• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 - Từ đây mới là Địa Ngục

Chap 76

4 Bình luận - Độ dài: 8,333 từ - Cập nhật:

「…………」

Tại đỉnh núi Yonaki, ngọn núi cao nhất trong vùng Hotoya và cũng là một trong những trụ cột trọng yếu của kết giới, trừ yêu sư mang tên Onizuki Eisei đang lặng lẽ tọa định sau tấm rèm lụa, không thốt một lời.

Và rồi, ông ta đứng dậy. Bởi đã cảm nhận được luồng khí tức đang lặng lẽ chuyển động từ phương xa tiến lại gần.

Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ giống như đầy tớ, song không giống chúng, chiếc mặt nạ ấy hoàn toàn vô diện, thậm chí không có lấy một khe hở nào để quan sát. Nhưng với ông, điều đó chẳng hề là trở ngại. Vốn dĩ, đối với một kẻ mù lòa như ông, đôi mắt chẳng có ý nghĩa gì. ông cũng chẳng cần đến những thông tin nhận được từ thị giác.

Bốn giác quan còn lại của ông ta, thính giác, khứu giác, xúc giác và vị giác, đều đã đạt đến cảnh giới vượt xa người thưởng, có thể nghe được cả tiếng bước chân thú dữ nơi sơn cốc cách đó một ngọn núi. Khứu giác có thể phân biệt đồng thời hàng trăm loại mùi. Xúc giác đủ nhạy để cảm nhận sự tồn tại vô hình qua sự thay đổi của mật độ không khí. Và vị giác có thể cảm nhận được mùi vị của kẻ thù từ xa chỉ qua hơi thở bay trong gió.

Nếu không có biện pháp che giấu như ẩn hành thuật, ông có thể cảm nhận được mọi thứ trong bán kính hai dặm (khoảng tám cây số). Và trong phạm vi bán kính ba trăm thước (khoảng ba trăm mét), trừ phi là bậc thầy ẩn hành, không ai có thể thoát khỏi cảm giác của ông. Sức mạnh ấy đã nhiều lần phá vỡ những cạm bẫy hèn hạ của đám yêu quái giỏi ngụy trang và ám toán, cứu được vô số đồng đội khỏi hiểm họa. Lần này cũng vậy, ông đã phát hiện ra mối đe dọa đang lặng lẽ tiến đến từ chân trời phía xa chỉ nhờ vào tứ giác siêu phàm của mình.

「Ba trăm, bốn trăm…… vẫn còn tăng nữa sao.」

Chúng đang cố gắng che giấu khí tức, nhưng chung quy chỉ là lũ yêu vật không trí tuệ, không lý tính. Với khả năng cảm ứng của Eisei, vị trí và mức độ đe dọa của chúng đều bị phơi bày gần như tuyệt đối chính xác. Gần một nghìn yêu quái. Trong số đó có hàng chục trung yêu và vài đại yêu… một quy mô không nhỏ.

「Là đám mà Kunimori đã gửi lời cầu viện sao? Xét về thời điểm thì cũng hợp lý……」

Báo cáo thiệt hại được gửi đến đội Đông chinh gần như mỗi ngày. Dựa trên sự chuyển dịch của các khu vực chịu thiệt hại, từ trước đã dự đoán rằng hôm nay hoặc ngày mai nơi này cũng sẽ bị liên lụy. Thế nhưng, quy mô lớn đến mức này thì…

Nếu đánh chặn từ đây thì cũng không khó, có thể tiêu diệt đến chín phần. Vấn đề là một phần còn lại rất dễ thoát đi. Nếu tấn công từ xa không khéo lại khiến đám yêu vật như đàn nhện bị đập tổ, tản ra khắp nơi. Nếu là vùng đất ngoài sự cai quản của triều đình thì không sao, nhưng để điều đó xảy ra trong lãnh thổ thì không thể chấp nhận được. Nếu đã hành động, thì không được để sót lại một con nào. Đó là niềm kiêu hãnh của những kẻ sống bằng nghề trừ yêu.

Chính vì vậy, Eisei cố tình để chúng yên. ông thả thức thần làm nhiệm vụ truyền tin đi, rồi âm thầm chờ đợi đến khi lũ quái vật áp sát ranh giới kết giới của làng.

Và khoảnh khắc ấy đã đến.

「………!!」

Trong giây lát, bầy yêu quái đang tụ tập ở biên giới kết giới, đột nhiên một vài con đi đầu như thể đã hạ quyết tâm, tiến đến chạm vào bức tường vô hình, và ngay tức khắc, thân thể chúng bị thiêu cháy. Lũ quái vật gào thét, quằn quại đau đớn. Những con phía sau, chứng kiến cái kết bi thảm của đồng loại, liền chùn bước trong sợ hãi.

Cùng lúc đó, dưới chân hàng chục con yêu vật ở hậu phương bắt đầu chuyển sang màu đỏ đen. Khi chúng nhận ra sự khác thường thì đã quá muộn. Lời nguyền mà Eisei sắp đặt từ trước được kích hoạt. Mặt đất trở nên nhão nhoét như bùn, hút lấy chân đám yêu quái, rồi tan rữa chúng như thể cơ thể chúng đang bị ăn mòn. Những tiếng thét không thành tiếng cũng theo đó mà tan biến…

「Hừm. Chúng tản ra rồi sao.」

Một nhóm vừa bị tiêu diệt, thì một nhóm khác đã ngay lập tức tiếp cận. Theo cảm ứng của Eisei, lũ yêu vật trên mặt đất đang chia thành từng nhóm từ mười mấy đến vài chục, tấn công từ nhiều hướng khác nhau. Có lẽ chúng muốn tránh bị tiêu diệt bởi một đòn tất sát, hoặc là đang cố khiến khả năng ứng phó bên này quá tải?

「Vô ích.」

Eisei lạnh nhạt bác bỏ những tiểu xảo của đám yêu. Nếu nghĩ rằng chỉ với ngần ấy trò lắt léo mà có thể khiến một trừ yêu sư của gia tộc Onizuki lâm vào thế bị động, thì thật quá xem thường ông rồi.

『Grrrrrrrrrrr!!!』

Nhóm tiếp theo tiến đến có mang theo vài trung yêu. Những con yêu thú to lớn ở tiền tuyến lao vào kết giới, cố gắng phá vỡ bằng vũ lực, nhưng hoàn toàn vô ích.

Dù cho kết giới có được dựng lên từ rất lâu, thì với cái thân phận chỉ là trung yêu, chúng tuyệt đối không thể phá nổi kết giới kiên cố này. Chúng chỉ đang tự vùi mình vào đau đớn, thân xác bị đốt cháy khi va vào kết giới. Eisei bình thản kết ấn, ngay lập tức vô số thức thần hiện ra, tạo thành một cơn lốc giấy tàn bạo cuốn lấy bọn yêu quái. Khi cơn lốc ấy qua đi, nơi đó chỉ còn lại từng mảnh thịt vụn bị cắt vụn như thể bị lưỡi dao phay chém nát.

