Không Có Từ Trắc Học Tại...
Mèo Cay Am0urir; Cá Cơm; Zuki; Zen Ava
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Xin chào 306. Tạm biệt 306.

90 306 4 - Một nửa đã ổn

0 Bình luận - Độ dài: 2,280 từ - Cập nhật:

#334

Cánh cửa phòng quản lý thư viện mở ra kêu cạch một tiếng hơi to.

Sơn bước vào, nhưng cảnh trước mắt khiến cậu khựng lại một giây.

Trong phòng, hai cô bé lớp 10 đang ngồi bệt giữa nền nhà. Một người ngồi nghiêng, tóc dài ngang lưng đang được buộc lại thành hai bím không đều nhau. Người còn lại ngồi phía sau, tay cầm một cái lược răng thưa và một cọng dây buộc tóc màu tím nhạt. Cả hai đều mang đồng phục, nhưng vạt áo trước bụng đã được tháo ra, để không vướng khi cúi sát.

Sàn phòng bừa bộn vừa đủ: vài quyển sách dày mở ra làm gối đầu tạm, một hộp kẹp tóc mở nắp nằm lăn lóc gần chân bàn, dây buộc tóc nằm rải rác như vừa qua một đợt lục tung chọn màu. Một chiếc gương nhỏ dựa vào chồng sách cũ, phản chiếu mép mặt bàn nhựa đã bị bong lớp giả gỗ.

Người đang được làm tóc là một cô gái tóc có phần xoăn, mượt nhưng lộ rõ phần ngọn hơi khô. Phía sau, cô bạn kia tóc dài tới mức xoè ra đất như chiếc lá lớn, có vài sợi lòa xòa rơi xuống mặt, vì cúi người lâu mà không gạt lên.

Cả hai đều quay đầu nhìn khi nghe tiếng cửa.

“…Ủa,” Cô gái tóc dài - Lan Anh ngẩng lên trước. “Sao anh vô không gõ?”

“A-Anh Sơn!” Chi thì lại rạng rõ ra mặt, reo lên.

“Anh gõ mà. Chắc mấy em ồn quá nên không nghe.” Sơn nhìn quanh một chút, mắt dừng ở cái lược. “Anh tưởng đây là phòng quản lý thư viện, ai ngờ là tiệm làm tóc.”

“Chờ tí, em chưa xong cái bím này.”

“Không cần vội.” Sơn đứng yên ở cửa, như không chắc mình nên bước vào hay đứng ngoài. “Anh chỉ định hỏi chút về một số dịch vụ bên lề thôi…”

“V-Việc gì thế anh?” Chi nói, tay đưa lên vuốt nhẹ phần tóc bị bạn mình siết hơi mạnh. “Anh khỏi chen vô… dưới đất giờ toàn đồ lặt vặt.”

Sơn gật đầu, tiến tới bàn bằng một lối đi hẹp còn sót lại giữa đống lược, băng dính, và mấy mẩu giấy nhớ viết nguệch ngoạc. Lúc đi ngang qua, cậu khẽ nhìn thoáng qua mái tóc của cô bé đang được buộc.

“Cái bím bên phải lệch rồi kìa,” cậu nói nhỏ.

“Đó là do đầu bạn này không cân, không phải lỗi em,” Lan Anh đáp tỉnh bơ.

“N-Này! Xấu tính…” 

Sơn nhìn cảnh hai đứa đàn em trêu nhau, tự dưng lòng cảm thấy có chút vui vẻ. Chi đã trở nên hoạt bát hơn và cô bé xem ra cũng đã tìm thấy nơi phù hợp với bản thân. Chí ít, nhìn đứa đàn em sau khi trải qua nhiều chuyện song vẫn ổn thỏa, với Sơn là một điều tốt.

Đột nhiên Lan Anh thả tóc Chi ra, bò về phía chiếc bàn tài liệu đã tróc sơn xanh. Trên bàn là bộ bài đã cũ, mép lá bài hơi cong, cùng một quyển sổ ghi chú có những đường mực đỏ xanh xen kẽ.

Cô gái dụi dụi mắt, thế rồi nói.

“Anh tới hỏi chuyện tình cảm?”

“…Hừm. Sao em biết?” Sơn mở to mắt.

Chi nghe thấy vậy cũng ồ lên một cái.

“Vì học sinh năm hai chỉ tìm đến tarot trong hai trường hợp: một là mấy thầy cô khó tính, hai là con gái khó hiểu. Mà thầy cô thì không ai đến mức phải bói.”

Sơn cười khẽ, rồi ngồi xuống phía đối diện. Cái ghế thấp hơn cậu tưởng, chân co vào hơi chật.

“Anh muốn hỏi xem… có nên mời một bạn đi chơi không.”

“Lớp mấy?”

“Cùng khối. Nhưng… kiểu khác. Con nhà đàng hoàng, nói chuyện cẩn trọng, không dễ gần.”

“Anh đã tiếp cận chưa?”

“Người quen lâu năm, từ lúc vào trường..”

Chi sáng mắt lên. 

“Lẽ nào là chị An-”

“Suỵt.” Lan Anh trộn bài. Động tác thuần thục, nhanh, không hoa mỹ.

“Chọn ba lá. Tay trái.”

Sơn rút ba lá. Cô gái đặt chúng xuống giữa khăn, lật từng lá một.

Lá đầu tiên: The Moon. Mặt trăng hiện lên giữa nền nước đen. Phía dưới là một con tôm đang bò lên bờ, hai con chó tru về phía ánh sáng.

“Anh đang không chắc mình muốn gì. Thật ra không phải sợ bị từ chối, mà sợ… không biết phải làm gì sau khi được đồng ý.”

Cậu im.

Lá thứ hai: The High Priestess. Một người phụ nữ ngồi giữa hai cột trụ, áo choàng dài phủ kín. Trên tay bà là cuộn giấy ghi chữ Tora.

“Bạn nữ anh đang nghĩ đến... có vẻ biết rõ mình là ai. Không dễ lay động. Nhưng cũng không khép kín hoàn toàn. Cô ấy chỉ không thích mối quan hệ bắt đầu bằng cảm tính. Với kiểu người này, nếu tiếp cận bằng tình cảm hời hợt thì gần như không có cơ hội. Họ chờ những ai đủ kiên nhẫn để hiểu.”

Lá thứ ba: The Five of Pentacles. Hai người lang thang trong tuyết. Một người chống nạng, người kia co ro. Phía sau họ là cửa sổ nhà thờ phát sáng, nhưng họ không nhìn thấy.

“Anh từng bỏ lỡ cơ hội tương tự rồi.”

“Ờ.”

“Lá này nói về cảm giác bị bỏ lại, hoặc từng trải qua một mất mát mà anh chưa xử lý xong. Và anh đang mang cái ‘tiếc’ đó tới lần này. Suy nghĩ như thể nếu lần này cũng không được thì sẽ mất gì đó lớn.”

“…Cũng đúng.”

Cô thu bài lại, đặt sang bên.

“Nếu anh chỉ mời vì muốn thắng bản thân cũ, thì chưa nên mời.”

“Nếu anh muốn hiểu người ta thực sự, thì nên bắt đầu bằng một câu hỏi, không phải một lời mời.”

Sơn dựa lưng vào ghế. “Em phân biệt rõ vậy luôn à?”

“Tarot không nói rõ. Em nói.”

“Vậy tarot để làm gì?”

“Để tạo khoảng dừng. Cho người ta nhìn lại thứ họ đang nghĩ. Không phải để quyết định giùm.”

Sơn gật đầu, mắt nhìn mặt bàn.

“Cảm ơn. Phí là gì?”

“Anh nhớ tên ba lá bài vừa rồi là được.”

“…Chỉ vậy?”

“Cứ coi như em nể Chi mà làm phước anh đi.”

Lan Anh liếc đôi mắt thâm quầng của mình về phía người bạn vẫn đang ngồi khoanh chân dưới sàn nhà, xong lại hướng về phía Sơn.

“Mà không, mua em một cái bánh kẹp tonkatsu kèm với nước ép dưa lưới ở căng tin.”

“Cứ tưởng được làm phước. Nhưng mà ok.” Sơn gật đầu, rồi cậu quay lưng đi.

Trong phòng lại trở về với sự yên tĩnh ban nãy. Cô gái vừa bói ngồi lại vào ghế, rút dây vải ra khỏi hộp bài, bắt đầu xếp lại từng lá theo thứ tự quen tay. Ngón tay cô di chuyển chậm rãi.

Chi - người nãy giờ chỉ lặng lẽ - cuối cùng lên tiếng:

“Cậu vừa coi thiệt luôn à…? Sao cậu lại có thể… chắc chắn vậy?”

“Chuyện bình thường thôi.” Lan Anh đáp, không dừng tay.

“Trời ơi, nghe mà nổi da gà... Cái vụ ‘anh từng bỏ lỡ cơ hội tương tự rồi’... là sao? Là đoán đại hay thiệt thấy được…?”

“Đoán được chết liền.” Lan Anh nói, đặt lá Five of Pentacles xuống bàn lần nữa. “Ai chả biết người đang được nhắc tới là chị Anh Ly gì đó.”

Chi nhướng mày. “Cậu biết chị Anh Ly?”

Lúc này, Lan Anh mới ngẩng lên. Gương mặt không thay đổi nhiều, nhưng mắt nhìn thẳng, như vừa xác nhận một điều cô đã chắc từ đầu.

“Biết.”

Chi tròn mắt. “Vậy mà cậu còn bày đặt bói…?”

Lan Anh chỉ mỉm cười nhẹ - không phải kiểu cười bí hiểm, mà như thể việc biết đó không quan trọng bằng việc không nói ra.

“Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối.”

Chi nheo mắt. “Biết anh ấy thích ai rồi mà làm như không biết… Tệ thật đấy.”

“Vì đâu phải ai cũng sẵn sàng nghe tên người mình thích, từ miệng người khác.”

Lan Anh thu hết bài vào hộp, khóa dây lại. Rồi như nhận ra gì đó, cô gái chợt lao vào kéo tóc Chi.

“Mà chính cậu là người kể về hai anh chị đó cho tôi chứ còn ai nữa? Sao giờ lại đi chỉ trích người ta vậy? Con nhỏ chết tiệt này!”

“Á á! V-Vậy hả? Là do tớ hả!?”

Lúc này Chi mới hồi tưởng lại về những lúc chán nản không có gì làm, cô gái sẽ lại lôi chuyện về câu lạc bộ Văn học thường thức ra kể.

“Ôi trời…” 

Cô bé liền ôm đầu.

#335

Ở tầng bên dưới của dãy phòng đọc thư viện, có một buổi tiệc đang diễn ra. Buổi tiệc nhỏ, chỉ gồm có mười người. Không có đèn màu, cũng chẳng có loa lớn hay bong bóng - chỉ là vài bàn ghép lại, khăn trải bàn trắng hơi nhăn, và đồ ăn được chia theo kiểu tự phục vụ: sandwich, bánh quy, gà viên chiên nguội dần trong khay giấy, và một thùng nước cam đặt sát tường.

Ban chấp hành Đoàn đang ăn mừng cho việc lễ chào mừng năm mới đã diễn ra thành công rực rỡ - hay chí ít là theo lời phát biểu của bí thư Luân trước khi buổi tiệc bắt đầu.

Tất nhiên, Trâm không coi nhẹ những lời đó. Cô thừa hiểu cái thành công rực rỡ ở đây, vốn dĩ không có nghĩa là rực rỡ hơn các năm trước đó, mà chỉ đơn giản là “cứ tưởng là nát bươm rồi vậy mà mọi thứ vẫn đâu vào đó”.

Trâm cười hừ một cái trong họng.

Không khí nhẹ, ồn đủ để không cần ai nói to. Có tiếng cười, tiếng ly nhựa chạm nhau, và tiếng kéo ghế loẹt xoẹt không ai để tâm. Một số bạn vẫn còn mặc đồng phục lễ phục lúc sáng, cà vạt tháo lỏng, áo khoác vắt hờ vai. Một số khác đã thay đồ thể dục, hoặc buộc tóc lên để dễ hoạt động.

Trâm ngồi ở mép bàn gần cửa sổ, tay cầm ly nước cam. Không đá. Chỉ còn hơi mát. Góc nhìn của Trâm bao quát cả căn phòng: nhóm đang chơi trò bốc thăm trúng quà ở góc phải, ba bạn nữ đang bày thêm bánh lên bàn, và một bạn nam đang cố lôi kéo mọi người chơi nối chữ bằng tên bài hát.

Thế rồi Luân lọt vào giữa tầm nhìn của cô. Cậu ta tay cũng cầm cốc giấy, tiến về phía này.

“Bằng một cách nào đó, mọi thứ tự dưng trở nên ổn thoả?” Luân nửa thông báo, nửa thắc mắc.

“Về buổi chào năm mới á? Hay là…” Trâm bèn tiếp lời.

“Về mọi thứ. Buổi chào năm mới là chuyện đã qua rồi, không tính. Nhưng điều đáng nói là hôm qua một số thành viên ban cũ đã đến và nói chuyện với tôi, có vẻ tỏ ý muốn gia nhập trở lại.”

“Có Phương Anh không?”

“Có. Nhưng cậu ta không nói gì. Dù thực ra cũng không cần.”

“Thế còn phía các câu lạc bộ thì sao?”

“Bắt đầu kết nối đối thoại lại được rồi. Một số cũng tuyên bố là hướng tới tương lai.”

“Hừm…”

Cả hai đều không biết nói gì thêm, bèn đưa cốc nước cam lên miệng. Trâm đang uống ngụm cuối cùng trong ly nước cam thì có tiếng gọi ngoài cửa:

“Có ai đặt pizza không?”

Cả phòng khựng lại vài giây, như thể bộ não tập thể cần một lúc để xử lý thông tin. Rồi một bạn chạy ra cửa, thò đầu ra kiểm tra. Một phút sau, ba hộp pizza nóng hổi được bê vào, vẫn còn mùi phô mai lan nhanh trong không khí.

“Không ai trong ban Đoàn đặt à?” bạn trực tiếp nhận hỏi lớn.

Mọi người nhìn nhau. Cậu vẫn ngồi yên. Đến khi bạn ấy giơ lên một tờ giấy gấp tư, dính kèm hóa đơn. Có dòng chữ viết tay bằng bút dạ đỏ:

“Chúc mừng mấy đứa đã xong buổi lễ đầu năm. Ăn cho vui, đừng cãi nhau chuyện chọn topping. - T.”

Chỉ một chữ cái, nhưng cả Trâm và Luân đều hiểu.

“Xem ra chị Thanh đã nhúng tay vào rồi.”

“Chắc vậy.”

Và rồi Trâm thở ra.

Không dài. Không nặng. Chỉ là một hơi thở đủ để làm nhẹ phần ngực mà suốt tháng qua luôn thấy như mang theo một danh sách việc cần làm chưa gạch hết.

Lễ chào năm mới đã xong. Tài liệu bàn giao cũng nộp rồi. Phòng hậu cần không thiếu gì. Sự kiện chạy đúng giờ. Không ai khóc. Không ai mất giọng. Và những người từng giận nhau giờ cũng đã nói chuyện lại - dù chỉ là câu “phát biểu đó ổn đấy” ngắn gọn.

Tất cả... đã đi qua. Không hoàn hảo. Nhưng đã xong. Sẽ lại là những chuyện nhỏ lặp lại, không có buổi họp kéo dài, không có bảng phân công dán tường, không có áp lực đại diện cho ai hết…

Đột nhiên, Luân đặt tay lên vai Trâm.

“Nhân tiện thì, bà làm phó Bí thư nhiệm kì tới nhé?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận