Tiền truyện - Nghị viện trỗi dậy
Chương 43 - Bàn bạc tại Hull (End Fernando + Douglas story)
8 Bình luận - Độ dài: 2,701 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Trang viên Hull tọa lạc tại bìa rừng, nơi gia tộc Hoffenberg dùng làm chỗ dừng chân nghỉ ngơi khi đi săn vào mùa hè. Lúc này đang là đầu xuân, không có khách tới, vì vậy đến cả người hầu cũng thưa thớt, khiến cho nơi đây trở nên vắng lặng và thanh bình.
Thư phòng bên trong nhà chính của trang viên từng là nơi Quốc vương Hoffenberg dùng để xử lý công vụ trong lúc đi săn, được thánh trận bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng lúc này đây, bên trong lớp bảo vệ ấy lại có ba pháp sư.
Douglas đang lấy thân phận khách của Vương thất để bí mật sống ở đây, do đó áo choàng ma thuật trên người anh bất đắc dĩ phải biến thành kiểu áo khoác cổ cao đang thịnh hành nhất hiện nay. Việc này làm anh có chút không quen, cảm thấy bị phô trương thái quá.
“Là cô sắp xếp để Douglas trốn ở đây à?” Do không tiện nói chuyện ở bên ngoài, bọn họ đã cùng nhau tiến vào thư phòng. Fernando thuận miệng hỏi Hathaway, muốn biết đây là chủ ý của cô hay của Kiếm Chân Lý.
Dù rằng trong trận đại chiến lúc trước hắn không rảnh quan sát tình hình trên bầu trời, nhưng khi thấy Chúa Tể Tử Vong và Phù Thủy Băng Địa ngã xuống, còn Kiếm Chân Lý và Thời Quang Chi Tâm thì vẫn bình an vô sự, chẳng khó để hắn đoán ra đã có chuyện gì lúc đó. Nhất định là hai Hiệp sĩ huyền thoại kia đã phản bội!
Tổn thất lần này quá nặng nề, vượt trên cả giới hạn chịu đựng của Fernando. Nó đã để lại một vết thương không thể liền sẹo trong lòng hắn, khiến hắn ngày càng mất đi niềm tin vào các hiệp sĩ quý tộc.
Hathaway khẽ gật đầu: “Ta.”
Mặc dù là quý tộc, song cô đã trở thành một pháp sư. Thêm vào đó, nhờ giao tình nhiều năm, Fernando vẫn tương đối tin tưởng cô.
Sharp cười khẩy một tiếng: “Cậu nghĩ chuyện của Hathaway có thể qua mắt được Bệ hạ chắc? Ngài ấy chỉ vờ như không biết thôi. Haiz, chuyện lần này quả thực chỉ là tình thế ép buộc. Chẳng có quý tộc nào lại muốn giáo hội tận diệt thế lực của pháp sư cả đâu. Giống như Douglas đã nói ấy, từ giờ trở đi, xung đột giữa bọn tôi với giáo hội sẽ ngày càng căng thẳng.”
Gã bỗng nhiên cảm thấy có chút mất phương hướng với tương lai.
Douglas thong thả ngồi xuống chiếc ghế dựa lưng cao làm từ gỗ đỏ, giọng điệu ôn hòa nói: “Đại Địa Mẫu Thần còn đây, giáo hội dị thần còn đây, Dracula còn đây, Ngân Nguyệt còn đây, Dãy núi Hắc ám còn đây, Vô biên Hải cũng còn đây. Giáo hội chưa đạt tới trình độ có thể vứt bỏ quý tộc đâu. Có điều, liên quân sau khi bị đánh tan sẽ rất khó có thể kìm hãm phần lớn lực lượng của giáo hội. Khả năng kiểm soát của giáo hội đối với những khu vực mà bọn họ thống trị sẽ đạt đến mức tối đa. Mọi người nên chuẩn bị tinh thần đi, tinh thần để nhẫn nại chịu đựng.”
Anh nói không nhanh không chậm, thanh âm mang theo sức hút độc nhất mà chỉ những quý ông trung niên mới sở hữu. Mặc dù đang mô tả một cục diện không đẹp đẽ gì, song anh lại khiến cho lòng Fernando và Sharp dần lắng xuống, không còn quá dao động và hoang mang nữa.
Đây là sức mạnh ảnh hưởng tới môi trường của một huyền thoại, hay là do Douglas đã trưởng thành thành một nhà lãnh đạo tràn đầy khí chất? Trong lòng Fernando chợt lóe lên nghi vấn này.
“Điều mà tôi sợ là cho dù có nhẫn nhịn chịu đựng cũng vô dụng ấy.” Sau khi bình tĩnh lại, Sharp thốt ra những lo lắng trong lòng. Đây không chỉ là nỗi lo của mình gã, mà còn là của Kiếm Chân Lý và hầu hết quý tộc, bởi họ hoàn toàn chẳng thấy được chút hy vọng thắng lợi nào.
Douglas nhấc chiếc tách tráng men sứ trắng trang nhã bên cạnh lên, nhấp một ngụm nước lọc rồi lại cất lên giọng nói có thể trấn an lòng người: “Từ trận chiến trước có thể thấy, sau khi thi triển Thần Giáng, Giáo hoàng cần phải có thời gian hồi phục. Dùng thuật ngữ của pháp sư chúng ta mà nói thì tức là thần thuật này có thời gian hoãn xung rất dài. Nếu cưỡng ép thi triển khi chưa hồi phục hoàn toàn thì cứ nhìn Giáo hoàng tiền nhiệm mà làm gương. Vì vậy, chúng ta không cần, và cũng không nên quá khiếp sợ Thần Giáng. Nếu Giáo hoàng hồi phục, chúng ta có thể nghĩ cách để khiến cho Chúa Tể Địa Ngục hoặc Ý Chí Vực Thẳm giáng thế, khi đó chưa chắc đã không vây giết được Hắn.”
Đây là một phân tích rất rõ ràng, dễ nhìn ra, nhưng đối với những người đang chìm trong hoang mang tuyệt vọng thì lại cực khó để bình tâm suy nghĩ. Những cái đầu thông minh của họ đều bị sương mù bao phủ, nhìn không ra được điều gì khác ngoài bản thân mình.
Nghe Douglas từ tốn phân tích, tâm trạng của Sharp dần trở nên trầm tĩnh, giống như đã tìm lại được sự tự tin mà bản thân đánh mất từ lâu.
“Nhưng muốn triệu hồi Chúa Tể Địa Ngục hay Ý Chí Vực Thẳm thì đòi hỏi phải có nghi lễ cực kỳ phức tạp, cái giá phải trả cũng rất lớn, rất dễ bị giáo hội phát hiện và phá hoại từ trước. Đó là chưa kể Ý Chí Vực Thẳm còn điên cuồng khát máu, trước khi triệu hồi nói không chừng còn là kẻ thù của chúng ta.” Sharp bày tỏ cách nghĩ của mình.
“Hừ, tên quỷ gan bé.” Fernando liếc Sharp với vẻ coi thường. “Ý Chí Vực Thẳm điên cuồng thì điên cuồng, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chuẩn bị trước để dẫn dụ Hắn đi theo hướng mà mình mong muốn.”
Là một pháp sư xuất thân từ Đế chế Ma thuật, Fernando hoàn toàn không bài xích việc triệu hồi ác ma và ác quỷ, chỉ là không thể mê nổi cái đám tà ác ngu xuẩn này mà thôi.
Douglas mỉm cười nói: “Có lẽ tôi phải tới Địa ngục một chuyến để trao đổi với Chúa Tể Địa Ngục mới được. Hắn là một Á Thần có lý trí, biết phân tích và cân nhắc thiệt hơn. Chưa biết chừng chúng ta lại có thể tìm ra cách dễ dàng hơn để khiến Hắn giáng thế cũng nên. Chứ nói thật, tôi trước nay chưa bao giờ có hảo cảm với chuyện hiến tế máu thịt.”
Sau khi tấn thăng huyền thoại, dù không có sự hỗ trợ của cổng dị giới, anh vẫn có thể du hành tới các dị độ không gian.
“Tạm thời đợi thêm trước đã. Tôi có cảm giác, với giá trị đến từ Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật, anh chẳng mấy nữa sẽ lại thăng cấp thôi.” Fernando cho rằng Douglas nên đợi mạnh hơn chút nữa rồi hẵng tới Địa ngục, tránh để Chúa Tể Địa Ngục nảy sinh coi thường đối với một cộng sự “yếu nhớt” như này.
“Việc tăng thực lực quả thực không xung đột với việc tới Địa ngục.” Douglas khẽ gật đầu. “Theo như tôi đánh giá, có lẽ tôi sẽ tấn thăng được tới bậc ba trong vòng hai mươi, ba mươi năm nữa. Ngoài ra, chiến lực cũng sẽ không yếu.”
Anh đánh mắt sang nhìn Sharp: “Con đường này nguy hiểm, gian khó trùng trùng, nhưng nếu không đi thì hoàn toàn không có hy vọng. Chỉ có bước từng bước về phía trước, chúng ta mới có thể tìm ra đường sống giữa bóng tối và tuyệt vọng.”
“Kỳ thực, cục diện hiện tại cũng chưa thể coi là quá tệ. Haha, ý tôi là chỉ pháp sư các cậu đấy. Kể từ khi Aalto thất thủ, Chúa Tể Tử Vong ngã xuống, các giới chức cấp cao trong giáo hội đã không còn quá coi trọng pháp sư nữa, giờ chủ yếu ánh mắt đều tập trung vào các giáo hội dị thần và sinh vật hắc ám. Nói cách khác, những cuộc truy bắt và đàn áp mà pháp sư mấy người phải đối mặt sẽ nhẹ đi đáng kể so với trước đây.”
Douglas mỉm cười tự giễu: “Nhỏ yếu cũng có cái hay của nhỏ yếu.”
Fernando vẻ mặt khinh bỉ chen mồm vào: “Tôi còn tưởng sau khi không giành được ngôi Giáo hoàng, Ivan sẽ đối chọi với Gregory cơ. Ai ngờ hắn ngoan như cừu con vậy.”
“Sức mạnh của giới giáo sĩ đến từ Thần Chân Lý. Chống lại Giáo hoàng do Thần Chân Lý lựa chọn thì khác nào phản lại Thần. Làm gì có giáo sĩ nào đủ gan làm vậy. Họ sẽ chẳng có đồng minh, chẳng có sự ủng hộ nào hết. Vả lại, nghe nói Giáo hoàng còn nắm giữ một phương pháp gọi là Tuyệt Phạt, có thể cắt đứt mối liên hệ giữa giáo sĩ và Thần Chân Lý, khiến cho ‘Tín ngưỡng chi Tâm’ của bọn họ trở thành thứ chỉ có thể mất đi chứ không thể bổ sung, thế nên Ivan làm sao dám công khai đối đầu với Gregory?” Douglas thở dài lắc đầu.
Bất chợt, Hathaway mở miệng, lạnh lùng nói:
“Tuyệt Phạt có thật.”
“Vậy mà lại có thật…” Douglas nặng nề gật đầu. “Nhưng chúng ta cũng không cần quá thất vọng. Ivan có thể không dám trực tiếp đối đầu với Gregory, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không muốn gây khó dễ cho Gregory. Chưa biết chừng thái độ dành cho pháp sư chúng ta của hắn đã bắt đầu thay đổi rồi cũng nên. Sau này chúng ta nên thử tiếp xúc chút xem.”
Bốn người thảo luận hồi lâu, vạch ra rất nhiều kế hoạch cho tương lai, khiến cho Fernando một lần nữa cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết, giống như cảm giác hồi hắn mới gia nhập Liên minh Pháp sư vậy.
Douglas phủi phủi quần áo rồi đứng dậy nói: “Fernando, cậu trọng thương vừa mới bình phục xong, trước tiên nghỉ ngơi chút đi đã. Đợi khi nào cậu có thời gian, chúng ta lại trao đổi kiến thức ma thuật tiếp.”
“Được. Đến lúc đó, tôi sẽ cùng anh thảo luận về Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật. Nó tuyệt đối là một trong những tác phẩm huy hoàng, chói lọi nhất trong lịch sử ma thuật.” Fernando, người vốn dĩ có cái miệng khiếm nhã, lần này lại không tiếc lời khen ngợi.
Douglas mỉm cười: “Được nhận đánh giá như vậy từ cậu tôi vui lắm, cũng lấy làm tự hào về những gì đã làm được. Chỉ là nghiên cứu ra càng nhiều điều, tôi lại càng nghi hoặc nhiều hơn. Haha. Điều chưa biết bao giờ cũng làm người ta say mê mà. Lực hấp dẫn rốt cuộc là gì, bản chất của nó là gì…”
Loại câu hỏi có độ cao và chiều sâu cỡ này khiến cho cả Fernando lẫn Hathaway đều đứng hình, nhất thời không biết trả lời ra sao. Chỉ có Sharp, người mù tịt về arcana, là đi tới bên cửa sổ và kéo rèm ra.
Từ bên ngoài, ánh nắng trong veo, thuần khiết chiếu rọi vào phòng, phủ lên mọi vật một sắc vàng rực rỡ. Trời đã sáng lúc nào không hay!
“Fernando, tôi cần cậu liên lạc với các pháp sư khác, tranh thủ xây dựng lại một công hội liên minh.”
“Đừng gọi liên minh nữa, làm tôi lại nhớ tới lão cáo già kia mất. Gọi là Đại lục Ma pháp Liên hiệp Nghị viện nghe hay đấy.”
“Tôi không ý kiến.”
“Nghe chẳng hay…” Hathaway nhẹ giọng đánh giá.
……
Nhìn những pháp sư xung quanh mặt mày tràn ngập tuyệt vọng và bất lực, Erica trong lòng nặng trĩu. Nơi cô thuộc về chỉ là một tổ chức nhỏ. Phải đối mặt với cuồng phong sóng lớn nhường này, bọn cô quả thực quá khó chống đỡ.
Cô co người vào góc phòng, hai tay ôm gối ngồi trên giường. Nghĩ ngợi một hồi, cô lấy từ trong túi lưu trữ ra một cuốn sách có bìa đen. Đây là thứ mà ngài Douglas đã gửi cho cô trong lần trao đổi thư từ gần nhất, nhưng do cục diện biến chuyển đột ngột, cả tổ chức đều bận rộn di dời, thành thử cô vẫn chưa có thời gian để đọc.
Mở sách ra, Erica bắt đầu nghiêm túc đọc, trong lòng vô thức tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Càng đọc, hai tay cô càng run lên dữ dội, thiếu điều cầm không nổi cuốn sách nữa. Dù rằng vẫn chưa nắm vững vi tích phân mà ngài Douglas thường hay giảng giải trong thư, nhưng điều đó không thể ngăn cô hiểu được sơ bộ nội dung trong phần ba của cuốn sách.
‘Lực hấp dẫn…
Đây là dây huyền cầm của Nữ thần Ma thuật ư?
Đây là diện mạo thật của thế giới này ư?
Ma thuật còn thần kỳ hơn mình tưởng tượng vô số lần!’
Cô hoàn toàn đắm chìm trong cơn choáng ngợp, ngay cả việc Nguyền Nhãn Atlant đã đến, chuẩn bị thu nạp tổ chức nhỏ của bọn họ, cô cũng không hề hay biết.
……
“Kẹt” một tiếng, một cô gái mặc chiếc váy dài cung đình đẩy cửa phòng bước vào, chân nến trong tay cô thắp sáng căn phòng mờ tối.
Tại nơi ánh sáng chiếu đến, một chàng trai trẻ cao gầy mặt đầy kinh sợ quay đầu nhìn cô. Trong tay anh cầm một quả tim, còn trước mặt là một thi thể nát bấy.
“Keng!” Chân nến rơi xuống đất, cô gái xinh đẹp đưa tay lên bịt miệng, không dám tin nói: “Ngươi, ngươi là pháp sư sao?”
“Không… Không…” Chàng trai trẻ mặt cắt không còn giọt máu, hoảng loạn lắc lắc đầu, nhưng lại không thể trả lời câu hỏi.
……
Tiếng huýt sáo nhịp nhàng vang lên trên một đại lộ rợp bóng cây. Ở đó, một thiếu niên tóc đen, mắt đen đang vui vẻ bước đi. Hắn ngũ quan tuấn tú, khí chất có nét trí thức đặc biệt, cực kỳ hút mắt của các quý cô.
“Vở kịch lần này dở tệ, còn chẳng bằng mình tự nghĩ ra trong đầu!” Hắn tặc lưỡi chê bai, đồng thời hồi tưởng rồi nói: “Phu nhân Audrey quả thật nồng nhiệt, nóng bỏng hết nước chấm…”
Đột nhiên, một người đàn ông tuổi đâu đó ngoài ba mươi từ góc phố lao ra, hốt hoảng nói: “Chạy mau! Chạy khỏi thành mau! Ngài Tử tước biết cậu lên giường với phu nhân Audrey rồi!”
“Cái gì?” Mặt thiếu niên thoắt cái xanh lè, vẻ lông bông, vô tư lự liền biến mất sạch sẽ. Nhận lấy túi hành lý, hắn lập tức quay người bỏ chạy.
Tới khi hắn trốn được ra khỏi thành, vừa hay cũng là lúc mặt trời lặn xuống.
“Đẹp quá!” Dần dần, hắn lấy lại được bình tĩnh, không còn hốt hoảng như khi nãy nữa, sau đó bật cười ha hả: “Vừa vặn mình cũng muốn đến Rentaro. Mình sẽ trở thành nhà viết kịch vĩ đại nhất!”
Giữa ánh tà dương, thiếu niên tóc đen lại một lần nữa vui vẻ huýt sáo.


8 Bình luận
oliver tuổi trẻ tài cao đấy