ông cảm nhận được khí tức từ dưới lòng đất. Tuy nhiên, kết giới quanh làng từ đầu đã được thiết lập để đề phòng cả những mối đe dọa từ dưới đất. Và trên hết, tứ giác quan siêu phàm của Eisei hoàn toàn không thể bị đánh lừa bởi những trò mèo đó. ông sử dụng thuật Thổ độn. Đất đá bị xới tung lên, hàng loạt dị chủng như giun khổng lồ, chuột chũi, lửng và chuột bị văng ra như thể bị ném bỏ. Lá bùa theo gió bay tới dính vào thân thể chúng, phát hỏa trong chớp mắt. Lũ quái vật rên rỉ đau đớn trong ngọn lửa, quằn quại dưới đất rồi cũng sớm hóa thành cát bụi.

Làn hương thoảng qua trong gió khiến Eisei nhận ra khí tức lơ lửng trong không trung. Có vẻ có kẻ đang ẩn trong tầng mây chờ cơ hội hành động, nhưng cũng vô ích. ông khiến hơi nước trong mây ngưng tụ lại. Những con yêu điểu, quái điểu bị tắc nghẽn cổ họng bởi khối cầu nước, thiếu dưỡng khí, bắt đầu giãy giụa hoảng loạn, rồi như bị hút xuống đất. Từ độ cao như vậy mà rơi đầu xuống trước, kết cục của chúng là điều không cần phải nói.

Eisei tiếp tục tiêu diệt lũ yêu vật một cách lạnh lùng, thuần thục như làm công việc hàng ngày. Mỗi thuật thức ông dùng tuy không quá cao thâm, nhưng không phải do năng lực ông kém. Chỉ đơn giản là, để tiêu diệt đám vô danh tiểu tốt ấy, từng đó là quá đủ rồi.

Cũng giống như chẳng cần dùng dao mổ trâu để giết gà, không cần phải dùng đến đại chiêu để diệt lũ tiểu yêu, trung yêu. Linh lực là hữu hạn, trừ yêu là một nghề chẳng ai biết điều gì sẽ xảy ra. Chính vì thế, phải sử dụng đúng mức cần thiết, tiết kiệm linh lực cho những tình huống khó lường về sau. Đó chính là phong cách chiến đấu của một bậc chuyên gia trừ yêu thực thụ.

(Một con cũng không bỏ chạy. Có kẻ đang chỉ huy chúng.)

Vốn dĩ, ông cũng không định để con nào thoát. Và chính vì tuyệt đối không được để thoát, nên Eisei mới nhận ra điểm bất thường. Dù đã tiêu diệt hàng trăm, lũ yêu vật, vốn lẽ ra chỉ hành động theo bản năng, vẫn không có lấy một con bỏ chạy.

Bầy yêu quái có thể chia thành hai loại. Loại thứ nhất là những bầy đàn hình thành theo cách tự nhiên, tụ tập theo yêu khí của nhau. Trong trường hợp này, không có thủ lĩnh, chuyện ăn thịt đồng loại cũng thường xảy ra. Chúng chỉ lao lên theo bản năng, là một lũ ô hợp.

Loại thứ hai là bầy đàn do một yêu quái có trí tuệ và sức mạnh vượt trội đứng ra thống lĩnh. Thường thì chúng dùng sức mạnh và nỗi sợ để điều khiển đồng loại. So với loại đầu tiên, loại này phiền phức gấp nhiều lần.

Những thứ sở hữu sức mạnh quái dị, hơn cả con người, lại còn có thể sử dụng tà thuật, tập hợp lại thành một tổ chức, tuy trình độ có khác nhau. So với đàn thú chỉ biết làm theo bản năng, loại này rõ ràng nguy hiểm hơn rất nhiều. Đúng là một cuộc bách quỷ dạ hành. Và tận cùng của loại đó, chính là binh đoàn quái vật từng gây nên đại loạn năm xưa, với kẻ thủ lĩnh hiện vẫn còn bị giam giữ sâu trong địa lao dưới kinh đô…

「Tình hình thế nào rồi?」

「Uemon-dono.」

Và rồi, luồng khí tức đang cấp tốc áp sát từ phía sau cuối cùng cũng đã đến nơi. Không quay đầu lại, Eisei cất tiếng gọi tên đứa cháu trai.

Onizuki Uemon, người đã lập tức chạy tới sau khi nhận được báo cáo từ thức thần mà Eisei đã phái đi trước đó, tuy không hiện hình trước mắt Eisei, nhưng đang mang dáng vẻ khoan thai trong bộ hòa phục truyền thống. Dẫu cho là trừ yêu sư, nhưng một khi đã là diệt yêu thì không thể nào lại xuất trận trong y phục thường ngày. Xem ra y còn chẳng buồn thay đồ mà đã vội vã đến đây.

「Số lượng vào khoảng chưa đến một ngàn, hiện tại việc tiêu trừ vẫn tiến hành suôn sẻ, tuy nhiên, vẫn chưa tìm thấy thủ lĩnh của bọn chúng.」

「Vậy à」

Và rồi Uemon hướng mắt nhìn về phía trước. Y cũng đã cảm nhận được khí tức đang ẩn mình trong khu rừng rậm rạp ấy. Và rồi, từng luồng khí một đang dần tan biến. Trước các thuật pháp và nguyền chú của Eisei, đội quân yêu quái đang dần bị tiêu diệt từng chút một.

Và rồi, thứ đó đã đến.

「Từ hướng tây nam, có năm cá thể đại yêu đang tiếp cận.」

Eisei khẽ lẩm bẩm khi cảm nhận được yêu khí ấy. Uemon nheo mắt nhìn về hướng được chỉ và cất lời.

「Ừm, vậy thì quân chủ lực hẳn là từ phía ngược lại.」

Trước lời suy đoán của Uemon, Eisei không lấy gì làm ngạc nhiên mà chỉ khẽ gật đầu. Đó là một phán đoán hiển nhiên đối với một trừ yêu sư.

「Được rồi, để ta tiếp nhận chỗ này vậy」

Lời của Uemon là điều hợp lý. Trong đội Đông chinh của gia tộc Onizuki, người có thực lực cao nhất chính là Eisei. Nếu đã vậy, thì chuyện để Eisei đối phó với quân chủ lực, còn đám yêu quái lẻ tẻ kia giao cho Uemon xử lý là điều tất yếu.

「Kibi hẳn sẽ mất thêm chút thời gian nữa mới tới được. Đám Ẩn Hành chúng và đầy tớ thì không thể trông mong gì nhiều. Có lẽ chỉ chúng ta thôi mới gánh vác nổi lần này.」

「Phải vậy.」

Trước lời nói của Uemon, Eisei tỏ ý đồng tình. Kibi vốn thiên về kiểu trừ yêu sư chú trọng thuật pháp, còn Ẩn Hành chúng và đầy tớ thì dù có vội vã cũng khó mà kịp thời thiết lập tuyến phòng ngự. Chính bởi vì Uemon là người chuyên về cường hóa thể chất nên mới có thể đến nơi nhanh đến vậy.

「Vậy, xin nhờ cậy người.」

Giao lại cho Uemon lo liệu đám yêu quái đang áp sát trước mắt, Eisei lập tức lao đi. Và rồi, ông đã cảm nhận được. Luồng yêu khí mãnh liệt đang cấp tốc lao vào làng từ rìa mạng lưới do thám mà chàng đã giăng ra. Từ nơi xa nơi đường chân trời, Eisei kích hoạt những loại nguyền chú đã đặt sẵn trên tuyến đường mà luồng khí ấy đang tiến đến.

Thuật pháp Thổ độn khiến mặt đất thối rữa và sụp xuống dưới chân. Chú nguyền Mộc độn khiến những dây leo bật tung từ tứ phía trói chặt lấy yêu quái. Linh thuật Hỏa độn khiến cả khu vực tự nhiên bốc cháy, biến thành hỏa ngục, rồi Thủy độn làm nước sông tràn bờ, nuốt trọn yêu quái đang hóa thành cầu lửa. Hàng loạt kỹ thuật tung ra không ngơi nghỉ. Thế nhưng...

「Không có tác dụng sao……!!?」

Hàng loạt nguyền chú mà Eisei đã dày công bố trí, thế nhưng, trước mặt con quái vật ấy lại hoàn toàn vô nghĩa. Rõ ràng đã tấn công nó hơn mười lần, thế nhưng theo như cảm nhận được thì hoàn toàn không gây ra hiệu quả gì cả. Dù bị tấn công bằng bất cứ phương thức nào, bị nguyền rủa hay mắc vào cạm bẫy, nó cũng chẳng hề dừng bước, chỉ một mực lao thẳng về phía trước. Có lẽ là nó có khả năng kháng lại chú thuật. Và rồi...

「Gì…!!?」

Luồng khí tức khổng lồ ấy đã lấy toàn bộ thân thể mà lao thẳng vào kết giới vô hình bảo vệ ngôi làng khỏi những tồn tại tà ác. Tiếng rít chói tai như kim loại va chạm, cùng với tiếng nổ vang như địa chấn vang vọng khắp nơi, khiến nó phải khựng lại. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc.

Có lẽ là một phần kết giới đã bị suy yếu. Nó lập tức phá tan kết giới bằng bạo lực, khiến thứ tồn tại bất tịnh đó xâm nhập vào thôn làng. Nó gầm lên như thể vừa đạt được điều gì đó, rồi một lần nữa đạp mạnh xuống đất vài bước để lấy đà, rồi tăng tốc lao đi.

「Không để ngươi làm vậy được đâu!!」

Tăng cường sức mạnh thể chất bằng linh lực, Eisei bật nhảy, để lại âm thanh phía sau. Với tốc độ vượt âm thanh, y lao tới cản đường quái vật. Cú tiếp đất làm mặt đất lõm xuống, bụi đất tung bay, nhưng y chẳng hề bận tâm. Ngay lập tức lấy lại tư thế trong lúc còn đang lao đi, Eisei rút đôi kiếm ra, công trước mặt quái vật. Tập trung toàn bộ thần kinh, y đối mặt với nó.

「Cái gì!? Là sao chứ…!!?」

Và chính vì vậy, chính bởi sự mẫn cảm ấy mà y đã cảm nhận được. Một luồng yêu khí yếu ớt, từ tận nơi xa phía sau lưng. Ở nơi đó… Bất giác, y quay đầu, bị chấn động bởi cơn chấn kinh bất ngờ.

『BUOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

「Hả…!?」

Tiếng gầm rung chuyển đất trời vang lên khiến Eisei lập tức nhận ra, bản thân đã mắc sai lầm. Đã vô tình rời ánh mắt khỏi mối đe dọa trước mắt chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng tất cả đã quá muộn. Và theo một nghĩa nào đó, đó là sai lầm chí mạng.

Ngay sau đó, con quái vật đã áp sát tới trước mặt Eisei rồi há ngoác cái miệng rộng đến rách cả quai hàm. Đồng thời, từ trong miệng nó, vô số yêu quái vốn đang ẩn mình và ngụy trang khí tức liền ào ạt lao ra, đồng loạt tấn công vị lão trừ yêu sư mù lòa đang đứng cảnh giác ngay trước mắt…

-

Nhân vật chính của 『Yamiyo no Hotaru』, Hotoya Tamaki, đã thức tỉnh dị năng của mình tại ngôi miếu mà vị Thổ Thần của làng được thờ phụng và phong ấn.

Và dị năng ấy, trong thế giới này, vừa mạnh mẽ đến mức phi thường, lại đồng thời tàn ác đến rợn người. Cũng chính vì vậy mà cậu ấy đã bị bất hạnh giày vò.

Vốn dĩ, trong phần lớn các Bad Ending của 『Yamiyo no Hotaru』, nhân vật chính đều bị các nữ chính giam giữ, phong ấn hoặc trói buộc. Một phần nguyên nhân của việc ấy, là do sức mạnh mà cậu sở hữu. Nếu nói chính xác hơn thì, bởi vì sức mạnh ấy quá mức cường đại, nên để chiếm hữu được cậu, họ buộc phải làm như vậy………

「Phần Trở Câu Trụ/Funsho Kouju」, hay 「Chiyorozu funsho kōju touan no noroi/Thiên Vạn Phần Trở Câu Trụ Đăng Ám Chi Chú」… chính là tên gọi của dị năng cố hữu mà nhân vật chính nguyên tác, Hotoya Tamaki, sở hữu.

Chữ 「Thiên Vạn「 (千万) mang ý nghĩa là mọi vật trong thế gian, 「phần「 (焚) tức là ném vào làm chất đốt, 「thụ「 (俎) chỉ vật tế phẩm. Câu chú thể hiện một lời nguyền ban cho ngọn lửa thiêng soi sáng màn đêm, với cái giá phải trả là vật tế. Dẫu vậy, trong nguyên tác, cơ hội để tiếp cận bản chất thực sự của dị năng này là vô cùng hiếm hoi, và cũng chỉ được đặt tên tạm vào cuối một vài tuyến truyện mà thôi.

Ngay cả cách sắp xếp chữ Hán thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy bất ổn rồi, nhưng nếu đến nước này mà còn không giải thích thì cũng thật là làm bộ làm tịch. Tức là, nói một cách đơn giản, dị năng mà Hotoya Tamaki sở hữu chính là cường hóa bản thân bằng cách hiến tế. Mà những vật tế ấy chính là linh khí, yêu khí, thần lực, linh mạch, người mang linh lực, yêu quái, và cả thần cách nữa.

