• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09: Hiểm họa thai nghén

Chương 190: Lôi Minh và Nhật Thực

9 Bình luận - Độ dài: 8,594 từ - Cập nhật:

Việc Gotouta Kaoru – “Super Sense” – để lại thư rồi lặng lẽ biến mất là một cú sốc lớn đối với “Sylphid” Misa Anderson và “Odin” Akira Hazamada.

Tuy nhiên, dù cũng là một sự thật khó chấp nhận, nhưng với “Chronos” Junpei Murakami, chuyện này không hề bất ngờ.

“Rốt cuộc thì… cái thế giới lạc hậu này cũng cho phép bọn mình ta một cuộc đời tử tế” hắn lẩm bẩm.

Thông qua quá trình rèn luyện đều đặn, kiềm chế việc sử dụng phép thuật từ kiếp trước và cẩn thận không lạm dụng các năng lực gian lận của mình, Murakami cùng đồng bọn cuối cùng đã trở thành mạo hiểm giả hạng C.

Cơ thể tái sinh của họ đều đang ở độ tuổi thiếu niên, vì vậy việc những đứa trẻ còn trẻ măng đã đạt đến hạng C có gây chút chú ý, nhưng không đến mức khả nghi. Bên cạnh đó, vì liên tục di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác, họ cũng tránh được việc bị để mắt tới… một phần vì chính họ đã chủ động không phô trương năng lực thực sự.

Ngay cả tại thành phố này, người biết họ là mạo hiểm giả hạng C chỉ có nhân viên Hội và một vài mạo hiểm giả khác.

Dù phải thận trọng, nhưng họ vẫn lựa chọn trở thành mạo hiểm giả hạng C, bởi lẽ nếu có bị lộ rằng mình thành thạo phép thuật hay sở hữu Kỹ năng Độc Nhất (năng lực gian lận), thì cũng chẳng ai nghi ngờ gì – vì đó là chuyện thường thấy ở hạng C.

Mạo hiểm giả hạng C là những kẻ đã đặt chân vào cánh cửa dẫn đến hạng B – gần như siêu nhân trong mắt mạo hiểm giả hạng D trở xuống. Thế nên khi người ta thấy Murakami và đồng bọn tài giỏi, phản ứng bình thường sẽ là: “À, ra thế, bảo sao bọn họ lên được hạng C từ sớm.”

Chưa kể, mạo hiểm giả hạng C còn được tiếp cận nguồn tin tốt hơn so với hạng D trở xuống. Việc kết nối với các tay buôn tin tức trong thành phố cũng dễ dàng hơn.

Và quan trọng nhất – họ kiếm đủ tiền để mua sắm trang bị như ý.

Gậy phép ở thế giới này thua xa Origin về mặt công nghệ. Đừng mơ đến mấy cây gậy phép tích hợp vào găng tay hay đồng hồ như của quân đội Origin – nhẹ, gọn, đa chức năng.

Nhưng thế giới này lại có nguyên liệu quái vật và kim loại ma pháp mà Origin không có. Nhờ đó, vẫn có những trang bị và Ma Cụ khiến Murakami cùng đồng bọn phải trầm trồ.

Dĩ nhiên, để sở hữu những thứ đó, họ cần đủ tiền để sống dư dả trong thế giới này.

“Cô ta chắc cũng thấy hài lòng với kiểu sống như hiện giờ. Sống ổn thế này rồi thì liều mạng vượt cầu dao động để tái sinh về Trái Đất làm gì” Murakami nói.

Với thu nhập của mạo hiểm giả hạng C, cuộc sống của họ cũng đã khá thoải mái – đủ để Kaoru quyết định từ bỏ phần thưởng của Rodcorte mà ở lại thế giới này.

Hơn nữa, khác với hồi thâm nhập Eighth Guidance, giờ đây Murakami và đồng bọn chỉ là những mạo hiểm giả bình thường, không có địa vị đặc biệt trong xã hội. Nơi họ sống cũng tương đối thoáng, nên nếu muốn bỏ trốn thì Kaoru cũng chẳng gặp khó khăn gì – điều này có lẽ là một trong những lý do khiến cô lựa chọn rời đi.

Akira tức tối bấm lưỡi. “Tính sống cả đời trong cái thế giới này, vừa sợ bọn mình, vừa sợ Vandalieu, vừa liều mạng đánh quái à? Não cô ta có vấn đề hả?”

“Chắc bị cảm xúc chi phối. Hoặc là… tìm được đàn ông rồi” Misa lạnh lùng nói. “Dù lý do có là gì đi nữa, phản bội vẫn là phản bội.”

“Murakami-san, anh chắc là không cần đuổi theo à? Nếu cô ta bị bắt rồi khai hết với Vandalieu để mong được tha, thì rắc rối to đấy” Akira nói.

Nhưng Murakami không hề có ý định truy đuổi Kaoru.

“Không ích gì cả. Kaoru đã chuẩn bị trước rồi mới chọn đúng thời điểm này để rút lui. Với tình hình vậy thì chắc chắn cô ta đã rời khỏi thành phố, muốn đuổi kịp cũng tốn thời gian” hắn nói. “Vả lại, bắt được rồi thì làm gì?”

“Thì… cũng đâu thể giết ngay được” Akira lầm bầm.

“Chứ sao nữa” Murakami gật đầu. “Dưới góc nhìn người ngoài, Kaoru chỉ là rời khỏi tổ đội mạo hiểm giả mà thôi. Không đáng khen, nhưng nếu vì thế mà ta giết cô ta, thì chẳng khác nào tự biến mình thành tội phạm… Muốn thủ tiêu trong âm thầm cũng phiền, vì phải chuẩn bị kỹ rồi còn phải thực sự đấu tay đôi.”

Chưa kể, năng lực gian lận của Kaoru là 【 Super Sense (Siêu Cảm Quan) 】. Nghe thì đơn giản là giác quan nhạy bén, nhưng thực chất giống như giác quan thứ sáu. Tiếp cận cô ta mà không bị phát hiện bằng tai và mũi gần như là không thể… Trong Eighth Guidance, chỉ có Ghost mới làm được nhờ năng lực tàng hình độc nhất của hắn, còn nhóm Murakami thì không có chiêu đó.

Cho nên, dù có truy lùng và tìm thấy đi chăng nữa, xác suất bị phát hiện trước là cực cao. Cần một kế hoạch cực kỳ tỉ mỉ mới mong thành công.

“Với lại, nghĩ đi, cô ta chắc chắn cũng đang tìm cách tránh mặt Vandalieu. Hắn không dễ gì lần ra dấu vết cô ta đâu” Murakami nói thêm.

“Giờ anh nói thì em mới để ý… Nếu Kaoru có ý định đổi phe như Kanako và bọn kia, Rodcorte hẳn đã cảnh báo rồi, nên chắc cũng không cần lo quá” Misa nói.

Murakami nhíu mày khó chịu khi nghe Misa nhắc đến Rodcorte. Dù sao thì, Rodcorte đáng ra phải biết rõ ý định rời nhóm của Kaoru chứ.

Thế nhưng ông ta chẳng hề đưa ra cảnh báo nào. Điều đó có thể nghĩa là ông ta không để tâm, để sổng ý định của cô ấy… hoặc đơn giản là cho rằng việc Kaoru biến mất cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mục tiêu của nhóm Murakami.

Chắc là ông ta nghĩ, có cảnh báo cũng vô ích. Nếu Kaoru đã quyết tâm rời đi thì chẳng lời nào níu giữ được nữa. Vậy thì cứ để cô ta âm thầm biến mất, tránh gây chuyện rắc rối.

Murakami không có khả năng thay đổi ký ức hay điều khiển ý chí người khác. Cơ hội thuyết phục Kaoru bằng lời nói gần như bằng không. Có lẽ Rodcorte cho rằng như vậy còn tốt hơn là để mâu thuẫn leo thang thành đổ máu, khiến cả kế hoạch phải làm lại từ đầu.

Giá mà mình có năng lực của Kanako… – Murakami thoáng nghĩ, rồi lắc đầu, quay lại với thực tại. Mơ cũng chẳng ích gì.

“Kaoru không còn ở đây là điều đáng tiếc… nhưng kế hoạch giết Vandalieu thì không thay đổi” hắn tuyên bố với hai người còn lại. “Chúng ta phải tính đến chuyện lấp chỗ trống Kaoru để lại, nhưng chỉ cần hai người vẫn đồng hành, mọi chuyện sẽ ổn. Trông cậy vào hai người đó.”

“Ừ, cứ để đó cho tụi em. Em sẽ chứng minh mình đã khác xa cái hồi còn ở Origin” Akira nói chắc nịch.

“Kiếp này, tụi mình sẽ bù đắp cho sai lầm ở Origin” Misa tiếp lời.

Murakami gật đầu. Hắn biết nếu còn ai nữa rời nhóm, thì sẽ thực sự rắc rối. “Bọn mình sẽ giết tên Vandalieu chết tiệt đó, cắt đứt dây mơ rễ má với cái thế giới vặn vẹo này, rồi bắt đầu lại ở một thế giới khác. Khi ấy, chính bọn mình sẽ là những kẻ cười nhạo Kaoru và bọn phản bội.”

Rodcorte vẫn chưa lên tiếng gì, nhưng Murakami cảm thấy thế giới Lambda đang ngày càng trở nên nguy hiểm hơn.

Gần đây, hắn nghe được tin đồn ở Hội Mạo Hiểm Giả… rằng các mảnh của Ma Vương đang mất kiểm soát, rằng có những quái vật cấp độ cao chưa từng xuất hiện trước đây. Cùng lúc đó, các mạo hiểm giả và kỵ sĩ được thần ban cho 【 Thần hộ 】 và Thánh Cụ được các giáo hội gìn giữ ngày càng nhiều.

Thậm chí, có trường hợp linh thể phân thân của thần trực tiếp giáng lâm giữa lúc mảnh Ma Vương hay quái vật hoành hành, ban phúc và Thánh Cụ cho mạo hiểm giả hoặc binh sĩ tại chỗ.

Dù nghĩ kiểu gì đi nữa, chuyện này không bình thường. Murakami vốn chẳng tin tưởng thần linh, lại có đầu óc méo mó, nên chỉ nghĩ được rằng chính thần đã dựng nên mọi chuyện rồi cử người giải quyết – tất cả chỉ để nâng tầm “anh hùng” mà họ đã chọn sẵn.

Lý do họ làm vậy? Có lẽ vì họ cần càng nhiều anh hùng càng tốt.

Và nếu đã phải làm đến mức ấy để đào tạo anh hùng, thì có nghĩa là thế giới này đang cực kỳ nguy khốn.

Không gì nguy hiểm bằng một thế giới cần đến anh hùng để tồn tại.

Vandalieu chắc chắn là một trong những nguyên nhân khiến thế giới hỗn loạn, nhưng… Murakami không tin rằng chỉ cần giết hắn là mọi thứ sẽ ổn thỏa.

Tốt nhất là rời khỏi cái thế giới rắc rối, khó sống này càng sớm càng tốt.

---------------------------------------

Dưới bầu trời đêm ngập ánh trăng sáng và sao trời, Schneider và đồng đội đã hộ tống những người di cư mong muốn đến Talosheim, băng qua quốc gia Marmuke và đến điểm hẹn.

“Số người đi theo còn nhiều hơn lần trước liên lạc nữa. Không biết liệu có ổn không nhỉ?” Schneider thì thầm.

“… Ai mà biết” Dalton thì thào đáp. “Nghe bảo cậu ấy nói với sứ giả, ‘Cứ đưa hết đến đi, dù là một ngàn hay hai ngàn người cũng được.’”

“Làm sao mà có thể đón một lúc cả ngàn người như thế được chứ…?” – người phụ nữ tộc Dwarf tên Merdin lặng lẽ lẩm bẩm phía sau.

Trong thế giới này, một ngàn người đã tương đương với dân số của một thành phố nhỏ — việc tiếp nhận con số đó chẳng phải chuyện đơn giản.

Dĩ nhiên, Schneider và các đồng đội ban đầu chỉ dự định dẫn theo khoảng một trăm người nhập cư. Và hơn một nửa trong số đó cũng chỉ là những người đi quan sát tình hình ở Talosheim rồi quay về báo cáo với các ngôi làng ẩn mình.

Thế nhưng, khi họ bắt đầu đi vòng quanh các ngôi làng ấy, họ mới nhận ra nhiều nơi đang lâm vào cảnh khốn cùng vượt xa tưởng tượng ban đầu. Rất nhiều cư dân khẳng định chỉ cần không bị mạo hiểm giả quấy phá, thì dù có phải sống ở sa mạc hay đất hoang họ cũng chấp nhận được.

Thậm chí, có những Ghoul lần đầu tiên được biết từ chính miệng Schneider và nhóm rằng họ là một chủng tộc do Vida tạo ra.

Và khi họ dịch chuyển toàn bộ những người ấy bằng phép 【 Dịch chuyển 】, số lượng đã tăng lên đến mức hiện tại.

“Ừ thì… cũng đành chịu thôi. Mấy ngôi làng ẩn khác cũng chẳng dư dả gì về lương thực hay chỗ ở, nên đâu thể nhờ họ gánh thêm được” Lissana nói.

“Vả lại, mỗi chủng tộc được Vida tạo ra đều có cơ chế sinh học riêng. Dù chỉ là tạm thời, nếu ép họ sống chung với những tộc khác mà họ không quen, thế nào cũng sinh chuyện” Zod thêm vào. “Nếu Talosheim không đủ lương thực, thì ta vẫn có thể cung cấp từ Item Box. Dĩ nhiên, vì ta đang nhờ nơi này bảo vệ phu nhân và con ta, nên không muốn làm họ thêm gánh nặng… nhưng, đành vậy thôi.”

“Nói mới nhớ, Rachel và Sieg đang trong xe ngựa à?” Schneider hỏi.

“Phải. Chúng ta để họ nghỉ ngơi rồi. Dù sao thì cả hai đều là người quan trọng mà” Zod đáp.

Rachel — người phụ nữ trung tâm trong âm mưu bí mật của Hoàng đế Marshukzarl. Hắn đã khiến cô mang thai, sau đó xóa ký ức và giao cô cho nhóm Storm of Tyranny. Sieg là đứa trẻ mang huyết thống của hắn, được sinh ra từ đó.

Còn việc vì sao Zod lại gọi họ là “phu nhân” và “con trai”... là bởi họ thật sự đã trở thành như thế. Những ai biết Zod là một Vampire thuần huyết đều sửng sốt trước chuyện này. Trưởng lão tộc Dark Elf và cả các trưởng lão của những chủng tộc khác do Vida tạo ra đều trợn tròn mắt, bởi từ trước đến nay, họ vẫn cho rằng Vampire vốn không có khái niệm về việc lập gia đình.

Zod thì lại ngạc nhiên đáp: “Ồ, Vampire là thế à?”

Chuyện là Zod đã bị phong ấn từ cuộc chiến giữa Vida và Alda cách đây mười vạn năm, chỉ mới được Schneider và đồng đội giải phong vài năm trước. Với ông, cảm giác như mới trôi qua hơn trăm năm kể từ ngày mình còn là con người. Vì Vampire là loài bất tử, khoảng thời gian ấy chẳng đáng là bao. Thành ra, Zod không nhận ra những thay đổi trong sinh lý như sự suy giảm ham muốn chẳng hạn.

Hơn nữa, sau khi thế giới bị tàn phá bởi Ma Vương Guduranis, ông bận rộn tái thiết và lập quốc cho các chủng tộc mới. Đến khi gia nhập Storm of Tyranny, ông lại mải thích nghi với thời đại mới sau khi tỉnh dậy. Thế nên, ông chưa từng có thời gian nghĩ đến mấy chuyện ấy.

Zod kết hôn với Rachel không vì lý do gì đặc biệt. Họ chỉ đơn giản là có nhiều dịp trò chuyện, rồi tính cách hợp nhau. Thế là đến với nhau. Mà đã là vợ chồng, việc người vợ khao khát chồng mình, và chồng đáp lại là chuyện quá đỗi tự nhiên.

Vậy nên, Zod trở thành cha dượng của Sieg, và Rachel giờ đây đang mang trong mình đứa con thứ hai của ông.

Nếu nhìn toàn bộ sự việc, người ta có thể nghi ngờ đây là một phần âm mưu của hoàng đế — rằng sau khi bị thuộc hạ của Marshukzarl xóa ký ức, Rachel đã bị tẩy não với mệnh lệnh phải tiếp cận thành viên của Storm of Tyranny.

Nhưng Zod chẳng bận tâm điều đó. Nếu nghĩ thế chỉ là tưởng tượng thái quá, thì cũng chẳng đáng nghĩ đến làm gì. Mà kể cả có thật, ông cũng chẳng dại gì vì âm mưu của một hoàng đế sắp mất ngôi trong chưa đầy mười năm mà phủ nhận tình cảm của chính mình.

“Ta sẽ nói lại một lần nữa — phu nhân ta vô cùng quan trọng. Chuyện đó vẫn phải được giữ kín” Zod khẳng định.

Cả Rachel lẫn Sieg vẫn chưa được nói cho biết sự thật.

“Ta biết. Có thể con của anh sống sót được cả khi bị rồng dẫm chân lên đi nữa, nhưng Rachel thì không được như thế. Mà ta cũng đã kể hết với Vandalieu rồi” Schneider nói.

Dù sao thì, chuyện về Rachel và Sieg cũng không thể giấu được Vandalieu, người đang trị vì quốc gia mà họ định nhập cư.

Giấu giếm chuyện đó có thể dẫn đến chiến tranh trong tương lai. Nếu là hoàng tử hay quý tộc từ một quốc gia bình thường thì Schneider còn có thể suy nghĩ khác. Nhưng đây là Vandalieu — Thánh Tử của Vida, vị nữ thần mà họ tôn thờ… người từng đối thoại trực tiếp với nữ thần ấy.

Vì vậy, Schneider đã quyết định thẳng thắn kể hết, để chiếm được lòng tin của Vandalieu thay vì giấu diếm.

“Dĩ nhiên, ta đã chuẩn bị tinh thần… nhưng ta tin rằng sẽ không có vấn đề gì. Ngài ấy là Thánh Tử của nữ thần mà” Zod nói.

“Ừ. Không biết là vì đầu óc rộng rãi hay chỉ đơn giản là thờ ơ, nhưng ta nghĩ cậu ấy chẳng quan tâm gì đến huyết thống của Sieg đâu” Dalton thêm vào, là người duy nhất trong nhóm từng gặp trực tiếp Vandalieu.

Không phải lời nói suông — Dalton có lý do để khẳng định như vậy. Dù Vandalieu đã trả thù Thomas Palpapek, nguyên soái của Khiên quốc Mirg, cậu không hề động đến vợ, con, thuộc hạ hay người hầu của hắn. Thậm chí, ngay cả các hiệp sĩ bảo vệ Thomas cũng chỉ bị làm cho ngất xỉu rồi xóa ký ức.

Điều đó cho thấy tâm tính bao dung của Vandalieu, dù nó đến từ sự thờ ơ chứ không phải lòng tốt.

Dĩ nhiên, địa vị và giá trị của một đứa con trai hoàng đế khác xa với vợ con của một bá tước chư hầu. Nhưng ngay cả thế, Dalton vẫn lạc quan.

“Mà nếu vậy vẫn không được, thì cứ để Zod ra chiêu quyến rũ là xong” Dalton nhún vai.

Ai cũng biết Vandalieu có đam mê mãnh liệt với cơ bắp. Mà Zod thì đúng là hiện thân của cơ bắp — nếu ông vừa giãn cơ vừa nói chuyện, Vandalieu chắc chắn sẽ vui vẻ mà bỏ qua vài thứ.

… Mà thật ra, Vandalieu thậm chí còn tôn thờ Zod, gọi ông là “Zorcodrio-sama”. Chỉ có điều Dalton và những người khác vẫn chưa biết điều đó.

“Không ngờ lại đến thời đại mà cơ bắp của ta dùng để đàm phán thay vì thị uy… Dalton-dono, Schneider-dono, nếu cần, ta xin nhờ hai người hỗ trợ” Zod trịnh trọng nói.

“Ừ, cứ để đó cho tụi này!” Dalton đáp chắc nịch.

“… Dù chẳng phải đang thi nhau quyến rũ cậu ta, tự dưng tôi thấy mình thiếu tự tin hẳn” Lissana nheo mắt lẩm bẩm.

“Tôi cũng chẳng biết nên cảm thấy thế nào nữa” Merdin nói thêm.

Lissana và Merdin thuộc hai kiểu người khác nhau, nhưng đều là những mỹ nhân có thể làm đàn ông xiêu lòng. Tuy nhiên, họ rõ ràng không phải kiểu mà Vandalieu có hứng thú.

“Tôi xin rút lui. Nhờ tuổi tác mà giờ tôi ốm lại như hồi hai mươi ba mươi, nhưng chẳng ai muốn thấy cơ bắp của một ông chú năm mươi đâu” Schneider nói, hoàn toàn nghiêm túc.

Không phải anh đang cố ý nhường nhịn gì Lissana và Merdin. Đơn giản vì đó là suy nghĩ thật của anh.

“Khoan, không phải vậy đâu” anh nói thêm khi thấy ánh mắt chán nản từ đồng đội. “Này, ta bắt đầu mặc đồ cỡ nhỏ từ hồi bốn mươi rồi đó!”

“Là do anh siết cơ chứ không phải lão hóa nhé!” Lissana phản pháo ngay. “Chỉ là anh bỏ bớt khối lượng cơ thừa để có thân hình linh hoạt hơn thôi! Quan tâm đến sức khỏe thì cũng tốt, nhưng đừng có giả bộ làm ông già! Mọi người, giúp tôi mắng anh ấy cái coi!”

“Phải rồi. Nhưng… Lissana-dono, hình như đối phương đến rồi” Zod nói, chỉ về phía một vật thể hình đĩa đen vừa hiện ra.

“Ể? Cái đó là…”

Cả nhóm ngay lập tức nhận ra đó là một lỗ hổng không gian vừa được mở ra.

Ai đó sắp vượt qua không gian để xuất hiện.

“… Lần đầu được gặp ‘Lôi minh’ Schneider, và pháp sư tinh linh vô song Dalton. Và cũng là vinh hạnh khi được gặp lại sau mười vạn năm, Zorcodrio-sama, Vampire thuần huyết” một giọng nói dịu tai nhưng vô cảm cất lên.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cô gái Elf bước ra từ lỗ hổng ấy.

Thân hình phẳng lì của cô trái ngược hoàn toàn với vẻ quyến rũ của Lissana. Mái tóc vàng, làn da trắng, vóc dáng mảnh khảnh như búp bê yếu ớt.

Schneider và đồng đội lập tức nhận ra — cô gái này không phải người bình thường.

“Ngươi là tà thần à?” Schneider hỏi. “Nếu từng gặp Zod, thì chắc là một trong những người đã chuyển sang phe Vida giống Lissana.”

“Không, chờ đã, Schneider-dono” Zod lên tiếng. “Dù có là tà thần theo Vida đi nữa, thì xưa nay chưa ai gọi tên ta với kính ngữ -sama. Ngươi là ai?”

“Thứ lỗi vì chưa tự giới thiệu. Ta là Gufadgarn, tà thần của mê cung. Theo lệnh của chủ nhân Vandalieu, ta đến gặp các vị lần này” cô gái Elf đáp.

Zod và Lissana lặng người trong chốc lát.

“Cái gì cơ?! Ngươi là Gufadgarn, người từng đứng sau lưng Zakkart-dono?!” Zod thốt lên đầy kinh ngạc. “Thật khó tin, nhưng Ma lực này thì không thể nhầm được…!”

“EEEEEEEH?! Tại sao ngươi lại biến thành hình dạng đó, với lại tại sao lại gọi Zod là ‘Zod-sama’?! Ngươi hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với ai ngoài Zakkart mà!” Lissana hét lên.

Từ lời của họ, có thể thấy rõ Gufadgarn đã được nhìn nhận như thế nào từ một trăm nghìn năm trước. Dù cả hai chẳng hề thân thiết gì với Gufadgarn thuở đó… nhưng họ vẫn nhớ như in lòng trung thành đến mức kỳ quặc mà nàng dành cho Zakkart.

“Bởi vì ta phải thể hiện sự tôn kính với người được Đại nhân Vandalieu Zakkart sùng kính” Gufadgarn đáp. “Còn nữa, người này—ý ta là, chắc ngươi là Jurizanapipe. Xin lỗi vì không nhận ra sớm hơn.”

Thực ra, Gufadgarn chưa từng nói chuyện trực tiếp với Zod hay Lissana, nên cô chỉ nhớ mặt và tên họ mà thôi. Vì vậy, bản thân cô cũng chẳng cảm thấy bao nhiêu xúc động khi gặp lại.

“‘Sùng kính’, cơ à… Cậu ấy thực sự thích cơ bắp đến vậy sao? Khoan, ngươi vừa nói ‘Zakkart’? Cậu ấy thực sự là người kế thừa à?” Lissana hỏi.

“Hmm… Ta bắt đầu thấy áp lực rồi đấy” Zod lẩm bẩm. “Nhưng vì lý do gì mà ngươi lại chọn hình dạng đó?”

Nếu có thời gian, hẳn Gufadgarn đã sẽ tận hưởng khoảnh khắc trả lời và khoe khoang rằng hình dạng này chính là để thỏa mãn khát khao của Zakkart. Nhưng có vẻ như cô đã quyết định không để cả nghìn người di cư đầy hy vọng kia chờ thêm giữa đêm khuya.

“Giải thích để sau. Trước tiên, xin hãy xếp hàng và lần lượt bước vào Cổng Dịch chuyển đến Talosheim” nàng nói.

Thứ đang chờ họ phía bên kia hố đen trong không gian—Cổng Dịch chuyển—là quảng trường của khu đô thị mới mà Vandalieu đã vội vã dựng nên để đón những người di cư.

Tổng thể thì vẫn chưa hoàn thiện, nhưng hơn một nửa số công trình đã có thể ở được, với đầy đủ vật dụng cơ bản cần thiết.

“Những người di cư đầy hy vọng, chúng tôi sẽ bắt đầu giải thích! Ai đang không khỏe hoặc có vấn đề sức khỏe, xin hãy bước ra phía trước!” một Succubus nghiêm nghị cất giọng lớn—đó là Iris.

“Có nhiều Ghoul hơn ta tưởng. Mọi người, ta biết các ngươi đang tò mò về thành phố, nhưng trước mắt, xin hãy ở lại trong quảng trường này!” một cô gái Ghoul trông trẻ trung, tay cầm cây trượng kỳ lạ và có con mắt thứ ba giữa trán—Zadiris—lên tiếng.

Bên cạnh họ còn có nhiều chủng tộc thuộc Vida đang hướng dẫn người di cư.

“Ra là vậy… Quả thật ấn tượng. Có vẻ như cậu ta không nói đùa khi bảo chúng ta mang theo một hay hai nghìn người” Schneider lẩm bẩm, vừa ngạc nhiên vừa thán phục trước những công trình.

Từng tòa nhà đều chắc chắn và khang trang, loại mà ở xã hội loài người sẽ được các đại lý bất động sản tranh nhau mua với giá cao. Dù không phải dạng biệt thự quý tộc, nhưng chúng có chất lượng và kích thước phù hợp với tầng lớp trung lưu.

“Không nhìn được toàn bộ thành phố từ đây, nhưng với quy mô thế này thì chẳng có vấn đề gì nếu mang đến mười nghìn người, chứ không chỉ là một nghìn” Schneider nói.

Những công trình này được xây ngay sau khi Schneider cử sứ giả báo tin về đoàn người di cư—tốc độ thi công quả thực phi thường. Phần lớn nhà cửa khá giống nhau, thiếu cá tính riêng, nhưng đó là vì chỉ có một người chỉ đạo toàn bộ việc xây dựng.

“… Mà này, Gufadgarn, sao ngươi im lặng thế? Còn phần giải thích thì sao?” Lissana hỏi.

Quả thật, Gufadgarn từ nãy đến giờ cứ đứng yên như một pho tượng từ lúc Cổng Dịch chuyển đóng lại.

“Ta đang lắng nghe những lời ca ngợi dành cho Chúa công của ta, và cảm thấy mãn nguyện, Jurizanapipe” cô đáp bằng giọng đều đều như đang phát biểu sự thật hiển nhiên.

“V-Vậy à. Ngươi thay đổi nhiều quá… hoặc là không? Hay ra ngươi vốn đã như thế từ trước rồi?” Lissana lẩm bẩm.

“Việc giải thích sẽ do Chúa công của ta đảm nhiệm. Ta khuyên các ngươi nên lắng nghe một cách thành kính” Gufadgarn nói, đôi mắt vô hồn ánh lên thứ ánh sáng cuồng tín.

Và ở hướng cô đang nhìn về, Vandalieu đang từ từ trôi vào ghế ngồi bằng khả năng giống như Thần giao cách cảm.

“Giờ thì, Đức Vua Vandalieu Zakkart, Hoàng đế của Talosheim, sẽ bắt đầu buổi giải thích!” Iris tuyên bố.

Vandalieu ngồi phịch xuống ghế. Cậu là một thiếu niên mười tuổi với mái tóc trắng như tuyết, làn da tái nhợt như sáp. Đôi mắt đỏ sẫm pha lam tím của cậu hoàn toàn vô hồn, hệt như mắt cá chết.

Thông thường, một cậu bé như vậy chẳng thể có chút khí thế hay uy nghi nào cả.

Nhưng với các chủng tộc của Vida đang mong muốn di cư đến Talosheim, họ lại thấy một điều hoàn toàn khác.

“Ooh…!”

“Thì ra đây là Thánh Tử của Vida… Hoàng đế Nhật Thực!”

Họ cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ toát ra từ cậu, như thể một vị thần cường đại vừa giáng lâm trước mắt. Nhưng không phải là bị áp đảo—mà là được bao bọc trong hơi ấm dịu dàng, như đang chìm trong làn nước ấm êm ái.

Mức độ cảm nhận khác nhau tùy chủng tộc—Nhân thú, Dark Elf và Drakonid thì chỉ cảm thấy phấn chấn nhẹ, còn những chủng tộc có nguồn gốc từ quái vật như Kijin hay Lamia thì đỏ bừng mặt, ngơ ngẩn nhìn cậu đầy mê đắm.

Phản ứng của bầy Ghoul thì càng rõ rệt hơn.

“Waooo…!”

“Chỉ nghe kể thôi mà… đây đúng là Ghoul Hoàng đế!”

Họ quỳ rạp xuống, vừa rít lên vừa tuôn nước mắt xúc động, tay ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch.

Cả Zod, kẻ đã trở thành Ma cà rồng Thuần chủng thuộc dòng Abyssal nhờ uống Huyết Dược, cũng phản ứng tương tự.

“C-Cái gì thế này…!” ông lắp bắp.

Cơ bắp của ông căng lên vô thức vì hưng phấn, và ông quay sang nhìn Vandalieu bằng ánh mắt vừa bối rối vừa đầy cảm phục.

“Oi, Zod, ngươi bị gì vậy?!” Dalton hoảng hốt khi thấy người đồng đội vốn luôn điềm tĩnh nay lại trông như sắp xông trận.

Nhưng có vẻ giọng ông ta chẳng lọt nổi tai Zod.

“Cho đến nay, ta có ba vị phụ thân. Hai người đã sinh ra ta khi ta còn là con người, và True-Ancestor-sama (Chân Tổ), người đã cho ta trở thành Ma cà rồng Thuần chủng” Zod nói. “Thế nhưng, ta lại cảm nhận được sự kết nối giống hệt với người đó… như thể máu của cậu ấy đang chảy trong huyết quản ta. Ta đã chuẩn bị tinh thần vì từng nghe qua về danh hiệu của cậu ấy, nhưng không ngờ lại mãnh liệt đến thế…”

Zod đã bị phong ấn suốt một trăm nghìn năm, nhưng trước đó ông cũng từng sống hơn trăm năm tự do. Và quan trọng hơn cả—dù không phải thần thánh hoàn toàn vì vẫn có thân thể vật lý—ông là một bán thần có sức mạnh sánh ngang Cự Long và Cự Nhân cổ đại.

Chẳng có lý do gì để ông lại xem một cậu bé mới sinh ra chưa đầy mười năm như bậc phụ thân.

“Thật đến mức đó sao? Ta chỉ thấy cậu ta hơi… ghê gớm đấy chứ” Merdin, người bị ảnh hưởng ít nhất trong nhóm Storm of Tyranny, lẩm bẩm.

Zod vì quá xúc động nên không nói được gì, thay vào đó Lissana lên tiếng.

“Phải, cậu ấy đúng là một nhân vật đặc biệt. Không chỉ bởi những hiệu ứng từ Danh hiệu hay Guidance, mà còn bởi Ma lực… và linh hồn của cậu ấy nữa. Thật lòng mà nói, ta cứ như bị thôi miên vậy” Lissana nói.

Lissana vốn là một ác thần được tái sinh, nên có thể cảm nhận rõ Ma lực và hình dạng linh hồn của Vandalieu.

Một luồng Mana đen thăm thẳm như không đáy, và một linh hồn dị dạng đến mức ngay cả cô cũng thấy rợn người. Vậy mà Vandalieu lại điềm tĩnh đến lạ.

Cô từng nghe rằng cậu đã hấp thụ vài mảnh của Ma Vương, nhưng cảm giác mà cậu mang lại hoàn toàn khác biệt so với Guduranis. Nếu là Guduranis, cô sẽ cúi đầu thần phục vì sợ hãi trước quyền năng ấy, còn với Vandalieu… lại có một cảm giác yên tâm, ấm áp vô cùng.

“Nếu không gặp Schna, chắc ta đã nguyện dâng hiến bản thân cho cậu ấy rồi” Lissana kết luận.

“Thật á?!” Merdin bật thốt, sửng sốt.

“Đúng vậy. Đó cũng là một phần trong sự vĩ đại của Vandalieu” Gufadgarn xen vào, ánh mắt vẫn dán vào Vandalieu như thể bị mê hoặc, đồng thời lắng nghe phần giải thích từ cậu.

“Ta không thấy được hình dạng linh hồn, nhưng đây chắc chắn là hiệu ứng từ Guidance. Những người có khả năng dẫn lối người khác quả thực rất đặc biệt” Schneider nói, dù thậm chí chưa cần nghe Lissana giải thích, anh đã sớm bị ấn tượng.

Schneider là một mạo hiểm giả hạng S, danh tiếng vang dội không chỉ trong vùng đất dưới sự cai trị của Đế quốc Amid mà còn khắp cả đại lục Bahn Gaia. Anh sở hữu các Danh hiệu như ‘Lôi Minh’ và ‘Bệ phóng cá nhân (Person Launcher)’. Vậy mà anh vẫn chưa từng có một chức nghiệp dạng Guider nào.

Không phải do anh né tránh hay chê bai Guider, mà đơn giản là loại chức nghiệp đó chưa bao giờ xuất hiện trong danh sách mà anh có thể chọn.

Anh đã lập nên biết bao chiến công hiển hách, cả với tư cách mạo hiểm giả hạng S mà công chúng biết đến lẫn với tư cách một tín đồ trung thành của Vida trong bóng tối. Anh từng chém giết vô số quái vật và cứu sống không biết bao nhiêu người.

Ấy vậy mà vẫn không thể trở thành Guider.

Khi rảnh rỗi, anh bắt đầu tìm hiểu về loại chức nghiệp này.

Với sức mạnh vượt trội sẵn có, Schneider không quá thiết tha với việc đạt được chức nghiệp Guider. Nhưng bởi vì đó là điều anh không thể đạt tới, anh mới sinh ra chút tò mò. May mắn thay, việc thu thập manh mối về loại chức nghiệp này khá dễ, bởi Lissana và Zod đều từng quen biết các Dũng sĩ như Zakkart.

Và sau một thời gian tìm hiểu, câu trả lời mà Schneider rút ra được là—Guider, đúng như tên gọi, là những người dẫn dắt người khác.

Đây là một chức nghiệp dành cho những ai có lý tưởng rõ ràng, dám đứng ở tuyến đầu, lan tỏa niềm tin của mình, và dẫn dắt những người theo sau.

Dựa trên điều đó, anh hoàn toàn hiểu tại sao cả bảy Dũng sĩ đều là Guider. Với tư cách là những người đến từ thế giới khác, họ không chỉ chiến đấu vì mục tiêu khôi phục hòa bình, mà tư tưởng của họ còn quá mới lạ so với thế giới này. Sau khi chiến tranh với Ma Vương kết thúc, ba người sống sót—Bellwood, Nineroad và Farmaun—đã thành lập nên quốc gia và tổ chức của riêng mình.

Những Guider được ghi chép trong truyền thuyết cũng như vậy. Họ không giống như anh.

Schneider chiến đấu nơi tiền tuyến vì muốn bảo vệ các chủng tộc dưới trướng Vida, nhưng hình ảnh công khai của anh là giả, anh chưa từng tuyên truyền niềm tin, cũng không dẫn dắt ai.

Bản tính anh vốn là kiểu người ưa phiêu lưu, vừa hành động công khai, vừa âm thầm trong bóng tối.

“Nếu ta từng đứng lên lãnh đạo các tín đồ của Vida và các chủng tộc bị đàn áp, tiến hành một cuộc khởi nghĩa chống lại đế quốc… thì có lẽ ta đã có thể trở thành Guider” Schneider trầm giọng.

“Ui chà, nghe không hợp gì cả” Lissana lập tức chen ngang. “Anh thật sự từng định làm chuyện đó à?”

Schneider cười khổ. “Ừm… nếu ta không gặp em và Zod, và nếu Vandalieu không thể tự mình làm điều đó, thì đó có lẽ là mục tiêu cuối cùng của ta. Có giới hạn trong việc bảo vệ từ bóng tối. Sau này khi ta già yếu rồi chết, chẳng ai biết tương lai sẽ ra sao. Nếu vậy, ta muốn làm hết những gì có thể trước khi rời khỏi thế gian này như một lão chiến binh.”

Một cuộc khởi nghĩa quy mô lớn chống lại Đế quốc Amid nghe thì có vẻ hấp dẫn thật, nhưng Schneider vẫn mong mình không cần phải đi đến bước đó. Dù có xảy ra theo cách nào thì máu sẽ đổ rất nhiều.

Trước khi bị dồn đến đường cùng, anh đã gặp được Lissana—ác thần bất tử, và Zod—Vampire thuần chủng. Quan trọng nhất là Vandalieu đã xuất hiện, người có thể dựng xây một quốc gia cho các chủng tộc của Vida tốt hơn bất cứ ai.

“… Khoan đã, anh cũng là người không lão hóa mà, phải không? Nó nằm trong Status như một Kỹ năng Độc nhất còn gì,” Lissana nói.

“Không, cái 【 Bất lão 】 đó chắc chỉ khiến ta trông trẻ thôi. Ý ta là, tóc ta đã bạc cả rồi mà” Schneider đáp.

“Lissana, bỏ cuộc đi. Chắc chắn đó là bản chất của Schneider rồi” Merdin nói.

“Không được, Merdin! Từ bỏ là thất bại!” Lissana hậm hực phản đối.

Mình đúng là được bao quanh bởi những người phụ nữ tuyệt vời, Schneider nghĩ thầm, trong khi đợi buổi trao đổi thông tin của Vandalieu kết thúc.

“Già rồi thì nhờ cậy cậu nhé, nhóc” anh lẩm bẩm.

Khoản nợ này, ta sẽ không bao giờ quên. Ta sẽ dốc toàn lực, liều cả mạng nếu cần để chiến đấu với Đế quốc Amid và Giáo hội Alda… thậm chí là chính Alda. Nhưng chính trị thì không hợp với ta. Ta xin lỗi vì phải để lại mấy chuyện rắc rối cho cậu, nhưng lưng ta dạo này đau lắm rồi, nên trông cậy vào cậu nhé.

『 Cấp độ của các kỹ năng 【 Siêu sức mạnh 】, 【 Cám dỗ: Hắc quỷ sáng đạo 】, 【 Dẫn lối: Hắc quỷ sáng đạo 】, 【 Cường hóa thuộc hạ 】, 【 Cường hóa bộ phận (Tóc, Móng vuốt, Lưỡi, Nanh) 】, 【 Nghiệp huyết 】, 【 Kiến tạo Golem 】, 【 Vật chất hóa 】 và 【 Điều khiển nhóm 】 đã tăng lên!

----------------------------------------------------

Buổi trao đổi thông tin diễn ra rất suôn sẻ.

Gufadgarn sở hữu phép 【 Cổng dịch chuyển (Teleportation Gate) 】 – mở ra cánh cổng không gian duy trì liên tục, cho phép vận chuyển số lượng lớn người cùng lúc. Hơn nữa, cô vốn đã quen biết Lissana và Zod, nên Vandalieu đã nhờ cô ra đón nhóm người nhập cư mới.

Legion cũng có năng lực dịch chuyển, nhưng cần tiếp xúc trực tiếp với hành khách. Dù Dalton từng gặp Legion rồi, Vandalieu nghĩ điều đó vẫn sẽ gây sốc cho người nhập cư lần đầu gặp họ.

Khi họ đến, Iris, Zadiris, Basdia cùng các thành viên thuộc chủng tộc Vida ra tiếp đón, trấn an họ. Sau đó chính Vandalieu tự mình đứng ra tổ chức buổi trao đổi thông tin. Để tránh gây hoảng sợ, cậu đã cho các Quái vật và Undead tạm lánh mặt sang khu vực khác.

Nhờ kế hoạch ấy, buổi đầu tiên kết thúc suôn sẻ. Tiếp theo là phân nhà ở, ghi tên vào sổ hộ tịch sẽ tiến hành vào ngày mai, phân phát lương thực và nhu yếu phẩm, rồi tổ chức các buổi hướng dẫn để người mới làm quen với Quái vật, Undead, cũng như những con người từng sống dưới chế độ Đế quốc Amid và quốc gia lá chắn Mirg.

Việc này đã được thực hiện nhiều lần, nên lần này chắc cũng sẽ ổn.

Tuy nhiên, chỉ việc ngồi thôi cũng khiến Vandalieu mệt mỏi vô cùng. Giá như có ai khác có thể thay cậu đảm nhiệm vai trò tổ chức buổi giới thiệu thì tốt biết mấy… Nhưng tiếc là cậu lại là người duy nhất phù hợp.

Tướng quân Chezare và Trung tướng Kurt là cựu quý tộc của Khiên quốc Mirg, phần lớn các quan chức khác lại là Undead hoặc cựu quý tộc của Đế quốc Amid như Cuoco… Chính quyền của mình mất cân bằng quá, Vandalieu thầm nghĩ.

Không rõ những người nhập cư mới có nhận ra mặt của Chezare hay Kurt không, và Cuoco cùng những người kia tuy không từng đàn áp các chủng tộc Vida, nhưng với những người từng phải sống lẩn trốn dưới ách thống trị của đế quốc, có thể họ vẫn sẽ mang định kiến. Gặp mặt trực tiếp ngay từ đầu là không phù hợp.

Ngay cả khi Dalton và nhóm của ông đã giải thích trước rằng Talosheim chấp nhận cả con người từng sống trong đế quốc hoặc Khiên quốc Mirg, thì điều đó vẫn chưa đủ.

Và cuối cùng, sau khi nhóm Storm of Tyranny tự giới thiệu, xin lỗi vì đã hiểu sai Thần dụ của Vida mà không đến trợ giúp Vandalieu, giao lại mảnh vỡ Ma Vương đã bắt sống được, giải thích vì sao Gufadgarn lại mang hình dạng hiện tại… thì Vandalieu mới chính thức gặp mặt Sieg – con riêng của Zod.

“Vậy đây là Sieg?” cậu hỏi.

“Ờ. Tai nó không nhọn lắm nên ta không để ý” Schneider nói.

Zod bế Sieg – đang ngủ say – từ tay Rachel, rồi cúi đầu thật thấp với vẻ mặt đầy tình phụ tử. “Mong ngài hãy ban cho một phán xét khoan dung.”

“Ta không phiền đâu” Vandalieu đáp. “Nó là Sieg, con trai của Zorcodrio-sama. Chỉ vậy thôi.”

Cậu đã được kể hết mọi chuyện từ trước, nên giờ không lấy làm lạ. Cậu dịu dàng ôm lấy đứa bé vẫn còn ngủ say.

Đúng như Schneider và Dalton dự đoán. Dù Vandalieu sẽ không bao giờ khoan thứ cho Marshukzarl, cậu cũng chẳng hề căm ghét người thân của hắn… Dù là người phụ nữ bị thay đổi ký ức, hay đứa trẻ ra đời từ âm mưu đen tối kia.

Ngược lại, cậu còn thấy thương cảm, bởi cậu biết con đường phía trước của họ sẽ vô cùng gian nan.

“Nếu có điều gì ta có thể giúp, xin cứ nói. Trong khả năng của mình, ta sẽ làm hết sức” Vandalieu nói. “Vậy… thêm hai bản nữa, nhé.”

“Tất nhiên. Nếu điều này khiến ngài hài lòng, ta sẽ tặng ngài thêm một trăm, một ngàn bản nữa cũng được” Zod đáp.

Sự tử tế của Vandalieu rõ ràng không phải vì Zorcodrio – người chuyên sử dụng 【 Cơ bắp thuật (Muscle Technique) 】 – đã hứa cho cậu bản in dấu tay.

Đúng lúc đó, Sieg khẽ phát ra một tiếng động và hé mở đôi mắt. Có vẻ cậu bé đã thức dậy. Ánh mắt còn mơ màng lướt qua, rồi dừng lại khi thấy Vandalieu cùng các phân thân linh hồn của cậu.

“Mmm… Va -?!”

Vừa nhìn thấy những gương mặt giống hệt nhau, mắt cậu bé mở to hết cỡ, đầu ngả ra sau như muốn lùi lại theo phản xạ.

“Ồ, có vẻ ta làm nó thức dậy rồi. Ngoan nào, ngoan nào, không cần sợ đâu” Zod vội vàng bế Sieg lên dỗ dành.

“Lạ nhỉ. Thằng bé này bình thường gan lắm, chẳng sợ gì cả” Merdin nói. “Mà, tỉnh dậy và thấy một loạt gương mặt giống nhau mà lạ hoắc thì đúng là có chút hãi thật.”

Do Vandalieu vẫn đang trong giai đoạn lớn nhanh, cơ thể cậu phải được nâng đỡ bởi vài phân thân linh hồn.

“Chẳng lẽ… mình đáng sợ đến thế sao?” Vandalieu lẩm bẩm, như thể bị sốc nhẹ.

“Không hẳn là đáng sợ… chỉ là hơi sốc thôi. Gương mặt y chang nhau như thế cơ mà. Nhưng rồi nó sẽ quen dần thôi” Schneider cố gắng lựa lời.

Dù sao Sieg cũng là con riêng của Zod – một Abyssal Pure-breed Vampire. Sau này, cậu bé sẽ có thêm một em trai là Dhampir. Những lần gặp mặt với Vandalieu sẽ còn rất nhiều, không chỉ vì Vandalieu là fan ruột của Zod.

“… Ngươi nói phải. Trước mắt thì… đi kiểm tra xem ta có thể hấp thụ mảnh vỡ Ma Vương đang phát điên mà không làm chết vật chủ không. Dù gì các người cũng đã cất công bắt sống nó rồi mà” Vandalieu nói.

“Yeah! Mừng là cậu thật sự định tận dụng nó” Schneider đáp.

----------------------------------------

Tên: Schneider

Tuổi: 58 tuổi

Danh hiệu: Lôi Minh, Kẻ sát quý tộc, Bạo quân, Sát Long Nhân, Kẻ hút gái, Bệ phóng cá nhân, Kẻ ươm mầm, Đấng cứu thế, Con rể của nữ thần, Kẻ được Alda quý mến, Kẻ sát tà thần, Kẻ tự nhận mình già, Giả thánh, Đấng cứu thế của Hắc lục địa

Chức nghiệp: Fist God (Quyền thần)

Cấp độ chức nghiệp: 58

Lịch sử chức nghiệp: Chiến binh tập sự, Chiến binh, Võ sĩ, Pháp sư, Ma võ sĩ, Nghệ nhân chiến đấu, Quang ma pháp sư, Berserker, Chiến binh long quyền, Quyền thánh, Thương sĩ cước, Nhà mạo hiểm, Siêu chiến binh, Siêu chiến binh ma pháp.

Thuộc tính:

o Sinh lực: 175,470

o Mana: 119,163

o Sức mạnh: 27,525

o Nhanh nhẹn: 35,344

o Thể lực: 30,092

o Trí tuệ: 6,871

Kỹ năng bị động:

o Kháng hiệu ứng: Cấp 10

o Kháng mọi ma pháp: Cấp 10

o Tăng cường sinh lực: Rất lớn

o Cường hóa tấn công khi dùng tay không: Rất lớn

o Cảm nhận hiện diện: Cấp 8

o Khả năng làm tình vô hạn siêu cấp: Cấp 1

o Kháng đòn vật lý: Cấp 3

o Tăng cường mọi giá trị thuộc tính (Mạo hiểm): Cấp 10

o Hồi phục nhanh: Cấp 10

o Tăng cường tỷ lệ hồi mana: Cấp 4

Kỹ năng chủ động:

o Quyền thần thuật: Cấp 7

o Kỹ thuật dùng dao găm: Cấp 10

o Ném: Cấp 3

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 10

o Phân giải: Cấp 5

o Giáp thuật: Cấp 10

o Ám bộ: Cấp 7

o Vô tính ma pháp: Cấp 1

o Điều khiển mana: Cấp 8

o Sinh mệnh ma pháp: Cấp 10

o Quang ma pháp: Cấp 10

o Phong ma pháp: Cấp 3

o Phối hợp: Cấp 10

o Ma pháp quyền thuật: Cấp 5

o Nấu ăn: Cấp 2

o Vô kiếm thuật: Cấp 3

o Vô thương thuật: Cấp 3

o Vô phủ thuật: Cấp 1

o Vô chùy thuật: Cấp 1

o Vô kích thuật: Cấp 1

o Tư duy cao tốc: Cấp 2

o Vô niệm: Cấp 2

o Quyến thần giáng trần: Cấp 2

Đặc kỹ:

o Tăng cường phát triển: Mọi thuộc tính

o Chân chiến binh (True Warrior)

o Bất lão

o Thần hộ của Vida

o Thần hộ của Zantark

o Thần hộ của Farmaun

o Thần hộ của Tiamat

o Thần hộ của ヴ■■■■■

----------------------------------------

“Lôi Minh” Schneider, một mạo hiểm giả hạng S của Đế quốc Amid, đồng thời cũng là tín đồ bí mật của Vida. Anh là nhân loại. Từ khi bước chân vào con đường mạo hiểm giả, anh đã chiến đấu trên cả hai mặt trận suốt hơn bốn mươi năm.

Hàng loạt danh hiệu mà anh sở hữu phản ánh quá khứ phức tạp của mình. Khi đạt tới hạng A, anh đã nhận được danh hiệu “Lôi Minh”, và kể từ đó, hành tung của anh càng trở nên liều lĩnh hơn.

Có lần, một quý tộc công khai sát hại những đứa trẻ nô lệ, và Schneider cũng công khai giết chết tên quý tộc đó giữa thanh thiên bạch nhật, nhờ vậy mà nhận được danh hiệu “Kẻ Diệt Quý Tộc”. Sau đó, khi binh lính, hiệp sĩ và cả mạo hiểm giả được phái đến bắt anh, Schneider đã dùng tay không đánh gục hết thảy mà không hề trốn chạy, thế là anh lại bị gán thêm danh hiệu “Bạo Quân”. Hoàng đế Marshukzarl ra lệnh cho anh giết một Cổ Long để chuộc tội, và sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó, anh tiếp tục nhận thêm danh hiệu “Long Sát Giả”.

Anh còn mang cả danh hiệu “Kẻ được Alda thương yêu”, nhưng đó là vì bề ngoài anh giả dạng tín đồ của Alda, và Giáo hoàng của Đại Thánh điện Alda đã nhận được Thần Ngữ cảnh báo rằng Schneider đang gặp “nguy hiểm”. Tuy nhiên, sự thật là bản thân Schneider mới chính là mối đe dọa, chỉ là Giáo hoàng đã hiểu nhầm lời nanh “Anh nguy hiểm” thành “Anh đang gặp nguy hiểm”.

Schneider cảm thấy danh hiệu này khá tiện lợi để che giấu bản chất thật, nhưng trong lòng thì cực kỳ không ưa nổi.

Danh hiệu “Con rể của Nữ thần” thể hiện đức tin của anh dành cho Vida, đồng thời cho thấy giá trị của anh với tư cách là người mang giống nòi.

Còn danh hiệu “Giả Thánh” là cách mà các chủng tộc của Vida truyền tai nhau đầy châm biếm, bởi họ nhận ra rằng anh chỉ đang đóng vai tín đồ của Alda.

Để che giấu danh hiệu này khi hoạt động trong lãnh thổ Đế quốc Amid, anh luôn đeo một Ma cụ chuyên che giấu danh hiệu.

Thuở mới làm mạo hiểm giả, Schneider sống trong cảnh nghèo khổ. Sau khi vét sạch tiền để mua giáp, anh chẳng còn đồng nào để sắm vũ khí. Vậy là anh quyết định học 【 Võ thuật 】, và nhờ đó phát hiện ra mình có năng khiếu, rồi dần dần chọn những chức nghiệp chuyên về cận chiến tay không. Để tăng tính thuyết phục trong vai trò tín đồ Alda, anh thường xuyên sử dụng 【 Quang ma pháp 】.

Hiện tại, anh đã nắm giữ nhiều Kỹ năng cao cấp, như 【 Thần Quyền Thuật 】 – phiên bản thượng cấp của kỹ năng 【 Quyền thuật 】. Ngoài ra còn có 【 Vô Kiếm Thuật 】 – phiên bản nâng cao của Kiếm thuật, tượng trưng cho việc anh chiến đấu mà không cần vũ khí. Anh cũng sở hữu những kỹ năng tương tự khác như 【 Vô Thương Thuật 】.

Mặc dù là nhân loại, Schneider vẫn sở hữu các kỹ năng như 【 Hồi phục nhanh 】, 【 Kháng đòn vật lý 】 và 【 Bất lão 】, nhờ việc nhiều lần tắm mình trong máu của một Cổ Long hấp hối.

Mức chỉ số thuộc tính của anh vượt trội hơn cả Heinz – dù cả hai đều là mạo hiểm giả hạng S – phần lớn là nhờ Kỹ năng Độc nhất 【 Tăng Trưởng Siêu Tốc: Chỉ số thuộc tính 】, và cả nhờ những năm tháng dài đằng đẵng lăn lộn trên tiền tuyến chiến trường.

Tuy nhiên, thực tế là anh đã bị kẹt sau một “bức tường phát triển” vô hình suốt thời gian dài. Một phần là do anh chưa từng nhận được bất kỳ sự ban phước nào từ thần linh, một phần khác là vì sức mạnh vốn đã vượt xa người thường. Hơn nữa, trong xã hội loài người, số nơi mà mạo hiểm giả hạng A trở lên có thể chiến đấu đủ lâu để phát triển bản thân là cực kỳ hiếm… Một nơi thường xuyên xuất hiện quái vật mà ngay cả mạo hiểm giả hạng A cũng khó đối phó thì rõ ràng không thích hợp để bất kỳ ai sinh sống.

Từ trước tới giờ, Schneider chỉ còn biết vượt qua giới hạn bản thân bằng cách đánh bại những Cổ Long sa đọa. Nhưng loại Cổ Long tà ác đó lại chẳng mấy khi xuất hiện, nên anh vẫn luôn nghĩ rằng “do mình già rồi” nên mới bị chững lại như vậy.

Ngoài ra, Jurizanapipe – tà thần của suy đồi và say sưa – sau khi chuyển sinh thành Elf tên Lissana, đã từ chân thần trở thành bán thần. Chính vì vậy mà cô không thể ban Thần ân cho Schneider.

Nhưng giờ đây, sau khi Vandalieu giải phong cho Vida, và Schneider đích thân gặp được Zantark, Farmaun cùng Tiamat ở Hắc Lục Địa, anh đã nhận được một loạt Thần ân cùng lúc. Ngay cả sau lần gặp Vandalieu, anh cũng tiếp tục nhận thêm một Thần ân bí ẩn khác.

Nhờ đó, anh cuối cùng đã vượt qua được bức tường phát triển kia.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Personal launcher nên sửa lại là "máy ném người" nha, vì Schneider đánh tay không nên hay túm kẻ thù rồi ném chứ tên máy ném cá nhân nghe hơi sai
Xem thêm
Vl thật chứ
Có cả danh hiệu tự nhận già luôn
Trong khi có skill bất lão
Thế thì mọi đặc điểm lão hóa đều do tâm lý à
Xem thêm
Từ từ
Sao Zod lại nói có 2 ng phụ thân đã sinh ra ta???
Hay ý ở đây là những người sinh ra
Xem thêm
Người sinh ra zod như con người và thủy tổ vampire biến zod thành vampire đó
Xem thêm
Hẳn là kẻ tự nhận mình già
Mà nếu van dùng trẻ hoá cho lão kia thì không biết thế nào nhỉ
Xem thêm
Đm trong tỉ người có thể chuyển sinh mà chọn đúng chỗ oái oăm vl
Xem thêm
Hình như con của zod là ng tái sinh à
Xem thêm