“Anh thật sự xin lỗi!”
Sáng hôm sau, giọng tôi vang khắp phòng khi xin lỗi.
“Anh thật sự, thật sự xin lỗi… Không thể tin nổi anh lại ngủ quên.”
Ngay sau khi tỉnh, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì. Đầu óc đóng băng. Tôi nhớ mình nằm xuống futon—nhưng rồi, phòng bỗng đầy ánh sáng của ban ngày.
Nhìn quanh để cố hiểu, mắt tôi dừng lại ở Aoi, vẫn đang ngủ yên bên cạnh, thở đều nhẹ.
Lúc đó tôi nhận ra—mình đã không làm gì. Ngay sau đó, Aoi tỉnh dậy.
Theo lời cô ấy, “Akira nhìn bình yên khi ngủ lắm, em không muốn đánh thức… nên em nằm cạnh anh luôn.”
Không, nghiêm túc đó—lúc đó phải gọi anh dậy chứ!
Tội lỗi và hối tiếc cuốn sâu trong tôi—bên trong lòng như bão tố.
Tôi chưa bao giờ hối hận và cay đắng đến mức này. Suýt nữa thì buồn nôn.
“Anh không cần xin lỗi nhiều thế.”
“Nhưng dù sao…”
“Anh cũng mệt, đúng không?”
“Uuuugh…”
Cô ấy quá tử tế—làm tôi muốn khóc mất. Chắc hẳn đây là cảm giác của Aoi sáng hôm qua đây mà.
“Em còn nhờ bà chỉ vì anh…”
“Thật mà, không sao đâu. Em là người ngủ trước vào đêm hôm qua. Và thành thật, thấy khuôn mặt anh ngủ dễ thương bù cho sự thất vọng—em cảm thấy như mình đã thắng rồi.”
Dù cô ấy nói thế, tôi không tài nào xua đi được tội lỗi. Có lẽ là do thức khuya vào đêm trước, quá phấn khích sau khi nhắn với bố cô ấy. Đáng lẽ tôi nên ngủ ngay mới phải.
“Anh thật sự xin lỗi… Anh biết chỉ nói suông sẽ bù đắp cũng không giúp gì được, nhưng nếu anh có thể làm gì để tạ lỗi, cứ nói. Anh sẽ làm bất cứ gì.”
Chắc cảm nhận được sự bất an của tôi, Aoi muốn giúp tôi bình tĩnh.
Cô ấy nhìn tôi, rồi đột nhiên mỉm cười như nghĩ ra gì đó. Rồi—không hiểu sao—cô giơ cả hai tay về phía tôi.
“Vậy… ôm em đi.”
Cô ấy xin một cái ôm theo một cách không thể nào ngây thơ và đáng yêu hơn.
“Nếu chỉ cần thế để được tha thứ, anh sẽ ôm bao nhiêu lần em muốn…”
Thật lòng thì, cảm giác như một phần thưởng hơn là một lời xin lỗi.
Tôi tiến lại, vòng tay quanh cô ấy, rồi kéo vào lòng.
“Akira, tim anh đập nhanh quá.”
“…Anh hơi hồi hộp.”
“Lần đầu ta ôm nhau đúng nghĩa mà.”
Chắc chắn trước đây có thể từng ôm qua loa, nhưng đây chắc là lần đầu thật sự ôm nhau thế này.
“Chỉ thế này thôi đã khiến em hạnh phúc rồi…”
Ngập trong ánh sáng sáng dịu dàng, chúng tôi ôm nhau, chia sẻ hơi ấm.
Đúng, rất đáng tiếc vì mất cả hai đêm nhưng vẫn không thể đi xa hơn. Nhưng như Aoi nói, chỉ cần ôm nhau thế này đã đủ mang lại hạnh phúc—chắc chắn trái tim chúng tôi đã được gắn kết với nhau sâu sắc.
Người ta luôn nói kết nối về mặt tinh thần quan trọng hơn gần gũi về thể xác.[note74150] Và tôi thật sự tin thế, từ tận đáy lòng.
“Akira.”
“Ừ?”
“Em nghĩ… em thật sự thích được ôm như thế này.”
“Anh cũng nghĩ vậy…”
“Vậy… em có thể ôm anh lần nữa không?”
“Tất nhiên.”
Sau đó, cả hai đều không muốn buông nhau ra.
Nhưng không thể mãi thế này được.
