Không Có Từ Trắc Học Tại...
Mèo Cay Am0urir; Cá Cơm; Zuki; Zen Ava
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Xin chào 306. Tạm biệt 306.

86 Sơn 29 - Bánh tart táo

0 Bình luận - Độ dài: 2,199 từ - Cập nhật:

#327

“Thế là thế méo nào nhỉ?”

Tôi đập bàn. Bàn rung lên, suýt nữa làm đổ cốc coca còn vơi nửa của Phuy. Phuy đang tọng đầy mồm khoai chiên, vội vàng với tay giữ lấy cốc.

Hắn nuốt ực một cái rồi nhướn mày nhìn tôi.

“Thằng này biết thế éo nào được. Có hỏi thì cũng như không thôi.”

“Sao lại không biết chứ?”

Phuy lau mồ hôi. Không hiểu sao trời lạnh như này mà hắn vẫn đổ mồ hôi.

“Đã gặp nhỏ Ly đó bao giờ đâu mà biết tính nhỏ ra sao.”

“Quá tệ.”

“Tệ cái…”

Tôi thở dài dòm Phuy. Người ta bảo có bạn gái thì hoặc là được vỗ về, chăm sóc tốt hơn nên béo lên, hoặc bị vắt tới sức cùng lực kiệt nên gầy đi, nhưng tôi thấy tên này chẳng thay đổi gì. To vẫn hoàn to. Tôi biết tâm tính hắn tốt, nhưng ngoài điều đó ra thì cô bạn gái của hắn còn thấy điều gì nhỉ? Cảm giác an toàn chăng? Phuy dù sao cũng khá to lớn, nếu bảo đứng cạnh làm vệ sĩ thì ít nhất cũng dọa cho nửa số người dưới cân nặng hắn phải dè chừng.

Tôi gặm nốt cây kem vanilla phủ chocolate giá năm ngàn. 

Tiệm gà rán giờ cao điểm tấp nập người qua lại. Mùi dầu chiên bay ngào ngạt trong không khí. Tôi thường không thích cái mùi này lắm, nó làm tôi nếu bụng rỗng sẽ có cảm giác thèm ăn, nhưng không đói thì lại dễ tạo thành sự khó chịu khó thở. 

“Bạn gái đằng đó ra sao? Vẫn vui tươi chứ?” Tôi thó khoai chiên của Phuy, vừa chấm sốt cà vừa hỏi.

“Vẫn yêu kiều như lần đầu gặp. Hoá ra nhỏ người vậy như lại rất quyết liệt. Có lần thấy tôi nói chuyện với đứa con gái khác mà cố chấp chạy lại ôm lấy tôi trước mặt họ. Quả thực tôi thích lắm, nhưng mà mấy thằng con trai thấy cảnh đó lườm tôi ghê lắm. Tất nhiên cảm giác khiến người khác phải bực dọc về mấy chuyện như này cũng có cái hay của nó.”

“Nói vậy nghe cảm giác con gái dễ hiểu nhỉ?”

Phuy trỏ khoai chiên về phía tôi. Miếng khoai ỉu không thể đứng thẳng, liền xìu xuống một góc ba mươi bảy độ.

“Nhưng mà đằng ấy thực sự không hiểu bạn Ly đó tại sao lại đẩy đằng ấy ngã sau khi đằng ấy đã hết mình giúp đỡ à?” 

Tôi thở dài. Mùi dầu làm tôi khó nghĩ. Tuy nhiên không hẳn là tôi cần nghĩ gì đó. Cơ bản là tôi cũng biết câu trả lời rồi.

“Không hẳn.”

“Vậy tại sao?” Phuy rướn về phía trước làm cái bàn dịch một đoạn, tò mò hỏi.

“Tôi không phải nhà văn, cũng chẳng viết nhạc, làm thơ hay sáng tạo gì nên này là nói từ chủ quan cá nhân.” Tôi nhấn tay lên trán “Nhưng sáng tác chắc cũng giống như chạy đua nhỉ?”

“Có lẽ. Bất cứ thứ gì có giải thưởng đều là ganh đua cả.”

“Kể cả Nobel hòa bình?”

“Tiền là tiền.”

Phuy không làm sáng tỏ ra gì hơn, nhưng riêng sự đồng thuận của hắn ta cũng làm tôi chắc chắn hơn phần nào suy nghĩ của mình. Cơ mà, hôm nay là tôi mời Phuy ra đây. Mục đích cũng không phải để tham vấn hay bàn bạc điều gì quan trọng. Cuộc nói chuyện vừa rồi chẳng qua là chút tán gẫu phù phiếm cho trôi thời gian mà thôi.

“Thôi, về đây.” Tôi kéo ghế đứng dậy “Bữa này mời.”

“Sướng. Biết thế gọi nhiều hơn.”

“Thôi đi ba.”

Dù sao thì Phuy cũng đã giúp tôi mà. Thoạt nhìn qua, chắc chẳng ai nghĩ Phuy là tuýp người để tâm gì tới mấy thứ drama hay sự tình nội bộ này kia. Nhưng chính vì thế, sự thật rằng hắn ta là người đứng sau trang truyền thông không chính thống có sức ảnh hưởng nhất trường lại nghe như một trò đùa.

