• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nỗi khát vọng gửi gắm vào mùa mưa.

Chương 05 Mưa và những cảm xúc chưa được gọi tên

0 Bình luận - Độ dài: 2,218 từ - Cập nhật:

Khi mùa đông tới, những cơn mưa phùn che phủ bầu trời khoát lên một sắc ảm đạm, chắc chúng ta sẽ gặp nhau.

            Mùa đông ở nơi này rất lạnh thỉnh thoảng còn có cả tuyết rơi, cho nên bầu trời dù có âm u cách mấy cũng hiếm khi mưa. Nhưng nếu có mưa, thì hẳn là những giọt nước tinh khiết từ trời cao phải lạnh hơn rất nhiều so với những tháng khác chứ nhỉ. Tuyết không biết câu trả lời của vấn đề ấy là gì…mà Kính, người cô yêu nhất cũng chưa từng kể cho cô nghe về những ngày mưa mùa đông, có gió và tuyết trắng. Trời hôm nay chẳng biết vì sao lại lạnh hơn bình thường, nhất là càng về buổi trưa mây đen từ phương trời xa thẳm cùng ồ ạt kéo nhau đến hội vui, nhấn chìm những tia sáng yếu ớt trong màn tối tĩnh lặng.

Sau khi thoa thuốc cũng như băng bó các vết thương trên người và an ủi cô bạn này hãy tạm gạt những chuyện của quá khứ sang một bên để tận hưởng tương lai tươi mới, Chúc mới được lớp trưởng Tuyết dìu qua giường nằm nghỉ ngơi. Dù sao tinh thần của cô đang xuống dốc thậm tệ, nếu có thể tận hưởng một giấc ngủ bình yên sẽ giúp ích rất nhiều cho sự hồi phục của cả trong lẫn ngoài. Mà Chúc mặc dù có hơi ngại khi phải nằm cùng với một cậu con trai mới vừa quen, nhưng cả phòng y tế cũng chỉ có một chỗ ấy có thể nghỉ ngơi. Hai người bạn mới vừa quen lại đối xử với cô rất tốt, Chúc chẳng muốn từ chối làm bọn họ khó xử cho nên vẫn chấp nhận. Nhưng thật lòng mà nói cái e ngại cũng chỉ là bản năng thuần túy của một người con gái mà thôi, chứ có cho cơ hội lựa chọn chắc cô nàng vẫn sẽ muốn nằm cùng với Kính trên một chiếc giường. Dù gì khi được ôm trong nhà vệ sinh, mùi hương của khu rừng sau khi tắm mình trong cơn mưa từ cậu đã khiến cho cô tìm được sự thư giản hiếm hoi trong tâm hồn.

            Ở nhà Kính thường ngủ một mình trên cả chiếc giường lớn, mỗi lần cúp học cũng toàn là vào đây ngủ một mình. Cho nên theo thói quen cứ nhảy lên là nằm ra hẳn giữa giường chứ chẳng có chút ý từ nào đến chuyện chừa chỗ cho người đến sau, cô bạn lớp trưởng đã quá quen với cái tính cách trời đánh này của cậu, cho nên ngoài mấy cái lắc đầu kèm theo thở dài chán ngán và tặc lưỡi ra thì chẳng có hành động đáng kể nào. Cẩn thận chỉnh sửa lại chiếc ga giường cho thẳng thóm rồi mới đặt thiếu nữ nằm ở bên ngoài, xong hết mới gài thanh chắn giường lên để cô bạn học nhỏ nhắn trong lúc ngủ mê có lăn lộn qua lại cũng không rơi tọt xuống đất.

Đừng chỉ nhìn vào vẻ ngoài kiêu sa và lộng lẫy tựa như một nữ hoàng mà trót nghĩ thiếu nữ này là người lạnh lùng, bởi vì con người thật của Tuyết là một cô gái ấm áp và mong muốn được hòa đồng với tất cả các bạn học trong trường. Chỉ là do gương mặt quá đỗi xinh đẹp kia lúc nào cũng giữ một vẻ cau có bực dọc, cộng thêm quả biểu hiện ít nói ít cười cùng mọi người cho nên mới bị hiểu nhầm, thành ra ngoài Kính thì chẳng có ai dám tiếp cận để biết được gương mặt thật của cô. Thiếu nữ sắp xếp xong hết mới mỉm cười, đưa bàn tay xoa nhẹ mái tóc của Chúc dùng nụ cười nhỏ nhẹ mà chỉ có Kính từng nhìn thấy để an ủi cô gái nhỏ.

- Chúc cậu ngủ ngon. Trưa nay chúng ta sẽ đi ăn cơm cùng nhau nha, tớ làm nhiều món ngon lắm.