Điều kiện để phát động năng lực này dĩ nhiên vô cùng khắt khe, nhưng nếu đã trở thành vật tế, thì trừ yêu thuật sẽ mất hiệu lực, yêu quái hay thần cách cũng sẽ tiêu tán hoàn toàn. Đến linh mạch cũng sẽ cạn kiệt nguồn gốc, khiến vùng đất ấy chết héo. Với người thường mà nói, sinh lực sẽ bị hút cạn, thân xác trở thành xác khô.

Và rồi, nhân vật chính sẽ chuyển hóa sức mạnh, dị năng, và quyền năng của đối phương thành linh lực của bản thân, giải cấu, hấp thụ, tiêu hóa.

Thực tế thì, theo lời của đội ngũ sản xuất, ngay cả những điều ấy cũng chỉ là một khía cạnh nhỏ trong dị năng mà nhân vật chính sở hữu. Những khả năng chưa được tiết lộ còn tồn tại, chỉ là chưa từng được miêu tả trong truyện và không được công khai trong phần thiết lập mà thôi…… Tuy nhiên, chỉ riêng những gì đã được phát hiện, cũng đủ để người tinh ý nhận ra dị năng này mạnh mẽ, tàn bạo và nguy hiểm đến nhường nào.

Nếu đối tượng chỉ là những yêu quái vặt vãnh thì không sao. Nhưng dị năng này có thể áp dụng lên cả trừ yêu sư, người phàm, thần cách hay linh mạch. Ý nghĩa của điều đó thực sự đáng sợ.

Nếu nhân vật chính vô tình hấp thu linh lực của các trừ yêu sư, thì hậu quả sẽ ra sao? Với người thường thì xây thành núi xác chết cũng chẳng khó gì. Đối với thần cách, phần lớn đều đã bị phong ấn nên chẳng thể chạy trốn, mà sức mạnh thu được từ việc tế thần cách thì sẽ lớn đến mức nào? Nếu linh mạch cạn kiệt, thì ảnh hưởng sẽ rất nghiêm trọng. Nói sao nhỉ, ngay lần đầu dị năng ấy được kích hoạt, nhân vật chính đã gây ra một chuyện khủng khiếp.

Sự kiện đầu tiên trong chính truyện, cuộc tập kích vào làng. Khi gia đình và dân làng lần lượt bị yêu quái ăn thịt, nhân vật chính chạy trốn trong gang tấc đến ngôi miếu linh thiêng nhất trong làng. Thế nhưng ngay cả kết giới bao quanh làng cũng bị yêu quái phá tan, và đúng lúc cậu sắp bị ăn thịt, thì sức mạnh đang ngủ yên bên trong ông đột nhiên thức tỉnh. Và lần thức tỉnh này, thực chất là một cú lừa lớn.

Hiệu ứng huyền ảo và âm thanh thần thánh trong truyện dễ khiến người ta hiểu lầm. Cứ như là Thổ Thần hay linh mạch đã ban cho nhân vật chính sức mạnh vậy, nhưng thực tế hoàn toàn không phải thế. Theo lời đội ngũ sản xuất, thì chỉ đơn thuần là dị năng của nhân vật chính bộc phát do bản năng sinh tồn, và cậu đã nuốt chửng cội nguồn của Thổ Thần lẫn linh mạch mà thôi. Giai điệu giống như bản nhạc tiên giới ấy thực ra là tiếng tuyệt mệnh ai oán của Thổ Thần. Thực chất, Thổ Thần căn bản chỉ mang hận thù với loài người, linh mạch thì càng không có ý chí gì cả. Tất cả chỉ là do nhân vật chính cưỡng đoạt bằng dị năng của mình.

Mà đã nuốt chửng linh mạch chất lượng cao và một Thổ Thần vừa trải qua lễ hội mùa màng, thì đúng là một bữa tiệc thịnh soạn. Ngay khoảnh khắc đó, Hotoya Tamaki đã đánh đổi quê hương mình để lấy được linh lực khổng lồ trú ngụ trong thân thể. Thậm chí, trừ phi rơi vào những sự kiện chắc công tử vong như đột nhập hang ổ của 「Bé Cưng「 dưới lòng kinh thành, thì lượng linh lực thu được khi ấy vẫn đủ để sử dụng cho đến nửa sau của cốt truyện.

Hiển nhiên, hành vi tàn sát quê hương này, nếu bị phát hiện, thì không thể nào tránh khỏi hậu quả. Trong nguyên tác, do dân làng bị tiêu diệt toàn bộ, làng cũng bị bỏ hoang, nên những tàn dư linh lực vẫn còn, khiến sự thật chưa bị phát giác ngay. Dù có lộ ra trong một vài route thì cũng đã là tình huống không còn thời gian để mà truy cứu nữa, nên cuối cùng cũng bị bỏ qua.

(Nói ngược lại, nếu không bám theo nguyên tác thì sẽ là một vấn đề lớn đấy………)

Tôi vừa bước lên những bậc đá lát sau núi của dinh cơ gia tộc quản lý làng Hotoya, được điểm xuyết bởi sắc lá đỏ rực rỡ, vừa trầm ngâm suy nghĩ. Khi thấy bóng dáng miko đang dẫn đầu đoàn người, tôi cau mày dưới lớp mặt nạ.

Việc dị năng nguy hiểm và hung tàn của nhân vật chính trong nguyên tác không bị phát hiện ngay lập tức, là nhờ vào việc toàn bộ dân làng đều bị quét sạch không sót một ai. Nếu họ còn sống và ngôi làng tiếp tục tồn tại thì sao? Không chỉ là khả năng nhân vật chính không thức tỉnh, mà ngay cả khi thức tỉnh, hậu quả cũng vô cùng phiền toái.

Trước tiên, dị biến của linh mạch chắc công sẽ bị phát hiện. Dân nông thôn luôn nhạy cảm với những thay đổi của đất đai. Nếu đoàn khảo sát tới, thì cũng chỉ là vấn đề thời gian trước khi nguyên nhân bị phanh phui……… Không chỉ bị triều đình xem là hiểm họa và bắt giữ, mà nếu không cẩn thận còn bị các đại thần để mắt tới. Nếu dân làng hay gia đình còn sống, khi vùng đất bị hủy diệt, họ sẽ có cảm xúc thế nào với nhân vật chính? Dù có nhẹ cũng đủ là lý do để sa vào bóng tối rồi.

Và rồi, tôi cũng hiểu vì sao rất nhiều nữ chính điên loạn lại tìm cách chuốc thuốc, chặt tay chân, hoặc giam giữ cậu ta. Dù nguyên nhân lớn nhất là sở thích và sự suy đồi đạo đức của họ, nhưng đồng thời, đó cũng là biện pháp cần thiết. Một khi dị năng của cậu bộc phát, không chỉ bị triều đình truy sát, mà ngay cả sức mạnh của họ cũng có thể bị cậu cướp đoạt. Mà đã có những đối thủ khác, thì nếu mất sức mạnh là xem như chấm hết. Vì vậy, nhân vật chính bị ép phải bước vào những kết cục bi thảm.

「Haa……….」

「Có chuyện gì vậy? Từ nãy đến giờ cứ thở dài nhỏ như thế. Ngươi không hài lòng với nhiệm vụ này sao?」

Nữ hầu gái đi cùng tôi lên bậc đá ném ra câu nói đầy gai góc.

「Không, không phải vậy…… Nhưng mà, leo cao thật đấy nhỉ?」

Chúng tôi đã đi qua năm… không, là cổng torii thứ sáu rồi, vốn cũng là một phần của kết giới. Tôi đã không còn đếm nổi số bậc đã leo nữa. Cả tôi cũng bắt đầu thấy mỏi chân. Cầu thang đá này dốc thật đấy.

「Nghe nói tổng cộng có tám trăm tám mươi tám bậc.」

「Thật là………」

Chả trách lại mệt. Ngay cả những hộ vệ đi cùng cũng bắt đầu chán nản.

「Thật yếu đuối. Người vất vả nhất chính là tiểu thư đấy, nam nhi thì phải mạnh mẽ lên chứ.」

Nữ hầu nhìn chúng tôi đầy khinh miệt và lên tiếng trách móc. Khi nhìn về phía cô tiểu thư đang dẫn đầu đoàn, tôi không thể phản bác lời cô được.

Cô gái ấy mặc bộ trang phục miko vốn không dễ vận động, trên lưng còn vác hành lý, tay thì xách chổi và xô nước, vậy mà vẫn leo lên từng bậc đá. Không thể nghi ngờ gì, cô ấy vất vả hơn chúng tôi rất nhiều. Thực ra, trán cô cũng đang lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng có phần gấp gáp.

Tại ngôi miếu thờ Thổ Thần của ngôi làng này không có thần chủ hay miko cố định. Nếu phải nói, thì chỉ có gia tộc Hotoya chịu trách nhiệm quản lý, và chỉ thế thôi. Nếu tôi nhớ không lầm thì theo thiết lập, hằng năm vào trước lễ hội mùa màng, một thiếu nữ đến tuổi trưởng thành trong làng sẽ được chọn làm miko tạm thời.

「Từ khoảng một tháng trước lễ hội, tiểu thư sẽ bắt đầu thực hiện trách nhiệm của một miko. Việc đi thanh tẩy ngôi miếu cũng là một phần trong số đó」

Vào ngày lễ hội mùa màng, nàng sẽ múa kagura, và hát bài ca dâng tế. Tuy vậy, sự trang nghiêm chỉ đến mức đó, sau đó dân làng sẽ dùng sản vật mùa thu để mở tiệc linh đình. Nghe nói Kayo và những người khác cũng từng đem rất nhiều sản vật từ ngoài làng đến khi ghé thăm nơi này.

「Năm nay có lẽ sẽ là buổi tiệc nhỏ hơn mọi năm.」

Suzune lườm tôi như muốn trách móc. Ừ thì, năm nay có quá nhiều khách lưu trú mà. Đống lương thực tích trữ cũng đang dần biến mất trong bụng đám khách kia.

「Chuyện có liên quan đến yêu quái mà, đành chịu thôi.」」

Đáp lại lời trách móc của Suzune, vị tiểu thư trong trang phục miko lên tiếng bênh vực. Cô vừa leo cầu thang, vừa ngoái nhìn xuống phía tôi.

「Tiểu thư, nguy hiểm lắm. Xin người hãy nhìn thẳng phía trước khi đi.」

「Không sao mà. Chút thế này thì chả là gì—ơ, uwaa!?」

Lá cờ mà Suzune vừa dựng lên lập tức bị thu hồi. Tấm thân của Tamaki trượt chân trên lớp lá rụng phủ đầy bậc đá, cộng thêm sức nặng của hành lý khiến cô suýt nữa thì ngã ngửa ra sau trong khoảnh khắc kế tiếp.

「Chết…!!?」

Tôi vội vàng cường hóa thân thể bằng linh lực, nhảy vọt qua liền một lúc bảy bậc thềm, rồi từ phía sau đỡ lấy cô ấy như ôm vào lòng. Nếu chẳng may cô ngã chết từ trên bậc đá xuống thì thật không thể nói chơi được. Tôi không muốn bị vùi lấp chỉ vì một chuyện ngớ ngẩn thế này.

「Tiểu thư không sao chứ!?」

「Eh……!? Ah, ừm. Cảm ơn nhé!」

Tamaki thoáng chốc để lộ vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhận thức được tình huống thì liền quay về phía tôi, dường như nhẹ nhõm mà nói lời cảm tạ. Đó là một nụ cười trong sáng như hoa nở. Một mùi hương ngọt ngào khẽ phảng phất nơi cánh mũi.

「…………」

Không nói một lời, tôi nhẹ nhàng đặt chân cô chạm xuống đất, rồi buông tay khỏi lưng và vai cô.

「Thưa tiểu thư, chính vì vậy nên tôi mới phải căn dặn! Người phải cẩn thận hơn chứ!!」

「Tớ biết rồi mà. Xin lỗi nhé? Lần sau tớ sẽ chú ý hơn.」

Với gương mặt tái nhợt tựa như máu đã rút sạch, Suzune tiến lại gần, còn nhân vật chính thì cúi đầu xin lỗi với dáng vẻ có phần lúng túng. Cảnh tượng ấy trông giống bằng hữu thân thiết hơn là chủ - tớ.

「Không không, thật sự là đã được giúp đỡ rồi. Mang ơn ngươi lắm đấy, đầy tớ-san à.」

Nghe tiếng từ phía sau, tôi quay lại thì thấy đám hộ vệ đang thở phào nhẹ nhõm mà tiến đến gần.

「Nếu tiểu thư mà có mệnh hệ gì thì đầu chúng ta chắc công đã bị đại ca bổ ra rồi. Thật sự là được cứu rồi đó.」

「Tuy ta vẫn còn cay cú vụ cá cược, nhưng chuyện này thì phải thật lòng cảm ơn ngươi.」

Đám hộ vệ thi nhau nói lời cảm kích. Có lẽ bởi chúng sợ Katahiko đến độ đó, nên lời lẽ đều chứa đựng cảm xúc nặng nề.

