Câu chuyện về việc mang n...
柚本悠斗 あさぎ屋
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7 (END)

Epilogue

15 Bình luận - Độ dài: 2,639 từ - Cập nhật:

7 năm sau khi vào đại học và dọn về sống chung với nhau—

Giờ đã là người lớn đi làm, Aoi và tôi vẫn sống cùng nhau như trước.

“Anh đi đây.”

“Ừm. Cố gắng làm việc nhé.”

“Em cũng thế, Aoi. À, hôm nay anh về hơi muộn nhé.”

“Rõ rồi. Anh ăn ở ngoài à?”

“Không, anh ăn ở nhà.”

“Cẩn thận nhé.”

“Hẹn gặp sau.”

Sau khi tốt nghiệp đại học, Aoi và tôi tìm việc ở thị trấn cả hai từng sống chung.

Chúng tôi cân nhắc làm việc ở Tokyo, nhưng sau 4 năm ở đó, chúng tôi nhận ra một thành phố vùng phát triển vừa phải hợp với mình hơn. Nhưng quan trọng hơn hết, đơn giản là cả hai đều yêu thị trấn này.

Tôi làm nhân viên kinh doanh, luôn di chuyển để thăm khách hàng, còn Aoi làm ở cơ sở phúc lợi trẻ em. Cả hai tuy bận rộn, nhưng đều tận hưởng những ngày tháng đầy ý nghĩa.

Nhân tiện, hiện tại chúng tôi đang sống trong ngôi nhà từng ở cùng nhau hồi năm cấp ba. Sau khi có việc, lúc xem danh sách cho thuê nhà, chúng tôi có thấy ngôi nhà cũ. Thấy nó, chúng tôi không do dự mà thuê lại.

Đường phố xung quanh có thay đổi, nhưng ngôi nhà vẫn nguyên vẹn.

“10 năm rồi, nhỉ…”

Một cuối tuần tháng Năm, vào mùa hoa cẩm tú cầu sắp nở rộ. 

Mỗi năm vào thời điểm này, tôi lại nhớ đến ngày lần đầu gặp Aoi.

Nhưng năm nay, tôi không định chỉ ngồi hoài niệm không thôi.

“Hiyori—”

Tối đó, sau giờ làm, tôi đợi gần ga để gặp Hiyori ở trung tâm thương mại.

“Xin lỗi, anh muộn chút vì phải tăng ca.”

“Không sao, em vừa đến thôi.”

“Cảm ơn đã dành thời gian hôm nay cho anh.”

“Em không bận giờ này đâu, đừng lo quá.”

Dù đã trưởng thành, Hiyori vẫn giữ vẻ vô cảm như xưa. Nhưng so với lúc nhỏ, nét mặt em ấy giờ đã có chút sắc thái hơn.

“Anh cũng tự tìm hiểu rồi, nhưng muốn nghe thêm lời khuyên từ phía phụ nữ nữa.”

“Đừng lo. Cứ giao cho em—em lo được.”

Hiyori mỉm cười nhẹ, lạ thay lại khiến tôi cảm thấy thật an tâm.

“Được rồi, đi thôi.”

“Ừ. Anh trông cậy vào em.”

Cùng nhau, chúng tôi tiến vào trung tâm thương mại.

“Phải nói là em hơi bất ngờ đó.”

Trên đường đến nơi, Hiyori bất ngờ lên tiếng.

“Rằng anh thực sự làm chuyện này đàng hoàng.”

“Bất ngờ à… Ừ, anh hiểu.”

Để nói rõ—em ấy không có xúc phạm tôi hay gì cả. Với một cặp đôi như tôi và Aoi, vốn đã sống chung với nhau lâu như vậy rồi, việc tôi định làm sắp tới có thể là không cần thiết. Chúng tôi chẳng khác gì đã cưới nhau rồi cả—chỉ thiếu mỗi tờ giấy đăng ký kết hôn thôi.

Tôi biết mình đang bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân.

“Nhưng… chính vì lâu thế này rồi nên anh muốn làm chính thức.”

“Em đồng ý. Anh chọn đúng đó.”

“Anh không giỏi mấy vụ này, nên thật sự cảm ơn em vì đi cùng.”

“Anh luôn hỏi ai đó khi chọn quà cho chị Aoi, nên em đoán lần này anh sẽ hỏi em.”

Nghĩ lại, Hiyori nói đúng. 

Vào Giáng sinh năm nhất cấp ba, tôi nhờ Izumi giúp đỡ. 

Vào sinh nhật Aoi năm ba, tôi hỏi Natsumiya. 

Mỗi lần muốn tặng Aoi quà gì, tôi đều hỏi ý kiến từ người khác.

Dù đã lớn hơn, tôi vẫn chẳng thay đổi lắm từ thời học sinh. Hoặc có lẽ trưởng thành là như vậy—tuy kinh nghiệm hơn, nhưng bên trong thì chẳng khác lúc cấp ba là bao.

Nên nếu ai hỏi tôi đã thay đổi thế nào kể từ hồi đó, tôi cũng không biết trả lời thế nào nữa.

Và thật lòng, cảm giác đó có lẽ sẽ không bao giờ mất đi, dù tôi có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.

“Đến nơi rồi.”

Tôi và Hiyori đến khu trang sức ở tầng trên. Tại đó, chúng tôi xem các tủ trưng bày cùng nhau. Tôi nhờ nhân viên hỗ trợ, xem qua vài thương hiệu, cầm thử vài món rồi thảo luận với Hiyori.

Tất cả trông đều đẹp—nhưng chẳng cái nào hợp cả. Rồi—

“Cái này…”

Mắt tôi dừng lại ở một chiếc nhẫn trong tủ. Dây bạch kim với viên kim cương chính sáng rực rỡ, hai bên có đính vài viên nhỏ hơn. Lấp lánh, nhưng không quá phô trương—rất thanh lịch và tinh tế.

Nếu nhẫn quá nhiều đá thì sẽ trông lộng lẫy quá mức. Với Aoi, người luôn mang nét duyên dáng dịu dàng kể từ ngày đầu gặp mặt, sự cân bằng này là hoàn hảo nhất.

“Anh tìm được gì ưng chưa?”

“Em nghĩ cái này thế nào?”

“…Ừm. Có vẻ là lựa chọn tốt đó.”

Tôi nhờ nhân viên lấy nhẫn ra.

Cầm nhẫn trên tay, tôi ngắm từ mọi phía.

“Nhìn gần thế này… đúng là đẹp thật.”

“Trong tất cả mẫu nhìn thấy hôm nay, em nghĩ cái này hợp với chị Aoi nhất.”

Nếu Hiyori nói vậy, tôi không còn nghi ngờ gì nữa.

“Nhưng… giá hơi căng đấy.”

“Ừ, nhưng mà chỉ có một lần trong đời thôi đúng không. Anh sẽ xoay sở.”

Người ta nói nhẫn nên bằng ba tháng lương mà.

“…Akira, anh bí mật kiếm tiền à?”

“Anh chỉ tiết kiệm chút thôi—để Aoi không phải lo lắng. Không biết tương lai chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nếu có, anh muốn cô ấy không phải lo nghĩ về chuyện tiền nong.”

Ai đó có thể nghĩ rằng thật kỳ lạ khi chi nhiều như vậy nếu đang tiết kiệm. Nhưng theo lịch sử, ban đầu nhẫn đính hôn là thứ có thể bán đi nếu như người chồng gặp chuyện—để người vợ bảo vệ gia đình. Vậy thì, nhẫn đắt cũng không phải là tệ.

Theo cách nào đó, cũng là một phương thức cũ để đàn ông thể hiện trách nhiệm—và tôi thấy cách đó khá ngầu. Tôi cũng muốn làm thế—có thể tự tin đứng vững, tự chịu trách nhiệm.

“Anh có thể là người khá tử tế đấy, Akira?.”

“Sao lại ‘có thể’ là thế nào?”

Còn thêm dấu chấm hỏi cuối câu là sao? Dù vậy, dẹp đi trò đùa—

“Vậy, chọn cái này nhé?”

“Ừ. Xin lỗi ạ—”

Tôi gọi nhân viên, hoàn tất việc mua rồi rời khu trang sức. Nhờ Hiyori, việc lựa chọn hoàn thành nhanh hơn dự kiến.

“May cho anh tìm được nhẫn đẹp thế.”

“Cảm ơn đã đi cùng anh hôm nay.”

“Vậy, anh đã quyết định khi nào và ở đâu chưa?”

“Ừ… anh nghĩ về ngày và nơi từ lâu rồi.”

Đúng vậy—nếu ngày này đến, tôi muốn làm vào ngày ý nghĩa nhất với chúng tôi, ở một nơi không thể quên.

“Chúc cho anh mọi thứ suôn sẻ. Gặp anh sau nhé.”

“Đi rồi à? Anh có thể đãi em uống gì đó mà.”

“Tối nay em đi ăn với cặp Sarazashi.”

Sarazashi—tức Eiji và Izumi. Hai người họ đã cưới năm ngoái, giờ hiện cũng đang sống cùng nhau ở thị trấn này.

“Ra vậy. Vậy khi nào ta đi chơi nhé—chỉ ba người: em, anh, và Aoi.”

“Ừm, em mong chờ đấy. Gửi lời hỏi thăm chị Aoi cho em nhé.”

Tôi nhìn bóng lưng Hiyori khi rời đi, vẫn nở nụ cười nhẹ. 

Nhìn em ấy, tôi thầm cảm ơn trước khi vội về nhà.

“Anh về rồi.”

“Chào mừng về nhà.”

Khi về đến nhà, Aoi đón tôi, vẫn mặc tạp dề.

“Em nấu ăn à?”

“Em vừa làm xong bữa tối. Ăn cùng em nhé.”

“Chắc chắn rồi. Cảm ơn em.”

Tôi để đồ ở phòng rồi đi đến phòng khách. Bữa tối hấp dẫn đã được dọn sẵn trên bàn.

“Ăn thôi.”

“Ăn thôi.”

Chúng tôi ngồi đối diện, chắp tay cảm ơn trước khi ăn. Sau vài miếng, tôi tự nhiên mỉm cười.

“Akira, sao thế?”

“Anh nhớ hồi cấp ba… khi mình sống cùng nhau ở nhà này.”

“Hồi đó?”

Aoi dừng ăn, nghiêng đầu tò mò.

“Anh thường nấu ăn cho cả hai mỗi ngày khi ở đây. Nhưng giờ thì em nấu nhiều hơn. Điều đó khiến anh nhận ra quan hệ của hai đứa mình đã thay đổi như thế nào.”

“Ừm, cũng 10 năm rồi mà. Nhiều thứ phải thay đổi chứ.”

Aoi nói, giọng thoáng chút hoài niệm.

“Nhưng em nghĩ… cũng có nhiều thứ không đổi nữa.”

Cô ấy nói đúng. Cũng chính vì vài cảm xúc vẫn không đổi cho đến bây giờ mà tôi đã quyết định.

“Aoi, tối thứ Ba tới em rảnh không?”

“Tối thứ Ba?”

Cô ấy lặp lại, như để xác nhận—rồi, với nụ cười nhẹ, gật đầu chậm rãi.

“Ừm. Em sẽ để trống lịch.”

“Muốn đi ăn ngoài không, tại lâu rồi không đi?”

“Nghe hay đó. Đi nhé.”

“Anh sẽ đặt chỗ trước.”

“Cảm ơn anh. Em mong chờ lắm.”

Không cần phải nói đó là ngày gì.

Bởi vì ngày hôm đó vẫn luôn quan trọng với chúng tôi.

Rồi tối thứ Ba đến—

Sau giờ làm, tôi và Aoi đến một nhà hàng. Sau khi báo có đặt chỗ với nhân viên, chúng tôi được dẫn vào ngay.

Có lẽ vì không quen những nơi như thế này, Aoi hơi căng thẳng, mắt nhìn xung quanh nhà hàng.

“Chỗ này sang trọng thật…”

“Có lẽ anh làm em bất ngờ chút rồi nhỉ.”

“Em vui vì anh đưa em đến đây, nhưng… em lo về giá…”

Cô ấy không sai khi lo lắng. Nơi này có quy định về trang phục—một nhà hàng cao cấp và thanh lịch. Cả hai chưa từng đến chỗ nào sang trọng thế này bao giờ.

“Đây là ngày quan trọng với chúng ta.”

Một ngày đặc biệt—và tôi muốn làm nó trở nên đặc biệt hơn. Đặt chỗ này cũng là một cách tôi thể hiện.

“Hôm nay là ngày lần đầu hai ta gặp nhau—tròn 10 năm trước, khi anh thấy em ở công viên trong ngày mưa vào năm nhất cấp ba, và ta bắt đầu sống chung. Em còn nhớ không?”

“Tất nhiên. Sao em quên được chứ?”

“Mình đã cùng trải qua nhiều thứ, nhưng cảm ơn em vì vẫn luôn ở bên anh.”

“Em cũng vậy. Cảm ơn anh vì luôn ở bên cạnh em.”

Chúng tôi nâng ly champagne—khai vị—và khẽ chạm ly.

Sau đó, chúng tôi tận hưởng buổi tối kỷ niệm. 

Chúng tôi kể lại từng câu chuyện xưa trong bữa ăn hợp với đêm đặc biệt này.

Vào năm nhất cấp ba, chúng tôi tổ chức học nhóm để Aoi không bị trượt thi. Sau khi hoàn thành kỳ kiểm tra, chúng tôi đến suối nước nóng đi theo ngày, và trên đường về thì ghé qua ngôi chùa Izumi ưa thích.

Vào mùa hè, chúng tôi dùng biệt thự nhà Eiji làm căn cứ để tìm nhà bà Aoi.

Trong lúc chuẩn bị lễ hội trường, Aoi gặp lại mẹ mình. 

Sau đó, sau 9 năm, cô ấy gặp lại bố mình.

Aoi chia tay mẹ, xây dựng lại mối quan hệ với bố—và cho đến nay, hai người họ vẫn hòa thuận.

Vào mùa đông đó, chúng tôi đi suối nước nóng cho chuyến đi tốt nghiệp. Mùa hè năm sau, chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Cùng nhau trong chuyến đi dã ngoại mùa thu, và vào sinh nhật Aoi, chúng tôi lên kế hoạch đi chơi qua đêm chỉ riêng hai đứa—

Quá nhiều kỷ niệm để kể hết trong một buổi tối.

Cuối cùng, chúng tôi ăn xong, rời khỏi nhà hàng chỉ khi đóng cửa. Nhưng với tôi, khoảnh khắc thật sự vẫn còn ở phía trước.

Trên đường về—

“Aoi, đi đường vòng chút nhé?”

Gần đến nhà, tôi lên tiếng.

“Được thôi. Đi đâu thế?”

“Gần đây thôi.”

Như tôi nói, chỉ mất có vài phút thôi.

“Chỗ này là…”

“Ừ… nơi mọi thứ bắt đầu.”

Là công viên nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu.

“Lâu rồi ta không đến đây nhỉ.”

“Dù giờ sống gần thế này.”

Nhớ lại ngày hôm đó, những đóa hoa cẩm tú cầu nở rộ quanh chúng tôi khi ngồi cạnh nhau trên ghế. Từ chiếc ghế cũ, ánh sáng mờ từ đèn đường, khung cảnh từ chỗ ngồi, cho đến biển hoa cẩm tú cầu—mọi thứ vẫn y hệt như 10 năm trước.

Khác biệt duy nhất là trời không mưa—và cảm xúc của tôi vào bây giờ.

Chỉ lần đó là trời mưa, vào đêm ấy.

“Sau 10 năm, nơi này vẫn không đổi nhỉ.”

“Vì thế anh đưa em đến vào hôm nay? Vì tròn 10 năm?”

“Cũng là một phần… nhưng có điều quan trọng anh muốn nói.”

“Ừm…”

Tôi lặng lẽ luồn tay vào túi.

“Anh muốn mãi ở bên em, Aoi.”

Dù là khoảnh khắc lớn nhất cuộc đời, lạ thay, tôi lại không hồi hộp.

“Dù cho có già đi… đến khi thành ông bà—tuy không vui lắm—nhưng cho đến ngày một trong hai ta rời xa thế giới, anh thật sự muốn ở bên em.”

“Vâng… em cũng thế.”

“Nhưng anh nhận ra chỉ muốn thôi không đủ.”

“Akira…”

“Nếu đó là điều anh mong muốn, anh cần phải nói với em. Mối quan hệ ta bắt đầu ở đây… và nếu định mở thêm một chương mới, anh nghĩ cũng nên bắt đầu ở đây—”

Tôi lấy hộp nhẫn nhỏ ra từ túi.

Mở ra, tôi nhẹ đưa cho Aoi, rồi ngồi bên cạnh.

“Aoi… Anh yêu em. Lấy anh nhé?”

“…Vâng!”

Tôi cầm lấy tay trái cô ấy, cẩn thận đeo nhẫn đính hôn vào ngón áp út.

Và với nụ cười rạng rỡ nhất tôi từng thấy trên đời, Aoi chấp nhận lời cầu hôn.

29dc9bb1-4a56-4386-b723-eaf53aaa72b4.jpg

Tròn một năm sau ngày đính hôn—cùng vào ngày đó—

Cuối cùng cũng đến ngày cưới của chúng tôi.

Chuẩn bị xong xuôi, mặc tuxedo chỉnh tề, tôi đến phòng chờ nơi Aoi đang ở.

“Aoi, em sẵn sàng chưa—?”

Khi mở cửa bước vào, tôi thấy cô ấy đứng đó trong bộ váy cưới. Ánh nắng tràn qua cửa sổ lớn, chiếu sáng tà váy dài trắng tinh. Khi Aoi quay lại, ánh nắng rực rỡ làm cô ấy trông lấp lánh hơn vạn phần.

Cảnh tượng đẹp đến nghẹt thở. Tôi không khỏi nhìn chằm chằm, hoàn toàn bị mê mẩn.

“Trông em thế nào…?”

“Trông em tuyệt vời lắm. Rất hợp với em.”

“Cảm ơn nhé. Nhìn anh cũng tuyệt lắm, Akira.”

Dù đã thấy nhau từ lúc thử đồ, nhưng ngày hôm nay có gì đó khác hẳn. Một cảm xúc mới bỗng trỗi dậy.

Không… có lẽ còn hơi sớm để gọi đây là ‘xúc động.’

“Cuối cùng cũng đến rồi.”

“Em thấy hơi hồi hộp.”

“Anh cũng vậy…”

Chúng tôi vươn tay, nắm lấy tay nhau. Hơi ấm ấy giúp tôi bình tĩnh lại, dù chỉ đôi chút.

“Đi chứ?”

“Vâng.”

Vẫn tay trong tay, tôi và Aoi rời khỏi phòng chờ.

“Akira.”

“Hmm?”

“Hãy tiếp tục chăm sóc nhau từ giờ nhé.”

“Ừ. Từ giờ và mãi mãi.”

Đã hơn 10 năm kể từ ngày mưa ấy—khi tôi gặp nàng gal cô đơn cùng lớp ngồi một mình trong công viên.

Và giờ, cuối cùng, chúng tôi cũng trở thành một gia đình thật sự.

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

TRANS
tfnc
Xem thêm