Chương 8 - Người bệnh cần được chăm sóc và quan tâm.
Chap 104
8 Bình luận - Độ dài: 8,178 từ - Cập nhật:
「Fufufu, nào, Tamaki-san. Không cần khách sáo, cứ dùng bữa đi. Nếu muốn, vẫn còn nhiều thứ nữa cơ mà?」
「H-Hả… Vâng…」
Trên ghế cao, vị phu nhân tóc tím đưa đôi mắt rũ xuống, nở nụ cười rạng rỡ đầy sức sống. Tiểu thư Hotoya, trong lòng bối rối trước lòng tốt của sư phụ, khẽ cúi đầu đáp lễ, rồi rụt rè vươn tay về phía khay bánh ngọt đặt trước mặt. Nàng nhón lấy một miếng, đưa vào miệng nhai ngấu nghiến…
Kẹo karintou thấm đẫm đường đen và mật ong quả thật là mỹ vị. Con gái vốn chẳng thể cưỡng lại đồ ngọt, và Tamaki, một thiếu nữ đang độ xuân thì, cũng không ngoại lệ. Nhưng… đáng tiếc thay, giờ phút này Tamaki chẳng thể cảm nhận được chút vị ngọt ngào nào. Nàng chẳng còn tâm trí để mà thưởng thức.
「…」
Nàng liếc nhìn nàng tiểu thư tóc hồng ngồi bên ghế trái. Từ nãy giờ, nàng ấy giữ im lặng tuyệt đối. Với vẻ mặt điềm tĩnh, nàng tựa khuỷu tay lên gối, chống cằm. Nhưng bầu không khí nàng toả ra nặng nề đến lạ. Trông như đang bất mãn. Nàng hầu bán yêu đứng sau lưng nàng co rúm lại vì sợ hãi.
「…」
Nàng lại nhìn sang vị sư tỷ tóc tím ngồi bên ghế phải. Nàng ấy cũng im lặng từ nãy đến giờ. Vừa rồi còn hăng hái trò chuyện với Nhị tiểu thư Onizuki, nhưng bị chính người đó ra lệnh im lặng với vẻ mặt chán chường. Giờ đây, nàng bị ép phải ngậm miệng, đôi mắt rưng rưng.
…Và có lẽ, do ngồi xếp bằng quá lâu, chân nàng đã tê dại.
「Ara, Tamaki-san. Có chuyện gì sao?」
「K-Không… Không có gì cả…」
Trước bầu không khí căng thẳng trong cỗ xe bò, Tamaki bất giác căng thẳng, nhưng vị phu nhân trên thượng tọa lại thốt lên như chẳng có gì xảy ra. Tamaki khẽ nhăn mặt, nhưng cố gắng lấp liếm một cách khéo léo. Nàng tập trung vào việc ăn bánh ngọt trước mặt để trốn tránh hiện thực. Nhân tiện, Suzune đứng sau lưng nàng cũng y như vậy, mím chặt môi, giữ im lặng, một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
「Ara ara, ăn uống ngon lành quá. Nào, có muốn thêm trà không? Ăn đồ ngọt dễ khát lắm đấy?」
Khi Onizuki Sumire khẽ gõ thìa vào bình trà, như thể lấy đó làm tín hiệu, những chén trà và ấm trà bắt đầu tự động di chuyển, nhảy múa phục vụ. Một chén trà xanh ấm áp nhảy tới trước mặt Tamaki, đáp xuống đĩa lót rồi dừng lại. Khéo léo thay, dù nhảy nhót sôi nổi, không một giọt trà nào bị đổ ra ngoài.
「C-cảm ơn…」
「Không có gì… Fufufu, quả nhiên chuyến đi với nhiều bạn đồng hành thật là thú vị. Nhiều người thì chẳng bao giờ chán như khi độc hành cả.」
Sumire mỉm cười đáp lại lời cảm tạ ngượng ngùng của Tamaki. Rồi nàng điềm nhiên nhận xét rằng chuyến đi nặng nề này lại là một điều tốt đẹp.
「Độc hành, ư? Hình như con nghe nói người đã rời phủ rất lâu…」
Đáp lại lời nói của Sumire về bầu không khí này, Tamaki khẽ cười gượng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi. Nhưng ngay khi thốt ra, nàng rùng mình trước linh khí bất an toả ra từ tiểu thư ngồi bên trái. Nàng căng thẳng, nghĩ rằng mình đã lỡ lời. Suzune, với sức chịu đựng linh khí yếu ớt, thậm chí còn giật mình run rẩy.
「Phải. Vì nhiều lý do, ta đã chu du khắp các Phù Tang quốc. Vì thế mà đã để con gái ta phải chịu cảnh cô đơn. Xin lỗi con nhé, Aoi?」
Sumire bên cạnh dường như chẳng bận tâm đến bầu không khí mà con gái mình toả ra. Nàng nhắm mắt, lộ vẻ mặt trầm tư, thốt lên lời xin lỗi bình thản với Aoi.
「…Con không bận tâm đâu, mẫu thân. Con hiểu lý do, xin người đừng để tâm.」
Sau một thoáng im lặng, Aoi đáp lại một cách lịch sự. Nhưng lời nói ấy chẳng mang chút cảm xúc, ánh mắt nàng thậm chí không nhìn về phía mẹ. Giống như một câu trả lời mang tính nghĩa vụ. Ít nhất, Tamaki cảm thấy như vậy.
Tamaki bối rối. Dù không cùng huyết thống, nàng lớn lên trong một gia đình hòa thuận, tràn đầy yêu thương, nên không thể hiểu nổi bầu không khí bất an giữa Sumire và Aoi. Nhưng đồng thời, nàng cũng hiểu rằng đây là chuyện riêng của người khác, không phải nơi để nàng vô tư xen vào. Điều đó khiến Tamaki phải im lặng và đấu tranh nội tâm.
(Thật khó xử…)
Gia đình là điều quý giá, đầy ắp tình yêu và sự thân thiết, kết nối bởi sợi dây bền chặt. Đó mới là hình dạng đúng đắn. Tamaki tin vào điều đó. Nàng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, nhưng… mối quan hệ như thế này quá sai rồi…!!
(Nói đến thì, Aoi-sama và Hina-sama cũng…)
Chẳng phải là cuộc cãi vã chị em thông thường, nên mọi chuyện càng thêm rắc rối. So với gia đình mình, tình cảnh này quá khác biệt, khiến Tamaki thầm thở dài. Dù vậy, nàng vẫn trăn trở, muốn làm gì đó để cải thiện.
(Nhớ ra rồi… Tomobe-san từng quen biết cả hai người phải không nhỉ?)
Nàng nghe nói khi còn nhỏ, anh ta từng là bạn chơi của đại tiểu thư, dù chỉ là một kẻ tầm thường. Ở hương Hotoya, nàng cũng được anh ta cũng được cứu giúp. Mặt khác, giờ đây anh ta lại là thuộc hạ được Nhị tiểu thư coi trọng. Trong cuộc tranh đấu phe phái, hiếm ai có mối liên kết với cả hai người như anh ta.
Nếu nhờ anh ta giúp, liệu có thể hoà giải giữa hai người họ không… Tamaki nửa đùa nửa thật nghĩ đến điều đó.