Khi bắt đầu cảm thấy luyến tiếc, chuông báo điện thoại vang lên—như báo hiệu thời gian đã hết.
…Đáng lẽ nên tắt nó.
“Ăn sáng thôi.”
“Ừ.”
Chúng tôi chậm rãi tách ra, chuyển hướng. Giờ phải đợi đến sau kì thi đại học cho cơ hội tiếp theo—đành phải hy vọng đến lúc đó thôi.
“Em đi làm bữa sáng, anh đợi ở đây đi.”
“Không, anh sẽ giúp nữa.”
Aoi ngập ngừng, nhưng tôi không nhượng bộ.
“Anh luôn muốn nấu ăn với em, Aoi.”
“Nếu vậy… em rất vui.”
Chúng tôi rửa mặt, thay đồ rồi vào bếp.
Cả hai mặc tạp dề, đứng cạnh nhau ở quầy và bắt đầu nấu.
“Giờ em làm gì?”
“Em làm súp miso, còn anh rửa gạo nhé?”
“Rõ rồi. Cứ giao anh.”
“Chỉ là bữa sáng, không cần quá cầu kỳ. Mỗi người làm một món ăn kèm là được. Và ăn dưa muối của bà nữa.”
“Nghe hay đó. Làm thôi.”
Chúng tôi mỗi người chọn một món. Rửa gạo xong đặt nồi cơm, tôi mở tủ lạnh, chuẩn bị nghĩ xem làm gì.
Món đậm vị vào sáng sớm sẽ hơi nặng—nhẹ nhàng thì tốt hơn. Tôi cũng đảm bảo không trùng với món Aoi. Cô ấy nói sẽ làm trứng cuộn.
Vậy thì… cá sẽ là lựa chọn rõ ràng.
“…Được rồi.”
Tôi lấy miếng cá thu phi lê, thêm củ cải trắng và lá tía tô. Đầu tiên là cắt phần bụng, bỏ xương, rắc muối lên miếng phi lê rồi để yên. Cách này giúp hút nước thừa, khử mùi và tăng hương vị.
Trong lúc chờ, tôi bào củ cải, lau khô bằng khăn giấy sau 10 phút, rồi rửa với sake để bỏ nhớt và giảm mùi tanh hơn nữa. Sau khi làm nóng vỉ nướng, tôi nướng cá đến khi thịt căng mọng và mềm. Rồi đặt lên lớp tía tô, thêm củ cải bào, cuối cùng rưới xì dầu—thế là món cá thu nướng hoàn tất.
Da cá giòn đẹp mắt, được nướng một cách hoàn hảo.
“Aoi, anh xong rồi.”
Bên cạnh, Aoi lật chảo, cuộn trứng đẹp mắt. Cách trứng lơ lửng khi cô ấy xoay thật duyên dáng, khiến tôi không khỏi mê mẩn.
“Em giỏi thật đó, Aoi.”
“Thật ra em khá tự tin với trứng cuộn đấy.”
Tôi dọn cá thu, dưa muối, cơm và súp miso ra bàn. Một lúc sau, Aoi mang trứng cuộn mới làm vào phòng khách.
“Được rồi. Ăn thôi.”
“Ừ.”
Aoi cởi tạp dề, ngồi đối diện tôi.
““Ăn thôi.””
Chắp tay trước bữa sáng mới làm, Aoi thử món cá thu nướng trước. Cô ấy cẩn thận gỡ cá, tay trái giữ để không vỡ, rồi đưa lên miệng.
“Mmm, ngon quá!”
Mặt cô ấy sáng rực.
“Da giòn, thịt mềm, không còn mùi tanh. Ngon thật đó.”
“Anh phân vân giữa nướng với muối, nhưng ăn với củ cải bào và xì dầu cũng là lựa chọn hay.”
Tôi vui khi được khen—nhưng thật lòng, tôi cũng tự hào với thành quả.
“Được rồi, đến lượt anh thử trứng cuộn của em.”
“Hy vọng là ổn…”
Hơi lo, Aoi nhìn tôi đưa miếng trứng cuộn vào miệng. Khi cắn vào kết cấu bông xốp, hương vị của dashi đậm đà lan tỏa.
“Hm? Đây là…?”
Tôi nhận ra gì đó trong trứng. Hương vị đặc trưng và kết cấu dính dính—liệu có phải…?
“Em cho natto vào à?”
“Kết hợp ngon bất ngờ, đúng không?”
Quả nhiên là natto. Và mùi thơm thoang thoảng… chắc cô ấy dùng dầu mè thay dầu salad để nấu. Không chỉ ngon, mùi cũng rất kích thích, nhất là vào buổi sáng sớm—làm đũa tự động chuyển động.
“Lần đầu anh ăn trứng cuộn có natto… nhưng tuyệt đó.”
“Bà dạy em làm đấy.”
Không chỉ mùi vị—về trình bày cũng đẹp nữa.
Trông đơn giản, nhưng làm trứng cuộn chín đều khó đến bất ngờ. Màu sắc đều và kết cấu hoàn hảo chứng tỏ kỹ năng nấu ăn của Aoi đã tiến bộ lên nhiều.
Khi ăn cùng củ cải bào từ cá thu nướng, nó mang vị tươi mới—ngon hơn hẳn gấp đôi.
“Anh có thể ăn món này mỗi ngày.”
“Thật à? Em mừng lắm…”
Nhìn Aoi thở phào, một ý nghĩ chợt lóe lên.
“Vậy… nếu hai ta sống chung sẽ thế này nhỉ?”
“…Ừ. Em nghĩ vậy.”
Cảm giác như thử nghiệm trước khi sống chung vậy.
“Hồi đó thì anh nấu còn em dọn dẹp. Nhưng nếu giờ sống chung, ta nên bàn phân chia việc rõ ràng. Anh không ngại nấu ăn, nhưng vẫn muốn ăn món em nấu nữa.”
“Vậy luân phiên mỗi ngày? Hoặc nấu cùng khi có thời gian được không?”
“Ý hay đó.”
Chúng tôi trò chuyện về cuộc sống sau khi sống chung, thưởng thức bữa sáng cùng nhau. Nói về tương lai không xa khiến cả hai phấn khích.
*
Sau bữa sáng, chúng tôi chuẩn bị xong xuôi rồi rời nhà. Kế hoạch là hẹn gặp bố Aoi khoảng buổi trưa tại quán cafe hôm qua.
Chúng tôi nghĩ đến việc tìm chỗ khác gần đó để vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng không tìm được nơi nào vừa yên tĩnh vừa thoải mái cả. Ngoài ra, thực đơn trưa ở đó cũng ngon, nên là một lựa chọn an toàn.
“Bố nói gần đến rồi.”
“Ừm.”
Aoi ngẩng lên từ điện thoại và nói.
Hình như ông ấy đã đỗ xe gần đây, và sẽ đến trong vài phút nữa.
“Phù…”
Hồi hộp ập đến, tôi thở mạnh ra.
Bố Aoi luôn ủng hộ mối quan hệ của chúng tôi. Hồi sống chung, ông luôn nhờ tôi chăm sóc cô ấy. Khi chúng tôi hẹn hò, nghe nói ông ấy cũng vui lắm—nên tôi không nghi ngờ cảm xúc của ông ấy.
Nhưng xin phép sống chung là một chuyện khác hẳn.
Hồi đó là do không có lựa chọn nào khác. Giờ thì không như thế.
“Akira, sẽ ổn thôi.”
Cảm nhận được sự căng thẳng, Aoi nhẹ nắm tay tôi, nói khẽ.
“Nếu ta thành thật về cảm xúc, chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Nếu cùng thành thật…
Ừ, cô ấy đúng.
Tôi nghĩ đây là việc tôi phải xử lý với tư cách một người đàn ông—trách nhiệm của tôi. Nhưng đây không chỉ là vấn đề của riêng tôi.
Là về chúng tôi. Tương lai của chúng tôi.
Và lần nữa, lời nói của Aoi khiến tôi nhận ra một điều quan trọng. Nhờ cô ấy, tôi có thể bình tĩnh lại.
“Cảm ơn, Aoi.”
Ngay khi tôi nói—
Cửa quán mở, chuông báo khách mới đến. Quay lại, tôi thấy bố Aoi bước vào.
“Cảm ơn vì dành thời gian gặp chúng cháu hôm nay.”
Tôi đứng dậy chào.
“Cảm ơn vì đã liên lạc. Cậu khỏe chứ?”
“Cháu khỏe. Rất vui thấy chú cũng khỏe.”
“Còn Aoi, con ổn chứ?”
“Dạ, cả con và bà đều ổn.”
Sau lời chào, bố cô ấy ngồi đối diện, và chúng tôi ngồi xuống. Sau khi gọi cà phê đá từ quản lý, ông ấy quay sang tôi. Tôi không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Cháu có nhắc chút trong tin nhắn, nhưng hôm nay muốn nói về kế hoạch sau tốt nghiệp. Vì thế cháu xin hẹn gặp chú.”
“Ta hiểu. Ta rất muốn nghe.”
Dưới bàn, Aoi nhẹ siết tay tôi.
Và thế là, nỗi lo lắng đè nặng nãy giờ bỗng biến mất.
“Chắc chú biết Aoi định học đại học ở Tokyo.”
“Ừ. Lúc đầu ta hơi bất ngờ, nhưng ta hoàn toàn ủng hộ.”
“Thật ra, cháu cũng nhắm một trường ở Tokyo.”
Có lẽ ông ấy đã đoán được hướng câu chuyện.
“Nếu cả hai cùng đậu, chúng cháu muốn sống chung một lần nữa”
Bố Aoi không tỏ ra bất ngờ—ông vẫn giữ sự bình tĩnh.
“Cháu hiểu, từ góc nhìn của chú, chú có thể lo việc này ảnh hưởng đến việc học hành. Và dù là một cặp, cháu biết sinh viên đại học sống chung là bất thường—cháu không trách nếu chú phản đối. Nhưng chúng cháu hứa không bỏ bê việc học, và sẽ duy trì một mối quan hệ có trách nhiệm. Vì thế, cháu hy vọng chú có thể đồng ý.”
“Ta hiểu… Aoi, con cũng nghĩ vậy?”
“Dạ, con đồng ý với Akira.”
“Ta hiểu.”
Bố Aoi nhấp ngụm cà phê đá quản lý mang đến.
Sau một thoáng dừng lại, ông đặt ly xuống.
“Nói thật thì… ta cũng nhẹ nhõm phần nào.”
Với vẻ nhẹ nhõm thể hiện rõ ràng, ông ấy nói.
“Khi Aoi nói muốn học đại học ở Tokyo, tuy ta ủng hộ—nhưng cũng lo với việc con bé sống một mình ở thành phố lạ. Ngày nay, có rất nhiều nguy hiểm cho một cô gái trẻ tuổi sống độc lập. Nếu cậu sống cùng con bé, Akira, thì ta thật không thể mong gì yên tâm hơn.”
“Vậy… nghĩa là chú đồng ý?”
Khi tôi hỏi, ông ấy chậm rãi gật đầu.
“Ta còn muốn nhờ cậu làm điều đó ấy chứ.”
Aoi và tôi theo bản năng nhìn nhau.
“…Cảm ơn chú nhiều!”
“Cảm ơn bố!”
Quên mất đang trước mặt bố cô ấy, chúng tôi nắm tay nhau trong vui sướng.
“Akira, tuyệt quá.”
“Ừm… thật đấy.”
Khi căng thẳng cuối cùng cũng rời đi, tôi thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy đó là tất cả cậu muốn nói?”
“Cháu xin lỗi… Chú đã mất công đến đây rồi, mà chúng ta lại chỉ mất có vài phút để xong. Thành thật, cháu không nghĩ chú đồng ý dễ thế.”
“Không sao. Ta cũng muốn gặp lại cậu, Akira. Chỉ là… khi hỏi đó có phải tất cả, ta nghĩ có lẽ cậu sẽ nói về chuyện xa hơn chứ.”
“Chuyện xa hơn…”
Nụ cười ẩn ý hiện trên mặt bố Aoi. Cả tôi và cô ấy không thể không hiểu ý.
Chẳng trách ông ấy không quá bất ngờ khi chúng tôi nói muốn sống chung.
“Ừm, cái đó… có lẽ là tương lai, hay một ngày nào đó ạ.”
Tất nhiên, chúng tôi có nghĩ đến—nhưng như ông ấy đã nói, đó là chuyện của tương lai.
Thấy tôi lúng túng, bố Aoi mỉm cười dịu dàng.
“Khi nào đến lúc, không cần phải căng thẳng như hôm nay. Cứ thoải mái mà nói nhé.”
“B-Bố, đừng làm con ngượng nữa mà…”
“Cảm ơn…thật sự cảm ơn chú ạ.”
Không ngờ bị bố cô ấy trêu, cả hai đỏ mặt vì xấu hổ.
