Tiền truyện - Nghị viện trỗi dậy
Chương 37 - Truy tìm nguồn gốc
5 Bình luận - Độ dài: 2,756 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Tên tư tế trông như con quái vật chắp vá kia đưa đôi mắt trống rỗng không có đồng tử nhìn Fernando: “Cậu ta đã dâng căn biệt thự này cho thần linh vĩ đại.”
“Vậy giờ hắn đang ở đâu?” Fernando nghiêm giọng hỏi, trong lòng càng lúc càng cảm thấy có điều bất thường. Chẳng phải Tuck đã dự định trốn khỏi nơi này rồi sao? Sao tự nhiên lại biến thành tín đồ của tà thần rồi?
Lẽ nào hắn đã bị tên tư tế tà thần này, thậm chí là chính tà thần, bóp méo hoàn toàn suy nghĩ và biến thành “kẻ phụng hiến” không còn bản ngã?
Giọng tên tư tế trở nên đều đều, vô cảm: “Cậu ta ở trong thần điện.”
“Tôi là bạn hắn, tôi đến tìm hắn. Mong các người có thể đưa tôi đến thần điện để gặp.” Fernando vốn không định mạo hiểm đặt chân vào hang ổ của đám tín đồ hành vi quái gở này, nhưng suy xét theo lẽ thường mà nói, bản thân hắn là người đến tìm Tuck, mà nơi đây lại có Văn phòng Pháp sư, nằm trong một thành phố do pháp sư kiểm soát, thế nên nếu thật sự gặp nguy hiểm, hắn hoàn toàn có thể gọi cứu viện. Ngược lại, nếu lần lữa không đi, rất có thể hắn sẽ khiến những kẻ đang truy lùng trong bóng tối nhận ra điều bất thường.
Dĩ nhiên, Fernando thừa hiểu, rằng thực chất nơi này chưa chắc đã còn nằm dưới quyền kiểm soát của các pháp sư. Suy đoán này là dựa trên sự xuất hiện của “người cầu cứu” kia.
Tên tư tế từ tốn đi về phía trước và nhẹ nhàng tránh qua Fernando giống như thực sự có thể nhìn thấy đường. “Đi theo tôi. Pháp sư đúng là quá đa nghi. Khi đến thần điện rồi, cậu sẽ cảm nhận được sự uy nghiêm và cao cả của thần linh, sẽ hiểu rằng Tuck đã tự nguyện lựa chọn con đường tốt đẹp hơn cho bản thân mình.”
Hắn không ngăn cản sao? Không kịp suy nghĩ được gì nhiều, Fernando liền bước theo tên tư tế ra khỏi biệt thự.
Lúc này đêm đã khuya, ánh trăng bạc mờ mờ ảo ảo. Cả thành phố chìm trong bóng tối, chỉ còn lác đác vài ánh đèn leo lét.
Fernando đều đều bước phía sau tên tư tế, nhưng suy nghĩ trong đầu lại đang xoay chuyển xoành xoạch, cố gắng phân tích toàn bộ sự việc: ‘Một pháp sư để lại một ghi chép kỳ quặc rồi đột nhiên trở thành tín đồ tà thần, thành phố chỉ có thể vào, không thể ra, lại còn có người chuyên trách mang nước và lương thực tới… Chẳng lẽ đây là do các pháp sư đang âm thầm tiến hành thứ gì đó trong thành phố này? Hay là bọn tín đồ tà thần đã lén lút thâm nhập vào Cufre, từ từ nắm quyền kiểm soát rồi phong tỏa cả thành phố để giữ bí mật…’
Xét về mặt logic, việc đưa ra hai khả năng này là không khó, bởi nơi đây ban đầu dù sao cũng là khu vực do pháp sư kiểm soát, lại giáp ranh với các giáo hội dị thần lớn, vậy nên những thế lực như sinh vật hắc ám, Elf, người lùn hay thần giáo Chân Lý mà thò dài tay ra là sẽ rất dễ bị phát hiện. Chưa kể, cái phía trước còn bao hàm cả khả năng pháp sư đang hợp tác với tà thần.
Hắn đang cân nhắc, đánh giá cả hai khả năng, cố gắng xác định toàn cục để tìm biện pháp thoát thân. Mà việc “người cầu cứu” là một pháp sư dường như lại khiến câu chuyện nghiêng về khả năng sau nhiều hơn.
Gã tư tế phía trước lúc này đã đi tới khu chợ và đẩy cánh cửa của một cửa tiệm ra.
Bên trong bày biện không ít đồ linh tinh lặt vặt, không có gì đặc biệt. Gã tư tế mù uyển chuyển luồn lách qua đống bừa bộn này mà không hề va vào bất kỳ vật gì.
Chính giữa cửa hàng có một cầu thang đá nghiêng nghiêng dẫn xuống lòng đất, từ bên dưới lờ mờ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
‘Cufre mà cũng có loại mật thất dưới lòng đất như thế này à, bảo sao vị Đại pháp sư kia lại có thể ẩn mình mà cầu viện.’ Fernando thầm nghĩ trong lòng. Đột nhiên, hắn chau mày khi phát giác ra một chỗ mâu thuẫn: ‘Nãy mình đoán kẻ truy sát thần bí kia ít nhất cũng phải là cường giả bậc chín. Nếu kẻ đó mà không có thực lực như vậy thì vị Đại pháp sư đủ khả năng đưa mình vào mộng kia sao có thể bị giam cầm ở đây chứ.
Một cường giả như vậy, nếu biết kẻ thù của mình đang ẩn náu ở trong thành phố này thì liệu sẽ bí mật điều tra, hay sẽ trực tiếp sử dụng phương pháp mạnh nhất mình có để xóa sổ cả thành phố trong hai ba đòn?’
Fernando tin rằng mọi cường giả trong thời đại này đều không có chút nhân từ nào với những sinh mạng không đứng về phía mình. Chỉ cần có thể trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ, họ chắc chắn sẽ lựa chọn phương thức tương tự, tránh trường hợp lãng phí thời gian rồi để cho viện binh của địch đuổi đến và giết ngay tại chỗ. Vậy nên cường giả kia làm sao có thể chọn cách kiểm tra từng chút một và “chơi trốn tìm” với vị Đại pháp sư đó ở Cufre chứ?
Có thể thấy rõ, trực tiếp sử dụng thủ đoạn quyết liệt, tiêu diệt cả thành phố, bức ép hoặc thẳng tay triệt hạ Đại pháp sư kia ngay trong nơi ẩn náu mới là biện pháp hiệu quả nhất – trừ phi người này trốn rất sâu dưới lòng đất, hoặc là được khóa ma thuật bậc chín bảo vệ. Mà với trường hợp trước, nếu không có hiệu quả ma thuật bảo vệ thì sẽ rất dễ bị những thủ đoạn phi phàm phát hiện. Bởi vậy, một khi đòn công kích đủ sức hủy diệt cả thành phố giáng xuống, những khóa ma thuật và hiệu quả ma thuật kia sẽ ngay lập tức phát sinh dao động để phản ứng lại, từ đó bị phát hiện.
Ngoài ra còn có một khả năng khác, đó là phương pháp ẩn nấp kia có liên quan đến bí ẩn sâu xa của thời không. Có điều, một Đại pháp sư thì rõ ràng không thể làm được vậy. Và nếu cái phương pháp đó được hình thành một cách tự nhiên, thế thì hắn đã có thể yên tâm hoàn toàn mà dưỡng thương rồi, chẳng cần phải vội vã cầu cứu làm gì.
Và điểm quan trọng nhất, đó chính là nơi này cách Aalto khá xa. Bất luận có phát sinh động tĩnh lớn đến đâu, chỉ cần phá hủy Văn phòng Pháp sư ngay từ đầu thì trong vòng mười phút tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện ra hết.
‘Vậy nên, kẻ truy sát thần bí kia không phải là không muốn xóa sổ toàn bộ thành phố, mà là có một nhân tố nào đó khiến cho hắn phải dè chừng, không dám lựa chọn phương pháp quyết liệt như vậy, bất đắc dĩ phải “chơi trốn tìm” với vị Đại pháp sư kia…’
Từ phương thức hành động mà suy ngược ra cách nghĩ của kẻ địch, Fernando càng lúc càng nắm rõ “sự thật” ẩn trong đó: ‘Hoặc là năng lực của tà thần ở đây đã vượt qua bậc chín, khiến cho hắn kiêng dè, hoặc là chỉ còn khả năng kia!’
Kết hợp với những suy đoán trước đó, rằng “rốt cuộc các pháp sư đang âm thầm tiến hành việc gì đó trong thành phố này, hay là tín đồ tà thần đã lặng lẽ thâm nhập vào Cufre, dần dần chiếm quyền kiểm soát nơi đây và vì giữ kín mà phong tỏa nó”, Fernando cảm thấy mình đã nhìn ra được sự thật ẩn sau mọi chuyện.
‘Nếu như tà thần đã đạt tới huyền thoại, vậy thì với tình hình hiện tại, chỉ cần Hắn muốn, các pháp sư chắc chắn sẽ sẵn sàng hợp tác, thậm chí còn cho tên kia đất để truyền giáo, hà tất phải lén la lén lút như thế này…’
‘Hơn nữa, các pháp sư có vấn đề ở nơi này, cho dù bọn họ có thể ngụy tạo giọng nói và thư từ thì vẫn khó tránh khỏi để lộ sơ hở, như những người mang nước và lương thực đến nhưng lại không vào thành, cũng như nguồn gốc của nước và lương thực đó chẳng hạn… Dưới tình hình cục diện căng thẳng như thế này, những thứ như vậy rất khó qua mắt được các pháp sư ở Aalto.
Vì vậy, nơi này rất có thể chính là một cơ sở thí nghiệm bí mật của các Pháp sư huyền thoại ở Aalto! Chỉ họ mới có đủ năng lực để cô lập một thành phố trong phạm vi mà mình cai quản với bên ngoài mà không gây nghi ngờ, và cũng chỉ họ mới có thể âm thầm điều động một lượng lớn lương thực như vậy mà không bị ai để ý.
Thế nên, kẻ truy sát thần bí kia không chọn cách hủy diệt cả thành phố là bởi làm vậy sẽ lập tức khiến các huyền thoại chú ý!’
Màn sương “trước mắt” từng chút một tiêu tan, toàn bộ cục diện hiện ra rõ mồn một trong mắt Fernando. Nhưng ngay khi vừa đoán ra điểm này, hắn lại rơi vào trong một tình huống còn kinh ngạc hơn nữa.
“Tới rồi.” Giọng nói đều đều của gã tư tế vang lên bên tai Fernando.
Hắn giật mình sực tỉnh từ dòng suy nghĩ, lúc này mới phát hiện bản thân đã vô tri vô giác đi hết cầu thang và đang đứng trong một đại điện rộng lớn khắc đầy hoa văn về cái chết.
Bên trong đại điện, không ít người đang quỳ gối cầu nguyện, có cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ.
“Tuck.” Trước mặt thần linh, giọng gã tư tế trở nên trầm thấp.
Một người đàn ông mặc trên người chiếc áo khoác đen cũ kỹ đang quỳ gối đằng trước liền lùi về phía gã tư tế và Fernando. Hắn không đứng dậy, chỉ thuần túy quỳ mà đi.
Mãi đến khi rời khỏi hàng người đang cầu nguyện, hắn mới xoay người lại nhìn về phía Fernando: “Cậu là ai?”
Nhãn thần của hắn mê mang và đục ngầu.
Xác nhận đây đích thực là Tuck, Fernando trịnh trọng nói: “Tôi muốn chiêu mộ một nhóm pháp sư có tiềm năng. Furan đã tiến cử cậu.”
Hắn cố ý nhắc đến Furan trong khi thông tin về đại địa khu Holm thì lại giấu đi, hy vọng khiến đối phương kiêng dè phần nào. Dù rằng khả năng không cao, nhưng có còn hơn không.
“Ha ha, pháp sư có tiềm năng…” Tuck nhấn giọng vào từ “pháp sư”, khuôn mặt tràn ngập vẻ điềm tĩnh, bình thản. “Tôi đã hiểu rõ ý nghĩa thật sự của cuộc đời rồi, sẽ không nghiên cứu thứ ma thuật nhàm chán đó nữa đâu.”
“Vậy à? Tiếc thật đấy.” Fernando đáp lại rất bình thường, lịch sự.
Kỳ thực, nếu ở đây mà có ai quen biết tính cách của hắn, hẳn họ sẽ nhận ra ngay sự quái dị. Một “kẻ gầm thét” như hắn sao có thể không phun xối xả vào đầu vào mặt Tuck, phỉ báng đức tin với thần linh của hắn cho không còn chút giá trị nào chứ.
Thời khắc này, trong lòng Fernando đang cuồn cuộn dậy sóng, biến động không yên. Không phải là vì Tuck, mà là vì hắn đã nhìn rõ chân tướng sự việc!
‘Mọi chuyện có thể được chia thành hai phần. Thứ nhất là các pháp sư đang bí mật nghiên cứu cái gì đó thông qua tà giáo này, vậy nên mới phong tỏa cả thành phố, cho vào chứ không cho ra. Thứ hai là một Đại pháp sư bị truy sát, phải trốn vào một nơi ẩn nấp nào đó trong thành phố, sau đó đưa mình nhập mộng thông qua nghi thức cầu nguyện đề cầu cứu.
Khi tách rời như vậy, vấn đề liền lộ rõ ra hoàn toàn. Cả vị Đại pháp sư kia lẫn kẻ truy sát đều biết điểm đặc biệt của nơi này, bằng không từ sớm đã có người tìm cách phá hủy thành phố, sau đó dụ huyền thoại ra tiêu diệt rồi.
Vậy một thành phố được pháp sư kiểm soát nghiêm ngặt đến thế lại có thể khoanh tay đứng nhìn một Đại pháp sư bị truy sát ư? Cho dù vị Đại pháp sư kia có cho rằng các pháp sư ở đây đã bị kẻ truy sát thần bí khống chế, người này vẫn có thể tự mình gây động tĩnh để dẫn huyền thoại đang giám sát nơi này tới cơ mà. Thế nhưng hắn lại không làm vậy!
Còn cả căn cứ nghiên cứu bí mật của pháp sư nữa. Một nơi có thể huy động lượng lớn nhân lực, vật lực để phong tỏa cả thành phố như vậy sao có thể bị khống chế dễ dàng đến thế chứ?
Trừ phi, trừ phi huyền thoại giám sát nơi này là đồng lõa với kẻ truy sát thần bí kia, thậm chí có khi chính là hắn luôn!
Bởi vậy, vị Đại pháp sư kia khi phát hiện điều bất thường thông qua một kênh nào đó mới không trực tiếp cầu cứu. Bởi vậy, những nơi như Văn phòng Pháp sư mới bị khống chế dễ dàng như thế. Đó là vì những nơi đó vốn dĩ đã nằm trong tầm kiểm soát rồi.
Huyền thoại đó không mạnh tay có lẽ là do vẫn còn không ít huyền thoại khác đang để ý đến nơi này, thế nên ông ta mới không dám gây ra động tĩnh quá lớn!’
Dù không biết vì sao lại xảy ra tình huống này, không rõ bản thân có bị cuốn vào cuộc xung đột này hay không, nhưng Fernando bây giờ cũng không thể nghĩ được gì nhiều, chỉ còn mỗi cảm giác da đầu tê cóng. Làm kẻ địch với một huyền thoại sao?
Hắn không thể đợi Antec và Furan phát hiện mình mất tích mà đi tìm, bởi huyền thoại đó chắc chắn sẽ chọn xử hắn trước khi họ kịp đến. Cufre chỉ có thể vào chứ không thể ra – Đây dù sao cũng là quy tắc do rất nhiều huyền thoại cùng xây dựng.
Tuck gật đầu rồi quay trở lại hàng người cầu nguyện. Fernando máy móc cảm ơn gã tư tế rồi đi ra ngoài.
‘Làm sao mới tự cứu mình được giờ?’ Hắn không ngừng suy nghĩ, nhưng hoàn toàn nghĩ không ra cách nào để thoát khỏi tay của huyền thoại.
Bước ra đường, được ánh trăng bạc lạnh lẽo phủ lên người, đầu óc Fernando trở nên thanh tỉnh hơn. Hắn quyết định đổi cách suy nghĩ và xem xét vấn đề từ góc độ của vị Đại pháp sư đang bị vây khốn kia.
‘Nếu đã có liên quan đến vị huyền thoại giám sát nơi này, vậy thì hành động đưa mình nhập mộng của Đại pháp sư kia quả thực rất liều lĩnh. Hơn nữa, nhìn từ ghi chép của Tuck cũng chẳng thấy một chút nội dung nào liên quan đến phương diện này cả. Điều đó chứng tỏ việc người này cầu cứu mình là cho rằng vẫn còn có hy vọng nhất định chứ không phải tùy tiện chọn bừa.
Vậy hy vọng đó đặt vào đâu? Trí tuệ của mình, thực lực ma thuật của mình, hay là thứ gì khác?’


5 Bình luận