Dĩ nhiên, nếu chính anh ta biết được ý định này, chắc chắn sẽ ngã ngửa vì sự táo bạo quá mức.
「…Ara, khí tức này là sao?」
「Hả?」
Ngay khi Tamaki đang mải mê suy nghĩ, Sumire bỗng đứng dậy như nhận ra điều gì. Gần như cùng lúc, Aoi cũng nhận ra, và vài giây sau, Murasaki cũng phát hiện. Mỗi người cầm lấy vũ khí, bước đi. Tất cả đều hướng về lối ra của cỗ xe.
…Chỉ riêng Murasaki, ngay khi đứng dậy, bị tê chân ngã nhào, nhưng chẳng ai để ý.
「Eh? Hả? Eh?」
Tamaki, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn xung quanh, bối rối.
「…」
「Đau quá… Eh? Miệng…!? Ah, yêu quái đang tới! Mau chuẩn bị đi…!!」
Aoi giải trừ ngôn linh thuật trói buộc, khiến Murasaki có thể nói lại. Nàng được thị nữ đỡ dậy, nhận ra tình hình, và vội vàng ra lệnh cho Tamaki đang hoảng loạn.
「!? V-Vâng!! Hiểu rồi!!」
Nghe lời Murasaki, Tamaki cuối cùng cũng hiểu tình thế. Nàng vội vã nắm lấy thanh kiếm bên cạnh, đứng dậy.
「Haruna, không cần trợ giúp! Ngươi cứ ẩn nấp đi! Hiểu chưa!?」
「Tiểu thư, thần…」
「Shiro, ngươi ở lại đó. Có mặt cũng chỉ vướng víu thôi.」
「Suzune, ngươi cũng ở lại đây!」
「Tiểu thư…」
Tại lối ra cỗ xe, Murasaki, vừa xoa mông vừa rưng rưng, vẫn quát tháo khi thấy thị nữ Haruna định cầm đoản đao đi theo. Gần như cùng lúc, Nhị tiểu thư ra lệnh cho Shiro định xông lên. Thấy vậy, Tamaki cũng vội vàng ra lệnh cho thị nữ của mình. Dù Iruka thì không nói, nhưng nàng không thể để Suzune gặp nguy hiểm được.
「…!!」
Dẫn đầu bởi Sumire, các tiểu thư bước xuống cỗ xe. Khi vượt qua lối ra, một luồng gió lạnh buốt lùa qua má Tamaki. Nàng bất giác nhăn mặt.
Cỗ xe dừng lại giữa con đường núi sâu trong rừng rậm. Toàn đội ngũ đã dừng, xung quanh là những hạ nhân và ẩn hành chúng đang căng thẳng cảnh giới. Trong đó, Tamaki nhận ra người bạn bán yêu đang lớn tiếng ra lệnh cho đám người làm và đầy tớ.
「Ở đó…!」
Tamaki suýt gọi to, nhưng kịp kiềm lại. Nàng biết không thể hành động ích kỷ trong tình huống này. Khi mạng sống của nhiều người đang bị đe dọa, chẳng có thời gian cho những việc vô tư như thế.
「Tình hình thế nào?」
「Vừa nghe tiếng gầm. Có vẻ một thứ to lớn đang tiến đến gần.」
Sumire hỏi, một ẩn hành chúng đứng gần cỗ xe đáp lại.「Vậy sao,」 Sumire trả lời ngắn gọn, hướng ánh mắt lạnh lùng về phía tiếng gầm vang vọng.
「Đại yêu, chăng? Và… vài trung yêu nữa?」
「Chẳng phải con mồi đáng kể gì. Sao không để đám kia xử lý?」
Murasaki, tay đặt trên chuôi kiếm, sẵn sàng chiến đấu, dự đoán cấp bậc đối thủ với vẻ mặt nghiêm nghị. Nhưng Aoi, như thất vọng, chán chường cất lời. Với người thường thì không nói, nhưng với một trừ yêu sư thượng hạng, đại yêu chẳng là gì nếu không bất cẩn. Với Aoi, chúng chỉ là đám tôm tép. Nàng bảo cứ giao cho đám hạng hai đồng hành xử lý.
「C-Cái đó thì…!!」
「Mọi người, tĩnh lặng. Đừng gây tiếng động vô ích. Sẽ cản trở việc cảnh giới đấy.」
Tamaki định phản đối lời nói vô trách nhiệm của Aoi, nhưng Sumire nhẹ nhàng trách cứ tất cả mọi người tại đó. Rồi nàng rút ra… một củ ngưu bàng.
「Vừa hay để khởi động. Nếu chúng đã đến đây, để ta xử lý.」
Trông có vẻ hài hước, nhưng khi Sumire vào thế, linh khí và sát khí bùng lên khiến Tamaki cảm giác như nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột. Chắc hẳn những người khác cũng cảm nhận tương tự. Trừ Aoi, ai nấy đều nín thở, toát mồ hôi lạnh. Một số đầy tớ, khuân vác, thậm chí ngã quỵ vì sợ hãi.
「Dù sao thì…」
「Hả…?」
Ngay sau đó, Sumire lẩm bẩm, thản nhiên thu lại thế thủ. Linh khí và áp lực tan biến tức thì. Tamaki, Murasaki, và những người xung quanh bối rối trước hành động của Sumire… Một khoảnh khắc sau, Murasaki cảm nhận được gì đó, nhìn chằm chằm vào sâu trong rừng. Chỉ riêng Aoi vẫn điềm nhiên phe phẩy quạt.
Vài giây sau, nó xuất hiện.
『BUOOOOOOOOO!!!??』
Từ trong rừng, một con quái vật nhảy ra, nửa giống rắn, nửa giống giun đất. Nó to như cây đại thụ, đầu chỉ có một cái miệng đầy răng nhọn. Theo truyền thuyết, đó là thổ linh sa đọa, tên gọi Nozuchi. Đại yêu Nozuchi gào thét, nước dãi văng tứ tung, tiếng gầm làm rung chuyển đất trời. Trước hình dáng và âm thanh kinh hoàng, Tamaki thét lên, vội rút kiếm. Và rồi…
「Cũng chẳng cần chúng ta ra tay, thắng bại đã định rồi.」
Cùng lúc Sumire tra củ ngưu bàng vào vỏ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, và Nozuchi gục chết.
「Hả…?」
Ầm! Con quái vật ngã xuống, làm rung chuyển cả núi rừng. Tamaki sững sờ, không hiểu chuyện gì, nhưng khi nhìn kỹ thi thể trước mặt, nàng mới nhận ra. Trên thân con quái vật, vô số vết thương đa dạng được khắc sâu…
「C-Cái này là…」
「Làm tốt lắm, Yunshoku. Xem ra đội tiên phong đang thuận lợi nhỉ?」
Tamaki bối rối. Sumire, như thể hiển nhiên, gọi vào sâu trong rừng. Tamaki thoáng bối rối trước lời nói, rồi chợt hiểu ra, kinh ngạc nhìn về phía bóng tối sâu thẳm của rừng.
Từ trong rừng, một bóng người mặc hắc y, đeo mặt nạ Hannya, toàn thân rách nát, thở hổn hển, xuất hiện. Nhận ra Sumire và những người khác, người đó quỳ xuống, cung kính cúi chào…
-
「…Vậy thì, Shizuka-san. Có thể cho ta biết tiến độ được chăng?」
Khoảng một khắc trước, đội tiên phong và đội chính của đoàn chinh phạt『Mayoiga núi Hororaku』đã hợp nhất thành công. Cùng lúc đó, Onizuki Sumire, tổng chỉ huy của đội chính, cũng là người chịu trách nhiệm toàn bộ đoàn chinh phạt, sau khi cho phép các thành viên do mình dẫn dắt được nghỉ ngơi, đã hướng về Shizuka mà hỏi như vậy.
「Vâng. Mọi việc đều thuận lợi. Toàn bộ đám yêu quái tầm thường trong khu vực này đã bị quét sạch. Việc triển khai kết giới cũng đã tiến hành được nửa chặng đường, tất cả đều diễn ra suôn sẻ.」
Tại một góc núi Hororaku, trên đồi được dựng thành doanh trại, Miyamizu Shizuka, trong khi quan sát xung quanh, báo cáo chính xác với vị chỉ huy của đoàn chinh phạt.
「Tốt lắm. Vậy hiện tại chưa có vấn đề gì đáng lo ngại, đúng không?」
「Vâng, nếu phải nói, thì là về Hina-sama…」
Đáp lại câu hỏi của Sumire, Shizuka như chợt nhớ ra điều gì, lộ vẻ mặt cay đắng mà chỉ ra.
Vài ngày trước, việc Hina, chỉ huy đội tiên phong, tự ý thực hiện cuộc tiêu diệt yêu quái thằn lằn chỉ được báo cáo ngắn gọn sau đó. Hành động này bị cho là thiếu tôn trọng các gia tộc khác, gây ra chút tranh cãi. Dẫu vậy, sự thật là đám yêu quái phiền toái nhất trong khu vực này đã bị tiêu diệt, và vì thế, không có bất kỳ bất mãn hay phản đối công khai nào. Nhưng Shizuka biết, những lời xì xào sau lưng vẫn đang lan truyền.
「Ta đã nghe qua từ thức thần trước đó. Thật xin lỗi vì đã khiến Miyamizu-san phải lo lắng. Với tư cách là nghĩa mẫu, ta sẽ nói với Hina-san. Mong cô hãy kiên nhẫn.」
「K-Không, tuyệt đối thần không có chuyện đó…」
Trước lời đáp đầy vẻ hối lỗi của Sumire, Shizuka vội cúi đầu như thể áy náy. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, trong lòng nàng nghĩ khác.
(Nếu cứ thế này, mâu thuẫn trong bản gia sẽ càng sâu sắc…)
Shizuka là gia nhân, nên không nắm rõ mọi chi tiết sâu xa. Dẫu vậy, nàng biết rằng bản gia Onizuki đang tranh chấp ngôi vị kế thừa giữa Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, hai người con cùng cha khác mẹ; rằng thân mẫu của Đại tiểu thư đã qua đời vì suy nhược; rằng gia chủ từng thiên vị Đại tiểu thư. Và rằng Onizuki Sumire là một nhân vật tài năng mà ngay cả danh gia Ako cũng phải kính nể.
Dù là mẹ kế, rốt cuộc cũng chỉ là thế thân cho chính thê. Con của mẹ kế, dù thực tế thế nào, trên danh nghĩa vẫn là con của chính thê, và vì thế, Hina phải kính trọng Sumire như mẹ.
Dĩ nhiên, con người là sinh vật của cảm xúc. Nếu Sumire trách phạt Hina, điều đó sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến bản gia Onizuki? Từng việc nhỏ nhặt có thể chẳng đáng kể, nhưng lâu dần, biết đâu sẽ dẫn đến sự vươn lên của chủ quân nàng. Việc lấy được lời hứa từ Sumire đã là một thành quả. Shizuka bất giác khẽ nhếch môi khi cúi đầu, rồi vội vàng che giấu, lấp liếm, sửa lại vẻ mặt. [note73959]
Ngay khi Shizuka ngẩng đầu, cả hai đã đến đỉnh đồi. Và họ chứng kiến cảnh tượng ấy.
Từ đỉnh núi mù sương, một đại điện lộng lẫy đến mức phi thực tế trải rộng khắp tầm mắt. Một tòa dinh thự xa hoa, nhưng ẩn chứa đâu đó sự nặng nề…
「…」
「…Tuy đã nghe qua, nhưng quả là một đối thủ đáng gờm.」
Cả hai lặng ngắm cảnh tượng trong chốc lát. Sumire là người lên tiếng trước. Trước lời cảm thán của phu nhân, Shizuka nghiêm nghị gật đầu.
「Với quy mô lớn như vậy, số lượng quyến thuộc ẩn náu bên trong chắc chắn không nhỏ.」
「Ta và Hina… lực lượng chính sẽ tập trung phá hủy bản thể và hạt nhân. Shizuka-san, hãy cùng các gia tộc khác quét sạch đám yêu quái nhỏ tràn ra, được chứ?」
「Vâng, dù chỉ là một con yêu non, thần cũng sẽ không để lọt!」
Đó là quyết tâm chân thành. Khác với Yunshoku, vốn chỉ là kẻ sai vặt thuộc cấp, Shizuka là trợ thủ và gia nhân, thất bại của nàng chính là thất bại của chủ quân. Nàng không thể để mình kéo chân chủ quân. Vì thế, Shizuka quyết tâm hoàn thành vai trò của mình với tất cả sức lực.
「Fufufu, ta kỳ vọng vào cô đấy. …Vậy, đã nhìn thấy mục tiêu, giờ là lúc chào hỏi các đại diện từ gia tộc khác cùng hợp tác nhỉ?」
「Tiệc rượu đã được chuẩn bị sẵn. Mời bên này.」
Shizuka cung kính đáp lời Sumire, dẫn đường. Mayoiga vốn là yêu quái thụ động, chỉ tấn công khi kẻ khác bước vào phạm vi của nó. Khi đám yêu quái xung quanh đã bị quét sạch, việc dựng kết giới tiến triển thuận lợi, thì trước khi vào trận chính, việc còn lại là thắt chặt giao tình với các gia tộc hợp tác.
「Hina-san và Aoi… còn Murasaki-san thì sao?」
「Thần sẽ gọi họ sau. Còn tiểu thư được gia tộc Hotoya gửi đến?」
「Ừm… lần này cứ để đó đã. Cô ấy hẳn mệt mỏi sau chuyến đi dài, và chắc chưa quen với những tiệc rượu thế này.」
Nói cách khác, không cần mạo hiểm để một tân binh non nớt tham gia, tránh nguy cơ bị các gia tộc khác lôi kéo.
「Vâng.」
Shizu cung kính nhận lệnh của Sumire. Sumire, ít nhất ở bề ngoài, nở nụ cười dịu dàng, gật đầu… Rồi đột nhiên, nàng dừng chân, vẻ mặt thoáng nghi hoặc.
「…」
「…Phu nhân?」
Trước Sumire lặng lẽ đứng yên, Shizu nghiêng đầu thắc mắc. Không để ý đến nàng, Sumire nhắm mắt, như thể cảm nhận, dò xét điều gì…
「…Không, không có gì. Tuổi tác quả là đáng sợ. Chắc là mệt mỏi từ chuyến đi chăng?」
Mở mắt, Sumire cười khúc khích như chẳng có chuyện gì.
「Xin phu nhân giữ gìn sức khỏe. Thần sẽ thay rượu tiệc bằng loại nhẹ hơn.」
「Ừ, cứ làm thế đi. …Nào, đi chứ?」
Theo lời thúc giục của Sumire, Shizuka vội dẫn nàng đến hội trường. Có điều gì đó vướng mắc, nhưng Shizuka gạt nó sang một bên để tập trung vào nhiệm vụ trước mắt, rồi dần quên bẵng.
…Từ thế giới bóng tối, thứ đó đã lặng lẽ tiếp cận.
-
「Vậy, bọn tôi đi tuần tra đây」
「Ừ. Cẩn thận nhé?」
Trong một lều trại của đoàn chinh phạt, tôi đang tự băng bó vết thương thì đáp lại báo cáo của Kashiwagi vừa bước vào. Đám nhóc phía sau cậu ta liếc nhìn tôi, nhưng ngay lập tức bị cấp trên thúc giục rời đi. Họ sắp sửa đi tuần tra xung quanh khu vực『Mayoiga núi Hororaku』.
「…Chết tiệt, đúng là mất công thật.」
『(´・ω・`)ĐÚNG THẾ NHỈ』
Xác nhận không còn ai trong lều, tôi buông lời chửi rủa. Tôi khử trùng vết xước lớn trên cánh tay rồi băng bó lại. Đây là vết thương từ con Nozuchi, thứ mà tôi và các đầy tớ cùng Ẩn Hành Chúng phải huy động toàn lực mới hạ được vài khắc trước.
Chính xác hơn, đây là vết thương do bị con Nozuchi kéo lê khắp rừng khi tôi áp sát nó. Đáng ghét thay, vài mảnh vụn gỗ đâm vào da thịt, và việc rút chúng ra đau đớn khôn tả…
「Con quỷ đó. Chắc chắn là con quỷ đó…!」
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh ả Bích Quỷ kia, lúc nào cũng cười hô hố thô tục, khiến tôi không kìm được mà chửi rủa.
Đại yêu đâu phải thứ đầy rẫy khắp nơi. Khi Hina đã tiêu diệt đám thằn lằn, tôi còn tưởng chỉ còn lại lũ yêu quái tầm thường, trung yêu trở xuống để dọn dẹp. Vậy mà…
「Không, lạ thật đấy. Năm ngày mà ba con thì chắc chắn là lạ lắm.」
『( ・∀・)SẼ PHÓNG JET STREAM ATTACK ĐẤY NHÉ!!』
「Biết cái quái gì, đồ ngốc.」
Tôi ngao ngán trước lời đùa cợt của con nhện trắng ngu ngốc, rồi một lần nữa nghĩ lại sự bất thường của tình thế hiện tại.
Một『Mayoiga』hoang dã, to lớn như thực vật ăn thịt, đang ngự trị nơi đây. Do nằm ngay trên linh mạch, đáng ra đại yêu phải bị thu hút và trở thành mồi ngon cho nó. Nhưng ngoài đám thằn lằn, trong năm ngày ngắn ngủi lại có đến ba con đại yêu. Nghĩ kỹ thì chỉ có thể gọi là dị thường. Vậy thì khả năng cao nhất đã quá rõ ràng.
(Số lượng người làm giảm đi một người, đó là manh mối rõ nhất. Không thể nào mọi cuộc tấn công này chỉ là trùng hợp được.)
Ngày sau khi tiêu diệt thằn lằn, một con mới đã xuất hiện. Khi Hina biến nó thành thịt nướng, tôi đã vội vàng chuẩn bị. Con thứ hai và thứ ba, may mắn thay, đã được Hạ Nhân Chúng và Ẩn Hành Chúng xử lý… nhưng chỉ là vừa đủ.
「Cẩn tắc vô ưu, nhỉ. Nhưng đâu đơn giản thế…」
Trong trận chiến này, dù có gần chục người bị thương, không ai thiệt mạng nhờ hai lý do. Một là nhờ Thương hội Tachibana cung cấp nhiều trang bị, bao gồm cả dự phòng. Hai là tôi thực tế nắm quyền chỉ huy đám đầy tớ và Ẩn Hành Chúng của các gia tộc.
Lý do thứ hai đặc biệt quan trọng. Vốn dĩ nhiệm vụ lần này không quá căng thẳng, nên tôi đã xin phép Hina trước để tổ chức huấn luyện chung cho đầy tớ các nhà, và điều đó phát huy tác dụng. …Dù Shizuka có vẻ khó chịu khi bị qua mặt, nhưng lưng chẳng thay được bụng. Bị cuốn vào những tình huống ngoài dự đoán liên tục, ai mà chẳng muốn chuẩn bị. Mạng sống là trên hết.
(Muốn chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất…)
Kể cả việc nhân vật chính đang lệch khỏi cốt truyện gốc, mọi thứ đã quá khác biệt. Dù cố gắng, có lẽ cái kết tồi tệ vẫn khó tránh. Việc huấn luyện và kết nối với đầy tớ các gia tộc là để chuẩn bị cho điều đó.
Tôi đã lờ mờ nhận ra. Đầy tớ gia tộc Onizuki đúng là nhân viên công ty đen với thời gian làm việc trung bình chưa tới mười năm, nhưng buồn thay, trong đám công ty đen thì lại thuộc dạng「trắng」hiếm hoi.
Đám đầy tớ của các gia tộc nhỏ, thiếu thốn ngân sách, mới thật sự thê thảm. Tỷ lệ nghỉ việc (theo nghĩa đen) trong ba năm lên tới chín phần, thật chẳng thể hiểu nổi. Trang bị thì tồi tàn, thiếu cả sự phối hợp tối thiểu lẫn kỹ năng võ thuật, vậy mà vẫn bị ném vào chiến trường. So với môi trường khốn khổ của đám đầy tớ nhà Onizuki, nhờ lịch sử lâu đời và số lượng nhân lực, họ vẫn tích lũy được chút kinh nghiệm, coi như may mắn.
Dù trong game gốc, tiểu thuyết hay truyện tranh, đầy tớ chỉ là đám lính quèn. Nhưng họ vẫn là lực lượng quý giá. Không và một là khác nhau. Tôi vẫn muốn họ sống sót càng nhiều càng tốt, tiêu diệt càng nhiều yêu quái càng tốt. Nhân cơ hội này, tôi tặng lại một phần trang bị không cần thiết, truyền đạt kinh nghiệm và kỹ thuật để tăng tỷ lệ sống sót… đó là mục tiêu của tôi trong nhiệm vụ lần này.
…Nhờ vậy mà tôi bị đẩy vào vai trò nguy hiểm nhất: làm mồi nhử và tung đòn kết liễu kẻ bị thương. Ngọn thương mới tinh đã gãy, giờ tôi phải dùng cây dự bị kém chất lượng hơn làm vũ khí chính. Cười không nổi. Tất cả là tại con quỷ chết tiệt đó!!
「Khốn kiếp. Nó chơi ta một vố đau thật…! Ai đó!!」
Bực tức vì con quỷ khốn nạn, tôi chĩa ngọn thương về phía khí tức lén lút tiến đến lều.
「Hiiii!? D-Dừng lại, xin đừng mà!?」
Nhưng hành động của tôi hóa ra quá vội vàng.
「…!? Sh-Shiro… à?」
Người vừa bước qua cửa lều là Shiro, run rẩy trước mũi thương chĩa thẳng vào mình.
「T-Tomobe…-san? Ưm, cái này là…」
「À, không. Xin lỗi, anh tưởng là kẻ gian…」
Thấy Shiro sợ hãi thực sự, tôi vội thu thương, ngượng ngùng giải thích. Khi lưỡi dao trước mặt biến mất, Shiro dường như bớt căng thẳng, liếc nhìn tôi… 『(^ω^)NÓ NHÌN MÌNH NHƯ MUỐN LÀM BẠN ĐẤY!』Dragon Quest à?
「À… ừm, em đến theo lệnh của tiểu thư sao?」
「V-Vâng, đúng thế…」
Chuyện này cũng dễ hiểu. Việc Gorilla-sama đi cùng đội chính đã được báo trước, và với cô ta, Shiro, không lệ thuộc vào gia tộc Onizuki , không hậu thuẫn, không huyết thống, là một kẻ làm việc vặt tiện lợi và đáng tin cậy. Vì vậy, việc đưa Shiro theo trong cuộc thảo phạt này là điều chắc chắn.
Vấn đề là, Shiro đến đây làm gì? Hay đúng hơn, em ấy bị phái đến vì việc gì?
「Có chuyện gì? Em có việc gì à?」
「K-Không có việc thì không được đến sao?」
「Không, không phải vậy, nhưng…」
Vừa rồi tôi đang hơi bực bội, nên lời nói có phần gai góc. Shiro thì sợ hãi, rụt rè hỏi lại. Không khí giữa cả hại chợt trở nên gượng gạo…
「…Được rồi. Xin lỗi, anh có hơi bực vì vài chuyện.」
Là người lớn, tôi đành xuống nước trước.
「Chĩa thương vào em chắc cũng đáng sợ. Anh xin lỗi vì làm em khó chịu. Vậy nói đi, dù không có lý do rõ ràng, em cũng phải có mục đích gì chứ?」
Thể hiện thiện chí, tôi dịu dàng hỏi lại. Shiro khẽ cúi đầu, rồi chạy lon ton đến gần. Tôi suýt phản ứng theo bản năng, nhưng kìm lại.
Đứng ngay trước mặt tôi, Shiro, với vẻ căng thẳng, chìa ra một bọc vải chắc hẳn giấu sau lưng, rồi… hét lên.
「B-Bento ạ! Đến giờ trưa rồi, ăn cùng nhau nhé!!?」
「…Ah, ừm.」
Trước lời đề nghị đầy quyết tâm của Shiro, tôi sững sờ, chỉ biết ngẩn ngơ đáp lời…
-
Hóa ra, trước khi đến đây, trong lúc lưu lại tại một lữ điếm, Shiro đã chuẩn bị bento cho cả tôi lẫn cô bé. Chính xác hơn, cô đã tận dụng phần thức ăn thừa từ những món mà Gorilla-sama tự tay chuẩn bị để làm bento cho hai người.
Vốn dĩ Gorilla-sama không phải người dễ tin cậy kẻ khác. Khi còn nhỏ, cô ấy suýt bị phụ thân mưu hại bằng độc dược bỏ vào thức ăn, đẩy cô xuống địa ngục. Với quá khứ như vậy, chẳng có gì lạ mà cô ấy lại kiêu ngạo, luôn luôn tự mãn, nhưng lại sở hữu không ít pháp cụ để phát hiện độc tố, thậm chí tự mình nấu nướng bằng thức thần, điều chẳng hiếm gặp. Cô ấy cũng thường xuyên dùng người thử độc.
Và sự đa nghi ấy dường như càng trở nên sâu sắc thêm kể từ khi gia chủ tỉnh giấc sau cơn hôn mê.
Có lẽ vì không tin tưởng người trong lữ điếm, cô đã lặp lại hành động tương tự ở mọi nơi đi qua. Phần thức ăn thừa, cô ấy cho Shiro dùng. Hay là cô sợ quân cờ của mình bị đầu độc chăng…?
「Hôm qua, thức ăn thừa nhiều hơn bình thường, nên em nghĩ mang đến cho Tomobe-san… Um, anh có thấy phiền không?」
Thiếu nữ bạch hồ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, ánh nhìn thuần khiết không chút toan tính. Đối diện đôi mắt ấy, tôi chẳng đủ can đảm để từ chối.
「Không… Ừ, vừa đánh xong một trận, bụng cũng đói rồi. Anh xin nhận vậy.」
Trước lời đồng ý của tôi, Shiro lộ rõ vẻ vui mừng. Tôi vội chuẩn bị bàn và ghế cho cô. Trên bàn, tôi đặt hai hộp bento, cùng ấm nước sôi và chén trà. Tôi không quên rửa tay, đồng thời nhắc nhở Shiro đang hối thúc phải rửa tay bằng nước từ bình. Vậy là cuối cùng cũng hoàn tất việc chuẩn bị bữa ăn.
「Vậy, mở hộp thôi… Ồ, thật ấn tượng!」
Khi mở hộp bento không quá đắt tiền nhưng kích thước đáng kể, tôi bất giác trầm trồ trước nội dung bên trong.
Món chính là cá. Cá buri mùa đông, nướng teriyaki với lớp mỡ béo ngậy, được cắt lát dày dặn. Ngoài ra còn có trứng cuộn xuất sắc, cá trích ngâm dấm và tảo bẹ, cùng món gà hầm khoai sato.
Các món phụ gồm bảy loại, kinpira gobo, đậu đen, rau xanh trộn, dưa muối, và nhiều thứ khác.
Cơm là cơm nấu với rau rừng và thịt gà, thấm đẫm nước dùng, chỉ riêng món này thôi cũng đủ khiến người ta muốn ăn mãi không ngừng.
「Đúng là một mâm cỗ hoành tráng… Dù với tiểu thư, chắc hẳn vẫn đầy bất mãn.」
Với đám đầy tớ quèn chỉ quen ăn cháo loãng nấu từ ngũ cốc tạp, mâm cỗ này đủ khiến nước miếng chảy dài. Nhưng xét rằng đây chỉ được làm từ nguyên liệu ở lữ điếm quê mùa, không phải hàng thượng phẩm, có lẽ với Gorilla-sama kiêu kỳ, đây chỉ là cơm thiu.
「Haha…」
Shiro bật cười khô khan trước phản ứng của ta. Ôi, không ổn. Nói xấu trước mặt người sắp cùng ăn chẳng phải chuyện hay.
「…Dù sao thì, mùi hương này đúng là thơm ngon. Nào, ăn thôi chứ?」
Vậy là tôi và Shiro bắt đầu dùng bữa. Ôi, ngon thật đấy!
(Khi được Kayo chiêu đãi, thường là đồ Tây hoặc Trung Hoa…)
Những món đó không tệ, nhưng… dù khẩu vị thế nào, cơ thể vẫn quen thuộc với đồ ăn truyền thống hơn. Không như kiếp trước, nơi tôi có thể ăn đủ món từ khắp nơi bất cứ lúc nào, giờ đây, ẩm thực Phù Tang, món ăn Nhật, mới là thứ hợp với cơ thể này nhất.
「Hử, hết rồi à… Shiro, chén trà của em thế nào? Có muốn thêm nước sôi không?」
Trong lúc mải mê ăn uống ngon lành, tôi nhận ra chén trà đã cạn. Tôi rót thêm từ ấm, đồng thời hỏi Shiro. Khi rót thêm nước sôi đã nguội bớt vào ấm của cô bé, tôi chợt nhận ra món ăn trong bento có vị hơi đậm.
「…Khi gói bento, em có thêm muối hay nước tương không?」
「? Không ạ.」
Tôi buột miệng hỏi, nhưng Shiro nghiêng đầu phủ nhận, lộ vẻ ngạc nhiên.
「Vậy à… Không, không có gì đâu.」
Tôi nhanh chóng kết thúc câu chuyện, uống một ngụm nước sôi, rồi tiếp tục ăn. Nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ lạ. Hm, với một Gorilla-sama kén chọn, vốn là tiểu thư khuê các chẳng đổ mồ hôi, tôi tưởng cô ấy sẽ làm món nhạt hơn… Mà thôi, kệ đi.
Tôi gạt đi chút nghi vấn thoáng qua, nghĩ rằng chẳng thể nào có độc được. Sau trận chiến mệt mỏi vừa rồi, vị đậm đà này lại hợp ý tôi. Đang định tập trung nhai nuốt tiếp, tôi bỗng khựng tay.
「…? Tomobe-san? Sao vậy?」
「Không… Xin lỗi, anh vừa nhớ ra chút việc. Đợi anh một lát nhé.」
Tôi đứng dậy, khoác y phục, nói với Shiro rồi rời khỏi lều. Như bị dẫn dắt, tôi bước qua doanh trại…
Và đến được nơi đó. Một góc rừng rậm rạp cây cối và bụi cỏ, tầm nhìn bị che khuất.
Một ngọn đồi nhỏ, nơi có thể nhìn toàn cảnh『Mayoiga』.
「…」
Gió đông lạnh giá khiến tôi khẽ run. Thoáng liếc nhìn vẻ ngoài tráng lệ mà bất an của『Mayoiga』, tôi đứng đợi. Đợi một vị khách…
「Gọi ta đột ngột thế này, làm phiền ta rồi nhỉ?」
Chẳng bao lâu, cô ta xuất hiện. Tiếng cỏ cây xào xạc vang lên, kèm theo giọng nói lạnh lùng từ phía sau.
「…Ngạc nhiên thật. Cơn gió nào thổi cô đến tận đây vậy? Không ngờ cô lại đích thân xuất hiện.」
Tôi quay lại, hỏi cô. Thật sự ngoài dự đoán. Nếu như mọi khi, cô chỉ nói chuyện qua thức thần, nhưng lần này lại trực tiếp gọi tôi.
Trước mắt tôi, là một thiếu nữ yếu ớt, được một con yêu quái gấu lớn ôm trong lòng…
-
Chỉ cần một cái nhìn, tôi đã hiểu được sự bất thường của cô. Làn da xanh xao thiếu sức sống, đôi mắt mệt mỏi lộ rõ vẻ uể oải vì kiệt sức. Vốn đã gầy gò, thân hình cô ấy giờ đây còn tiều tụy hơn, như thể bị cưa xẻ. Mỗi hơi thở, lồng ngực cô nhấp nhô đau đớn, dường như chỉ hít thở thôi cũng đã là cực hình.
Duy chỉ có ánh mắt, lạnh lùng và sắc bén như khi tôi từng thấy qua con chim ruồi, lại khiến tôi yên lòng. Bất giác nuốt khan, tôi bối rối tìm lời để nói.
「…Đã lâu rồi chúng ta mới gặp mặt trực tiếp đấy, đầy tớ. Nhưng xin đừng nhìn ta bất lịch sự như vậy, thật là vô lễ!」
Cô ấy, Botan, được con yêu quái gấu ôm trong vòng tay to lớn như thân cây, nhưng vẫn mở miệng buông lời mắng mỏ đầy khó chịu. Tuy nhiên… khác với giọng điệu qua con chim ruồi, lời nói của cô ấy giờ đây mang nhiều vẻ gượng gạo. Trong không khí ngượng ngùng, tôi sững người một thoáng, nhưng nhanh chóng lên tiếng.
「X-Xin thứ lỗi. Chỉ là… bất ngờ quá…」
「Bất ngờ, ư… Không cần phải che giấu. Ta hiểu lý do ngươi kinh ngạc.」
Khi tôi vội vàng phân bua, Botan cười lạnh. Nụ cười ấy dường như pha chút tự giễu. Khóe miệng cô nhếch lên đầy phức tạp.
「Bên này cũng xin lỗi vì đã yêu cầu gặp gỡ đột ngột mà không cân nhắc đến tình cảnh hay vị trí của ngươi. Ta cũng không còn nhiều thời gian.」
「Thời gian… ư?」
「Đúng vậy.」
Botan lại cười lạnh. Rồi ho sặc sụa. Mỗi lần ho, cô lộ vẻ đau đớn tột độ, như thể nội tạng bị xé toạc, xương cốt vỡ vụn.
「Botan-sama…!?」
「Đừng nhúc nhích!」
Tôi định lao đến khi thấy nàng đau đớn quá mức, nhưng bị tiếng quát sắc lạnh và tiếng gầm uy hiếp của con yêu quái gấu ngăn lại. Tôi chỉ tiến được vài bước rồi dừng chân.
「Khụ khụ… Vì lợi ích của cả hai, đừng đến gần… Haa, ngươi ngốc sao? Ai lại đến gần một người đang đau đớn thế này chứ?」
Lời Botan là lẽ thường đối với một trừ yêu sư. Cô có thể bị nguyền rủa, ký sinh, hay thậm chí bị thao túng, hoặc nội thể đã bị thay thế. Dù cô ấy có đau đớn trước mắt, chính vì thế mà không được phép bất cẩn tiến lại.
「…Là tôi khinh suất.」
「Quả là khinh suất. Ngươi nên học cách hiểu rằng sự vô tư đó chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng thê thảm hiện tại của mình đi.」
Khi tôi xin lỗi, Botan cười nhạt, buông lời lạnh lùng. Cô nói xong, như nhớ ra điều gì, chép miệng đầy khó chịu.
「Làm ta rối trí…」
「Hả?」
「Ý ta là, chính ta đã đưa ra quyết định ngu ngốc vì một phút lầm lỡ.」
Trước vẻ nghi hoặc của tôi, Botan liếc nhìn đầy khinh miệt, rồi thì thầm gì đó với con yêu quái gấu. Con gấu đưa tay che miệng, lộ vẻ bối rối, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Botan.
「Mau làm theo lệnh. Biết thân biết phận đi.」
『Ôi chà, đến phút cuối lại chùn bước sao? Kéo dài chuyện chẳng hay ho này không tốt đâu.』
Con chim ruồi xuất hiện, cất giọng khàn khàn phủ nhận mệnh lệnh của Botan, đáp xuống đầu tôi mà tuyên bố: 『(。・`з・)ノĐÂY LÀ CHỖ NGỒI CỦA TA MÀ!』Chỗ quái nào chứ!
「…Ojii-sama, người đến có việc gì?」
『Hoho, ta đến để ban lời khuyên của bậc tiền bối cho đứa cháu gái cứng đầu này.』
「Chẳng phải là lời lải nhải cố chấp của lão già sao?」
Botan cáu kỉnh đáp lại giọng điệu nhẹ nhàng của con chim ruồi. Con chim ruồi thở dài trước thái độ của cháu gái.
『Con nói thế, nhưng có phương án nào khác không? Nếu không ngốc, hẳn con đã nắm rõ tình hình rồi.』
「…Im đi.」
Trước lời khuyên của con chim ruồi, thiếu nữ lẩm bẩm.
『Còn lại bao nhiêu viên hoàn dược? Con còn bao nhiêu thời gian?』
「Ta bảo im đi mà!?」
Con chim ruồi vẫn tiếp tục chỉ trích, bất chấp lời Botan. Nàng cảnh cáo lần nữa.
『Từ ngoại thành kinh đô đến đây mất bao nhiêu ngày? Con đã lãng phí bao nhiêu thời gian quý báu? Cuối cùng đến được đây, lại chùn bước trước mắt sao? Thật đáng thất vọng. Nếu con có chút suy nghĩ, đáng lẽ con đã không rơi vào tình cảnh này…』
「TA BẢO IM ĐI MÀ!!?」
Botan gào lên, cắt ngang lời con chim ruồi. Mắt cô mở to, giọng giận dữ, như thể bị chạm vào vảy ngược. Tôi bất giác thủ thế.
Nhưng sức lực ấy chẳng kéo dài. Cô lập tức nhăn nhó đau đớn, mặt mày tái nhợt, khuỵu xuống trong vòng tay con yêu quái gấu. Cô thở hổn hển, cơ thể run rẩy. Dù vậy, cô vẫn lập tức hướng ánh mắt sắc lạnh về phía tôi và con chim ruồi, trừng trừng. Không khí trở nên nặng nề.
「…Đủ rồi. Con có thể tự lo liệu chuyện của mình. Đó là điều người lo nhất, đúng không? …Con không cần thứ tình cảm giả tạo dành cho người thân.」
Giọng cô kiệt quệ, run rẩy, như thể đã cạn kiệt sức lực. Lần này, con chim ruồi không đáp. Im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc khẽ vang…
「Botan-sama…」
「Ta đã để ngươi thấy điều đáng xấu hổ. Quên đi.」
「Quên cả sự tồn tại của cô sao?」
「Như ta đã nói, đừng nhúng mũi vào chuyện của người khác một cách khinh suất. Với những việc không liên quan, làm ngơ mới là cách xử thế của kẻ khôn ngoan.」
Trước lời chỉ trích của tôi, Botan thở dài chán nản, cười lạnh.
「Cô nói đùa sao? Nếu cô gặp chuyện, tôi cũng sẽ gặp rắc rối đấy.」
「Có ojii-sama ở đây, chẳng có vấn đề gì lớn đâu. Chỉ là tần suất liên lạc sẽ giảm thôi.」
「Vấn đề là gì? Nếu có việc tôi có thể giúp, tôi sẵn lòng hỗ trợ trong khả năng.」
Botan không đáp lời đề nghị của tôi. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên, khinh miệt và giận dữ… Nhưng trước khi kịp nói gì, cô nhận ra một khí tức. Tôi cũng chậm một nhịp, nhưng rồi nhận ra sự hiện diện đó.
「Chắc là quanh đây… A, tìm được rồi, Tomobe-kun!! May quá! À, tôi có chuyện muốn bàn…」
Từ hướng doanh trại, một thiếu nữ tóc đen đầy vẻ con trai bước ra từ bụi cỏ. Có vẻ cô có việc gì đó, Hotoya Tamaki nhìn thấy tôi, nở nụ cười vô tư và chạy tới… rồi sững người khi thấy thiếu nữ trong vòng tay con yêu quái gấu.
「Hả, yêu quái? Nhưng mà…」
「Vậy, ta xin phép cáo từ, đầy tớ gia tộc Onizuki.」
Liếc nhìn Tamaki đang bối rối, Botan thờ ơ lên tiếng, ra lệnh cho con yêu quái gấu quay đi. Qua lời nói và hành động, cô dường như muốn đóng vai một trừ yêu sư tham gia chiến dịch thảo phạt. Ý cô ấy là để tôi tự xử lý phần còn lại.
「…Vâng! Xin hãy cẩn trọng!」
Tôi tạm theo ý Botan, cúi đầu chào. Rồi lập tức tiến đến chỗ Tamaki.
「Tamaki-sama, xin thứ lỗi. Người có việc gì cần sai bảo sao?」
「À, ừ… Tôi làm phiền rồi sao?」
Tamaki bối rối hỏi lại trước lời xin lỗi của tôi.
「Không, không có chuyện đó đâu. Nhưng tiểu thư có yêu cầu gì với tôi chăng…?」
Tôi cố giữ bình tĩnh, đánh lạc hướng để che giấu tình huống. Nhưng ngay sau đó, tôi mới nhận ra điều bất thường.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra. Không khí nặng nề từ nãy không chỉ là cảm giác. Một luồng yêu khí mỏng manh, thực sự đang len lỏi vào không gian này.
…Từ dưới chân.
「Tamaki-sama…!!?」
Tôi nhìn thấy vô số dây leo trồi lên từ mặt đất như rắn, tấn công Tamaki từ phía sau.
「Hả…?」
Tamaki vội quay lại trước tiếng hét của tôi. Nhưng đã quá muộn. Tôi lập tức ném tay quay, vung như roi, sợi tơ bạc sắc bén từ Tsuchigumo cắt đứt đám dây leo như cắt đậu hũ.
…Nhưng phía sau, vô số dây leo khác lại lao tới.
「C-Cái gì!? Ugh…!!?」
Tamaki vội rút đao, chém đứt từng dây leo một, hai sợi. Nhưng sợi thứ ba quấn lấy đao, sợi thứ tư trói cổ tay cô, kéo cô ngã xuống.
「Để xem ngươi làm được gì…!!」
Toi vung thương, cắt đứt dây leo trói tay Tamaki, rồi xoay người quét sạch đám tiếp theo.
『GROOOOAR!!』
Tiếng gầm khiến tôi quay lại. Vô số dây leo đang tấn công Botan. Con yêu quái gấu dùng móng vuốt sắc bén chặn đứng chúng. Botan cũng phóng bùa chú chống trả.
Tôi không thể hỗ trợ. Đợt thứ hai, thứ ba đã ập đến.
『Σ(゚Д゚)ĐẾN RỒI, PAPA!!』
「Cái gì, lũ này là gì vậy…!?」
Tôi gào lên, chém liên tục vào đám dây leo lao tới. Không thể nào! Yêu quái quanh doanh trại đã bị quét sạch cẩn thận, nếu có yêu quái thoát ra từ『Mayoiga』, đáng lẽ phải phát hiện chứ…!?
「Không, cái này… không lẽ!?」
Nhận ra đối thủ là dây leo, tôi đi đến một kết luận.『Mayoiga』là yêu quái thực vật, mà rễ cây đôi khi trải dài vượt xa những gì có thể thấy trên mặt đất. Nói cách khác, cảm giác tồi tệ này…!!
「Kyaa!?」
「Tiểu thư!?」
Tiếng thét phía sau khiến tôi quay lại, thấy Tamaki bị dây leo bò tới lúc nào không hay trói lấy chân. Tôi định lao tới cứu, thì mặt đất rung chuyển.
『!!(゜ロ゜ノ)ノWAAHH!?』
「Gì, đùa à!?」
Mặt đất nứt toác như nổ tung. Vô số rễ cây khổng lồ trồi lên, uốn éo như giun đất.
「Đầy tớ! Không có thời gian để ngó nghiêng đâu!?」
「…!? Thật sao!?」
Cảnh báo của Botan đến cùng lúc. Trong lúc bị đám rễ mới làm phân tâm, dây leo từ bốn phía toan trói lấy tứ chi tôi. Không, đã trói chặt rồi.
「Chuyện này thì…!!?」
Tôi vùng vẫy điên cuồng, nhưng đã muộn. Khi vừa xé được dây leo trên tay, một rễ cây khổng lồ quấn lấy thân tôi.
「Gì, dừng…!?」
『( ゚д゚) BUÔNG RA!!』
Trước khi kịp hét, dây leo bịt miệng tôi như dây cương. Cảm giác lơ lửng bao trùm. Tầm nhìn đảo lộn.
Ở khóe mắt, tôi thấy doanh trại bị vô số dây leo và rễ cây tấn công. Trừ yêu sư và đầy tớ chống trả quyết liệt, nhưng nhân công và người thường bị áp đảo một chiều. Thậm chí, một số chiến binh, kể cả trừ yêu sư, cũng bị bắt.
「…!?」
Ánh sáng chói lòa lấp đầy tầm mắt. Một tiếng nổ vang lên ở góc doanh trại. Ngọn lửa hủy diệt thiêu rụi đám rễ yêu thành tro. Ở góc khác, một tiểu thư vung quạt, quét sạch dây leo như bụi. Cô ấy xuất hiện trong tầm mắt tôi.
「Tomobe…!?」
Tiểu thư sắc anh đào, nhận ra tôi, mở to mắt kinh ngạc. Như thỏ Inaba, cô nhảy lên đám dây leo, lao về phía tôi.
「Tiểu thư… gah!?」
「!? Tránh ra!!」
Tiếng kêu cứu của tôi không trọn vẹn. Rễ cây siết chặt, đè ép phổi, khiến tôi không thể lên tiếng. Sự cứu viện của tiểu thư cũng vô nghĩa. Vô số dây leo và rễ chặn đường cô. Cô ấy vung quạt, chém đứt, thiêu hủy, nhưng vô ích. Số lượng quá nhiều, không thể xử lý hết. Ngọn lửa gào thét cũng chẳng khá hơn.
「N, nnn…!?」
Trong khoảnh khắc, cơ thể tôi bị kéo xuống đất. Rễ cây trói tôi, như lưỡi rắn, rút về khe nứt trên mặt đất, cùng với những con mồi đáng thương bị bắt.
「…!!?」
Khe nứt đất nuốt chửng tôi, bóng tối sâu thẳm như hàm quái thú, hiện ra trước mắt, và rồi, và rồi, và rồi…
-
「Ugh…!?」
Không biết bao lâu đã trôi qua, tôi tỉnh lại với cơn đau đầu và cảm giác mệt mỏi toàn thân. Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, ký ức rối bời và tầm nhìn chao đảo, tôi gần như theo bản năng nâng nửa người trên dậy. Dựa vào ngọn thương để đứng lên, tôi loạng choạng nhưng vẫn cảnh giác quan sát xung quanh.
「C-Cái gì thế này…?」
Tầm mắt TÔI bắt gặp một hành lang dài bất tận, được phân cách bởi những tấm fusuma. Không gian không có đèn, nhưng kỳ lạ thay lại sáng một cách bất thường. Hành lang kéo dài theo hình chữ T về phía trước và hai bên, không thấy điểm kết thúc.
「Dinh thự Onizuki? Không, không phải. Đây rốt cuộc là…!?」
Tôi cố gắng suy nghĩ trong đầu óc hỗn độn, tìm cách lý giải bản chất của không gian kỳ quái này. Rồi tự nhiên quay lại phía sau, tôi phát hiện hai dòng chữ viết trên tường.
『Kính chào quý khách, hoan nghênh đến với dinh thự đáng tự hào của ta!!』
「…Hả?」
Trên tường, như nét chữ nguệch ngoạc của trẻ con, là những dòng chữ đỏ rực như máu tươi. Đọc dòng đầu tiên, tôi ngẩn người, không hiểu chuyện gì. Nhưng ngay sau đó, tôi nhớ ra. Tất cả. Kiến thức từ nguyên tác kiếp trước, ký ức ngay trước đó.
Và tôi hiểu ra. Tình thế đã rơi vào trò chơi chết tiệt, tồi tệ nhất, gần như bất công và phi lý đến mức không lối thoát.
『Hãy thong thả tận hưởng cho thỏa lòng, cho đến khi sinh mệnh ngươi cạn kiệt nhé! (゜∀。)』
Ngay sau khi gần như vô thức đọc dòng thứ hai, một bản nhạc vang lên ầm ĩ khắp căn phòng. Âm nhạc rộn ràng, vui tươi tới kỳ dị.
「…!?」
Cùng lúc đó, tôi xoay người, dùng thương chém đứt cổ một con Rokurokubi đang lặng lẽ tiến tới từ phía sau. Cái đầu Rokurokubi với nụ cười toe toét lăn lóc trên hành lang.
Đó là tín hiệu. Là mệnh lệnh. Màn kịch đã mở.
Những tấm fusuma hai bên hành lang bật mở liên tiếp. Và chúng tràn ra, Kappa, Inugami, Nukekubi, Teketeke, Karakasa kozo, Kejo, Ittanmomen, Vô số yêu ma quỷ quái kỳ dị… đồng loạt nhìn toi.
Rồi chúng cười. Cười nhạo. Cười chế giễu con mồi đáng thương, vật tế sống.
Tôi biết cảnh tượng này. Cụ thể là từ phiên bản manga và các video trên mạng.
「!? Đây không phải trò đùa của mấy anh bạn ngoại quốc đâu!!?」
Dù thoáng bị áp đảo, tôi lập tức quyết định. Tôi dồn hết sức lao về phía hành lang phía trước, nơi duy nhất không có đám quái vật. Tiếng bước chân vô số đuổi theo từ phía sau. Tôi chẳng có thời gian ngoảnh lại. Trong phim fan-made của mấy anh bạn ngoại quốc, kẻ nào dừng chân đều bị đuổi kịp và chết.
「Khốn kiếp, không đùa đâu…!!?」
Trò chơi sinh tử, trong mê cung xoắn ốc, trong địa ngục vô tận, đã bắt đầu…


8 Bình luận
cơ mà thế thôi, yan này hãi quá
(nếu thế thì t đang mong chờ yêu quái lấy ý tưởng từ scp🐧)