Sau đó, chúng tôi trò chuyện đến qua bữa trưa. Chủ đề đa dạng, nhưng chủ yếu xoay quanh việc thi cử.
Bố Aoi hỏi cả hai đứa việc học thế nào, cũng như nộp vào ngành gì.
Ông cũng đưa ra lời khuyên, vì từng sống ở Tokyo do công việc: “Nếu sống khu đó, sẽ gần trường và tiện đi lại hơn.”
Nhưng… có một điều khiến tôi chú ý.
Ông ấy gợi ý một khu vực rất gần trường tôi nộp vào—dù tôi chưa nói đó là đâu.
Aoi nói trước với bố chăng?
Thôi kệ. Được phụ huynh phê duyệt rồi, bỏ qua mấy chuyện nhỏ nhặt đi.
Và thế là, chúng tôi có buổi đoàn tụ vui vẻ.
*
Chiều hôm đó, vừa qua 4 giờ—
Chúng tôi đứng ngoài quán, tạm biệt bố Aoi.
“Vậy, hai đứa giữ sức khỏe.”
“Dạ. Cảm ơn chú hôm nay.”
“Cảm ơn bố. Con sẽ gọi sau.”
Nhìn ông ấy đi, chúng tôi quay lại, rồi hướng về phía ga.
“Anh thật sự mừng vì được bố em tin tưởng.”
“Ừm… em cũng vậy.”
Cuối cùng cũng xong việc, tôi thấy sự mệt mỏi ập đến.
“Anh tưởng sẽ bị tra khảo nhiều hơn cơ…”
“Em thì không lo lắm. Em nghĩ sẽ ổn thôi.”
“Thật à?”
“Bố em rất tin anh, Akira.”
“Nghe thế anh vui lắm…”
“Mỗi khi em với bố nói chuyện, bố luôn nhắc đến anh trước khi em kịp nói gì. Bố toàn hỏi, ‘Akira dạo này thế nào?’ Bố thật sự quan tâm chúng ta đó.”
“Vậy à… Điều đó rất có ý nghĩa.”
Nếu vậy, tôi phải cố gắng hơn nữa để xứng đáng với niềm tin đó. Bao gồm cả mọi thứ về tương lai—tôi cần là người chịu trách nhiệm hoàn toàn.
“Giờ chỉ còn nói với bố mẹ anh nữa thôi…”
Thành thật thì, tôi không nghĩ bố mẹ mình sẽ dễ tính như bố Aoi. Bố cởi mở hơn dự đoán khi tôi giới thiệu Aoi, nhưng xin phép về việc sống chung lại ở một mức độ khác biệt. Hoàn toàn có khả năng ông ấy không đồng ý.
“Em sẽ giúp nói với họ nữa.”
Cảm nhận được sự bất an, Aoi nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Không sao. Anh sẽ nói khi đến lúc, đừng lo.”
Tôi gượng cười, cố gắng để cô ấy không lo thêm.
“Nếu như anh cần em ở đó, cứ nói với em.”
“Ừ. Cảm ơn em.”
Vừa trò chuyện, chúng tôi đi đến ga.
Kiểm tra giờ tàu, vì cả hai chuyến đều sắp khởi hành, nên chúng tôi chia tay ở cổng soát vé, không tiễn nhau lần này.
“Chắc sẽ gặp nhau sau kì thi nhỉ.”
“Ừ. Cố hết sức đến lúc đó nhé.”
“Đúng. Cố lên nhé.”
Cả hai không còn nét buồn bã như trước mỗi lần chia tay trước đây.
Và thế là, tôi tạm biệt Aoi, rồi đi về nhà.
*
Sau đó, phần còn lại của năm trôi qua trong chớp mắt.
Cả hai chìm trong việc học chuẩn bị cho kì thi đại học. Mùa hè nhạt dần rồi chuyển thành thu, và trước khi nhận ra—Giáng sinh đã đến.
Vì là học sinh cuối cấp, chúng tôi quyết định không gặp mặt vào sinh nhật tôi hay Giáng sinh mà tập trung học hành. Aoi gửi quà sinh nhật cũng như Giáng sinh cho tôi và ngược lại qua bưu điện.
Chúng tôi tạm xa nhau, kìm nén lại cảm xúc để giữ lấy lời hứa.
Tôi hiểu điều đó.
Nhưng… đã gần 8 tháng không được gặp nhau.
Thật lòng thì, tôi sắp đến giới hạn rồi.


6 Bình luận