Tiền truyện - Nghị viện trỗi dậy
Chương 42 - Cuộc gặp ba người
4 Bình luận - Độ dài: 2,683 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
“Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật… Đúng phong cách Douglas rồi…” Fernando và Douglas đã quen nhau được không ít năm, lại thường cùng nhau trao đổi kiến thức ma thuật, bởi vậy mà hắn hiểu rõ phong cách đặt tên của đối phương.
Không biết vì sao, ngay khi nhìn thấy cuốn sách ma thuật này, tâm trí sốt ruột không yên của Fernando bỗng lắng xuống, giống như những khi đắm mình vào nghiên cứu ma thuật vậy, quên đi hiện thực tối tăm, ngột ngạt, quên đi cảnh ngộ tuyệt vọng chẳng chút ánh sáng, toàn bộ tâm trí đều đổ cả vào trong thế giới muôn màu muôn vẻ ấy.
Đáng tiếc, hiện tại ngay cả một nơi yên tĩnh để đọc sách ma thuật cũng khó lòng tìm thấy, trừ phi rời xa tất cả. Nhưng nếu chỉ đơn thuần chạy trốn thì liệu có thể chạy được bao lâu đây?
Lòng Fernando một lần nữa xao động, nhưng tay vẫn theo bản năng lật cuốn sách ra. Những nét chữ quen thuộc ngay tức thì lọt vào tầm mắt hắn.
Khởi đầu là định nghĩa các ký hiệu, đại lượng. Nội dung phần này Fernando trước kia đã từng tham gia thảo luận, do đó hắn không xa lạ gì, rất nhanh đã đọc hiểu và tiếp thu. Tiếp theo mới chính thức bước vào phần một. Douglas đã mở đầu ngay vào trọng tâm, trực tiếp viết ra ba định luật, đồng thời tiến hành những chuẩn bị về mặt toán học.
“Ba định luật chuyển động…”[note73869] Hơi thở của Fernando trở nên dồn dập, không thể kìm nén nổi cảm xúc trong lòng, những điều lẽ ra chỉ đọc thầm lại tuôn khỏi miệng.
Ba định luật mà Douglas rút ra từ các hiện tượng trong thực tế này đều đơn giản và trực diện, khiến cho người ta bừng tỉnh ngộ, ngay tức thì nhận ra rằng chúng hoàn toàn chính xác, đồng thời bùng lên cảm giác rằng “cái này chẳng phải rõ quá rồi sao?” Tuy nhiên, Fernando còn cảm nhận được nhiều điều hơn thế ở ba định luật này. Trong nhận thức của hắn, cả thế giới như phân rã ra thành vô số sự vật độc lập, sau đó vận hành và kết hợp với nhau theo đúng ba định luật đó!
Bí ẩn của thế giới ẩn giấu ngay bên trong những hiện tượng mà con người vẫn cho là điều hiển nhiên, ẩn giấu bên trong những chân lý mà họ luôn cho là thừa thãi!
Đọc xong ba định luật này, Fernando có cảm giác góc nhìn của mình về thế giới đã hoàn toàn thay đổi!
Lúc này, hắn đã quên sạch mọi thất bại đầy đau đớn trước đó, quên đi cả những tiếng kêu than tuyệt vọng do giáo hội đem tới, chỉ toàn tâm toàn ý đắm mình vào trong thế giới của cuốn sách.
Ở phần hai, phần ba, dựa trên ba định luật lớn này, Douglas đã thảo luận và chứng minh trạng thái chuyển động của vật thể trong môi trường lý tưởng và trong trường hợp có lực cản[note73870] bằng phương pháp toán học nghiêm ngặt. Xuyên suốt quá trình đó, vi tích phân mà Fernando quen thuộc đã được sử dụng làm công cụ chính.
Nội dung của phần này Fernando đọc không mấy khó khăn, cảm giác giống như bao kiến thức đã tích lũy lâu nay chỉ đợi được khai thông là sẽ tự nhiên thấu tỏ.
Càng đọc, hắn càng bội phục và cảm khái. Ba định luật của Douglas quả thực quá hoàn hảo! Đây chắc chắn chính là cách giải thích sâu sắc nhất về chuyển động trong lịch sử ma thuật!
Thế nhưng, bội phục và cảm khái của hắn không kéo dài được bao lâu, bởi con ngươi của hắn đã hoàn toàn bị hút chặt vào đề mục của phần ba: “Luận về Quy luật Chuyển động của Thiên thể và Hệ thống vũ trụ”.
Nội dung ba phần phía trước giống như thể dòng nước đang tích tụ, cũng giống như màn dẫn dắt của một bài văn vậy, đến phần này thì tuôn trào mãnh liệt, hợp lại thành một thứ khái niệm kinh thiên động địa, gọi là “lực vạn vật hấp dẫn”!
Dựa trên đó, Douglas bắt đầu luận về hình dạng của bản thân tinh cầu, chuyển động của mặt trăng bạc, quỹ đạo của sao chổi, thủy triều, v.v., sau đó phân tích và xây dựng nên một hệ thống vũ trụ khổng lồ, bao gồm cả hằng tinh, hành tinh, sao chổi, thủy triều và các hiện tượng tự nhiên khác.
“Khoảnh khắc ấy, cả thế giới dường như hiện ra trước mắt ta…” Về sau, tất cả sự việc Fernando đều đã quên đi, trong sổ tay chỉ ghi lại một câu như vậy để miêu tả cảm xúc của mình.
Ánh mắt hắn dường như đã mất đi tiêu cự, bên trong đang âm thầm dâng lên một cơn bão, ánh chớp không ngừng lóe sáng.
Tựa hồ không phát giác ra sự biến đổi trong khí tức của Fernando, Hathaway vẫn chỉ yên lặng cầm lấy giấy bút và rà lại phép tính nào đó. Những công thức và nội dung bên trên gần giống với phần thứ ba trong Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật.
Sau khi đọc xong phần nội dung này, Fernando hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Hai tay hắn dùng lực siết chặt lấy cuốn sách đến nổi cả gân xanh, tựa hồ sợ làm mất nó.
Cuốn sách này quả thực quá quý giá!
Đối với một pháp sư, cuốn sách này quả thực quá quý giá!
Qua một lúc sau, hắn mới gầm lên: “Lực hấp dẫn! Đây chính là thứ sức mạnh bí ẩn kéo các tinh cầu chuyển động sao?”
Biểu cảm trở nên nôn nóng, hắn rút giấy và bút mực từ trong túi lưu trữ ra rồi bắt đầu tự tính toán và suy luận.
Kết quả vô cùng rõ ràng, khớp với phần lớn những dữ liệu quan sát thiên văn. Fernando vừa hưng phấn, vừa kích động, lại vừa bối rối nói với Hathaway: “Đây chính là bí ẩn của thế giới chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” Hathaway gật đầu tán đồng. Đôi mắt màu xám bạc của cô dù lãnh đạm, không cảm xúc nhưng lại phảng phất một tầng hơi sương, mơ màng, huyền ảo, đẹp đến độ không thể rời mắt. Dường như vị công chúa Vương thất không phải pháp sư này cũng phải lộ ra cảm giác xúc động không tên trước những bí ẩn của thế giới.
Fernando cuộn tay phải lại thành nắm đấm rồi tự nhiên đánh vào đầu mình một cái: “Không phải ảo giác, không phải ảo giác!”
Hai mắt hắn duy trì ma thuật và nhìn lên bầu trời xuyên qua lớp rèm cửa mỏng.
Giờ đang là đêm khuya, những vì sao đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời. Nhưng trong mắt Fernando, giữa chúng lại được nối với nhau bởi những đường màu trắng bạc, giống như có những sợi dây đang trói buộc và điều khiển chúng.
“Không một pháp trận nào có thể đẹp đẽ và tráng lệ hơn thế này nữa…” Fernando thật lòng thật dạ, không hề xấu miệng như mọi khi mà buông một câu khen ngợi.
Hathaway ngừng bút trong tay, đôi mắt màu xám bạc trong veo mà lạnh lùng nhìn sang hắn: “Không tuyệt vọng nữa à?”
Fernando thoáng nhăn mặt, giọng trầm xuống nói: “Đọc xong Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật này, ta có cảm giác vạn vật trong vũ trụ đều đã nằm trong tay pháp sư bọn ta rồi vậy… Cho dù không có hy vọng gì đi chăng nữa, ta vẫn muốn vì niềm tự hào này, vì sự kiêu hãnh này, vì những bí ẩn sâu xa hơn này mà dốc cạn giọt máu cuối cùng.
Vả lại, nếu như cho bọn ta thời gian, để bọn ta hiểu được nhiều hơn về quy luật chuyển động của thiên thể, hiểu được bí ẩn của vũ trụ và nắm vững được vi tích phân, ta tin là số lượng pháp sư cao cấp, Đại pháp sư, thậm chí là Pháp sư huyền thoại sẽ tăng vọt.
Như ta chẳng hạn, sau khi đọc xong cuốn sách này, dù mới chỉ tấn thăng lên bậc tám không lâu, nhưng ta tin là mình sẽ có thể trở thành Đại pháp sư trong vòng mười năm tới.”
Trong lúc cảm xúc đang dâng trào, Fernando hiếm hoi nói lên tiếng lòng.
Hathaway khẽ gật đầu: “Phải có thời gian.”
Nguyên tắc nhất quán của cô chính là, việc gì có thể giải thích bằng hai từ thì tuyệt đối không dùng tới từ thứ ba!
“Thời gian… Thời gian chưa chắc đã không có…” Fernando lẩm bẩm độc thoại, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển để phân tích cục diện hiện tại, tìm kiếm chỗ có thể lợi dụng.
Đúng lúc này, chiếc xe ngựa chầm chậm dừng lại.
“Tới rồi.” Hathaway đứng dậy, mở cửa xe rồi bay thẳng ra ngoài.
Bay… bay ra ngoài? Fernando trợn tròn hai mắt. Con nhóc này trở thành pháp sư từ bao giờ? Chưa kể ít nhất cũng phải bậc năm rồi!
Người đánh xe là Lam Ân Sharp, người quen của Fernando. Gã bĩu môi nói: “Đều tại các người làm hư Hathaway hết, làm con bé lén lút lẻn vào thư phòng của Bệ hạ rồi moi ra tài liệu về Ý chí Nguyên tố.”
Tổ chức huyền thoại Ý chí Nguyên tố đã từng bị Kiếm Chân Lý Hoffenberg tiêu diệt vào thời kỳ Đế chế Ma thuật. Tuy nhiên, tài liệu, thư tịch các thứ thuộc về nơi đó nghe đồn chưa bị tiêu hủy hoàn toàn mà được Hoffenberg bí mật cất giữ.
Khoé môi Fernando thoáng giật giật. Ta chỉ dạy toán học thôi, không phải ma thuật! Đừng có đổ cho ta!
Nơi cỗ xe ngựa dừng lại là ở một góc vắng vẻ của trang viên. Fernando vừa bước xuống, dự cảm của hắn liền dâng lên, ánh mắt ngay tức thì hướng về phía bóng tối ở bên trái.
Douglas dáng người cao ráo từ trong bóng tối bước ra. Vẻ ngoài của anh xem chừng đã trở nên già dặn hơn một chút, giống như một quý ông hấp dẫn khoảng chừng bốn mươi.
Mỉm cười nhìn Fernando, anh đi thẳng vào vấn đề: “Có bốn việc. Thứ nhất, tôi đã trở thành huyền thoại. Là một chức nghiệp hoàn toàn mới thu được từ phản hồi của thế giới thực. Tôi gọi nó là ‘Người Được Ma thuật Lựa Chọn’.
Thứ hai, vẫn còn khá nhiều Đại pháp sư và pháp sư cao cấp sống sót. Tôi đã sao cuốn Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật ra làm nhiều bản và bí mật gửi cho họ.
Thứ ba, trong trận chiến tại Aalto, các Pháp sư huyền thoại vẫn chưa bị tận diệt. Thâm Hàn Chi Chủ, Chúa Tể Vực Thẳm, Ám Diện Chi Vương, Diễn Giả Linh Hồn… Ít nhất vẫn còn bảy huyền thoại sống sót, người thì lẩn trốn trong Dãy núi Hắc ám, người lại quay về phương Bắc, cũng có người thì không rõ hành tung. Tôi đang nhờ người đem Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật đến cho Chúa Tể Vực Thẳm rồi. Còn những huyền thoại đỉnh phong như Thân vương Dracula, Rồng Thời Gian cổ đại Danisos và Đại Địa Mẫu Thần thì đều không hề hấn gì.”
Anh tạm ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Thứ tư, đế quốc đã tan rã hoàn toàn, giáo hội đã lên tới đỉnh cao, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc trong khoảng thời gian tới, xung đột giữa giáo hội và quý tộc sẽ ngày càng kịch liệt.”
Cục diện hiện tại, hy vọng vào tương lai, nỗ lực của mỗi người, tất cả đều được thể hiện rõ ràng và sâu sắc qua bốn điều mà anh vừa nói. Chúng đủ để giúp cho hầu hết các pháp sư đang tuyệt vọng nhìn thấy được ánh bình minh của hy vọng.
Dù cho vừa nãy đã hạ quyết tâm sẵn rồi, nhưng khi nghe Douglas chậm rãi nói ra, đồng thời nhìn thấy nụ cười tự tin của anh, Fernando vẫn có cảm giác như thể nhìn thấy tia sáng bùng lên trong bóng tối vậy.
Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ ở đây lại là: “Anh sao chép Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật ra cho tất cả các pháp sư á?”
Mặc dù trước kia hắn vẫn luôn nói, rằng thực lực của các pháp sư sẽ tăng vọt nếu như được đọc Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật, những hắn cũng rất rõ, loại sách ma thuật chứa đựng bí ẩn của thế giới này chính là báu vật quý giá nhất, được các pháp sư coi trọng nhất, là nguồn gốc giúp họ mạnh hơn người khác, là thứ bảo đảm cho địa vị, của cải và quyền lợi của họ vào thời kỳ của ba đại đế quốc ma thuật. Không ai dễ dàng chia sẻ chúng với người khác hết, trừ phi đối phương có thể lấy ra thứ có giá trị tương đương, thậm chí cao hơn để trao đổi.
Đối với bọn họ mà nói, loại kiến thức ma thuật này giống như sinh mạng vậy!
Thế mà Douglas lại thản nhiên sao chép Nguyên lý Toán học của Triết học Ma thuật ra rồi gửi cho tất cả các pháp sư như không vậy sao?
Điều này thật trái với lẽ thường, trái với bản tính bình thường của con người!
Douglas khẽ gật đầu: “Đến thời điểm này rồi, nhất định phải phá bỏ lẽ thường thôi.”
Anh nghiêm túc nói: “Thật ra, tôi chưa bao giờ thích cách trao đổi tri thức ma thuật của đế quốc hết. Cậu biết đấy, việc chia sẻ kiến thức ma thuật và cọ sát tư duy khơi gợi cảm hứng trong chúng ta, giúp chúng ta nghiên cứu ra nhiều điều hơn. Bên cạnh đó, tôi có linh cảm rằng nghiên cứu ma thuật về sau sẽ ngày càng khó khăn khi chúng ta đào sâu hơn vào bản chất của thế giới. Muốn có thể tiếp tục, các pháp sư nhất định phải đồng tâm hiệp lực, phải thảo luận và trao đổi với nhau một cách cởi mở, không tư lợi.
Tôi cho rằng chúng ta cần phải tách bạch loại tri thức ma thuật có thể chia sẻ được và loại tri thức chỉ nên giữ cho riêng mình ở một mức độ nhất định. Ừm, loại đầu tiên nên tập trung vào những lĩnh vực như nguyên lý ma thuật, bản chất của thế giới. Có lẽ chúng ta nên đặt cho nó một cái tên mới. Hừm, nó bắt nguồn từ những bí ẩn của thế giới, thế thì gọi là ‘arcana’ đi.”
“Arcana?” Fernando lặp lại một lần. Hắn bỗng có cảm giác một thứ gì đó cũ kỹ, mục nát trong tâm trí mình đã được một làn gió mát lành thổi bay.
Cứ quyết vậy đi! Dù sao cũng làm gì còn mấy lão già hay chỉ tay năm ngón nữa đâu!
“Arcana…” Hathaway khẽ cúi đầu, lặng lẽ suy ngẫm về ý nghĩa của cái tên này.
“Arcana…” Sharp có chút nghi hoặc lẩm bẩm, không hiểu tại sao dưới tình huống nguy khốn như hiện tại, Douglas lại vẫn xoắn xuýt về việc tạo ra một cái danh từ chẳng có tác dụng gì hết này.
Arcana!


4 Bình luận