Thật ra từ khi mấy người bọn họ được học chung cho đến tận bây giờ, Chúc vẫn luôn ngưỡng mộ tính cách quyết liệt và mạnh mẽ của Tuyết, một người kiêu sa lộng lẫy lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời khiến cho người như cô chỉ có thể ngước nhìn từ đằng xa chứ chẳng dám tới gần. Ngưỡng mộ tài năng và phong cách sống của Kính, dù cho chẳng mấy khi nhìn thấy cậu xuất hiện trong lớp, mà cho dù có mặt thì lúc nào cũng đang làm việc riêng thường xuyên bị thầy cô nhắc nhở đến mức trở thành một chuyện thường tình. Nhưng thành tích của cậu luôn khiến cô cảm thấy bái phục, bởi vì dù thiếu nữ có dùng bao nhiêu nỗ lực đi chăng nữa, vẫn chỉ có thể ngước nhìn thứ hạng của cậu ấy nằm trên top đỉnh của bảng thành tích. Thiếu nữ chưa từng cảm thấy ghen tị với học lực phi thường của Kính, chỉ có lối sống lãnh cảm với mọi thứ đang diễn ra, luôn đơn thương độc mã của cậu mới là thứ khiến cô thấy hỗ thẹn.

Ấy nhưng cho tới ngày hôm nay, được tiếp xúc cùng với cả hai người mà cô ngưỡng mộ nhất. Nàng thiếu nữ nhỏ nhắn mới hiểu được một điều, rằng tất cả những gì mình từng nghĩ và cho là đúng về tính cách và lối sống của cả hai người, đều chỉ là những thứ bị chính cảm xúc và lí trí chủ quan tô vẽ nên. Bọn họ không hề hoàn mĩ giống như những gì cô từng tưởng tượng, cậu bạn Kính ngồi ở bàn cuối ngay bên cửa sổ lúc nào cũng thơ thẫn nhìn ra ngoài lớp học lại chẳng hề cô độc mà lúc nào cũng có một Tuyết ở bên cạnh chung vui. Hơn nữa cậu cũng không hề lãnh cảm với mọi thứ xung quanh như một thây ma không tìm thấy lí do để sống, Kính thực là một cậu trai có trái tim nóng…một người sống sờ sờ có cả hơi thở ấm áp và mùi hương tựa rừng già sau cơn mưa rào. Mà cô lớp trưởng tên Tuyết lúc nào cũng lộng lẫy như một nữ hoàng ngự trị nơi đỉnh cao sắc đẹp kia cũng không phải một người lạnh lùng vị kỷ. Cô ấy cũng có mặt đáng yêu như là bao nhiêu cô gái ngoài kia, cũng có nụ cười thanh thuần làm trái tim xao xuyến. Có nước mắt giống như hạt ngọc lưu ly, cũng biết bày tỏ sự hạnh phúc khi được người mình yêu thương chăm sóc và vỗ về. Một Tuyết ở bên cạnh Kính, một Kính ở bên cạnh Tuyết…hình như chỉ có khi đó, họ mới chính là con người mà họ từng là.

Liệu rằng khi mình ở bên cạnh Kính và Tuyết, mình có thể trở lại như con người mình từ là hay không. Làm một Chúc đơn thuần thôi…chẳng phải nàng Chúc của hiện tại. Mùi hương quen thuộc khi đó khiến cho trái tim tan vỡ dần được ghép nối thành hình, coi lòng với những cơn đau âm ỉ dần dịu dàng và dễ chịu đến kì lạ. Chẳng biết từ khi nào, cô gái nhỏ đã quay sang ôm lấy, dụi gương mặc vào trong bộ quần áo mới thay. Tuyết Kéo chăn lên cao phủ đến chừng giữa người của cả hai. Cô nên cảm thấy gì…ghen tuông…tức giận, phẫn nộ, hay điên loạn vì tình…Tất cả đều không phải. Chỉ là hơi bất đắc dĩ mà thôi, nàng nữ hoàng dụi mắt ngáp dài, vậy là trong tương lai mình lại được cộng thêm một đối thủ nữa rồi. Mà thôi mình cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó, nhiều thêm một người cũng chẳng có ý nghĩa gì, cứ đi ngủ trước cái đã.

Trời càng lạnh thêm thì càng tốt, bởi vì trong phòng lúc này chẳng có bật điều hòa. Chiếc giường đôi bình thường chỉ có một mình cậu trai thường hay cúp tiết nằm ngủ, bây giờ đã có thêm hai bóng hồng nằm ở hai bên. Cả ba cùng trùm chung một cái chăn, cho nên không cần bật chế độ sưởi của máy lạnh vẫn đủ ấm áp. Mùa đông hiếm khi có mưa, nhưng hôm nay cả trường đã được dịp đón chào nó. Cửa sổ khắp phòng đều đã đóng kín hết, không gian bên ngoài và bên trong bị ngăn cách bằng một lớp kính khá dày cho nên nước mưa chẳng thể nào lọt được vào. Lúc chúng rơi từ trời xuống, đập vào tường gạch, đập vào mái ngói vào kính cửa vang lên những âm thanh lộp bộp như một khúc nhạc nhẹ ru ngủ. Kính rất thích mùa mưa ở trường, chẳng phải vì có thể tận dụng cơ hội để tia hàng của những cô nàng xinh đẹp…mà chỉ đơn thuần là thời tiết này nếu như cúp học đi ngủ thì đúng là số dách.

Có một sự thật rằng Tuyết đã quen với cậu từ rất lâu, còn trước cả lần đầu mà hai người trực tiếp đối mắt với nhau vào buổi đầu nhận lớp…trước đó…thậm chí là trước đó rất xa đã muốn thân thuộc như thế này rồi. Nàng nằm sát bên cạnh, nghiêng người tay choàng qua ôm lấy Kính giống như mọi lần gục đầu vào ngực cậu say ngủ như một đứa trẻ. Tuy không thường xuyên lắm, nhưng tuần nào cũng có một hai ngày gì đó Tuyết cúp tiết xuống phòng y tế ngủ cùng với Kính, cho nên cảnh này không tính là kì lạ đối với bất cứ ai từng nhìn thấy trên hai lần. Đương nhiên bất cứ ai ở đây chỉ có mỗi cô bác sĩ thể dục thôi chứ không phải cả trường đâu.

- Sao anh không cứu em, như cái cách anh cứu cô ấy…

Kính giật mình mở to mắt, thở hồng hộc từng hơi dài như người bị siết cổ vừa được thả lỏng tay, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán thấm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng dày cộm, lại thêm một lần giống như rất nhiều những lần khác bị đánh thực bởi cơn ác mộng không có hồi kết. Khác với mọi người xem giấc ngủ như một loại liệu pháp chữa lành tinh thần sau những vất vả và mệt mỏi, mỗi lần Kính chìm vào giấc ngủ cậu sẽ lại ở cùng một khoảng khắc, cùng một địa điểm và cùng một sự kiện…Nó đã luôn ở đó như một bóng ma ám ảnh cậu chẳng biết từ bao giờ, một người yêu thích giấc ngủ hơn bất kì thứ gì trên đời. Tuyết vẫn còn ngủ say trong vòng tay ở bên cạnh, mặc dù không phải một người theo đạo ngủ, nhưng một khi cô nàng này nhắm mắt lại rồi thì trời sập may ra mới làm cô tỉnh được. Kính đưa một tay lên xoa trán, dùng ống tay áo lau bớt mồ hôi cho đỡ lạnh…Trời vẫn còn mưa thậm chí đang có chiều hướng lớn dần theo thời gian, vì lúc bắt đầu thì cậu đã ngủ say cho nên cũng chẳng biết cơn mưa này đã kéo dài được bao nhiêu lâu rồi, nhưng thông qua độ ẩm động lại của nước mưa trên kính cửa sổ, ít gì cũng phải hơn ba mươi phút. Đồng hồ treo tường ở phía đối diện điểm mười giờ bốn mươi lăm, chuông cũng reo vang báo hiệu đã hết tiết thứ tư của buổi sáng. Theo lí bình thường thì lớp trưởng Tuyết sẽ xuống tận phòng y tế để kéo cậu về lớp học, trụ cho xong tiết năm để còn cùng cô đi ăn cơm, nhưng mà hôm nay hình như không cần thiết lắm.

Ngủ cùng Tuyết thật sự rất thoải mái, nhất là những ngày mùa đông có mưa giống khiến cho nhiệt độ xuống thấp trầm trọng giống như thế này, bởi về cơ bản thì thân nhiệt trung bình của cậu ấy đã khá cao so với mức bình thường rồi. Người đầy đặn chỗ nào cũng có da có thịt cho nên rất mền như một cái gối hàng xịn, đã thế ôm còn ấm áp nữa thì ai mà chẳng thích cơ chứ. Kể ra thì cô bạn Chúc này thích nghi cũng tốt thật…nói sao nhỉ, vừa mới quen đã dám cùng mọi người ngủ chung rồi. Mà cái kiểu này sao cứ giống như manga harem ấy nhể. Mà thôi, quan tâm làm gì, ngủ tiếp mới là chân ái. Thật ra cậu còn chưa suy nghĩ được đến đoạn phía sau thì hai mắt đã liêm diêm gục đầu vào tóc của Tuyết ngủ quên chẳng hay.

            Hôm nay chắc là bí mật ngày mưa mùa đông của chúng ta nhỉ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận