Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tiền truyện - Nghị viện trỗi dậy

Chương 40 - Cục diện bất ngờ xoay chuyển

9 Bình luận - Độ dài: 2,694 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Cocus, Công quốc Calais.

Nơi này giáp với vùng đầm lầy phía Nam, vậy nên cho dù đang là đêm khuya tĩnh lặng, tiết trời vẫn cực kỳ nóng nực. Chốc chốc, mấy con chim kỳ quái lại bay xẹt qua màn đêm tối tăm, mang theo tiếng kêu khiến người ta dựng tóc gáy.

Ở rìa đầm lầy, đang lặng lẽ nhìn về phía thành phố Cocus, lão cáo già Arnold bỗng dưng bật cười: “Nielson, ông đã bao giờ nghĩ tới việc sẽ có một ngày quay lại thành phố này chưa?”

Từ “quay lại” mà ông nói ý là quay lại với tư thái chủ nhân.

Nơi này là thủ đô của Đế quốc Asso, nơi có cơ sở hạ tầng hoàn thiện nhất và phù hợp để xây dựng khóa ma thuật do Chúa Tể Tử Vong nghiên cứu ra nhất, vậy nên tự nhiên cũng trở thành mục tiêu của hành động lần này.

Hồng Nhãn Nielson khẽ cử động những khối thịt “phù thũng” của mình, ngữ điệu cảm khái hiếm thấy: “Tôi còn tưởng cả đời mình sẽ không bao giờ quay trở lại Cocus nữa… Tôi vẫn còn nhớ, hồi trở thành Đại pháp sư bậc chín, tôi đã được Ngài Chúa Tể Tử Vong khen ngợi ở đây.”

Priscilla nở nụ cười để che đi tâm trạng lo lắng: “Mới đầu tôi còn tưởng mục tiêu là Rentaro cơ, ai ngờ lại là Cocus.”

Hành động lần này chủ yếu là do các Pháp sư huyền thoại thực hiện, Hiệp sĩ huyền thoại thì bí mật phối hợp. Tuy nhiên, khi đã phá hủy được giáo đường, chiếm đóng xong thành phố, lúc đó sẽ cần một lượng lớn pháp sư cao cấp để duy trì trật tự, canh giữ các khu vực khác nhau và tiến hành chuẩn bị cho việc xây dựng khóa ma thuật đầy vất vả. Chính vì vậy, Arnold đã dẫn theo Nielson, Priscilla, Amanata, Fernando và các pháp sư khác chờ tín hiệu ở rìa đầm lầy.

Arnold tặc lưỡi: “Kiếm Chân Lý dễ gì chịu vứt bỏ địa bàn của mình chứ.”

“Ơ mà, sao không thấy Douglas?” Priscilla đại khái đã hiểu nguyên nhân, bèn bắt đầu dáo dác nhìn quanh, nhưng không thấy vị Đại pháp sư từng để lại ấn tượng sâu sắc cho mình mười năm trước đâu cả.

Arnold cười cười: “Douglas nói nghiên cứu của mình đang trong giai đoạn quan trọng, hình như đã nắm bắt được gì đó rồi, vậy nên tôi bảo cậu ấy khỏi cần tham gia luôn. Có chúng ta là đủ rồi.”

Vừa dứt lời, ông đột nhiên nheo mắt lại: “Bắt đầu rồi.”

Ông vừa nhận được Phong Tấn Thuật từ Chúa Tể Tử Vong: các Pháp sư huyền thoại sắp bắt đầu hành động.

……

Dưới lòng đất bị lớp đất nặng nề vùi lấp, “thành phố nổi” đổ nát vẫn nằm đó.

Douglas đang ngồi giữa quảng trường trung tâm thành phố, trước mặt trải đầy những tờ giấy viết chi chít ký hiệu và số má.

Những quy luật rút ra từ rất nhiều ghi chép về chiêm tinh cùng với việc ứng dụng vi tích phân giúp cho anh lờ mờ cảm nhận được “một điều thần kỳ”. Cái cụ thể đó là gì thì gần như đã lộ ra, nhưng vẫn luôn thiếu một chút nữa.

Nghi vấn này cứ quấn chặt lấy anh, khiến cho anh ngồi lì ở đây suốt mấy ngày liền mà vẫn không tìm ra được đáp án hoàn hảo.

Bí mật trong việc chuyển động của các tinh cầu, nguồn gốc sức mạnh của đại địa, những bí ẩn mang tính bản chất nhất của thế giới dường như đã hiện lên ngay trước mắt anh, chỉ còn cách có một cánh cửa nữa mà thôi, đẩy ra là có thể nhìn thấy!

Tất cả chỉ còn thiếu có một chút nữa là sẽ tự nhiên ráp lại với nhau!