Đúng vậy, người hiện đang nắm cái trang Confession của trường chính là Phuy.

Mọi sự cũng chẳng phải vô tình. Bởi trong những người nắm trang trước đó, chẳng ai khác là anh trai hắn ta. Anh ấy đã tốt nghiệp rồi, nhưng vẫn kịp đặt trách nhiệm vào tay thằng em.

Thông thường thì Confession chẳng bao giờ cho ai spam bài về một chủ đề bao giờ, nhất là khi nó trông như đến từ cùng một người, và còn tệ hơn nếu những bài viết đó mang hàm ý kích động tiêu cực. Sự trung lập là điều cần thiết. Tôi đoán có không ít bên đã nhắn tin tới trang đòi tiết lộ danh tính người đăng, hoặc không thì là chỉ trích về những nội dung thiếu chuẩn mực tuần vừa rồi. Thế nên nếu không vì tôi nhờ vả trước, chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ bài tôi được duyệt đâu.

“Dù sao thì cảm ơn nhé.” Tôi đeo cặp vào, giơ tay chào.

“Không cần khách sáo. Anh em giúp đỡ nhau là chuyện bình thường.” Phuy gật đầu đáp lại.

Tôi cảm kích quay đi.

Giờ thì, làm gì đây ta?

À phải rồi, tôi đang định ghé qua tiệm bánh ngọt kiểu Tây mới mở phía gần Quảng trường. Nghe nói ở đó có món tart táo signature đang khá hot hiện giờ. Số lượng có hạn, ăn với trà rất hợp.

Quan trọng là ăn với trà rất hợp.

#328

Ở trường Cựu Bảo An, ca sáng là dành cho học chính khoá. Còn buổi chiều, trừ những lớp phải học giáo dục thể chất hoặc giáo dục quốc phòng ra, về cơ bản là thời gian tự do. Do đó đa số các câu lạc bộ sẽ hoạt động vào buổi chiều. 

Tiệm bánh gần Quảng trường mà tôi có nhắc buổi trưa không đông lắm, tôi dễ dàng mua được một cặp tart táo. Quán nằm nép mình nơi góc phố lát đá, giữa hai toà nhà sơn trắng ngả màu thời gian. Mặt tiền được ốp gỗ sồi nâu nhạt được tô điểm bởi một quầy bánh cong cong mang dáng dấp Art Nouveau.

Nếu được thì ngồi tại đây mới là chỗ phù hợp để thưởng thức bánh.

Chỉ có điều, tôi không có lý gì nán lại đây cả.

Rảo bước nhanh qua cổng trường, tôi hướng thẳng tới khu vực sân khấu phía trên tầng hai hội trường - đại bản doanh của câu lạc bộ Kịch nói.

Phòng câu lạc bộ Kịch nói nằm ở dãy nhà phụ mé bên hội trường, nơi cửa sổ luôn để hé và rèm vải sẫm màu vắt lệch sang một bên như một cái cúi đầu trước sân khấu. Không khí bên trong đặc quánh mùi gỗ cũ, mồ hôi, và giấy kịch bản đã gập mép.

Ai trông cũng vẻ bận rộn. Người này đang tập cú ngã sân khấu, người kia ngồi khoanh chân ở góc, lẩm nhẩm lời thoại với vẻ mặt nghiêm trọng hơn cả kỳ thi cuối kỳ. Đạo cụ nằm ngổn ngang: chiếc mặt nạ sơn chưa khô, một bộ váy dạ hội vắt trên lưng ghế, khẩu súng gỗ gãy cán đang được dán tạm bằng băng keo.

Ở một góc khác, vài thành viên nằm dài nghỉ lưng, uống nước, cắn sandwich hoặc tranh thủ đọc lại kịch bản. Mỗi người một nhịp, nhưng ai cũng đang hướng về hai vở diễn lớn sắp tới.

Hộp bánh cất trong cặp, tôi lặng lẽ bước qua khung cảnh đó, ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

Không ai thực sự để ý tới việc có một kẻ lạ mặt đang xâm nhập vòng cấm địa.

Chỉ trừ một người.

“Không phận sự miễn vào.”

Anh chủ nhiệm với làn da tái nhợt như cương thi và thân hình mảnh khảnh gió thổi cũng bay uể oải lên tiếng ngay khi tôi vừa lọt vào mắt.

“Anh Ngọc dạo này khoẻ đấy.”

“Thôi đi mày. Đang đau bụng muốn chết đây.” Anh ngọc nhăn nhó cằn nhằn “Chú em lại đây làm gì thế? Hiện tại đang không mở đơn tuyển thành viên, chờ sang năm sau đi.”

“Kìa kìa, sao anh bực dọc thế. Chẳng phải câu lạc bộ Kịch đã biến phòng 306 thành kho chứa trang phục dụng cụ rồi sao?”

“Cảm ơn vì câu lạc bộ Văn học thường thức đã giữ phòng rất tốt.”

“Cơ mà…” Tôi lại ngó quanh một lần nữa, xác nhận không tìm thấy thứ mình cần tìm mới bèn hỏi “Ly đâu anh?”

