Ngay khi năm học mới vừa bắt đầu—
Vào một đêm, không lâu sau khi trở thành học sinh năm ba .
“Trời ạ…”
Nghỉ giải lao sau khi học, tôi ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào điện thoại đầy thất vọng.
Không phải là vì việc học không suôn sẻ hay tôi vấp phải bài toán khó gì cả. Không phải vậy—vấn đề là, tuy chỉ còn 1 tháng nữa nhưng tôi vẫn chưa quyết định được sẽ đưa Aoi đi đâu cho chuyến du lịch sinh nhật cô ấy.
“Mình không nghĩ chọn địa điểm lại khó thế này…”
Thú thật, tôi biết mình sắp hết thời gian. Tùy vào nơi muốn đến, có lẽ là đã muộn luôn rồi. Chỉ ý nghĩ đó thôi đã khiến tôi hoảng loạn toàn tập.
Ý là… tất nhiên tôi đã tìm hiểu từ lâu. Tôi tra cứu các nhà trọ trực tuyến cũng như mua và đọc sách hướng dẫn du lịch ở hiệu sách.
Nhưng ý tưởng về chuyến đi qua đêm đầu tiên—chỉ riêng hai chúng tôi—khiến tôi bất an không chỉ về điểm đến, mà cả loại khách sạn hay nhà trọ nào nên đặt, nên thời gian cứ trôi qua trong lúc tôi do dự.
Và giờ, thời gian chỉ còn 1 tháng, còn tôi thì đang cuống cuồng trong cơn hoảng loạn.
Dù là lần đầu, tôi không khỏi vùi mặt vào tay vì kế hoạch tệ hại của mình.
Có người có thể nói, “Sao không hỏi Aoi?”
Họ nói đúng. Nhưng vấn đề là, tôi đã quá tự mãn và bị cuốn đi, nên đã nói, “Cứ để anh lo! Anh sẽ chọn nơi tuyệt vời nhất và đặt chỗ—em chỉ cần mong chờ thôi!” Tôi đã cố tỏ ra ngầu, nên giờ không thể quay lại mà nói, “Hay là, mình quyết định điểm đến cùng nhau được không…?” Thế thì quê quá.
Ngả sâu vào ghế, tôi nhìn lên trần nhà.
“Những lúc thế này… chỉ có một người mình có thể trông cậy.”
Có một người bạn hoàn hảo cho những lời khuyên kiểu này.
Tôi liếc đồng hồ trên bàn. Vừa qua 9 giờ tối.
“Chắc vẫn thức chứ nhỉ, đúng không ta…?”
Nghĩ giờ này sẽ không quá phiền, tôi nhắn: “Này, tớ cần lời khuyên về một việc.” Chưa kịp đặt điện thoại xuống, tôi đã nhận được phản hồi—hay đúng hơn, là một cuộc gọi?
Ngạc nhiên, tôi vội trả lời và áp điện thoại vào tai.
“Hellooo~♪”
Giọng nói quen thuộc, rộn ràng vang lên.
“Tớ không ngờ cậu lại gọi—làm tớ giật mình đấy.”
“Tớ nghĩ nói chuyện sẽ nhanh hơn nhắn tin.”
“Ừm, cũng đúng. Cảm ơn nhé. Nhưng không muộn quá chứ?”
“Không sao đâu. Tớ vừa tắm xong, đang thư giãn ăn kem thôi.”
“Vậy may là tớ liên lạc kịp.”
Người tôi liên lạc—là người không ai sánh bằng về mức độ ham ăn và năng lượng— Izumi Asamiya.
Cô ấy luôn lên kế hoạch cho các buổi đi chơi, nên khi nói về du lịch, không ai đáng tin hơn cô ấy cả.
“Thế nào? Có chuyện gì?”
“Chuyện là… Tớ đang lên kế hoạch chuyến đi cho sinh nhật Aoi.”
“Ừ, tớ nghe Aoi kể rồi.”
Vậy thì dễ hơn rồi.
“Năm ngoái, tớ không được chúc mừng đúng ngày sinh nhật cô ấy, nên năm nay tớ muốn làm nó thành một kỷ niệm không bao giờ quên. Nhưng tớ không thể quyết định được nên đưa cô ấy đi đâu.”
“Cậu gợi ý khu suối nước nóng trên núi cho chuyến đi tốt nghiệp, và cậu với Eiji hay đi du lịch cùng nhau, đúng không? Tớ nghĩ có thể cậu biết vài chỗ hợp cho các cặp đôi.”
“À, vậy nên cậu mới liên lạc.”
“Ừ. Xin lỗi vì làm phiền cậu muộn thế này.”
Khi tôi giải thích mọi thứ, Izumi thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ lo lắm khi cậu đột nhiên nói cần nói chuyện. Tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm.”
“Thì, với tớ nó cũng nghiêm trọng mà… xin lỗi vì làm cậu sợ.”
“Đừng lo! Nếu là những chuyện thế này, tớ luôn sẵn lòng giúp♪”
“Cảm ơn nhé. Nhờ cậu giúp đỡ nhiều.”
“Thật ra, Aoi có nhắc là cậu vẫn chưa nói điểm đến với cậu ấy, nên cậu ấy hơi lo. Vì chỉ còn 1 tháng, nên nếu không nghe được gì sớm thì tớ định bí mật hỏi cậu trước. Nói sao nhỉ, cậu liên lạc đúng lúc phết.”
“Cậu đúng là cứu tinh…”
Lúc này, tôi thật sự biết ơn sự chu đáo của Izumi. Tôi thầm xin lỗi vì luôn nghĩ cô ấy như bà cô hàng xóm hay tọc mạch.
“Nhưng mà đây rồi~ Vậy là cuối cùng cũng đến lúc dùng thứ tớ đưa hai năm trước nhỉ.”
Trong khi tôi đang thầm xin lỗi, Izumi nói gì đó rất kỳ lạ.
“…Cậu nói gì cơ?”
Tôi biết rõ, nhưng vẫn giả ngu.
“Ý là thứ tớ đưa sau buổi học nhóm giúp Aoi, hồi kỳ một năm nhất đó. Cậu chưa mở nó, đúng không~♪”
Dù cố né cũng không thể thoát được—chắc chắn là nó rồi. Cụ thể, loại bao cao su mà các cặp đôi dùng khi làm chuyện đó.
Ý tôi là—
“…Sao cậu biết bọn tớ chưa dùng?”
“Aoi nói với tớ.”
“—Aoi!?”
Chờ chút! Cô ấy nói chuyện đó với Izumi!?
Mà… chắc con gái cũng hay nói về mấy chuyện này với nhau. Thật ra, tôi nghe nói họ còn thẳng thắn hơn con trai—có khi còn chi tiết hơn—nên không phải là không thể.
Nếu có gì, điều đó chỉ cho thấy Aoi và Izumi thân thiết đến mức nào. Tôi nên vui vì điều đó.
Nhưng làm sao Izumi biết bọn tôi chưa mở nó ra!?
“Cũng không chắc… là bọn tớ sẽ dùng nó trong chuyến đi này.”
Gạt câu hỏi nhỏ đó sang, tôi nói, cố hóa giải sự ngượng ngùng.
“Ehh—!?”
Cô ấy hét to đến mức tôi suýt giật điện thoại khỏi tai.
“Một cặp đôi đi du lịch qua đêm mà không làm gì thân mật? Có thể luôn?”
“Ưgh…”
“Chẳng phải đó là lý do cậu lên kế hoạch chuyến đi sinh nhật này đúng chứ?”
“Ưghghgh…”
Izumi ép đến cùng, như không tin nổi những gì vừa nghe. Và cô ấy nói đúng đến mức tôi không phản bác được. Chỉ có những âm thanh kỳ lạ tuột ra khỏi cổ họng.
“Thì, ừ… tớ không có nói là không hy vọng chút nào. Nhưng điều quan trọng nhất là chúc mừng sinh nhật Aoi. Dù có chuyện hay không, tớ vẫn vui khi được ở bên cô ấy.”
Tôi có hy vọng—nhưng tôi cũng thật lòng với điều vừa nói.
“Cậu nghiêm túc nói thế luôn à~?”
Vậy mà Izumi vẫn trêu chọc, ép tôi một cách tinh nghịch.
Xin hãy hiểu tâm lý mong manh của một chàng trai tuổi teen và tha cho tôi đi.
“Aoi khổ thật đó…”
“…Ý gì cơ?”
“Có lẽ chỉ mình cậu hài lòng với việc chỉ ở bên nhau mà không làm gì.”
Izumi nói với giọng trêu chọc, kèm theo tiếng thở dài khẽ đầy ngao ngán.
“Thôi thì quay lại chủ đề chính đi. Lạc đề hơi xa rồi.”
“Ừ. Tớ trông cậy vào cậu.”
Nói về mấy chuyện đó với bạn gái của bạn thân thật sự ngại vô cùng. Tuy hiểu đó là cách Izumi thể hiện tình cảm, nhưng tôi muốn nghỉ ngơi chút.
“Thế? Cậu có ưu tiên gì không?”
“Aoi và tớ nói muốn đến một thị trấn suối nước nóng. Sau vài lần đi cùng cả nhóm, cô ấy rất thích suối nước nóng. Hình như cô ấy cũng hay đến suối nước nóng dùng trong ngày ở gần nhà.”
“Hmm, hmm.”
“Cũng vì đang mùa nhiều cây xanh, Aoi muốn nơi nào có thiên nhiên phong phú nữa. Chuyến đi cũng là để thư giãn từ việc ôn thi, nên chỗ nào thoải mái là tốt nhất.”
“Hmmm, hmmm, hmmm.”
“Và… nếu nơi đó có không khí dễ chịu thì càng tốt.”
“…Vậy là một thị trấn suối nước nóng, xung quanh là thiên nhiên, với có khung cảnh đẹp.”
Izumi lặp lại tiêu chí, suy nghĩ như đang lục lọi ký ức. Có lẽ cô ấy chỉ đang “hmm” vì vẫn đang ăn kem.
Một lúc sau, chắc đã xong món kem, cô ấy lên tiếng.
“Vậy thì có lẽ suối nước nóng có ít khách du lịch sẽ hợp nhất.”
“Suối nước nóng có ít khách du lịch?”
Tôi lặp lại, không hiểu lắm.
“Mà, đây chỉ là suy nghĩ của tớ thôi,”
Chắc nhận ra tôi chẳng hiểu, cô ấy nói trước rồi giải thích kỹ càng.
“Theo tớ có hai loại suối nước nóng. Một là khu suối nước nóng kiểu dành cho việc du lịch, còn lại là không phải. Loại đầu tiên là nơi cả khu suối nước nóng là một điểm tham quan, với đầy rẫy nhà hàng và nhà trọ—nói chung là một thị trấn suối nước nóng. Như Suối Kusatsu chẳng hạn.”
Tôi từng đến Suối Kusatsu với gia đình, nên cũng hiểu ý Izumi. Ngay trung tâm thị trấn là nguồn suối nước nóng, Yubatake, xung quanh là quán ăn, cửa hàng lưu niệm, và nhà trọ truyền thống—gần như cả thị trấn là điểm tham quan.
Có lẽ vì chúng tôi đi vào mùa cao điểm, nên khách đông nghịt và việc tham quan trở nên khó khăn. Nhưng nếu muốn tận hưởng không khí và đi dạo thưởng thức đồ ăn, một thị trấn suối nước nóng kiểu du lịch có lẽ hợp hơn.
“Loại còn lại khó nêu tên cụ thể, nhưng tóm lại—là suối nước nóng chẳng có gì xung quanh cả. Nơi được gọi là suối ẩn hoặc suối nước nóng trong một nhà trọ. Xung quanh là núi rừng, chẳng có gì ngoài nhà trọ. Hoàn hảo để thư giãn. Có thể gọi là nơi ‘chẳng có gì để làm’—và đó cũng là nét quyến rũ riêng của loại suối nước nóng này.”
“Nơi chẳng có gì làm… Nghe hay đấy.”
Cách nói của Izumi khá thông minh và nghe hấp dẫn lạ lùng—hợp lý nữa. Tôi từng thấy những nơi như thế trên chương trình du lịch.
“Ở vài khu, thậm chí không có sóng điện thoại.”
“Hơi bất tiện… nhưng nếu là để thư giãn, có lẽ là một điểm cộng.”
“Ừ. Nếu muốn ‘cai’ công nghệ giữa thiên nhiên, thì nơi đó hoàn hảo.”
Trong thế giới hôm nay, khi công nghệ tiên tiến và mọi thứ có thể truy cập qua điện thoại, có lẽ việc không có gì lại là một sự xa xỉ.
Tôi không nhận ra có nhiều loại khu suối nước nóng đến thế.
“Dựa trên yêu cầu của Aoi, tớ nghĩ loại thứ hai hợp hơn.”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Nếu thế…”
Giờ Izumi chuyển từ “hmm” sang tiếng “mmm” trầm ngâm.
“Vậy tớ nghĩ tớ biết một chỗ!”
Một lúc sau, cô ấy lên tiếng, như vừa nảy ra ý tưởng.
“Có một nhà trọ sâu trong núi mà tớ để ý lâu rồi. Eiji và tớ từng nói sẽ đến đó một ngày nào đó. Địa điểm hoàn hảo phù hợp với những gì Aoi muốn—tớ nghĩ Aoi sẽ thích.”
Đang nói chuyện, tôi nghe tiếng thông báo từ điện thoại. Liếc sang màn hình—Izumi vừa gửi tin nhắn.
“Tớ gửi cậu link trang chủ nhà trọ rồi. Xem đi!”
“Chờ chút.”
Tôi chuyển sang tai nghe, thao tác điện thoại mà vẫn giữ cuộc gọi. Tôi mở ứng dụng tin nhắn và nhấn vào link. Trang chủ hiện lên hình ảnh một nhà trọ biệt lập giữa thiên nhiên, với bồn tắm ngoài trời và không khí thanh bình.
Kéo xuống, dòng chữ “Một trong những suối nước nóng ẩn đẹp nhất Kanto” đập vào mắt. Tiếp theo là các cụm từ như “nước suối nóng nguyên chất từ nguồn” và “phòng có bồn tắm ngoài trời,” kèm ảnh cảnh sắc mùa xanh tươi, bầu trời đầy sao, và món ăn địa phương trông ngon mắt.
Nhưng điều nổi bật nhất ở đây: bồn tắm ngoài trời lớn được ghi là “tắm chung nam nữ.”
Rất hiếm thấy ngày nay trừ khi là bể tắm riêng tư—nghĩa là tôi và Aoi có thể tắm cùng nhau!
Tôi sắp chuẩn bị phấn khích… nhưng rồi nhận ra những người khác có thể thấy thân thể cô ấy—dù có che khăn hay không. Dưới tư cách là bạn trai, tất nhiên tôi không hề thoải mái, và chắc hẳn Aoi cũng vậy.
“Hmm…”
“Chờ đã—cậu không thích à?”
“Ồ, không! Tớ thấy rất tuyệt!”
Tôi làm Izumi lo khi mải nghĩ về phần tắm chung mất rồi. Tôi vội cảm ơn và giải tỏa hiểu lầm.
Dù tôi nghĩ sao, nếu Aoi không thoải mái thì họ cũng có bồn tắm ngoài trời dành riêng cho nữ mà. Cô ấy có thể dùng cái đó.
“Không tệ, đúng không?”
“Không tệ? Quá tuyệt luôn ấy chứ.”
“Eiji và tớ nghĩ chỗ này vào mùa đông sẽ đẹp, với tuyết và mọi thứ.”
“Đúng, mùa nhiều cây xanh cũng đẹp, nhưng mùa đông cũng có nét riêng của nó.”
Dù sao thì, rời xa ồn ào thành phố, đắm mình trong thiên nhiên là cách hoàn hảo để làm mới tâm trí và cơ thể mệt mỏi từ việc học ôn thi.
“Nó còn sâu trong núi hơn suối nước nóng chúng ta đi hồi tốt nghiệp à?”
“Ừ. Sâu hơn nhiều—nên có lẽ đến đó hơi khó đấy.”
“Thật sao?”
“Ừ, xe chỉ đi được một đoạn. Sau đó phải đi bộ hoặc đi xe đưa đón. Nhà trọ nằm trong công viên quốc gia, nên xe cá nhân bị hạn chế. Và vì quá hẻo lánh, ngoài khu vực nhà trọ không có sóng.”
“Chà… đúng là suối ẩn thật.”
“Đúng danh là một trong những suối đẹp nhất Kanto.”
Dù khó đến, điều đó chỉ khiến nó hấp dẫn hơn. Thật sự là nơi lý tưởng để “cai” công nghệ.
“Để tham khảo sau này—cậu tìm mấy chỗ này kiểu gì thế?”
“Không khó. Chỉ cần tìm online hoặc dùng ứng dụng đặt chỗ với bộ lọc thôi. Eiji và tớ thích đi đây đó, nên rảnh là tìm thông tin.”
Vậy là tích lũy thông tin qua việc liên tục tìm kiếm. Aoi và tôi chắc sẽ đi du lịch nhiều hơn sau này, nên tôi sẽ ghi nhớ.
“Giờ chỉ còn xem họ có phòng trống không…”
Izumi đột nhiên im lặng. Tôi nín thở đợi.
“Có vẻ vẫn còn phòng đấy.”
“Thật không?”
Rồi một thông báo nữa hiện lên—lần này là đường dẫn đến trang đặt chỗ.
“Nhưng cậu nên đặt phòng sớm thì hơn. Tuần lễ Vàng nên chỗ nào cũng đông, nên việc còn phòng giờ này thật sự là phép màu. Có lẽ ai đó đã hủy.”
Tôi liếc đồng hồ—đã gần 10 giờ tối. Giờ này, Aoi vẫn có thể nghe máy nếu tôi gọi.
“Rõ rồi. Tớ sẽ hỏi Aoi ngay.”
“Ừ, tốt nhất là thế.”
“Cảm ơn cậu. Vậy thì—”
“À, chờ chút!”
Ngay khi tôi định cảm ơn và kết thúc cuộc gọi, Izumi đột nhiên chen vào, giọng vội vàng.
“Thật ra, Eiji và tớ cũng định chúc mừng sinh nhật Aoi nữa. Bọn tớ đã bàn xem làm gì—và vì cậu sẽ ở thị trấn, hay chiều hôm mùng 6, sau khi hai người về từ chuyến đi thì chúng ta tụ họp nhé?”
Ý tưởng tuyệt vời.
“Aoi sẽ thích đấy. Và tớ cũng muốn gặp cả hai nữa. Được thôi.”
“Quán cũ được chứ?”
“Ừ, được.”
“Tớ sẽ báo Aoi và quản lý.”
“Cảm ơn, nhờ vào cậu.”
“Vậy tối nay thế thôi nhé.”
“Cảm ơn vì nghe yêu cầu gấp gáp của tớ.”
“Không sao hết. Tớ mong chờ nghe cậu báo cáo mọi thứ khi về đấy♪”
…Báo cáo?
“Này này—ý cậu nói báo cáo là sao—?”
“Bye bye~♪”
Izumi ngắt lời bằng giọng hát líu lo và cúp máy trước khi tôi nói xong.
Báo cáo, ý cô ấy là cảm nhận về nhà trọ suối nước nóng, hay… thời gian với Aoi?
Mà… qua giọng điệu, rõ ràng là vế sau rồi.
“…Mình phải báo cáo chuyện đó thật à?”
Dù tôi không nói, chắc cô ấy cũng sẽ hỏi Aoi thôi.
“Thôi thì—gác chuyện đó qua một bên…”
Tôi vội gọi cho Aoi. Nếu cô ấy không nghe, tôi sẽ nhắn để cô ấy gọi lại sau.
Định là vậy—thì đột nhiên, sau vài hồi chuông:
“—Akira?”
Giọng nói dịu dàng, quen thuộc lướt qua tai tôi.
“Xin lỗi vì gọi bất ngờ. Giờ em ổn không?”
“Ừm. Em vừa tắm xong, nên rảnh lắm.”
“Tắm, nhỉ…”
Ngay lập tức não tôi tưởng tượng cảnh Aoi bước ra khỏi bồn tắm—tất cả là nhờ Izumi trêu trước đó cũng như chi tiết về bồn tắm ngoài trời chung nam nữ của nhà trọ, khiến tôi đã mơ màng về việc hai đứa tắm cùng nhau nãy giờ.
Tôi có thể là trai ngoan, nhưng vẫn ở cái tuổi dễ bị kích thích đấy nhé. Nhắc đến mấy chuyện đó thì tất nhiên tôi sẽ tưởng tượng rồi.
Làm sao trách tôi được khi bạn gái mình nói vừa tắm xong?
“Akira? Có gì sao?”
“À, không! Không có gì đâu!”
“Thật không? Nếu anh nói thế thì được.”
Bị trí tưởng tượng làm giật mình, tôi vội che đậy.
“Có gì gấp à?”
“Anh tìm được chỗ tuyệt vời cho chuyến đi sinh nhật em rồi.”
“Thật sao—!?”
Giọng cô ấy nhảy lên phấn khích qua điện thoại.
“Mà, nói là ‘tìm,’ nhưng thực chất nhờ Izumi giúp thôi. Izumi gợi ý chỗ này, và anh nghĩ em sẽ thích. Để anh gửi link—chờ chút.”
Vẫn trên cuộc gọi, tôi gửi Aoi đường dẫn đến trang chủ nhà trọ.
“…Trông thật đáng yêu!”
Có vẻ cô ấy cũng thích.
“Đó là suối nước nóng nhà trọ đơn sâu trong núi—”
Nhẹ nhõm, tôi bắt đầu giải thích những gì Izumi nói.
“…Ồ.”
Đột nhiên, Aoi phát ra âm thanh hơi kỳ lạ.
“Có gì sao?”
“Bồn tắm ngoài trời ở đó… là nam nữ tắm chung, nhỉ…”
“À, ừ—đúng vậy. Nhưng nếu em không thoải mái, chúng ta không cần tắm cùng nhau. Em có thể dùng bồn trong nhà, hoặc anh nghe nói có bồn ngoài trời dành riêng cho nữ đấy. Nên nếu em muốn, cứ dùng cái đó—!”
Cố không để lộ rõ ý đồ, tôi buột miệng nói điều không thật lòng. Tất nhiên, sâu bên trong, tôi rất muốn tắm cùng cô ấy—nhưng không đời nào nói ra được.
Rồi—
“Không… em không ngại đâu.”
“…Hả?”
Tôi không tin vào tai mình.
“V-Vậy là… chúng ta có thể tắm cùng nhau?”
“Ừm… không sao đâu.”
“…………”
Một khoảng lặng dài qua điện thoại.
*…Thật sao!?*
“Vậy… anh đặt chỗ luôn được không?”
“Vâng, được.”
“Được rồi. Anh sẽ lo đặt chỗ ngay sau cuộc gọi.”
“Cảm ơn anh. Giờ em thật sự mong chờ sinh nhật của mình lắm.”
Sau đó, chúng tôi trò chuyện thêm một chút về mấy chuyện linh tinh. Tất nhiên, tôi muốn nói tiếp, nhưng vì cả hai đang trong mùa thi nên cũng không thể kéo dài được.
Để chuyến đi 3 ngày 2 đêm vào Tuần lễ Vàng thành hiện thực, chúng tôi không được lơ là. Sau một cuộc trò chuyện vui vẻ, chúng tôi động viên nhau cố gắng và kết thúc cuộc gọi.
Ngay khi cúp máy, tôi lên mạng đặt chỗ. Rồi, trong niềm vui vỡ òa, tôi ngẩng nhìn trần nhà và giơ nắm đấm!
“Được rồi! Chờ đã—giờ không phải lúc ăn mừng chuyện tắm chung.”
Chắc chắn tôi rất vui. Nhưng còn quá sớm để hân hoan.
Vẫn còn một thứ quan trọng cần chuẩn bị. Và chẳng cần phải giấu—đó là thứ Izumi đưa.
“Mình để đâu ấy nhỉ…?”
Tôi lục lọi quanh phòng, cố nhớ lại nơi cất giữ. Chắc hẳn nó ở chỗ tôi cất hồi còn ở nhà cũ, nên tôi bắt đầu tìm trong tủ.
Chờ đã—chẳng phải đã 2 năm kể từ khi Izumi đưa nó rồi sao? Thứ đó có hạn sử dụng không nhỉ?
Lo lắng, tôi tiếp tục tìm. 30 phút sau—
“…Chẳng thấy đâu.”
Tôi lật tung tủ, nhưng vẫn không tìm ra.
“Lạ thật…”
Cố bình tĩnh, tôi dừng lại. Nghĩ lại lúc đó, tôi chắc chắn đã gói nó vào thùng đồ khi chuyển nhà rồi. Tôi nhớ đã thấy nó khi mở thùng ở phòng này. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi không nhớ đã cất đâu nữa.
Đã hơn 1 năm rồi, nên ký ức không còn rõ ràng.
“Chết rồi…”
Ý tôi là, trong trường hợp tệ nhất, tôi có thể mua cái mới—nhưng không phải vấn đề đó.
Nếu không tìm thấy, sẽ có nguy cơ người nhà bắt gặp mất. Dù cả nhà đã biết tôi có bạn gái, chuyện này vẫn cực kỳ ngại.
Lỡ ai đó đã tìm thấy và lặng lẽ vứt đi rồi cũng nên?
Nếu một thiếu niên bị bắt gặp với một cuốn tạp chí giới hạn độ tuổi trên tay, thì đó chỉ là chuyện ngớ ngẩn đáng buồn cười. Nhưng nếu bị ai tìm thấy thứ cao su đó, thì không phải chuyện đùa đâu.
Toát mồ hôi lạnh, tôi tiếp tục tìm kiếm thì—
“Akira—”
“OÁI!”
Một giọng nói bất ngờ vang lên, và tôi hét toáng vì sốc. Quay lại, Hiyori đứng đó—hoàn toàn không nao núng trước tiếng hét của tôi.
Có lẽ con bé bất ngờ, nhưng khuôn mặt poker kia khiến tôi không đoán được.
“Mẹ bảo anh tắm nhanh đi.”
“Ồ… được. Cảm ơn.”
“…Anh làm gì thế?”
Hiyori nhìn căn phòng bừa bộn, nghiêng đầu khó hiểu.
“À, chỉ là… tìm một thứ thôi.”
“Tìm thứ gì?”
Không đời nào tôi nói thật.
“Quan trọng không?”
“Cũng… ừ, chắc vậy.”
“Vậy à. Để em giúp.”
“K-không, không cần đâu! Cảm ơn ý tốt của em, thật đó!”
Tôi lảng tránh lời đề nghị bằng nụ cười gượng, nhưng Hiyori vẫn nhìn chằm chằm. Cảm giác cực kỳ khó chịu, tôi né ánh mắt—nhưng em ấy vòng sang bên đó, tiếp tục nhìn tôi. Tôi quay mặt đi, em ấy lại di chuyển chặn đầu, ngước lên với đôi mắt to tròn.
“…………”
Sau vài lần “nhảy múa” như thế, Hiyori dường như hiểu ra và lặng lẽ rời phòng.
Khi quay lại ngay sau đó, tôi câm nín với thứ em áy cầm.
“Đây là thứ anh tìm, đúng không?”
Thứ Hiyori đưa ra—chính xác là nó. Bao cao su chưa mở mà tôi tìm kiếm nãy giờ.
“S-sao em lại…?”
Tôi nhận lấy, vẫn sững sờ mà vô thức hỏi.
“Lúc anh dọn đồ sau khi chuyển nhà, em thấy nó khi dọn mấy thùng. Nó lăn vào góc phòng. Em nghĩ nếu bố mẹ thấy thì tệ lắm, nên giữ cho anh—nhưng mà quên đưa lại.”
Tôi đông cứng vì ngượng, còn Hiyori vẫn vô cảm. Không thể đoán con bé nghĩ gì càng làm tôi tệ hơn.
“C-cảm ơn… nhưng sao em biết anh tìm cái này?”
“Anh từng giấu nó trong tủ ở nhà cũ. Và em biết anh đi du lịch với Aoi vào sinh nhật chị ấy, nên… nếu anh đột nhiên lúng túng tìm gì đó, em đoán chắc là cái này.”
Khả năng suy luận của Hiyori luôn ấn tượng. Nhưng dù vậy… chuyện này có hơi đáng sợ.
“Em ủng hộ anh, Akira. Cố lên.”
“Ư… cảm ơn…”
“Khi về, em mong được nghe báo cáo đầy đủ.”
Hiyori giơ nắm đấm nhỏ trước ngực và rời phòng. Mặt không chút cảm xúc, nên tôi không biết đó là kiểu ủng hộ gì—nhưng nói thật, được em gái khuyến khích kiểu đó quả là ngượng một cách đặc biệt.
Đến vài ngày sau, tôi vẫn quá xấu hổ để nhìn thẳng mặt Hiyori. Nhưng mà thôi thì… vẫn tốt hơn mẹ hay bố tìm thấy… đúng không?
Và một chuyện tôi biết sau này—
Hóa ra lý do Izumi biết bao cao su vẫn chưa mở là vì Hiyori nói với cô ấy.
Dù Aoi và tôi đã sống cùng nhau 1 năm, và còn hẹn hò thêm 7 tháng, hai người họ cứ lo rằng chúng tôi chưa tiến thêm bước nữa—hoặc có khi tôi thậm chí chẳng còn giữ nó nữa.
Bạn thân và em gái tôi quá quan tâm đến chuyện giữa tôi và Aoi.
Chỉ nghĩ đến việc họ sẽ tra hỏi từng chi tiết sau chuyến đi đã khiến tôi đau đầu.


6 Bình luận