「Không đâu, để tiểu thư trượt chân cũng có phần trách nhiệm của tôi. ………Chúng ta cũng lên tiếp thôi.」

Thấy nhân vật chính và các vị ấy tiếp tục leo lên, tôi quay sang bảo vậy với họ. Suzune đã lấy chổi và thùng nước từ tay Tamaki. Có vẻ cô định giúp đỡ chủ nhân với tấm lòng quan tâm. Giờ thì tôi cũng phải leo tiếp thôi………

「………」

Ngay trước khi bước tiếp, tôi khẽ liếc xuống lòng bàn tay vẫn còn vương hơi ấm khi nãy.

Trong tương lai không xa, cái thân thể mảnh mai tưởng chừng như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào ấy sẽ mang trên vai vận mệnh của đất nước này, của biết bao sinh linh. Và bản thân cô cũng sẽ phải đối mặt với vô vàn cửa ải, cạm bẫy đang chực chờ phía trước.

Tuyệt vọng và bi thương đang đợi nàng nơi cuối con đường.

「………Dù không có tư cách để đồng cảm, nhưng……」

Dẫu biết rằng đó chỉ là một dạng tự luyến đầy ngạo mạn, tôi vẫn không thể không cảm thấy xót xa cho số phận của cô gái ấy……

-

Ngôi hokora này, so với hình ảnh trong game hay bản truyện tranh chuyển thể, không có mấy điểm khác biệt đáng kể.

Vốn dĩ, 「hokora」trong Thần đạo là chỉ những đền thờ đơn sơ, không có thầy cúng hay miko túc trực. Tuy nhiên, định nghĩa trong chuyện này vốn mơ hồ, nên cũng có vô số ngoại lệ.

Trên thực tế, ngôi miếu nhỏ được dựng lên gần đỉnh ngọn núi phía sau dinh thự của gia tộc Hotoya kia, nếu xét về quy mô thì chẳng thua gì một ngôi đền lớn thực thụ.

「Rồi nào... Mọi người cứ nghỉ ngơi ở đó cũng được. Dọn dẹp là việc của tôi mà.」

Đặt hành lý xuống đất, Tamaki quay sang chúng tôi và nói vậy, rồi trước hết chắp tay hành lễ trước ngôi miếu, sau đó mở cửa miếu.

Tận sâu bên trong ngôi miếu, được trang trí bằng rượu trắng, cành lá cây sakaki và dải giấy thần đạo, là nơi tôn trí một pho tượng. Một bức tượng mô phỏng đom đóm phát sáng màu vàng kim. Đó là thần tượng mô phỏng vị Thổ Thần nơi này.

Trong bản tiểu thuyết, thần này được ghi rõ tên là 「Thanh Thủy Phú Thổ Huỳnh Thần」. Là vị Thổ Thần mang hình dáng đom đóm, là thần tự nhiên có năng lực thanh tẩy nước và đất. Đồng thời cũng là vị thần đã bị dân cư vùng này phong ấn lại sau khi họ di cư đến đây.

Lễ hội mùa màng ở thế giới này, ở quốc gia này, có tính chất hơi khác so với việc bày tỏ lòng biết ơn với thần linh. Bởi lẽ Phù Tang Quốc được thành lập với mục tiêu lấy con người làm trung tâm, đặt con người lên hàng đầu, cho nên họ rất căm ghét việc cúi đầu trước những tồn tại không phải con người được gọi là 「thần」

Trước đây cũng từng đề cập, rằng những loại đền thờ trong thế giới này thực chất là một loại nhà giam dành cho thần linh. Chúng dùng để phong ấn quyền năng thần thánh, hút cạn nguồn năng lượng to lớn của thần, rồi lấy đó làm 「phân bón」để làm phì nhiêu đất đai. Và ở vùng đất này cũng không phải ngoại lệ. Đặc biệt, vị Thổ Thần ở làng này tuy có sức mạnh đáng nể, nhưng lại không giỏi ứng phó với những chuyện bạo lực, thế nên việc phong ấn và hút lấy sức mạnh của ngài cũng chẳng tốn mấy công sức.

Việc tế lễ trong lễ hội mùa gặt là một dạng cho ăn. Để có thể vắt kiệt càng lâu càng tốt, người ta tôn thờ những thần linh đã hao tổn nhiều năng lượng để làm phì nhiêu đất đai vào mùa thu, từ đó giúp họ hồi phục sức mạnh để chuẩn bị cho năm sau. Đúng là độc ác…

「Dù vậy thì… tiểu thư cũng tận tụy quá nhỉ.」

Ngồi tựa vào một góc trong khuôn viên, tôi liếc nhìn công việc của cô ấy…nữ chính, rồi lẩm bẩm.

Dẫu hẳn là cô hiểu rõ mục đích của việc này, nhưng Tamaki vẫn hết lòng dọn dẹp miếu và khuôn viên xung quanh. Cô rót nước mới từ chiếc bình mang theo, thay cành sakaki mới. Rượu trắng cũng được rót lại, rồi cô phủi sạch bụi đất trên miếu, lau lại bằng khăn ướt. Sau khi hành lễ, cô cầm chổi quét hết lá khô trong sân. Những hành động ấy đều là sự tôn kính thuần túy dành cho thần linh được thờ phụng.

「Đúng là siêng năng tới kỳ lạ nhỉ.」

「Phải đấy phải đấy. Mấy việc lặt vặt đó làm qua loa cũng được rồi mà.」

「Tiểu thư đúng là người nghiêm túc thật đấy.」

Nhìn cô ấy làm việc như thế, mấy tay hộ vệ liền cất lời. Có kẻ còn nhàn rỗi ngáp dài.

(Có lẽ bản chất con người không đổi, dù có đổi cả giới tính chăng nữa.)

Trong nguyên tác, nhân vật chính chưa từng trở thành miko. Nhưng sự nghiêm túc, lòng tốt, và tính cách ngay thẳng của người này dường như không hề thay đổi. Và giờ đây, một lần nữa tôi nhận ra cô chính là nhân vật chính.

「...Ngươi làm gì thế? Nhìn chằm chằm tiểu thư như vậy, thật ghê tởm.」

Có vẻ đã nhận ra tôi cứ mãi nhìn Tamaki, cô hầu gái tiến đến gần, hằn học buông lời. Lời mắng nhiếc đầy vẻ khinh miệt. Có lẽ với vài người thì đây là tình huống khiến họ cảm thấy hưởng thụ, nhưng tiếc thay, tôi không có xu hướng M nên chẳng lấy gì làm thích thú cả.

(Cô gái này ngược lại thì thay đổi quá mức…)

Tôi liếc nhìn Suzune rồi thầm nghĩ. À thì cũng đúng, phiên bản Cá Tháng Tư mà. Nếu nữ chính đã đổi cả giới tính thì có thay đổi gì khác cũng đâu có gì lạ. Không lạ, nhưng… sự vật nào cũng có nguyên nhân, kết quả và quá trình. Thật không hiểu điều gì đã xảy ra mà biến cô nàng này thành một kiểu nhân vật tsundere như vậy.

(Nếu nhớ không nhầm thì trong nguyên tác, cô nàng vốn là một cô gái dịu dàng, có phần rụt rè cơ mà…)

「Gì thế? Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy. Đã che mặt rồi còn bất lịch sự quá đấy?」

Tôi nhìn như muốn quan sát kỹ, lại bị mắng thêm lần nữa. Ánh mắt khinh bỉ. Tôi đã quá chủ quan vì nghĩ cô ấy chỉ là người thường. Phụ nữ, dù không phải yêu quái hay dã thú, cũng rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác. Tôi vội vàng lấp liếm, tìm cách đánh trống lảng.

「Thất lễ quá. Chỉ là đang trầm tư chút thôi… còn việc che mặt, mong cô thứ lỗi. Đây là trang bị. Là quy định bắt buộc phải đeo.」

Mục đích chính của mặt nạ là để quy ước hóa đám hạ nhân, nhưng đồng thời nó cũng có tác dụng bảo vệ mặt, đề phòng các loại huyễn thuật tác động vào mắt, vậy nên trong lúc làm nhiệm vụ, trừ phi thật cần thiết, tuyệt đối không được tháo ra. Ở thế giới này, chỉ cần sơ sẩy một chút là không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

「Trầm tư… sao?」

Ánh mắt như thể đang chất vấn 「thật không đấy?」. Tôi im lặng đáp lại. Sau một lúc im lặng, cô hầu gái dường như đã hiểu rằng hỏi thêm cũng vô ích, liền thở dài. Một tiếng thở dài vừa ngán ngẩm vừa giận dữ. Rồi cô tiếp lời.

「Ngươi bảo là xin lỗi, nhưng lại không để lộ mặt, biểu cảm cũng không thấy được, thế thì chỉ càng khiến người ta sinh nghi mà thôi. Chúng ta còn chẳng biết được mặt thật của ngươi nữa là.」

Những lời nói ra với vẻ mặt đầy cảnh giác, tôi chỉ còn biết cười gượng. Con người vốn là loài sinh vật đánh giá người khác chủ yếu qua thị giác, và ấn tượng ban đầu. Ngay từ lần đầu tiếp xúc đã làm hỏng bét, cộng thêm cái mặt nạ khiến người ta chẳng đoán nổi biểu cảm, bảo sao người ta không thấy bất an. Với vị trí của cô ấy, cảnh giác cũng là chuyện đương nhiên.

(Có lẽ việc bắt đầy tớ đeo mặt nạ cũng nhằm mục đích này…)

Không chỉ để trừ yêu sư dễ phân biệt hạ nhân, mà còn khiến những ai có ý định giúp đỡ kẻ bỏ trốn sẽ thấy khó mà thông cảm hay hợp tác với 「người chẳng rõ mặt mũi」. Đúng là một lũ cứ đeo mặt nạ suốt ngày thì trông thật đáng ngờ… Nhưng mà, lời cô ấy nói lúc nãy… có chút kỳ lạ.

「…Thất lễ. Nhưng xin hỏi lại lời vừa rồi một chút được không?」

「Gì cơ? Ngươi định tra khảo ta à?」

Tôi vừa hỏi, Suzune lập tức lùi lại một bước, khoanh tay trừng mắt nhìn tôi. Đúng là đã dựng tường thành lên rồi đấy. Gương mặt rõ là xinh mà ánh mắt dữ dằn thế kia thì thật đau lòng... Không, ít nhất cô ấy không giết người chỉ vì vài lời bâng quơ như đám yandere, thế là còn tốt lắm rồi.

「Không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là tôi cứ ngỡ, trong sự việc hôm trước, lúc được chăm sóc thì ít ra cô cũng đã nhìn thấy mặt tôi rồi chứ. Chẳng lẽ… tôi nhớ nhầm sao?」

Khi bị ngất gần suối nước nóng, hoặc chí ít là lúc được đưa về phòng nằm nghỉ, tôi cứ tưởng khuôn mặt mình đã bị nhìn thấy rồi…

「Lúc ở suối thì đúng là ngươi có gỡ mặt nạ, nhưng trong bóng đêm thì cũng chẳng nhìn rõ gì cả. Còn sau khi đưa về dinh thì người khác đã tiếp nhận chăm sóc rồi.」

「À… ra vậy…」

Giờ nghĩ lại thì ngoài Tamaki, đúng là cũng có vài lần một bà hầu già đến kiểm tra tình trạng của tôi. Nghĩ vậy thì tôi với cô gái này đúng thật là chưa từng có giao tiếp nào đàng hoàng cả.

「Giờ thì cũng chẳng cần thấy mặt đâu. Dù sao thì cũng chẳng mấy chốc nữa không gặp lại nhau nữa rồi, đầy tớ thì chắc cũng dễ chết lắm nhỉ? Ta chẳng muốn nhớ mặt mấy người sắp chết làm gì đâu」

「Cay nghiệt quá nhỉ. Nhưng tôi hiểu cô nói gì.」

Mấy ai lại muốn nhớ mặt hay kết thân với người có thể chết bất kỳ lúc nào chứ. Chỉ tổ để lại dư vị tồi tệ. Đặt mình vào vị trí cô ấy, tôi cũng chẳng muốn đâu.

(Vốn dĩ, mình nào có tư cách nói gì)

Nếu mọi thứ giống với bản thường, thì tương lai không xa đang chờ Suzune… là một kết cục bi thảm không sao kể xiết. Mà tôi thì chẳng nên can dự quá sâu với một người như thế. Dĩ nhiên, điều này cũng đúng với toàn bộ người dân trong làng này. Bởi vì con người luôn bị ám ảnh bởi bất hạnh ngay trước mắt hơn là thảm họa từ cái màn hình vô tri.

「…「

「...Gì thế? Sao lại im lặng đột ngột như vậy. Ghê tởm thật đấy.」

Và rồi, tôi chìm vào suy nghĩ như thế, Suzune lại càng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngờ vực. Nhưng cũng có lẽ như vậy lại tốt hơn. Vì khi cái 「khoảnh khắc ấy」xảy đến, thì bị ghét có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn là được yêu quý.

「...Này, mấy người đang làm cái gì thế hả!?」

「Hử? Suzune cũng muốn cược không? Mười văn là được tham gia đấy.」

Tôi vẫn chưa kịp trả lời, cô nàng càng nhíu mày khó chịu, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy âm thanh ồn ào phía sau, liền quay phắt lại và hét to. Cũng phải thôi, bởi vì mấy tên hộ vệ đã bày trò lắc xúc xắc đánh bạc ngay trong khuôn viên miếu thiêng lúc nào không hay.

「Không phải chuyện muốn cược hay không ở đây!! Các người nghĩ đây là nơi nào hả!? Miền đất của Thổ Thần Hotoya đấy! Vậy mà lại dám đánh bạc ở chốn linh thiêng này sao!! Làm ơn nghiêm túc làm việc dùm tôi cái!!」

Suzune giận dữ gào lên, không tiếc lời mắng mỏ bọn hộ vệ và đám lính đánh thuê. Đúng nghĩa là nổi giận đùng đùng, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên the thé, gay gắt.

「Dù có nói vậy thì...?」

「Việc yêu quái đến được tận đây là chuyện không tưởng đấy chứ? Ở vùng này đã được phong ấn bằng nhiều tầng kết giới rồi còn gì? Hơn nữa còn có cả các trừ yêu sư của Onizuki đang tuần tra nữa cơ mà.」

「Đúng thế. Mà đây cũng đâu phải một cuộc cá cược tầm thường. Bọn tôi còn đang dâng lời cầu nguyện qua xúc xắc trước mặt Thổ Thần đấy chứ? Có cơ hội đến được một nơi thiêng liêng như thế này đúng là hiếm có vô cùng.」

「Các người…thật trơ trẽn………!!」

Trước những lời chống chế của bọn hộ vệ, gương mặt của Suzune co rúm lại.

Cờ bạc, từ kiếp trước, cũng đã bị nhiều tôn giáo lên án, thế nhưng đồng thời, nguồn gốc của nó lại được cho là bắt nguồn từ những hình thức xét xử nhờ thần linh như ukei hay bói toán.

Thêm nữa, xét theo lịch sử, không ít trường hợp chính những tôn giáo đứng ra ngăn cấm cờ bạc lại là thế lực điều hành các sòng bạc dưới danh nghĩa quản lý. Và ở thế giới này cũng vậy. Theo nghĩa đó, quả thật không thể hoàn toàn bác bỏ lời bọn họ.

Mà, trong tình cảnh hiện tại, điều đó chỉ đơn thuần là một lời biện hộ mà thôi……

「...!?」

Tôi từ đằng xa đang dõi theo cảnh cô nàng nữ tỳ đang quát tháo đám hộ vệ, vào khoảnh khắc tiếp theo liền cảm nhận được một luồng khí tức. Là yêu khí. Hơn nữa, là từ khoảng cách rất gần. Tôi lập tức quay người về phía luồng khí tức đó.

Và tôi nhìn thấy. Tiểu thư Hotoya, người đang quét dọn quanh miếu thờ, chỉ cách khoảng sáu mươi bước chân, mang vẻ mặt kinh hoàng khi đối diện với một bóng đen ẩn mình trong bụi rậm.

Cô ấy đã giáp mặt với một bóng đen mang yêu khí.

「………!!」

Gần như theo phản xạ, tôi lập tức lao đến. Nhảy vọt. So với lúc trước khi đỡ lấy Hotoya trên bậc đá, tốc độ lần này nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Tôi luồn người vào giữa cô và cái bóng kia. Hướng mũi giáo về phía kẻ, hoặc thứ đang khoác lên mình một chiếc áo choàng rách nát. Cảnh giác ở mức tối đa.

「Eh…!?」

「Tiểu thư, xin người lập tức lui lại phía sau!!」

Tôi gào lên với vị tiểu thư đang khẽ lẩm bẩm trong hoang mang, không hiểu chuyện gì xảy ra. Cùng lúc, ánh mắt tôi khóa chặt lấy sinh vật ngay trước mặt. Chỉ sau đó một nhịp, một cơn gió mạnh thổi bùng lên quanh tôi. Gió lùa vào mái tóc của Tamaki, lướt qua áo pháp phục, thổi tung bụi cây, và cả chiếc áo choàng rách nát của kẻ kia.

Và tôithoáng nhìn thấy. Thân phận thực sự của sinh vật đó. Mái tóc đen. Đôi tai sói mọc vểnh lên từ giữa tóc. Cánh tay dị dạng phủ đầy lông thú, được quấn băng một cách thô bạo. Thân thể bị kết giới quanh miếu thiêu rụi, mang đầy thương tích. Khuôn mặt ấy. Tôi sững sờ. Tôi đã từng gặp bán yêu đó trước đây. Và giữa tôi và nó, còn có một mối oán duyên.

「Ngươi là………!!?」

Tại sao ngươi lại ở đây? Trước khi tôi kịp cất lời hỏi, kẻ đó cũng trông thấy tôi, ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng rồi lập tức nghiến răng, gào lên như nuốt phải ruồi bọ.

「Chuyện đó không quan trọng!! Trước hết phải đưa cô ấy ra khỏi đây, nhanh………!!」

Nói tới đó với vẻ mặt đầy tuyệt vọng, nhưng rồi đột ngột nó im bặt. Đôi tai sói khẽ run rẩy. Nó quay đầu lại. Âm thanh vang vọng tới trễ, là tiếng ầm ầm vọng lại từ nơi xa. Và tôi cũng cảm nhận được. Luồng khí tức đó. Áp lực đó. Yêu lực đó.

「Chết rồi.」

Lời lẩm bẩm như than thở của tên bán yêu vang lên một cách rõ ràng đến khó chịu. Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang dội. Cây cối phủ đầy sườn núi bị thổi bay lên không như cánh hoa tan tác giữa trời.

「Aah…!?」

「Tiểu thư! Chuyện gì… đang xảy ra…!?」

Ra sức che chắn cho tiểu thư khỏi đất đá và cành lá văng tứ tung, tôi ngẩng đầu lên, nhận ra một cái bóng khổng lồ. Đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn sát khí, ác ý và hận thù hiện ra trước mắt tôi. Chỉ trong thoáng chốc, tôi đã đoán ra chân tướng của nó. Và tôi buột miệng thốt lên.

「…Không đùa đấy chứ.」

Sự biến đổi bất ngờ của sự kiện ngay từ đầu cốt truyện khiến tôi chỉ biết cười khổ.

Đó là một con lợn rừng đen tuyền. Cơ thể nó đen bóng như được bọc trong thép, thế nhưng khắp nơi đều rách toạc, máu me đầm đìa, một con quái vật hấp hối, sống dở chết dở. Và tôi biết rõ đó là thứ gì. Biết rõ lắm. Thứ đã phá nát thế giới ngọt ngào và dịu dàng của nữ chính, làm ô uế nó, và theo một nghĩa nào đó, đẩy cô gái ấy vào con đường đầy đau khổ, kẻ đã mở đầu cho câu chuyện tuyệt vọng này… con quái vật đáng nguyền rủa, được gọi bằng cái tên...

「Họa Thú」, chính là kẻ đã làm cuộc đời của Hotoya Tamaki rẽ hướng, cướp đi quê hương của cô, và giờ đây, chính là thứ quái dị khủng khiếp đang gầm lên, lao thẳng về phía chúng tôi……

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TUYET VOI CUOI CUNG THI CUNG CO CHAP MOI
Xem thêm
Hành tới, hành tới
Xem thêm
QUÁ ĐÃ, ko uổng công chờ cả ngày
Xem thêm