Mắt anh Ngọc chợt ánh lên. Tôi không chắc đó là sát khí hay gì nữa. Nhưng chắc chắn nó vừa ánh lên.

“Ly à.” Anh xoa cằm lộ rõ vẻ ái ngại “Chuyện phức tạp rồi đây.”

“Phức tạp? Phức tạp là sao? Anh nói rõ hơn được không?”

“Ly chưa nói với chú em điều gì à?”

“Ngoài việc anh thường nhập viện hay mấy đứa con gái thường chê anh vừa xấu lại vừa không biết ý ra thì cậu ấy không nói gì mà em nhớ cả.”

“Thế mà anh tưởng hai đứa thân lắm chứ.”

“Được rồi. Anh đừng úp mở nữa. Vào thẳng vấn đề đi.”

“Hừm.” Anh Ngọc lại gãi cằm “Lúc nãy vừa có một tên con trai tới rủ Anh Ly đi ăn trưa, tới giờ vẫn chưa về.”

Tôi tròn mắt.

“K-Không thể như thế được.”

“Thế mà có đấy. Chính mắt anh mày và mọi người trong câu lạc bộ đều nhìn thấy.”

“Này này! Thật không vậy mọi người?” 

Tôi hốt hoảng quay qua xung quanh. Không ai đáp lại. Tất cả đều tiếp tục tập trung vào việc của mình. Cái câu lạc bộ này kì quặc thật đấy. Thực sự là đều thấm nhuần tư tưởng việc không liên quan đến mình thì cứ kệ đi à? Thậm chí có người thấy tôi hướng về phía họ còn quay mặt đi. 

Ôi không, lẽ nào…

Một nắm đấm chợt bay thẳng tới lưng tôi.

“Hai người làm cái thiểu năng gì vậy?”

Giọng nói lạnh lùng, trầm xuống đầy phiền toái.

“Anh Ly!!” Tôi mừng rỡ quay người lại “Tên đó đâu? Tôi phải quyết chiến một mất một còn với hắn!”

“Tên nào? Cậu có bị ẩm IC không vậy? Ngộ độc thực phẩm? Có sao không vậy?” Ly bối rối.

“Anh Ngọc vừa bảo có đứa con trai nào rủ cậu đi chơi.”

“Hả?”

Ngay lập tức một cú lườm bay thẳng qua vai tôi, chĩa thẳng về vị chủ nhiệm câu lạc bộ Kịch nói.

“Đùa tí gì căng.”

Dứt lời anh Ngọc ù té chạy. Mảnh khảnh là vậy nhưng anh chuồn rất nhanh.  

“Thế mà cứ tưởng tôi bị NTR rồi chứ. Tạ ơn trời đất.”

“NTR là cái gì?” Anh Ly chau mày khó hiểu. Cậu ấy hẳn đang thực sự muốn đấm tôi lăn quay ra đây lắm “Mà thôi, không quan trọng. Đi khỏi đây đi.”

Tôi bèn đi theo Ly. Trong một khắc tôi có thể cảm nhận những ánh mắt hiếu kỳ đang chĩa về phía mình, nhưng khi quay đầu lại thì hội câu lạc bộ Kịch nói lại tiếp tục hành xử tự nhiên như không có gì xảy ra.

Khốn nạn thật đấy.

Cả hai hướng lên phòng 306. Dù sao giờ cũng là dưới sự quản lý của câu lạc bộ Kịch nói, nên chỉ cần có chút lời là bọn tôi vẫn có thể để lại vài đồ đạc cơ bản từ thời câu lạc bộ Văn học thường thức.

Tôi vừa đi vừa thò tay vào cặp lấy bánh ra. Anh Ly đi phía trước chẳng mảy may ngoái đầu lại.

Một chiếc bánh tart táo. Không quá ngọt, không quá mềm — kiểu bánh khiến người ta khó có thể ghét được, trừ khi họ dị ứng với sự tử tế. Mà cậu ấy thì, tử tế không phải điểm mạnh. Nhưng tôi nghĩ, nếu tôi bước vào phòng với chiếc bánh trên tay, Ly sẽ hiểu. Và nếu cậu ấy hiểu, thì có thể tôi sẽ không cần phải nói ra thành tiếng. Vì một số điều, một khi đã nói ra, lại chỉ càng khiến mọi thứ lộn xộn thêm.

Vấn đề duy nhất là — khi hai bọn tôi bước vào phòng câu lạc bộ, có thứ đã ở sẵn đó. Trên mặt bàn, là một chiếc tart táo. Giống y hệt.

Từ cùng một tiệm.

Cùng một lớp kem phủ mỏng, cùng lát táo xếp hình xoắn ốc như một lời nói vòng vèo không chịu vào đề.

Ly giờ mới quay lại nhìn tôi. Ánh mắt vừa đụng tới chiếc bánh trên tay tôi, cậu ấy liền đứng hình.

Thế rồi Ly ngẩng cằm, lên giọng mệnh lệnh.

“Đừng nói gì cả.”

Thì vốn là định không nói gì mà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận