẳng là do tình hình an ninh, hoặc có khi cô đã cảm nhận được điều gì đó khác thường.

Aggar, giờ đang sượng mặt, chẳng buồn trả lời.

“Không hẳn là có chuyện gì nghiêm trọng… Nhưng cuốn kinh thánh trên tượng của Alda-sama trong Nhà thờ Hợp Nhất đột nhiên vỡ vụn, còn Giáo sĩ Alda thì ngất xỉu và hôn mê luôn” Kest giải thích.

“Ôi trời?... Nghe rắc rối quá nhỉ” Darcia đưa tay lên miệng tỏ vẻ bất ngờ.

Khoảnh khắc đó, giọng cô có phần hào hứng – nhưng Kest tự nhủ chắc chỉ là ảo giác.

“Vâng. May là ông ta đã tỉnh lại, hiện đang nghỉ ngơi. Các senpai của bọn tôi đang đi trấn an dân chúng để tránh gây hoảng loạn” Kest nói tiếp.

Thực tế thì, vị Giáo sĩ vẫn còn bất tỉnh. Trước khi gục xuống, ông ta còn hét toáng lên: “THẾ GIỚI SẮP DIỆT VONG!” khiến cả Nhà thờ rơi vào hỗn loạn. Các tu sĩ và lính gác giờ đang chật vật xoa dịu dư luận, ngăn không cho tin đồn lan rộng.

“T-Tôi hiểu rồi… Rắc rối thật đấy” Darcia nhẹ giọng đáp.

“Mấy năm trước cũng từng có chuyện tượng thần Yupeon – Thần băng – rơi lệ máu… tôi nghe nói cũng gây náo loạn không kém” Kest kể thêm.

“Thật vậy sao~?” – Darcia khẽ lẩm bẩm, ánh mắt như lạc vào cõi nào.

“À, xin lỗi vì đã giữ cô lại quá lâu” Kest ngắt ngang cuộc trò chuyện, nghĩ rằng chắc cô đang nóng ruột muốn gặp con. “Phí vào cổng cho người trưởng thành không có giấy tờ là mười Baum.”

“Vâng, tôi hiểu” Darcia đáp, lấy từ túi nhỏ ra một đồng mười Baum.

Trước khi Kest kịp đưa tay nhận, Aggar – vừa hồi thần – đã nhanh tay chộp lấy, thậm chí còn cố tình nắm cả tay Darcia bằng hai tay mình khi nhận đồng tiền.

“Chúng tôi đã nhận phí. Chào mừng cô đến với thành Morksi xinh đẹp” Aggar nói, mặt tỉnh bơ.

“V-Vâng, cảm ơn” Darcia đáp, có phần bối rối rồi bước vào thành.

“Senpai, anh không thấy mình làm hơi lố à? Lỡ bị cấp trên mắng thì em không gánh giùm đâu đấy” Kest chọc.

“Câm mồm” Aggar gắt. “Mà, Dark Elf sống lâu lắm, nhỉ? Con cô ta chắc giờ lớn tướng rồi. Với lại, cô ấy không nhắc gì đến chồng cả… tức là…”

Gã không nói tiếp, chỉ cười khì khì một cách đầy nham nhở, rõ ràng đang mơ tưởng linh tinh.

Kest thở dài. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Aggar cũng đâu có trực tiếp hỏi Darcia cách liên lạc hay đe dọa gì cô ấy, vậy nên việc hắn tìm gặp và tán tỉnh cô ngoài giờ làm việc thật ra cũng chẳng đến mức bị chỉ trích nặng nề.

Aggar-senpai dù gì cũng là vệ binh mà, chắc không làm chuyện dại dột đâu, Kest nghĩ thầm rồi quay lại dõi mắt về con đường lớn.

Và rồi, cậu chợt nhận ra một điều.

Thành phố này… có Dark Elf nào khác nữa không nhỉ?

Ở Công quốc Alcrem phía bắc, phần lớn con người và Dwarf đều có làn da sáng. Trong dân cư như vậy, một Dark Elf sẽ rất nổi bật. Thế nhưng Kest chưa từng nghe nói có ai thuộc chủng tộc ấy sống quanh đây cả.

Mà khoan, cũng không chắc con trai cô ấy là Dark Elf. Có thể cha của thằng bé là người khác chủng tộc, hoặc đó là con nuôi cũng nên… À phải rồi, hai mẹ con có con ngươi cùng màu, Kest nhớ lại đứa bé một mắt có tròng mắt tím vừa đi qua cổng vài tiếng trước.

Tuy vậy, cậu vẫn gạt bỏ suy nghĩ rằng cậu bé đó có liên hệ gì với Darcia và quay trở lại công việc.

Thần Alda – thần của luật pháp và vận mệnh – không sở hữu thể xác vật lý. Việc ông đánh mất ý thức là điều gần như không thể xảy ra. Dù có cảm giác đau đớn tột cùng như thể một ngọn giáo đâm xuyên từ trong ra ngoài, ông vẫn sẽ không ngất đi.

Thế nhưng giờ đây, ông đang rên rỉ vì đau đớn. Một phần ba Hầm ngục đặc biệt được tạo ra từ quyền năng của chính ông đã bị phá hủy, khiến ông phải chịu tổn thương nghiêm trọng. Tổn hại này còn nặng nề hơn cả lần quyền năng thần thánh của ông bị phá vỡ.

Dẫu vậy, ông đã thành công hạn chế tác động của sự việc lên bề mặt thế giới Lambda – tốt hơn nhiều so với lúc bản thể linh hồn của Yupeon, thần băng giá, bị tiêu diệt.

Vết thương này có thể hồi phục sau vài năm. Dù sao thì sức mạnh bản thân ông vốn cũng vượt trội hơn Yupeon, và số tín đồ mà ông sở hữu cũng đông đảo hơn rất nhiều.

“… Báo cáo” Alda ra lệnh.

“Thưa ngài Alda, ngài nên nghỉ ngơi một lát thì hơn…” một vị thần khác lên tiếng.

“Chúng ta là thần. Dù nghỉ ngơi vài ngày cũng không thay đổi được tình hình hiện tại” Alda gạt lời khuyên đi, biết rõ bây giờ không phải lúc để nghỉ. “Báo cáo đi. Tình hình của Ngũ Sắc Kiếm thế nào rồi?”

“Hai người trong đội, Jennifer và Diana, hiện đang được bố trí tại ‘thị trấn’. Cơ thể, tinh thần và linh hồn của họ không chịu tổn hại nào đáng kể. Họ sẽ sớm có thể quay lại chiến đấu” vị thần trả lời. “Tuy nhiên…”

Vandalieu đã không dùng kỹ năng 【 Phệ linh 】 lên họ, nên cả hai vẫn an toàn và đang dưỡng thương trong ‘thị trấn’.

“Có vẻ họ đang bắt đầu hoài nghi về những cuộc thảm sát trước đây nhằm vào bọn Ghoul và Majin. Họ không chắc bản thân có thể tiếp tục chiến đấu như trước được nữa” vị thần tiếp tục báo cáo.

Jennifer và Diana đang ở trong ‘thị trấn’ – nơi mà dân cư đã biến mất sau khi Curatos bị tiêu diệt. Sau khi được Vandalieu cho biết Ghoul là một chủng tộc do Vida tạo ra, có vẻ như họ đang cân nhắc về bước đi tiếp theo của mình.

Trong trường hợp này, có lẽ nên để Mill – nữ thần giấc ngủ – trực tiếp nói chuyện với Diana, người từng là tư tế của bà. Dù sao thì Ngũ Sắc Kiếm cũng không chỉ đơn thuần là tín đồ, mà là các anh hùng được chính các vị thần chọn lựa.

Tuy nhiên, hiện Mill đang bận rộn, vì bà đang chăm sóc Heinz và Delizah.

“Ta đang để linh hồn của Heinz và Delizah an dưỡng trong Thần giới của ta” Mill nói.

Heinz và Delizah đã nhiều lần bị trúng đòn mang hiệu ứng 【 Phệ linh 】 từ Vandalieu, linh hồn họ vì vậy cũng bị tổn thương.

Tuy tổn thương này chưa đến mức làm mất trí nhớ, thay đổi tính cách hay ảnh hưởng đến Thông số, nhưng họ có thể gặp các triệu chứng như tâm trí mơ hồ bất chợt hay tê liệt tạm thời. Nếu trong điều kiện bình thường, họ cần ít nhất vài tháng, thậm chí cả năm để hồi phục.

Thế nhưng, nhờ được điều trị trong Thần giới của Mill, tốc độ phục hồi linh hồn của họ đã được tăng lên gấp hàng chục lần.

“Nếu Delizah nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa thì sẽ không sao” Mill nói. “Nhưng Heinz thì cần vài tháng. Dù Joshua đã bảo vệ cậu ta, nhưng sau đó hiện thân của Vida vẫn tấn công lúc linh hồn Heinz chưa trở lại cơ thể. Ngoài ra, tổn thương tâm lý cũng khiến quá trình hồi phục chậm lại.”

Tình trạng của Heinz rõ ràng là không ổn. Có vẻ như đòn tấn công của Darcia đã gây tổn thương không hề nhỏ.

Nhưng dẫu vậy, tình trạng của Heinz vẫn còn khá hơn Edgar rất nhiều.

“Edgar… hiện đang được Rodcorte điều trị. Hắn đang cố gắng phục hồi linh hồn Edgar bằng các mảnh linh hồn còn sót lại từ Luke – người đã bị tiêu diệt” Niltark – thần phán xét – báo cáo bằng giọng lạnh tanh, vô cảm.

Trong nhóm Ngũ Sắc Kiếm, Edgar là người chịu tổn thương nặng nhất. Dù đã trở về ‘thị trấn’ và quay lại cơ thể ban đầu, hắn vẫn hoàn toàn không thể cử động. Tinh thần thì rối loạn đến mức suýt nữa còn quên luôn cả tên mình.

Luke – anh linh được triệu hồi nhập vào Edgar trong trận chiến – đã tan biến ngay sau đó.

Những lời trăn trối cuối cùng của Luke là: nếu có thể, hãy dùng linh hồn ông để chữa trị cho Edgar.

Lời trăn trối đó đã được tôn trọng, và việc điều trị Edgar được giao cho Rodcorte – kẻ chuyên về linh hồn… Dù ban đầu còn do dự, nhưng cuối cùng Rodcorte cũng chấp nhận sau khi Alda nhắc nhở rằng hắn từng hứa sẽ hợp tác với phe mình.

Thế nhưng, bản thân Rodcorte cũng không rõ liệu Edgar có thể trở lại bình thường hay không, và không có cách nào biết được quá trình đó sẽ kéo dài bao lâu nếu không trực tiếp thử nghiệm.

Do vậy, không rõ bao giờ Ngũ Sắc Kiếm mới có thể hoạt động trở lại với đầy đủ thành viên. Trừ Edgar, những người còn lại có thể tái xuất sau vài tháng, nhưng các tầng quan trọng của Hầm ngục – từ tầng 66 trở đi – đã bị phá hủy trước khi họ kịp chạm đến.

Mà kể cả nếu Hầm ngục vẫn còn nguyên, thì Curatos – thần lưu trữ – cũng đã bị tiêu diệt. Không có ông ta, những bản sao dùng làm thử thách không thể được tạo ra. Hiện tại, Hầm ngục chẳng khác nào một tuyến đường mòn dài ngoằng, không cạm bẫy, không kho báu – chỉ còn mỗi cái vỏ.

Vì vậy, Heinz và đồng đội gần như không còn cách nào để gia tăng sức mạnh.

Sau trận chiến này, các vị thần đã rút ra một bài học rõ ràng: thật sai lầm nếu cho rằng trong điều kiện thích hợp, Ngũ Sắc Kiếm có thể đối đầu được với Vandalieu hiện tại… Mà còn sai hơn nếu nghĩ rằng “điều kiện thích hợp” là thứ có thể cầu nguyện rồi tự xuất hiện.

“Alda, nếu ta chấm dứt giai đoạn huấn luyện ở đây và để bọn họ xuất quân trong vài tháng tới thì sao? Có thể lúc đó Vandalieu vẫn đang ở thành phố Morksi” một vị thần trẻ tuổi đề xuất.

“Đúng thế” một vị khác đồng tình. “Nếu chúng ta triệu tập các anh hùng đang bồi dưỡng và để Heinz cùng đồng đội dẫn dắt, có lẽ cơ hội chiến thắng sẽ đến.”

“Im miệng” Niltark đứng bật dậy, cắt ngang lời họ trước cả khi Alda lên tiếng. “Đừng làm phiền thượng thần với những kế hoạch ngốc nghếch của các ngươi.”

“N-Ngốc nghếch?!” một trong hai vị thần trẻ tuổi thốt lên, không tin nổi tai mình.

“Niltark-dono, cách nói chuyện như vậy thật bất kính, kể cả là từ người có địa vị như ngài!” vị còn lại lên tiếng phản đối.

“Chúng tôi hiểu rằng anh linh của ngài đã bị tiêu diệt, nhưng xin đừng trút giận lên chúng tôi!”

Nhưng nét mặt của Niltark không phải là phẫn nộ, mà là mỏi mệt. “Vậy thì để ta hỏi ngược lại, Arkum – Thần của bầu trời xanh. Trong cuộc thánh chiến nhắm đến thành phố Morksi thuộc Công quốc Alcrem, Vương quốc Orbaume, chúng ta có thể huy động được bao nhiêu binh lực?”

“Nếu có vài tháng để chuẩn bị, đương nhiên là có thể huy động toàn bộ quân lực. Các anh hùng sẽ được triệu tập đầy đủ, đồng thời có thể gom thêm nhiều chiến binh từ mọi Giáo hội. Nếu để Heinz đứng đầu, cả những kẻ ngộ nhận mình là tín đồ của Vida, những chủng tộc thuộc về Vida, thậm chí là những mạo hiểm giả chẳng màng đến tôn giáo cũng sẽ nhập cuộc” Arkum đáp.

Niltark lại thở dài thườn thượt một lần nữa. “Sao ngươi vẫn chưa hiểu rằng điều đó là bất khả thi? Là thần thì ngươi nên nhận ra điều đó mới phải.”

Phe các vị thần của Alda đã và đang bồi dưỡng anh hùng với mục tiêu đánh bại Vandalieu. Nhiều người trong số đó vốn chỉ là lính gác, hầu cận, mạo hiểm giả tập sự hoặc pháp sư học việc, nhưng nhờ có thần tích mà họ đang ngày một trưởng thành.

Quả thật, nếu có thể gom hết lại, thì sẽ hình thành một lực lượng chiến đấu đáng kể. Tuy nhiên, không phải ai cũng sống trong Vương quốc Orbaume. Khoảng một nửa số đó lại ở trong lãnh thổ Đế quốc Amid.

Làm sao mà một lực lượng ở Amid – vốn là kẻ thù của Orbaume – lại có thể di chuyển đến thành phố của địch? Dù nghĩ theo cách nào đi nữa, rõ ràng là họ sẽ bị quân đội chặn lại ở biên giới Công quốc Sauron.

Cũng có thể nghĩ đến việc để họ lén lút thâm nhập, nhưng... số lượng anh hùng lên đến hàng chục, cộng với người đi theo nữa thì thành ra hàng trăm người. Để đưa từng ấy người vào Orbaume chỉ trong vài tháng là chuyện hoang đường.

“Ngươi chẳng lẽ không ngây thơ đến mức định gợi ý dùng dịch chuyển không gian như Gufadgarn chứ?” Niltark nói tiếp. “Rõ ràng là Zuruwarn, thủ lĩnh của các thần hệ không gian, đã ngả về phía Vida. Họ đang dồn sức duy trì thuộc tính ấy, nên chúng ta không thể trông cậy vào họ – và ngay cả nếu được, thì cũng không nên làm vậy… Ai mà biết được bọn anh hùng mà chúng ta dày công bồi dưỡng sẽ bị dịch chuyển đi đâu?”

“Vậy thì tại sao không mượn sức những tín đồ đã thăng hoa thành thần mang thuộc tính không gian?” Arkum gợi ý.

Để duy trì sự ổn định cho thế giới, Alda đã chọn vài tín đồ ưu tú để phong thần và giao cho họ đảm nhận thuộc tính không gian, thay thế cho những vị thần cùng hệ đã ngã xuống trong cuộc chiến xưa.

Ban đầu, việc đó nhằm bù đắp tổn thất về lực lượng, nhưng trong tình thế hiện tại, họ buộc phải dùng đến.

Thế nhưng số lượng các vị thần ấy quá ít ỏi.

“Đừng khờ dại. Bọn họ quá ít để làm nên trò trống gì. Có lẽ họ dịch chuyển được một vài anh hùng một hai lần, nhưng ngươi thật sự nghĩ là họ đủ sức để làm vậy liên tiếp trên mặt đất sao? Nếu bắt họ làm chuyện đó, e rằng họ sẽ bị xóa sổ” Niltark nghiêm khắc nói.

Nghe đến đó, dường như Arkum mới lần đầu thực sự cảm nhận được hiện thực tàn khốc ngoài kia. Y khẽ rùng mình rồi ngoảnh mặt đi.

Mà, trông cậy vào pháp sư loài người thì cũng không khá hơn. Hầu hết những pháp sư có khả năng dịch chuyển người khác qua khoảng cách lớn đều đã bị các gia tộc quyền thế hoặc Giáo hội lớn tuyển mộ.

Muốn nhờ họ giúp tức là phải để lộ thông tin cho những tổ chức đó. Hậu quả thì ai cũng đoán được – một cuộc khủng hoảng là điều khó tránh.

Nếu không làm thật cẩn thận, một cuộc đại chiến giữa Amid và Orbaume rất có thể sẽ bùng nổ. Trong trường hợp tồi tệ nhất, chính các anh hùng của hai bên sẽ quay sang tàn sát lẫn nhau.

Dù sao thì, ngay từ khi được thành lập, hai quốc gia này đã là kẻ thù không đội trời chung, nhuộm máu chiến trường qua bao thế hệ.

Trong hoàn cảnh bình thường, khoảng cách giữa hai bên sẽ được thu hẹp nhờ vào Tân Giáo hoàng Eileek của Giáo hội Alda tại Amid và Heinz – người thừa kế Bellwood – sau khi hoàn tất tu luyện. Hai người ấy sẽ dẫn dắt các quốc gia vượt qua hận thù, hợp lực tiêu diệt Ma Vương. Ít nhất… đó là kế hoạch ban đầu.

“Dù thế nào đi nữa, lực lượng cần thiết để đánh bại Vandalieu là thứ không thể tập hợp chỉ trong vài tháng” Niltark kết luận.

Ngoài khoảng trống do Edgar để lại, Heinz còn mất đi anh linh Joshua. Hiện tại, hắn chỉ có thể triệu hồi quyến thần nhập vào bản thân, ngay cả khi sử dụng kỹ năng “Anh Linh Giáng Lâm”.

Tất nhiên, Alda vẫn còn nhiều anh linh khác ngoài Joshua. Nhưng không thể tùy tiện thay thế như đổi người.

Anh linh đều từng là con người, mang cá tính riêng. Không giống quyến thần, họ chỉ hòa hợp với những cá nhân phù hợp. Nếu không hợp, triệu hồi là bất khả.

Joshua là người có sự tương thích tốt nhất với Heinz.

“Vậy thì chúng ta chỉ cần để các anh linh khác bù đắp phần thiếu hụt là được –” Arkum định nói tiếp.

“Dù có bổ sung đi nữa, cũng là vô nghĩa trước một Vandalieu đang ở trong trạng thái không bị bất lợi và đã gom đầy đủ quân lực của mình” Niltark phản bác ngay.

“Không bị bất lợi? Chẳng phải chính Heinz và đồng đội mới là bên bị tập kích bất ngờ sao?” Arkum ngạc nhiên hỏi lại.

“Ngược lại hoàn toàn” một giọng nữ nhẹ nhàng xen vào thay lời Niltark – đó là Mill, Nữ thần của giấc ngủ. “Đúng là Heinz và những người đi cùng không đoán trước được trận chiến ấy. Nhưng qua ghi chép, khả năng cao là Vandalieu cũng vậy. Cơ thể hắn bị tái tạo một cách tinh xảo, nhưng vẫn là giả. Hắn buộc phải để linh hồn bản thân hiện hình để bù đắp. Không có bất kỳ thuộc hạ nào đi cùng… Dù có sự can thiệp của Gufadgarn và Hóa thân của Vida, thì suốt trận chiến, Vandalieu vẫn là bên chịu bất lợi.”

Gương mặt của các thần trẻ, bao gồm cả Arkum, tái đi sau lời của Mill. Nếu thật sự là vậy, thì Vandalieu chắc chắn sẽ dành những tháng tới để triệu tập, củng cố lực lượng. Hắn sẽ có bao nhiêu chiến binh dưới trướng chứ?

“Niltark, Mill, đủ rồi.” Giọng của Alda vang lên – trầm tĩnh, nhưng đầy trọng lượng. Ông vẫn im lặng lắng nghe cho đến giờ. “Arkum, ta hiểu tâm trạng nôn nóng của ngươi. Vandalieu vượt xa Ma Vương Guduranis về mọi mặt, trừ khả năng chiến đấu. Khi phải đứng nhìn các linh hồn của đồng đạo bị hắn nuốt chửng, cảm giác bất lực là không tránh khỏi.”

“Thần xin lỗi” các vị thần trẻ đồng thanh cúi đầu, lấy lại phần nào sự bình tĩnh từ chất giọng hiền hòa của Alda.

Vandalieu là kẻ đầu tiên mà họ từng thấy có khả năng hủy diệt linh hồn. Đối với họ – những thực thể bất tử – hắn là cơn ác mộng có thực, và chính điều đó khiến họ mất kiểm soát.

Guduranis từng có thể tiêu hủy linh hồn, nhưng chỉ là phá hủy, chứ không phải nuốt chửng. Mỗi linh hồn, hắn cần vài giây cho đến nửa phút mới phá xong.

Còn Vandalieu, chỉ với một đòn, hắn có thể làm tổn thương linh hồn. Chỉ cần đánh là có thể tiêu diệt. Với chiêu 【 Hư pháo xuyên diệt giới 】, cậu thậm chí có thể nuốt trọn linh hồn của hàng trăm người chỉ trong một lần tấn công.

“Hiện tại, chúng ta cần tập trung chữa trị cho Heinz và đồng đội. Hãy sử dụng Hầm ngục do Curatos để lại để tôi luyện họ thành những chiến binh xứng đáng kế thừa Bellwood… thành lực lượng chủ lực trong cuộc chiến chống lại Vandalieu” Alda dặn dò.

Curatos – Thần của ghi chép – từng tạo ra các bản sao từ thông tin mà ông ghi lại. Dù Curatos đã mất, các tầng Hầm ngục còn lại vẫn có thể được một thần khác tái tạo lại, dù không tinh xảo bằng bản gốc.

Tuy vậy, toàn bộ thuộc hạ của Alda cộng lại vẫn không thể lấp đầy khoảng trống mà Curatos để lại.

“Có thể các ngươi vẫn còn bất an… nhưng họ sẽ giúp chúng ta câu giờ. Những người tái sinh từ Rodcorte, hoặc Fitun – kẻ hiện đang vắng mặt.”

-------------------------------------

Trong mơ, Vandalieu bối rối nhìn quanh, thấy mình bị bao phủ bởi vô số khối lập phương.

Cậu biết rằng mình phải lắp ghép những khối đó lại. Nhưng cậu không biết chúng phải ghép như thế nào.

“Chà… mình không rõ thật. Thôi thì cứ làm đại rồi tính. Có điều chắc mình phải ghép tay trước thì mới lắp được mấy khối này” cậu lẩm bẩm.

Lạch cạch – Vandalieu bắt đầu lắp ráp tay. Tay to, tay nhỏ, tay có nhiều ngón, tay dài ngoằng – cậu tạo ra hàng loạt cánh tay, mỗi cái cho một mục đích khác nhau.

“Kế tiếp là mắt… không, phải ghép não trước. Mắt để sau cũng được.”

Vandalieu cần não để suy nghĩ cách lắp mấy khối đó lại với nhau. Cậu bắt đầu ghép những bộ não từ các khối mà cậu cho là phù hợp. Tròn có, tam giác có, chữ nhật cũng có – càng nhiều thì càng tốt, cậu nghĩ vậy.

Cứ thế, cậu tiếp tục tạo ra những bộ phận cơ thể mà cậu cho là cần thiết, với số lượng mà cậu cho là đủ. Lúc nhận ra thì...

“Cái này là mắt à? Hay chân? Không, chắc là tim… Không, phải là đốt sống chứ. Mình nghĩ vậy… nhưng cũng không chắc lắm” cậu thì thầm.

Vandalieu đã bắt đầu không phân biệt nổi đâu là bộ phận gì nữa. Liệu tự lắp cơ thể trong tình trạng rối bời thế này có phải là sai lầm không?

“Vandalieu, không ai biết đâu là đúng hay sai cả. Con cứ chọn hình dạng mà con cho là đúng” một giọng nói dịu dàng bất ngờ vang lên.

Vandalieu nhìn quanh. Không biết từ bao giờ, cậu đã được bao vây bởi rất nhiều đồng đội của mình.

Những phần thi thể được Bone Man và Knochen ghép lại đang được chở trên cỗ xe của Sam. Zadiris và Basdia vẫn đang tiếp tục lắp ráp thêm các bộ phận khác, trong khi Tarea thì chăm chú tái cấu trúc lại chúng. Luciliano thì tháo rời những phần cơ thể đã hoàn chỉnh, nhưng Iris lại nhào nặn những mảnh đó thành những khối tròn như thể đang chơi đất sét. Jeena cố gắng ghép các bộ phận lại với nhau, nhưng vì quá mạnh tay nên lại làm chúng nát bét. Zandia thu gom đống mảnh vụn ấy rồi bắt đầu trộn lẫn lại. Eleanora, Bellmond và Isla mỗi người đều đang tự tay ráp những khối cơ thể theo cách riêng, còn Pauvina thì vấp ngã và làm vỡ sạch. Công chúa Levia thì đốt các khối đó, để lại những vết cháy xém, trong khi Orbia làm chúng tan chảy thành một khối nhầy nhụa. Quinn thì lắp các khối lại thành hình tổ ong, còn Eisen thì thử... đút các khối ấy cho Vandalieu ăn. Kanako đứng trên người Vandalieu và bắt đầu hát.

Mỗi người đều làm theo ý mình với những khối đó.

Và tất cả… thật sự rất, rất vui.

--------------------------------------

“… Mình đang ở đâu thế này?” Vandalieu lẩm bẩm, mở mắt ra và thấy một trần nhà xinh đẹp.

Căn phòng này nhỏ hơn phòng tập thể ở Starling Inn, nhưng cậu cảm giác nó cao cấp hơn hẳn.

Gáy cậu thấy ấm ấm.

“Chào buổi sáng, Vandalieu.”

“Mẹ?”

Cậu đang gối đầu trên đùi Darcia.

“Đây là Spring Day Pavilion” Darcia nói. “Phòng ở Starling Inn là phòng tập thể, nên mẹ đã trả lại rồi thuê phòng riêng ở đây. Nó kiểu như nhà trọ nằm giữa hạng sang và hạng bình dân vậy.”

“Khoan đã, mẹ đến Morksi làm gì vậy? Với cả, màu da của mẹ trông sáng hơn rồi. Con nhớ mang máng là mẹ và Gufadgarn có đến cứu con…”

“Con nhớ được à?!” Darcia tròn mắt ngạc nhiên. “Th-thật tuyệt vời… Trong tình trạng đó mà vẫn nhớ được…”

“Mẹ mặc bộ trang phục ma pháp thiếu nữ, còn cây trượng thì đang kích hoạt.”

“Cái đó thì không cần nhớ đâu con! Mẹ không ngại mặc khi lên sân khấu, nhưng ra ngoài thì ngại lắm. Tự nhiên Gufadgarn-san xuất hiện rồi nói phải đi cứu con gấp, mà mẹ thì chẳng còn đồ gì để thay… Aaa, mấy người đó cũng thấy luôn rồi… Mong là họ mất trí nhớ hết rồi…” Darcia lẩm bẩm như nói với chính mình.

Vandalieu nằm yên trên đùi bà, dần đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi Darcia lấy lại linh hồn của cậu từ trong Dungeon, bà đã đến thành phố Morksi để chăm sóc cậu. Bà còn dùng kỹ năng 【 Hỗn mang (Chaos) 】 để thay đổi màu da, khiến mình trông như một Dark Elf bình thường.

Bellmond và Eleanora cũng đang ở trong thành phố, nhưng vì đã chiếm quyền kiểm soát tổ chức tội phạm nơi đây nên có lẽ họ e ngại việc xuất hiện công khai trước dân chúng.

Việc không thấy Gufadgarn đâu… có lẽ là vì cô ấy chu đáo nhường thời gian cho hai mẹ con được ở bên nhau.

“Cảm ơn mẹ. Và cả Gufadgarn nữa. Đã để mọi người lo lắng vì con rồi” Vandalieu nói.

Từ trong cơ thể cậu, giọng đáp ấm áp của Gufadgarn vang lên. Darcia nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bằng bàn tay ấm áp của bà.

“Cơ thể con ổn chứ? Có gì lạ trong Status không?” Darcia hỏi.

“Cơ thể… hơi nặng, nhưng chắc không sao. Còn Status thì… Mana đang hồi rất chậm. Có lẽ là do con xé linh hồn mình thành từng mảnh rồi ăn ngược lại chính mình?”

“Ừ, đúng rồi” Darcia gật đầu. “Nhưng Vida-sama nói là những di chứng này sẽ hết trong vòng một tuần thôi, rồi con sẽ bình thường trở lại.”

“Vậy à… Thế thì mai con sẽ đến Hội Thương Mại.”

Mana của Vandalieu đã hồi được khoảng một nửa. Với lượng đó thì các kế hoạch đã định cũng không gặp vấn đề gì. Nếu sẽ hồi phục hoàn toàn trong khoảng một tuần, thì giờ bắt đầu hành động là vừa.

Hơn nữa, cậu cũng không thể cứ nằm không trong khi đang dụ Murakami và Birkyne tới đây được.

“Vậy mẹ đi cùng nhé. Mẹ cũng chưa từng đến Hội Thương Mại bao giờ, nên thấy hơi háo hức” Darcia nói.

“… Ơ, mẹ đi luôn á?”

“Tất nhiên rồi. Mẹ đến đây bằng cổng thành mà, phải không?”

Có vẻ Darcia không chỉ đến đây để chăm sóc cậu.

“Thế còn mấy buổi giảng đạo thì sao?” Vandalieu hỏi.

“Kanako-chan đang tuyển thêm thành viên mới, nên tạm thời ổn” Darcia trả lời.

Có vẻ Kanako đã tận dụng lúc Darcia vắng mặt để lôi kéo người tham gia nhóm idol, với lý do: “Vì Darcia-san và Vandalieu-sama!”

“Thành phố này cũng dễ chịu lắm đấy. Mẹ không bị từ chối khi mua hàng vì là Dark Elf, lính gác và người ở trọ cũng rất thân thiện. Cũng không bị ai nhìn chằm chằm từ mấy con hẻm như trước nữa” Darcia nói tiếp.

Những sự kỳ thị như thế từng diễn ra công khai khi bà còn là mạo hiểm giả ở Đế quốc Amid.

… Vandalieu bất giác thấy thôi thúc muốn bắn phá hoàng cung và Đại Thánh Điện Alda ngay tức thì.

“À thì, cũng có một người hơi gây rắc rối… nhưng chỉ một thôi” Darcia thêm vào.

Dù không có bằng chứng, nhưng ngay lập tức Vandalieu nhớ đến Aggar – tên lính gác từng đòi hối lộ cậu.

… Có lẽ vẫn chưa muộn để bắt hắn lại, rồi làm thịt viên cho lũ nhóc của Quinn ăn.

Không, không được. Mẹ đẹp quá nên ai cũng để ý là điều không tránh khỏi. Nếu cứ vì thế mà giết người thì chắc phải đồ sát nửa cái thành mất, Vandalieu tự nhủ.

“Có chuyện gì vậy con?” Darcia hỏi.

“Không có gì đâu” Vandalieu đáp. “Vậy thì, ngày mai cố gắng với quầy xiên nướng nhé.”

“Ừ” Darcia mỉm cười rạng rỡ. “Mẹ mong lắm đó.”

Và thế là, mặt trời lặn dần trên thành phố Morksi—mà không một ai trong số cư dân nơi đây biết rằng, từ nay thành phố đã có cả Ma Vương cư ngụ.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Quá ban căng, hóng quá 😭
Xem thêm
Tem tks trans
Xem thêm