Bên trên quảng trường, một vài pháp sư trông giữ nơi này đang đưa con cái mình đi dạo. Ai nấy đều vừa cảm phục vừa hiếu kỳ đối với vị Đại pháp sư đang trầm ngâm suy nghĩ kia, nhưng lại không dám đến gần dù chỉ một bước.

Bầy trẻ con ở cách khá xa đang chạy nhảy nô đùa, cố gắng giành lấy trái cây trong tay cha mẹ.

……

Ở Aalto, lửa bốc ngùn ngụt lên đến bầu trời, những tòa nhà lần lượt sụp đổ. Pháp trận phòng thủ tựa hồ chẳng có tí tác dụng nào.

“Sao có thể thế này? Khóa ma thuật đâu rồi?” Beto, người đang tham gia buổi tụ họp, không thể tin được đợt công kích ồ ạt của giáo hội lại ập đến vào lúc này, càng không thể tưởng tượng được khóa ma thuật của Aalto lại không hoạt động!

Aalto là cứ điểm trọng yếu ở phía Tây Đế quốc Ma thuật, ban đầu được thi công để chống lại các ma vật ở Dãy núi Hắc ám. Với lớp phòng ngự kiên cố, khóa ma thuật mạnh mẽ áp đảo, nơi này chỉ đứng sau Antiffler trong cả đế quốc. Khi các Pháp sư huyền thoại, Huyết tộc, rồng, Elf, v.v. tập trung về đây để chung sức đối đầu với giáo hội, họ đã không tiếc chi phí để hoàn thiện và cường hóa khóa ma thuật này. Sau hơn mười năm, nó đã không còn thua kém gì khóa ma thuật của Antiffler nữa và là một trong những quân bài chủ lực mà liên quân dự định dùng để tiêu hao Thần Giáng.

Nào ngờ, vào thời khắc then chốt này, khóa ma thuật lại không hề được kích hoạt!

Furan trưng ra gương mặt lạnh lùng, nhưng vẫn để lộ một chút hoảng hốt: “Việc khóa ma thuật không được kích hoạt chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là vị huyền thoại trông giữ khóa ma thuật này có vấn đề!”

“Là ai?” Beto, cặp song sinh, Antec và những người khác đều đồng loạt hỏi.

Furan liếc nhìn bọn họ rồi hừ một tiếng: “Mấy người ngốc cả rồi à? Việc quan trọng nhất bây giờ là chạy thoát, chứ không phải là hỏi xem huyền thoại nào có vấn đề. Tính quay lại giết ông ta chắc? Đại hồng y đoàn và hiệp sĩ đoàn của giáo hội đã ở ngay trên bầu trời Aalto rồi, các người vẫn còn thời gian để thắc mắc mấy vấn đề này sao?”

Lần này cô đổi sang dùng truyền âm, vừa chửi mắng bọn họ vừa lao về phía tầng hầm biệt thự: “Đừng chạy trốn ra ngoài, rất dễ toi bởi dư chấn của trận chiến cấp bậc huyền thoại. Cũng đừng đi tìm các thầy, họ chắc chắn đang bị các Đại hồng y và Hiệp sĩ huyền thoại cầm chân rồi. Chúng ta trước mắt phải ra khỏi thành phố thông qua mật đạo này rồi trốn vào trong Dãy núi Hắc ám đã, nghe ngóng thông tin để sau!”

Bình thường đều là những thiên tài được huyền thoại thu nhận làm học trò, vậy mà giờ đây ai nấy đều hoảng loạn, bất an. Do thiếu thốn kinh nghiệm thực chiến, chẳng một ai biết phải ứng phó ra làm sao. Nếu Stanis vẫn ở đây thì họ còn có chỗ dựa tinh thần, nhưng anh lại vừa đi vào Dãy núi Hắc ám để tìm nguyên vật liệu phục vụ cho việc tấn thăng huyền thoại mất rồi.

May mắn thay, giờ phút này, Furan vẫn còn giữ được sự bình tĩnh tối thiểu và thể hiện được mặt điềm tĩnh của một nhà lãnh đạo, sau đó chỉ ra giải pháp tối ưu nhất trong tình thế hiện tại.

Antec co rúm người lại, sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, hoàn toàn không ngờ mình lại phải đối mặt với hiểm nguy lớn đến vậy. Gã vốn chỉ quen rúc mình trong bóng tối, thao túng mộng cảnh và tạo ảo ảnh để đánh bại kẻ thù mà thôi. Nhưng lúc này, những tiếng nổ ầm ầm vang dội trên bầu trời lại đang không giây phút nào ngừng thử thách tinh thần gã.

Đột nhiên, một luồng sáng thánh khiết từ trên không dội xuống, rửa trôi hết thảy những thứ không sạch sẽ như thể phán quyết từ thần linh.

Luồng sáng kia bị một “mặt gương thần bí” đột nhiên xuất hiện phản xạ lại, phân tán thành những tia sáng, trong đó có một tia không sai không lệch lao thẳng vào căn biệt thự nơi đám người Furan đang ở.

Tia sáng thánh khiết bùng nổ, tiếng vỡ vụn thấp thoáng vang lên, tựa như tiếng gõ phán quyết của thẩm phán. Toàn bộ căn biệt thự ngay tức thì bị xóa sổ.

Đám người Beto, Furan, Antec chỉ còn cách cửa vào tầng hầm đúng một bước chân, nhưng vẫn bị tên bay đạn lạc của Ánh sáng Phán xét nuốt chửng.

Mắt thấy thân thể và linh hồn mình đang nhanh chóng tiêu tan thành thánh quang, trong đầu Beto chỉ còn lại một ý niệm mơ hồ: ‘Mình sẽ chết như thế này sao?’

Ở giữa thời đại “hắc ám” tràn ngập hỗn loạn này, ngay cả một học trò của huyền thoại như Beto cũng không dám khẳng định mình tuyệt đối sẽ có thể sống hết cuộc đời một cách tự nhiên. Hắn đã từng tưởng tượng về cách mình sẽ chết, cái nào cái nấy đều đầy oanh liệt: nào thì bị giết khi cạn sức sau đại chiến huyền thoại, nào thì bị kẻ gác đêm mưu hại nhưng kéo đối phương đồng quy vu tận, tất cả đều giống như vai chính trong một vở kịch.

Nhưng lúc này đây, hắn mới biết, cái chết của mình lại âm thầm, không ai hay biết như thế, qua loa nhẹ bẫng như thế. Chỉ dư chấn từ cuộc chiến giữa hai huyền thoại đã có thể quét sạch hắn khỏi thế gian!

Thế này thật chẳng oanh liệt chút nào, thậm chí đến cả một chút phản kháng cũng không có! Chẳng khác gì những người bình thường chết trận ngày xưa hết!

‘Hoá ra mình chỉ là vai phụ…’ Ý thức của Beto hoàn toàn tiêu tan.

Antec cũng cảm nhận được thể xác và linh hồn mình bốc hơi trong nháy mắt. Những cảm xúc sợ hãi, run rẩy tới thời khắc này cuối cùng cũng biến mất, trong lòng chỉ còn nổi lên một nỗi bi ai man mác. ‘Mình vẫn chưa tạo ra được mộng cảnh thực sự…’

‘Trong mộng vẫn chưa có bạn gái nữa…’

‘Cuộc hẹn gặp với Fernando cũng mãi mãi không thể thực hiện rồi…’

‘Thật lòng mà nói, cậu ta biến thành Lando thực sự rất xinh đẹp, chỉ kém Furan…’

Lặng lẽ nhìn đám người Beto, Antec bị thánh quang nuốt chửng, từng tia sáng phục sinh bảo mệnh lóe lên, nhưng rồi đều nhanh chóng bị thánh quang nhấn chìm, trong lòng Furan hiểu rõ, mình cũng chẳng khác gì họ.

‘Mình không cam tâm. Mình không cam tâm chết ở đây như thế này!

Mình phải trở thành ‘nữ hoàng’ trong các Pháp sư huyền thoại, sao có thể dễ dàng bỏ mạng ở đây như một pháp sư bình thường chứ?

Mình còn quá nhiều điều chưa thực hiện. Mình vẫn chưa trả thù được Lando, chưa cải tạo được hắn thành phụ nữ thực sự…’

Tham vọng, khát vọng, tâm nguyện và nhiều cảm xúc khác nhau trong nháy mắt bùng lên, nhưng mọi vùng vẫy, thét gào và nỗ lực của Furan đều vô ích. Sau một khoảng kiên trì ngắn ngủi, cô cũng bị thánh quang phân rã, chỉ còn vương lại những nuối tiếc mong manh.

Hai huyền thoại đang giao chiến trên trời cao thì từ đầu đến cuối chưa từng liếc tới căn biệt thự này lấy một lần.

Căn biệt thự chỉ còn sót lại những bức tường đổ nát, bùng cháy trong ngọn lửa trắng rực giống như đại đa số những kiến trúc trong thành phố. Nhưng chẳng ai hay biết, nó cũng đã từng lặng lẽ kể lại một câu chuyện, câu chuyện về học trò của các huyền thoại, những người từng sa ngã rồi lại đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ tiêu vong.

Dù cho tâm nguyện có lớn đến đâu, dã tâm có mãnh liệt đến mấy thì cũng chỉ có thể bị chôn vùi trong thời đại này.

Gió nóng thổi qua, hết thảy đều chẳng còn dấu tích nào.

……

Vua Ác Mộng, Tinh Chi Đạo Sư và các Pháp sư huyền thoại khác đang giao chiến dữ dội với một vài Đại hồng y và Hiệp sĩ huyền thoại, suy nghĩ của họ vang vọng trong kết nối tâm trí của nhau.

“Ngăn hết nổi rồi. Gregory đã đích thân ra tay và trấn áp cả Dracula lẫn Chúa Tể Vô Biên Hải bằng sức mạnh Á Thần của Hắn rồi.”

“Mecantron đang chặn Danisos, còn Ivan với Rudolf thì đang hợp lực đối phó với Đại Địa Mẫu Thần và Nữ Hoàng Elf…”

“Ngân Nguyệt vẫn chưa xuất hiện sao?”

“Chưa thấy. Giờ tính sao?”

“Dùng biện pháp cuối cùng đi! Đến lúc đưa Cufre ra dùng rồi!”

“Được. Chỉ còn cách triệu hồi Chúa Tể Địa Ngục thôi!”

Ngày trước, sau khi Ngân Nguyệt tập kích Giáo hoàng tiền nhiệm thất bại, các Pháp sư huyền thoại đã quyết định thêm vào chiến cục một quân cờ trọng yếu. Cho dù có phải bán linh hồn cho ác quỷ, họ cũng không chút luyến tiếc!

Đột nhiên, Tinh Chi Đạo Sư kinh ngạc nói: “Không dùng được… Nghi lễ tế máu của Cufre không phát huy chút tác dụng nào hết!”

“Là hắn, Banham!” Có người cuối cùng cũng bừng tỉnh và xác định được nội gián. Chính là Bản Nguyên Chi Diệm Banham!

Lúc trước, người trông giữ khóa ma thuật không phải là Bản Nguyên Chi Diệm, vậy nên ban đầu họ đã không lập tức nghi ngờ hắn. Nhưng giờ nhìn lại, chắc hẳn hắn chính là kẻ đã ám sát Pháp sư huyền thoại kia!

Con bài tẩy cuối cùng mất hiệu lực, đám người Tinh Chi Đạo Sư, Vua Ác Mộng cũng chẳng còn chiến ý, bèn bắt đầu tìm cơ hội chạy trốn.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông có vẻ ngoài đứng tuổi bỗng xuất hiện giữa không trung. Người này ngũ quan bình thường, nước da ngăm đen, phong độ tao nhã, đầu đội vương miện thần thánh, tay cầm quyền trượng bạch kim.

“Gregory!”

“Giáo hoàng!”

“Chẳng phải Hắn đang bị Dracula và Chúa Tể Vô Biên Hải cầm chân sao?”

Giáo hoàng Gregory mỉm cười nói: “Ngân Nguyệt không đến, Dracula chỉ đành rút lui sớm. Thấy hắn rút, Harex đương nhiên cũng không muốn liều mạng rồi.”

Ông ta dừng lại một chút rồi nhìn các Pháp sư huyền thoại trước mặt: “Các ngươi đều chưa đạt tới huyền thoại đỉnh phong. Không biết nếu hợp lực lại thì có đỡ nổi một đòn Ánh sáng Phán xét của ta không nhỉ?”

Nếu đối đầu với một Á Thần mà không có những thần chú quỷ dị biến hóa đa dạng để bảo toàn mạng sống và thoát thân, Pháp sư huyền thoại bậc ba chỉ còn nước bị tiêu diệt ngay tắp lự. Thế nhưng lúc này, xung quanh họ vẫn đang có rất nhiều Đại hồng y và Hiệp sĩ huyền thoại bị cầm chân.

‘Tại sao Hắn lại bỏ qua việc truy sát các huyền thoại đỉnh phong để tập trung đối phó với mấy pháp sư như chúng ta?’ Đó chính là những suy nghĩ cuối cùng còn vướng mắc trong lòng đám người Vua Ác Mộng.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

TRANS
Tks trans
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Mememememe
AI MASTER
-1 đống người...
Xem thêm
Banham ám sát pháp sư huyền thoại nào cơ?
Xem thêm
Chung thắc mắc
Xem thêm
@Skitleya: À tôi cmt xong thì cũng ngộ ra rồi. Là pháp sư huyền thoại canh giữ khóa ma thuật ban đầu ấy. Thằng Banham nó giết người ta để chiếm chỗ canh giữ cái khóa đấy
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Biết là những nhân vật này ko có ở chính truyện tức là sẽ chết rồi, cơ mà chết kiểu này nghiệt ngã thật :(((
Xem thêm