#329
Phòng 306 hiện tại, điểm chứa đồ của câu lạc bộ Kịch nói, vốn chẳng phải nơi lý tưởng để ngồi dùng trà. Nhưng tạm bỏ qua việc nó có mùi bìa cứng ẩm và một cái mannequin không đầu đang đứng ở góc phòng như thể chờ ai đó đến xin lỗi vì đã để mặc thì nơi này vẫn luôn yên tĩnh như trước.
Chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh cửa sổ bị tận dụng để đặt kịch bản và kim chỉ, nay lại được lau qua bằng khăn ướt, đủ sạch để đặt hai chiếc đĩa sứ trắng cùng tách trà còn bốc khói. Hai chiếc bánh tart táo — giống nhau đến mức như bị copy-paste từ cùng một file hình ảnh — nằm im lặng trên đĩa, chờ bị cắt mà không ai muốn là người cầm dao trước.
Họ ngồi đối diện nhau.
Ly nghiêng đầu, chạm tay vào quai tách như đang dò xem nhiệt độ nước có thể làm bỏng ai được không. Sơn cũng chỉ nhắm mắt, cứ vậy đắm mình trong cái không khí được phủ lên bằng mùi bơ và táo chín đó.
Trong căn phòng tạm bợ này, chỉ còn lại tiếng trà rót, tiếng thìa chạm nhẹ vào men sứ, và một thứ im lặng rất đỗi... kịch tính.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, Ly là người lên tiếng trước.
“Cậu cất cái bánh của cậu đi.”
“...”
Sơn làm như lời Ly nói. Loay hoay gói gói bọc bọc.
“Bánh ngon lắm đó. Ăn đi.”
“...”
Ly cắt bánh gạt lên đĩa giấy, đẩy về phía Sơn.
Sơn cầm dĩa chọc xắt từng miếng bánh, bỏ vào miệng rồi uống trà cho trôi.
“Dù sao thì hôm. nay cũng là một ngày đẹp trời.”
“...”
“...”
“Đừng đùa nữa. Nói bình thường đi. Tôi giận đấy.”
Tới lúc này Sơn mới thở dài thành tiếng.
“Con gái khó hiểu thật. Hay là cậu mới là người khó hiểu vậy Ly?”
“Không phải con gái khó hiểu, là cậu gặp khó khăn để hiểu.”
“Điều đó thì khác gì?”
“Khác chứ. Bài toán nào cũng có lời giải. Vậy một bài toán mà cậu không giải được là vì cậu kém cỏi, hay vì bài toán kém cỏi?”
“Ác ôn.”
“Giờ thì cậu bảo tôi ác ư? Tôi đã làm gì cậu đâu?”
“Vậy giờ quý cô toán học có thể cho tôi xin lại đề bài được không?”
“Không được.”
“Tại sao? Ít nhất cũng phải có đề bài chứ? Bằng không làm sao tôi giải được?”
“Không được. Bài toán này không có đề bài. Thân là con trai, cậu phải tự nghĩ ra đề bài, rồi từ giải nó.”
“Ly à. Cậu ép người quá đáng. Cứ quá quắt như vậy cậu sẽ bị mọi người kì thị xa lánh đấy.”
“Lại sai.”
“Sai ở đâu?”
“Sai ở chỗ tôi sẽ bị mọi người kì thị xa lánh.”
“Sao lại sai ở chỗ đó?”
“Vì tôi chỉ hành xử như này với mình cậu thôi.”
“...”
“Bánh ngon không?”
“Ngon ạ.”
Sơn vội cầm đĩa bánh lên bỏ nốt vào miệng. Quả thực cãi nhau xong, đầu óc mệt mỏi, tay chân bủn rủn, ăn cái gì vào cũng ngon hơn thật.
“Cơ mà...” Sơn tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu qua phía Ly.
Ly nhấp nhẹ ngụm trà rồi khẽ đặt tách xuống.
“Có chuyện gì?” Cô hỏi, thẳng thừng.
“Vốn dĩ con người không phải bài toán. Vậy nên dù có đề bài thì cũng chẳng có lời giải chắc chắn nào. Tất cả chỉ là dự đoán.”
“Có lẽ.”
“Con trai không hiểu con gái là chuyện bình thường. Quy tắc vận hành hoàn toàn khác nhau. Giống như dùng bảng tuần hoàn để giải thích văn học. Sai công cụ.”
“Sai công cụ, hay sai cách dùng công cụ?”
“Không biết. Nhưng tôi nghĩ chúng ta khá tương đồng đấy chứ.”
“Tương đồng?”
“Đều là mấy đứa kì quặc.”
“Hẳn là vậy.”
“Cậu có vẻ không tin lắm nhỉ?” Sơn cắt thêm một miếng bánh tart bỏ lên đĩa.
“Không phải là không tin. Chỉ là kì quặc với tương đồng vốn dĩ không đi đôi với nhau.” Ly rót thêm trà vào tách cho cả hai “Nhỡ đâu không phải hoà hợp mà là khắc chế tương phản thì sao?”
“Ý là mình không hoà hợp với nhau á?”
“Có khi là ngược lại, vì quá tương phản nên lại thành trông như hoà hợp ấy.”
“Thật á?”
“Hừm…” Ly rút khăn mùi xoa ra, chấm nhẹ lên môi, rồi cô bắt đầu nói “Thế này đi, cậu nghĩ trái với màu đỏ là gì?”
“Xanh?” Sơn không chút nghĩ ngợt, trả lời ngay.
“Xanh nước biển đúng không?”
“Xanh nước biển. Xanh da trời. Xanh lam. Cùng một giuộc cả thôi.”
“Thế thì với cậu trái ngược với lửa chắc hẳn là nước nhỉ?”
“Ừ?” Sơn không hiểu sao Ly lại đề cập chủ đề này, nhưng cậu không phiền khi phải tiếp chuyện cô nàng.
“Ánh sáng?”
“Bóng tối.”
“Hữu hạn?”
“Vô hạn.”
“Câu hỏi cuối này. Theo cậu, trái ngược với yêu là gì?”
Sơn hơi khựng lại. Hiếm khi nào Ly nhắc đến chủ đề nhạy cảm như yêu đương. Cô nàng chẳng bao giờ tỏ ra là quan tâm gì tới thứ mà đám học sinh ai cũng coi là một phần lớn của cuộc đời đó.
Tuy nhiên dù có nghĩ thế nào đi nữa thì câu trả lời cũng đâu thể khác đi được.
Sơn bèn trả lời.
“Ghét?”
“Được rồi. Vậy là đủ rồi. Mọi thứ đã rõ ràng rồi.” Ly vỗ tay một cái “Dù rằng trước đó cũng rõ, nhưng giờ thì rõ hơn.”
Nhìn phản ứng của Ly, Sơn lại thêm phần khó hiểu.
“Tôi trả lời sai ở đâu à?”
“Không. Cậu không có trả lời sai gì hết. Chẳng phải cậu cũng đã nói sao? Con người đâu phải bài toán mà có lời giải. Vậy nên càng không thể có lời giải đúng sai.”
“Vậy vừa rồi là gì? Trắc nghiệm tính cách MBTI à? Vậy thì tôi xin được tự xác định mình là LMAO nhé.” Sơn liến thoắng tiếp lời “Biết gì không, tôi từng thấy một đứa bảo "vì em là Bạch Dương nên mới nóng nảy như này" ngay sau khi nó đấm bạn trai đấy.”
Dù vậy Ly vẫn chỉ điềm tĩnh đáp lại.
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì. Nhưng dù đồng ý với cậu rằng tâm tính con người không có lời giải, thì nó vẫn có hệ quy chiếu.”
“Hệ quy chiếu?”
“Đứng yên hay vận động. Mạnh hay yếu. Lớn hay bé. Thông minh hay ngu ngốc, Xinh hay xấu. Giàu hay nghèo. Dũng cảm hay hèn nhát. Tất cả đều là hệ quy chiếu. Con người là giống loài cộng đồng, đã sống trong cùng một xã hội thì ắt có sự so sánh. Có so sánh sẽ có quy chiếu.” Ly chớp chớp mắt “À không, ngược lại chứ nhỉ? Vì có quy chiếu nên người ta mới so sánh nhau.”
“Vậy thì liên quan gì tới dàn câu hỏi trắc nghiệm của cậu?”
“Tất nhiên là có liên quan. Những thứ tôi hỏi cậu, vốn dĩ đều có hệ quy chiếu.”
“Vậy hệ quy chiếu đó là?”
“Là tôi.”
Ly tự chỉ vào mình. Đoạn cô tiếp lời.
“Đối với tôi, đối ngược với đỏ không phải xanh, mà không màu mới phải. Đỏ và xanh là giá trị riêng trong phổ màu. Đúng là chúng ở vị trí ngược nhau trên phổ, nhưng vẫn có màu sắc. Vậy nên đối lập của đỏ phải là mất cường độ, là vô sắc.”
“Lửa. Lửa thì sao à? Chỉ vì nước có thể dập lửa nên hẳn là lửa sẽ ngược lại với nước phải không? Nhưng có lẽ từ khắc chế sẽ phù hợp hơn. Chúng ta cũng được học rồi, tận cùng của sự cháy là nước, bởi vậy nên nước mới không cháy được. Nhưng nếu vậy lửa đâu phải đối lập với nước, chúng giống như sự nối tiếp trên phương trình hơn chứ? Nên tôi cũng không nghĩ lửa và nước trái nhau.”
“Bởi vì suy nghĩ như vậy, nên với tôi ngược lại của ánh sáng cũng không phải bóng tối. Ánh sáng là những dải sóng điện từ mang năng lượng. Trong khi đó bóng tối không có thực thể riêng. Nó chỉ là sự thiếu vắng của ánh sáng. Ánh sáng tồn tại, bóng tối là khoảng trống. Do đó chúng không phải hai thái cực ngang hàng, mà là một và không. Một hạt photon có thể biến tối thành sáng, nhưng không có hạt bóng tối nào để biến sáng thành tối cả.”
“Và vô hạn hiển nhiên không phải là “ngược lại” của hữu hạn, nó là sự mở rộng không kết thúc của nó. Hữu hạn và vô hạn không đối đầu nhau, mà vô hạn bắt đầu nơi hữu hạn kết thúc…”
Sơn không chịu được nữa, liền la lên trong vô vọng.
“Được rồi, được rồi, đừng yapping nữa. Vậy là chúng ta khác nhau. Ý cậu là vậy phải không?”
“Đó là kết luận của cậu.”
“Thế kết luận của cậu là gì?”
“Là tôi khác cậu.”
“Vậy thì khác gì với tôi?”
“Đơn giản lắm. Bởi suy cho cùng, những câu trả lời của cậu, đó là cách mà đa số mọi người đều sẽ trả lời. Và vì chúng ta sống trong một hệ xã hội quy chiếu, đa số tức là bình thường. Cậu hoàn toàn bình thường. Và cũng bởi vì vậy nên tôi khác cậu.”
Sắc mặt Ly chẳng một chút thay đổi, nhưng trong giọng điệu cô gái, gần như đã có chút ngập ngừng.
“Tôi khác cậu. Tôi là một đứa kì quặc.”
Cả hai bỗng trở nên im lặng, và rồi cũng ngay lập tức cao giọng.
“Khi biết cậu nhúng tay vào việc kịch bản của tôi được chọn, tôi đã giận lắm. Tôi không tỏ ra, nhưng mà tôi giận lắm.”
Không tỏ ra cơ đấy, Sơn thầm nghĩ mà không dám nói ra.
Anh Ly chợt đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ áo khoác của Sơn. Cậu trai không biết phản ứng ra sao, chỉ tiếp tục nhìn chằm chặp cô gái trước mắt. Ly càng lúc càng nói nhanh hơn.
“Nhưng mà đáng nhẽ ra tôi không nên cảm thấy thế. Dù sao cậu cũng đã chạy qua chạy lại, xử lý biết bao việc để đem lại cho tôi một kết quả mà về lý thì tôi không thể phàn nàn gì. Thậm chí hơn cả thế, tôi còn phải cảm thấy choáng ngợp vì tại sao cậu có thể nghĩ ra được, chứ chưa nói đến việc thực hiện được kế hoạch của mình.”
Sơn bèn thở dài.
“Không hề. Chẳng phải hành động đó của tôi giống như kiểu vì không tin rằng năng lực của cậu sẽ thắng được mọi đối thủ hay sao? Thiếu niềm tin là rất tệ đấy. Đáng nhẽ ra tôi phải biết cậu rõ hơn. Thật vô nghĩa nếu thắng mà không biết mình đang đứng đâu phải không? Thậm chí, nghĩ rằng mình giỏi chỉ vì thắng…”
“Chuyện cậu nói và chuyện tôi nói là hai thứ khác nhau…”
Ly xìu xuống. Nhưng rồi cô lại bật dậy. Chân va chạm vào bàn khiến tiếng đồ sứ kêu lách cách. Một chút trà vương ra bàn, chảy dần về phía mép. Nhưng tuyệt nhiên cả hai con người ở đó không còn để tâm tới chuyện này.
Bốn mắt chạm nhau. Không hẳn là nhìn chằm chằm — nhưng cũng chẳng ai chịu là người rút lui trước.
Đối với cậu, ánh mắt cô có gì đó hơi lạ, không hẳn là tò mò, không hẳn là khó chịu. Như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó sau lớp biểu cảm tĩnh lặng của đối phương.
Còn cô. Không chớp. Không cười. Không tránh né. Như thể ánh mắt ấy là một dạng câu hỏi, và cô đang chờ xem câu trả lời có hiện ra không.
Cả hai đều biết: cái nhìn này kéo dài lâu hơn mức xã giao cho phép. Nhưng cũng không ai lên tiếng. Không phải vì không biết nói gì, mà là cảm giác nếu thốt ra điều gì đó, không khí mỏng tang giữa họ sẽ vỡ ra thành mảnh vụn.
Nhưng mà nó sẽ phải vỡ vụn thôi…
“Tóm lại thì, tôi muốn cảm ơn cậu. Sơn à.”
“Còn tôi thì muốn xin lỗi Ly.”
“...”
“...”
Sơn và Ly từ từ dứt nhau ra. Cả hai chỉ dần thong thả dựa lưng vào ghế, nhìn về phía đống quần áo phục trang đủ thứ sắc màu bằng mấy loại vải rẻ tiền treo trên giá. Cái đống này, nếu mà vỗ vào thì bụi sẽ trám đầy căn phòng mất.
“Dù sao thì cũng chẳng có gì.”
“Ừ.” Sơn gật đầu.
“Nhưng mà,,,”
Nói tới đây Ly lại dừng lại.
“Nhưng mà?”
Sơn gặng hỏi. Và Ly đành phải đáp.
“Tôi kì quặc lắm. Nên cậu đừng vì thế mà để mặc tôi nhé.”
“Đừng lo. Tôi sẽ không bao giờ ghét cậu đâu.”
Anh Ly mỉm cười.
“Đó là lý do tại sao cậu lại là người bình thường đấy.”
Và một buổi chiều đã trôi qua như vậy.
(Nhân nói về số phần của chiếc bánh còn lại, Sơn không biết làm sao đành đem nó về nhà và ném cho đứa em gái. Hà tất nhiên rất kinh ngạc, không thể ngừng tự hỏi ông anh mình nay ăn nhầm cái gì hay thực sự quyết tâm hạ độc mình.
Cô bé vẫn ngấu nghiến hết toàn bộ phần bánh ngay trước bữa tối.)


0 Bình luận