Chương 7 - Chuyện là chẳng phải lúc nào cũng có thể can thiệp vào lựa chọn nhỉ
Chap 85
4 Bình luận - Độ dài: 7,956 từ - Cập nhật:
Trong ngục thất dưới lòng đất, thân thể ấy bị vứt bỏ một cách vô cùng tàn nhẫn.
Bị trói chặt trong tấm chiếu rồi tra tấn tàn khốc, thế nhưng đến cả như vậy vẫn chưa đủ để thỏa mãn, đám đầy tớ tầm thường điên cuồng trong cơn ghen tỵ và phẫn nộ còn không ngừng mắng nhiếc, đá đạp, đánh đập, hắt nước lạnh lên đầu cậu. Cậu bé trai nhỏ tuổi, phải chịu đựng cả hình phạt nghiêm khắc lẫn đòn thù tàn độc, nay đã trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, hấp hối cận kề cái chết.
Đã chẳng còn phân biệt được bản thân còn sống hay đã chết. Cảm giác tay chân cũng trở nên mơ hồ, chỉ có thứ đau đớn âm ỉ là vẫn còn cảm nhận được phần nào.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân cộc, cộc đang bước xuống bậc thang. Âm thanh ấy vang lên như thể từ nơi xa xăm, lại như sát ngay bên tai, nhưng đầu óc cậu đã hỗn loạn đến mức chẳng thể nhận thức rõ ràng được điều gì.
Cậu nhận ra ánh sáng đang tiến lại gần từ phía bên kia song sắt. Lơ đãng hướng ánh nhìn về phía đó. Có hai bóng người dừng lại trước cửa ngục sắt.
「Là thằng nhóc này đấy, Yunshoku.」
「Trông thật thảm hại. Không khác gì giẻ rách nát. Có ổn không đây? Nếu đã tàn phế thì cũng chẳng dùng được đâu?」
「Nếu vậy thì cũng chẳng sao, lệnh trên bảo thế mà. Dù gì thì việc nó gây ra cũng đâu phải chuyện nhỏ. Ngược lại, được cho cơ hội sống thế này đã là nhân từ lắm rồi đấy.」
Tên cai ngục cười nhạt mà nói. Quả thực, theo một nghĩa nào đó thì điều đó cũng có thể xem là nhân từ. Bởi lẽ với tội lỗi đó, cậu hoàn toàn có thể phải lấy mạng để chuộc.
Đồng thời, đó thực ra cũng là tuyên án tử hình. Xét tới tuổi thọ trung bình của đám đầy tớ, khả năng đứa trẻ này sống tới tuổi già là bằng không. Mà ngược lại, trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên, bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi và cơn đau đớn kinh hoàng, đó mới là viễn cảnh thực tế hơn cả.
Chính vì thế mà là nụ cười khinh miệt. Và người đứng bên cạnh hắn chỉ lặng lẽ đáp lại thái độ đó. Vì sự lạnh nhạt ấy, tên cai ngục chỉ nhún vai, rồi đưa tay gỡ ổ khóa. Hắn lấy ra chìa khóa từ trong ngực áo, lách cách mở chốt.
Một bóng người bước vào trong ngục. Y bước tới, cúi nhìn đứa trẻ. Đứa bé cũng ngẩng đầu lên nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau. Bóng người ấy mở miệng.
「Ta đã nhận lệnh. Từ nay trở đi, có vẻ ta sẽ là người bảo lãnh cho ngươi.」
「Eh? Ah…….」
Trước khi kịp hiểu rõ ý nghĩa của câu nói kia, cậu đã bị nhấc bổng lên. Đôi tay mạnh mẽ nhưng êm ái ôm lấy cậu. Mái tóc dài màu đen lướt qua khuôn mặt cậu, một hương thơm ngọt ngào thoang thoảng len lỏi vào khứu giác.
Cảm giác ấy khiến đứa trẻ bản năng mà cảm thấy yên lòng, đồng thời cũng có chút ngượng ngùng. Song, lý trí sâu thẳm trong tâm khảm trí cậu lại chế giễu. Trong tình cảnh này mà còn ung dung được như thế, thật đáng chê cười. Thế nhưng…… mặc cho tất cả, đứa trẻ ấy đã thật sự thấy nhẹ nhõm. Trước người đã cứu lấy mình khỏi địa ngục ấy. Tựa như sợi tơ nhện buông xuống từ thiên đường.
「Trước tiên là trị thương đã. Ở đây thì nhân lực lúc nào cũng thiếu thốn… Liệu mà sống dai vào đấy, nghe chưa?」
Giọng nói cất lên đầy tự tin và ngạo nghễ. Nghe thấy thanh âm ấy, đứa trẻ mơ màng, vô thức ngẩng lên nhìn người đang ôm lấy mình. Và rồi…
『Fufufu… không cần sợ hãi đâu. Cho dù con có đánh mất tất cả những gì cấu thành nên bản thân, thì vẫn còn mẹ ở đây vì con mà, chú cún nhỏ đáng yêu của mẹ?』
Ngay trước mắt và mũi cậu, vị đọa thần tóc xanh biếc đang nở nụ cười, mang theo thiện ý tà dị đầy hiểm ác.
-
「Hic………!?」
Toàn thân đẫm mồ hôi, tôi choàng tỉnh dậy và vô thức bật ra một tiếng thét. Hơi thở gấp gáp. Trái tim đập loạn nhịp, cảm giác mệt mỏi bao trùm toàn thân. Một nỗi sợ hãi không rõ nguồn cơn khiến cơ thể run lên.
「Haa... haa... haa... Vừa rồi là… mơ sao?」
Cảnh tượng cuối cùng trước khi nó tan biến vào hư vô của lãng quên, ấy vậy mà lại mang theo một điều gì đó vô cùng quan trọng. Thế nhưng cảm giác khó chịu như thể bị bôi nhọ, bị xúc phạm ấy khiến tôi bất giác buồn nôn.
「Khốn thật, dạo gần đây toàn là mấy giấc mơ như vậy. Chẳng thể ngủ yên được...」
Vừa đưa tay che miệng, tôi vừa làu bàu. Không rõ là vì căng thẳng hay do áp lực, gần đây tôi chẳng thể ngủ ngon, sự bực dọc cứ thế tuôn trào. Thần kinh như bị chà xát ngược.
Tuy nhiên, những lời than vãn và khó chịu ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Bởi ngay sau đó, ký ức trước khi mất đi ý thức liền ào ạt ùa về trong tâm trí tôi…
「Phải rồi, Iruka và mọi người thì sao...!? Ugh guh!!?」
Ngồi bật dậy, ngay lập tức toàn thân truyền đến cơn đau khiến tôi phải rên lên rồi ngã xuống giường. Có lẽ là do di chứng sau khi hóa yêu, đau nhức cơ bắp, nhưng không chỉ có thế, dường như cả các thớ cơ cũng đang bị cứng lại.
「Đau quá…!? Khốn kiếp, rốt cuộc mình đã bất tỉnh bao lâu... Đây là đâu vậy?」
Vừa nhăn mặt than thở, cuối cùng tôi cũng nhận thức được khung cảnh xung quanh mình và không khỏi bối rối.
Tôi đang nằm trên một chiếc giường trải trên sàn tatami. Đảo mắt nhìn quanh. Đập vào mắt đầu tiên là cánh cửa kéo bằng giấy, tiếp đến là bình phong, ngọn đèn dầu chưa được châm, tủ lược, hộp gương, bàn trang điểm, giá kệ hai tầng, và chiếc màn trướng trống trơn...
「Tiểu thư…? Không, nơi này là…」
Trong thoáng chốc, tôi còn tưởng mình đang ở trong phòng của Gorilla-sama, nhưng rồi nhận ra hoa văn trên bình phong và màn rèm không giống như trong trí nhớ. Ngắm kỹ lại thì các vật dụng trang trí cũng khá giản dị. Thế nên tôi loại bỏ suy đoán rằng nơi này là phòng của cô ta. Tuy nhiên...
「Hả...!?」
Khi đưa mắt nhìn tiếp, tôi nhận ra có một bóng người phía sau tấm rèm vải dùng để chia phòng tạm thời.
Đó là một bóng người mảnh mai. Thân hình không đầy đặn, mái tóc dài mềm mại cho thấy đó là một cô gái. Có vẻ như cô đang thay y phục thì dừng lại vì nghe tiếng động do tôi tạo ra. Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, rồi bóng người ấy nhẹ nhàng ló đầu ra từ sau tấm rèm. Một cô gái với mái tóc đen mượt mà và đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc.
「Người là… Hina-sama...?」
Tiểu thư Hina của gia tộc Onizuki, được xem là đệ nhất tiểu thư của bản gia, từ sau tấm rèm ló đầu ra, chăm chú nhìn tôi, rồi cất tiếng.
「Tỉnh rồi à? Vừa đúng lúc. Ngươi đã nằm liệt giường suốt bảy ngày rồi. Ta đang băn khoăn không biết nên đánh thức kiểu gì cho phải đây」
Hina điềm nhiên, thản nhiên, như thể chuyện đó là lẽ đương nhiên mà nói ra điều ấy. Trước thái độ ấy, tôi ngẩn người, nhưng rồi bị vô số nghi vấn trào dâng đè nén, định cất tiếng thì vội vã cúi đầu xuống.
Đó là điều đương nhiên. Không chỉ vì bất kính, mà quan trọng hơn, Hina đã rời khỏi sau tấm rèm, tiến lại gần tôi. Mà lại chỉ quấn một lớp vải quanh phần thân trên.
「Không cần đa lễ. Ngẩng đầu lên đi」
「Không, nhưng mà...」
「Hãy nhìn thẳng vào mắt ta mà nói chuyện」
Hina dừng lại ngay trước mặt tôi, vô tư đưa tay nâng cằm tôi lên, bắt tôi ngẩng đầu đối mặt.
「…!」
Ngay trước mắt tôi là vị tiểu thư đệ nhất của gia tộc Onizuki. Gương mặt thanh tú và cứng cỏi của cô ấy khiến tôi liên tưởng đến một mỹ thiếu niên, nhưng làn da trắng mịn lộ ra và vòng ngực lấp ló sau lớp vải quấn lỏng lẻo khiến tôi nhận thức rõ ràng rằng người trước mặt là một phụ nữ. Ánh mắt tôi vô thức lướt qua khe ngực nhỏ rồi vội vã quay đi.
「Hina-sama, mong người đừng xuất hiện với y phục như vậy...」
「Hm?」
Khi tôi rụt rè thốt lên điều đó, Hina khẽ tròn mắt, liếc nhìn thân mình một cái rồi mỉm cười nhạt. Sau đó, cô ấy nói.
「Ngươi cũng đâu có tư cách nói người khác? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra bộ dạng hiện giờ của mình sao?」
「Vâng...?」
Trước lời nói ấy của Hina, đầu óc tôi khựng lại trong khoảnh khắc, rồi vội đưa mắt nhìn xuống cơ thể mình. Và tôi nhận ra.
Rằng tôi đang hoàn toàn khỏa thân, theo đúng nghĩa đen của từ ấy.
Đến cả nội y cũng không có.
「X-xin thất lễ...!?」
Tôi lập tức kéo mạnh tấm chăn đang đắp để che kín phần thân dưới. Và rồi nhận ra. Tấm chăn này không phải vật dụng cá nhân của tôi. Tôi trở nên hoang mang và áy náy.
「Fufu, không cần phải cuống lên như vậy. ...Trước đây chúng ta thường cùng nhau tắm suối mà, nhớ không?」
「Eh...!?」
Trước lời nói kèm nụ cười nhẹ của Hina, tôi hoàn toàn sững người. Hina chẳng để tâm đến phản ứng của tôi mà nói tiếp.
「Y phục của ngươi ở đằng kia. Lát nữa thay vào đi」
Tôi nhìn theo ánh mắt của Hina, thấy ở góc phòng có một bộ hắc y gấp gọn. Trên đó đặt một chiếc mặt nạ Hannya.
「V-vâng... N-nhưng rốt cuộc đây là chuyện gì...!?」
Vừa đáp lời, tôi vừa cảm thấy hoang mang. Có quá nhiều điều khó hiểu. Vì sao tôi lại ở đây? Vì sao Hina lại ở đây? Vì sao tôi lại khỏa thân? ...Đó chỉ là một phần nhỏ trong số đó. Tôi vô cùng rối loạn trước tình huống hiện tại.
「Nếu kể ra thì sẽ rất dài. Nhưng giờ không có thời gian để giải thích. Khi chuẩn bị xong thì đi theo ta」
「…!? V-vâng, rõ rồi. Xin hỏi, phải đi đâu ạ...?」
Hina với vẻ mặt nghiêm nghị nói với tôi. Nhìn thấy biểu cảm ấy, tôi hiểu ngay rằng đây là việc không thể xem nhẹ, liền căng thẳng gật đầu.
「Đến đại điện của dinh thự. Phụ thân đã tỉnh lại... Chúng ta phải đến để biện minh cho sự việc hôm trước」
Ngay sau đó, lời của Hina, như thể đó là điều đương nhiên, khiến tôi không khỏi kinh ngạc đến nín thở.
-
Gia tộc Onizuki, một dòng dõi trừ yêu danh giá chuyên diệt trừ yêu quái ở Bắc Thổ, là nơi mà nhân vật chính của trò chơi 「Yamiyo no Hotaru」được gửi tới. Tuy là người đứng đầu một gia tộc trừ yêu lừng danh, nhưng ở thế giới nơi quỷ quái và yêu mị vượt qua lẽ thường loài người này, họ tuyệt nhiên không phải là tồn tại vô địch.
Chồng của bà già mặt trẻ Onizuki Kochou và con trai thứ hai kế thừa dòng máu ấy, đều đã bỏ mạng khi đang thi hành nhiệm vụ trừ yêu, chưa kịp hưởng thọ đến cuối đời.
Chết khi đang làm việc, trong một gia tộc trừ yêu, vốn không phải chuyện hiếm. Tuy nhiên, việc một dòng họ danh tiếng lần lượt mất đi hai vị gia chủ trong thời gian ngắn vẫn gây chấn động và tạo nên làn sóng không nhỏ trong tộc.
Onizuki Yuusei Tametoki… chính là người con trai thứ ba của bà già mặt trẻ, đã kế thừa ngôi vị gia chủ gia tộc Onizuki hơn mười bảy năm về trước.
Tuy vốn dĩ sở hữu linh lực dồi dào, nhưng dị năng của hắn lại không thích hợp cho chiến đấu. Hơn nữa, bản thân hắn là người nhạy cảm, thần kinh yếu, ghét va chạm. Dù sinh ra trong một dòng tộc trừ yêu, nhưng ngay cả khi được dạy dỗ từ thuở nhỏ, hắn vẫn không mấy thay đổi, là một kẻ gần như không thể đảm đương trọng trách, đến mức ngay cả cha ruột cũng chỉ xem hắn như con giống truyền dòng dõi nhờ linh lực của mình mà thôi.
Song, điều đó lại hợp ý hắn. Sau khi hoàn thành vài vụ tiêu diệt trung yêu và đại yêu mỗi tháng, hắn sống một cuộc đời nhàn nhã với những thú vui và nghề nông như trò chơi, thậm chí sau khi lén lút kết hôn với một cô thôn nữ mà hắn trót si mê và sinh ra một đứa con gái, cuộc sống ấy vẫn không hề thay đổi.
Khi cha qua đời, hắn không tham dự tang lễ. Một phần là do mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai cha con, phần khác là bởi người anh cả, đảm nhiệm việc chủ trì tang lễ với tư cách người kế thừa, không muốn để người em trai làm xấu mặt dòng họ xuất hiện trước thiên hạ. Ngoài ra, việc hắn là người có quyền kế thừa sau người anh cũng là một nguyên nhân.
Nếu người anh cứ thế bình yên mà nắm giữ ngôi vị gia chủ, thì có lẽ Yuusei cũng đã có thể tiếp tục cuộc sống tự do. Nhưng thế sự chẳng bao giờ vận hành theo ý người.
Vì quá nóng lòng muốn lập công danh trên cương vị gia chủ của một danh gia, người anh đã dẫn theo nhiều tộc nhân đi tiêu diệt một Hung yêu, nhưng lại bị phản kích và bỏ mạng. gia tộc Onizuki khi ấy, như để chứng minh sự hỗn loạn tột độ, đã gần như bắt cóc và cưỡng ép đưa Yuusei trở về gia tộc.
Dù bản thân hắn phản đối, nhưng cả tộc đã cùng nhau ép buộc hắn kế vị. Dù người anh quá cố có để lại một đứa con tài năng, họ vẫn cố tình phớt lờ.
Hai vị gia chủ tài giỏi đã lần lượt ngã xuống. Đặc biệt là người anh trai gần đây chết vì tham công, vốn có tính cách độc đoán, đa nghi, luôn lạnh nhạt với phe phái không thuộc về mình. Việc hắn cùng tùy tùng bị tiêu diệt đã khiến phần còn lại của tộc nhân quyết định chọn Yuusei làm bù nhìn, gạt bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của người tiền nhiệm.
Bề ngoài, hắn vẫn được tôn xưng là gia chủ Onizuki, là người nắm quyền uy tuyệt đối, nhưng thực chất hắn không hề hứng thú hay quan tâm đến công việc gia tộc. Chỉ lặng lẽ đóng dấu theo lời người khác, an phận giữ địa vị. Với hắn, ngoài việc ngột ngạt ra thì vai trò bù nhìn cũng chẳng có gì đáng phàn nàn.
Đúng vậy, những kẻ quanh Yuusei đã khinh thường hắn. Và chính vì quá xem thường, bọn chúng đã chạm vào cấm kỵ của hắn.
Chúng dồn ép người vợ thấp kém, chẳng qua chỉ là người phàm của hắn đến mức mắc bệnh rồi qua đời. Sau đó, chúng lại ép hắn cưới một tiểu thư danh gia vọng tộc Aka làm chính thất. Và khi để mặc cho Hina bị yêu quái tấn công… thì đó chính là quả địa lôi duy nhất mà chúng dẫm phải.
Ngay sau đó, hắn hoàn toàn kiểm soát gia tộc Onizuki bằng độc tài. Kẻ từng bị xem là vô hại, yếu đuối, lại thẳng tay tiến hành một cuộc thanh trừng lớn, không chút nương tay trong nội bộ, nhanh chóng củng cố địa vị chỉ trong thời gian ngắn. Và rồi, hắn bắt đầu trượt dài trong cơn cuồng loạn.
Trong kịch bản nguyên tác, hắn chính là kẻ đã bóp méo hoàn toàn tính cách của Gorilla-sama vốn đã kiêu ngạo, khiến Hina suốt đời độc thân không dính dáng tới đàn ông, là nguyên nhân của một nửa không khí u ám trong nội bộ Quỷ Nguyệt gia, thậm chí còn nhiều lần bày mưu hại nhân vật chính rơi vào bad ending, kể cả khi vượt qua được thì cũng kéo theo thảm họa lan rộng đến Ayaka và các nhân vật xung quanh… Hắn là nhân vật khiến người chơi ghét cay ghét đắng, kẻ được mệnh danh là Yandere Psycho Father của gia tộc Onizuki, đó chính là Onizuki Yuusei.
Và lúc này, kẻ đang đứng ngay trước mắt tôi… không nghi ngờ gì nữa, chính là người đàn ông đó.
「Ngẩng mặt lên đi.」
「Vâng.」
Giọng nam nhân hơi khàn khàn, khiến cả Hina lẫn tôi, người đang đứng cạnh cô, đồng loạt ngẩng đầu lên và cứng người. Lúc này đây, khi hồi tưởng lại cài đặt của nguyên tác, tôi không khỏi buồn nôn.
Nơi đây là đại sảnh của bản dinh gia tộc Onizuki, thường dùng để nghị sự. Tôi từng cùng Hina đến đây một lần, khi báo cáo vụ tiêu diệt yêu lang. Giống như lần đó, hai bên đại sảnh là các nhân vật chủ chốt trong gia tộc Onizuki. Một số người ở xa thì điều khiển thức thần để tham dự, nhưng điều đó cũng đã từng xảy ra nên không có gì lạ.
Chỉ có một điểm khác biệt lớn, đó là vị trí thượng tọa.
Gã ta, gia chủ Onizuki, Onizuki Yuusei Tametoki, so với hình ảnh được vẽ trong artbook hay tranh minh họa thì tiều tụy hơn nhiều, nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn đó chính là hắn. Nhận ra điều đó, tôi nuốt nước bọt vì căng thẳng, toàn thân run lên.
Tệ rồi. Quá tệ rồi. Còn nguy hiểm hơn cả đối đầu với yêu quái.
Sự tồn tại của hắn, với tôi, chính là một chướng ngại vật thực sự. Thành thật mà nói, ngay cả khi còn là dân thường tôi cũng đã phải cố tránh bị hắn để ý. Sau khi bị giáng cấp thành nô bộc, thì để đạt được kết cục hạnh phúc, hắn là cái gai phải bằng mọi giá loại bỏ.
Trong các fanfic chuyển sinh, việc các nhân vật chính tìm đủ mọi cách để cho hắn 「bay màu」cũng chẳng có gì lạ. Vừa bị ghét tới cùng cực, lại còn cực kỳ mưu mô. Ai mà chẳng muốn dùng cheat để xử lý hắn trước khi hắn làm chuyện thừa thãi. Chỉ cần hắn không xuất hiện, độ khó của game giảm đi hẳn một bậc.
(Khốn kiếp, chẳng lẽ đây là 「sửa chữa nguyên tác」!? Ngủ li bì bao nhiêu năm rồi, sao lại chọn đúng lúc này mà tỉnh dậy chứ…!?)
Khác với nguyên tác, trong thế giới này, Yuusei đã trở thành phế nhân và nằm liệt giường suốt nhiều năm, kể từ sau vụ bẫy Gorilla-sama.
Lý do vẫn là điều bí ẩn. Rất có thể là do Gorilla-sama, vốn trong thế giới này chưa bị cưỡng bức và vẫn giữ quyền lực, vì hận thù mà yểm lời nguyền, hoặc một lý do nào đó khác… Khi tôi sống sót và tỉnh lại sau vụ ấy, hắn đã như vậy rồi. Tôi vẫn luôn âm thầm tìm hiểu nhưng chưa từng tra ra nguyên nhân. Dù sao đi nữa, việc kẻ phiền phức biến mất quả thực khiến tôi thấy nhẹ nhõm…
(Phải rồi, còn Gorilla-sama…!?)
Tooi vội tìm kiếm cô giữa những người tham dự. Với địa vị của nàng, tôi vẫn hy vọng ít ra sẽ có một chút bảo vệ có tính toán.
「……!?」
Nhưng hy vọng đó đã bị bóp nghẹt không thương tiếc. Cô ấy quả thực đang đứng giữa đám người. Thế nhưng… tiểu thư sắc hồng ấy không còn là nàng tiểu thư kiêu căng và mạnh mẽ mà tôi từng biết.
Dễ dàng thấy được sự sợ hãi, thậm chí là yếu đuối hiện rõ trước bóng hình hao gầy của Aoi. Dù nàng cố giấu bằng cách mở quạt ra, nhưng chẳng thể che đậy nổi. Có vài người xung quanh còn nhìn cô với ánh mắt lạ lùng.
(Chẳng lẽ… hắn đã ra tay rồi sao!?)
Nghĩ tới tính cách yandere méo mó của kẻ kia, chuyện hắn lợi dụng thời gian hôn mê để đánh thuốc hay thi triển ảo thuật lên Gorilla-sama cũng không có gì là lạ. Không, xét theo nguyên tác, hắn còn từng đưa con gái ruột, chưa đến mười tuổi, vào một nghi lễ cưỡng hiếp tập thể với yêu quái thì việc hắn không làm gì mới là chuyện kỳ quặc. Tức là…
(…Bao vây từ ngoài đã hoàn tất rồi sao!?)
Tôi thật sự bắt đầu hoảng loạn. Bởi người duy nhất có thể ngẫu hứng đứng ra bênh vực tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi chẳng khác nào con cá nằm trên thớt. Hắn muốn nướng, muốn xào hay muốn luộc đều tuỳ ý. Đây chính là tình huống tồi tệ nhất. …Và tôi cũng không còn thời gian để suy tính bước tiếp theo.
「………Xem ra các vị đã tề tựu đông đủ. Vậy thì, hãy bắt đầu buổi nghị sự hôm nay.」
Yuusei cất giọng trang nghiêm. Dù không lớn, âm thanh ấy lại vang vọng khắp căn phòng một cách khó chịu. Các tộc nhân im lặng đáp lời.
「Hina, vất vả rồi. Đừng khách sáo… Ngươi cũng vậy, Yunshoku Hạ Nhân Chúng, sức khỏe ổn cả chứ?」
「Vâng.」
「………Tạ ân gia chủ đã hạ cố quan tâm.」
Gia chủ đầu tiên cảm tạ Hina, rồi chuyển sang hỏi han sức khỏe của tôi. Hina đáp ngắn gọn, còn tôi thì lễ phép trả lời, nhưng sau lớp mặt nạ, gương mặt tôi đang méo mó nhăn nhó tột độ.
(Ngươi là cái loại lo lắng cho ai ngoài Hina sao…!?)
Nếu một ngày nào đó hắn buông ra những lời quan tâm kiểu này, thì ngày đó trời chắc mưa giáo mác mất thôi. Giữ thể diện chăng? Không, với tính cách trong nguyên tác, không khoan nhượng, chẳng ngại tai tiếng, và hành động thiếu suy nghĩ, thật khó mà tin được. Vậy thì, vì lý do gì…?
「Ừm. …Chắc hẳn các người cũng đã rõ rồi. Chủ đề đầu tiên hôm nay, chính là sự việc xảy ra mấy ngày trước.」
Không rõ hắn có nhận ra sự hoảng loạn trong lòng tôi hay không, nhưng gia chủ vẫn bình thản mà trịnh trọng nói ra.
Xét theo tình hình hiện tại, gần như chắc chắn đó là vụ việc đã xảy ra tại làng Hotoya. Không ai cất tiếng, có lẽ mọi người đã biết rõ nội dung rồi.
(Bị đem ra làm vật tế sao…)
Tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng nếu hôm đó tất cả kết thúc, thì kết cục sẽ thế nào. Và ý nghĩa của buổi tụ họp này… Thậm chí được xét xử trong một 「phiên toà」mang tính hình thức thế này cũng còn là nhân từ. Tôi cố giữ bình tĩnh, và chờ đợi lời tiếp theo từ miệng Yuusei.
「Nhằm xác minh sự thật và đưa ra biện pháp xử lý khiến mọi người hài lòng, ta đã cho tổ chức buổi nghị sự này. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. …Không còn thời gian nữa. Bắt đầu thẩm vấn đi. Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng, trình bày đi.」
『Vâng!』
Một con chim trĩ khổng lồ đang chiếm một chỗ ngồi trong nghị trường liền đưa thân ra phía trước, cúi đầu thi lễ rồi hướng ánh mắt về phía tôi. Đó là giọng nói của Onizuki Uemon, người dẫn đầu đội Đông chinh. Con chim trĩ ấy một lần nhìn tôi với ánh mắt ngạo nghễ, sau đó đảo mắt quanh khán phòng rồi cất tiếng trình bày như thể đang hát.
Tôi đã để tên tội phạm Emishi chạy thoát, đã cùng cô ta tiến về Hotoya, đã thông qua Hina để gọi cô ta đến... Những lời giải thích cho vụ náo động mấy hôm trước được trình bày, có cái là sự thật, có cái là hiểu lầm, thậm chí có cả những điều mà chính tôi cũng không hề biết tới.
『...Khụ khụ, vừa rồi là toàn bộ chi tiết về vụ việc đã xảy ra ở Hotoya hôm trước.』
Sau một hồi giải thích dài dòng, Uemon kết thúc lời phát biểu bằng một tiếng ho khan đầy vẻ làm bộ. Căn phòng rộ lên tiếng xì xào. Người thì ghé tai nhau thì thầm, kẻ thì làm ra vẻ thờ ơ, có không ít ánh mắt nghi ngờ, thậm chí là thù địch chĩa vào tôi. Yuusei giơ tay ra hiệu trấn an, rồi chậm rãi cất tiếng.
「Hina. Vụ náo loạn lần này, con sẽ giải thích chứ?」
「Dĩ nhiên rồi. Mọi việc lần này đều do con chỉ thị.」
Trước câu hỏi điềm tĩnh của Yuusei, Hina lập tức trả lời một cách thản nhiên khiến nghị trường lại một lần nữa xôn xao. Tôi cũng chỉ lặng thinh, nhưng trong lòng thì bàng hoàng. Vừa rồi, cô ấy nói gì vậy?
「Thực chất, khởi nguồn của vụ việc này là do hành động thiếu suy nghĩ của con.」
Hina nói như đang trình báo. Cô ấy đã ra lệnh cho đám đầy tớ về việc trừ yêu tứ phương lần này. Rằng vì lòng tham danh vọng, cô đã mưu tính cướp công của người khác.
「Chính vào lúc đó, việc nhận nhầm trong quá trình bắt giữ ở Hotoya đã xảy ra.」
Tội phạm Emishi bị truy nã đã bị nhận nhầm với đám nô tỳ ở Hotoya, và khi tái xác nhận với tiểu thư của thương hội về người bị bắt giữ, thì phát hiện ra đó chỉ là người hoàn toàn xa lạ, lại đúng lúc Emishi kia đang nắm giữ thông tin quan trọng.
『Tuy vậy, thưa tiểu twh Hina. Nếu những gì Emishi kia nói là thật, thì việc đầu tiên phải làm là báo cáo với Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng chứ, không phải sao? Và cũng đâu cần thiết phải làm chuyện như tập kích bọn họ?』
Một người tham dự... chính xác là thức thần giản lược của Hiyoku, xen vào lời Hina mà đặt câu hỏi.
(Giọng này là... Yajima à?)
Onizuki Yajima, cha của Onizuki Ayaka, là một trong những gia chủ của phân gia Onizuki ở kinh đô. Trong nguyên tác là trò chơi thì không xuất hiện, nhưng trong bản tiểu thuyết và manga thì có miêu tả rằng sau khi mất con gái, ông ta lâm vào tuyệt vọng. Trong tiểu thuyết thì bị bầy yêu xâm nhập dinh thự nuốt chửng bằng số đông, còn trong manga thì bị mất dị năng linh lực rồi cùng vài người khác bị Darth Tamaki chém chết. Nếu nhớ không nhầm thì ông ta là đội trưởng của đội Tây cinh, nên việc tham gia qua thức thần giản lược cũng là hợp lý.
「Câu hỏi của Yajima-dono rất xác đáng, nhưng chuyện đó cũng là do ta chỉ thị.」
『Lý do là gì?』
「Ta lo sợ rằng sẽ không thể xin được sự cho phép của Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng về việc vô hiệu hóa Ẩn Hành Chúng.」
『Ngươi nói cái gì...?』
Nghe lời Hina, con chim trĩ tỏ rõ sự bất mãn. Nhưng Hina lại xem ánh mắt của người chú như cơn gió thoảng, điềm nhiên tiếp tục nói.
「Vì nguy cơ bị thi triển huyễn thuật hoặc ngôn linh thuật từ tên Emishi bị bắt, nên ta không nghĩ họ sẽ cho phép gặp mặt hắn mà tháo bịt mắt và miệng. Hơn nữa, lúc đó ta đã gửi tin báo về việc bắt được phạm nhân đến Kunimori rồi... Vì những lý do trên, ta phán đoán rằng khả năng thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng chấp nhận đề nghị là rất thấp.」
Nói cách khác, Hina lo sợ rằng nếu rút lại công trạng hoặc chỉ gây náo loạn vô ích thì sẽ bị trừng phạt, nên đã chọn cách làm lơ. Con thức thần của Uemon thì biểu lộ rõ sự khó chịu, nhưng điều đó dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Hina.
「Thêm vào đó, tình hình lúc đó không cho phép có thời gian thong thả để giải thích như hiện tại. Đó là ngay sau khi nghi ngờ về Emishi được xóa bỏ, và chúng ta được thông báo về sự xuất hiện của yêu quái đang áp sát thôn. Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng hẳn cũng biết về vụ yêu quái tấn công trấn trọ rồi.」
『Gư...!』
Dù chỉ là thức thần truyền lời, nhưng đến cả Uemon cũng không giấu được vẻ thất vọng. Nghĩ đến ả Bích Quỷ đó, việc Uemon không thể đánh bại và để nó thoát cũng không khó hiểu.
「Là một cuộc tập kích của yêu quái mà hơn mười trừ yêu sư cũng không thể đánh bại. Giữa lúc đó, không thể để phân tán sự chú ý của Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng bởi những việc không cần thiết. Và hơn hết, lời tên Emishi kia nói cũng chỉ là lời vu vơ, không rõ thật giả, hoàn toàn có khả năng bị phớt lờ. Chính vì chưa rõ thực hư, nên ta đã tự mình quyết định không để phiền tới thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng.」
Cùng với tên Emishi kia kiểm chứng tình hình thực tế, phán đoán thật giả của câu chuyện. Nếu là thật, sẽ báo lại với Hina... Hina nói như thể đó là chỉ thị mà cô ấy đã đưa ra. Như thể đó là sự thật. Đương nhiên, tôi là người trong cuộc, lần đầu tiên nghe chuyện này.
「Vậy, lời tên Emishi đó là sự thật?」
「Vâng. Vì thế con đã lệnh cho đầy tớ này cầm chân hắn lại, và ngay sau đó, chính con cũng đích thân tới đó.」
Đáp lại câu hỏi của Yuusei, Hina cung kính đáp. Sự im lặng bao trùm khắp nghị trường... Mọi người hướng ánh mắt về phía gia chủ, chờ lời phán. Sau khoảng mười nhịp đếm, Yuusei lên tiếng.
「Cố vấn-sama cũng đã biết chuyện này rồi đúng không?」
「Phải. Ta đã được Hina báo trước khi con bé đến làng. Vì vậy ta mới gửi thức thần để xử lý hậu quả. Đúng chứ, Uemon?」
『Ng... đúng vậy, quả thực là như thế.』
Khi gia chủ hỏi, Kocho đang hút ống điếu ở góc phòng liền dõng dạc trả lời, chuyển hướng câu chuyện. Con chim trĩ dù không cam lòng cũng gật đầu xác nhận. Vậy thì, rốt cuộc trong câu chuyện này, bao nhiêu phần là sự thật đây...
「Hừm, ra vậy... Hina, đúng là như con nói, lần này con đã hành động quá khinh suất.」
Sau tiếng thở dài nhẹ, Yuusei dựa vào tay ghế rồi nói như vậy với Hina. Hội trường khẽ xôn xao. Một vài người hiện rõ vẻ khó hiểu.
Khác với nguyên tác, vì đã nằm liệt giường suốt nhiều năm nên hành vi buông thả vì ái tình đối với Hina vẫn chưa nhiều, trong số những người trẻ có lẽ cũng có kẻ chưa biết. Tuy nhiên, số việc hắn gây ra trước khi nằm liệt giường cũng không hề ít, và người biết chuyện đó cũng không thiếu. Nên ai nấy đều bất ngờ, lúng túng.
「Việc làm tổn hại danh dự của Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng, Uemon-dono, là điều không thể dung thứ. Hơn nữa, đó cũng là một nguyên nhân dẫn đến việc mất người lần này. ...Ta sẽ tuyên bố hình phạt. Hina, con bị lệnh cấm túc. Thời hạn mười ngày. Sau đó, hãy đích thân xin lỗi Thủ lĩnh Ngự Hành Chúng. Rõ chưa?」
「...Vâng.」
Và hình phạt được tuyên bố. Vài người tròn mắt kinh ngạc, có kẻ thì nghiêng đầu khó hiểu. Hina không để ý đến phản ứng của xung quanh, chỉ cung kính cúi đầu.
Tôi cũng vô cùng bối rối. Ngạc nhiên trước lời của Yuusei. Nhưng ngay sau đó, tôi không còn thời gian để mà lo lắng nữa.
「Vậy thì, Thưa Gia Chủ. Còn việc xử lý tên đầy tớ kia thì sao?」
Một người tham dự hỏi về việc xử trí tôi, khiến tôi lập tức căng thẳng. Chính Yuusei đã trách mắng Hina và tuyên án phạt. Với tôi thì... Tôi đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất. Nhưng...
「Không cần thiết. Yunshoku chỉ làm theo lệnh của Hina. Và cũng không có ai ra lệnh rõ ràng cấm việc đó, đúng chứ?」
「Hả? À, vâng, thần chưa nhận được mệnh lệnh nào như thế cả.」
Không nghĩ sẽ bị hỏi, tôi hơi chậm phản ứng nhưng vẫn cố giữ lễ phép của đầy tớ để đáp lại. Yuusei gật đầu trước câu trả lời ấy.
「Ừm. Đầy tớ chỉ là công cụ. Ai lại đi trừng phạt công cụ? Vậy nên, xử phạt đầy tớ là điều nực cười. ...Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng, ngài nghĩ sao?」
Yuusei quay sang hỏi con cú. Thức thần cú... Dựa vào giọng nói và lời của Yuusei, có thể chắc chắn đó là do Onizuki Shisui điều khiển.
『...Quả thực, đó là lời chính đáng.』
Muku cất tiếng nhẹ rồi điềm tĩnh trả lời. Có người gật gù tỏ ý đồng tình, kẻ thì khẽ rên đầy bất mãn.
(Chính đáng, sao...)
Quả đúng như Shisui nói, lời của Yuusei hoàn toàn hợp lý, nhưng đồng thời cũng là lời nói khác với hình tượng vốn có của hắn. Bởi người đàn ông mà tôi biết, là một yandere không hề chớp mắt hy sinh biết bao người vì Hina.
「Có ai phản đối không? Nếu có thì cứ nói ngay tại đây.」
Yuuhei cất tiếng như muốn xác nhận lại lần nữa. Sắc mặt mọi người muôn hình vạn trạng, tuy trong số đó có kẻ lộ rõ vẻ bất mãn, nhưng không một ai lên tiếng. Sau một hồi quan sát các vị tham dự, Yuuhei khẽ gật đầu.
「Ừm. Vậy thì vụ việc lần này xin được kết thúc tại đây. Cả hai lui xuống đi. …Tiếp theo, chúng ta chuyển sang vụ kế tiếp」
Lệnh cho tôi và Hina lui ra ngoài được ban xuống. Tuân theo đó, tôi và Hina cùng nhau rời khỏi nghị đường.
「…!」
Trong thoáng chốc, ánh mắt tôi bắt gặp ánh nhìn của Gorilla-sama. Ngay khi ánh mắt giao nhau, cô ấy liền lảng đi với vẻ lúng túng.
(Này này, hóa ra cũng có nét đáng yêu thế cơ à…)
Nếu là thái độ kiêu căng ngạo mạn thường ngày, chắc chắn cô ấy đã cười khẩy vào mặt tôi rồi. Vậy mà lần này lại như vậy, khiến tôi càng thêm lo lắng. Không, thật sự là đã xảy ra chuyện gì? Làm ơn đừng gây thêm rắc rối nữa được không? Nếu sau khi chuyển qua mạch thời gian chính mà lại có chuyện phiền toái gì xảy ra thì thật không thể đùa được. Trong khi bước đi khỏi phòng nghị sự, tôi cảm thấy vô cùng hoang mang.
「Giờ thì, đến đề tài kế tiếp. Chuyện về người hầu mới sẽ được đón về…」
Chủ đề kế tiếp mà các thành viên của Onizuki bắt đầu thảo luận, rốt cuộc tôi không thể nghe hết được, bởi ngay khi tôi vừa bước ra, Hina đã đóng cánh cửa trượt lại. Vì đây là phòng nghị sự nên dường như có kết giới cách âm được triển khai.
「…」
「…」
Không còn ai dõi theo, chỉ còn lại tôi và Hina đứng lặng yên trong hành lang của dinh thự, chẳng làm gì cả, chỉ lặng thinh mà đứng đó, chỉ hai người…
「…Hina-sama.」
「Dừng lại.」
Khi thời gian trôi qua một lúc mà cả hai vẫn đứng yên tại chỗ, tôi định mở lời với Hina. Nhưng lời đó ngay lập tức bị ánh mắt sắc lạnh và câu nói ngắn gọn của cô chặn đứng.
「Chuyện lần này đã có kết luận. Không được khơi lại nữa.」
Không quay đầu nhìn tôi, cũng chẳng hề nhìn vào mắt nhau, Hina nói vậy.
「Nhưng mà, tại sao lại…」
Diễn biến trong nghị đường, kết luận có vẻ đã được sắp đặt từ trước, và rõ ràng là Hina đã nhúng tay vào chuyện đó.
Hơn nữa, dù mơ hồ nhưng tôi vẫn nhớ. Ở Hotoya, lúc tôi gần kề cái chết, người đã ôm lấy tôi, cứu tôi ra khỏi đó, dù không rõ nét, nhưng từ vóc dáng, chẳng nghi ngờ gì đó chính là Hina.
Nói cách khác, mạng sống của tôi hiện giờ là nhờ Hina mà giữ được. Dù phải gánh lấy sự phản đối từ Uemon, gánh lấy sự chỉ trích xung quanh, thậm chí bị áp đặt lệnh cấm túc.
Tôi không hiểu nổi. Tôi vốn không có lý do gì để được cô ấy đối xử như thế. Trái lại, tôi từng bỏ rơi cô, trốn chạy, rồi cuối cùng lại trở thành thuộc hạ của em gái cô dù chỉ trên danh nghĩa…
「Ngươi đừng hiểu nhầm. Người đã tiến cử ngươi làm Yunshoku là ta. Nếu ngươi làm chuyện gì sai, đó cũng là trách nhiệm của người tiến cử, tức là ta. Vậy thì, lo dọn dẹp hậu quả là điều đương nhiên.」
Hina buông lời một cách thản nhiên như thể đó chỉ là nghĩa vụ. Nhưng lý do đó quá yếu ớt để có thể giải thích cho hành động bảo vệ tôi.
「Nhưng mà… không, thần đã rõ.」
Tôi định hỏi tiếp, nhưng rồi dừng lại. Đào sâu hơn nữa là vượt quá phận đầy tớ. Tôi chỉ còn cách lùi lại.
「Ừm. Vậy thì, ta đang bị lệnh cấm túc, xin được cáo lui. Ngươi cũng chưa hoàn toàn hồi phục, về chòi của mình nghỉ ngơi cho tốt đi.」
Nói xong, Hina liền quay gót rời đi dọc theo hành lang… nhưng rồi nàng khựng lại, khẽ ngoái đầu nhìn tôi. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô mở miệng.
「Fufu. Gọi là 「Hina-sama」nghe thật cứng nhắc, khó chịu quá đi.」
「Ế…?」
Lời nói bất ngờ khiến tôi bật ra một tiếng ngốc nghếch. Trông thấy tôi như vậy, vẻ mặt nghiêm khắc của Hina từ nãy giờ bỗng dịu lại đôi chút.
Cô ấy mỉm cười, giống như khi còn bé mỗi lần bày trò nghịch ngợm thành công.
「A…」
「Vậy thì, ta đi đây.」
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sắc mặt nàng đã trở lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, rồi rời đi. Tôi định vươn tay ra, nhưng rồi lại hiểu rõ thân phận mình nên bàn tay chỉ lặng lẽ khựng lại giữa không trung, và tôi chỉ có thể lặng thinh nhìn theo bóng lưng cô ấy dần xa khuất.
Cuối cùng, tôi mới hiểu được. Màn kịch lần này là sự thiện ý không vụ lợi.
「Trọng nghĩa, công minh chính trực… phải rồi.」
Đợi đến khi bóng cô ấy khuất hẳn sau góc hành lang, tôi khẽ thì thầm.
Đúng vậy. Cô ấy là người trọng đạo nghĩa, lại nhân hậu. Dù là ai cũng không nỡ bỏ rơi, dù là ân huệ nhỏ nhoi cũng không lãng quên, và khoan dung với lỗi lầm của người khác.
Dù khi xưa là vì tính toán, giờ đây chắc hẳn nàng cũng đã nhận ra. Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy biết ơn với hành động của tôi khi ấy. Và có lẽ, với việc tôi làm lần này, cô cũng phần nào nhận thấy đạo lý trong đó.
(Không biết cô ấy nghe được tin từ đâu… chắc là từ Gorilla-sama?)
Dù thế nào, hành động của Hina lần này, có lẽ là để đáp lại mối dây ràng buộc từ thuở thơ ấu giữa tôi và cô ấy. Quả là một người chu đáo, đến cả lúc thất vọng với hành động đường cùng của tôi, cô ấy vẫn không buông bỏ.
「Chắc chắn sẽ không có lần thứ hai… nhưng, thật đáng trân trọng.」
Tôi không thể mong được cô ấy giúp đỡ thêm nữa. Việc lần này, dù chỉ là tạm thời giữ lại được cái đầu, cũng đã là may mắn hiếm có.
「Vì từ giờ mới là giai đoạn quyết định mà.」
Tính theo dòng thời gian thì có lẽ mới chỉ vừa kết thúc phần hướng dẫn. Dù đã lệch khá xa nguyên tác… nhưng chỉ cần còn sống, ắt sẽ có cách xoay xở. Nhân vật chính được chuyển sinh thì không thể trông cậy được nữa rồi. Tôi chỉ mong cô ấy sống an yên cùng với em gái tôi trong làng.
「Nhắc mới nhớ, bên kia giờ ra sao rồi…?」
Iruka giờ sao rồi nhỉ? Không chỉ vậy, Botan và con nhện trắng kia cũng bặt vô âm tín. Dù tôi nghĩ Botan chắc vẫn xoay sở được… nhưng cũng lo cho đám thuộc hạ tôi để lại chỗ Uemon.
(Khốn thật. Vì cứ ngỡ lần này là hết thật rồi nên chẳng hề nghĩ cho tương lai… Dù sao vẫn còn hơn là chết.)
Giờ nghĩ lại, tôi không nhịn được bật cười chua chát trước sự liều lĩnh và vô trách nhiệm của bản thân. Và cũng chính nhờ Hina mà tôi mới có thể cười nhạo chính mình như bây giờ. Nghĩ vậy lại càng khiến tôi cảm thấy tủi hổ.
「Trước mắt thì… về nhà cái đã.」
Đúng như lời cô ấy nói, cơ thể tôi vẫn rã rời, đau nhức vì mỏi cơ, hoàn toàn không ở trạng thái tốt nhất. Mà sao người cứ thấy khô khốc vậy nhỉ… chắc là do không khí khô quá. Không tắm được thì ít nhất cũng muốn dùng khăn ấm lau người cho thoải mái…
-
Trời đã ngả về chiều, bầu không gian nhuộm dần sắc đỏ hoàng hôn. Ta mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ từ gia nhân trong phủ khi đi ngang qua, thẳng tiến về phía đó.
「Hử? Đó là……」
Thấy làn khói trắng từ bếp nổi lên phấp phới từ căn lều nhỏ nằm ở góc khuôn viên phủ, tôi hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một thoáng. Rồi ngay sau đó, khi nhận ra đó hẳn là khói bếp do bọn Magoroku đang trông nhà nhóm lên, tôi bất giác cảm thấy khó xử.
Đối với hai người vốn sống như người hầu của tôi, chuyện lần này hẳn khiến họ bất an chẳng yên.
Nếu tôi bị xử tội, bọn họ cũng sẽ chẳng còn nơi nương thân. Chắc chắn sẽ bị đuổi cổ khỏi phủ ngay lập tức. Không nhà, không việc làm, lại thêm việc cô em gái mù lòa và bệnh tật, thì cái xứ Bắc Thổ khắc nghiệt ấy chẳng khác gì địa ngục đối với họ. Mà nếu thế thì tương lai chờ đợi chỉ là…… Một lần nữa, cảm giác tội lỗi lại trỗi dậy trong lòng tôi vì sự cẩu thả và ích kỷ của bản thân.
(Và điều tệ hại hơn cả là… Có lẽ ngay cả khi mình đã nhận thức được điều đó vào thời điểm ấy, thì vì em gái, mình vẫn sẽ làm y như thế…… Đúng là, mình cũng thật khốn nạn.)
Thở dài, nhận ra bản thân đã gây rắc rối cho quá nhiều người. Chắc cả hai sẽ nói ngoài miệng rằng không để tâm gì đâu, nhưng…… trong lòng hẳn là đầy rẫy bất mãn. Với thân phận như họ thì chẳng thể nói thật với tôi được.
「Thà bị mắng mỏ cho xong chuyện thì còn thấy nhẹ nhõm hơn…… mà thế cũng chỉ là mình ích kỷ nữa thôi」
Chuyến trở về này hẳn sẽ rất ngượng ngùng, nhưng cũng đành chịu. Là cái giá phải trả cho việc mình đã làm. Là tội lỗi và là hình phạt. Tôi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận.
Và rồi, tôikhẽ loạng choạng đôi chút nhưng vẫn gắng gượng bước đến trước căn lều, lưỡng lự một thoáng, sau đó lấy hết can đảm mà chậm rãi đẩy cửa ra. Và rồi………
「Rồi, ‘Ngũ quang’. Ngươi có…… bài rác à. Vậy thì ta thắng rồi nhỉ」
「Aaaaaaaaahhhh!? Sao lại như thế được chứ!!?」
Ngay khi con bán yêu sói ngồi trấn giữ như chủ nhân căn phòng đập bộ bài hoa xuống sàn, thì cô bé tóc tím gào lên một tiếng đầy tuyệt vọng.
「Thế thì, như đã hứa, cái đai lưng đó ta xin nhận nhé?」
「Khônggggg!! Chẳng lẽ ngươi định… lột sạch ta luôn sao……… kyaaa!!?」
Cô bé tóc ngắn cắt mái vừa khóc vừa phản đối. Thế nhưng con bán yêu chẳng mảy may thương hại, cướp lấy chiếc đai từ cô bé, giờ chỉ còn mặc một lớp áo mỏng trắng toát, một cách thản nhiên như đoạt lấy chiến lợi phẩm. Bên cạnh con bán yêu là một đống lớn kimono và các món đồ nhỏ hẳn là thứ đã thắng được.
「Rồi, sao? Bỏ cuộc chưa?」
「Uuu…ugh…uu…!!! V-vẫn chưa xong đâu! Với cái bộ dạng này mà quay về thì ta không chịu được đâu!! Thêm lần nữa, chơi thêm lần nữa đi!! Vừa nãy cũng chỉ thiếu chút nữa là thắng rồi!! Lần này nhất định ta sẽ thắng! Chơi tiếp đi!!」
「Hehehe, có thế chứ? Cố mà gắng lên nha. Chỉ cần thắng một ván thôi, thì những gì đem cầm cố ta sẽ trả lại hết」
Giữ chặt vạt áo mỏng manh đang bung ra, cô nàng bán khỏa thân với khuôn mặt nhuốm lệ vừa thẹn vừa tủi, tuyên bố tiếp tục chiến đấu. Còn ả bán yêu nở nụ cười gian trá, đáp lại rồi xào bộ bài hoa trong tay… vừa xào vừa lén tráo bài để đối phương chỉ rút được toàn rác.
「…………」
Ờm… phải rồi. Ừ. Trước mắt thì tôi cứ quay lui khỏi cửa chòi cái đã. Rồi hít một hơi sâu, thêm lần nữa, lấy lại bình tĩnh để sắp xếp lại tình hình. Được rồi, hiểu rồi. Là vậy đó, đúng là vậy……… nào, được rồi.
「……Này này này!? Mấy người đang làm cái trò gì trong nhà ta thế hảaaaaaa!!????」
Xông trở vào căn chòi, tôi gào lên như thể muốn trút hết mọi uất ức vậy.


4 Bình luận